Thường Thanh chạy xe đến dưới lầu công ty mình. Đây là nơi anh ta làm việc, cũng là nơi nghỉ ngơi.
Người chỉ biết anh ta là người nổi tiếng, khi thấy toà nhà làm việc cũ kỹ của thập niên 70 này đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Một thương nhân phát triển nhà đất hay phô trương, sao lại dùng cái nhà cổ lỗ sĩ thế này.
Thường Thanh có dụng ý riêng của anh ta, cái này gọi là không mất gốc.
Trước khi trở thành một doanh nhân thành công ở thành phố A, anh ta từng là một thợ xây bình thường của một công ty xây dựng loại bốn. Từ thợ xây đến trưởng ban, sau đó lên đội trưởng, rồi sau đó nữa là dốc sức bò lên cao hơn. Anh ta không có bản lĩnh gì hơn người ta cả, chỉ là một người giỏi nắm bắt cơ hội mà thôi!
Sau này công ty làm ăn thua lỗ nên tiến hành cải tổ lại xí nghiệp.
Thường Thanh nghe được tin ấy thì cả người sôi sục, anh ta cảm thấy cơ hội của mình đã tới rồi!
Một đêm, anh ta thân là uỷ viên hội cải tổ, dẫn kế toán trưởng trong xưởng, chính là chị Lưu đến gõ cửa nhà xưởng trưởng…
Bởi vì kinh doanh thua lỗ nên sau khi kiểm kê, công ty đã tuyên bố phá sản, rất nhiều công nhân bị ép trở thành người thất nghiệp, thậm chí xí nghiệp cũng không phát tiền trợ cấp sinh hoạt cơ bản cho công nhân. Mà nhà xưởng và trang thiết bị cũng bị tư nhân nhận thầu.
Tấm biển trước cửa đổi thành “Công ty trách nhiệm hữu hạn xây dựng Trường Hưng”. Chủ tịch của công ty này là lão xưởng trưởng trước kia, kế toán trưởng chính là chị Lưu, còn anh ta — là thành viên hội đồng quan trị kiêm tổng giám đốc của công ty.
Sau khi xí nghiệp biến từ “nhà nước” thành “tư nhân”, người được lợi nhất chính là Thường Thanh. Mà việc lật đổ lão xưởng trưởng, nắm lấy quyền lực trong công ty cũng không khiến anh ta mất nhiều thời gian.
Giờ, không ai nhớ rằng anh ta từng là một thợ xây, mọi người chỉ biết anh ta là một phú ông lớn gần 34 tuổi, có thành tựu rực rỡ mà thôi.
Nhưng Thường Thanh biết rõ khả năng của chính mình.
Anh ta thường nằm mơ, nhất là khi ngủ trong gian phòng lộng lẫy xa hoa, anh ta luôn mơ thấy cảnh con chuột đang chạy trên trần nhà chợt rơi xuống, nó kêu chít chít rồi rơi tọt vào miệng mình. Sau đó, cả người anh ta liền toát mồ hôi lạnh.
Về sau, vị thầy phong thuỷ mà anh ta tốn nhiều tiền mời đến đã nói anh ta trời sinh không mang theo phú quý, là lớn lên tu luyện thành, nên cần tìm một chỗ dồi dào linh khí để nuôi dưỡng chút khí huyết ấy.
Thường Thanh tin mấy thứ này, còn chỗ nào nuôi dưỡng tốt hơn nơi mình đã trở nên giàu có?
Sau đó, cho dù gia tài của anh ta có nhiều thêm bao nhiêu đi chăng nữa, địa chỉ công ty cũng không thay đổi.
Tầng chót của công ty được chủ tịch Thường xây lại thành nhà riêng của mình.
Đối lập với bề ngoài cũ nát, bên trong được trang trí rất lộng lẫy.
Trì Dã sau khi trúng quyền, vẫn chưa khoẻ trở lại, cậu yếu ớt để anh ta ôm trong lòng. Chủ tịch Thường nhìn cậu nhóc bẩn quá thể đáng này thì thấy chả có chỗ nào hợp mắt cả, bèn ôm cậu vào phòng tắm, bắt đầu cởi quần áo trên người nhóc con.
Cuộc sống của nhóc con thật không phải của con người mà, chủ tịch Thường bị sặc, ho khù khụ.
Cởi hết quần áo xong, anh ta đặt nhóc con xuống bồn rồi chà. Trì Dã cúi đầu, nhìn dòng nước đen chảy xuống từ người mình.
Vất vả lắm mới tắm xong, Thường Thanh dùng khăn tắm trắng tinh bọc cậu lại rồi ôm lên giường.
Trì Dã vẫn còn ôm bụng, xem ra rất đau đây. Thường Thanh suy nghĩ một chút rồi lấy cho cậu một cốc sữa nóng. Nhóc con ngửi thấy mùi sữa liền hơi mở mắt, mũi hít hít ngửi ngửi.
Anh ta đưa cốc sữa tới miệng Trì Dã, tiểu công tử thật giống cún con, liều mạng uống. Có lẽ lấy được đủ hơi sức rồi, Trì công tử mới nhớ tới vấn đề khí phách, bèn ném cái cốc không về phía Thường Thanh.
Mặt Thường Thanh biến sắc: “Cậu với tôi có bản lĩnh gì? Cho rằng cha cậu bị tôi hãm hại? Người của ban kiểm sát đến điều tra, tôi chỉ có thể cố gắng phối hợp. Nhớ kỹ! Hại chết cha cậu, chính là một chữ ‘tham’ !”
Phỏng chừng tiểu công tử cũng hiểu rõ đạo lý này: bỏ đá xuống giếng, thì ngươi cũng phải ngã vào giếng đã rồi người ta mới có thể ném đá được! Vì thế, Trì Dã lại bắt đầu cúi đầu, nước mắt rơi lộp bộp trên ga giường, thấm thành một mảng. Cái cổ được tắm đến trắng nõn cũng hơi run run.
Nhìn cái cổ trắng muốt, tâm chủ tịch Thường bắt đầu ngưa ngứa.
Đàn ông có dã tâm đều thích đặt ra mục tiêu cho mình. Mục tiêu sự nghiệp, chủ tịch Thường cơ bản đã đạt được. Nhưng trên ái tình vẫn có mong muốn chưa thành.
Kỳ thực nói ái tình thì không đúng lắm, chính xác hơn thì phải là khát vọng nhục dục.
Thường Thanh là nam nữ đều được, nhưng anh ta lại thích đàn ông hơn một chút. Trì công tử với cái cổ trắng này vẫn luôn là con thiên nga trắng trong lòng anh ta.
Nhìn từ mọi mặt, Trì công tử đều được cho là cực phẩm. Biết bao lần, trong phòng khách Trì gia, Thường Thanh nhìn Trì Dã đánh piano đến ngây người. Ngoài miệng thì nói chuyện tiền quyền, giao dịch với cục trưởng Trì, trong lòng lại dùng ánh mắt bất chính nhìn quý công tử nhà người ta, lột trần cậu ta, để lộ ra làn da trắng như bì lợn rồi hung hăng đặt cậu ta lên chiếc piano và thao.
Nghĩ về thứ gì lâu dài thì sẽ có khuynh hướng mê mẩn.
Mà hôm nay thiên ngã bỗng từ trên trời ngã xuống, lại trần truồng rơi xuống giường mình. Chủ tịch Thường liền cân nhắc xem nên xuống miệng ở đâu mới tốt đây.
Trì Dã hoàn toàn không phát giác tâm tư của chủ tịch Thường. Cậu đã hoàn toàn chìm vào cơn đau buồn của chính mình.
Thường Thanh chạy xe đến dưới lầu công ty mình. Đây là nơi anh ta làm việc, cũng là nơi nghỉ ngơi.
Người chỉ biết anh ta là người nổi tiếng, khi thấy toà nhà làm việc cũ kỹ của thập niên này đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Một thương nhân phát triển nhà đất hay phô trương, sao lại dùng cái nhà cổ lỗ sĩ thế này.
Thường Thanh có dụng ý riêng của anh ta, cái này gọi là không mất gốc.
Trước khi trở thành một doanh nhân thành công ở thành phố A, anh ta từng là một thợ xây bình thường của một công ty xây dựng loại bốn. Từ thợ xây đến trưởng ban, sau đó lên đội trưởng, rồi sau đó nữa là dốc sức bò lên cao hơn. Anh ta không có bản lĩnh gì hơn người ta cả, chỉ là một người giỏi nắm bắt cơ hội mà thôi!
Sau này công ty làm ăn thua lỗ nên tiến hành cải tổ lại xí nghiệp.
Thường Thanh nghe được tin ấy thì cả người sôi sục, anh ta cảm thấy cơ hội của mình đã tới rồi!
Một đêm, anh ta thân là uỷ viên hội cải tổ, dẫn kế toán trưởng trong xưởng, chính là chị Lưu đến gõ cửa nhà xưởng trưởng…
Bởi vì kinh doanh thua lỗ nên sau khi kiểm kê, công ty đã tuyên bố phá sản, rất nhiều công nhân bị ép trở thành người thất nghiệp, thậm chí xí nghiệp cũng không phát tiền trợ cấp sinh hoạt cơ bản cho công nhân. Mà nhà xưởng và trang thiết bị cũng bị tư nhân nhận thầu.
Tấm biển trước cửa đổi thành “Công ty trách nhiệm hữu hạn xây dựng Trường Hưng”. Chủ tịch của công ty này là lão xưởng trưởng trước kia, kế toán trưởng chính là chị Lưu, còn anh ta — là thành viên hội đồng quan trị kiêm tổng giám đốc của công ty.
Sau khi xí nghiệp biến từ “nhà nước” thành “tư nhân”, người được lợi nhất chính là Thường Thanh. Mà việc lật đổ lão xưởng trưởng, nắm lấy quyền lực trong công ty cũng không khiến anh ta mất nhiều thời gian.
Giờ, không ai nhớ rằng anh ta từng là một thợ xây, mọi người chỉ biết anh ta là một phú ông lớn gần tuổi, có thành tựu rực rỡ mà thôi.
Nhưng Thường Thanh biết rõ khả năng của chính mình.
Anh ta thường nằm mơ, nhất là khi ngủ trong gian phòng lộng lẫy xa hoa, anh ta luôn mơ thấy cảnh con chuột đang chạy trên trần nhà chợt rơi xuống, nó kêu chít chít rồi rơi tọt vào miệng mình. Sau đó, cả người anh ta liền toát mồ hôi lạnh.
Về sau, vị thầy phong thuỷ mà anh ta tốn nhiều tiền mời đến đã nói anh ta trời sinh không mang theo phú quý, là lớn lên tu luyện thành, nên cần tìm một chỗ dồi dào linh khí để nuôi dưỡng chút khí huyết ấy.
Thường Thanh tin mấy thứ này, còn chỗ nào nuôi dưỡng tốt hơn nơi mình đã trở nên giàu có?
Sau đó, cho dù gia tài của anh ta có nhiều thêm bao nhiêu đi chăng nữa, địa chỉ công ty cũng không thay đổi.
Tầng chót của công ty được chủ tịch Thường xây lại thành nhà riêng của mình.
Đối lập với bề ngoài cũ nát, bên trong được trang trí rất lộng lẫy.
Trì Dã sau khi trúng quyền, vẫn chưa khoẻ trở lại, cậu yếu ớt để anh ta ôm trong lòng. Chủ tịch Thường nhìn cậu nhóc bẩn quá thể đáng này thì thấy chả có chỗ nào hợp mắt cả, bèn ôm cậu vào phòng tắm, bắt đầu cởi quần áo trên người nhóc con.
Cuộc sống của nhóc con thật không phải của con người mà, chủ tịch Thường bị sặc, ho khù khụ.
Cởi hết quần áo xong, anh ta đặt nhóc con xuống bồn rồi chà. Trì Dã cúi đầu, nhìn dòng nước đen chảy xuống từ người mình.
Vất vả lắm mới tắm xong, Thường Thanh dùng khăn tắm trắng tinh bọc cậu lại rồi ôm lên giường.
Trì Dã vẫn còn ôm bụng, xem ra rất đau đây. Thường Thanh suy nghĩ một chút rồi lấy cho cậu một cốc sữa nóng. Nhóc con ngửi thấy mùi sữa liền hơi mở mắt, mũi hít hít ngửi ngửi.
Anh ta đưa cốc sữa tới miệng Trì Dã, tiểu công tử thật giống cún con, liều mạng uống. Có lẽ lấy được đủ hơi sức rồi, Trì công tử mới nhớ tới vấn đề khí phách, bèn ném cái cốc không về phía Thường Thanh.
Mặt Thường Thanh biến sắc: “Cậu với tôi có bản lĩnh gì? Cho rằng cha cậu bị tôi hãm hại? Người của ban kiểm sát đến điều tra, tôi chỉ có thể cố gắng phối hợp. Nhớ kỹ! Hại chết cha cậu, chính là một chữ ‘tham’ !”
Phỏng chừng tiểu công tử cũng hiểu rõ đạo lý này: bỏ đá xuống giếng, thì ngươi cũng phải ngã vào giếng đã rồi người ta mới có thể ném đá được! Vì thế, Trì Dã lại bắt đầu cúi đầu, nước mắt rơi lộp bộp trên ga giường, thấm thành một mảng. Cái cổ được tắm đến trắng nõn cũng hơi run run.
Nhìn cái cổ trắng muốt, tâm chủ tịch Thường bắt đầu ngưa ngứa.
Đàn ông có dã tâm đều thích đặt ra mục tiêu cho mình. Mục tiêu sự nghiệp, chủ tịch Thường cơ bản đã đạt được. Nhưng trên ái tình vẫn có mong muốn chưa thành.
Kỳ thực nói ái tình thì không đúng lắm, chính xác hơn thì phải là khát vọng nhục dục.
Thường Thanh là nam nữ đều được, nhưng anh ta lại thích đàn ông hơn một chút. Trì công tử với cái cổ trắng này vẫn luôn là con thiên nga trắng trong lòng anh ta.
Nhìn từ mọi mặt, Trì công tử đều được cho là cực phẩm. Biết bao lần, trong phòng khách Trì gia, Thường Thanh nhìn Trì Dã đánh piano đến ngây người. Ngoài miệng thì nói chuyện tiền quyền, giao dịch với cục trưởng Trì, trong lòng lại dùng ánh mắt bất chính nhìn quý công tử nhà người ta, lột trần cậu ta, để lộ ra làn da trắng như bì lợn rồi hung hăng đặt cậu ta lên chiếc piano và thao.
Nghĩ về thứ gì lâu dài thì sẽ có khuynh hướng mê mẩn.
Mà hôm nay thiên ngã bỗng từ trên trời ngã xuống, lại trần truồng rơi xuống giường mình. Chủ tịch Thường liền cân nhắc xem nên xuống miệng ở đâu mới tốt đây.
Trì Dã hoàn toàn không phát giác tâm tư của chủ tịch Thường. Cậu đã hoàn toàn chìm vào cơn đau buồn của chính mình.