hai ngày sau đó tui đã hoàn thành được 3 bộ cờ và cùng Harina đến công hội.
*Cạch!*
Mở cửa bước vào và tui đến ngay chỗ tiếp tân đối mặt với chị gái xinh đẹp Alicia này
Wa! Hồi hộp quá đi a, việc mặt đối mặt với chị ấy khiến tim tôi rồ ga tăng tốc điên cuồng a. Không được Satou bình tĩnh nào.
"Em cám ơn chị vì đã lo lắng cùng giúp đỡ khi em mới đến đây. Em rất biết ơn điều đó."
"Ha!!! Ha!!." Chị tiếp tân cười ngượng "Có gì đâu! Cám ơn em vì đã không trách chị cùng Harina bày trò lừa em là được rồi."
"Không đâu! Chị và Harina đều lo lắng chăm sóc cho em thế nên hôm nay em có món quà tặng chị và công hội."
"Quà!." Alicia tròn mắt "Thật là! Không cần như vậy đâu nhưng chị cám ơn nhé."
Tui gật đầu đưa bàn cờ ra, ba hộp cờ này tui làm rất công phu, đều là dạng hộp xếp có thể đựng quân cờ vào bên trong luôn khác với bàn cố định tui làm từ đầu.
"Đây là một trò chơi trí tuệ rất nổi tiếng ở quê hương em, hôm nay em xin phép tặng cho chị và công hội 3 bộ để giới thiệu cho mọi người biết nhằm phục vụ mọi người trong khi rảnh rỗi."
"A! Thì ra là một trò chơi trí tuệ sao! Quả là lạ mắt đấy. vậy em hãy nói cho mọi người biết về nó đi nào."
"Vâng! Vậy nhờ chị."
"Ừ!" *Bốp!* Ngay khi đó chị Alicia vỗ mạnh đôi tay rồi lên tiếng vang vọng khắp căn phòng.
"Mọi người ơi!!!!!!!! Xin hãy chú ý qua đây một chút nhé."
“Vâng! Alicia san!!!!!!.”
Wa! cái gì thế này, chị Alicia là idol ở đây á, mọi người phản ứng y hệt như fan hâm mộ các idol trên sân khấu vậy.
“Satou kun hôm nay sẽ tặng công hội một loại sản phẩm kỳ lạ ở quê hương cậu ta, hay nói chính xác là một hình thức trò chơi trí tuệ, chúng ta hãy nghe cậu ta giới thiệu về nó đi nào.”
Ngay lập tức những ánh mắt hướng về phía tui. Wa! Hồi hộp quá đi các bạn ơi, tui chỉ phải diễn thuyết thôi mà cũng hồi hộp vậy sao, huống chi là các ca sĩ idol hát trước cả ngàn người thì sao đây chứ.
“Xin chào mọi người! Tôi là Satou Sumeragi đến từ một đất nước xa xôi hẻo lánh thậm chí không có trên bản đồ của đại lục. Và trò chơi tôi sắp giới thiệu cho mọi người cũng là trò chơi được các vị thần truyền xuống.”
Quả nhiên khi nhắc đến các vị thần thì độ trịnh trọng của mọi người cũng được tăng cao.
“Ngày xưa, ở quê hương tôi phân ra làm hai vùng nam bắc, mỗi vùng có một vị lãnh chúa cai trị. Một ngày nọ, không biết vì sao mà hai phe nổi lên tranh chấp và chiến tranh hai vùng xảy ra. Cả hai vị lãnh chúa đều có tài năng dũng cảm như nhau thế nên cuộc chiến kéo dài hơn 10 năm người chết vô số dân chúng khổ sở hơn bao giờ hết. Và dường như các vị thần cũng bất mãn với cuộc chiến tranh đó, rồi một ngày khi hai phe giao chiến thì đột nhiên sấm nổ giáng xuống quân đội hai vị vua. Một vị thần bao trùm trong ánh sáng giáng lâm lên tiếng như vang vọng cả đất trời.”
Đến đây thì tui phải công nhận tui có khả năng kể chuyện trước đám đông ghê ta ơi, sao ở thế giới trước tui không biết vậy ta. Những người ở dưới đều lắng nghe một cách chăm chú.
“Sau đó vị thần đó nói cuộc chiến giữa hai vị lãnh chúa làm cho sự cân bằng hai giới bị đe dọa nên đã ra lệnh hai người đó thay đổi hình thức chiến tranh. Vậy mọi người biết vị thần đó đã đưa ra hình thức gì để phân định không. Đó chính là đây.”
Tui giơ bàn cờ trước mặt mọi người sau đó xếp quân cờ lên.
“Đây là trò chơi mà vị thần đó đã mang đến cho hai vị vua được gọi là “Cờ Vua.” Vì đây cuộc chiến của hai vị lãnh chúa đề nhắm đến một mục tiêu duy nhất là thống nhất hai vùng và trở thành vị vua tối cao của nó không phải sao. Sau đó vị thần đã giảng giải cách chơi cho hai vị vua, cách chơi nó như sau.”
….
“Sau khi nghe xong luật định của trò chơi, hai vị lãnh chúa đều trầm tư, sự đa dạng về chiến thuật cùng lối chơi của thứ này khiến họ lâm vào những suy nghĩ. Rồi sau đó một vị lên tiếng nói với vị thần rằng sẽ không hợp lý khi hai bên đều biết rõ nước đi của nhau như vậy, trong chiến tranh không có chuyện như thế. Khi đó vị thần đã mỉm cười nói
“Một vị vua thật sự thì những hành động của ông ta sẽ có tác dụng ngay cả trong ánh sáng cũng như bóng tối.”
“Nghe được câu đó hai người đó dường như bừng tỉnh sau đó thì hai người đó đã chấp nhận yêu cầu của vị thần chơi 5 ván cờ, mỗi năm chơi một ván vào mùa đông, sau năm ván ai thắng nhiều hơn thì sẽ là người thắng cuộc.”
Dừng một chút tui quay sang những vị khán giả bên dưới.
“Vậy kết quả ra sao, có ai trong các vị đoán được không.?”
Không có tiếng trả lời, và một vẻ háo hưc cùng mong chờ xuất hiện trên gương mặt mọi người, thậm chí tui còn nghe tiếng nuốt nước bọt vì hồi hộp nữa cơ đấy
“Hai thắng hai thua! Còn trận thứ năm chưa kịp phân định thì cả hai vị lãnh chúa đều gục trên bàn rời khỏi thế giới vĩnh viễn trong nụ cười trên môi và khóe mắt đẫm lệ.”
Một câu trả lời không hề dự đoán của mọi người, khuôn mặt sốc vì ngạc nhiên này chính là thứ tui nhắm tới a, cái cảm giác điều khiến cảm xúc đám đông này quả là có chút kích thích thật
“Hai vị lãnh chúa đã rời khỏi thế gian để lại hai quốc gia vốn tạm yên bình sau 5 năm lại một lần nữa bị bao phủ trong ngọn lửa chiến tranh. Nhưng cho dù thế nào sự kiện hôm đó cùng trò chơi của thần linh vẫn được tiếp tục lưu truyền mãi mãi đến cho đến tận vô số năm tháng về sau.”
Tới đây, tui giơ bàn cờ đầu tiên chưa sơn lên cho mọi người xem.
“Bàn cờ ván đầu tiên của hai vị lãnh chúa chơi chính là như thế này đây, các vị có thấy điểm khác biệt so với bàn cờ mà tôi cho các vị xem ở đây không.”
Mọi người quan sát và rất nhanh nhận ra sự khác biệt của nó, rồi những tiếng bàn tán xôn xao vang lên khắp căn phòng.
“Khi đó hai vị lãnh chúa cũng hỏi vị thần điều đó, và vị thần đã trả lời rằng. Ván đầu bàn cờ vốn không có màu nhưng có hai loại quân đen trắng tượng trưng cho hai phe, vậy tại sao ván thứ hai bàn cờ lại chuyển thành hai màu như vậy. Các người thật sự không biết sao, bàn cờ này chính là đại diện cho mảnh đất này đó, sau một trận chiến tranh thì không phải máu thịt xương cốt vong hồn những chiến sĩ cả hai phe đều nhuộm trong đất hay sao, mảnh đất này chứa đựng những gì còn lại của họ, khi các ngươi hành quân hoặc di chuyển quân cờ, không phải các ngươi đang dẫm đạp lên cả đồng đội các ngươi cùng kẻ thù à, vậy nên nếu là một vị vua thật sự hãy hành động ra sao cho các ngươi không phải ân hận với mảnh đất đầy máu xương này.”
“Đây chính là toàn bộ nguồn gốc của trò chơi này, và sau bao nhiêu năm tháng, nó đã trở thành một thú vui giải trí phổ biến nhất, tôi tin đó cũng là lý do vị thần kia truyền lại nó chúng tôi. Cám ơn mọi người đã lắng nghe, và một lần nữa tôi hi vọng trò chơi này sẽ đem lại cho mọi người những quãng thời gian thú vị.”
……..
Mệt quá ta ơi, ba cái vụ diễn thuyết này mệt thật đó, nhưng kết quả cũng trong dự đoán, do trước giờ mọi người có rất ít hình thức giải trí nên trò chơi này cũng đã kích thích sự tò mò của mọi người và sau đó thì tui cũng đã đề nghị đánh với chị Alicia mấy ván để làm quen nhưng ngay khi đó Harina cũng lao vào.
Khừ!!! Khừ!!! Khừ! Nghĩ lại vụ đó cũng khiến tui cười muốn rụng răng
“Không được a! Không được ăn quân đó!”(X2)
"He!!! He!!! He!!!! Hai người gà thật! Tui chấp mỗi người tới 2 con xe mà vẫn thua thảm hại đến thế được sao.
Một mình tui thủ hai bàn cờ đánh với Harina và Alicia. Hứ! Cho dù tui tỏ ra cao thượng chấp mỗi người hai xe nhưng với cái trình chân ướt chân ráo đó làm sao đánh bại được tui chứ, cả hai cô gái cứ réo lên khi tui ăn quân của họ khiến tui còn cảm giác tui đây đang làm kẻ ác trấn lột con nít lắm không chừng, tui sẽ không ngạc nhiên nếu tui bị mấy ánh mắt viên đạn của vài thành phần trong công hội nhắm tới đâu.
Vậy đây là cảm giác bắt nạt hai cô gái xinh đẹp sao, trời ơi quả thật là tui độc ác quá mà
“Thiệt tình, mình phục bản thân mình quá đi mất. Quả là một nghệ sĩ chém gió đại tài mà.”
Tuy việc hôm nay rất thành công, nhưng sau đó là như thế nào, liệu cờ vua có bị cho là đụng đến các vấn đề chính trị không nhỉ. Chắc không đâu, nó không hề đại diện hay làm giống bất cứ phe phái chính trị gì trong thế giới này cả. Tui có thê cam đoan mình sẽ không bị dính vào mấy vấn đề như thế.
Vậy nên tui có thể yên tâm trông chờ bước tiếp theo đó chính là việc bàn bạc bản quyền với thương nhân, tuy thế giới này không có việc chứng nhận bản quyền nhưng vì tui đã công bố rộng rãi trước đông đảo mọi người nên nếu bọn họ muốn lấy cờ vua để kinh doanh thì cũng không tiện. Chưa kể trong câu chuyện của tui còn đề cập đến các vị thần, thế nên các thương nhân cho dù có ăn gan hùm cũng không dám làm những việc mua thần bán thánh vậy đâu. Tui đã tính toán hết rùi mà nhỉ. Vậy thì cứ việc ở yên chờ tiền chạy vào túi thui. He! He! He!!!
"Này mặt anh đang lộ ra một vẻ rất đáng khinh bỉ đó."
Harina bước vô phòng và có vẻ cô ấy còn đang bực mình vì bị sát phạt không thương tiếc nơi bàn cờ công khai trước mặt mọi người
"Anh nhớ đó! Sau này nếu thật sự anh trở thành mạo hiểm giả thì tôi sẽ nói cho Alicia bắt anh tham gia lớp huấn luyện tân sinh và công khai hành hạ anh cho bõ vụ hôm nay đi."
"Nè nè! Đừng có lấy chuyện công trả chuyện tư chứ, với lại có ván cờ thôi mà đâu có to tát gì đúng không."
"Cái đó mà không to tát á, 6 ván thua nhục nhã cộng với cái giọng cười của anh khi đó mà không là to tát hả."
Nói đến đây Harina lao vào tui thụi túi bụi
"Đau quá a! Bớ người ta bạo hành."
"Anh còn dám nói." Harina dường như đã chạm đến giới hạn, cô ấy nắm chặt tay thụi tui một đấm
Không xong rồi a! lui về sau không kịp rùi, chỉ còn cách lao lên phía trước chặn đòn đánh trước khi nó đạt lực phá hoại cao nhất thui.
Và hành động nhanh hơn suy nghĩ tui lao người lên phía trước.
“Kya!!!.”
*Rầm!!.*
Ui da hình như tui dùng lực hơi bị nhiều thì phải không biết Harina có bị thương không ta.
Và khi mở mắt ra thì thấy nguyên khuôn mặt cô ấy chỉ cách mặt tui có vài cm
Ca!!!! Cái!!!! Gì!!!! Thế!!!! Này!!!!! Đây không phải là thứ trong truyền thuyết được gọi là kabedon hay sao, nhưng không phải a, kabedon là đẩy vào tường nhưng tui đây là đẩy xuống sàn vậy đây là hình thái tiến hóa của kabedon, yukadon hay sao, phải làm gì đây à, vậy tiếp theo là sao á, thực hiện kết hợp yukadon rồi sau đó là ago-kui với bàn tay nhẹ nhàng đặt vào cằm cô ấy rồi dịu dàng nâng lên sau đó thì thầm những lời yêu thương.
“Anh có thể uống ngàn chén không say! Nhưng chỉ cần nhìn thấy em một lần thì tâm hồn cùng thể xác của anh như chao đảo trong cõi mộng hồng.!”
Mắc ói quá! Sến súa VL a, nghĩ tới điều đó….. Quả thật…. Tui còn không biết mình sẽ ra sao khi nói như vậy nữa
“Anh còn tính để như vậy….. ĐẾN BAO GIỜ HẢ.???”
Đúng rồi a, đây không phải là lúc để suy nghĩ mấy thứ đó a, vẻ mặt Harina bây giờ vừa đỏ vừa thẹn vừa giận, một cảm giác y như anime trong đời thật vậy.
Ê mà nè! Đây không phải là lúc nghĩ tới mấy vấn đề đó a, tui nhanh chóng đứng dậy trước khi sự việc trở nên phước tạp hơn.
*Cạch!!!!* Tiếng mở cửa vang lên
“Harina chan! Em ra đánh với chị thêm mấy ván cờ nữa cho quen tay nha.”
‘Xin lỗi đã làm phiền hai em.” *Cạch! Chị ấy đóng cửa lại ngay lập tức
Vâng! Một tình huống có đầy trong manga anime hài hước đã xuất hiện trong đời thật và cả hai người trong cuộc không thể kịp giải thích câu nào mà đóng băng ngay tại chỗ.
….
Vâng khỏi nói cũng biết bây giờ Harina đang nhìn tui với vẻ mặt như thế nào.
“Tại anh hết đó! Làm sao sau này tui lấy ai được nữa chứ. Chết đi đồ xấu xa.”
Hu! Hu! Con gái không nói lý lẽ chút nào hết các bạn ơi, rõ ràng cô ấy đánh tui mà tại sao tui lại là người bị chửi chứ hả.
Cái kiểu làm mất mặt trước đám đông kiểu đó người ta không từ mặt là may rùi, các bạn nói vậy ư, ừ cũng phải ta, vậy là ra trong vụ này tui cũng có lỗi khoảng 60% nhỉ.
Vậy các bạn hãy chỉ cho mình cách giải quyết tình huống đi nha.
1: Chịu trận, ngoan ngoãn nghe cô ấy mắng
2. Tìm cách khiến cô ấy nguôi giận
3. Bỏ chạy là thượng sách
Ai cho tui đáp án 3 chết đi á, bây giờ mà chạy không khéo bị từ mặt thiệt luôn đó a. Đáp án 1, cũng có lý đó, có người nói khi con gái giận thì im lặng mà nghe là thượng sách nhưng như vậy có bị động quá không a, với lại mình sai có 60% mà chọn 1 thì hơi nhu nhược nhỉ.
Vậy chọn hai đi nha. Rồi vậy mình nên làm gì cho cô ấy nguôi giận nào
1. Xin lỗi và hứa sau này khi chơi cờ sẽ nương tay
2. Xin lỗi và hứa sẽ nghe lời cô ấy một việc
3. Xin lỗi và hứa sẽ đãi cô ấy món nào ngon ngon
Cám ơn các bạn a, lần này thì lựa chọn nào cũng hợp lý hết á, nhưng tui cảm thấy đáp án 1 chỉ khiến cô ấy bực mình thêm mà thui. Tuýt người Harina sẽ không vui nếu biết tui nương tay với cô ấy.
Vậy thì số hai thì sao, cũng được nhưng như vậy có vẻ nhu nhược quá đúng không, không biết các bạn thấy ra sao nhưng có vẻ đây cũng không phải là lựa chọn thích hợp đối với mình.
Vậy thui đáp án số ba vậy, có lý a, đây là skill dỗ con gái truyền thống mà. Tuy con gái có câu “Nắm bắt con trai bằng cách nắm dạ dày anh ấy”, nhưng mình thấy con gái cũng có thể dùng cách đó nha thế nên tui xuống nước
“Xin lỗi mà Harina! Tôi sai rồi! Hay là để tôi bữa nào đãi cô một món ăn của quê hương tôi nhé.”
Quả là hiệu qua a, nghe từ món ngon là mắt harina sáng lên thấy rõ.
“Nhưng anh phải biết, nếu nó không ngon tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu, đấy.”
“Eh!!!!!.” Cái khuôn mặt khó đỡ gì thế này, như một tên sắp tống tiền nạn nhân á.
“Anh phải biết là, tôi đã ăn rất nhiều món ăn ở các nơi rồi, nếu món ăn không có tính mới lạ thì đừng mong thỏa mãn được tôi đó.”
“Vâng! Tôi đảm bảo, đó là một món mới lạ tuyệt vời.”
“Được vậy tôi sẽ bỏ qua cho anh.”
Thấy nụ cười thường ngày đã trở lại trên khuôn mặt cô ấy tui cũng cảm thấy nhẹ nhõm, tuy cô ấy dỗi cũng rất dễ thương nhưng nụ cười con gái lúc nào cũng tuyệt vời nhất đúng không nào.
*Cạch!*
Mở cửa bước vào và tui đến ngay chỗ tiếp tân đối mặt với chị gái xinh đẹp Alicia này
Wa! Hồi hộp quá đi a, việc mặt đối mặt với chị ấy khiến tim tôi rồ ga tăng tốc điên cuồng a. Không được Satou bình tĩnh nào.
"Em cám ơn chị vì đã lo lắng cùng giúp đỡ khi em mới đến đây. Em rất biết ơn điều đó."
"Ha!!! Ha!!." Chị tiếp tân cười ngượng "Có gì đâu! Cám ơn em vì đã không trách chị cùng Harina bày trò lừa em là được rồi."
"Không đâu! Chị và Harina đều lo lắng chăm sóc cho em thế nên hôm nay em có món quà tặng chị và công hội."
"Quà!." Alicia tròn mắt "Thật là! Không cần như vậy đâu nhưng chị cám ơn nhé."
Tui gật đầu đưa bàn cờ ra, ba hộp cờ này tui làm rất công phu, đều là dạng hộp xếp có thể đựng quân cờ vào bên trong luôn khác với bàn cố định tui làm từ đầu.
"Đây là một trò chơi trí tuệ rất nổi tiếng ở quê hương em, hôm nay em xin phép tặng cho chị và công hội 3 bộ để giới thiệu cho mọi người biết nhằm phục vụ mọi người trong khi rảnh rỗi."
"A! Thì ra là một trò chơi trí tuệ sao! Quả là lạ mắt đấy. vậy em hãy nói cho mọi người biết về nó đi nào."
"Vâng! Vậy nhờ chị."
"Ừ!" *Bốp!* Ngay khi đó chị Alicia vỗ mạnh đôi tay rồi lên tiếng vang vọng khắp căn phòng.
"Mọi người ơi!!!!!!!! Xin hãy chú ý qua đây một chút nhé."
“Vâng! Alicia san!!!!!!.”
Wa! cái gì thế này, chị Alicia là idol ở đây á, mọi người phản ứng y hệt như fan hâm mộ các idol trên sân khấu vậy.
“Satou kun hôm nay sẽ tặng công hội một loại sản phẩm kỳ lạ ở quê hương cậu ta, hay nói chính xác là một hình thức trò chơi trí tuệ, chúng ta hãy nghe cậu ta giới thiệu về nó đi nào.”
Ngay lập tức những ánh mắt hướng về phía tui. Wa! Hồi hộp quá đi các bạn ơi, tui chỉ phải diễn thuyết thôi mà cũng hồi hộp vậy sao, huống chi là các ca sĩ idol hát trước cả ngàn người thì sao đây chứ.
“Xin chào mọi người! Tôi là Satou Sumeragi đến từ một đất nước xa xôi hẻo lánh thậm chí không có trên bản đồ của đại lục. Và trò chơi tôi sắp giới thiệu cho mọi người cũng là trò chơi được các vị thần truyền xuống.”
Quả nhiên khi nhắc đến các vị thần thì độ trịnh trọng của mọi người cũng được tăng cao.
“Ngày xưa, ở quê hương tôi phân ra làm hai vùng nam bắc, mỗi vùng có một vị lãnh chúa cai trị. Một ngày nọ, không biết vì sao mà hai phe nổi lên tranh chấp và chiến tranh hai vùng xảy ra. Cả hai vị lãnh chúa đều có tài năng dũng cảm như nhau thế nên cuộc chiến kéo dài hơn 10 năm người chết vô số dân chúng khổ sở hơn bao giờ hết. Và dường như các vị thần cũng bất mãn với cuộc chiến tranh đó, rồi một ngày khi hai phe giao chiến thì đột nhiên sấm nổ giáng xuống quân đội hai vị vua. Một vị thần bao trùm trong ánh sáng giáng lâm lên tiếng như vang vọng cả đất trời.”
Đến đây thì tui phải công nhận tui có khả năng kể chuyện trước đám đông ghê ta ơi, sao ở thế giới trước tui không biết vậy ta. Những người ở dưới đều lắng nghe một cách chăm chú.
“Sau đó vị thần đó nói cuộc chiến giữa hai vị lãnh chúa làm cho sự cân bằng hai giới bị đe dọa nên đã ra lệnh hai người đó thay đổi hình thức chiến tranh. Vậy mọi người biết vị thần đó đã đưa ra hình thức gì để phân định không. Đó chính là đây.”
Tui giơ bàn cờ trước mặt mọi người sau đó xếp quân cờ lên.
“Đây là trò chơi mà vị thần đó đã mang đến cho hai vị vua được gọi là “Cờ Vua.” Vì đây cuộc chiến của hai vị lãnh chúa đề nhắm đến một mục tiêu duy nhất là thống nhất hai vùng và trở thành vị vua tối cao của nó không phải sao. Sau đó vị thần đã giảng giải cách chơi cho hai vị vua, cách chơi nó như sau.”
….
“Sau khi nghe xong luật định của trò chơi, hai vị lãnh chúa đều trầm tư, sự đa dạng về chiến thuật cùng lối chơi của thứ này khiến họ lâm vào những suy nghĩ. Rồi sau đó một vị lên tiếng nói với vị thần rằng sẽ không hợp lý khi hai bên đều biết rõ nước đi của nhau như vậy, trong chiến tranh không có chuyện như thế. Khi đó vị thần đã mỉm cười nói
“Một vị vua thật sự thì những hành động của ông ta sẽ có tác dụng ngay cả trong ánh sáng cũng như bóng tối.”
“Nghe được câu đó hai người đó dường như bừng tỉnh sau đó thì hai người đó đã chấp nhận yêu cầu của vị thần chơi 5 ván cờ, mỗi năm chơi một ván vào mùa đông, sau năm ván ai thắng nhiều hơn thì sẽ là người thắng cuộc.”
Dừng một chút tui quay sang những vị khán giả bên dưới.
“Vậy kết quả ra sao, có ai trong các vị đoán được không.?”
Không có tiếng trả lời, và một vẻ háo hưc cùng mong chờ xuất hiện trên gương mặt mọi người, thậm chí tui còn nghe tiếng nuốt nước bọt vì hồi hộp nữa cơ đấy
“Hai thắng hai thua! Còn trận thứ năm chưa kịp phân định thì cả hai vị lãnh chúa đều gục trên bàn rời khỏi thế giới vĩnh viễn trong nụ cười trên môi và khóe mắt đẫm lệ.”
Một câu trả lời không hề dự đoán của mọi người, khuôn mặt sốc vì ngạc nhiên này chính là thứ tui nhắm tới a, cái cảm giác điều khiến cảm xúc đám đông này quả là có chút kích thích thật
“Hai vị lãnh chúa đã rời khỏi thế gian để lại hai quốc gia vốn tạm yên bình sau 5 năm lại một lần nữa bị bao phủ trong ngọn lửa chiến tranh. Nhưng cho dù thế nào sự kiện hôm đó cùng trò chơi của thần linh vẫn được tiếp tục lưu truyền mãi mãi đến cho đến tận vô số năm tháng về sau.”
Tới đây, tui giơ bàn cờ đầu tiên chưa sơn lên cho mọi người xem.
“Bàn cờ ván đầu tiên của hai vị lãnh chúa chơi chính là như thế này đây, các vị có thấy điểm khác biệt so với bàn cờ mà tôi cho các vị xem ở đây không.”
Mọi người quan sát và rất nhanh nhận ra sự khác biệt của nó, rồi những tiếng bàn tán xôn xao vang lên khắp căn phòng.
“Khi đó hai vị lãnh chúa cũng hỏi vị thần điều đó, và vị thần đã trả lời rằng. Ván đầu bàn cờ vốn không có màu nhưng có hai loại quân đen trắng tượng trưng cho hai phe, vậy tại sao ván thứ hai bàn cờ lại chuyển thành hai màu như vậy. Các người thật sự không biết sao, bàn cờ này chính là đại diện cho mảnh đất này đó, sau một trận chiến tranh thì không phải máu thịt xương cốt vong hồn những chiến sĩ cả hai phe đều nhuộm trong đất hay sao, mảnh đất này chứa đựng những gì còn lại của họ, khi các ngươi hành quân hoặc di chuyển quân cờ, không phải các ngươi đang dẫm đạp lên cả đồng đội các ngươi cùng kẻ thù à, vậy nên nếu là một vị vua thật sự hãy hành động ra sao cho các ngươi không phải ân hận với mảnh đất đầy máu xương này.”
“Đây chính là toàn bộ nguồn gốc của trò chơi này, và sau bao nhiêu năm tháng, nó đã trở thành một thú vui giải trí phổ biến nhất, tôi tin đó cũng là lý do vị thần kia truyền lại nó chúng tôi. Cám ơn mọi người đã lắng nghe, và một lần nữa tôi hi vọng trò chơi này sẽ đem lại cho mọi người những quãng thời gian thú vị.”
……..
Mệt quá ta ơi, ba cái vụ diễn thuyết này mệt thật đó, nhưng kết quả cũng trong dự đoán, do trước giờ mọi người có rất ít hình thức giải trí nên trò chơi này cũng đã kích thích sự tò mò của mọi người và sau đó thì tui cũng đã đề nghị đánh với chị Alicia mấy ván để làm quen nhưng ngay khi đó Harina cũng lao vào.
Khừ!!! Khừ!!! Khừ! Nghĩ lại vụ đó cũng khiến tui cười muốn rụng răng
“Không được a! Không được ăn quân đó!”(X2)
"He!!! He!!! He!!!! Hai người gà thật! Tui chấp mỗi người tới 2 con xe mà vẫn thua thảm hại đến thế được sao.
Một mình tui thủ hai bàn cờ đánh với Harina và Alicia. Hứ! Cho dù tui tỏ ra cao thượng chấp mỗi người hai xe nhưng với cái trình chân ướt chân ráo đó làm sao đánh bại được tui chứ, cả hai cô gái cứ réo lên khi tui ăn quân của họ khiến tui còn cảm giác tui đây đang làm kẻ ác trấn lột con nít lắm không chừng, tui sẽ không ngạc nhiên nếu tui bị mấy ánh mắt viên đạn của vài thành phần trong công hội nhắm tới đâu.
Vậy đây là cảm giác bắt nạt hai cô gái xinh đẹp sao, trời ơi quả thật là tui độc ác quá mà
“Thiệt tình, mình phục bản thân mình quá đi mất. Quả là một nghệ sĩ chém gió đại tài mà.”
Tuy việc hôm nay rất thành công, nhưng sau đó là như thế nào, liệu cờ vua có bị cho là đụng đến các vấn đề chính trị không nhỉ. Chắc không đâu, nó không hề đại diện hay làm giống bất cứ phe phái chính trị gì trong thế giới này cả. Tui có thê cam đoan mình sẽ không bị dính vào mấy vấn đề như thế.
Vậy nên tui có thể yên tâm trông chờ bước tiếp theo đó chính là việc bàn bạc bản quyền với thương nhân, tuy thế giới này không có việc chứng nhận bản quyền nhưng vì tui đã công bố rộng rãi trước đông đảo mọi người nên nếu bọn họ muốn lấy cờ vua để kinh doanh thì cũng không tiện. Chưa kể trong câu chuyện của tui còn đề cập đến các vị thần, thế nên các thương nhân cho dù có ăn gan hùm cũng không dám làm những việc mua thần bán thánh vậy đâu. Tui đã tính toán hết rùi mà nhỉ. Vậy thì cứ việc ở yên chờ tiền chạy vào túi thui. He! He! He!!!
"Này mặt anh đang lộ ra một vẻ rất đáng khinh bỉ đó."
Harina bước vô phòng và có vẻ cô ấy còn đang bực mình vì bị sát phạt không thương tiếc nơi bàn cờ công khai trước mặt mọi người
"Anh nhớ đó! Sau này nếu thật sự anh trở thành mạo hiểm giả thì tôi sẽ nói cho Alicia bắt anh tham gia lớp huấn luyện tân sinh và công khai hành hạ anh cho bõ vụ hôm nay đi."
"Nè nè! Đừng có lấy chuyện công trả chuyện tư chứ, với lại có ván cờ thôi mà đâu có to tát gì đúng không."
"Cái đó mà không to tát á, 6 ván thua nhục nhã cộng với cái giọng cười của anh khi đó mà không là to tát hả."
Nói đến đây Harina lao vào tui thụi túi bụi
"Đau quá a! Bớ người ta bạo hành."
"Anh còn dám nói." Harina dường như đã chạm đến giới hạn, cô ấy nắm chặt tay thụi tui một đấm
Không xong rồi a! lui về sau không kịp rùi, chỉ còn cách lao lên phía trước chặn đòn đánh trước khi nó đạt lực phá hoại cao nhất thui.
Và hành động nhanh hơn suy nghĩ tui lao người lên phía trước.
“Kya!!!.”
*Rầm!!.*
Ui da hình như tui dùng lực hơi bị nhiều thì phải không biết Harina có bị thương không ta.
Và khi mở mắt ra thì thấy nguyên khuôn mặt cô ấy chỉ cách mặt tui có vài cm
Ca!!!! Cái!!!! Gì!!!! Thế!!!! Này!!!!! Đây không phải là thứ trong truyền thuyết được gọi là kabedon hay sao, nhưng không phải a, kabedon là đẩy vào tường nhưng tui đây là đẩy xuống sàn vậy đây là hình thái tiến hóa của kabedon, yukadon hay sao, phải làm gì đây à, vậy tiếp theo là sao á, thực hiện kết hợp yukadon rồi sau đó là ago-kui với bàn tay nhẹ nhàng đặt vào cằm cô ấy rồi dịu dàng nâng lên sau đó thì thầm những lời yêu thương.
“Anh có thể uống ngàn chén không say! Nhưng chỉ cần nhìn thấy em một lần thì tâm hồn cùng thể xác của anh như chao đảo trong cõi mộng hồng.!”
Mắc ói quá! Sến súa VL a, nghĩ tới điều đó….. Quả thật…. Tui còn không biết mình sẽ ra sao khi nói như vậy nữa
“Anh còn tính để như vậy….. ĐẾN BAO GIỜ HẢ.???”
Đúng rồi a, đây không phải là lúc để suy nghĩ mấy thứ đó a, vẻ mặt Harina bây giờ vừa đỏ vừa thẹn vừa giận, một cảm giác y như anime trong đời thật vậy.
Ê mà nè! Đây không phải là lúc nghĩ tới mấy vấn đề đó a, tui nhanh chóng đứng dậy trước khi sự việc trở nên phước tạp hơn.
*Cạch!!!!* Tiếng mở cửa vang lên
“Harina chan! Em ra đánh với chị thêm mấy ván cờ nữa cho quen tay nha.”
‘Xin lỗi đã làm phiền hai em.” *Cạch! Chị ấy đóng cửa lại ngay lập tức
Vâng! Một tình huống có đầy trong manga anime hài hước đã xuất hiện trong đời thật và cả hai người trong cuộc không thể kịp giải thích câu nào mà đóng băng ngay tại chỗ.
….
Vâng khỏi nói cũng biết bây giờ Harina đang nhìn tui với vẻ mặt như thế nào.
“Tại anh hết đó! Làm sao sau này tui lấy ai được nữa chứ. Chết đi đồ xấu xa.”
Hu! Hu! Con gái không nói lý lẽ chút nào hết các bạn ơi, rõ ràng cô ấy đánh tui mà tại sao tui lại là người bị chửi chứ hả.
Cái kiểu làm mất mặt trước đám đông kiểu đó người ta không từ mặt là may rùi, các bạn nói vậy ư, ừ cũng phải ta, vậy là ra trong vụ này tui cũng có lỗi khoảng 60% nhỉ.
Vậy các bạn hãy chỉ cho mình cách giải quyết tình huống đi nha.
1: Chịu trận, ngoan ngoãn nghe cô ấy mắng
2. Tìm cách khiến cô ấy nguôi giận
3. Bỏ chạy là thượng sách
Ai cho tui đáp án 3 chết đi á, bây giờ mà chạy không khéo bị từ mặt thiệt luôn đó a. Đáp án 1, cũng có lý đó, có người nói khi con gái giận thì im lặng mà nghe là thượng sách nhưng như vậy có bị động quá không a, với lại mình sai có 60% mà chọn 1 thì hơi nhu nhược nhỉ.
Vậy chọn hai đi nha. Rồi vậy mình nên làm gì cho cô ấy nguôi giận nào
1. Xin lỗi và hứa sau này khi chơi cờ sẽ nương tay
2. Xin lỗi và hứa sẽ nghe lời cô ấy một việc
3. Xin lỗi và hứa sẽ đãi cô ấy món nào ngon ngon
Cám ơn các bạn a, lần này thì lựa chọn nào cũng hợp lý hết á, nhưng tui cảm thấy đáp án 1 chỉ khiến cô ấy bực mình thêm mà thui. Tuýt người Harina sẽ không vui nếu biết tui nương tay với cô ấy.
Vậy thì số hai thì sao, cũng được nhưng như vậy có vẻ nhu nhược quá đúng không, không biết các bạn thấy ra sao nhưng có vẻ đây cũng không phải là lựa chọn thích hợp đối với mình.
Vậy thui đáp án số ba vậy, có lý a, đây là skill dỗ con gái truyền thống mà. Tuy con gái có câu “Nắm bắt con trai bằng cách nắm dạ dày anh ấy”, nhưng mình thấy con gái cũng có thể dùng cách đó nha thế nên tui xuống nước
“Xin lỗi mà Harina! Tôi sai rồi! Hay là để tôi bữa nào đãi cô một món ăn của quê hương tôi nhé.”
Quả là hiệu qua a, nghe từ món ngon là mắt harina sáng lên thấy rõ.
“Nhưng anh phải biết, nếu nó không ngon tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu, đấy.”
“Eh!!!!!.” Cái khuôn mặt khó đỡ gì thế này, như một tên sắp tống tiền nạn nhân á.
“Anh phải biết là, tôi đã ăn rất nhiều món ăn ở các nơi rồi, nếu món ăn không có tính mới lạ thì đừng mong thỏa mãn được tôi đó.”
“Vâng! Tôi đảm bảo, đó là một món mới lạ tuyệt vời.”
“Được vậy tôi sẽ bỏ qua cho anh.”
Thấy nụ cười thường ngày đã trở lại trên khuôn mặt cô ấy tui cũng cảm thấy nhẹ nhõm, tuy cô ấy dỗi cũng rất dễ thương nhưng nụ cười con gái lúc nào cũng tuyệt vời nhất đúng không nào.