Góc nhìn Alicia
Là một người tiếp tân cùng phụ trách công bố các nhiệm vụ cho các mạo hiểm giả, tôi đã gặp rất nhiều kiểu nhiệm vụ khác nhau, có những kiểu nhiệm vụ đơn giản như đuổi côn trùng, hoặc kiếm nguyên vật liệu hoặc có nhiệm vụ phức tạp hơn như hộ tống các thương hội khỏi những cuộc tấn công của quái vật, hoặc thậm chí hơn là những nhiệm vụ bất ngờ vì những cuộc bạo động của quái vật nhắm vào thị trấn, nói chung là rất nhiều.
Thế nên mỗi nhiệm vụ đều có độ khó cấp bậc khác nhau, thậm chí có những nhiệm vụ khi nghe thông tin từ khách hàng thì chỉ có độ khó cấp thấp nhưng khi bước vào làm thì thậm chí sẽ xảy ra những trường hợp bất ngờ khiến độ khó tăng cao. Chính vì thế tôi luôn nói với khách hàng cung cấp thông tin chính xác nhất có thể và nếu có trường hợp tình huống vượt mức độ xử lý thì các mạo hiểm giả có quyền chọn rút lui dừng công việc mà không phải mất mát gì cả. Còn về khách hàng có thể lấy lại 90% số tiền mà họ đã đồng ý khi giao ủy thác.
Nhưng đôi lúc có những nhiệm vụ mà tôi kiên quyết từ chối vì nó liên quan đến những vấn đề chính trị hoặc là những vấn đề vượt sức hầu hết những mạo hiểm giả đăng ký ở đây. Vì đối với tôi cái nghề này là cửa tử nếu bạn đắc tội với những thế lực chính trị hoặc liều lĩnh nhận giải quyết những nhiệm vụ vượt cấp. Thế nên là người tiếp tân cũng là chủ trì ở đây tôi phải đắn đo rất nhiều khi phát ra nhiệm vụ cho mọi người và số nhiệm vụ mà tôi từ chối cũng không hề ít.
Nhưng dạo này, có người không để ý đến quy tác mà cứ hướng tôi đề ra nhiệm vụ khó khăn và họ không phải là người có gia cảnh tầm thường.
Vào ngày hôm trước tôi đã từ chối một người như vậy, trông ông ta vô cùng khó xử, mặc dù thấy có chút tội cho ông áy vì dù sao ông ta chỉ là người chuyển lời chứ không phải thật sự người yêu cầu nhưng nhiệm vụ này tôi thật sự không thể nhận.
“Chị Alicia lại thấy lo lắng vì vụ hôm trước à.”
Khi đang suy nghĩ thì một đồng nghiệp lên tiếng, một cô bé chắc bằng tuổi Harina, Ru chan, em ấy tuy còn nhỏ nhưng cũng khá là chững chạc so với tuổi
“Đúng có một chút! Nhưng chị sẽ không nhận vụ đó.”
“Vì nó vượt qua cấp độ yêu cầu à.?”
“Đó cũng là lý do, họ tới đây không phải yêu cầu mạo hiểm giả trên danh sách đăng ký mà họ yêu cầu chị cho mượn hai người thẩm định giả cấp C+. Hai người đó không thuộc tiêu chí của công hội nơi đây nên chị không thể đồng ý được.”
“Thế chị có cho hai người họ biết về sự việc đó chưa?.” Ru chan nheo mắt khi đưa ra câu hỏi như vậy.
Tôi gật đầu. “Đã nói và họ trả lời rằng tùy chị. Khi đó, họ tin tưởng chị nhưng chính vì thế chị lại càng không thể đưa họ đối đầu với tồn tại cấp B hoặc thậm chí là B+ như thông thông tin mà kia đưa ra được.”
“Em nghĩ là hai người đó đủ sức kiềm chân cấp B mà.”
“Đúng! Họ đủ sức, nhưng em không biết chuyện gì sẻ xảy ra trong một nhiệm vụ hộ tống cả. Với lại…”
“Với lại….?” Ru chan tròn mắt nghiêng đầu nhìn tôi vì thắc mắc tại sao tôi lại bỏ dở câu nói.
“À! Không có gì đâu. Thôi em làm việc đi chị ra ngoài một chút.”
Tôi đứng dậy bước nhanh ra ngoài. Thiệt tình a, chạy trốn khỏi câu hỏi của đàn em, tôi thật không phải mà cấp trên tốt.
“Hà!!!!!!!!!”
Tôi thở dài tự giễu bản thân, tại sao tôi phải từ chối yêu cầu đó, đối phương vốn có 1 người cấp C+ và hai cấp C hoàn toàn đủ nhân lực để giải quyết sự việc nhưng để chắc chắn họ tìm tôi với cái giá béo bở gấp rưỡi số tiền cho cấp C+ thông thường. Đây có thể nói là một nhiệm vụ an toàn và có thể kiếm cho công hội một số tiền kha khá nhưng tại sao tôi không nhận.
Liệu có thật là tôi quá lo xa hay không hay xuất phát từ một lý do cá nhân nào của bản thân tôi khiến tôi không thể nhận nhiệm vụ này.
Đúng vậy, quả thật tôi không phải là một người chủ trì tốt, dựa vào cảm xúc cá nhân để từ chối nhiệm vụ mà tôi không thích, trên lý do là nó không hợp với quy tắc. Thiêt tình a, tôi lại thở dài, không phải khi làm công việc này tôi đã tự nhủ không cho cảm xúc cá nhân xen vào quá nhiều hay sao.
Được rồi! Tuy việc này có chút phá lệ nhưng hai người họ chắc không muốn thấy một người đứng đầu làm việc theo cảm tính như mình đâu. Vậy thì tôi trông cậy vào hai người đó vậy.
Tôi thầm nghĩ vậy và….
“Chị Alicia! Một quý tộc mang theo ba người lính đánh thuê tới muốn gặp chị kìa.”
Ru chan từ bên trong chạy ra mặt mũi có vẻ lo lắng
“Được! Chị vào ngay đây.”
Bước vào trong và rất nhanh tôi đã thấy được đoàn người mà Ru chan nói tới, một người đàn ông chắc vượt qua tuổi trung niên một chút, ăn mặc lịch sự quý tộc và ba người còn lại trông khá trẻ chắc độ 20 đến 25 tuổi bao gồm 1 nam 2 nữ trang bị đầy đủ giáp và vũ khí có vẻ là lính đánh thuê hoặc mạo hiểm giả từ nơi khác tới có vẻ đây là ba người mà lần trước ông Carden đề cập với tôi. Thấy tôi vô người đàn ông nhìn tôi một chút sau đó lên tiếng.
“Tôi nghe nói là cô đã từ chối nhiệm vụ của chủ nhân tôi giao phó cho công hội à.” Ông ta nghểnh đầu xếch mắt lên nói như tựa tôi là người hầu của ông ta vậy
“Tôi….” Tuy rất bực mình và khó chịu với thái độ của ông ta nhưng tôi nghĩ do lần trước tôi từ chối nên ông ta bực mình cũng phải thôi, tôi phải cẩn thận lựa lời xin lỗi cùng đáp ứng ông ta mới được.
“Đúng thật là…” Ông ta lên tiếng nói tiếp “Bọn mạo hiểm giả các cô chỉ là lũ chuyên làm tiền người khác trong khi thực lực chẳng đáng bao nhiêu.”
Hả!! Ông ta… Nói gì vậy. Tại sao ông ta lại nói như vậy.
“Nhưng chủ nhân ta là người hào phóng nên đã tăng gấp ba lần số tiền thuê.” Ông ta nói sau đó đưa một bao vàng ra trước mặt tôi, rồi ngay lập tức ông ta quẳng bao tiền lên trên không
*Leng keng!!!!! Leng keng!!!!* Tiếng những đồng tiền rơi trên đất loảng xoảng vang lên và ông ta cười thô bỉ nói
“Xin lỗi nhé! Ta làm rớt tiền rồi, phiền cô nhặt giùm đi nhé, mạo hiểm giả các cô có thể làm tiền người khác thì chắc cũng có thể cúi nhặt tiền rớt đúng không.”
Ủa! Tại sao vậy! Tại sao mình lại có định đáp ứng yêu cầu của ông ta thế nhỉ, tại sao mình lại có thể có ý nghĩ đáp ứng đáp ứng yêu cầu của một kẻ đốn mạt, chỉ vì đồng tiền mà coi thường thậm chí khinh bỉ những mạo người khác như vậy được. Tại sao!!!! Tại sao!!!!!!
Hiện tại trong đầu tôi đang gầm rú những câu hỏi tại sao, tôi biết việc tôi để tình cảm cá nhân xen vào công việc là không đúng nhưng bây giờ không phải là việc của riêng tôi nữa mà liên quan đến toàn bộ mặt mũi công hội.
Liệu tôi có thật sự nghĩ đến công hội hay không, hay đây chỉ là thứ cảm xúc riêng tư khác của tôi thứ khiến tôi phải bảo vệ mặt mũi của bản thân mà viện cớ đó là vì công hội.
Tôi không biết, tôi không biết a!!! Tuy không biết thứ cảm xúc này của tôi xuất phát từ đâu nhưng tôi biết rõ việc mình phải làm bây giờ
“Ravis san! Xin ngài hãy cầm tiền lên rồi về đi!.”
Ngay khi nghe xong câu đó, ông ta nhìn tôi như thể đang nghe lầm hoặc như đang hỏi tôi đang nói gì vậy.
“Ngài không nghe lầm đâu Ravis san! Quyết định của tôi vẫn như cũ, công hội sẽ không nhận nhiệm vụ ngài giao phó. Xin mời nhặt tiền lên rồi đi cho.”
*Clap!!!!! Clap!!!!Clap!!!!!* Ngay khi câu nói đó vừa dứt, tôi nghe thấy tiếng vỗ tay vang khắp căn phòng
“Có thể chứ, đúng là Alicia chan của chúng ta! Tôi biết cô sẽ không chấp nhận nhận nhiệm vụ từ cái loại như ông ta mà.”Một mạo hiểm giả lên tiếng
“Đúng! Cút đi bọn kia! Đừng tưởng có tiền là bọn ta sẽ nghe theo yêu cầu của lũ hống hách các người.” Lại một mạo hiểm giả lên tiếng sau đó ông ta thậm chí còn quăng một cái vại bia thẳng vào đầu của tên trung niên đó nhưng….
*Xoẹt!!!* Một tia sáng lóe lên, cô gái, một trong ba tên lính đánh thuê đã chắn trước mặt của người đàn ông trung niên và rút vũ khí cắt đôi chiếc vại.
“Chậc!!! Chậc!!!!.” Cô ta chặc lưỡi lắc đầu
“Các ngươi đã ra tay với đối tượng chúng ta bảo vệ thì đã đến lúc chúng ta ra tay rồi.”
Cô ta lên tiếng giơ vũ khí lên, đó là một thanh đao sáng loáng và khi thấy thế người mới ném cái vại cũng vào thế thủ.
“Phòng thủ cũng vô dụng thôi. Nhưng đừng lo ta sẽ nhẹ tay chỉ mất một con mắt thôi chắc đủ nhỉ.”
Nói xong cô ta vung thanh đao. Không ổn thanh đao đó quá nguy hiểm.
“Dừng lại ngay.”
*Pặp!!* Tôi vận lực và bằng tốc độ của một người đẳng cấp A, tôi đã giữ được thanh đao trước khi cô ta vung xuống.
Và như thể chỉ đợi như vậy người đàn ông trung niên lên tiếng
“Hình như vị trí của cô không cho phép cô can thiệp vào nhiệm vụ cá nhân của người khác đâu nhỉ.”
Hừ! Nếu đó là ý định của ông ta thì ông ta quá coi thường tôi rồi, công hội cũng có những quy định của nó, tôi lên tiếng
“Trong công hội không được giải quyết tranh chấp cá nhân, ông không biết sao, Ravis san?”
“Hừ nếu vậy thì…” Ông ta hướng về phía chàng trai lính đánh thuê trẻ tuổi người đang vác thanh vũ khí khổng lồ trên lưng nói
“Baren kun! Chắc cậu không ngại nhận nhiệm vụ đồ sát hết những người ở đây đâu đúng không, ta thuê cậu với giá như khi nãy ta ra với cô ta, cậu và đội của cậu hãy canh bên ngoài công hội, kẻ nào ra, giết kẻ đó.”
Cái gì! Sao ông ta có thể ra một nhiệm vụ như vậy, nhưng nếu như vậy thì công hội sẽ không thể ra tay nhúng vào nhiệm vụ người khác được.
‘Được cũng dễ thôi mà! Bọn này chỉ là con kiến!” Tên thanh niên có vẻ là thủ lĩnh lên tiếng.
“Sao hả Alicia san! Suy nghĩ lại chưa, nếu cô thay đổi ý định giờ còn kịp đó chứ nếu không lát nữa cậu ta thu hết tiền lên thì có thay đổi cũng không kịp đâu.” Ravis nhìn tôi cười chế nhạo.
Sao lại như vậy! Mình chẳng lẽ phải khuất phục những người này sao., nhưng nếu mình không làm thì mọi người sẽ, chẳng lẽ mình lại phải chứng kiến cơn ác mộng đó nữa rồi sao. Không!!! Ai cứu tôi với!!! Tôi không muốn như vậy.
“Cô không có nhiều thời gian đâu, ta không phải cái loại nhặt từng đồng lên đâu đấy.” Baren lên tiếng sau đó dậm mạnh chân xuống đất.
*Rầm!!!!* gạch sàn của công hội ở khu vực đó bị tung lên và những đồng tiền cũng bị đánh bay lên trời.”
“Jane!!! Cô ra tay đi.”
“Ok! Boss!" Người con gái còn lại của đội và cũng là một pháp sư nhanh chóng chạy lên phía trước giơ pháp trượng ra
“Wind Hand!.” Sau khi cô ta niệm chú thì một cơn gió bốc lên thổi những đồng tiền trên không về phía boss của đội và hắn chỉ việc nhanh tay đón lấy mà thôi.”
Không! Mình phải nhận! Không được! Mình không muốn nhận! Nhưng tính mạng mọi người sẽ… Không… 5 đồng… 4 đồng… 3 đồng… 2 đồng…
Không được a! Đầu óc tôi đang gào thét nhưng không được a, tôi không thể để mọi người phải vì tôi mà liên luy được
“Tôi sẽ….”
*Rầm!!!!!* Tiếng cửa đập mạnh vào tường vang lên.
“ĐỪNG NHẬN CHỊ ALICIA.”
Một giọng nói vang lên và lướt qua mặt tôi là một ánh sáng bạc.
Là một người tiếp tân cùng phụ trách công bố các nhiệm vụ cho các mạo hiểm giả, tôi đã gặp rất nhiều kiểu nhiệm vụ khác nhau, có những kiểu nhiệm vụ đơn giản như đuổi côn trùng, hoặc kiếm nguyên vật liệu hoặc có nhiệm vụ phức tạp hơn như hộ tống các thương hội khỏi những cuộc tấn công của quái vật, hoặc thậm chí hơn là những nhiệm vụ bất ngờ vì những cuộc bạo động của quái vật nhắm vào thị trấn, nói chung là rất nhiều.
Thế nên mỗi nhiệm vụ đều có độ khó cấp bậc khác nhau, thậm chí có những nhiệm vụ khi nghe thông tin từ khách hàng thì chỉ có độ khó cấp thấp nhưng khi bước vào làm thì thậm chí sẽ xảy ra những trường hợp bất ngờ khiến độ khó tăng cao. Chính vì thế tôi luôn nói với khách hàng cung cấp thông tin chính xác nhất có thể và nếu có trường hợp tình huống vượt mức độ xử lý thì các mạo hiểm giả có quyền chọn rút lui dừng công việc mà không phải mất mát gì cả. Còn về khách hàng có thể lấy lại 90% số tiền mà họ đã đồng ý khi giao ủy thác.
Nhưng đôi lúc có những nhiệm vụ mà tôi kiên quyết từ chối vì nó liên quan đến những vấn đề chính trị hoặc là những vấn đề vượt sức hầu hết những mạo hiểm giả đăng ký ở đây. Vì đối với tôi cái nghề này là cửa tử nếu bạn đắc tội với những thế lực chính trị hoặc liều lĩnh nhận giải quyết những nhiệm vụ vượt cấp. Thế nên là người tiếp tân cũng là chủ trì ở đây tôi phải đắn đo rất nhiều khi phát ra nhiệm vụ cho mọi người và số nhiệm vụ mà tôi từ chối cũng không hề ít.
Nhưng dạo này, có người không để ý đến quy tác mà cứ hướng tôi đề ra nhiệm vụ khó khăn và họ không phải là người có gia cảnh tầm thường.
Vào ngày hôm trước tôi đã từ chối một người như vậy, trông ông ta vô cùng khó xử, mặc dù thấy có chút tội cho ông áy vì dù sao ông ta chỉ là người chuyển lời chứ không phải thật sự người yêu cầu nhưng nhiệm vụ này tôi thật sự không thể nhận.
“Chị Alicia lại thấy lo lắng vì vụ hôm trước à.”
Khi đang suy nghĩ thì một đồng nghiệp lên tiếng, một cô bé chắc bằng tuổi Harina, Ru chan, em ấy tuy còn nhỏ nhưng cũng khá là chững chạc so với tuổi
“Đúng có một chút! Nhưng chị sẽ không nhận vụ đó.”
“Vì nó vượt qua cấp độ yêu cầu à.?”
“Đó cũng là lý do, họ tới đây không phải yêu cầu mạo hiểm giả trên danh sách đăng ký mà họ yêu cầu chị cho mượn hai người thẩm định giả cấp C+. Hai người đó không thuộc tiêu chí của công hội nơi đây nên chị không thể đồng ý được.”
“Thế chị có cho hai người họ biết về sự việc đó chưa?.” Ru chan nheo mắt khi đưa ra câu hỏi như vậy.
Tôi gật đầu. “Đã nói và họ trả lời rằng tùy chị. Khi đó, họ tin tưởng chị nhưng chính vì thế chị lại càng không thể đưa họ đối đầu với tồn tại cấp B hoặc thậm chí là B+ như thông thông tin mà kia đưa ra được.”
“Em nghĩ là hai người đó đủ sức kiềm chân cấp B mà.”
“Đúng! Họ đủ sức, nhưng em không biết chuyện gì sẻ xảy ra trong một nhiệm vụ hộ tống cả. Với lại…”
“Với lại….?” Ru chan tròn mắt nghiêng đầu nhìn tôi vì thắc mắc tại sao tôi lại bỏ dở câu nói.
“À! Không có gì đâu. Thôi em làm việc đi chị ra ngoài một chút.”
Tôi đứng dậy bước nhanh ra ngoài. Thiệt tình a, chạy trốn khỏi câu hỏi của đàn em, tôi thật không phải mà cấp trên tốt.
“Hà!!!!!!!!!”
Tôi thở dài tự giễu bản thân, tại sao tôi phải từ chối yêu cầu đó, đối phương vốn có 1 người cấp C+ và hai cấp C hoàn toàn đủ nhân lực để giải quyết sự việc nhưng để chắc chắn họ tìm tôi với cái giá béo bở gấp rưỡi số tiền cho cấp C+ thông thường. Đây có thể nói là một nhiệm vụ an toàn và có thể kiếm cho công hội một số tiền kha khá nhưng tại sao tôi không nhận.
Liệu có thật là tôi quá lo xa hay không hay xuất phát từ một lý do cá nhân nào của bản thân tôi khiến tôi không thể nhận nhiệm vụ này.
Đúng vậy, quả thật tôi không phải là một người chủ trì tốt, dựa vào cảm xúc cá nhân để từ chối nhiệm vụ mà tôi không thích, trên lý do là nó không hợp với quy tắc. Thiêt tình a, tôi lại thở dài, không phải khi làm công việc này tôi đã tự nhủ không cho cảm xúc cá nhân xen vào quá nhiều hay sao.
Được rồi! Tuy việc này có chút phá lệ nhưng hai người họ chắc không muốn thấy một người đứng đầu làm việc theo cảm tính như mình đâu. Vậy thì tôi trông cậy vào hai người đó vậy.
Tôi thầm nghĩ vậy và….
“Chị Alicia! Một quý tộc mang theo ba người lính đánh thuê tới muốn gặp chị kìa.”
Ru chan từ bên trong chạy ra mặt mũi có vẻ lo lắng
“Được! Chị vào ngay đây.”
Bước vào trong và rất nhanh tôi đã thấy được đoàn người mà Ru chan nói tới, một người đàn ông chắc vượt qua tuổi trung niên một chút, ăn mặc lịch sự quý tộc và ba người còn lại trông khá trẻ chắc độ 20 đến 25 tuổi bao gồm 1 nam 2 nữ trang bị đầy đủ giáp và vũ khí có vẻ là lính đánh thuê hoặc mạo hiểm giả từ nơi khác tới có vẻ đây là ba người mà lần trước ông Carden đề cập với tôi. Thấy tôi vô người đàn ông nhìn tôi một chút sau đó lên tiếng.
“Tôi nghe nói là cô đã từ chối nhiệm vụ của chủ nhân tôi giao phó cho công hội à.” Ông ta nghểnh đầu xếch mắt lên nói như tựa tôi là người hầu của ông ta vậy
“Tôi….” Tuy rất bực mình và khó chịu với thái độ của ông ta nhưng tôi nghĩ do lần trước tôi từ chối nên ông ta bực mình cũng phải thôi, tôi phải cẩn thận lựa lời xin lỗi cùng đáp ứng ông ta mới được.
“Đúng thật là…” Ông ta lên tiếng nói tiếp “Bọn mạo hiểm giả các cô chỉ là lũ chuyên làm tiền người khác trong khi thực lực chẳng đáng bao nhiêu.”
Hả!! Ông ta… Nói gì vậy. Tại sao ông ta lại nói như vậy.
“Nhưng chủ nhân ta là người hào phóng nên đã tăng gấp ba lần số tiền thuê.” Ông ta nói sau đó đưa một bao vàng ra trước mặt tôi, rồi ngay lập tức ông ta quẳng bao tiền lên trên không
*Leng keng!!!!! Leng keng!!!!* Tiếng những đồng tiền rơi trên đất loảng xoảng vang lên và ông ta cười thô bỉ nói
“Xin lỗi nhé! Ta làm rớt tiền rồi, phiền cô nhặt giùm đi nhé, mạo hiểm giả các cô có thể làm tiền người khác thì chắc cũng có thể cúi nhặt tiền rớt đúng không.”
Ủa! Tại sao vậy! Tại sao mình lại có định đáp ứng yêu cầu của ông ta thế nhỉ, tại sao mình lại có thể có ý nghĩ đáp ứng đáp ứng yêu cầu của một kẻ đốn mạt, chỉ vì đồng tiền mà coi thường thậm chí khinh bỉ những mạo người khác như vậy được. Tại sao!!!! Tại sao!!!!!!
Hiện tại trong đầu tôi đang gầm rú những câu hỏi tại sao, tôi biết việc tôi để tình cảm cá nhân xen vào công việc là không đúng nhưng bây giờ không phải là việc của riêng tôi nữa mà liên quan đến toàn bộ mặt mũi công hội.
Liệu tôi có thật sự nghĩ đến công hội hay không, hay đây chỉ là thứ cảm xúc riêng tư khác của tôi thứ khiến tôi phải bảo vệ mặt mũi của bản thân mà viện cớ đó là vì công hội.
Tôi không biết, tôi không biết a!!! Tuy không biết thứ cảm xúc này của tôi xuất phát từ đâu nhưng tôi biết rõ việc mình phải làm bây giờ
“Ravis san! Xin ngài hãy cầm tiền lên rồi về đi!.”
Ngay khi nghe xong câu đó, ông ta nhìn tôi như thể đang nghe lầm hoặc như đang hỏi tôi đang nói gì vậy.
“Ngài không nghe lầm đâu Ravis san! Quyết định của tôi vẫn như cũ, công hội sẽ không nhận nhiệm vụ ngài giao phó. Xin mời nhặt tiền lên rồi đi cho.”
*Clap!!!!! Clap!!!!Clap!!!!!* Ngay khi câu nói đó vừa dứt, tôi nghe thấy tiếng vỗ tay vang khắp căn phòng
“Có thể chứ, đúng là Alicia chan của chúng ta! Tôi biết cô sẽ không chấp nhận nhận nhiệm vụ từ cái loại như ông ta mà.”Một mạo hiểm giả lên tiếng
“Đúng! Cút đi bọn kia! Đừng tưởng có tiền là bọn ta sẽ nghe theo yêu cầu của lũ hống hách các người.” Lại một mạo hiểm giả lên tiếng sau đó ông ta thậm chí còn quăng một cái vại bia thẳng vào đầu của tên trung niên đó nhưng….
*Xoẹt!!!* Một tia sáng lóe lên, cô gái, một trong ba tên lính đánh thuê đã chắn trước mặt của người đàn ông trung niên và rút vũ khí cắt đôi chiếc vại.
“Chậc!!! Chậc!!!!.” Cô ta chặc lưỡi lắc đầu
“Các ngươi đã ra tay với đối tượng chúng ta bảo vệ thì đã đến lúc chúng ta ra tay rồi.”
Cô ta lên tiếng giơ vũ khí lên, đó là một thanh đao sáng loáng và khi thấy thế người mới ném cái vại cũng vào thế thủ.
“Phòng thủ cũng vô dụng thôi. Nhưng đừng lo ta sẽ nhẹ tay chỉ mất một con mắt thôi chắc đủ nhỉ.”
Nói xong cô ta vung thanh đao. Không ổn thanh đao đó quá nguy hiểm.
“Dừng lại ngay.”
*Pặp!!* Tôi vận lực và bằng tốc độ của một người đẳng cấp A, tôi đã giữ được thanh đao trước khi cô ta vung xuống.
Và như thể chỉ đợi như vậy người đàn ông trung niên lên tiếng
“Hình như vị trí của cô không cho phép cô can thiệp vào nhiệm vụ cá nhân của người khác đâu nhỉ.”
Hừ! Nếu đó là ý định của ông ta thì ông ta quá coi thường tôi rồi, công hội cũng có những quy định của nó, tôi lên tiếng
“Trong công hội không được giải quyết tranh chấp cá nhân, ông không biết sao, Ravis san?”
“Hừ nếu vậy thì…” Ông ta hướng về phía chàng trai lính đánh thuê trẻ tuổi người đang vác thanh vũ khí khổng lồ trên lưng nói
“Baren kun! Chắc cậu không ngại nhận nhiệm vụ đồ sát hết những người ở đây đâu đúng không, ta thuê cậu với giá như khi nãy ta ra với cô ta, cậu và đội của cậu hãy canh bên ngoài công hội, kẻ nào ra, giết kẻ đó.”
Cái gì! Sao ông ta có thể ra một nhiệm vụ như vậy, nhưng nếu như vậy thì công hội sẽ không thể ra tay nhúng vào nhiệm vụ người khác được.
‘Được cũng dễ thôi mà! Bọn này chỉ là con kiến!” Tên thanh niên có vẻ là thủ lĩnh lên tiếng.
“Sao hả Alicia san! Suy nghĩ lại chưa, nếu cô thay đổi ý định giờ còn kịp đó chứ nếu không lát nữa cậu ta thu hết tiền lên thì có thay đổi cũng không kịp đâu.” Ravis nhìn tôi cười chế nhạo.
Sao lại như vậy! Mình chẳng lẽ phải khuất phục những người này sao., nhưng nếu mình không làm thì mọi người sẽ, chẳng lẽ mình lại phải chứng kiến cơn ác mộng đó nữa rồi sao. Không!!! Ai cứu tôi với!!! Tôi không muốn như vậy.
“Cô không có nhiều thời gian đâu, ta không phải cái loại nhặt từng đồng lên đâu đấy.” Baren lên tiếng sau đó dậm mạnh chân xuống đất.
*Rầm!!!!* gạch sàn của công hội ở khu vực đó bị tung lên và những đồng tiền cũng bị đánh bay lên trời.”
“Jane!!! Cô ra tay đi.”
“Ok! Boss!" Người con gái còn lại của đội và cũng là một pháp sư nhanh chóng chạy lên phía trước giơ pháp trượng ra
“Wind Hand!.” Sau khi cô ta niệm chú thì một cơn gió bốc lên thổi những đồng tiền trên không về phía boss của đội và hắn chỉ việc nhanh tay đón lấy mà thôi.”
Không! Mình phải nhận! Không được! Mình không muốn nhận! Nhưng tính mạng mọi người sẽ… Không… 5 đồng… 4 đồng… 3 đồng… 2 đồng…
Không được a! Đầu óc tôi đang gào thét nhưng không được a, tôi không thể để mọi người phải vì tôi mà liên luy được
“Tôi sẽ….”
*Rầm!!!!!* Tiếng cửa đập mạnh vào tường vang lên.
“ĐỪNG NHẬN CHỊ ALICIA.”
Một giọng nói vang lên và lướt qua mặt tôi là một ánh sáng bạc.