Q1
“Cậu là ai?”
※
Akashi gian nan mà mở mắt ra.
Đập vào mắt hoàn toàn là một mảnh trắng bệch, mùi thuốc sát trùng gay mũi, bóng người lay động, khiến cho sự khó chịu trong ***g ngực chậm rãi tới điểm cực hạn.
Thật ồn ào, thật phiền phức.
Ánh mắt dị sắc hơi hơi nheo lại, thời gian mê man rất dài, khiến ánh mắt của hắn trong nhất thời không thể tiếp nhận ánh sáng chói mắt.
Trong lúc hắn chuẩn bị tìm kiếm kéo đến tiêu trừ hết thảy tiếng ồn, một bàn tay hơi lạnh xoa trán hắn.
“Tỉnh rồi sao, Seijuurou… Rốt cục…”
Theo thanh âm, Akashi nhìn về phía người bên giường.
Trong lúc bất tỉnh dài dẵng, quả thật có một người như thế, vẫn luôn nắm chặt tay mình.
Chính là người này sao…
Đảo qua người trước mặt, đó là gương mặt sạch sẽ ôn hòa, chưa nói tới kinh diễm như thế nào, lại thần kỳ mà thanh tú.
Dung mạo không chói mắt, khiến người cảm giác phi thường thoải mái.
Mái tóc màu băng lam cùng sắc thái ánh mắt đồng dạng, thực dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến bầu trời trong xanh, hoặc là trong rừng đầy gió.
“Cậu ngủ đã lâu…”
Lâu đến mức… Tôi đã nghĩ cậu sẽ không tỉnh lại nữa…
Thiếu niên màu trời mang theo vẻ mỏi mệt cùng tiều tụy rõ ràng, khẽ cười cười.
“Có chỗ nào không thoải mái không?”
Môi Akashi khẽ nhếch, lại bởi vì khô khốc, vô pháp phát ra âm thanh.
Thiếu niên hiểu rõ đứng lên, rót một ly nước.
Akashi mở to mắt.
Thiếu niên đem nước trong ly uống đến nửa ly, vô cùng tự nhiên cúi người xuống.
Ngốc tử cũng biết hắn muốn làm gì.
Một cỗ khí tức trong lành chỉ có ở thiếu niên thong thả tới gần, đối với một Akashi chán ghét người khác tới gần mà nói, thật sự là khó có thể lý giải cùng tiếp thu thể nghiệm này.
Akashi mãnh liệt đem thân người cúi xuống đẩy ra, động tác mạnh mẽ, khiến thiếu niên ước chừng lui về phía sau vài bước, sau đó mới đứng vững được.
Đôi mắt màu băng lam, tràn ngập mê hoặc cùng không thể lý giải.
Có chút dồn dập đem nước nuốt xuống, thiếu niên bước nhanh đến bên người Akashi, thử thử nhiệt độ trên trán hắn.
“Cậu làm sao vậy?”
“Cậu là ai?”
Hai người đặt câu hỏi cơ hồ hoàn toàn cùng lúc.
Kuroko chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, hắn giúp Akashi đến ngăn tủ bên giường, miễn cưỡng ổn định thân hình.
Liên tục nhiều ngày hôn mê sớm đã làm cho hắn mỏi mệt bất kham, hắn thật không có trí nhớ dư thừa để tự hỏi hiện trạng.
“Cậu là ai?”
Lần thứ hai đặt câu hỏi. Ánh mắt dị sắc, như trước không hề gợn sóng nhìn hắn.
Thiếu niên lẳng lặng nhìn người trên giường bệnh, người này mới nửa tháng trước thôi còn cắn vành tai mình trêu cợt mình, người yêu.
Màu vàng, màu đỏ quen thuộc trong mắt, lộ ra không phải ôn nhu thường ngày, ẩn ẩn lộ ra… Địch ý.
Hít một hơi thật sâu, muốn mỉm cười trấn an người trước mặt, không biết rằng nụ cười của hắn lúc này, so với khóc còn khó coi hơn gấp trăm lần.
“Tôi gọi là Kuroko Tetsuya.”
“Tôi là… bạn cùng phòng của cậu, thỉnh chỉ giáo nhiều… Akashi-kun.”
Thân thể nặng nề.
Kuroko cảm giác, cho dù là trận chung kết toàn quốc cuối cùng đấu với Rakuzan, đều không khiến hắn sinh ra loại cảm giác cực độ mỏi mệt này.
Thân tâm đều mệt mỏi.
Với ánh mắt địch ý nhìn chăm chú của người này, ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn như thế.
Giống như mỗi một lần hô hấp, không chỉ ***g ngực ngay cả tâm cũng đau đớn.
“Tôi đi gọi bác sĩ.”
Cầm lấy ly nước chỉ uống một nửa, Kuroko xoay lại.
Nhấn nút gọi bác sĩ, hắn đột nhiên mãnh liệt nhớ ra cái gì đó, đem ly giấy vo thành tròn, ném vào sọt rác.
Hắn như thế nào lại quên?
Người yêu của hắn, ghét nhất đồ vật người khác đã dùng qua.
Nhất là ly giấy.
Hắn hiện tại, cũng là một “người khác”.
※
Bác sĩ nghe thấy, đến kiểm tra hỏi Akashi một đống vấn đề.
“Năm nhâm bảy bằng?”
“Ba mươi lăm.”
” Thủ đô của Nhật Bản là?”
“Tokyo.”
“Hãy thử ấn đầu bút bi này xem.”
Ánh mắt dị sắc hiện lên một tia không kiên nhẫn, vẫn là tiếp nhận bút bi trong tay bác sĩ, theo lời ấn ra đầu bút.
“Hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, quan sát vài ngày, nếu không có trở ngại có thể xuất viện.”
Bác sĩ cuối cùng báo như thế cho Kuroko, người nọ gật gật đầu, lại nghiêm túc nhớ kỹ lời dặn của bác sĩ.
“Akashi-kun, chắc là cậu không nhớ… Ba mẹ cậu đều đi nước ngoài, tôi vừa rồi đã liêc lạc với họ.”
“Bình thường, chúng ta đều ở kí túc xá.”
Cuối tuần, chúng ta sẽ trở về căn hộ chung.
Kuroko cũng không nói gì khác.
Trầm mặc tràn ngập giữa không gian hai người.
Akashi tựa vào đệm giường bệnh, cảm giác đùi phải cột thạch cao vô pháp tự nhiên di động, khiến tiêu sái tự nhiên của hắn có chút nôn nóng.
Kuroko ngồi ở một bên, thường thường gọt một quả táo cho hắn, hoặc là pha một ly cà phê.
Uống cà phê Kuroko đưa tới, Akashi có chút kinh ngạc với hương vị cà phê.
Độ ngọt, độ đặc, độ ấm, đều vừa vặn, không sai không lệch.
Phi thường vừa miệng.
Này cũng không phải trình độ có thể đạt tới trong một ngày hai ngày.
Vậy mình, rốt cuộc uống bao nhiêu ly cà phê người này pha?
Đại não ngay cả mảnh nhỏ vụn vặt đều không có.
Đoạn ký ức trống rỗng khiến Akashi càng thêm lo âu, hắn nhịn không được cắn môi dưới của mình.
“Hương vị cà phê… Không hợp sao?…”
Akashi ngẩng đầu, nhìn người trước mặt giống như làm sai chuyện, biểu tình mờ mịt không biết làm sao.
“Không, ngon lắm.”
Không biết vì cái gì, nhìn thiếu niên lộ ra biểu tình có chút đau đớn, ***g ngực của mình, cũng sẽ hơi hơi đau đớn theo.
“Vậy là tốt rồi.”
Nếu mất trí nhớ, nếu ngay cả khẩu vị cùng thói quen đều thay đổi, thật sự không biết ở chung như thế nào cùng người này…
※
Cách vài ngày, bác sĩ chẩn đoán Akashi đã có thể xuất viện.
Ngày đó xuất viện, vài người trong Kỳ tích đều đến đây.
Biết được tin Akashi mất trí nhớ, ngay cả Kise luôn vô tư, luôn vẻ mặt tươi cười cũng thập phần yên lặng.
Nhìn đùi người bó thạch cao vô pháp chuyển động, Murasakibara tính toán đem hắn cõng lên, lại bị người sau lạnh lùng cự tuyệt.
“Không cần, tự tôi có thể.”
“Tìm cho tôi cặp nạn.”
Giọng nói cứng nhắc, biểu tình cự tuyệt.
“Akashi-chi, cậu thật sự không nhớ rõ…”
Kise thật sự nhịn không được mở miệng hỏi, lại bị dị sắc trong mắt kia lạnh lùng xa cách chĩa vào vô pháp lên tiếng.
“Tôi đi tìm nạn cho Akashi-kun.”
Kuroko vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, mãnh liệt xoay người, ly khai phòng bệnh.
“Kuroko!”
Midorima đuổi theo, nhìn bóng dáng mảnh khảnh hơi run rẩy kia.
Trong trí nhớ của Midorima, Kuroko vẫn luôn kiên cường, chấp nhất truy tìm thắng lợi, chuyên tâm theo đuổi bóng rổ của mình.
Cho dù gặp phải thất bại đau đớn, đôi mắt của hắn vẫn luôn kiên định.
Midorima lần đầu tiên nhìn thấy, biểu tình yếu ớt của người này.
Tâm, vô pháp ức chế co rút đau đớn.
Kuroko đột nhiên cảm giác hai má chạm phải một thứ mềm mại.
Ngẩng đầu, vừa lúc Midorima quay đầu đi, vẻ mặt không được tự nhiên đẩy đẩy mắt kính.
“Cầm lấy, vật may mắn của cung Thủy Bình hôm nay. “
Kia là một con gà bông màu xanh da trời.
“Cám ơn cậu, Midorima-kun.”
Thu lại biểu tình uể oải suy sụp, Kuroko thay đổi nụ cười bình thản như thường ngày.
– TBC –
Lời vô nghĩa của tác giả:
Đi, đội trưởng mất trí nhớ… Ngẫu nhiên biết thực cẩu huyết bất quá ngẫu nhiên thật sự rất muốn viết a *xoay xoay*
Để cẩu huyết tới mạnh hơn liệt chút đi ~~~~~(>_<)
“Cậu là ai?”
※
Akashi gian nan mà mở mắt ra.
Đập vào mắt hoàn toàn là một mảnh trắng bệch, mùi thuốc sát trùng gay mũi, bóng người lay động, khiến cho sự khó chịu trong ***g ngực chậm rãi tới điểm cực hạn.
Thật ồn ào, thật phiền phức.
Ánh mắt dị sắc hơi hơi nheo lại, thời gian mê man rất dài, khiến ánh mắt của hắn trong nhất thời không thể tiếp nhận ánh sáng chói mắt.
Trong lúc hắn chuẩn bị tìm kiếm kéo đến tiêu trừ hết thảy tiếng ồn, một bàn tay hơi lạnh xoa trán hắn.
“Tỉnh rồi sao, Seijuurou… Rốt cục…”
Theo thanh âm, Akashi nhìn về phía người bên giường.
Trong lúc bất tỉnh dài dẵng, quả thật có một người như thế, vẫn luôn nắm chặt tay mình.
Chính là người này sao…
Đảo qua người trước mặt, đó là gương mặt sạch sẽ ôn hòa, chưa nói tới kinh diễm như thế nào, lại thần kỳ mà thanh tú.
Dung mạo không chói mắt, khiến người cảm giác phi thường thoải mái.
Mái tóc màu băng lam cùng sắc thái ánh mắt đồng dạng, thực dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến bầu trời trong xanh, hoặc là trong rừng đầy gió.
“Cậu ngủ đã lâu…”
Lâu đến mức… Tôi đã nghĩ cậu sẽ không tỉnh lại nữa…
Thiếu niên màu trời mang theo vẻ mỏi mệt cùng tiều tụy rõ ràng, khẽ cười cười.
“Có chỗ nào không thoải mái không?”
Môi Akashi khẽ nhếch, lại bởi vì khô khốc, vô pháp phát ra âm thanh.
Thiếu niên hiểu rõ đứng lên, rót một ly nước.
Akashi mở to mắt.
Thiếu niên đem nước trong ly uống đến nửa ly, vô cùng tự nhiên cúi người xuống.
Ngốc tử cũng biết hắn muốn làm gì.
Một cỗ khí tức trong lành chỉ có ở thiếu niên thong thả tới gần, đối với một Akashi chán ghét người khác tới gần mà nói, thật sự là khó có thể lý giải cùng tiếp thu thể nghiệm này.
Akashi mãnh liệt đem thân người cúi xuống đẩy ra, động tác mạnh mẽ, khiến thiếu niên ước chừng lui về phía sau vài bước, sau đó mới đứng vững được.
Đôi mắt màu băng lam, tràn ngập mê hoặc cùng không thể lý giải.
Có chút dồn dập đem nước nuốt xuống, thiếu niên bước nhanh đến bên người Akashi, thử thử nhiệt độ trên trán hắn.
“Cậu làm sao vậy?”
“Cậu là ai?”
Hai người đặt câu hỏi cơ hồ hoàn toàn cùng lúc.
Kuroko chỉ cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, hắn giúp Akashi đến ngăn tủ bên giường, miễn cưỡng ổn định thân hình.
Liên tục nhiều ngày hôn mê sớm đã làm cho hắn mỏi mệt bất kham, hắn thật không có trí nhớ dư thừa để tự hỏi hiện trạng.
“Cậu là ai?”
Lần thứ hai đặt câu hỏi. Ánh mắt dị sắc, như trước không hề gợn sóng nhìn hắn.
Thiếu niên lẳng lặng nhìn người trên giường bệnh, người này mới nửa tháng trước thôi còn cắn vành tai mình trêu cợt mình, người yêu.
Màu vàng, màu đỏ quen thuộc trong mắt, lộ ra không phải ôn nhu thường ngày, ẩn ẩn lộ ra… Địch ý.
Hít một hơi thật sâu, muốn mỉm cười trấn an người trước mặt, không biết rằng nụ cười của hắn lúc này, so với khóc còn khó coi hơn gấp trăm lần.
“Tôi gọi là Kuroko Tetsuya.”
“Tôi là… bạn cùng phòng của cậu, thỉnh chỉ giáo nhiều… Akashi-kun.”
Thân thể nặng nề.
Kuroko cảm giác, cho dù là trận chung kết toàn quốc cuối cùng đấu với Rakuzan, đều không khiến hắn sinh ra loại cảm giác cực độ mỏi mệt này.
Thân tâm đều mệt mỏi.
Với ánh mắt địch ý nhìn chăm chú của người này, ngay cả hô hấp đều trở nên khó khăn như thế.
Giống như mỗi một lần hô hấp, không chỉ ***g ngực ngay cả tâm cũng đau đớn.
“Tôi đi gọi bác sĩ.”
Cầm lấy ly nước chỉ uống một nửa, Kuroko xoay lại.
Nhấn nút gọi bác sĩ, hắn đột nhiên mãnh liệt nhớ ra cái gì đó, đem ly giấy vo thành tròn, ném vào sọt rác.
Hắn như thế nào lại quên?
Người yêu của hắn, ghét nhất đồ vật người khác đã dùng qua.
Nhất là ly giấy.
Hắn hiện tại, cũng là một “người khác”.
※
Bác sĩ nghe thấy, đến kiểm tra hỏi Akashi một đống vấn đề.
“Năm nhâm bảy bằng?”
“Ba mươi lăm.”
” Thủ đô của Nhật Bản là?”
“Tokyo.”
“Hãy thử ấn đầu bút bi này xem.”
Ánh mắt dị sắc hiện lên một tia không kiên nhẫn, vẫn là tiếp nhận bút bi trong tay bác sĩ, theo lời ấn ra đầu bút.
“Hẳn là sẽ không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, quan sát vài ngày, nếu không có trở ngại có thể xuất viện.”
Bác sĩ cuối cùng báo như thế cho Kuroko, người nọ gật gật đầu, lại nghiêm túc nhớ kỹ lời dặn của bác sĩ.
“Akashi-kun, chắc là cậu không nhớ… Ba mẹ cậu đều đi nước ngoài, tôi vừa rồi đã liêc lạc với họ.”
“Bình thường, chúng ta đều ở kí túc xá.”
Cuối tuần, chúng ta sẽ trở về căn hộ chung.
Kuroko cũng không nói gì khác.
Trầm mặc tràn ngập giữa không gian hai người.
Akashi tựa vào đệm giường bệnh, cảm giác đùi phải cột thạch cao vô pháp tự nhiên di động, khiến tiêu sái tự nhiên của hắn có chút nôn nóng.
Kuroko ngồi ở một bên, thường thường gọt một quả táo cho hắn, hoặc là pha một ly cà phê.
Uống cà phê Kuroko đưa tới, Akashi có chút kinh ngạc với hương vị cà phê.
Độ ngọt, độ đặc, độ ấm, đều vừa vặn, không sai không lệch.
Phi thường vừa miệng.
Này cũng không phải trình độ có thể đạt tới trong một ngày hai ngày.
Vậy mình, rốt cuộc uống bao nhiêu ly cà phê người này pha?
Đại não ngay cả mảnh nhỏ vụn vặt đều không có.
Đoạn ký ức trống rỗng khiến Akashi càng thêm lo âu, hắn nhịn không được cắn môi dưới của mình.
“Hương vị cà phê… Không hợp sao?…”
Akashi ngẩng đầu, nhìn người trước mặt giống như làm sai chuyện, biểu tình mờ mịt không biết làm sao.
“Không, ngon lắm.”
Không biết vì cái gì, nhìn thiếu niên lộ ra biểu tình có chút đau đớn, ***g ngực của mình, cũng sẽ hơi hơi đau đớn theo.
“Vậy là tốt rồi.”
Nếu mất trí nhớ, nếu ngay cả khẩu vị cùng thói quen đều thay đổi, thật sự không biết ở chung như thế nào cùng người này…
※
Cách vài ngày, bác sĩ chẩn đoán Akashi đã có thể xuất viện.
Ngày đó xuất viện, vài người trong Kỳ tích đều đến đây.
Biết được tin Akashi mất trí nhớ, ngay cả Kise luôn vô tư, luôn vẻ mặt tươi cười cũng thập phần yên lặng.
Nhìn đùi người bó thạch cao vô pháp chuyển động, Murasakibara tính toán đem hắn cõng lên, lại bị người sau lạnh lùng cự tuyệt.
“Không cần, tự tôi có thể.”
“Tìm cho tôi cặp nạn.”
Giọng nói cứng nhắc, biểu tình cự tuyệt.
“Akashi-chi, cậu thật sự không nhớ rõ…”
Kise thật sự nhịn không được mở miệng hỏi, lại bị dị sắc trong mắt kia lạnh lùng xa cách chĩa vào vô pháp lên tiếng.
“Tôi đi tìm nạn cho Akashi-kun.”
Kuroko vẫn luôn trầm mặc đột nhiên mở miệng, mãnh liệt xoay người, ly khai phòng bệnh.
“Kuroko!”
Midorima đuổi theo, nhìn bóng dáng mảnh khảnh hơi run rẩy kia.
Trong trí nhớ của Midorima, Kuroko vẫn luôn kiên cường, chấp nhất truy tìm thắng lợi, chuyên tâm theo đuổi bóng rổ của mình.
Cho dù gặp phải thất bại đau đớn, đôi mắt của hắn vẫn luôn kiên định.
Midorima lần đầu tiên nhìn thấy, biểu tình yếu ớt của người này.
Tâm, vô pháp ức chế co rút đau đớn.
Kuroko đột nhiên cảm giác hai má chạm phải một thứ mềm mại.
Ngẩng đầu, vừa lúc Midorima quay đầu đi, vẻ mặt không được tự nhiên đẩy đẩy mắt kính.
“Cầm lấy, vật may mắn của cung Thủy Bình hôm nay. “
Kia là một con gà bông màu xanh da trời.
“Cám ơn cậu, Midorima-kun.”
Thu lại biểu tình uể oải suy sụp, Kuroko thay đổi nụ cười bình thản như thường ngày.
– TBC –
Lời vô nghĩa của tác giả:
Đi, đội trưởng mất trí nhớ… Ngẫu nhiên biết thực cẩu huyết bất quá ngẫu nhiên thật sự rất muốn viết a *xoay xoay*
Để cẩu huyết tới mạnh hơn liệt chút đi ~~~~~(>_<)