Q12
“Một ly vanilla milkshake, ly lớn.”
※
Thu đi đông lại.
Gió thu hiu quạnh đã bị gió lạnh vào đông thay thế, trên mặt đất trải ra một tầng lá cây khô héo thật dày, dẫm nát phía trên, sẽ phát ra tiếng vang chi đát chi đát.
Rõ ràng là lá khô đại biểu “mất đi và tận cùng”, lại ngoài ý muốn cũng không khiến người ta cảm nhận được hơi thở của cái chết.
Ngược lại có loại ấm áp “sinh mệnh đi tới điểm cuối, nhưng có thể mỉm cười chờ đón sự ra đời mới”.
Hôm nay, Kuroko và Akashi đi kiểm tra chân lần cuối cùng.
Trước khi ra cửa, Akashi đã đẩy cửa ra nhưng bị Kuroko gọi lại.
Mang theo khó hiểu xoay người, một vật ấm áp quấn quanh cổ hắn. Nhìn chăm chú một chút, nguyên lai là một cái khăn quàng cổ carô đen trắng.
“Tốt lắm, có thể đi rồi.”
Con người màu trời lộ ra nụ cười đơn giản trong suốt, đi phía trước Akashi.
Người sau sờ sờ thứ hàng dệt mềm mại trên cổ, ánh mắt dị sắc hiện lên một tia sáng, hàm xúc không rõ, theo sát bóng người màu xanh kia.
Bệnh viện như trước lạnh lùng, to lớn đứng sững ở ngã quẹo góc đường.
Lúc bác sĩ đưa kết quả chẩn đoán “Hoàn toàn bình phục”, hai tay Kuroko nắm chặt bên người, rốt cục cũn buông ra.
“Thật tốt quá, Akashi-kun.”
Đi bên cạnh Akashi, Kuroko lộ ra nụ cười phát ra từ đáy lòng, từ góc độ Akashi nhìn qua đi, vừa lúc có thể nhìn vào ánh mắt tỏa sáng màu băng lam của hắn.
Một cái chớp mắt kia, Akashi cảm thấy đây là người xinh đẹp nhất thế gian, không ai có thể hơn người này.
“Muốn đi ăn uống chúc mừng một chút không?”
Kuroko đề nghị.
Nhìn cặp mắt hắn bình thản lạnh nhạt nhưng ngầm ý chờ mong, Akashi không tiếng động dừng phía sau hắn.
(Cậu dẫn đường, tùy tiện đi nơi nào cũng tốt.)
Từ động tác của hắn, Kuroko phi thường tinh tường hiểu được hàm nghĩa hắn muốn biểu đạt.
“Đi đâu nhỉ? …”
Hãy còn nghiêm túc tự hỏi, Kuroko không chú ý tới, tay phải của mình bị người bên cạnh nhẹ nhàng nắm chặt.
Akashi nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn, vuốt ve lòng bàn tay.
Bất đồng với nữ tử nhẵn nhụi, làn da chạm vào trong tay có chút thô ráp, lòng bàn tay còn có một tầng chai rất dày.
Nhưng mà, khớp xương rõ ràng như vậy, chính mình cũng không muốn buông ra…
Muốn vẫn luôn nắm chặt, vẫn luôn vẫn luôn…
“… Đi M đi? “
“Được.”
Ngay cả Akashi cũng không phát giác, trong giọng nói ngầm chứa một tia sủng nịch.
※
Quen thuộc từng điểm trong quán, giờ phút này lại rực rỡ hẳn lên.
Nơi nơi trang trí đường viền hoa xù màu trắng, xứng với chuông vàng nho nhỏ cùng màu gấm lửa đỏ, vào đông càng ngày càng lạnh, không thể nghi ngờ tăng thêm không ít lo lắng.
“A, thật đáng yêu ~ Kise-kun cậu mau đến xem ~”
“A trang sức thực đáng yêu đi ~”
Phía sau vào một đôi nam nữ, trong đó một thanh âm nghe, nghe quen tai như thế nào…
Kuroko đột nhiên xoay người, thanh tú lịch sự tao nhã trên mặt có không chút nào che dấu vui sướng.
“Kise-kun, thật trùng hợp.”
“A a Kurokocchi —— Kurokocchi cũng tới nơi này ăn sao? tớ cũng vậy, hôm nay cùng em gái đến ăn một chút gì đó ~ Kurokocchi cậu tuyệt đối không được hiểu lầm nha ——”
Nguyên bản thân sĩ đứng bên cạnh người đẹp, mặt mang mỉm cười yên lặng chờ người đẹp chọn món, vừa nhìn thấy thiếu niên tâm tâm niệm niệm, vị tóc vàng đẹp trai nháy mắt từ thân sĩ hoàn mỹ biến thành siêu cấp trung khuyển.
Cân nhắc giữa em gái cùng Kuroko hai người, Kise không chút do dự lựa chọn người sau.
“Kurokocchi chúng ta ngồi bên này, cậu thích nhất chỗ ngồi cạnh cửa sổ ~”
Kise vui vẻ giữ chặt thiếu niên màu lam ngồi bên cửa sổ, từ góc độ kia, vừa lúc có thể nhìn đến cửa hàng bán hoa nhỏ đối diện.
Thiếu niên bị Kise mạnh mẽ giữ chặt về phía trước hai bước, đột nhiên lộ ra biểu tình có chút đau đớn.
Kise lập tức dừng lại, có chút lo lắng nhìn ánh mắt Kuroko chợt biến hóa, theo tầm mắt của hắn nhìn qua, liền gặp được một bên khác, tay bị Akashi nắm chặt.
“Akashicchi cậu đừng dùng sức mạnh như vậy, Kurokocchu sẽ bị cậu làm đau.”
Kise bất mãn mà oán giận, đem tay kia Kuroko từ nơi đó của Akashi thả ra.
Cổ tay trắng nõn, bởi vì Akashi dùng sức quá lớn, tạo thành một vòng hồng ngân.
Ánh mắt xinh đẹp tối sầm, Kise nhẹ nhàng xoa vòng hồng ngân kia, động tác mềm nhẹ giống như che chở vật cả đời mình quý nhất.
“Kurokocchi, có đau không?”
“Không sao, Kise-kun.”
Nhìn biểu tình Kise một bộ như lâm đại địch, Kuroko không khỏi bật cười.
“Đã không còn đau nữa.”
Nhìn vào đôi mắt trong suốt như không trung kia, tràn ngập đều là thân ảnh mình, Kise cảm giác trái tim mình hình như đang đập nhanh hơn.
“Tôi đói bụng.”
Một thanh âm lạnh như băng đột ngột vang lên, phá hủy không khí ấm áp.
“Đói” vốn là một một chữ bình thường độc nhất, chính là, âm sắc từ miệng hắn nói ra tràn ngập sát ý lạnh như băng, thêm vài phần xơ xác tiêu điều.
“Đúng… Kise-kun em cũng đói bụng…”
Nữ hài bị xem nhẹn người kia cũng chẳng hoàn hồn, có chút bất mãn oán giận.
“A, thật có lỗi thật có lỗi, nhìn thấy Kurokocchi anh rất cao hứng không cẩn thận nên… Hôm nay tớ mời khách, các cậu muốn ăn cái gì cứ nói!”
Kise có chút áy náy, cười làm lành.
Khoảnh khắc lấy tờ menu, cơ hồ là tiếp xúc đến mảnh giấy nhỏ kia, Akashi theo bản năng mà liền mở miệng.
“Một ly vanilla milkshake, ly lớn.”
Thanh âm của hắn không lớn, mỗi một chữ lại phi thường rõ ràng.
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền ngây ngẩn cả người.
Chính mình không phải luôn luôn chán ghét loại đồ uống ngọt ngán này sao?
– TBC –
Lời vô nghĩa của tác giả:
Một chương này chính là quá độ, Đẳng Phong cũng đã hơn nửa, tình hình đại khái còn có cái 6, 7Q liền chấm dứt ~
“Một ly vanilla milkshake, ly lớn.”
※
Thu đi đông lại.
Gió thu hiu quạnh đã bị gió lạnh vào đông thay thế, trên mặt đất trải ra một tầng lá cây khô héo thật dày, dẫm nát phía trên, sẽ phát ra tiếng vang chi đát chi đát.
Rõ ràng là lá khô đại biểu “mất đi và tận cùng”, lại ngoài ý muốn cũng không khiến người ta cảm nhận được hơi thở của cái chết.
Ngược lại có loại ấm áp “sinh mệnh đi tới điểm cuối, nhưng có thể mỉm cười chờ đón sự ra đời mới”.
Hôm nay, Kuroko và Akashi đi kiểm tra chân lần cuối cùng.
Trước khi ra cửa, Akashi đã đẩy cửa ra nhưng bị Kuroko gọi lại.
Mang theo khó hiểu xoay người, một vật ấm áp quấn quanh cổ hắn. Nhìn chăm chú một chút, nguyên lai là một cái khăn quàng cổ carô đen trắng.
“Tốt lắm, có thể đi rồi.”
Con người màu trời lộ ra nụ cười đơn giản trong suốt, đi phía trước Akashi.
Người sau sờ sờ thứ hàng dệt mềm mại trên cổ, ánh mắt dị sắc hiện lên một tia sáng, hàm xúc không rõ, theo sát bóng người màu xanh kia.
Bệnh viện như trước lạnh lùng, to lớn đứng sững ở ngã quẹo góc đường.
Lúc bác sĩ đưa kết quả chẩn đoán “Hoàn toàn bình phục”, hai tay Kuroko nắm chặt bên người, rốt cục cũn buông ra.
“Thật tốt quá, Akashi-kun.”
Đi bên cạnh Akashi, Kuroko lộ ra nụ cười phát ra từ đáy lòng, từ góc độ Akashi nhìn qua đi, vừa lúc có thể nhìn vào ánh mắt tỏa sáng màu băng lam của hắn.
Một cái chớp mắt kia, Akashi cảm thấy đây là người xinh đẹp nhất thế gian, không ai có thể hơn người này.
“Muốn đi ăn uống chúc mừng một chút không?”
Kuroko đề nghị.
Nhìn cặp mắt hắn bình thản lạnh nhạt nhưng ngầm ý chờ mong, Akashi không tiếng động dừng phía sau hắn.
(Cậu dẫn đường, tùy tiện đi nơi nào cũng tốt.)
Từ động tác của hắn, Kuroko phi thường tinh tường hiểu được hàm nghĩa hắn muốn biểu đạt.
“Đi đâu nhỉ? …”
Hãy còn nghiêm túc tự hỏi, Kuroko không chú ý tới, tay phải của mình bị người bên cạnh nhẹ nhàng nắm chặt.
Akashi nhẹ nhàng nắm chặt tay hắn, vuốt ve lòng bàn tay.
Bất đồng với nữ tử nhẵn nhụi, làn da chạm vào trong tay có chút thô ráp, lòng bàn tay còn có một tầng chai rất dày.
Nhưng mà, khớp xương rõ ràng như vậy, chính mình cũng không muốn buông ra…
Muốn vẫn luôn nắm chặt, vẫn luôn vẫn luôn…
“… Đi M đi? “
“Được.”
Ngay cả Akashi cũng không phát giác, trong giọng nói ngầm chứa một tia sủng nịch.
※
Quen thuộc từng điểm trong quán, giờ phút này lại rực rỡ hẳn lên.
Nơi nơi trang trí đường viền hoa xù màu trắng, xứng với chuông vàng nho nhỏ cùng màu gấm lửa đỏ, vào đông càng ngày càng lạnh, không thể nghi ngờ tăng thêm không ít lo lắng.
“A, thật đáng yêu ~ Kise-kun cậu mau đến xem ~”
“A trang sức thực đáng yêu đi ~”
Phía sau vào một đôi nam nữ, trong đó một thanh âm nghe, nghe quen tai như thế nào…
Kuroko đột nhiên xoay người, thanh tú lịch sự tao nhã trên mặt có không chút nào che dấu vui sướng.
“Kise-kun, thật trùng hợp.”
“A a Kurokocchi —— Kurokocchi cũng tới nơi này ăn sao? tớ cũng vậy, hôm nay cùng em gái đến ăn một chút gì đó ~ Kurokocchi cậu tuyệt đối không được hiểu lầm nha ——”
Nguyên bản thân sĩ đứng bên cạnh người đẹp, mặt mang mỉm cười yên lặng chờ người đẹp chọn món, vừa nhìn thấy thiếu niên tâm tâm niệm niệm, vị tóc vàng đẹp trai nháy mắt từ thân sĩ hoàn mỹ biến thành siêu cấp trung khuyển.
Cân nhắc giữa em gái cùng Kuroko hai người, Kise không chút do dự lựa chọn người sau.
“Kurokocchi chúng ta ngồi bên này, cậu thích nhất chỗ ngồi cạnh cửa sổ ~”
Kise vui vẻ giữ chặt thiếu niên màu lam ngồi bên cửa sổ, từ góc độ kia, vừa lúc có thể nhìn đến cửa hàng bán hoa nhỏ đối diện.
Thiếu niên bị Kise mạnh mẽ giữ chặt về phía trước hai bước, đột nhiên lộ ra biểu tình có chút đau đớn.
Kise lập tức dừng lại, có chút lo lắng nhìn ánh mắt Kuroko chợt biến hóa, theo tầm mắt của hắn nhìn qua, liền gặp được một bên khác, tay bị Akashi nắm chặt.
“Akashicchi cậu đừng dùng sức mạnh như vậy, Kurokocchu sẽ bị cậu làm đau.”
Kise bất mãn mà oán giận, đem tay kia Kuroko từ nơi đó của Akashi thả ra.
Cổ tay trắng nõn, bởi vì Akashi dùng sức quá lớn, tạo thành một vòng hồng ngân.
Ánh mắt xinh đẹp tối sầm, Kise nhẹ nhàng xoa vòng hồng ngân kia, động tác mềm nhẹ giống như che chở vật cả đời mình quý nhất.
“Kurokocchi, có đau không?”
“Không sao, Kise-kun.”
Nhìn biểu tình Kise một bộ như lâm đại địch, Kuroko không khỏi bật cười.
“Đã không còn đau nữa.”
Nhìn vào đôi mắt trong suốt như không trung kia, tràn ngập đều là thân ảnh mình, Kise cảm giác trái tim mình hình như đang đập nhanh hơn.
“Tôi đói bụng.”
Một thanh âm lạnh như băng đột ngột vang lên, phá hủy không khí ấm áp.
“Đói” vốn là một một chữ bình thường độc nhất, chính là, âm sắc từ miệng hắn nói ra tràn ngập sát ý lạnh như băng, thêm vài phần xơ xác tiêu điều.
“Đúng… Kise-kun em cũng đói bụng…”
Nữ hài bị xem nhẹn người kia cũng chẳng hoàn hồn, có chút bất mãn oán giận.
“A, thật có lỗi thật có lỗi, nhìn thấy Kurokocchi anh rất cao hứng không cẩn thận nên… Hôm nay tớ mời khách, các cậu muốn ăn cái gì cứ nói!”
Kise có chút áy náy, cười làm lành.
Khoảnh khắc lấy tờ menu, cơ hồ là tiếp xúc đến mảnh giấy nhỏ kia, Akashi theo bản năng mà liền mở miệng.
“Một ly vanilla milkshake, ly lớn.”
Thanh âm của hắn không lớn, mỗi một chữ lại phi thường rõ ràng.
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền ngây ngẩn cả người.
Chính mình không phải luôn luôn chán ghét loại đồ uống ngọt ngán này sao?
– TBC –
Lời vô nghĩa của tác giả:
Một chương này chính là quá độ, Đẳng Phong cũng đã hơn nửa, tình hình đại khái còn có cái 6, 7Q liền chấm dứt ~