Q13
Không tranh, tức là tranh.
※
“Một ly vanilla milkshake, ly lớn.”
Akashi nói xong, mấy phút đồng hồ, đều không thấy ai nói chuyện.
Akashi cũng không cho là mình sẽ thích vanilla milkshake, bất luận chính mình đã bị nhiều kích động hắn đều tin tưởng, loại đồ uống ngọt ngán này tuyệt đối sẽ không phù hợp với khẩu vị của mình.
Nếu không phải mua cho mình uống, như vậy, chỉ có một khả năng…
Con ngươi dị sắc lóe lóe, tầm mắt lướt qua bên người Kuroko.
Hai tay run nhè nhẹ, nắm chặt, hơi nước mờ mịt nhưng quật cường không để cho một tia trong suốt chảy ra, trong lòng Akashi, lập tức hiểu rõ như gương sáng.
Mà lúc này, bị xúc động, không chỉ một mình Kuroko.
Kise ở đối diện, ở góc độ hai người nhìn không tới, lộ ra một ý cười chua xót.
Rốt cuộc một người mua bao nhiêu ly milkshake, mới có thể cầm lấy menu trong nháy mắt bản năng nói ra cái tên vanilla milkshake?
Rốt cuộc muốn thích một người nhiều thế nào, mới có thể không phiền không chán mà vì hắn, vô số lần mua một thứ bản thân không thích thậm chí chán ghét?
“Akashicchi đối với sở thích của Kurokocchi, nói không chừng, so với mình tưởng tượng còn sâu nặng hơn…”
Dưới đáy lòng khe khẽ thở dài, nhìn đôi mắt Kuroko mờ mịt, cặp mắt kia bản thân vẫn luôn cho rằng đó là nơi hội tụ ánh sáng đẹp nhất trên đời.
Trước đây, Kise vô cùng mê luyến đôi mắt này.
Đôi mắt màu lam nhạt linh hoạt kỳ ảo, rõ ràng trong ngày thường đều là một bộ kỳ ảo ôn hòa lạnh nhạt cùng thế nhân vô tranh, nhưng lúc chăm chú, sẽ phát ra ý chí chiến đấu chói mắt, lúc vui vẻ, mặt mày sẽ hơi hơi cong lên, lộ ra điềm đạm chân thành vô cùng.
Giống như phai nhạt hết thảy, lại giống như bao dung hết thảy.
Lúc này, nhìn tầm mắt thiếu niên tình cảm khó nén, Kise lần đầu tiên lo lắng, mình có nên bỏ cuộc không…
Cô gái xinh đẹp ở bên cạnh yên lặng quan sát, tầm mắt lưu luyến một vòng trên người họ, cuối cùng tập trung trên người Kuroko.
Hàng mi xinh đẹp hơi hơi nhăn lại, cô gái này tên là “Suzuki”, tổng cảm thấy người trước mặt khí chất độc đáo, mình đã gặp gỡ ở chỗ nào.
Rốt cuộc là chỗ nào?
Khi nào thì gặp qua người này?
“Thật xin lỗi, milkshake cho ai ạ?”
Thanh âm người bán hàng vui vẻ đánh vỡ không khí trầm mặc.
“Cậu ấy.”
Akashi chỉ vào Kuroko, ngắn gọn một chữ độc nhất như nhau thường ngày.
“Đây là milkshake của cậu, xin từ từ thưởng thức.”
Nhìn vanilla milkshake quen thuộc nhất trước mặt mình, Kuroko nhìn thoáng qua Akashi, người sau giống như không thèm để ý chút nào nhìn ra ngoài cửa sổ, Kuroko cũng biết được, hắn rất để ý tới phản ứng của mình.
Nhắm mắt lại, cảnh tượng người ngã vào vũng máu giống như đang ở trước mắt.
Khi đó, Kuroko thật sự vô cùng thống hận thứ milkshake mình thích nhất, vô cùng thống hận, vanilla milkshake mình thích uống.
“Cám ơn, Akashi-kun.”
Kuroko thản nhiên cười cười, ngậm ống hút, hút một hơi chậm rãi nuốt xuống, bán thể rắn màu trắng ngà trong khoang miệng tan ra.
Không có vị ngọt quen thuộc.
Nguyên lai, vanilla milkshake cũng có thể làm người ta đau khổ.
“A! Tôi nhớ ra rồi!”
Suzuki đột nhiên nhảy dựng lên, hét to một tiếng, trong giọng nói không chút nào che dấu vui sướng.
“Cậu là Kuroko-kun, Kuroko Tetsuya! Khoa Quốc học Đại học Q năm hai!”
Cô gái dáng vẻ đoan chính giống như gặp được thần tượng ngưỡng mộ trong lòng, con ngươi sáng ngời lòe lòe tỏa sáng.
“Cậu là tác giả của 《 Thấu Minh Hải 》! Tôi vẫn luôn là fan của cậu!”
Kuroko có chút mê man nhìn cô.
Bản thật quả thật trong thời gian nhàn hạ sẽ viết một chút loại tuỳ bút linh tinh, đăng trên báo trường. Nhưng hắn cho tới bây giờ đều không nghĩ tới, cư nhiên thật sự có người theo dõi…
“Cái kia, cám ơn…”
Lời còn chưa dứt, Suzuki liền nắm lấy tay Kuroko, gắt gao nắm.
“Tôi hiện tại đang làm tạp chí, nếu có thể, Kuroko-kun muốn hay không đến hỗ trợ? Không cần trường thiên đăng nhiều kỳ, đoản văn tuỳ bút giống như 《 Thấu Minh Hải 》cũng được ~”
“Tôi…”
“Cậu ấy gần đây đang thi cử, rất bận.”
Akashi lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói có tuyệt nhiên, không thể nghi ngờ, không thể phản bác.
Kiêm chức?
Cô gái này có biết hay không, Kuroko vì ứng phó một đống cuộc thi mỗi đêm đều sẽ thức đêm có đôi khi ngay cả khi tắm rửa cũng có thể ngủ?
Cư nhiên muốn hắn đi làm kiêm chức kiếm tiền, làm tâm hắn đau đến giày vò, cô gái này…
Kéo kim loại trong tay Akashi, phát ra ngân quang sáng ngời.
Mấy tên hỗn đản đủ mọi màu kia bởi vì là đội hữu tạm thời không tính, cô gái này nửa đường chen vào, tất yếu không có thủ hạ lưu tình…
“Được, tôi đáp ứng.”
Thanh âm ôn nhuận truyền đến, Kuroko hơi suy nghĩ một chút, sảng khoái đáp đồng ý.
“Thật sự? Kuroko-kun tôi yêu cậu ~”
Suzuki kích động ôm lấy người thanh tú trước mặt, lại bị vẻ mặt khó chịu của vị biểu ca phía sau mà giật ra.
“Kurokocchi cậu thiếu tiền sao? Tớ có thể cho cậu mượn a, cuộc thi gần đây thực vất vả vẫn là nghỉ ngơi nhiều cho thỏa đáng.”
Kise nhìn thiếu niên đáy mắt mỏi mệt, có chút đau lòng.
“Tôi có… Vật muốn mua, rất trọng yếu. Đồ vật này, tôi không muốn dựa vào bất luận người nào.”
Nhẹ nhàng mà mở miệng, Kuroko uyển chuyển cũng hiểu được, cự tuyệt Kise.
※
Một bữa cơm không khí vô cùng quỷ dị.
Cơ hồ vẫn luôn là Suzuki nói về công việc của tạp chí, bởi vì cùng Khoa Quốc học với Kuroko, Kuroko luôn luôn ít lời cũng hiếm thấy mà cùng cô gái đoan trang tán gẫu rất vui vẻ, toàn bộ trong quá trình, nụ cười nhạt luôn luôn bên môi hắn.
Kise có chút ai oán chọt chọt đồ ăn trong đĩa.
Ô ô Kurokocchi không để ý tới mình…
Rau dưa trong hamburger bị chọc nát.
Ô ô Kurokocchi cũng không nhìn mình…
Thịt bò trong hamburger bị chọc nát.
Ô ô Kurokoccho cũng không nói chuyện với mình…
Sốt phô mai trong hamburger bị chọc nát.
“A đau quá ——”
Kise đột nhiên kêu một tiếng, chuyển tầm mắt tới Kuroko cùng Suzuki.
“A, không… Không có gì…”
Sờ sờ cái gáy, Kise cười ha ha.
Mới vừa rồi, hắn bị một người hung hăng đá một cước.
Một cước kia không lưu tình chút nào, mang theo lực tuyệt nhiên, hận không thể đem hắn nghiền xương thành tro.
Về phần là ai…
Kise nhìn nhìn người đối diện hãy còn tao nhã, cầm khoai tây chuyên quẹt sốt cà chua.
Ai ngờ được, kẻ này mặt ngoài vô cùng tao nhã thong dong, vừa rồi ở góc người khác không chú ý đá một cước?
Akashi lấy điện thoại di động ra, ngón tay không nhanh không chậm đè xuống vài nút, vô cùng thong dong.
Không quá vài giây, Kise liền cảm thấy di động nhắc nhở tin ngắn.
Lấy điện thoại di động ra, hiện một tin nhắn chưa đọc.
【From: Tiểu hỗn đãn Akashi cùng ta đoạt Kurokocchi 】
【 Vừa mới kia một chút, là tên hỗn đản cậu dẫn người này tới. 】
Kise nhìn về phía Akashi, người sau dùng sức, sốt cà chua toàn bộ nặn ra, tràn ngập trên khoai tây chiên, chất lỏng đỏ như máu chậm rãi bao phủ lên miếng khoai tây chiên nhỏ bé đáng thương…
Huyết tinh mạc danh.
Kise nghĩ nghĩ trả lời một tin nhắn.
Akashi mở ra di động.
【From: Hỗn đản màu vàng 】
【 Tôi cũng không dự đoán được sẽ như vậy… Làm sao bây giờ? Muốn hay không nghĩ biện pháp cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ? sau đó tôi về nhà lập tức chuẩn bị đem Suzukicchi đóng gói đưa về với ông bà… 】
Akashi vui vẻ uống một ngụm nước thật lớn, lạnh lùng nhìn thoáng qua hai người trò chuyện với nhau thật vui.
Một mái tóc màu cam nhạt, đoan trang hào phóng;
Một mái tóc màu lam nhạt, ôn nhuận tao nhã.
Thoạt nhìn, hài hòa khiến người ta muốn giết người…
Akashi nặng nề đè xuống vài nút, gửi đi.
Kise nhìn về phía màn hình.
【From: Tiểu hỗn đãn Akashi cùng ta đoạt Kurokocchi 】
【 Không tranh, tức là tranh. 】
Không tranh, tức là tranh?
Không tranh, tức là tranh…
Lấy bất biến ứng vạn biến, nhìn như rộng lượng ung dung, kì thực là đang chờ đợi thời cơ thích hợp, thời điểm đối phương yếu ớt nhất, một kích tất trung.
Nhìn Akashi đối diện vẻ mặt tươi cười cùng Suzuki nói chuyện phiếm, Kise không khỏi rùng mình một cái.
Hắn lần đầu tiên cảm thấy, tình trường bại bởi Akashi, giống như cũng không phải sự tình thực dọa người…
-TBC-
Lời vô nghĩa của tác giả:
Ngày hôm qua không biết sao đặc biệt hạ, cho nên tiểu tiểu tùy hứng phát tiết một chút, được mọi người nhắn lại chữa khỏi ~~~~~(>__<)
Không tranh, tức là tranh.
※
“Một ly vanilla milkshake, ly lớn.”
Akashi nói xong, mấy phút đồng hồ, đều không thấy ai nói chuyện.
Akashi cũng không cho là mình sẽ thích vanilla milkshake, bất luận chính mình đã bị nhiều kích động hắn đều tin tưởng, loại đồ uống ngọt ngán này tuyệt đối sẽ không phù hợp với khẩu vị của mình.
Nếu không phải mua cho mình uống, như vậy, chỉ có một khả năng…
Con ngươi dị sắc lóe lóe, tầm mắt lướt qua bên người Kuroko.
Hai tay run nhè nhẹ, nắm chặt, hơi nước mờ mịt nhưng quật cường không để cho một tia trong suốt chảy ra, trong lòng Akashi, lập tức hiểu rõ như gương sáng.
Mà lúc này, bị xúc động, không chỉ một mình Kuroko.
Kise ở đối diện, ở góc độ hai người nhìn không tới, lộ ra một ý cười chua xót.
Rốt cuộc một người mua bao nhiêu ly milkshake, mới có thể cầm lấy menu trong nháy mắt bản năng nói ra cái tên vanilla milkshake?
Rốt cuộc muốn thích một người nhiều thế nào, mới có thể không phiền không chán mà vì hắn, vô số lần mua một thứ bản thân không thích thậm chí chán ghét?
“Akashicchi đối với sở thích của Kurokocchi, nói không chừng, so với mình tưởng tượng còn sâu nặng hơn…”
Dưới đáy lòng khe khẽ thở dài, nhìn đôi mắt Kuroko mờ mịt, cặp mắt kia bản thân vẫn luôn cho rằng đó là nơi hội tụ ánh sáng đẹp nhất trên đời.
Trước đây, Kise vô cùng mê luyến đôi mắt này.
Đôi mắt màu lam nhạt linh hoạt kỳ ảo, rõ ràng trong ngày thường đều là một bộ kỳ ảo ôn hòa lạnh nhạt cùng thế nhân vô tranh, nhưng lúc chăm chú, sẽ phát ra ý chí chiến đấu chói mắt, lúc vui vẻ, mặt mày sẽ hơi hơi cong lên, lộ ra điềm đạm chân thành vô cùng.
Giống như phai nhạt hết thảy, lại giống như bao dung hết thảy.
Lúc này, nhìn tầm mắt thiếu niên tình cảm khó nén, Kise lần đầu tiên lo lắng, mình có nên bỏ cuộc không…
Cô gái xinh đẹp ở bên cạnh yên lặng quan sát, tầm mắt lưu luyến một vòng trên người họ, cuối cùng tập trung trên người Kuroko.
Hàng mi xinh đẹp hơi hơi nhăn lại, cô gái này tên là “Suzuki”, tổng cảm thấy người trước mặt khí chất độc đáo, mình đã gặp gỡ ở chỗ nào.
Rốt cuộc là chỗ nào?
Khi nào thì gặp qua người này?
“Thật xin lỗi, milkshake cho ai ạ?”
Thanh âm người bán hàng vui vẻ đánh vỡ không khí trầm mặc.
“Cậu ấy.”
Akashi chỉ vào Kuroko, ngắn gọn một chữ độc nhất như nhau thường ngày.
“Đây là milkshake của cậu, xin từ từ thưởng thức.”
Nhìn vanilla milkshake quen thuộc nhất trước mặt mình, Kuroko nhìn thoáng qua Akashi, người sau giống như không thèm để ý chút nào nhìn ra ngoài cửa sổ, Kuroko cũng biết được, hắn rất để ý tới phản ứng của mình.
Nhắm mắt lại, cảnh tượng người ngã vào vũng máu giống như đang ở trước mắt.
Khi đó, Kuroko thật sự vô cùng thống hận thứ milkshake mình thích nhất, vô cùng thống hận, vanilla milkshake mình thích uống.
“Cám ơn, Akashi-kun.”
Kuroko thản nhiên cười cười, ngậm ống hút, hút một hơi chậm rãi nuốt xuống, bán thể rắn màu trắng ngà trong khoang miệng tan ra.
Không có vị ngọt quen thuộc.
Nguyên lai, vanilla milkshake cũng có thể làm người ta đau khổ.
“A! Tôi nhớ ra rồi!”
Suzuki đột nhiên nhảy dựng lên, hét to một tiếng, trong giọng nói không chút nào che dấu vui sướng.
“Cậu là Kuroko-kun, Kuroko Tetsuya! Khoa Quốc học Đại học Q năm hai!”
Cô gái dáng vẻ đoan chính giống như gặp được thần tượng ngưỡng mộ trong lòng, con ngươi sáng ngời lòe lòe tỏa sáng.
“Cậu là tác giả của 《 Thấu Minh Hải 》! Tôi vẫn luôn là fan của cậu!”
Kuroko có chút mê man nhìn cô.
Bản thật quả thật trong thời gian nhàn hạ sẽ viết một chút loại tuỳ bút linh tinh, đăng trên báo trường. Nhưng hắn cho tới bây giờ đều không nghĩ tới, cư nhiên thật sự có người theo dõi…
“Cái kia, cám ơn…”
Lời còn chưa dứt, Suzuki liền nắm lấy tay Kuroko, gắt gao nắm.
“Tôi hiện tại đang làm tạp chí, nếu có thể, Kuroko-kun muốn hay không đến hỗ trợ? Không cần trường thiên đăng nhiều kỳ, đoản văn tuỳ bút giống như 《 Thấu Minh Hải 》cũng được ~”
“Tôi…”
“Cậu ấy gần đây đang thi cử, rất bận.”
Akashi lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói có tuyệt nhiên, không thể nghi ngờ, không thể phản bác.
Kiêm chức?
Cô gái này có biết hay không, Kuroko vì ứng phó một đống cuộc thi mỗi đêm đều sẽ thức đêm có đôi khi ngay cả khi tắm rửa cũng có thể ngủ?
Cư nhiên muốn hắn đi làm kiêm chức kiếm tiền, làm tâm hắn đau đến giày vò, cô gái này…
Kéo kim loại trong tay Akashi, phát ra ngân quang sáng ngời.
Mấy tên hỗn đản đủ mọi màu kia bởi vì là đội hữu tạm thời không tính, cô gái này nửa đường chen vào, tất yếu không có thủ hạ lưu tình…
“Được, tôi đáp ứng.”
Thanh âm ôn nhuận truyền đến, Kuroko hơi suy nghĩ một chút, sảng khoái đáp đồng ý.
“Thật sự? Kuroko-kun tôi yêu cậu ~”
Suzuki kích động ôm lấy người thanh tú trước mặt, lại bị vẻ mặt khó chịu của vị biểu ca phía sau mà giật ra.
“Kurokocchi cậu thiếu tiền sao? Tớ có thể cho cậu mượn a, cuộc thi gần đây thực vất vả vẫn là nghỉ ngơi nhiều cho thỏa đáng.”
Kise nhìn thiếu niên đáy mắt mỏi mệt, có chút đau lòng.
“Tôi có… Vật muốn mua, rất trọng yếu. Đồ vật này, tôi không muốn dựa vào bất luận người nào.”
Nhẹ nhàng mà mở miệng, Kuroko uyển chuyển cũng hiểu được, cự tuyệt Kise.
※
Một bữa cơm không khí vô cùng quỷ dị.
Cơ hồ vẫn luôn là Suzuki nói về công việc của tạp chí, bởi vì cùng Khoa Quốc học với Kuroko, Kuroko luôn luôn ít lời cũng hiếm thấy mà cùng cô gái đoan trang tán gẫu rất vui vẻ, toàn bộ trong quá trình, nụ cười nhạt luôn luôn bên môi hắn.
Kise có chút ai oán chọt chọt đồ ăn trong đĩa.
Ô ô Kurokocchi không để ý tới mình…
Rau dưa trong hamburger bị chọc nát.
Ô ô Kurokocchi cũng không nhìn mình…
Thịt bò trong hamburger bị chọc nát.
Ô ô Kurokoccho cũng không nói chuyện với mình…
Sốt phô mai trong hamburger bị chọc nát.
“A đau quá ——”
Kise đột nhiên kêu một tiếng, chuyển tầm mắt tới Kuroko cùng Suzuki.
“A, không… Không có gì…”
Sờ sờ cái gáy, Kise cười ha ha.
Mới vừa rồi, hắn bị một người hung hăng đá một cước.
Một cước kia không lưu tình chút nào, mang theo lực tuyệt nhiên, hận không thể đem hắn nghiền xương thành tro.
Về phần là ai…
Kise nhìn nhìn người đối diện hãy còn tao nhã, cầm khoai tây chuyên quẹt sốt cà chua.
Ai ngờ được, kẻ này mặt ngoài vô cùng tao nhã thong dong, vừa rồi ở góc người khác không chú ý đá một cước?
Akashi lấy điện thoại di động ra, ngón tay không nhanh không chậm đè xuống vài nút, vô cùng thong dong.
Không quá vài giây, Kise liền cảm thấy di động nhắc nhở tin ngắn.
Lấy điện thoại di động ra, hiện một tin nhắn chưa đọc.
【From: Tiểu hỗn đãn Akashi cùng ta đoạt Kurokocchi 】
【 Vừa mới kia một chút, là tên hỗn đản cậu dẫn người này tới. 】
Kise nhìn về phía Akashi, người sau dùng sức, sốt cà chua toàn bộ nặn ra, tràn ngập trên khoai tây chiên, chất lỏng đỏ như máu chậm rãi bao phủ lên miếng khoai tây chiên nhỏ bé đáng thương…
Huyết tinh mạc danh.
Kise nghĩ nghĩ trả lời một tin nhắn.
Akashi mở ra di động.
【From: Hỗn đản màu vàng 】
【 Tôi cũng không dự đoán được sẽ như vậy… Làm sao bây giờ? Muốn hay không nghĩ biện pháp cắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ? sau đó tôi về nhà lập tức chuẩn bị đem Suzukicchi đóng gói đưa về với ông bà… 】
Akashi vui vẻ uống một ngụm nước thật lớn, lạnh lùng nhìn thoáng qua hai người trò chuyện với nhau thật vui.
Một mái tóc màu cam nhạt, đoan trang hào phóng;
Một mái tóc màu lam nhạt, ôn nhuận tao nhã.
Thoạt nhìn, hài hòa khiến người ta muốn giết người…
Akashi nặng nề đè xuống vài nút, gửi đi.
Kise nhìn về phía màn hình.
【From: Tiểu hỗn đãn Akashi cùng ta đoạt Kurokocchi 】
【 Không tranh, tức là tranh. 】
Không tranh, tức là tranh?
Không tranh, tức là tranh…
Lấy bất biến ứng vạn biến, nhìn như rộng lượng ung dung, kì thực là đang chờ đợi thời cơ thích hợp, thời điểm đối phương yếu ớt nhất, một kích tất trung.
Nhìn Akashi đối diện vẻ mặt tươi cười cùng Suzuki nói chuyện phiếm, Kise không khỏi rùng mình một cái.
Hắn lần đầu tiên cảm thấy, tình trường bại bởi Akashi, giống như cũng không phải sự tình thực dọa người…
-TBC-
Lời vô nghĩa của tác giả:
Ngày hôm qua không biết sao đặc biệt hạ, cho nên tiểu tiểu tùy hứng phát tiết một chút, được mọi người nhắn lại chữa khỏi ~~~~~(>__<)