Chậm rãi, các nhánh cây uốn thành một đống hình thù, cuối cùng hợp thành dòng chữ “WELCOME” khổng lồ trên không.
Sau khi Trang Nghiêu tỉnh lại, nó phải đối mặt với một lượng công việc chất đống. Dị nhân tiến hóa não bộ trong viện khoa học có thể nói là một mỗi cây củ cải trồng một hố, mỗi một người phải chịu trách nhiệm ít nhất hơn mười hạng mục nghiên cứu, bận rộn đến mức ngày đêm không nghỉ. Trong vòng một tuần sau khi cơ thể hồi phục, Trang Nghiêu luôn phải xử lý công việc chồng chất trong lúc mình đi Thanh Hải. Vất vả lắm mới xử lý xong, nó dành ra thời gian buổi tối một ngày, muốn dẫn A Bố đến chỗ A Thanh tắm rửa.
Cơ thể A Bố đã lâu lắm rồi không được vệ sinh, chủ yếu là vì trời rất lạnh, bộ lông của nó một khi ướt thì sẽ lập tức đóng băng. Nhưng hai ngày trước nghe Tiểu Vương nói A Thanh đã tiến bộ đuổi kịp thời đại. Vì để phục vụ thú nuôi của dị nhân có quyền có thế ở Bắc Kinh mà vào mùa đông, A Thanh đã cải tạo một nhà thể chất thành phòng tắm có hệ thống sưởi ấm. Dù sao thì hiện giờ thứ mà Bắc Kinh không thiếu nhất, không đáng tiền nhất chính là nhà cửa nhà lầu cao quá 7 tầng thì đều để không song về mặt sưởi ấm thì đã tiêu tốn không ít tiền. Hiển nhiên thẩm mỹ viện thú cưng này đã biến thành một sản nghiệp quan trọng của Lục Đạo Hoàng Tuyền nếu không có Lý Đạo Ái duy trì nguồn năng lượng, A Thanh không thể có khả năng đó. Bởi vậy mà thẩm mỹ viện thú cưng của A Thanh trở thành trung tâm thẩm mỹ có quy mô duy nhất ở Bắc Kinh, không chỉ động vật biến dị sẽ định kỳ đến tắm rửa mà dần dần, rất nhiều dị nhân khi hóa thú do thể tích quá lớn nên đều cần đến chỗ A Thanh vệ sinh.
Nếu đi tắm, Tùng Hạ định bụng dắt cả Bạch Linh và Đa Cát đi, dù sao chú cậu cũng đã giao nhiệm vụ tiếp đãi Sở Tinh Châu và Dung Lan cho cậu, dạo trước vì chuyện của Trang Nghiêu nên cũng không tiếp đãi họ cho tử tế được, bây giờ kiểu gì cũng nên làm tròn chức trách chủ nhà, thuận tiện đưa A Bố đi chơi với Bạch Linh và Đa Cát.
Tùng Hạ gọi điện hẹn trước với A Thanh rồi đứng ngay ở cửa viện khoa học chờ họ. Cậu vốn tưởng rằng hai người kia sẽ phái thuộc hạ dắt Bạch Linh và Đa Cát tới, lại không ngờ người dắt chúng tới lại là Tống Kỳ, hơn nữa Tống Kỳ cũng đưa cả Tiểu Ngũ theo.
Tống Kỳ cười nhăn nhở: “Tôi mang theo cái con lắm lời này đi kỳ cọ phát, nó hôi rình à.”
Tiểu Ngũ dùng cánh vỗ bồm bộp vào gáy Tống Kỳ, rít lên the thé: “Có anh mới hôi rình, cả nhà anh đều hôi hình, tui hông tắm, cả nhà tui đều hông tắm!”
Tống Kỳ giơ ngón giữa chỉ vào nó: “Mẹ, dạy cái gì hay ho mày không học, mấy cái câu kiểu thế sao nói quen miệng vậy.”
Tiểu Ngũ kêu quang quác bay lên trời vài vòng, sau đó bụng bỗng thắt lại, phẹt một tiếng ị một cục xuống đầu Tống Kỳ. Cục đó to cỡ quả bóng rổ, từ độ cao hơn sáu mươi mét nã thẳng xuống đầu Tống Kỳ.
Tống Kỳ vội nhảy về phía trước để tránh, mặt mũi hơi nhăn nhó: “Con chim ngu si, đỡ chiêu…” Gã duỗi tay, tơ nhện trong suốt cách không bay ra ngoài, bộp một tiếng dính chặt cả người cả cánh Tiểu Ngũ. Tiểu Ngũ không dùng được cánh, buộc phải rơi xuống đất, Tống Kỳ đắc ý điều khiển tơ nhện trong tay, kéo Tiểu Ngũ như kéo con gà mái đi về phía trước: “Cho mày lên mặt, không bay nổi nữa xem mày lên mặt thế nào.”
Tiểu Ngũ thét to: “Lên mặt! Lên mặt!”
Trên đường đi đến chỗ A Thanh, Tiểu Ngũ vẫn không ngừng kêu la ầm ĩ, cuối cùng Tống Kỳ dính cả cái mỏ cứng rắn của nó vào, thế giới mới yên tĩnh trở lại.
Sau khi Trang Nghiêu tỉnh, tâm trạng của A Bố rất tốt, béo về như trước được một chút, hơn nữa ngày nào cũng trong trạng thái hết sức hưng phấn, sau khi nhìn thấy Bạch Linh thì ra sức cọ vào người nó, hoặc là ở trên đường sẽ nhào vào lăn lộn với Đa Cát. Để đề phòng chúng giỡn nhau sẽ đè vào người đi đường, mọi người vẫn cứ kinh hồn bạt vía trông coi.
Đa Cát tuổi còn nhỏ, còn ham chơi hơn A Bố, sủa một tiếng ba con phố đều nghe thấy rõ ràng. Bạch Linh thì vẫn điềm tĩnh trước nhau như một, cho dù A Bố quấy rối thế nào, nhiều nhất nó cũng chỉ dùng mũi dụi dụi lại A Bố xem như đáp lại, sau đó đi đường thì cứ đi. Cái đuôi của Bạch Linh lắc lư nhẹ nhàng, chân dài giao nhau, dáng vẻ trưởng thành rất xứng với bộ da trắng đến tỏa sáng và cái bờm phóng khoáng của nó, không ngờ cũng có vài phần mùi vị thần tiên bất phàm.
Tùng Hạ cười: “Thật ra Bạch Linh rất biết dỗ trẻ.”
Tống Kỳ nói: “Hả, nó dỗ trẻ?”
“Coi như dỗ đi, nếu nó giận thật thì đã sớm đạp bay A Bố rồi.” Tùng Hạ từng chứng kiến cảnh Bạch Linh giẫm đạp lên động vật biến dị ở Thanh Hải. Vì tốc độ của nó quá nhanh, sinh vật bình thường đều không đuổi kịp nên làm một con ngựa, tuy cách tấn công của Bạch Linh không đa dạng như A Bố hay Đa Cát, nhưng chỉ cần trúng cú đá mạnh mẽ đầy uy lực của nó là lập tức sẽ có kết cục gần như chính là nội tạng vỡ tan nếu nó còn nhảy lên giẫm xuống bằng hai chân thì có thể khiến đối phương tàn phế ngay lập tức.
Tống Kỳ ngẩng đầu lên nhìn con bạch mã cao như tòa nhà ba tầng, không khỏi cười cười: “Đúng là chủ nào tớ nấy.”
Tùng Hạ hiếu kỳ: “Có phải cậu quen Minh chủ đã rất lâu rồi không?”
“Đúng vậy, sao, anh muốn hóng gì à?” Tống Kỳ cười xảo quyệt: “Thấy anh tốt bụng trả tiền tắm rửa cho con chim ngu si này, tôi nói cho anh một chút cũng được.”
Tùng Hạ lau mồ hôi: “Là tự cậu quyết định thì có…”
“Tôi và Dung Lan quen nhau từ trước tận thế, chúng tôi là bạn hồi cấp 3, Sở Tinh Châu dưới chúng tôi hai khóa. Hai nhà họ mấy đời quan hệ, từ nhỏ đã quen nhau, sau khi chúng tôi lên đại học thì không còn liên lạc với nhau nữa, có ai ngờ sau tận thế chúng tôi lại tụ lại bằng cách này.”
Tùng Hạ kinh ngạc: “Họ quen nhau từ nhỏ? Vậy vì sao quan hệ lại trở nên…”
Tống Kỳ nhún vai: “Tôi không biết. Tôi đoán là vì thằng nhóc Sở Tinh Châu đó tiến hóa sớm hơn Dung Lan. Hồi trước Dung Lan vẫn là đại ca mà, từ bé đến lớn đều rất xuất sắc, Sở Tinh Châu thì không được, cứ bị phụ huynh mang ra so sánh với Dung Lan. Sau khi tận thế cậu ta lại tiến hóa trước Dung Lan một bước, bỗng chốc nở mày nở mặt, Dung Lan bị đàn em vượt mặt, chắc là không nén được giận. Lấy tâm tư đàn ông mà nói thì đúng là khó chịu mà… Có điều tôi nhớ Dung Lan không phải người nhỏ mọn như vậy. Mà ai biết chứ, dù sao thì sau này cả hai người họ không quan tâm đến nhau nữa, cuối cùng vì cả hai đều tiến hóa khá trâu bò nên đánh một trận rồi chia khu vực. Sở Tinh Châu tặng Tây Ninh cho Dung Lan, bản thân đi về hướng Ngọc Thụ, hai người lấy Golmud làm ranh giới, tự mình xưng vương, lúc ấy tình hình mới ổn định lại.”
Liễu Phong Vũ xoa xoa cằm: “Người luôn được hâm mộ không chịu được thua ai một bậc.”
Tống Kỳ cười: “Kệ chứ, dù sao họ không làm chuyện gì khác người là được, có Tôn tiên sinh ở đây…” Nụ cười trên mặt Tống Kỳ cứng lại, nhớ tới tình hình lúc này của Tôn tiên sinh, thở dài thườn thượt: “May mà, trận cấm khu làm họ ít nhiều trở thành đồng minh. Hơn nữa nể mặt Tôn tiên sinh, sau này chắc hẳn có thể bình an vô sự.”
Thành Thiên Bích lạnh nhạt nói: “Họ sẽ không phụ nỗi khổ tâm của Tôn tiên sinh.”
Mọi người vừa đi đường vừa trò chuyện, thoáng chốc đã đến chỗ A Thanh. Bởi vì trước đó đã có hẹn nên A Thanh không tiếp đãi những người khác, đã sớm chờ họ ở cửa.
“A Thanh.” Liễu Phong Vũ cười chào hỏi.
“A!” A Thanh vui mừng chạy đến: “Rốt cuộc mọi người đã về rồi, tôi nhớ mọi người muốn chết. Những chuyện mọi người từng trải ở Thanh Hải tôi đều đã nghe A Bạch nói, đúng là rất đáng sợ, may mà mọi người đều bình an trở về. Ôi chao, tiểu bảo bối A Bố có phải gầy đi không đấy.”
Đặng Tiêu cười: “Gầy một chút, sửa lông cho nó xong có thể sẽ trông còn gầy hơn.”“Yên tâm, trời lạnh, không cạo quá nhiều lông đâu.” A Thanh xoa xoa cằm A Bố, lại nhìn về phía Đa Cát, Bạch Linh và Tiểu Ngũ: “Chà chà, hôm nay dẫn mối nhiều vậy cho tôi cơ à.” A Thanh ranh mãnh liếc nhìn: “Trước nói rồi mà, sau này A Bố tới chỗ tôi tắm rửa thẩm mỹ đều được miễn phí, chúng nó thì chỉ lấy 80% tiền công.”
Tùng Hạ cười: “Không phải vẫn do chúng tôi trả tiền hay sao. Thôi không sao, cậu lấy bao nhiêu thì lấy.”
A Thanh hôn gió với Tùng Hạ: “Tôi thích nhất khoản này của các vị đấy.” A Thanh nhún chân lên, đôi cánh bươm bướm sặc sỡ sau lưng nở rộ như hoa tươi, bay lên: “Nào nào, vào trong với tôi.”
Đa Cát hai mắt tỏa sáng nhìn A Thanh, không kiềm chế nổi mà xông lên, A Thanh sợ tới mức kêu toáng lên một tiếng, liên tục lui về phía sau.
Trước kia A Bố cũng rất thích vồ A Thanh chơi, sau khi bị Trang Nghiêu răn dạy vài lần thì rốt cuộc cũng nhịn được xuống. Đa Cát thì chưa được cảnh cáo như vậy bao giờ, hớn ha hớn hở đuổi theo A Thanh. A Bố kêu “meo” một tiếng rồi chạy qua, lập tức đè Đa Cát xuống đất, chân đặt lên đầu nó, vỗ hai cái không nặng không nhẹ.
Đa Cát phát ra tiếng ư hử ấm ức, mắt đầy hiếu kỳ nhìn A Thanh.
A Thanh vuốt ngực lấy hơi: “Bà ơi, vì sao chó mèo đều thích bươm bướm thế, có gì thú vị chứ.”
Tùng Hạ cười: “Vì sặc sỡ đẹp mắt mà.”
“Nào, mau vào thôi, trong sân vận động có máy sưởi, thoải mái hơn bên ngoài.”
Mọi người đi vào trong sân với A Thanh. Trước tận thế, đây là nhà thể chất đã khá cũ của một trường đại học, diện tích cũng không lớn, nhưng vừa vặn có thể chứa được mấy con động vật biến dị. Bên trong nhà có hệ thống sưởi hơi dưới lòng đất được cung cấp bởi năng lượng Cambri, nước nóng cũng đi ra từ hệ thống này. Nơi này trước tận thế nhỏ bé không đáng kể, nhưng bây giờ phóng mắt nhìn khắp Bắc Kinh cũng không có mấy chỗ có “công nghệ cao” như thế này.
Tống Kỳ thả cánh Tiểu Ngũ ra, nhưng để đề phòng nó bay loạn nên dùng tơ nhện cuốn lấy cổ chân, xách nó lên.
Bốn con động vật biến dị khổng lồ bắt đầu được tắm rửa dưới sự bận rộn của A Thanh và nhân viên trong thẩm mỹ viện. Lúc tắm rửa, Bạch Linh vẫn hết sức ung dung bình tĩnh, kêu nó ngồi nó sẽ ngồi, kêu nó nhấc chân nó sẽ nhấc chân, đúng là thiên sứ trong mắt nhân viên A Bố vì từng có vài lần kinh nghiệm nên cũng hết sức phối hợp Tiểu Ngũ om sòm trước sau như một, ba la bô lô nói không ngừng nghỉ, đa phần là những lời thô tục, hơn nữa cơ bản không có tính logic. Tiểu Ngũ tuy tiến hóa thần kinh ngôn ngữ nhưng vẫn chưa hoàn toàn có đủ khả năng suy nghĩ của con người, chính là thế mới đáng ghét một cách đặc biệt. Có điều, so với trình độ gây sự của Đa Cát, Tiểu Ngũ còn có thể chấp nhận được. Do Sở Tinh Châu không có ở đây nên con Ngao Tạng khổng lồ đỏ rực hớn hở tung tăng lăn lộn, nghịch nước, vật vã trong nhà thể chất, làm nơi này rối tung rối mù cả lên, cuối cùng ngay cả A Bố cũng không nhịn được, cao giọng kêu vài tiếng, giọng điệu có chút nghiêm khắc, lúc này Đa Cát mới chậm rãi yên tĩnh lại.
Đường Nhạn Khâu cười nhạt: “A Bố cũng kết giao không ít bạn bè nhỉ.”
Liễu Phong Vũ nói: “Đúng vậy, aiz, hôm nay mà mang Tráng Tráng đến thì hay, có điều chỉ e Đa Cát không thích Tráng Tráng.”
Trang Nghiêu nói: “A Bố trông chừng một con chó ngốc đã mệt lắm rồi.”
Tống Kỳ ghen tị: “Mẹ nó, vì sao thú nhà người ta vừa ngoan vừa đáng yêu, tôi đây lại vớ phải cái con thần kinh ấy.”
Tùng Hạ cười: “Cậu nuôi Tiểu Ngũ mấy năm rồi?”
“Tôi không nuôi được mấy năm hết, Tiểu Ngũ vốn là của ông nội tôi, sau khi tận thế nội tôi qua đời, tôi nhận nuôi nó, nó không còn nhỏ tuổi nữa, dù sao cũng lớn hơn con nít, khôn lắm.”
Trang Nghiêu nói: “Ừm, IQ của Tiểu Ngũ cao hơn A Bố.”
Đặng Tiêu cười phá lên: “Con chim ngốc này miệng rất đáng ghét, tôi thấy A Bố vẫn cứ duy trì nguyên trạng là được rồi.”
Thấy nhóm chúng nó tắm rửa vô cùng náo nhiệt, tâm trạng mọi người cũng tốt lên rất nhiều. Từ khi Trang Nghiêu tỉnh lại, u uất mấy ngày quanh quẩn trong lòng mấy người gần như đều đã biến mất, rốt cuộc họ có thể kéo tinh lực về quỹ đạo.
Buổi tối khi ăn cơm, Đặng Tiêu gợi chuyện muốn đi Vân Nam tìm mẹ: “Em định đi trong vòng hai ngày tới, các anh nói xem nên mượn chim chỗ Ngô Du hay là chỗ Diêu Tiềm Giang thì hơn?”
Tùng Hạ nói: “Tìm Tiểu Chu đi, Tiểu Chu được lắm.”
“Có thể em sẽ ở lại lâu một chút, để người ta đưa đi thì ngại lắm, chim biến dị vẫn hơn.” Đặng Tiêu gãi gãi đầu: “Hay em đến hỏi Đại Lâm ca vậy.”
Trang Nghiêu đặt đũa xuống: “Anh tính ở lại bao lâu?”
Đặng Tiêu nhìn về phía Đường Nhạn Khâu: “Đường ca, không phải anh định dẫn Liễu ca về Đường Môn ạ, hai anh ở lại bao lâu?”
Đường Nhạn Khâu và Liễu Phong Vũ liếc nhau, Liễu Phong Vũ nói: “Anh thì tùy mấy đứa.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Nửa tháng được chứ?”
Trang Nghiêu nói: “Một tháng đi, cho chúng tôi chút thời gian. Trước khi công cuộc đọc ký ức của Tôn tiên sinh hoàn thành, chúng tôi cũng không thể an tâm tiến hành công việc tiếp theo được. Nhân thời gian đó, các anh cứ ở lại với người nhà đi.”
Liễu Phong Vũ nhéo nhéo mặt nó: “Kìa, sao tự nhiên có tình người thế chứ.”
Trang Nghiêu quay mặt đi: “Phần lớn chúng ta có khả năng sẽ chết ở Hoa Nam, đây có thể là thời gian đoàn tụ với gia đình cuối cùng của các anh.”
“Đậu má, cậu đúng là miệng quạ đen.”
Trang Nghiêu nhún vai: “Tự các anh cũng biết rồi mà. Cho nên tôi cho các anh thời gian một tháng, cứ đi cho thoải mái. Sau khi về, tôi sẽ ném các anh tới Thanh Hải tu luyện.”
Nghe nói lại đi Thanh Hải, không ai cảm thấy bất ngờ. Ai cũng thấy hoài niệm thành quả tu luyện Thanh Hải mang đến cho họ. Vì để tăng cường thực lực của mình, Thanh Hải quả thật là một nơi huấn luyện tốt nhất.
Đường Nhạn Khâu nói: “Được, một tháng, chúng tôi nhất định sẽ trở về đúng thời hạn.”
Đặng Tiêu cũng nói: “Anh cũng thế.”
Thành Thiên Bích nhìn Tùng Hạ: “Anh có nơi nào muốn đi không?”
Tùng Hạ cười: “Tôi muốn đi Đông Bắc thăm mấy người Mục Phi, mà hình như tôi cũng chỉ có thể đi thăm mỗi họ thật. Có điều không đi lâu đến một tháng đâu.”
Thành Thiên Bích gật đầu: “Anh muốn ở lại một tháng cũng được.”
“Hả?”
Trước mặt mọi người, nét mặt Thành Thiên Bích hơi mất tự nhiên: “Không phải anh thích cuộc sống như vậy sao, anh có thể trải nghiệm trước một chút.”
Tùng Hạ ngẩn người, lập tức nở nụ cười dịu dàng. Tương lai mà trước kia rất lâu rồi cậu từng mặc sức tưởng tượng với Thành Thiên Bích, hắn vẫn ghi tạc trong lòng. Cho dù cuộc sống điền viên trong lý tưởng kia có thể vĩnh viễn không thể thực hiện, nhưng đối với Tùng Hạ mà nói, chỉ cần còn người ở bên cậu là cậu cũng đã thấy đủ rồi.
Trang Nghiêu nói: “Được rồi, các anh đều có nơi để đi, ngày mai xuất phát đi, đi sớm về sớm.”
Tùng Hạ nói: “Yên tâm, chúng tôi sẽ sớm về với cậu.”
Trang Nghiêu hừ một tiếng: “Ai thèm.”
Đặng Tiêu cười: “Anh cũng sẽ mang quà về cho em.”
Trang Nghiêu liếc mắt nhìn cậu: “Việc sinh sản của dị nhân là một trong những hạng mục nghiên cứu quan trọng nhất của viện khoa học, chỉ cần vừa có kết quả, tôi nhất định sẽ giúp mẹ anh giải quyết chuyện đó.”
Đặng Tiêu gật đầu: “Ừm, anh sẽ chờ mọi người.”
Hơn ba giờ sáng hôm sau, Tùng Hạ đã bò dậy khỏi giường, Thành Thiên Bích vươn tay ôm lấy hông cậu, khẽ nói: “Làm gì mà dậy sớm thế.”
“Tôi kêu Tiểu Vương giúp chuẩn bị vài thứ, cho Liễu ca với Tiểu Đặng mang về.”
“Bây giờ đi chuẩn bị?”
“Sáng sớm họ đi luôn mà, chuẩn bị luôn thì mới ngon.” Tùng Hạ giơ tay muốn với quần áo, cánh tay Thành Thiên Bích lại không buông ra, còn kéo cậu về nhét vào ổ chăn nóng hổi.
“Thiên Bích?”
Chóp mũi Thành Thiên Bích dán vào tấm lưng ấm áp của cậu: “Kêu Tiểu Vương chuẩn bị đi, anh ngủ thêm một lát.”
“Không được, tôi đi chọn một chút, cậu ngủ đi, cứ mặc tôi.” Tùng Hạ thoạt nhìn có vẻ hơi phấn khởi, tránh khỏi cánh tay Thành Thiên Bích, nhanh chóng rời giường mặc quần áo, chạy ra khỏi cửa.
Dưới sự trợ giúp của bộ hậu cần, Tùng Hạ chuẩn bị riêng cho Đặng Tiêu và Liễu Phong Vũ hai bọc quà. Đa phần mấy thứ này đều không được coi là thứ tốt trước tận thế, song giờ nó lại trở thành món quà có tiền cũng khó kiếm, thức ăn, vật dụng, vũ khí, nguồn năng lượng… đầy đủ mọi thứ, cũng chỉ có viện khoa học mới có thể tùy tiện lấy được. Tùng Hạ ôm tâm trạng bà mẹ đưa con gái về nhà chồng mà chọn đồ, xác nhận nhiều lần, rốt cuộc chuẩn bị xong món quà mà cậu cho rằng vô cùng thỏa đáng.
Hơn bảy giờ sáng, Thành Thiên Bích và Trang Nghiêu cũng xuống tiễn. Khi ba người chuẩn bị xuất phát thì đều bị dọa bởi bao quà cao bằng một người do Tùng Hạ chuẩn bị.
Tùng Hạ cười: “Yên tâm, chỗ này có dây thừng, treo trên người đại bàng đen là được, có gần 50 ký thôi, chúng cân được tất.”
Đặng Tiêu ôm cổ Tùng Hạ làm nũng: “Tùng ca anh tốt với em quá.”
Tùng Hạ xoa đầu cậu: “Anh chuẩn bị cho chị Đặng rất nhiều vũ khí tiện lợi, anh thấy so với đồ ăn thì chị ấy thích chúng hơn, cứ ở lại với mẹ cho thoải mái.”
Đặng Tiêu gật đầu cái rụp.
Liễu Phong Vũ nâng cằm Tùng Hạ, ấn xuống mặt cậu một nụ hôn nhẹ: “Tiểu Hạ của chúng ta chính là người hiền đức như vậy.”
Tùng Hạ cười ngượng ngùng: “Thời gian không còn sớm, mọi người đi sớm một chút đi, lấy tốc độ của đại bàng đen thì chắc có thể đến nơi trước khi trời tối.”
Đường Nhạn Khâu nói: “Chúng tôi đi đây, nếu có chuyện khẩn cấp gì thì lập tức báo đến, chúng tôi sẽ quay lại bất cứ lúc nào.”
“Tôi biết rồi, mọi người cũng chú ý an toàn.”
Thành Thiên Bích nói: “Đừng tùy tiện tham gia vào bất cứ cuộc chiến địa phương nào, nếu cần trợ giúp thì nghĩ cách báo cho chúng tôi biết.”
Trang Nghiêu lại nói: “Chớ quên tu luyện, một ngày cũng không được lười.”
Liễu Phong Vũ chớp mắt: “Biết rồi, chúng tôi đi đây.”
A Bố biết họ sắp đi, không biết cố ý hay vô tình mà nó nghiêng cổ chặn cửa, đôi mắt màu tím chăm chăm nhìn họ.
Đặng Tiêu không nhịn được bật cười, giải thích cả buổi với A Bố, nó mới chịu dịch đầu đi, bịn rịn nhìn họ lên đường.
Sau khi ba người đi, Tùng Hạ cười: “Ha ha, đúng là không quen, từ lúc chúng ta gộp lại cùng nhau, hình như chưa từng tách ra lâu như vậy.”
“Đúng vậy, rốt cuộc tôi cũng được yên tĩnh vài ngày.” Trang Nghiêu hất cằm nhỏ, xoay người rời đi: “Các anh cũng mau đi đi.”
Thành Thiên Bích hỏi: “Anh muốn chuẩn bị bao nhiêu thứ cho Mục Phi?”
Tùng Hạ hưng phấn xoa xoa tay, hai mắt tỏa sáng: “Nhiều lắm đó.”
Đối với quà tặng Mục Phi, Tùng Hạ chọn lựa hết sức cẩn thận. Có đủ loại hạt giống hoa cỏ rau dưa, còn có cây cảnh dễ sống ở Đông Bắc, những tấm vải thượng đẳng đủ loại màu sắc hoa văn, cũng có dụng cụ nhà bếp và bộ đồ trà tinh xảo thoát tục. Trong mắt cậu, Mục Phi là người có phẩm vị, chú trọng chất lượng cuộc sống, cho nên những món quà của cậu dành cho Mục Phi tất cả đều là hàng hóa thượng đẳng. Những thứ này đều là hạt giống hoa cỏ, căn bản không dùng được, cũng không có bao nhiêu người mua, thậm chí còn không đáng giá bằng một mớ rau tươi, nhưng theo sự nghiên cứu phát triển cây nông nghiệp biến dị, những thứ hàng xa xỉ phẩm dùng đến đâu hết đến đó này sớm muộn gì cũng sẽ trở nên cực kỳ đắt đỏ.
Lúc Tùng Hạ mua những thứ này, cậu đã thật sự cảm nhận được khoái cảm của kẻ có tiền, cậu vạn lần không ngờ sau tận thế, thứ mình không thiếu nhất lại chính là tiền. Đáng tiếc sau khi có tiền, cậu lại không có thời gian để hưởng thụ cuộc sống mà tiền tài mang đến vì bây giờ có bao nhiêu tiền chăng nữa cũng không mua đến cuộc sống tinh tế mãn nguyện.
Đợi chuẩn bị thỏa đáng xong mọi thứ, cậu và Thành Thiên Bích chào tạm biệt Trang Nghiêu, Tùng Chấn Trung và A Bố. Ngô Du lại phái một con đại bàng đen, đưa họ đến Đông Bắc.
Trước khi mặt trời lặn, họ đã đến dãy Tiểu Hưng An, từ xa đã trông thấy cây đại thụ cao chọc trời, Tùng Hạ đột nhiên thấy hơi kích động.
Thành Thiên Bích nói: “Nghe đại tá Đường nói, Thông Ma lại cao thêm rồi.”
“Cao bao nhiêu?”
“Giờ đã hơn một ngàn mét. Sau khi mất ngọc Con Rối, tuy tốc độ tiến hóa chậm đi rất nhiều nhưng vẫn từ từ cao thêm.”
Tùng Hạ gật đầu: “Cũng bình thường mà, tôi tính xem nào, đại khái Thông Ma đến công ty chúng tôi từ năm 2008 hay 2009 gì đấy giờ nhiều nhất cũng mới sáu, bảy tuổi, nhưng tuổi thọ của thông đến mấy ngàn năm, cho nên bây giờ Thông Ma mới chỉ là một cái cây non… má ơi, đáng sợ quá.” Cậu nói xong thì bị chính mình dọa mình, Thông Ma với đường kính 2 km, cao trên nghìn mét, nếu dựa theo tuổi cây để tính thì căn bản vẫn là một cây thông non nớt, loại kích thước ấy và hai chữ “cây non” có chút liên quan nào ư? Nếu ngàn năm sau Thông Ma vẫn còn sống thật thì bộ rễ ấy có thể phủ khắp thế giới hay không.
Thành Thiên Bích nói: “Tôi không nghĩ nó sẽ sống tận ngàn năm, ý thức Cambri ngay cả con người cũng không chấp nhận thì sinh mệnh siêu cấp nghịch thiên như Thông Ma, trong cấp bậc bình xét của ý thức Cambri sẽ còn cao hơn con người.”
Tùng Hạ thấy tim phát run, nhất thời trầm mặc.
Thành Thiên Bích nói đúng, ý thức Cambri không phải chỉ nhắm vào con người. Thông Ma cũng giống con người, là sinh mệnh khiến vòng sinh thái địa cầu mất cân bằng, cho nên nó cũng là đối tượng cần thanh tẩy của ý thức Cambri. Giờ chưa động đến có lẽ là vì chưa đến lúc, có lẽ là vì Thông Ma quá mạnh, không thể dễ dàng lay động, nhưng lớn hơn nữa thì có thể ý thức Cambri sẽ giải quyết nó trước con người. Nghĩ như vậy, Tùng Hạ đột nhiên thấy hơi lo lắng, nếu so về mức độ là mục tiêu dễ bị chú ý, Thông Ma có thể dễ dính hơn họ nhiều.
Thành Thiên Bích nói: “Chuyện này đừng vội nói cho họ, chúng ta ngay cả mình cũng chưa chắc giữ được, nói cho họ biết cũng vô dụng.”
Tùng Hạ thở dài: “Tôi hiểu.”
Đại bàng đen chở họ càng bay càng gần, nhanh chóng tiến vào cánh rừng bạt ngàn nằm trong phạm vi khống chế của Thông Ma.
Từ xa, họ đã thấy Thông Ma đột nhiên vươn ra vài nhánh cây, các nhánh cây ấy múa lượn như băng lụa trong không trung, linh hoạt như vòi bạch tuộc. Chậm rãi, các nhánh cây uốn thành một đống hình thù, cuối cùng hợp thành dòng chữ “WELCOME” khổng lồ trên không. Một bóng người nhanh chóng xuất hiện từ ngọn cây, mái tóc đen dài, nước da tái nhợt, nụ cười ân cần dịu dàng, Mục Phi giang hai tay ra sức vẫy vẫy về phía họ: “Tùng Hạ, Thành Thiên Bích!!”
Tùng Hạ hiểu ý mỉm cười, xem ra ý thức của Mục Phi đã đạt được quyền tự chủ rất lớn, Thông Ma đúng là càng ngày càng tốt.