Bị ánh mắt đó nhìn cũng không biết phải làm sao, Lâm Tiểu Thiên đành phải kiếm một đề tài khác để tránh đi ánh mắt của Lôi Hạo Nhiên “Bảo chủ, người có khát không? Tôi rót nước cho người uống” nói xong, y liền đứng lên đến bàn rót nước.
Nhưng, Lôi Hạo Nhiên lại giữ chặt tay y “Không cần, Tiểu Thiên, ngươi đi thu xếp hành lý, sau này ngươi sẽ ở phòng bên cạnh để dễ chăm sóc ta” Tốt nhất là ở bên cạnh ta. Những lời này Lôi Hạo Nhiên không thể nói ra, hắn sợ làm quá nhanh sẽ làm cho Lâm Tiểu Thiên có ác cảm.
“Dạ vâng. Nhưng mà, bảo chủ, Tiểu Thiên có một thỉnh cầu”
“Nói đi” Kì thật chỉ cần Tiểu Thiên muốn làm bất cứ việc gì, Lôi Hạo Nhiên đều sẽ đáp ứng, ngoại trừ một chuyện là bỏ hắn đi.
“Là như vầy, bình thường tôi đều làm việc ở chuồng ngựa, Ngự Phong lại mới sinh, lúc trước là do tôi tiếp sinh, hiện tại Tiểu Mã chỉ mới được hơn một tháng, nếu như có thời gian rảnh, tôi có thể đi thăm nó, được không?”
Nghe như vậy, Lôi Hạo Nhiên trong lòng xuất hiện ý tưởng có thể lấy lòng Tiểu Thiên “Không thành vấn đề, ngươi thích thì cứ đi”
“Cám ơn bảo chủ” Lâm Tiểu Thiên cao hứng nói, y không thể tưởng tượng được, bảo chủ bây giờ với trước kia là cùng một người, xem ra mọi người không hiểu hết về bảo chủ nên mới cho người là một người lạnh lùng (Thủy: bởi vì ngươi là Tiểu Thiên)
Nhìn Lâm Tiểu Thiên vui sướng để lộ ra hai má lúm đồng tiền, tâm tư Lôi Hạo Nhiên buông lỏng, hắn thật sự sợ chữ ‘chết’ xảy ra với mình, đối với Lâm Tiểu Thiên lại trở thành đả kích, dù sao mọi người đều biết y rất cưng chiều Tiểu Hắc.
Hai người vẫn nói chuyện phiếm, không biết là thời gian đã qua cơm chiều, đám nha hoàn nghiêm chỉnh dọn thức ăn lên để Lôi Hạo Nhiên thưởng thức, bởi vì hắn vừa tỉnh lại không lâu, dạ dày vẫn rất khó khăn khi tiêu hóa thực vật, cho nên phòng bếp đã vì hắn mà làm riêng những món dễ tiêu hóa.
“Có Tiểu Thiên trong này hầu hạ ta là được, các ngươi ra ngoài cả đi, lấy thêm một bộ bát đũa vào đây, nhớ cho kĩ, sau này đều phải là hai bộ”
“Dạ, bảo chủ”
Sau khi nha hoàn đem bộ bát đũa lên, Lôi Hạo Nhiên chỉ tới vị trí kia nói “Tiểu Thiên, ngươi ngồi xuống ăn cùng với ta”
“Cái gì..?! Tôi.. tôi với bảo chủ cùng nhau ăn?” Lâm Tiểu Thiên hai mắt trừng lớn hoảng sợ, dùng ngón trỏ chỉ vào mình mà nói. Sao bảo chủ có thể cùng với hạ nhân ăn cơm chứ? Chưa từng nghe bảo chủ ăn cùng với hạ nhân bao giờ.
“Còn cái gì nữa, chúng ta trước kia vẫn thường ăn cùng mà” Lôi Hạo Nhiên hoàn toàn quên mình bây giờ không còn là Tiểu Hắc.
Trước kia cũng thường xuyên ăn cùng? “Bảo chủ, chúng ta ăn cơm cùng nhau vào lúc nào?”
“Đừng hỏi, ăn cơm đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội” Lôi Hạo Nhiên không ngừng gắp thức ăn vào bát Lâm Tiểu Thiên.
“Bảo chủ, được rồi, được rồi!” Kì lạ, bảo chủ sao biết ta thường ăn cái gì, gắp cho ta toàn đồ ta thích, chẳng lẽ chúng ta đã từng cùng ăn chung mà ta quên sao? Thế là, Lâm Tiểu Thiên ăn cơm với tràn ngập nỗi nghi vấn.
Nhưng, Lôi Hạo Nhiên lại giữ chặt tay y “Không cần, Tiểu Thiên, ngươi đi thu xếp hành lý, sau này ngươi sẽ ở phòng bên cạnh để dễ chăm sóc ta” Tốt nhất là ở bên cạnh ta. Những lời này Lôi Hạo Nhiên không thể nói ra, hắn sợ làm quá nhanh sẽ làm cho Lâm Tiểu Thiên có ác cảm.
“Dạ vâng. Nhưng mà, bảo chủ, Tiểu Thiên có một thỉnh cầu”
“Nói đi” Kì thật chỉ cần Tiểu Thiên muốn làm bất cứ việc gì, Lôi Hạo Nhiên đều sẽ đáp ứng, ngoại trừ một chuyện là bỏ hắn đi.
“Là như vầy, bình thường tôi đều làm việc ở chuồng ngựa, Ngự Phong lại mới sinh, lúc trước là do tôi tiếp sinh, hiện tại Tiểu Mã chỉ mới được hơn một tháng, nếu như có thời gian rảnh, tôi có thể đi thăm nó, được không?”
Nghe như vậy, Lôi Hạo Nhiên trong lòng xuất hiện ý tưởng có thể lấy lòng Tiểu Thiên “Không thành vấn đề, ngươi thích thì cứ đi”
“Cám ơn bảo chủ” Lâm Tiểu Thiên cao hứng nói, y không thể tưởng tượng được, bảo chủ bây giờ với trước kia là cùng một người, xem ra mọi người không hiểu hết về bảo chủ nên mới cho người là một người lạnh lùng (Thủy: bởi vì ngươi là Tiểu Thiên)
Nhìn Lâm Tiểu Thiên vui sướng để lộ ra hai má lúm đồng tiền, tâm tư Lôi Hạo Nhiên buông lỏng, hắn thật sự sợ chữ ‘chết’ xảy ra với mình, đối với Lâm Tiểu Thiên lại trở thành đả kích, dù sao mọi người đều biết y rất cưng chiều Tiểu Hắc.
Hai người vẫn nói chuyện phiếm, không biết là thời gian đã qua cơm chiều, đám nha hoàn nghiêm chỉnh dọn thức ăn lên để Lôi Hạo Nhiên thưởng thức, bởi vì hắn vừa tỉnh lại không lâu, dạ dày vẫn rất khó khăn khi tiêu hóa thực vật, cho nên phòng bếp đã vì hắn mà làm riêng những món dễ tiêu hóa.
“Có Tiểu Thiên trong này hầu hạ ta là được, các ngươi ra ngoài cả đi, lấy thêm một bộ bát đũa vào đây, nhớ cho kĩ, sau này đều phải là hai bộ”
“Dạ, bảo chủ”
Sau khi nha hoàn đem bộ bát đũa lên, Lôi Hạo Nhiên chỉ tới vị trí kia nói “Tiểu Thiên, ngươi ngồi xuống ăn cùng với ta”
“Cái gì..?! Tôi.. tôi với bảo chủ cùng nhau ăn?” Lâm Tiểu Thiên hai mắt trừng lớn hoảng sợ, dùng ngón trỏ chỉ vào mình mà nói. Sao bảo chủ có thể cùng với hạ nhân ăn cơm chứ? Chưa từng nghe bảo chủ ăn cùng với hạ nhân bao giờ.
“Còn cái gì nữa, chúng ta trước kia vẫn thường ăn cùng mà” Lôi Hạo Nhiên hoàn toàn quên mình bây giờ không còn là Tiểu Hắc.
Trước kia cũng thường xuyên ăn cùng? “Bảo chủ, chúng ta ăn cơm cùng nhau vào lúc nào?”
“Đừng hỏi, ăn cơm đi, nếu không đồ ăn sẽ nguội” Lôi Hạo Nhiên không ngừng gắp thức ăn vào bát Lâm Tiểu Thiên.
“Bảo chủ, được rồi, được rồi!” Kì lạ, bảo chủ sao biết ta thường ăn cái gì, gắp cho ta toàn đồ ta thích, chẳng lẽ chúng ta đã từng cùng ăn chung mà ta quên sao? Thế là, Lâm Tiểu Thiên ăn cơm với tràn ngập nỗi nghi vấn.