“Người đâu, lôi Lâm Tiểu Thiên ra ngoài! Sử dụng gia pháp!”
Lôi lão phu nhân ra lệnh, Lâm Tiểu Thiên bị một vài gia đinh kéo ra ngoài thư phòng. Ở hoa viên Cảnh Dạ lâu đã sớm đứng đầy những người nghe được tin tức.
Lôi lão phu nhân nhìn lão quản gia “Quản gia, ngươi nói, theo quy tắc của bảo lâu, nếu có người trộm cắp, phải xử lý thế nào?”
“À … là …” Quản gia và Lâm Tiểu Thiên quan hệ rất tốt bây giờ cũng không biết nên làm thế nào, hắn tin Lâm Tiểu Thiên không phải là người đi trộm đồ của người khác, hơn nữa, y là người của bảo chủ, bảo chủ lại coi trọng y, y muốn gì mà không có, làm gì phải mạo hiểm đi trộm? Nhưng lão phu nhân hỏi hắn, hắn không thể không trả lời, đành phải cứng rắn mà nói “Hồi lão phu nhân, phàm là kẻ bị quy vào tội trộm cắp, phải chịu hình phạt là hai mươi roi! và sau đó là…..đuổi khỏi Phục Long Bảo.”
“Người đâu, mang roi ra đây, tìm người khí lực lớn nhất đến chấp hành gia pháp”
Nghe đến đây, Lâm Tiểu Thiên đau khổ hỏi “Lão phu nhân, người làm ơn nói cho ta biết, đến cùng ta đã làm sai chuyện gì?” y cho dù có chết cũng muốn hỏi cho rõ ràng.
Sau khi dùng dây thừng trói chặt Lâm Tiểu Thiên, Lôi lão phu nhân đến bên cạnh y, ghé vào lỗ tai y nói, âm thanh chỉ có hai người nghe được “Ngươi sai ở chỗ là cùng với con ta yêu nhau” Vừa lòng khi nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lâm Tiểu Thiên, người tiếp tục nói “Hạo Nhiên là bảo chủ duy nhất của Phục Long Bảo, hắn cần một người thừa kế, tuy rằng hắn đã nói là sẽ nuôi một người thừa kế, thành quả của Phục Long Bảo hiện tại đều cho con cháu Lôi gia dựng nên, ngươi nghĩ rằng ta có thể hai tay dâng Phục Long Bảo cho người ngoài sao? Chỉ có con trai ruột của Hạo Nhiên mới có thể kế thừa, cho nên ta sẽ không cho ngươi và Hạo Nhiên sống cùng nhau. Ngươi nghĩ rằng ta lúc trước tại sao cho ngươi gọi là mẫu thân? Chỉ là vì muốn các ngươi không cảnh giác với ta”
Thì ra trước kia lão phu nhân đồng ý vì muốn loại bỏ sự cảnh giác của Hạo Nhiên đối với người, đối tốt với mình chỉ là một màn kịch.
Phụ trách chấp hành gia pháp là một gia đinh tên gọi A Sinh, hắn cầm roi đến trước mặt Lâm Tiểu Thiên nói “Tiểu Thiên, thật xin lỗi” Tuy rằng, Tiểu Thiên đã là chủ tử của bảo lâu, vì thái độ làm người hiền hòa lạc quan, không một chút kiêu ngạo tự mãn, ngược lại ở trước mặt Lôi Hạo Nhiên còn vì bọn hạ nhân mà tranh nhiều phúc lợi, nên mọi người thật sự yêu mến y, tuyệt đối không vì y và Lôi Hạo Nhiên luyến đồng mà xa lánh.
“A Sinh, ta biết ngươi là vì trách nhiệm, nên cứ đánh đi, ta sẽ không trách ngươi” Lâm Tiểu Thiên cam chịu mà nhắm mắt lại.
“Tiểu Thiên, ngươi chịu đựng một chút, ta sẽ cố dùng ít khí lực” A Sinh lén lút nói.
“Cám ơn ngươi, A Sinh, bắt đầu đi” y đã chuẩn bị tốt.
“Phịch” Roi lướt nhanh trên người Lâm Tiểu Thiên, y cảm thấy một đường nóng bỏng, cứ cho là A Sinh không dùng nhiều sức, nhưng dù sao cũng là người khí lực nhiều nhất của bảo lâu, ít bao nhiêu cũng không đi đến đâu, hơn nữa, bị roi đánh làm sao không đau? Lâm Tiểu Thiên dùng sức cắn chặt răng, nội tâm không ngừng gọi tên ái nhân, hy vọng có thể giảm bớt được đau đớn, cổ họng cũng không phát ra được tiếng, yên lặng mà chịu cái đau thấu xương.
A Sinh nhanh chóng hoàn thành hai mươi roi, trên ngươi Lâm Tiểu Thiên đặc biệt là lưng đã rỉ máu.
“Đem hắn đuổi khỏi Phục Long Bảo, không để hắn trước cửa. Tiểu Hồng, ngươi đứng ngoài nhìn, đến khi không nhìn thấy mới thôi” Lôi lão phu nhân phân phó mọi người. Đối với Lâm Tiểu Thiên tàn nhẫn như vậy, Lôi lão phu nhân cũng không đành lòng, người không làm được chuyện tuyệt tình như vậy. Nếu người cho phép bọn họ sống chung, sau này Lôi Hạo Nhiên không có hậu duệ, không có đứa con chăm sóc lúc lâm chung. Người sao có thể gặp mặt tổ tông của Lôi gia.
A Sinh liền chạy đến cởi trói cho Lâm Tiểu Thiên “Tiểu Thiên, để ta đỡ ngươi ra ngoài” Nhìn bộ dạng của Lâm Tiểu Thiên, A Sinh cảm thấy y có thể chưa đến được đại môn của Phục Long Bảo đã chống đỡ không nổi.
Lâm Tiểu Thiên đẩy A Sinh ra, yếu ớt nói “Không cần, A Sinh, ta biết ý tốt của ngươi, ta không muốn làm khó ngươi” Tiểu Hồng ghét mình như vậy, nếu A Sinh giúp mình, không biết nàng có thêm thắt nói bậy gì A Sinh trước mặt Lôi lão phu nhân, nếu như vậy chẳng phải đã hại một người tốt.
Thế là, Tiểu Hồng nhìn Lâm Tiểu Thiên, thân thể mệt mỏi, đau đớn, từng bước từng bước bước đến đại môn.
Lôi lão phu nhân ra lệnh, Lâm Tiểu Thiên bị một vài gia đinh kéo ra ngoài thư phòng. Ở hoa viên Cảnh Dạ lâu đã sớm đứng đầy những người nghe được tin tức.
Lôi lão phu nhân nhìn lão quản gia “Quản gia, ngươi nói, theo quy tắc của bảo lâu, nếu có người trộm cắp, phải xử lý thế nào?”
“À … là …” Quản gia và Lâm Tiểu Thiên quan hệ rất tốt bây giờ cũng không biết nên làm thế nào, hắn tin Lâm Tiểu Thiên không phải là người đi trộm đồ của người khác, hơn nữa, y là người của bảo chủ, bảo chủ lại coi trọng y, y muốn gì mà không có, làm gì phải mạo hiểm đi trộm? Nhưng lão phu nhân hỏi hắn, hắn không thể không trả lời, đành phải cứng rắn mà nói “Hồi lão phu nhân, phàm là kẻ bị quy vào tội trộm cắp, phải chịu hình phạt là hai mươi roi! và sau đó là…..đuổi khỏi Phục Long Bảo.”
“Người đâu, mang roi ra đây, tìm người khí lực lớn nhất đến chấp hành gia pháp”
Nghe đến đây, Lâm Tiểu Thiên đau khổ hỏi “Lão phu nhân, người làm ơn nói cho ta biết, đến cùng ta đã làm sai chuyện gì?” y cho dù có chết cũng muốn hỏi cho rõ ràng.
Sau khi dùng dây thừng trói chặt Lâm Tiểu Thiên, Lôi lão phu nhân đến bên cạnh y, ghé vào lỗ tai y nói, âm thanh chỉ có hai người nghe được “Ngươi sai ở chỗ là cùng với con ta yêu nhau” Vừa lòng khi nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Lâm Tiểu Thiên, người tiếp tục nói “Hạo Nhiên là bảo chủ duy nhất của Phục Long Bảo, hắn cần một người thừa kế, tuy rằng hắn đã nói là sẽ nuôi một người thừa kế, thành quả của Phục Long Bảo hiện tại đều cho con cháu Lôi gia dựng nên, ngươi nghĩ rằng ta có thể hai tay dâng Phục Long Bảo cho người ngoài sao? Chỉ có con trai ruột của Hạo Nhiên mới có thể kế thừa, cho nên ta sẽ không cho ngươi và Hạo Nhiên sống cùng nhau. Ngươi nghĩ rằng ta lúc trước tại sao cho ngươi gọi là mẫu thân? Chỉ là vì muốn các ngươi không cảnh giác với ta”
Thì ra trước kia lão phu nhân đồng ý vì muốn loại bỏ sự cảnh giác của Hạo Nhiên đối với người, đối tốt với mình chỉ là một màn kịch.
Phụ trách chấp hành gia pháp là một gia đinh tên gọi A Sinh, hắn cầm roi đến trước mặt Lâm Tiểu Thiên nói “Tiểu Thiên, thật xin lỗi” Tuy rằng, Tiểu Thiên đã là chủ tử của bảo lâu, vì thái độ làm người hiền hòa lạc quan, không một chút kiêu ngạo tự mãn, ngược lại ở trước mặt Lôi Hạo Nhiên còn vì bọn hạ nhân mà tranh nhiều phúc lợi, nên mọi người thật sự yêu mến y, tuyệt đối không vì y và Lôi Hạo Nhiên luyến đồng mà xa lánh.
“A Sinh, ta biết ngươi là vì trách nhiệm, nên cứ đánh đi, ta sẽ không trách ngươi” Lâm Tiểu Thiên cam chịu mà nhắm mắt lại.
“Tiểu Thiên, ngươi chịu đựng một chút, ta sẽ cố dùng ít khí lực” A Sinh lén lút nói.
“Cám ơn ngươi, A Sinh, bắt đầu đi” y đã chuẩn bị tốt.
“Phịch” Roi lướt nhanh trên người Lâm Tiểu Thiên, y cảm thấy một đường nóng bỏng, cứ cho là A Sinh không dùng nhiều sức, nhưng dù sao cũng là người khí lực nhiều nhất của bảo lâu, ít bao nhiêu cũng không đi đến đâu, hơn nữa, bị roi đánh làm sao không đau? Lâm Tiểu Thiên dùng sức cắn chặt răng, nội tâm không ngừng gọi tên ái nhân, hy vọng có thể giảm bớt được đau đớn, cổ họng cũng không phát ra được tiếng, yên lặng mà chịu cái đau thấu xương.
A Sinh nhanh chóng hoàn thành hai mươi roi, trên ngươi Lâm Tiểu Thiên đặc biệt là lưng đã rỉ máu.
“Đem hắn đuổi khỏi Phục Long Bảo, không để hắn trước cửa. Tiểu Hồng, ngươi đứng ngoài nhìn, đến khi không nhìn thấy mới thôi” Lôi lão phu nhân phân phó mọi người. Đối với Lâm Tiểu Thiên tàn nhẫn như vậy, Lôi lão phu nhân cũng không đành lòng, người không làm được chuyện tuyệt tình như vậy. Nếu người cho phép bọn họ sống chung, sau này Lôi Hạo Nhiên không có hậu duệ, không có đứa con chăm sóc lúc lâm chung. Người sao có thể gặp mặt tổ tông của Lôi gia.
A Sinh liền chạy đến cởi trói cho Lâm Tiểu Thiên “Tiểu Thiên, để ta đỡ ngươi ra ngoài” Nhìn bộ dạng của Lâm Tiểu Thiên, A Sinh cảm thấy y có thể chưa đến được đại môn của Phục Long Bảo đã chống đỡ không nổi.
Lâm Tiểu Thiên đẩy A Sinh ra, yếu ớt nói “Không cần, A Sinh, ta biết ý tốt của ngươi, ta không muốn làm khó ngươi” Tiểu Hồng ghét mình như vậy, nếu A Sinh giúp mình, không biết nàng có thêm thắt nói bậy gì A Sinh trước mặt Lôi lão phu nhân, nếu như vậy chẳng phải đã hại một người tốt.
Thế là, Tiểu Hồng nhìn Lâm Tiểu Thiên, thân thể mệt mỏi, đau đớn, từng bước từng bước bước đến đại môn.