Nghe thấy tiếng đóng cửa, Lâm Tiểu Thiên cũng không nhịn được mà khóc. Thật xin lỗi, Hạo Nhiên, ta không phải thật lòng muốn nói như vậy, làm tổn thương ngươi thật sự ta không muốn, ngươi và người khác thành thân là điều mà ta để ý nhất, ta không muốn nhìn thấy điều đó. Nhưng ta cũng không thể không quan tâm tới nguyện vọng của một vị mẫu thân, lão phu nhân làm những điều này cũng vì muốn tốt cho ngươi.
Lôi Hạo Nhiên đi vào thư phòng liền nằm xuống giường, nói xem sổ sách chỉ là một cái cớ, hắn cảm thấy hai người nên xa nhau để bình tĩnh một chút, bằng không hắn thật sự sợ bị ép thành thân, hắn biết rõ điều đó là y không thật lòng nói. Bởi vì không thật lòng nên hắn mới càng nổi giận, nổi giận vì lời nói dối đó đã làm tổn thương cả hai.
Từ khi Lôi Hạo Nhiên và Lâm Tiểu Thiên nhận thức được mình đã yêu đối phương cho đến bây giờ, bọn họ chưa từng gây gổ, nhưng lần này đã gây gổ với nhau vài ngày, mọi người trong Phục Long Bảo đều chú tâm làm việc, ngay cả Vân Văn Sinh và Trần Dữ cũng không dám nhiều lời trước mặt Lôi Hạo Nhiên, sợ không cẩn thận lại đụng phải hỏa lôi sắp bùng nổ.
Mấy ngày này đối với Lâm Tiểu Thiên mà nói, một ngày tựa như một năm, chỉ vì Lôi Hạo Nhiên chưa từng làm mặt lạnh với y, mỗi ngày họ đều ngủ phòng riêng, cũng không có nhiều lời, cũng chỉ là vài câu chảo hỏi, toàn bộ đều do Lâm Tiểu Thiên nói, Lôi Hạo Nhiên mới đơn giản mà trả lời “Chào” “Ờ”. Mặc dù ngồi chung bàn dùng cơm, nhưng lòng cả hai người họ dường như thật xa, hoàn toàn không như trước kia, hơn nữa trong lúc dùng cơm, Lôi Hạo Nhiên cũng không nhìn một lần, giống như y là một người xa lạ, thậm chí là không tồn tại.
Kì thật Lôi Hạo Nhiên cũng không khá hơn y bao nhiêu, hắn giày vò Lâm Tiểu Thiên cũng là tự hành hạ chính bản thân mình, hắn muốn gắt gao mà ôm lấy Lâm Tiểu Thiên, nói mọi chuyện trong lòng mình, nhưng hắn không thể, hắn muốn để Lâm Tiểu Thiên hiểu rõ y sai ở đâu. Mỗi buổi tối, hắn ở thư phòng uống rượu, hy vọng có thể gây mê bộ não của mình, cái gọi là uống rượu sầu thêm sầu, rượu không thể gây mê được hắn, ngược lại càng làm cho hắn thêm đau khổ. Mỗi buổi tối hắn uống rượu, buổi sáng hôm sau khi dùng bữa lại đi tuần tra nghiệp vụ, buổi chiều xem sổ sách, mỗi ngày cứ như thế, Lôi Hạo Nhiên cả người gầy đi thấy rõ.
Lâm Tiểu Thiên mỗi buổi sáng đều có thể ngửi được mùi rượu từ hắn, cũng thấy rõ là gần đây hắn rất gầy, mọi chuyện Lâm Tiểu Thiên đều nhìn bằng mắt nhưng lại nhói đau trong lòng.
Sau khi Lôi lão phu nhân biết họ chiến tranh lạnh, vẫn luôn cầu thần bái phật, hy vọng bọn họ có thể như vậy mà từ bỏ.
Buổi sáng hôm nay, Lâm Tiểu Thiên đi ngang qua người Lôi Hạo Nhiên, ngửi được mùi rượu trên người hắn, nhịn không được mà giữ tay hắn cầu xin “Hạo Nhiên, ngươi đừng uống rượu nữa được không? Ngươi gần đây gầy đi rất nhiều, ta biết ngươi rất giận, cho dù ngươi giận ta, nhưng cũng đừng lấy thân thể mình ra mà trút giận”
Lôi Hạo Nhiên quay lưng về phía y, Lâm Tiểu Thiên không nhìn được ánh mắt của hắn, chỉ nghe thấy thanh âm lạnh lùng mà hỏi một câu “Ngươi có biết ta giận vì cái gì không?”
“Ta biết” Lâm Tiểu Thiên nói “Ngươi giận ta vì ta nói nếu ta là ngươi, ta sẽ cùng nữ nhân khác thành thân, ngươi cảm thấy ta rất dễ dàng từ bỏ, ngươi giận ta vì ta dễ dàng thỏa hiệp”
“Đó chỉ là một phần nhỏ, nhưng không phải là điều quan trọng” Lôi Hạo Nhiên dùng tay còn lại gỡ cánh tay của Lâm Tiểu Thiên đang nắm chặt “Xem ra ngươi thật không biết mình đã sai ở đâu” nói xong, hắn cứ như vậy mà đi.
“Hạo Nhiên…” Lâm Tiểu Thiên vươn tay muốn giữ hắn lại, nhưng khi kéo chỉ có không khí, y không biết, y thật sự không biết Lôi Hạo Nhiên giận y vì cái gì, ai có thể cho y một đáp án không?
Lôi Hạo Nhiên đi vào thư phòng liền nằm xuống giường, nói xem sổ sách chỉ là một cái cớ, hắn cảm thấy hai người nên xa nhau để bình tĩnh một chút, bằng không hắn thật sự sợ bị ép thành thân, hắn biết rõ điều đó là y không thật lòng nói. Bởi vì không thật lòng nên hắn mới càng nổi giận, nổi giận vì lời nói dối đó đã làm tổn thương cả hai.
Từ khi Lôi Hạo Nhiên và Lâm Tiểu Thiên nhận thức được mình đã yêu đối phương cho đến bây giờ, bọn họ chưa từng gây gổ, nhưng lần này đã gây gổ với nhau vài ngày, mọi người trong Phục Long Bảo đều chú tâm làm việc, ngay cả Vân Văn Sinh và Trần Dữ cũng không dám nhiều lời trước mặt Lôi Hạo Nhiên, sợ không cẩn thận lại đụng phải hỏa lôi sắp bùng nổ.
Mấy ngày này đối với Lâm Tiểu Thiên mà nói, một ngày tựa như một năm, chỉ vì Lôi Hạo Nhiên chưa từng làm mặt lạnh với y, mỗi ngày họ đều ngủ phòng riêng, cũng không có nhiều lời, cũng chỉ là vài câu chảo hỏi, toàn bộ đều do Lâm Tiểu Thiên nói, Lôi Hạo Nhiên mới đơn giản mà trả lời “Chào” “Ờ”. Mặc dù ngồi chung bàn dùng cơm, nhưng lòng cả hai người họ dường như thật xa, hoàn toàn không như trước kia, hơn nữa trong lúc dùng cơm, Lôi Hạo Nhiên cũng không nhìn một lần, giống như y là một người xa lạ, thậm chí là không tồn tại.
Kì thật Lôi Hạo Nhiên cũng không khá hơn y bao nhiêu, hắn giày vò Lâm Tiểu Thiên cũng là tự hành hạ chính bản thân mình, hắn muốn gắt gao mà ôm lấy Lâm Tiểu Thiên, nói mọi chuyện trong lòng mình, nhưng hắn không thể, hắn muốn để Lâm Tiểu Thiên hiểu rõ y sai ở đâu. Mỗi buổi tối, hắn ở thư phòng uống rượu, hy vọng có thể gây mê bộ não của mình, cái gọi là uống rượu sầu thêm sầu, rượu không thể gây mê được hắn, ngược lại càng làm cho hắn thêm đau khổ. Mỗi buổi tối hắn uống rượu, buổi sáng hôm sau khi dùng bữa lại đi tuần tra nghiệp vụ, buổi chiều xem sổ sách, mỗi ngày cứ như thế, Lôi Hạo Nhiên cả người gầy đi thấy rõ.
Lâm Tiểu Thiên mỗi buổi sáng đều có thể ngửi được mùi rượu từ hắn, cũng thấy rõ là gần đây hắn rất gầy, mọi chuyện Lâm Tiểu Thiên đều nhìn bằng mắt nhưng lại nhói đau trong lòng.
Sau khi Lôi lão phu nhân biết họ chiến tranh lạnh, vẫn luôn cầu thần bái phật, hy vọng bọn họ có thể như vậy mà từ bỏ.
Buổi sáng hôm nay, Lâm Tiểu Thiên đi ngang qua người Lôi Hạo Nhiên, ngửi được mùi rượu trên người hắn, nhịn không được mà giữ tay hắn cầu xin “Hạo Nhiên, ngươi đừng uống rượu nữa được không? Ngươi gần đây gầy đi rất nhiều, ta biết ngươi rất giận, cho dù ngươi giận ta, nhưng cũng đừng lấy thân thể mình ra mà trút giận”
Lôi Hạo Nhiên quay lưng về phía y, Lâm Tiểu Thiên không nhìn được ánh mắt của hắn, chỉ nghe thấy thanh âm lạnh lùng mà hỏi một câu “Ngươi có biết ta giận vì cái gì không?”
“Ta biết” Lâm Tiểu Thiên nói “Ngươi giận ta vì ta nói nếu ta là ngươi, ta sẽ cùng nữ nhân khác thành thân, ngươi cảm thấy ta rất dễ dàng từ bỏ, ngươi giận ta vì ta dễ dàng thỏa hiệp”
“Đó chỉ là một phần nhỏ, nhưng không phải là điều quan trọng” Lôi Hạo Nhiên dùng tay còn lại gỡ cánh tay của Lâm Tiểu Thiên đang nắm chặt “Xem ra ngươi thật không biết mình đã sai ở đâu” nói xong, hắn cứ như vậy mà đi.
“Hạo Nhiên…” Lâm Tiểu Thiên vươn tay muốn giữ hắn lại, nhưng khi kéo chỉ có không khí, y không biết, y thật sự không biết Lôi Hạo Nhiên giận y vì cái gì, ai có thể cho y một đáp án không?