Vừa mở mắt ra, đặt vào trong mắt đầu tiên là hình ảnh một đống cỏ khô với mái nhà cũ kĩ cùng một số tạp vật. Tại sao ta lại ở đây? Mọi chuyện đêm qua lần lượt như những bức tranh hiện lên trong đầu Lôi Hạo Nhiên! Lôi Hạo Minh, Tống Tình, các ngươi là đôi cẩu nam nữ, một người là đệ đệ ruột, một người là thê tử sắp gả cho ta, thế nhưng lại hạ độc ta! Lôi Hạo Nhiên tức giận ho ra tiếng.
“Meo meo …”
Kỳ quái là, Lôi Hạo Nhiên không nghe được tiếng của mình, ngược lại chỉ nghe thấy tiếng mèo, có điểm gì đó là lạ, thử lại lần nữa “Meo meo …”
“Meo meo … meo meo… meo meo…” Lôi Hạo Nhiên chưa từ bỏ ý định thử tiếng
Vốn đang ở chuồng ngựa, nghe được trong nhà gỗ có tiếng mèo kêu, lập tức chạy vào, vui mừng ôm lấy nó nói “Thật tốt quá! ngươi không sao rồi!”
Lôi Hạo Nhiên nhìn người khổng lồ trước mắt, y thật sự là lợi hại, có thể đem một đại nam nhân ôm lấy dễ dàng. Điều hiển nhiên thôi, Lôi Hạo Nhiên đến bây giờ vẫn chưa biết mình đã biến thành một con mèo.
“Ngươi thật là một con mèo ham ăn, sau này ăn cái gì cũng phải cẩn thận, không phải mỗi lần đều may mắn như thế”
Con mèo tham ăn? Nghe nói thế, Lôi Hạo Nhiên cúi đầu thiếu chút nữa là ngất ngay tại chỗ, tại sao mình lại biến thành mèo có bốn chân, đây chính là thân thể của mèo! Đây chắc chỉ là cơn ác mộng thôi, Lôi Hạo Nhiên giơ một chân lên bỏ vào miệng cố sức cắn, đau quá! Là thật, sao lại như vậy?
“Meo meo …” A …! một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Nghe được tiếng kêu của nó, Lâm Tiểu Thiên lấy ra từ trong ngực một ổ bánh mì, xé nhỏ thành từng miếng, rồi đặt Lôi Hạo Nhiên xuống phía trước “Ngươi đói bụng phải không? hôm nay đặc biệt dành riêng cho ngươi, sau này ta sẽ từ từ nuôi dưỡng ngươi, tuy rằng ta chỉ là một hạ nhân bình thường, cũng không có nhiều tiền, nhưng thức ăn ở Phục Long Bảo tốt lắm, sau này ta sẽ lấy cho ngươi chút đồ ăn thừa, như vậy ngươi cũng sẽ không sợ trúng độc”
Nghe y nói như thế, Lôi Hạo Nhiên mới biết mình vẫn ở Phục Long Bảo. Vậy đây là hạnh phúc hay bất hạnh đây? Lôi Hạo Nhiên chẳng thể hỏi được trời xanh.
“Meo meo…” đặt ở trên đất bẩn thế này, làm sao ta ăn được! Hạo Nhiên cũng không thèm nhìn tới miếng bánh mì, khinh thường quay đầu đi chỗ khác.
“Chẳng lẽ ngươi không đói bụng? ta để bánh mì ở đây, chờ ngươi đói bụng rồi sẽ ăn” Lâm Tiểu Thiên sờ đầu con mèo mà nói “Sau này, ta sẽ chăm sóc cho ngươi, cho nên ngươi cũng đừng đi ăn đồ bậy bạ, lần sau chưa chắc sẽ may mắn vậy đâu, ngươi cho rằng ngươi là mèo có chín cái mạng à? nên yêu bản thân mình một chút, à ngươi vẫn chưa có tên, ta phải giúp ngươi đặt tên mới được” Toàn bộ lông đều là màu trắng, còn lại là những vết chấm màu đen “Ta gọi ngươi là Tiểu Hắc được không? Ta cảm thấy rất hợp, từ giờ trở đi ta là chủ của ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn nghe ta nói, không được …”
“Meo meo..” Làm chủ nhân của Lôi Hạo Nhiên ta sao? Ngươi đang nằm mơ à? Lôi Hạo Nhiên bất đắc dĩ giơ hai tay (hay là hai chân trước) với tới con người kia, hắn thật sự không phải là một người dài dòng bình thường, cho tới bây giờ hắn mới thấy rõ được dáng vẻ của người này, người nam nhân này chỉ có thể dùng hai từ để hình dung là – bình thường. Diện mạo bình thường, dáng người bình thường, thân phận bình thường, chỉ trừ có đôi mắt to đẹp, khi cười khóe miệng xuất hiện hai lúm đồng tiền, Lôi Hạo Nhiên thật sự không tìm ra y còn ưu điểm gì, thật là một người bình thường.
“Được rồi, ta phải ra ngoài làm việc, ngươi có thể tìm chỗ nào chơi một chút, nhưng nhớ cẩn thận chuồng ngựa bên cạnh, dù sao đối với ngươi mà nói, ngựa là một loài vật lớn, một chân là có thể giết chết ngươi” Lôi Hạo Nhiên nghe xong gần như muốn ngất đi, Lâm Tiểu Thiên cuối cùng cũng lải nhải xong rồi.
“Meo meo …” Ngươi đi nhanh đi, ta nghe mà muốn chóng mặt, chưa thấy qua người nào dài dòng như ngươi!
“Meo meo …”
Kỳ quái là, Lôi Hạo Nhiên không nghe được tiếng của mình, ngược lại chỉ nghe thấy tiếng mèo, có điểm gì đó là lạ, thử lại lần nữa “Meo meo …”
“Meo meo … meo meo… meo meo…” Lôi Hạo Nhiên chưa từ bỏ ý định thử tiếng
Vốn đang ở chuồng ngựa, nghe được trong nhà gỗ có tiếng mèo kêu, lập tức chạy vào, vui mừng ôm lấy nó nói “Thật tốt quá! ngươi không sao rồi!”
Lôi Hạo Nhiên nhìn người khổng lồ trước mắt, y thật sự là lợi hại, có thể đem một đại nam nhân ôm lấy dễ dàng. Điều hiển nhiên thôi, Lôi Hạo Nhiên đến bây giờ vẫn chưa biết mình đã biến thành một con mèo.
“Ngươi thật là một con mèo ham ăn, sau này ăn cái gì cũng phải cẩn thận, không phải mỗi lần đều may mắn như thế”
Con mèo tham ăn? Nghe nói thế, Lôi Hạo Nhiên cúi đầu thiếu chút nữa là ngất ngay tại chỗ, tại sao mình lại biến thành mèo có bốn chân, đây chính là thân thể của mèo! Đây chắc chỉ là cơn ác mộng thôi, Lôi Hạo Nhiên giơ một chân lên bỏ vào miệng cố sức cắn, đau quá! Là thật, sao lại như vậy?
“Meo meo …” A …! một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Nghe được tiếng kêu của nó, Lâm Tiểu Thiên lấy ra từ trong ngực một ổ bánh mì, xé nhỏ thành từng miếng, rồi đặt Lôi Hạo Nhiên xuống phía trước “Ngươi đói bụng phải không? hôm nay đặc biệt dành riêng cho ngươi, sau này ta sẽ từ từ nuôi dưỡng ngươi, tuy rằng ta chỉ là một hạ nhân bình thường, cũng không có nhiều tiền, nhưng thức ăn ở Phục Long Bảo tốt lắm, sau này ta sẽ lấy cho ngươi chút đồ ăn thừa, như vậy ngươi cũng sẽ không sợ trúng độc”
Nghe y nói như thế, Lôi Hạo Nhiên mới biết mình vẫn ở Phục Long Bảo. Vậy đây là hạnh phúc hay bất hạnh đây? Lôi Hạo Nhiên chẳng thể hỏi được trời xanh.
“Meo meo…” đặt ở trên đất bẩn thế này, làm sao ta ăn được! Hạo Nhiên cũng không thèm nhìn tới miếng bánh mì, khinh thường quay đầu đi chỗ khác.
“Chẳng lẽ ngươi không đói bụng? ta để bánh mì ở đây, chờ ngươi đói bụng rồi sẽ ăn” Lâm Tiểu Thiên sờ đầu con mèo mà nói “Sau này, ta sẽ chăm sóc cho ngươi, cho nên ngươi cũng đừng đi ăn đồ bậy bạ, lần sau chưa chắc sẽ may mắn vậy đâu, ngươi cho rằng ngươi là mèo có chín cái mạng à? nên yêu bản thân mình một chút, à ngươi vẫn chưa có tên, ta phải giúp ngươi đặt tên mới được” Toàn bộ lông đều là màu trắng, còn lại là những vết chấm màu đen “Ta gọi ngươi là Tiểu Hắc được không? Ta cảm thấy rất hợp, từ giờ trở đi ta là chủ của ngươi, ngươi phải ngoan ngoãn nghe ta nói, không được …”
“Meo meo..” Làm chủ nhân của Lôi Hạo Nhiên ta sao? Ngươi đang nằm mơ à? Lôi Hạo Nhiên bất đắc dĩ giơ hai tay (hay là hai chân trước) với tới con người kia, hắn thật sự không phải là một người dài dòng bình thường, cho tới bây giờ hắn mới thấy rõ được dáng vẻ của người này, người nam nhân này chỉ có thể dùng hai từ để hình dung là – bình thường. Diện mạo bình thường, dáng người bình thường, thân phận bình thường, chỉ trừ có đôi mắt to đẹp, khi cười khóe miệng xuất hiện hai lúm đồng tiền, Lôi Hạo Nhiên thật sự không tìm ra y còn ưu điểm gì, thật là một người bình thường.
“Được rồi, ta phải ra ngoài làm việc, ngươi có thể tìm chỗ nào chơi một chút, nhưng nhớ cẩn thận chuồng ngựa bên cạnh, dù sao đối với ngươi mà nói, ngựa là một loài vật lớn, một chân là có thể giết chết ngươi” Lôi Hạo Nhiên nghe xong gần như muốn ngất đi, Lâm Tiểu Thiên cuối cùng cũng lải nhải xong rồi.
“Meo meo …” Ngươi đi nhanh đi, ta nghe mà muốn chóng mặt, chưa thấy qua người nào dài dòng như ngươi!