Thời gian dần dần trôi đi, Lôi Hạo Nhiên và Lâm Tiểu Thiên vẫn như vậy, Lôi lão phu nhân không còn muốn tìm cách ngăn cản nữa, bắt đầu chấp nhận sự thật, bọn họ lưỡng phu tiếp xúc.
Lôi Hạo Nhiên mỗi ngày vẫn cẩn thận mà quan sát bụng Lâm Tiểu Thiên, đã qua hơn hai tháng mà sao bụng Lâm Tiểu Thiên vẫn không có phản ứng gì? Chẳng lẽ hai tên Vô Thường kia lại sơ xuất nữa? Nhưng hắn lại không dám hỏi ái nhân, không phải vì ngượng ngùng, mà là sợ không cẩn thận lại truyền ra ngoài, sợ Lâm Tiểu Thiên và Lôi lão phu nhân hiểu lầm, đến lúc đó lại không biết phải giải thích làm sao cho tốt.
Lâm Tiểu Thiên cũng phát hiện Lôi Hạo Nhiên thường xuyên có điệu bộ nhìn bụng mình, hỏi hắn, hắn lại không nói nguyên do, thật chẳng biết tại sao.
Một buổi sáng sau hai tháng hắn chờ đợi, Lôi Hạo Nhiên có công việc phải xử lý nên không đợi Lâm Tiểu Thiên tỉnh lại mà ra ngoài. Lâm Tiểu Thiên vừa tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy một cơn buồn nôn thẳng đến yết hầu, chẳng lẽ tối qua ăn nhầm thứ gì? Y vội vàng chạy đi nôn, nhưng không nôn ra được thứ gì, nhưng cơn buồn nôn vẫn mãi không dứt.
Thế là, y đến Cảnh Dược lâu nhờ Vân Văn Sinh xem giúp, cứ nghĩ buồn nôn là vì tối qua đã ăn phải thứ gì mà thôi. Bữa sáng chuẩn bị sẵn mà y cũng không ăn. Thấy thức ăn để trên bàn, y càng nghĩ càng muốn nôn.
Sau khi đến chỗ Vân Văn Sinh, y nói hết mọi chuyện rồi đưa tay cho hắn.
Vân Văn Sinh bắt mạch, trên gương mặt lại xuất hiện một biểu tình quái lạ, dùng một ánh mắt nói không nên lời nhìn Lâm Tiểu Thiên, nhìn tổng thể một lần, Lâm Tiểu Thiên bị nhìn, cả người cảm thấy không được tự nhiên “Vân đại phu ta có bệnh gì sao?”
“Này…” Trong lúc nhất thời, Vân Văn Sinh không biết tại sao, hắn suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định nói rõ với y “Tiểu Thiên, ngươi có ….hỉ mạch…đã hơn hai tháng …”
“Hỉ….hỉ mạch? ta không nghe lầm chứ?” Lâm Tiểu Thiên hy vọng đây chỉ là ảo giác, đáng tiếc Hà Bình đối với y nói “Tiểu Thiên, ngươi không nghe lầm, ta cũng nghe Vân đại phu nói thế”
“Vân …Vân đại phu ….sao có thể? Ta là nam nhân mà!” Y đem hai tay đến trước Vân Văn Sinh “Vân đại phu, ngươi xem lại vài lần đi!”
Đừng nói Lâm Tiểu Thiên, Vân Văn Sinh cũng nghĩ mình đã xem lầm, nhưng bắt mạch cả hai tay nhiều lần, kết quả vẫn giống nhau “Tiểu Thiên, ta làm nghề y đã nhiều năm, chưa từng xem sai bao giờ, ta đã xem cho ngươi nhiều lần như vậy, nhưng lần nào cũng là hỉ mạch. Tiểu Thiên, ta hỏi ngươi, gần đây, ngươi có gì đặc biệt không? Như thích ngủ, có đôi khi nhìn thức ăn lại không muốn ăn, có lúc lại muốn ăn hơn nữa còn là ăn chua gì đó. Ngươi có triệu chứng đó không?”
Lâm Tiểu Thiên nghe Vân Văn Sinh nói liền nhớ lại, nói “Gần đây ta rất hay mệt mỏi, có nhiều lúc nhìn thấy thức ăn lại không muốn ăn. Nhưng ta không cảm thấy muốn ăn chua hay gì đó”
“Có! Tiểu Thiên, ngươi có! Chẳng lẽ ngươi đã quên, mấy ngày trước ngươi muốn ăn nho, ta giúp ngươi đi mua, sau khi mua về ta chỉ ăn một trái là đã nuốt không vào, còn ngươi thì liều mạng ăn, chẳng những ăn sạch mà còn nói lần sau nhớ nhờ người đến đó mua, trước kia không cảm thấy ngươi có thể ăn chua như vậy” Lâm Tiểu Thiên cũng xuất thân từ hạ nhân, không tự cao tự đại, luôn hòa đồng với hạ nhân trong bảo cho nên Hà Bình mới dám làm càn mà nói chuyện của y trước mặt Vân Văn Sinh.
Nghe xong, Vân Văn Sinh gật đầu “Đúng, đó chính là hiện tượng bình thường khi mang thai”
“Nhưng … ta là nam nhân, sao lại có thể?” Y không phải không muốn có con với Lôi Hạo Nhiên, không thể cùng ái nhân sinh được con là điều tiếc nuối của y, nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa nghe qua nam nhân nào có thể sinh con, y sợ đây chỉ là một chứng bệnh như mang thai.
“Ta cũng chưa từng nghe nói qua. Tiểu Thiên, ngươi đừng lo lắng, trước hết ngươi cứ ăn nhẹ gì đó, rồi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi tìm sách xem thử, xem có sách nói về nam nhân mang thai không, nếu có kết quả ta sẽ lập tức nói cho ngươi” Vân Văn Sinh an ủi, kì thật hắn cũng hy vọng hỉ mạch của Lâm Tiểu Thiên là thật, như vậy bọn họ có thể quang minh chính đại mà chung sống rồi, Lôi lão phu nhân cũng sẽ không lấy cớ vì đứa bé mà chia rẽ bọn họ.
“Vậy được rồi, đã làm phiền ngươi, Vân đại phu”
“Không có gì, ngươi là nương tử của nghĩa huynh ta, cũng chính là nghĩa tẩu của ta, người một nhà cần gì khách khí”
Nhưng vẻ mặt Lâm Tiểu Thiên lại nghiêm túc nói với hắn “Vân đại phu, ngươi hiểu lầm rồi, ta mới là tướng công của người kia”
Nghe vậy, Vân Văn Sinh và Hà Bình đều nhất thời choáng váng, như thế là nói Lôi Hạo Nhiên là người của người bình thường này? Nếu thật là mang thai tại sao không phải Lôi Hạo Nhiên mà lại là Lâm Tiểu Thiên?
Lôi Hạo Nhiên mỗi ngày vẫn cẩn thận mà quan sát bụng Lâm Tiểu Thiên, đã qua hơn hai tháng mà sao bụng Lâm Tiểu Thiên vẫn không có phản ứng gì? Chẳng lẽ hai tên Vô Thường kia lại sơ xuất nữa? Nhưng hắn lại không dám hỏi ái nhân, không phải vì ngượng ngùng, mà là sợ không cẩn thận lại truyền ra ngoài, sợ Lâm Tiểu Thiên và Lôi lão phu nhân hiểu lầm, đến lúc đó lại không biết phải giải thích làm sao cho tốt.
Lâm Tiểu Thiên cũng phát hiện Lôi Hạo Nhiên thường xuyên có điệu bộ nhìn bụng mình, hỏi hắn, hắn lại không nói nguyên do, thật chẳng biết tại sao.
Một buổi sáng sau hai tháng hắn chờ đợi, Lôi Hạo Nhiên có công việc phải xử lý nên không đợi Lâm Tiểu Thiên tỉnh lại mà ra ngoài. Lâm Tiểu Thiên vừa tỉnh lại, đột nhiên cảm thấy một cơn buồn nôn thẳng đến yết hầu, chẳng lẽ tối qua ăn nhầm thứ gì? Y vội vàng chạy đi nôn, nhưng không nôn ra được thứ gì, nhưng cơn buồn nôn vẫn mãi không dứt.
Thế là, y đến Cảnh Dược lâu nhờ Vân Văn Sinh xem giúp, cứ nghĩ buồn nôn là vì tối qua đã ăn phải thứ gì mà thôi. Bữa sáng chuẩn bị sẵn mà y cũng không ăn. Thấy thức ăn để trên bàn, y càng nghĩ càng muốn nôn.
Sau khi đến chỗ Vân Văn Sinh, y nói hết mọi chuyện rồi đưa tay cho hắn.
Vân Văn Sinh bắt mạch, trên gương mặt lại xuất hiện một biểu tình quái lạ, dùng một ánh mắt nói không nên lời nhìn Lâm Tiểu Thiên, nhìn tổng thể một lần, Lâm Tiểu Thiên bị nhìn, cả người cảm thấy không được tự nhiên “Vân đại phu ta có bệnh gì sao?”
“Này…” Trong lúc nhất thời, Vân Văn Sinh không biết tại sao, hắn suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định nói rõ với y “Tiểu Thiên, ngươi có ….hỉ mạch…đã hơn hai tháng …”
“Hỉ….hỉ mạch? ta không nghe lầm chứ?” Lâm Tiểu Thiên hy vọng đây chỉ là ảo giác, đáng tiếc Hà Bình đối với y nói “Tiểu Thiên, ngươi không nghe lầm, ta cũng nghe Vân đại phu nói thế”
“Vân …Vân đại phu ….sao có thể? Ta là nam nhân mà!” Y đem hai tay đến trước Vân Văn Sinh “Vân đại phu, ngươi xem lại vài lần đi!”
Đừng nói Lâm Tiểu Thiên, Vân Văn Sinh cũng nghĩ mình đã xem lầm, nhưng bắt mạch cả hai tay nhiều lần, kết quả vẫn giống nhau “Tiểu Thiên, ta làm nghề y đã nhiều năm, chưa từng xem sai bao giờ, ta đã xem cho ngươi nhiều lần như vậy, nhưng lần nào cũng là hỉ mạch. Tiểu Thiên, ta hỏi ngươi, gần đây, ngươi có gì đặc biệt không? Như thích ngủ, có đôi khi nhìn thức ăn lại không muốn ăn, có lúc lại muốn ăn hơn nữa còn là ăn chua gì đó. Ngươi có triệu chứng đó không?”
Lâm Tiểu Thiên nghe Vân Văn Sinh nói liền nhớ lại, nói “Gần đây ta rất hay mệt mỏi, có nhiều lúc nhìn thấy thức ăn lại không muốn ăn. Nhưng ta không cảm thấy muốn ăn chua hay gì đó”
“Có! Tiểu Thiên, ngươi có! Chẳng lẽ ngươi đã quên, mấy ngày trước ngươi muốn ăn nho, ta giúp ngươi đi mua, sau khi mua về ta chỉ ăn một trái là đã nuốt không vào, còn ngươi thì liều mạng ăn, chẳng những ăn sạch mà còn nói lần sau nhớ nhờ người đến đó mua, trước kia không cảm thấy ngươi có thể ăn chua như vậy” Lâm Tiểu Thiên cũng xuất thân từ hạ nhân, không tự cao tự đại, luôn hòa đồng với hạ nhân trong bảo cho nên Hà Bình mới dám làm càn mà nói chuyện của y trước mặt Vân Văn Sinh.
Nghe xong, Vân Văn Sinh gật đầu “Đúng, đó chính là hiện tượng bình thường khi mang thai”
“Nhưng … ta là nam nhân, sao lại có thể?” Y không phải không muốn có con với Lôi Hạo Nhiên, không thể cùng ái nhân sinh được con là điều tiếc nuối của y, nhưng từ trước đến giờ vẫn chưa nghe qua nam nhân nào có thể sinh con, y sợ đây chỉ là một chứng bệnh như mang thai.
“Ta cũng chưa từng nghe nói qua. Tiểu Thiên, ngươi đừng lo lắng, trước hết ngươi cứ ăn nhẹ gì đó, rồi nghỉ ngơi cho tốt, ta đi tìm sách xem thử, xem có sách nói về nam nhân mang thai không, nếu có kết quả ta sẽ lập tức nói cho ngươi” Vân Văn Sinh an ủi, kì thật hắn cũng hy vọng hỉ mạch của Lâm Tiểu Thiên là thật, như vậy bọn họ có thể quang minh chính đại mà chung sống rồi, Lôi lão phu nhân cũng sẽ không lấy cớ vì đứa bé mà chia rẽ bọn họ.
“Vậy được rồi, đã làm phiền ngươi, Vân đại phu”
“Không có gì, ngươi là nương tử của nghĩa huynh ta, cũng chính là nghĩa tẩu của ta, người một nhà cần gì khách khí”
Nhưng vẻ mặt Lâm Tiểu Thiên lại nghiêm túc nói với hắn “Vân đại phu, ngươi hiểu lầm rồi, ta mới là tướng công của người kia”
Nghe vậy, Vân Văn Sinh và Hà Bình đều nhất thời choáng váng, như thế là nói Lôi Hạo Nhiên là người của người bình thường này? Nếu thật là mang thai tại sao không phải Lôi Hạo Nhiên mà lại là Lâm Tiểu Thiên?