Mỗi ngày trôi qua thật hạnh phúc và ngọt ngào, hai đương sự Lôi Hạo Nhiên và Lâm Tiểu Thiên cũng không động gì đến chuyện muốn giải thích rõ mọi chuyện, ngay cả những người tâm phúc bên cạnh họ như Trần Dữ, Trang Nam, Hà Bình hỏi chuyện, Lôi Hạo Nhiên và Lâm Tiểu Thiên cũng chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Ngày qua ngày, ngôn luận như một quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn.
Có điều bọn họ bàn tán thì bàn tán nhưng trước mặt người khác, một lời cũng không nói. Không phải bọn họ không quan tâm, mà là không dám nói, bởi vì bọn họ biết nếu mọi người bên ngoài biết mà giả sử Lâm Tiểu Thiên có xảy ra chuyện gì không may, kết cục bọn họ sẽ thật sự rất thảm thương. Đương nhiên, bọn họ bảo vệ Lâm Tiểu Thiên cũng không phải là không có nguyên nhân, Lâm Tiểu Thiên luôn là người hiền hòa, luôn ở trước mặt Lôi Hạo Nhiên tranh thủ vì bọn họ mà xin nhiều phúc lợi, đợi sau này y lên làm bảo chủ phu nhân, đối với bọn họ mà nói chỉ có lợi không có hại.
Lâm Tiểu Thiên mang thai cũng đã được ba tháng, khi cởi y phục cũng có thể thấy được bụng đã lớn dần. Nhưng mọi người trong bảo vẫn không ngừng bàn tán, cuối cùng vào một ngày, Vân Văn Sinh không nhịn được nữa đã lấy thân phận đại phu của mình ra mà giải thích với mọi người “Gần một tháng nay, mọi người đều nghi ngờ về chuyện Lâm Tiểu Thiên mang thai, tất cả mọi người đều muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Vậy thì để ta giải đáp cho các ngươi, không phải nói cứ nam nhân là không thể mang thai, trong sách y cũng đã có ghi lại, một số ít nam nhân cũng có thể mang thai…” nói tới đây, Vân Văn Sinh nghe thấy tiếng xôn xao của mọi người. Hắn tiếp tục nói “Cho nên đối với chuyện này, mọi người cũng không cần kinh ngạc đến vậy, hãy cứ bình thường đối mặt với nó là được. Hơn nữa, Tiểu Thiên mang thai cũng đã được ba tháng, hy vọng mọi người có thể quan tâm nhiều hơn, không có việc gì thì đừng làm phiền hắn. Nếu không, có vần đề gì xảy ra, ta và các ngươi cũng sẽ không gánh nổi trách nhiệm!”
Vân Văn Sinh đứng ra giải thích là có hai nguyên nhân: một là hắn bị người khác làm phiền đến sắp không chịu được, và nguyên do còn lại, hắn nhớ tới thì thiếu chút nữa đã thổ huyết.
Nói về việc này thì phải nhắc đến ngày hôm qua.
Buổi chiều hôm qua, cũng như những ngày trước, Vân Văn Sinh cách vài ngày lại đến xem mạch cho Lâm Tiểu Thiên một lần, để xem thai nhi và người mẹ có gì bất ổn hoặc là có gì chưa thích ứng được.
“Sao rồi, Văn Sinh, Tiểu Thiên và đứa bé không có vấn đề gì chứ?” Mỗi khi Vân Văn Sinh bắt mạch cho Lâm Tiểu Thiên, Lôi Hạo Nhiên liền dừng tay làm việc mà đứng bên cạnh, đợi khi hắn bắt mạch xong thì lập tức hỏi.
“Không có gì, Hạo Nhiên, ngươi cứ yên tâm đi, Tiểu Thiên và đứa bé đều khỏe mạnh, hơn nữa, Lâm Tiểu Thiên lại mang song thai, chúc mừng các ngươi”
Nghe xong tin vui này, Lôi Hạo Nhiên cùng Lâm Tiểu Thiên trên mặt đều lộ ra một nụ cười vui sướng, cao hứng mà ôm nhau “Thật sao? thật tốt quá Hạo Nhiên/Tiểu Thiên, chúng ta sẽ có hai đứa con trai” Lôi Hạo Nhiên đột nhiên nhớ tới chuyện gì, liền hỏi “Văn Sinh, Tiểu Thiên mang song thai, thân thể có gánh nặng gì không?”
“Ngươi yên tâm đi, một hay hai gì cũng giống nhau thôi, có điều sau này, cũng sẽ lớn hơn một chút” Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lôi Hạo Nhiên, Vân Văn Sinh chịu không được cảm thấy buồn cười, nghĩa huynh này của hắn dù gặp phải vấn đề gì đều chỉ một nét mặt lạnh lùng, ai cũng nhìn không ra hắn muốn cái gì, nhưng từ khi gặp Lâm Tiểu Thiên, cả người toàn bộ đều thay đổi: dễ khẩn trương, dễ cười, dễ tức giận, tóm lại chỉ có một câu để hình dung – chính là như một con người! Đặc biệt, trong hơn một tháng qua, hắn một tấc cũng không rời Lâm Tiểu Thiên, mỗi ngày đều chăm sóc y rất chu đáo. Lâm Tiểu Thiên có vấn đề gì đều thật sự khẩn trương, hắn sợ y mệt nhọc, ngay cả sổ sách cũng không cho y làm, chỉ cho phép y ăn rồi ngủ, muốn nuôi Lâm Tiểu Thiên thành một con heo. Sau khi Lâm Tiểu Thiên kháng nghị và bảo đảm với hắn, Lôi Hạo Nhiên mới thả lỏng một chút.
Thật không nghĩ tới mình có thể mang song thai, mình và ái nhân không chỉ có một đứa con, bọn họ sẽ có hai người con trai! Lâm Tiểu Thiên vẻ mặt thỏa mãn sờ bụng mình, hy vọng hai đứa trẻ có thể khỏe mạnh mà sinh ra!
Sau khi mọi chuyện đâu vào đó, Vân Văn Sinh mới nhớ tới ngôn luận trong bảo gần một tháng nay, cuối cùng chịu không được hỏi “Đúng rồi, Tiểu Thiên, Hạo Nhiên, việc bàn tán trong bảo chắc các ngươi cũng biết? Bọn họ mỗi ngày cứ vây quanh chuyện này mà nói, càng nói lại càng thái quá, chẳng lẽ các ngươi không muốn làm sáng tỏ? Bọn họ mỗi ngày đều hỏi ta, Tiểu Thiên có thật sự mang thai, thậm chí còn có người hỏi Tiểu Thiên có phải nữ nhi không?”
Nghe đến đó, Lôi Hạo Nhiên và Lâm Tiểu Thiên không nhịn được cùng nở nụ cười, Lôi Hạo Nhiên cười nói “Chúng ta đương nhiên biết đó chỉ là đoán lung tung, ta không nói sự thật vì ta cảm thấy chuyện của ta và Tiểu Thiên, không cần thiết phải khai báo rõ cho bọn họ”
Ách … không cần thiết phải nói rõ! Cách nói này rất phù hợp với tính cách của Lôi Hạo Nhiên. Vân Văn Sinh thầm nghĩ, thì ra không nói là vì không cần thiết “Vậy còn Tiểu Thiên?” Hắn muốn biết cách nhìn của hai người sắp làm phụ thân về chuyện này thế nào.
Có điều bọn họ bàn tán thì bàn tán nhưng trước mặt người khác, một lời cũng không nói. Không phải bọn họ không quan tâm, mà là không dám nói, bởi vì bọn họ biết nếu mọi người bên ngoài biết mà giả sử Lâm Tiểu Thiên có xảy ra chuyện gì không may, kết cục bọn họ sẽ thật sự rất thảm thương. Đương nhiên, bọn họ bảo vệ Lâm Tiểu Thiên cũng không phải là không có nguyên nhân, Lâm Tiểu Thiên luôn là người hiền hòa, luôn ở trước mặt Lôi Hạo Nhiên tranh thủ vì bọn họ mà xin nhiều phúc lợi, đợi sau này y lên làm bảo chủ phu nhân, đối với bọn họ mà nói chỉ có lợi không có hại.
Lâm Tiểu Thiên mang thai cũng đã được ba tháng, khi cởi y phục cũng có thể thấy được bụng đã lớn dần. Nhưng mọi người trong bảo vẫn không ngừng bàn tán, cuối cùng vào một ngày, Vân Văn Sinh không nhịn được nữa đã lấy thân phận đại phu của mình ra mà giải thích với mọi người “Gần một tháng nay, mọi người đều nghi ngờ về chuyện Lâm Tiểu Thiên mang thai, tất cả mọi người đều muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Vậy thì để ta giải đáp cho các ngươi, không phải nói cứ nam nhân là không thể mang thai, trong sách y cũng đã có ghi lại, một số ít nam nhân cũng có thể mang thai…” nói tới đây, Vân Văn Sinh nghe thấy tiếng xôn xao của mọi người. Hắn tiếp tục nói “Cho nên đối với chuyện này, mọi người cũng không cần kinh ngạc đến vậy, hãy cứ bình thường đối mặt với nó là được. Hơn nữa, Tiểu Thiên mang thai cũng đã được ba tháng, hy vọng mọi người có thể quan tâm nhiều hơn, không có việc gì thì đừng làm phiền hắn. Nếu không, có vần đề gì xảy ra, ta và các ngươi cũng sẽ không gánh nổi trách nhiệm!”
Vân Văn Sinh đứng ra giải thích là có hai nguyên nhân: một là hắn bị người khác làm phiền đến sắp không chịu được, và nguyên do còn lại, hắn nhớ tới thì thiếu chút nữa đã thổ huyết.
Nói về việc này thì phải nhắc đến ngày hôm qua.
Buổi chiều hôm qua, cũng như những ngày trước, Vân Văn Sinh cách vài ngày lại đến xem mạch cho Lâm Tiểu Thiên một lần, để xem thai nhi và người mẹ có gì bất ổn hoặc là có gì chưa thích ứng được.
“Sao rồi, Văn Sinh, Tiểu Thiên và đứa bé không có vấn đề gì chứ?” Mỗi khi Vân Văn Sinh bắt mạch cho Lâm Tiểu Thiên, Lôi Hạo Nhiên liền dừng tay làm việc mà đứng bên cạnh, đợi khi hắn bắt mạch xong thì lập tức hỏi.
“Không có gì, Hạo Nhiên, ngươi cứ yên tâm đi, Tiểu Thiên và đứa bé đều khỏe mạnh, hơn nữa, Lâm Tiểu Thiên lại mang song thai, chúc mừng các ngươi”
Nghe xong tin vui này, Lôi Hạo Nhiên cùng Lâm Tiểu Thiên trên mặt đều lộ ra một nụ cười vui sướng, cao hứng mà ôm nhau “Thật sao? thật tốt quá Hạo Nhiên/Tiểu Thiên, chúng ta sẽ có hai đứa con trai” Lôi Hạo Nhiên đột nhiên nhớ tới chuyện gì, liền hỏi “Văn Sinh, Tiểu Thiên mang song thai, thân thể có gánh nặng gì không?”
“Ngươi yên tâm đi, một hay hai gì cũng giống nhau thôi, có điều sau này, cũng sẽ lớn hơn một chút” Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lôi Hạo Nhiên, Vân Văn Sinh chịu không được cảm thấy buồn cười, nghĩa huynh này của hắn dù gặp phải vấn đề gì đều chỉ một nét mặt lạnh lùng, ai cũng nhìn không ra hắn muốn cái gì, nhưng từ khi gặp Lâm Tiểu Thiên, cả người toàn bộ đều thay đổi: dễ khẩn trương, dễ cười, dễ tức giận, tóm lại chỉ có một câu để hình dung – chính là như một con người! Đặc biệt, trong hơn một tháng qua, hắn một tấc cũng không rời Lâm Tiểu Thiên, mỗi ngày đều chăm sóc y rất chu đáo. Lâm Tiểu Thiên có vấn đề gì đều thật sự khẩn trương, hắn sợ y mệt nhọc, ngay cả sổ sách cũng không cho y làm, chỉ cho phép y ăn rồi ngủ, muốn nuôi Lâm Tiểu Thiên thành một con heo. Sau khi Lâm Tiểu Thiên kháng nghị và bảo đảm với hắn, Lôi Hạo Nhiên mới thả lỏng một chút.
Thật không nghĩ tới mình có thể mang song thai, mình và ái nhân không chỉ có một đứa con, bọn họ sẽ có hai người con trai! Lâm Tiểu Thiên vẻ mặt thỏa mãn sờ bụng mình, hy vọng hai đứa trẻ có thể khỏe mạnh mà sinh ra!
Sau khi mọi chuyện đâu vào đó, Vân Văn Sinh mới nhớ tới ngôn luận trong bảo gần một tháng nay, cuối cùng chịu không được hỏi “Đúng rồi, Tiểu Thiên, Hạo Nhiên, việc bàn tán trong bảo chắc các ngươi cũng biết? Bọn họ mỗi ngày cứ vây quanh chuyện này mà nói, càng nói lại càng thái quá, chẳng lẽ các ngươi không muốn làm sáng tỏ? Bọn họ mỗi ngày đều hỏi ta, Tiểu Thiên có thật sự mang thai, thậm chí còn có người hỏi Tiểu Thiên có phải nữ nhi không?”
Nghe đến đó, Lôi Hạo Nhiên và Lâm Tiểu Thiên không nhịn được cùng nở nụ cười, Lôi Hạo Nhiên cười nói “Chúng ta đương nhiên biết đó chỉ là đoán lung tung, ta không nói sự thật vì ta cảm thấy chuyện của ta và Tiểu Thiên, không cần thiết phải khai báo rõ cho bọn họ”
Ách … không cần thiết phải nói rõ! Cách nói này rất phù hợp với tính cách của Lôi Hạo Nhiên. Vân Văn Sinh thầm nghĩ, thì ra không nói là vì không cần thiết “Vậy còn Tiểu Thiên?” Hắn muốn biết cách nhìn của hai người sắp làm phụ thân về chuyện này thế nào.