Đến nay, Lâm Tiểu Thiên mang thai cũng đã sáu tháng, được Lôi lão phu nhân chấp nhận mối quan hệ, Lâm Tiểu Thiên sau này vô cùng mỹ mãn, trong bụng đứa bé cũng khỏe mạnh mà lớn dần, ngoại trừ hai ba tháng đầu, buổi sáng thường hay nôn, còn sau này chỉ cảm thấy muốn ngủ và dễ đói thôi. Có điều chuyện làm Lâm Tiểu Thiên thấy phức tạp là Lôi Hạo Nhiên, Lôi lão phu nhân và Vân Văn Sinh mỗi ngày đều giám sát y uống thuốc dưỡng thai, khiến cho y mỗi lần nhìn thấy thuốc là sắc mặt đều tái lại.
Vì sao mà Vân Văn Sinh như vậy? Về vấn đề này, Lâm Tiểu Thiên bất đắc dĩ có thể hiểu được, vì sao cần phải nhiều người giám sát, làm y nghĩ muốn trộm ‘quên’ uống thuốc cũng không được. Nếu có người hỏi hắn, hắn trả lời là nghĩa phụ của bọn nhỏ, hắn nhất định phải chăm sóc tốt bọn họ.
Cuối năm cũng gần đến, ngày hội tân xuân mỗi năm lại đến một lần, quản sự ở các nơi đều viết báo cáo quan trọng của sổ sách giao dịch gửi về bảo, Lôi Hạo Nhiên mỗi ngày đến giờ tý mới trở về phòng ngủ, Lâm Tiểu Thiên thì trở về phòng ngủ rất sớm, vốn là y muốn ở lại thư phòng cùng làm với Lôi Hạo Nhiên, nhưng có nói gì thì Lôi Hạo Nhiên cũng không đồng ý.
Buổi tối, khi Lôi Hạo Nhiên quay về phòng thì Lâm Tiểu Thiên cũng đã ngủ, hắn đến bên giường lấy gối, nhẹ nhàng nâng hai chân ái nhân mà đặt vào, hắn nghĩ nhẹ nhàng như vậy sẽ không đánh thức được ái nhân, ai biết rằng khi Lâm Tiểu Thiên không ngủ cùng ái nhân thì đặc biệt nhạy cảm, gió thổi nhẹ nhàng cũng làm cho y thức tỉnh.
Hai mắt y mông lung nhìn Lôi Hạo Nhiên “Hạo Nhiên, ngươi về rồi”
“Làm phiền tới ngươi sao?” nằm ở trên giường ôm ái nhân nửa tỉnh nửa mê vào lòng “Gần đây, chân của ngươi dễ bị co giật, cho nên hôm nay trong lúc đi tuần tra nghiệp vụ, đã hỏi một số người có kinh nghiệm mang thai, sau khi mang thai chân thường rất dễ bị co giật, bọn họ nói cho ta biết khi ngủ chỉ cần kê gối vào chân thì sáng mai sau khi rời giường sẽ không bị co giật”
Tuy rằng đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng Lâm Tiểu Thiên vẫn nghe rõ những lời ái nhân nói, y rất cảm động, y không thể tưởng tượng được, ái nhân vì mình mà làm chuyện này. Hắn bình thường là một người lạnh lùng, hiện giờ lại vì mình mà đi thỉnh giáo người khác chuyện này “Hạo Nhiên, ngươi đối với ta thật tốt”
“Ngươi là ái nhân duy nhất của ta, không tốt với ngươi, thì ta tốt với ai đây?” Lôi Hạo Nhiên hôn nhẹ lên trán Lâm Tiểu Thiên.
Sau đó, hai người im lặng gắt gao ôm lấy nhau. Ngoài trời rét lạnh, nhiệt độ cơ thể từ người ái nhân truyền sang, cảm giác thật ấm áp.
Đột nhiên, bụng Lâm Tiểu Thiên kêu lên một tiếng, hai người đang trong giây phút ấm áp, liền nhìn tới bụng y, Lâm Tiểu Thiên cười ngượng ngùng “Hạo Nhiên, hình như bọn nhỏ đói bụng rồi” Chưa bao giờ Lâm Tiểu Thiên thích ăn khuya, chỉ trừ khi đói bụng, y tuyệt đối sẽ không nhận.
“Hiện tại đã nửa đêm, các hạ nhân phòng bếp cũng nghỉ ngơi rồi, không thể đánh thức bọn họ” Nhưng làm sao Lôi Hạo Nhiên có thể để ái nhân và bọn nhỏ đói được “Như vậy đi, để ta làm”
“Ngươi làm?” Lâm Tiểu Thiên không thể tin nhìn Lôi Hạo Nhiên, y chưa từng nghe nói ái nhân có thể nấu ăn “Ta sao không nghe ngươi nói ngươi biết nấu ăn?”
“Ta không có nấu ăn” Lúc trước, Lôi Hạo Nhiên bái sư học võ đều là do sư nương nấu cơm “Nấu ăn thì có gì khó khăn, chỉ cần ta làm theo ngươi chỉ, ta tin rằn nếu không chuyên nghiệp thì nhất định cũng sẽ ăn được” Lôi Hạo Nhiên học gì đều cũng rất nhanh nên hắn không tin là nấu ăn sẽ làm khó được hắn.
Thế là cô dâu mới, không kinh động tới ai mà chạy đến phòng bếp, nhưng những vật liệu ở phòng bếp đều đã bị ban ngày nấu cả, những vật liệu chưa làm còn lại không nhiều, sau khi cân nhắc, Lâm Tiểu Thiên muốn Lôi Hạo Nhiên làm món canh mì thanh đạm.
Đem một ít tôm bỏ vào chén, cầm lấy con dao, tay chân vụng về cắt thái. Kì lạ, kiếm và dao cũng không khác lắm, sao lại khó sử dụng đến vậy? Kì thật, lúc vừa mới bắt đầu, Lâm Tiểu Thiên định giúp hắn nhưng hắn kiên trì không cần sự giúp đỡ, chỉ cần y ngồi một bên chỉ đạo là được.
Vì sao mà Vân Văn Sinh như vậy? Về vấn đề này, Lâm Tiểu Thiên bất đắc dĩ có thể hiểu được, vì sao cần phải nhiều người giám sát, làm y nghĩ muốn trộm ‘quên’ uống thuốc cũng không được. Nếu có người hỏi hắn, hắn trả lời là nghĩa phụ của bọn nhỏ, hắn nhất định phải chăm sóc tốt bọn họ.
Cuối năm cũng gần đến, ngày hội tân xuân mỗi năm lại đến một lần, quản sự ở các nơi đều viết báo cáo quan trọng của sổ sách giao dịch gửi về bảo, Lôi Hạo Nhiên mỗi ngày đến giờ tý mới trở về phòng ngủ, Lâm Tiểu Thiên thì trở về phòng ngủ rất sớm, vốn là y muốn ở lại thư phòng cùng làm với Lôi Hạo Nhiên, nhưng có nói gì thì Lôi Hạo Nhiên cũng không đồng ý.
Buổi tối, khi Lôi Hạo Nhiên quay về phòng thì Lâm Tiểu Thiên cũng đã ngủ, hắn đến bên giường lấy gối, nhẹ nhàng nâng hai chân ái nhân mà đặt vào, hắn nghĩ nhẹ nhàng như vậy sẽ không đánh thức được ái nhân, ai biết rằng khi Lâm Tiểu Thiên không ngủ cùng ái nhân thì đặc biệt nhạy cảm, gió thổi nhẹ nhàng cũng làm cho y thức tỉnh.
Hai mắt y mông lung nhìn Lôi Hạo Nhiên “Hạo Nhiên, ngươi về rồi”
“Làm phiền tới ngươi sao?” nằm ở trên giường ôm ái nhân nửa tỉnh nửa mê vào lòng “Gần đây, chân của ngươi dễ bị co giật, cho nên hôm nay trong lúc đi tuần tra nghiệp vụ, đã hỏi một số người có kinh nghiệm mang thai, sau khi mang thai chân thường rất dễ bị co giật, bọn họ nói cho ta biết khi ngủ chỉ cần kê gối vào chân thì sáng mai sau khi rời giường sẽ không bị co giật”
Tuy rằng đang ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, nhưng Lâm Tiểu Thiên vẫn nghe rõ những lời ái nhân nói, y rất cảm động, y không thể tưởng tượng được, ái nhân vì mình mà làm chuyện này. Hắn bình thường là một người lạnh lùng, hiện giờ lại vì mình mà đi thỉnh giáo người khác chuyện này “Hạo Nhiên, ngươi đối với ta thật tốt”
“Ngươi là ái nhân duy nhất của ta, không tốt với ngươi, thì ta tốt với ai đây?” Lôi Hạo Nhiên hôn nhẹ lên trán Lâm Tiểu Thiên.
Sau đó, hai người im lặng gắt gao ôm lấy nhau. Ngoài trời rét lạnh, nhiệt độ cơ thể từ người ái nhân truyền sang, cảm giác thật ấm áp.
Đột nhiên, bụng Lâm Tiểu Thiên kêu lên một tiếng, hai người đang trong giây phút ấm áp, liền nhìn tới bụng y, Lâm Tiểu Thiên cười ngượng ngùng “Hạo Nhiên, hình như bọn nhỏ đói bụng rồi” Chưa bao giờ Lâm Tiểu Thiên thích ăn khuya, chỉ trừ khi đói bụng, y tuyệt đối sẽ không nhận.
“Hiện tại đã nửa đêm, các hạ nhân phòng bếp cũng nghỉ ngơi rồi, không thể đánh thức bọn họ” Nhưng làm sao Lôi Hạo Nhiên có thể để ái nhân và bọn nhỏ đói được “Như vậy đi, để ta làm”
“Ngươi làm?” Lâm Tiểu Thiên không thể tin nhìn Lôi Hạo Nhiên, y chưa từng nghe nói ái nhân có thể nấu ăn “Ta sao không nghe ngươi nói ngươi biết nấu ăn?”
“Ta không có nấu ăn” Lúc trước, Lôi Hạo Nhiên bái sư học võ đều là do sư nương nấu cơm “Nấu ăn thì có gì khó khăn, chỉ cần ta làm theo ngươi chỉ, ta tin rằn nếu không chuyên nghiệp thì nhất định cũng sẽ ăn được” Lôi Hạo Nhiên học gì đều cũng rất nhanh nên hắn không tin là nấu ăn sẽ làm khó được hắn.
Thế là cô dâu mới, không kinh động tới ai mà chạy đến phòng bếp, nhưng những vật liệu ở phòng bếp đều đã bị ban ngày nấu cả, những vật liệu chưa làm còn lại không nhiều, sau khi cân nhắc, Lâm Tiểu Thiên muốn Lôi Hạo Nhiên làm món canh mì thanh đạm.
Đem một ít tôm bỏ vào chén, cầm lấy con dao, tay chân vụng về cắt thái. Kì lạ, kiếm và dao cũng không khác lắm, sao lại khó sử dụng đến vậy? Kì thật, lúc vừa mới bắt đầu, Lâm Tiểu Thiên định giúp hắn nhưng hắn kiên trì không cần sự giúp đỡ, chỉ cần y ngồi một bên chỉ đạo là được.