Ngựa đi trên đường rất đông, hai mắt Chí Khởi cứ láo liên nhìn xuôi ngó dọc. Ngựa lão cho phi nhanh, lướt qua những người trên đường.
Bào lão sư thấy vậy, giận dữ gọi lớn :
- Chí Khởi vội gì. Đến Lang Trung cũng không việc gì gấp, hà tất phải đi nhanh như vậy. Du ngoạn phong cảnh ở ven đường không tốt sao? Hiện giờ ta đã già rồi, đã ở trong nhà bao nhiêu năm khiến ta không còn chút sinh khí, trừ khi niệm Phật còn thì chỉ buồn rầu. Nơi Nam sơn, Bắc sơn của chúng ta ngày càng thấy già lão đi. Hiện giờ, con xem. Trời đang vào thu trong vắt như vậy, nước non xanh biếc như vậy. Con xem bên sườn núi có một đám dê con đang gặm cỏ, cảnh vật xinh đẹp đáng yêu làm sao! Ba bốn mươi năm trước ta xông pha giang hồ, thường lên đỉnh núi mà ngủ, xuống sông mà tắm gội.
Lão sư nở đôi mày ra, dường như là rất cao hứng mà còn vẻ ngông cuồng.
Người đi ven đường bắt gặp một lão đầu tử thân thể cao lớn, tráng kiện, thanh âm rổn rảng, họ rất là chú ý. Họ tìm cách nói chuyện với lão, có người cầm lấy tẩu thuốc đưa cho lão, lão sư khoát tay nói :
- Ta không hút thuốc, ta bình sinh không ham tửu sắc. Tuy mới hơn ba mươi tuổi, tiện nội đã mất nhưng ta chưa từng tiếp cận với phụ nhân khác. Thuốc ta không hút, rượu ta không uống nhiều nên thân thể ta vẫn tráng kiện, hiện giờ, ta đã hơn bảy mươi nhưng chẳng khác khi ta hơn hai mươi.
Người đi đường bên cạnh nhất tề nói :
- Quả thật thân thể lão đầu thực cường tráng, tinh thần sảng khoái. Chẳng biết lão đã có từng buôn bán kinh doanh gì chưa? Hiện giờ đi về đâu?
Bào lão sư cười cười nói :
- Không giấu các vị, ta chính là Trấn Ba Bào Côn Lôn, nghĩ là chư vị cũng biết ta. Nay ta đem đồ đệ Long Chí Khởi này theo...
Bào lão sư chỉ vào Chí Khởi khiến ánh mắt mọi người chú mục vào Chí Khởi.
Chí Khởi hận mình không thể lập tức chui xuống đất mà trốn, còn lão sư vẫn tươi cười nói :
- Hai sư đồ ta đến Lang Trung cũng chẳng có chuyện gì, chỉ là muốn đến thăm một lão bằng hữu.
Bào lão sư nói ra danh tánh của mình và Chí Khởi, lão nghĩ là bọn người này rất kinh ngạc, thậm chí có thể ca ngợi mình đôi câu, đại loại như :
- Ây da! Thì ra là lão quyền sư danh chấn giang hồ.
Không ngờ, bọn người đó ngoài việc chú ý thân thể cao lớn đen đúa của Chí Khởi ra, họ vẫn chuyện trò vui vẻ bình thường, dường như họ không hiểu được Bào Côn Lôn Bào Chấn Phi là ai.
Chỉ có một thương nhân nói thêm một câu :
- Như vậy lão ca chính là một lão giang hồ sao?
Lại có người hỏi :
- Thì ra lão là tiêu đầu à? Đến Lang Trung phủ để tìm Kim Giáp Thần Tiều Đức Xuân phải không?
Lão quyền sư nghe nói không kềm nổi tức giận nói :
- Kim Giáp Thần Tiều Đức Xuân là hạng tiểu bối, đâu đáng để ta đi thăm hỏi.
Lão thầm than thở :
“Không trách Côn Lôn phái gần đây thường bị tiểu nhân khuất nhục, ngay cả tên Bào Côn Lôn ta cũng không có người nào biết. Bọn đồ đệ của ta thực đáng tội nghiệp. Làm môn đồ cho ta không chút vinh quang, trái lại còn chịu khổ vì ta”.
Lòng nghĩ ngợi nhất thời tức giận, ưỡn ngực ngạo mạn nghĩ :
“Không đấu với Tiểu Nhạn một trận không được. Không giành lại danh tiếng cho Côn Lôn phái không xong”.
Lão tức giận hậm hực. Người bên cạnh nói gì lão cũng không thèm nói lại.
Đi về phía tây hơn ba mươi dặm. Thình lình thấy đối diện đang di chuyển đến năm sáu chiếc xe với hơn mười con ngựa.
Mọi người đi đường đều vội vã ghìm cương ngựa lại. Lão sư không giấu vẻ kinh ngạc, thúc ngựa muốn xông lên. Những kẻ đi đường phía sau kêu lên :
- Lão đầu. Lão đừng đi lên phía trước. Nhường đường đi.
Bào lão sư tức giận nói :
- Thật là kỳ dị. Bọn ta từ phương bắc đến, đi về phía tây, không đi về phía bọn họ sao bảo ta phải nhường đường?
Có một người phóng ngựa lên, kéo tay áo lão sư nói :
- Lão đầu. Lão già như vậy mà không biết phân biệt tốt xấu là gì. Lão không thấy trên xe cắm cờ đen chữ trắng sao? Đó là xe của Ba Trung Trương đại thái gia. Trên đường bất luận là ai cũng phải nhường đường. Lão phi ngựa chận xe của chúng chắc chắn phải bị đòn.
Bào lão sư kinh ngạc hỏi :
- Xuyên Bắc này từ đâu lại có xuất hiện Trương đại gia có thanh thế lớn như vậy?
Chí Khởi lúc này lòng khẩn trương lại có vẻ hoan hỷ. Trên lưng ngựa ngoảnh đầu lại nói với lão sư :
- Trương đại gia ở Ba Trung chính là Trương Hắc Hổ, nhà hắn đồ đệ từng đến ở ẩn. Đệ nhất anh hùng ở Xuyên Bắc chính là hắn. Sư phụ, người này bọn ta có thể kết giao. Hắn có thế lực giúp bọn ta đối phó với Tiểu Nhạn.
Bào lão sư gật đầu nói :
- Được! Được! Giờ đã gặp người này, ta muốn xem thử Trương Hắc Hổ là nhân vật như thế nào?
Dứt lời, lão ra roi thúc ngựa, vó câu cồm cộp phi như bay đến trước mặt đoàn xe. Bọn người phía sau kinh sợ thất sắc không dám đi lên phía trước, đều nói :
- Lão đầu tử này không muốn sống rồi. Lão chưa từng bị đòn sao?
Lúc này, Bào lão sư đã thúc ngựa đến trước mặt đoàn xe. Tùy tùng đoàn xe có hơn mười con tuấn mã. Cưỡi trên lưng ngựa toàn là hảo hán cường tráng, tuổi trên hai mươi, bên yên ngựa đều có treo cương đao. Thấy ngựa Bào lão sư xông lên, bọn chúng cũng lướt ba con ngựa hoành ngang chặn đường, nhất tề trợn mắt hung hăng hỏi :
- Lão tạp chủng. Mi mù à?
Bào lão sư bị mắng, tím mặt giận dữ nói :
- Bọn mi không được mở miệng mắng người. Ta đi về phía tây có việc gấp.
Ba hán tử huênh hoang nói :
- Có việc gấp lão cũng phải để xe bọn ta đi trước. Đừng nói lão, ngay cả sai nha ở đây cũng không dám đi trước.
Nói dứt, ba cánh tay của ba tên đồng loạt đẩy ra, vốn muốn xô Bào lão sư té xuống ngựa, nhưng không ngờ lão sư như một tảng sơn thạch vững chãi không hề nhích động.
Bào lão sư giận dữ nhích động cánh tay một cái, ba tên thanh niên khỏe mạnh lăn nhào xuống đất.
Lúc này, đoàn xe nhất tề ngừng lại. Toàn bộ nhân thủ đã tuốt khí giới ra, ngựa cũng vây chặt Bào lão sư.
Chí Khởi còn chưa đến gần. Vừa thấy sư phụ xông vào đám này, sợ quá giục ngựa thoái lui. Người trên đường cũng đưa mắt nhìn chăm chú tình hình bên này.
Chỉ thấy Bào lão sư vẫn thản nhiên. Lão tuốt Côn Lôn đao bên yên ngựa ra, hàn quang lạnh người khiến bọn này có chút kiêng dè thoái lui mấy bước.
Bào lão sư tím mặt, gằn giọng nói :
- Các bằng hữu, lão phu phải ra tay trước để làm quà tương kiến. Ta nghe nói đoàn xe này được Ba Trung Trương Hắc Hổ thống lãnh. Mấy năm nay tuy ta không đến Xuyên Bắc, nhưng cũng nghe chút danh tiếng của Trương Hắc Hổ. Hiện giờ nếu hắn có đây hãy mời ra gặp ta.
Vừa dứt lời, lão sư nhìn thấy một người khoảng ba mươi, thân thể không cao nhưng tráng kiện, mặc toàn lụa, ngạo nghễ đứng trên một chiếc xe. Hắn vỗ ngực nói :
- Ta chính là Trương Hắc Hổ đây. Lão đầu kia, mở to mắt mà xem.
Bào lão sư trợn mắt nói :
- Hay lắm! Thì ra mi chính là Trương Hắc Hổ. Ta là bậc trưởng thượng không muốn cùng mi sinh sự, mi hãy bảo người mở rộng đường cho lão gia đi.
Trương Hắc Hổ nghe những lời này, cười nhạt nói :
- Lão đầu nói sao dễ nghe quá. Lão xem lá cờ trên xe của ta mà vẫn muốn xông vào, tức là định ý giao thủ với ta, cố tình coi thường Trương Đại gia này. Hơn nữa, lão dám đẩy ngã huynh đệ của Trương đại gia, giờ lão nói muốn đi. Hừ! Sao có chuyện dễ như vậy? Lão tạp chủng kia, mau báo danh tánh đi. Ta muốn nghe lão tạp chủng từ đâu đến. Sau đó, Trương đại gia sẽ giáo huấn lão một phen.
Bào lão sư nghe nói, tóc râu bạc trắng của lão dựng ngược, lấy đao chỉ mặt Hắc Hổ nói :
- Tiểu tử, mi đừng mở miệng mắng người. Hãy đứng vững mà nghe ta nói. Ta họ Bào tên Chấn Phi, năm mươi năm trước giang hồ xưng tụng là Bào Côn Lôn.
Bào lão sư nói ra danh tánh, mặt Hắc Hổ không hề biến sắc, nhưng bọn người bao vây lão sư toàn bộ tháo lui mấy bước.
Trương Hắc Hổ cười nhạt một tiếng nói :
- Ra lão đầu là Bào Côn Lôn. Mười năm trước đây nghe đến danh tánh lão, ta có chút lo sợ, nhưng bây giờ lão ca đã hết thời rồi, Côn Lôn phái bị Tiểu Nhạn một cước đá văng rồi. Lão ca không dám ở Trấn Ba mới chạy đến đây phải chăng?
Bào lão sư nghe lời này vừa xấu hổ, lại thêm phẫn nộ, vung Côn Lôn đao thúc ngựa chạy về phía xe. Trương Hắc Hổ xuống xe đoạt lấy một thiết côn trong tay người bên cạnh, bước lên đánh với lão sư trên lưng ngựa.
Bào lão sư tránh né, mấy chục người bên cạnh lớp trên lưng ngựa, lớp dưới đất nhất tề cùng vây đánh lão sư.
Trương Hắc Hổ vung cao thiết côn lớn giọng hét :
- Các ngươi mau lui ra. Muốn đánh bại lão đầu tử xui xẻo này đâu cần các ngươi động thủ.
Bọn người nghe nói liền thoái lui ra xa.
Con đường này vốn rộng rãi nên tất cả tránh ra chung quanh, chừa một khoảng đất trống cho hai người giao thủ.
Bào lão sư cũng xuống ngựa, nhưng vì thân thể lão có phần mập mạp nên động tác có hơi chậm chạp. Trương Hắc Hổ cười lạnh, cầm thiết côn giơ cao thế thủ, ngẩng đầu nhìn Bào Chấn Phi nói :
- Đến đây, hôm nay ta muốn đấu với Bào Côn Lôn. Ta thắng lão tức là ta đã thắng cả Côn Lôn phái đó.
Thái độ cửa Bào lão sư lúc này lại ra vẻ ôn hòa, sắc mặt lão không còn đỏ tía nữa. Lão vung cương đao chém xuống, đồng thời tiến lên một bước.
Trương Hắc Hổ thấy thế công của đối phương quá dũng mãnh, nên hắn vội dùng thiết côn đè Côn Lôn đao xuống rồi dùng hết sức nhấc thiết côn lên bổ mạnh vào đầu Bào Chấn Phi. Lão sư không thèm tránh né, mà lật ngược đưa sống đao lên đỡ.
“Kẻng” một tiếng vang dội. Đao côn gặp nhau. Bào lão sư không việc gì, tay vẫn cầm khẩu Côn Lôn đao giơ cao. Còn Hắc Hổ cảm thấy hai cổ tay tê chồn, vội vã thu thiết côn về, lại bị đẩy lui hai bước. Nhưng sợ mất mặt, Hắc Hổ vội hít một hơi chân khí, đứng dừng lại. Rồi tiếp tục sử dụng thiết côn bổ xuống. Bào lão sư cũng chỉ lấy sống đao nghinh đón. Đột nhiên, Trương Hắc Hổ thay đổi thế công, nghiêng người lướt qua, thiết côn thu lại quét xuống hai chân của Bào Côn Lôn. Lão sư vội thoái lui, dùng cương đao chống xuống đất chận đứng thế bay đến của thiết côn.
Trương Hắc Hổ thình lình chống thiết côn xuống đất, dùng thế bay vọt lên nhảy ra phía sau, giơ côn đập vào lưng Bào Chấn Phi.
Nhanh như cắt, lão sư quay người, Côn Lôn đao lại ngăn được thiết côn, lão sư triển khai Côn Lôn đao pháp tùy theo thế thiết côn mà vận dụng, ngăn đỡ. Chỉ thấy đao quang chập chùng, tiếng gió rít lên lanh lảnh.
Hai người giao chiến hơn mấy mươi hiệp, Trương Hắc Hổ chống đỡ không nổi, bèn buông thiết côn bỏ chạy. Lão sư vung đao đuổi theo, bổ một đao vào lưng hắn. Chỉ nghe “hự” một tiếng. Trương Hắc Hổ trúng thương ngã nằm dài trên đất.
Bào lão sư bước đến kẹp chặt lấy Hắc Hổ.
Lúc này, toàn bộ thủ hạ của Hắc Hổ đều lấy làm kinh hoảng. Có tên thoái lui, có tên lại vung đao muốn tiến đánh. Nhưng nhìn thấy hai cánh tay như thép nguội của lão sư kẹp chặt lấy Hắc Hổ nên không dám tiến lên, vì lo ném chuột sợ bể đồ.
Bào lão sư vốn không có ý sát hại Trương Hắc Hổ, nên chỉ dùng sống dao mà chém lại, cũng vận dụng có ba thành công lực.
Lão kẹp lấy Hắc Hổ, cười nói :
- Xin lỗi, xin lỗi! Ta thật quá mạo phạm. Tuy mi bị bại trong tay ta, nhưng lão già này thật bái phục mi. Nói thực, mười năm trước ta đánh bại Lang Trung Hiệp đâu có dùng nhiều sức như hôm nay.
Trương Hắc Hổ vừa sợ vừa đau, mặt trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi nhỏ giọt. Hắn khoát tay ngăn bọn thủ hạ, sau đó nói :
- Bái phục, bái phục! Nhưng Bào lão tiêu đầu, lão có võ nghệ cao cường như vậy, sao lại sợ Giang Tiểu Nhạn?
Lão sư ngập ngừng, mặt dần đỏ tía, cười nhạt nói :
- Việc này từ từ ta sẽ nói rõ với mi. Mi hãy nằm nghỉ ngơi trước đã.
Bào lão thấy bên cạnh có một chiếc xe nóc bằng, bèn đặt Hắc Hổ nằm trên nóc, rồi vòng tay nói với đám người chung quanh :
- Xin lỗi chư vị!
Bọn thủ hạ của Hắc Hổ tuy nổi giậ? đùng đùng, nhưng thấy Bào Côn Lôn Bào Chấn Phi tài nghệ siêu quần như vậy. Vả chăng Trương Hắc Hổ lại hạ lệnh cho bọn chúng không được động thủ, nên chúng cũng không dám tự chuốc lấy đau khổ. Toàn bộ lần lượt qua xem thương thế của Trương đại gia thế nào.
Trong xe có mấy phụ nhân trẻ tuổi, tất cả xuống xe bước đến an ủi Trương Hắc Hổ.
Lão sư bước lui tránh chỗ. Lúc này, tinh thần Chí Khởi vô cùng hưng phấn, thúc ngựa chạy qua. Lão sư khom lưng nhặt Côn Lôn đao lên, nhìn Chí Khởi đắc ý cười lớn, rồi một tay dắt ngựa, một tay vuốt chòm râu, hỏi một tên xa phu :
- Các ngươi định đi về đâu?
Tên xa phu nghe Bào lão sư hỏi đến như gặp phải hổ dữ, chẳng những không dám đáp mà còn núp sau con ngựa. Chí Khởi trợn mắt nói :
- Sư phụ ta hỏi, sao ngươi không đáp? Trả lời mau!
Bào lão sư khoát tay nói :
- Không được nóng nảy.
Lúc này, Trương Hắc Hổ đang được hai phụ nhân săn sóc, đỡ cho hắn ngồi lên xe. Hắn cho người đến mời lão sư bước qua nói chuyện. Bào lão sư giao hoàng mã cho Chí Khởi, rồi tay không bước đến nói với Trương Hắc Hổ :
- Hiện giờ vết thương thế nào?
Trương Hắc Hổ lắc đầu nói :
- Không sao đâu, lão tiền bối! Hôm nay chúng ta không đánh không biết nhau. Tiểu bối quyết cùng người kết giao tình bằng hữu vong niên.
Lão vừa nghe cũng rất hoan hỷ, nói :
- Bào Chấn Phi ta bình sinh rất thích kết giao bằng hữu, chỉ cần huynh đệ không chê thì Bào Chấn Phi này lấy làm vạn hạnh nguyện ý làm đại ca của mi.
Trương Hắc Hổ vòng tay nói :
- Được! Hay, hay lắm! Hôm nay đệ muốn đi về Nghi Long huyện. Ở Nghi Long huyện có hai bằng hữu của đệ là Trương Bát Thương Lưu Kiệt và Hoa Thái Tuế Tưởng Thành. Bọn đệ muốn họp ba nhà đến núi Nga Mi mà hành hương. Hiện giờ hai ta đã gặp nhau, vả chăng thương thế của đệ có chút đau đớn, không còn hứng thú đi Nga Mi. Bào lão huynh, nếu có nhã hứng có thể theo bọn đệ về Nghi Long huyện một chuyến, đệ sẽ giới thiệu hai bằng hữu với lão ca ca. Chúng ta sẽ ở đó ít ngày kết giao thêm vài bằng hữu nữa.
Bào Chấn Phi hiện muốn liên kết cùng một số hào kệt ở Xuyên Trung nghe vậy rất thích thú, gật đầu nói :
- Việc này ta cầu cũng không được. Giờ ta có việc muốn nhờ đệ giúp.
Rồi lão quay người lên ngựa. Còn Chí Khởi không ngừng nhìn trộm hai thiếu phụ đang săn sóc Hắc Hổ, thầm nghĩ :
“Tên Hắc Hổ tiểu tử này thực là hữu phúc. Còn lão tử sao mà xúi quẩy. Lần này đến Xuyên Bắc, chẳng những người của cũng không được, mà còn bị thọ thương, gặp phải sư phụ quản thúc ta. Tất cả là do cẩu tặc Giang Tiểu Nhạn mà ra”.
Lão sư lại gọi Chí Khởi đến giới thiệu bọn người Trương Hắc Hổ.
Trương Hắc Hổ nghe danh tánh của Chí Khởi ngoài mặt nói “cửu ngưỡng”, nhưng có vẻ lơ là không mấy quan tâm. Rồi hắn bảo mọi người lên xe, khoát tay cả đoàn đi về hướng tây.
Bọn thủ hạ Hắc Hổ có người nói chuyện cùng Bào Chấn Phi, cũng có tên lạnh nhạt nhìn một mắt ra vẻ bất phục. Chí Khởi cảm thấy buồn bực, trộm nói với Bào Chấn Phi :
- Sư phụ, chúng ta hà tất gì đi cùng đường với bọn chúng. Bọn này đều là cường đạo đó.
Bào Chấn Phi mỉm cười, lắc đầu nói :
- Con không hiểu đâu, ta có dụng ý. Hơn nữa, bọn này tuy không phải là người tốt nhưng cũng không phải là cường đạo.
Rồi lão cũng cho ngựa đi về phía tây cùng với họ.
Bọn người đi đường phía sau thấy uy phong của Bào Côn Lôn nhất tề bước lên xưng tụng.
Bởi vì thân thể Bào Chấn Phi khôi vĩ, nếu so lão với đám người này như mãnh hổ trong đám dê rừng, nên họ rất ngưỡng mộ.
Đi ước khoảng hai mươi dặm đến Nghi Long huyện. Trương Hắc Hổ ra lệnh cho đoàn xe ngựa đi đến Thạch Đà trấn thành Hưng Mễ thì dừng lại.
Hưng Mễ thành do Hoa Thái Tuế Tưởng Thành lập ra. Tưởng Thành mười năm trước là một tên côn đồ túng khó, cơm cũng không đủ ăn. Hắn ở trọ trong nhà Lang Trung Hiệp chẳng khác một tên nô dịch, không những không yên phận mà còn tư thông với Trại Huyền Nga thê tử của Kim Giáp Thần Tiều Đức Xuân, bị Tiểu Nhạn bắt được và đánh cho một trận, nên sau đó khi Tiểu Nhạn đến nhà Lang Trung Hiệp cầu sư. Từ Lân bảo Tiểu Nhạn cử thiết trượng. Tưởng Thành thừa cơ hội đạp ngã Tiểu Nhạn, làm cho Từ Lân nhìn thấy bất mãn mà đánh hắn một trận roi, rồi đuổi hắn đi. Tưởng Thành mười năm lưu lạc giang hồ, sống cuộc đời không khác đạo tặc. Vì hắn có tướng mạo tuấn tú, nên được nhiều nữ nhân yêu mến. Ở Nghi Long huyện có một thê tử của phú thương yêu hắn, những khi phú thương này ra ngoài buôn bán, trong nhà điền sản kinh doanh rất nhiều, không thể coi sóc nên Tưởng Thành lập mưu dần dần chiếm lấy. Trước còn có ba người con của phú thương tranh chấp gia sản với hắn, nhưng vì Tưởng Thành có kết huynh đệ với Trương Bá Thương Lưu Kiệt ở Nghi Long huyện.
Lưu Kiệt không chỉ là một phú hào, mà còn là một thổ hào, lại kết minh với Trương Hắc Hổ. Tưởng Thành dựa vào thế lực này cưỡng chiếm toàn bộ gia sản và thê tử của phú thương đó.
Hắn ở đây kết giao với quan phủ, xưng là Tưởng Tam Thái Tuế. Lúc hắn thấy Trương Hắc Hổ đến, tuy ngựa xe rất đông, nhưng bộ dạng của Hắc Hổ lại tỏ ra vẻ thảm hại, mất cả oai phong thường ngày. Hắn được hai người đỡ vào, đi theo còn có một lão đầu tử thân thể cao lớn và một người mặt đen, mập mạp, mặt mày đanh ác, y phục nhuộm màu máu cũ. Tưởng Thành trợn mắt kinh ngạc nhìn họ. Trương Hắc Hổ giới thiệu :
- Trương lão tam, người này là Thôi Sơn Hổ ở Tử Dương đó.
Tưởng Thành vừa nghe nhảy dựng lên nói :
- Ây da! Tại hạ cửu ngưỡng đã lâu!
Hắn vội mời mọi người vào nhà. Gia quyến của Hắc Hổ được mời vào trong viện.
Trong viện có phòng ốc rộng rãi, lại có riêng một chuồng ngựa. Thế nhưng cũng phải đưa một số người ra trú ngụ ở khách điếm.
Trương Hắc Hổ cùng những người cùng đi đều được Tưởng Thành mời lại thiết yến tiệc.
Trương Hắc Hổ ngồi dựa vào đại kỷ, mỉm cười kể chuyện mình và Bào Chấn Phi lão quyền sư tỷ võ. Tưởng Thành vô cùng kinh dị, không ngừng đưa mắt quan sát Bào Chấn Phi.
Bào lão sư thái độ hết sức nhũn nhặn, khách sáo, luôn gọi Hắc Hổ và Tưởng Thành là lão đệ.
Tưởng Thành vui vẻ nói :
- Không đánh không biết nhau. Tại hạ mười năm trước đã ngưỡng vọng đại danh của Bào lão ca. nếu hôm nay Trương nhị ca không mời người đến, tại hạ cũng không sao kiến hội được. Bây giờ thì tốt quá. Lão ca, sư đồ người hãy lưu lại đây vài ngày, chúng ta kết thâm giao.
Bào lão sư nói :
- Nếu chư vị huynh đệ không chê thì Bào Chấn Phi ta thực vô cùng vinh hạnh.
Chí Khởi nhìn thấy sư phụ trước kia khinh thế ngạo vật, hôm nay lại nhún nhường như vậy đối với hai hậu sinh vãn bối, lòng cảm thấy buồn bực, nhắm mắt mím miệng mà nhớ đến mấy phụ nhân.
Chợt Trương Hắc Hổ vỗ bàn lớn tiếng nói :
- Bào lão ca, hôm nay găp mặt người lãnh giáo qua rồi. Thấy Côn Lôn đao của đại ca đủ đối phó với cương tiên của tệ sư là Bồi Châu Hồ hoặc thiết côn của Thiết Trượng Tăng, nhưng mấy hôm trước ta nghe người ở Trường An đến nói lão ca bị Tiểu Nhạn bức đến độ không đường mà chạy. Năm sáu mươi cao đồ dưới tay lão ca không chết thì cũng bị thương, lệnh tôn nữ cũng là một hiệp nữ đã gả cho Kỷ?Quảng Kiệt. Nghe nói Kỷ?Quảng Kiệt tài nghệ còn cao hơn Lang Trung Hiệp, nhưng cũng không chống nổi Tiểu Nhạn. Lẽ nào Tiểu Nhạn có ba đầu sáu tay, bản lãnh nghiêng trời đạp núi?
Bào Chấn Phi nghe nói bối rối, nhất thời không đáp nên lời. Tưởng Thành ở một bên cười nhạt nói :
- Giang Tiểu Nhạn mười năm trước ta đã từng biết hắn, có giao thủ qua. Võ nghệ hắn bất quá chỉ là mấy món mèo quào học lóm được. Giữa ta và hắn còn có cựu thù, sớm tối gặp mặt ta quyết lấy mạng hắn.
Bào lão sư hơi chau mày nói :
- Tiểu Nhạn bây giờ không giống tiểu hài tử phiêu bạt xưa kia. Tuy hiện giờ ta chưa gặp hắn, nhưng mà hắn đã bái sư là người mà ta từng biết. Chỉ cần Tiểu Nhạn học được hai ba phần võ nghệ của thầy hắn, thì hắn cũng đủ hoành hành bọn ta...
Nói đến đây, Bào lão sư thở dài nặng nề, rồi cố gắng phấn chấn tinh thần nói :
- Vừa rồi Trương đệ hỏi ta vì sao sợ Giang Tiểu Nhạn. Nói thực, lão chưa hề sợ hắn mà chỉ sợ sư phụ hắn. Sư phụ hắn dáng vẻ chỉ là một thư sinh yếu nhược. Bốn mươi năm trước đã già rồi, hiện giờ nhất định rất cao niên. Danh tánh người này không ai biết, nhưng võ nghệ quả thật khôn lường, không ai không kiêng dè úy kỵ. Bốn mươi năm trước anh hùng giang hồ chỉ có hai người: một là Thực Trung Long, hai là Long Môn Hiệp. Lúc đó danh tiếng của ta còn chưa được nhắc đến. Tuy nhiên cả Thực Trung Long và Long Môn Hiệp đều đại bại trong tay người này. Bọn họ bình nhật tung hoành giang hồ không người địch nổi, nhưng vừa nghe người này đến lập tức như thỏ gặp chó săn mau mau kiếm nơi ẩn trốn.
Trương Hắc Hổ nghe đến xuất thần, còn Tưởng Thành thì cười nói :
- Bào lão ca nhất định đã hiểu lầm rồi. Tiểu Nhạn trước đây cầu Lang Trung Hiệp thu nhận hắn làm đồ đệ. Ý Lang Trung Hiệp không muốn thu nạp nên đem mấy cây thiết côn làm điều kiện gây khó cho hắn. Vậy thì lão hiệp khách bản lĩnh như vậy sao chịu nhận hắn? Chẳng qua là lời đồn nhảm khiến Bào lão ca phải lo sợ vu vơ. Hôm qua, ta nghe nói Tiểu Nhạn đã đến Xuyên Bắc, hắn trên đường cướp đoạt ở Loa Sư lãnh giết hai quan nhân cướp quan quyến của Phùng An huyện Chính Đường. Tiểu tử này quả to gan dám cướp thê tử của huyện quan mà đưa vào điếm phòng bức hiếp đến nỗi người ta phải treo cổ tự tận.
Chí Khởi nghe nói tim không ngừng đập loạn. Tưởng Thành lại tiếp lời :
- Điếm gia báo quan, khi quan nhân đến thì Tiểu Nhạn thảm bại mà chạy, trên đầu lại còn ăn mấy cây côn. Nghe nói tiểu tử đó giờ đây vừa đen vừa mập, còn có một chòm râu dài nữa.
Chí Khởi sợ đến muốn bỏ chạy, thấy Bào lão sư dùng năm quyền như thiết chùy dộng mạnh xuống bàn như tiếng sét bên tai. Chí Khởi giật mình buột miệng kêu :
- Ây da!
Bào Chấn Phi trợn mắt nhìn Chí Khởi nói :
- Chí Khởi...
Chí Khởi run rẩy “dạ” một tiếng. Bào Chấn Phi lại cười lạnh thật đáng sợ. Chí Khởi biết nếu sư phụ nhìn thấy sơ hở tất sẽ giết lão, lòng lão hoang mang kinh sợ, nên mặt mày tái mét, hai mắt cụp xuống. Nhưng Bào lão cười xong, lại nói :
- Chí Khởi, con nhớ năm đó Chí Thăng làm chuyện thương luân bại lý không? Nào ngờ nhi tử của hắn còn tham dâm tàn bạo hơn hắn, làm những việc kinh người. Sau khi ta giết Chí Thăng, vô cùng hối hận, nếu ta sớm biết Tiểu Nhạn là một tên bại hoại như vậy, thì ta sẽ không tha hắn. Hiện giờ, không ngờ hắn học xong võ nghệ đối địch với bọn ta, lại còn hoành hành trên giang hồ. Đừng nói Bào lão ta có tư thù với hắn, nếu không có tư thù ta cũng làm một hành vi hiệp nghĩa: thay trời trừ đi một tên cuồng tặc dâm phu.
Chí Khởi thở phào nhẹ nhõm. Lão biết sư phụ không ngờ rằng người mạo danh Tiểu Nhạn làm nhiều việc bại hoại chính là lão.
Bào lão sư khom người nói với Trương Hắc Hổ và Tưởng Thành :
- Bào Chấn Phi ta đến đây tuy có phần bị Giang Tiểu Nhạn bức ép, nhưng ta rời khỏi Hán Trung là vì ý muốn tìm hắn quyết đấu. Hiện giờ, hắn đáng tội chết như vậy dầu hắn không tìm ta, thì ta cũng truy lùng hắn. Nhưng ta đã già rồi, còn môn đồ này là đệ tử đắc ý nhất của ta. Tuy nhiên các người thấy đó, thương thế của hắn còn chưa lành chỉ vì mấy hôm trước đã huyết đấu với Tiểu Nhạn. Giờ đây chỉ mong được chư vị tương trợ. Chư vị là hào kiệt nghĩa hiệp nổi tiếng trên giang hồ, ta nghĩ các người không thể tọa thị xem đám dâm tặc bạo hành như vậy. Chư vị nếu giúp ta trừ đi Tiểu Nhạn, nhân mạng do ta đền với phủ nha, còn môn đồ Côn Lôn phái ta xem như sư điệt của chư vị. Sau này Hán Trung, Trường An đều đặt dưới quyền chư vị sử dụng.
Bào lão sư nói đến đây, Tưởng Thành nói tiếp :
- Bào lão ca ca hà tất khách sáo. Giang Tiểu Nhạn cũng là thù nhân của ta. Có bọn ta nơi đây đâu thể dung cho hắn đi về phía tây, càng không để cho hắn sống mà chạy khỏi Xuyên tỉnh.
Trương Hắc Hổ cũng cao hứng nói :
- Tam đệ, hãy mau phái người đến mời đại ca đến đây chúng ta cùng thương lượng phương cách đối phó với Giang Tiểu Nhạn.
Tưởng Thành lập tức cho mời đại ca kết nghĩa là Trượng Bát Thương Lưu Kiệt, đồng thời bảo gia đinh chuẩn bị cơm rượu.
Bào lão sư lại nói :
- Ta nghĩ người ở đây càng đông càng tốt. Tiểu Nhạn đã theo sư phụ hắn học mấy năm võ nghệ, chắc rằng đã học được tuyệt kỹ, tốt nhất nên mời Bồi Châu Hồ Cao sư phụ Thiết Trượng Tăng và Lang Trung Hiệp đến đây.
Tưởng Thành nói :
- Cao lão sư phụ giờ đã quy ẩn, quyết không bàn chuyện giang hồ. Thiết Trượng Tăng nghe nói đang ở Xuyên Tỉnh, nhưng để đối phó Giang Tiểu Nhạn mà mời người bản lãnh như vậy thực không đáng. Còn Lang Trung Hiệp Từ Lân là thù nhân của huynh đệ ta.
Bào Chấn Phi hỏi :
- Nghe nói Lang Trung Hiệp mười năm nay rất an phận ở gia trung, lẽ nào đắc tội với chư vị?
Tưởng Thành nói :
- Hắn tuy an phận, nhưng nhi tử Từ Nhạn Vân của hắn thực đáng ghét, luôn đối địch với bọn ta.
Bào Chấn Phi lại hỏi :
- Võ nghệ của Từ Nhạn Vân thế nào?
Tưởng Thành nói :
- Khá lắm! Kiếm pháp cơ hồ cao hơn phụ thân hắn, niên kỷ khoảng trên hai mươi. Tính tình còn cao ngạo hơn cả Lang Trung Hiệp, cưới một tức phụ là tôn nữ của Thục Trung Long tên Thái Tiểu Tiên. Bảo kiếm của nàng ta ngay cả Lang Trung Hiệp cũng không địch nổi, thường cưỡi một con tiểu hắc mà hoành hành bên ngoài.
Sắc mặt đen của Chí Khởi chợt trắng đi. Nghe nói nhi tức của Lang Trung Hiệp là một người cưỡi hắc mã, lão chợt nhớ đến hôm đó lúc hoàng hôn ở tiểu hoàng gặp một việc đến giờ còn kinh sợ.
Bào Chấn Phi ngồi bên cạnh vuốt chòm râu bạc, trầm tư. Bọn Hắc Hổ, Tưởng Thành vừa nghe nhắc đến Lang Trung Hiệp cũng giống như Bào Côn Lôn nhắc đến Giang Tiểu Nhạn vậy. Mắt trợn tròn, mặt trắng bệch dường như vừa hận vừa sợ vậy. Tất cả đều trầm mặc không lên tiếng.
Lúc này, ngoài viện có tiếng ồn ào thì ra Trượng Bát Thương Lưu Kiệt đến. Người này thân thể cao lớn, mặc y phục rộng rãi, thái độ cực kỳ cao ngạo. Gặp Bào Chấn Phi thấy lão mỉm cười chào hỏi, hắn chỉ khẽ gật đầu chào lại. Còn đối với Chí Khởi, hắn chẳng thèm để mắt đến.
Mọi người cùng ngồi vào bàn tiệc. Lưu Kiệt chễm chệ ngồi ở đầu bàn. Bào Chấn Phi ngồi ghế thứ hai, không ai chú ý đến Chí Khởi khiến lão cảm thấy vô vị, lui ra khỏi phòng. Đến giữa viện thấy mọi người nhìn lão cười, dường như cười nhạo dáng vẻ to cao đen đúa kệch cỡm, với chòm râu xồm xoàm cùng bộ quần áo thư sinh vừa chật vừa ngắn của lão. Chí Khởi càng thêm buồn bực không biết phát tiết thế nào, ra cửa giậm mạnh chân rồi bước ra đường.
Chí Khởi chầm chậm bước, vì mỗi bước chân của lão khiến tay, vai và lưng đau nhức. Lão thấy người đi đường chú ý đến mình.
Chí Khởi đi vào một tửu điếm. Khách nhân ở quán này rất đông, có người gặp Chí Khởi kêu lớn lên :
- Các vị đến đây xem mau. Người này là cao đồ của Côn Lôn phái.
Bọn cười nói này đều là thủ hạ của Trương Hắc Hổ và Tưởng Thành. Bọn chúng đều biết chút võ nghệ nhưng đều là bọn côn đồ. Chúng cười châm chọc mỉa mai Chí Khởi, nhưng lão lại nghĩ là người ta tán dương lão, bèn nhướng mày vòng tay chào mọi người.
Có người kéo ghế mời lão ngồi, rồi hỏi :
- Tưởng đại gia thiết tiệc trong đó có thịt béo rượu ngon, cớ sao lão huynh không ở đó chung vui?
Chí Khởi lắc đầu, hậm hực nói :
- Ai thèm cơm rượu chung với bọn họ. Sư phụ ta đã xưng huynh đệ với chúng, ta không cam tâm gọi chúng là sư thúc. Chí Khởi này là đại môn đồ của Bào Chấn Phi, giờ đã gần năm mươi. Thanh Viễn tiêu điếm ta cũng mở đã hơn mười năm. Ta lại là một trong Tử Dương nhị kiệt. Xuyên Bắc Lang Trung Hiệp ta đã từng đấu qua. Nay ta lại phải làm hậu sinh vãn bối ở Xuyên Bắc này, ai có thể chiụ đựng được nỗi nhục này?
Bọn người này cười ha hả, có người nói :
- Đừng nóng. Lão huynh chỉ thấp hơn một bực so với Trương nhị gia. Nhưng nếu Bồi Châu Hổ và Thiết Trượng Tăng cùng đến thì... Úi chà! Lão huynh đã trở thành tôn tử rồi.
Chí Khởi khí giận bừng bừng, đấm mạnh một quyền xuống bàn, khiến nó kêu lên răng rắc, lão lẩm bẩm mắng :
- Chỉ toàn do tên cẩu tặc Tiểu Nhạn, nếu không ai có thể khiến ta đến nơi này mà thọ nhục?
Mọi người vui vẻ cười nói, còn Chí Khởi cứ luôn miệng chửi mắng Giang Tiểu Nhạn.
Khi đó, có một tửu khách bên cạnh rất chú ý đến Chí Khởi. Người này ước khoảng trên dưới bốn mươi, sắc mặt đen đúa, thân thể còn cao lớn hơn Chí Khởi, nhưng lại rất ốm, y phục lại xốc xếch, nhưng hai mắt sáng quắc, thần khí tinh anh.
Hắn nghe nhắc đến Giang Tiểu Nhạn càng quan tâm hơn. Lúc này, có một thủ hạ của Tưởng Thành châm rượu, nói với Chí Khởi :
- Bằng hữu, đừng mắng Tiểu Nhạn, cũng đừng sợ hắn, hãy uống chung rượu này. Ta báo cho huynh đài biết Tiểu Nhạn quyết không dám đến Nghi Long huyện này, vì hắn ở Loa Sư lãnh làm tặc tử cướp gia quyến của Phùng An huyện Chính Đường. Hiện giờ án này đã lan rộng. Công văn trên phủ đã đến bổn huyện, ta mới nghe Phùng đại gia trong nha môn nói đó.
Chí Khởi bưng chung rượu định uống, nghe lời này, bất chợt run tay làm rượu đổ văng tung tóe lên một người mặc áo xanh ngồi bên cạnh. Người đó nắm quyền mắng lớn :
- Đồ mù! Đồ thối!
Chí Khởi bị quyền người này đánh trúng vào vết thương cũ trên vai trái, đau đớn “hự” lên một tiếng, mặt mày nhăn nhó, đang định đánh lại, chợt nghe vị tửu khách mặt đen bên cạnh đứng dậy nói có ý thanh minh :
- Các vị bằng hữu, xin đừng nghe tin đồn nhảm. Tiểu Nhạn là huynh đệ của ta hắn đường đường là một trang nam tử. Nếu nói hắn ngăn lộ cản người, ta có chút tin. Bằng như thật sư hắn cướp gia quyến của Phùng An huyện Chính Đường có chứng cứ hẳn hòi, ta sẽ thay hắn đến nhận tội ở huyện nha. Huynh đệ ta quyết không làm những việc như vậy.
Mọi người nghe nói giật mình kinh hoàng. Có hai người hình như biết lão diện tử này, nên vội đẩy hắn ngồi xuống nói :
- Lão Ngũ, mi và Tiễu Nhạn đã mười năm chưa gặp, trước kia lại không phải là chỗ thâm giao. Hà tất gì mi lại thay hắn mà nói sự bất bình?
Lão Ngũ này có chút say rượu, hắn bèn giơ nắm tay, mở to mắt, nói :
- Sao lại nói là không có thâm giao? Tiễu Nhạn và ta giữa đường gặp nạn mà kết huynh đệ. Mười năm trước, ta bảo hắn gia nhập lục lâm, hắn kiên quyết không chịu. Sao giờ hắn có thể cướp quan quyến huyện quan được? Nói không chừng đây là do bọn tặc nhân nào đó làm, rồi mạo xưng danh hắn.
Chí Khởi vừa nghe lời của lão Ngũ đã giận rồi. Vì Chí Khởi ngỡ người này yếu nhược, nên bước qua vung quyền đánh lão Ngũ.
Họ Ngũ vội hoàn chiêu. Chí Khởi tuy sức lực dũng mãnh, nhưng đang mang thương thế, nên thân hình xoay trở chậm chạp, mới hai quyền đã bị họ Ngũ đẩy cho một cái. “Hự” một tiếng, đầu va vào bình rượu trợt té, chân vướng vào chân bàn.
Người quanh đấy cười lớn. Có người khích lệ :
- Đừng gấp. Bò ra rồi đánh tiếp!
Lúc này, những khách bình thường đếu đã chạy trốn. Chưở?g quỹ của tửu điếm đừng trên bàn, khoát tay ngăn họ. Chí Khởi phẫn hận, bò dậy, đấm chưởng quỹ một quyền bay xuống đất, rồi quay sang đánh họ Ngũ.
Họ Ngũ vội nhấc một chiếc ghế lên đỡ. “Rắc!” một tiếng, bốn chân ghế gãy lìa. Họ Ngũ bèn chụp bình rượu trên bàn ném vào mặt Chí Khởi.
Chí Khởi muốn né cũng không kịp, bình rượu đập vào mặt lão khiến máu mũi tuôn xuống như mưa. Chí Khởi như một tên điên, nhảy vào bên trong chụp lấy cây dao chặt thịt của tửu điếm ném về phía họ Ngũ.
Nào ngờ, ném trật vào đầu một người mà người này theo Trương Hắc Hổ đến đây. Trên chóp đầu hắn máu tươi chảy ròng ròng, hắn nén đau rút đoản kiếm trong lưng ra, bổ vào Chí Khởi mắng lớn :
- Hung đồ. Mi mù rồi!
Chí Khởi thoái lui ra sau, đồng thời những người bên cạnh ngăn cản người cầm đoản kiếm. Lúc này, trong tửu điếm thật hỗn loạn. Tiếng chửi mắng la hét, tiếng khuyên ngăn vang lên hỗn tạp.
Họ Ngũ nhảy ra khỏi điếm vỗ ngực mắng Chí Khởi đang ở bên trong :
- Họ Long kia, ngay cả Bào Côn Lôn nữa. Nếu bọn mi là hảo hán hãy ở Nghi Long huyện mà chờ. Nội trong mười ngày ta bảo đảm sẽ tìm được Giang Tiểu Nhạn đến đây, chừng đó sẽ tranh cao thấp.
Chí Khởi ở trong cũng quay ra mắng lại. Lão còn định phóng ra ngoài, nhưng người bên cạnh đã vội vã hai tay giữ chặt lão.
Nắm phải tay trái không sao, nhưng chụp nhằm tay phải khiến lão đau nhức chịu không nổi, luôn mồm kêu gào mọi người buông tay lão ra.
Lúc này, họ Ngũ ở phía ngoài đã đi rồi, còn người bị thương cũng được ngăn giữ. Chí Khởi vội bước đến xá mấy cái tạ tội. Người đó giận dữ mắng mấy câu, rồi từ từ thu đoản kiếm lại.
Trong điếm không khí ồn ào dần dần lắng dịu. Nhưng quang cảnh chung quanh thật bừa bộn, bàn ghế gãy nằm ngổn ngang, thực phẩm văng tung tóe, chén bát đổ nát.
Chí Khởi dùng tay áo quệt máu mũi, hỏi :
- Họ Ngũ kia là ai? Hắn thực quen biết Tiểu Nhạn sao? Chư vị có ai biết không?
Có người nói có vẻ hiểu biết :
- Người đó là Hắc Bào Tử Ngũ Kim Hổ. Hắn cũng có chút danh tiếng ở Xuyên Bắc. Trước kia, hắn từng là lục lâm, làm đại đầu mục ở Tương Tử sơn. Mười năm trước, Tiễu Nhạn còn là một hài tử lưu lạc đến Xuyên Bắc đói khát, cô đơn, đã ở qua mấy ngày làm lâu la ở Tương Tử sơn. Vì thế, Hắc Báo Tử và Tiểu Nhạn biết nhau. Sau đó, Tương Tử sơn bị tảo trừ, Ngũ Kim Hổ cũng bị bắt. Trải qua mấy năm tù ở nha môn, hình phạt nào cũng bị nếm qua, nhưng hắn vẫn bền gan chặt dạ bảo là người bị bọn giặc bắt theo, chứ không thừa nhận mình là tặc nhân. Cuối cùng, quan nha phải tha cho hắn. Năm rồi, hắn mới ra khỏi ngục, đi phiêu bạt khắp nơi. Tuy không dám làm giặc cướp nữa, nhưng thường đến lừa các sòng bạc vì đã học được ngón cờ bạc trong ngục, nên y thực của hắn cũng tạm đủ. Gần đây, vì danh tiếng của Tiểu Nhạn quá lớn, hắn bèn đi khắp nơi thổi phồng nói là mười năm trước hắn từng thâm giao với Tiểu Nhạn, còn nói đã cứu mạng Tiểu Nhạn nữa.
Chí Khởi vừa nghe phát lạnh cả xương sống, những người chung quanh an ủi :
- Lão bằng hữu đừng sợ. Tiểu Nhạn đến đây thì thế nào? Thứ nhất, có Lưu đại gia, Trương nhị gia, Tưởng tam gia và bọn chúng ta cũng đủ để ngăn hắn. Thứ hai, hắn đến đây cũng tốt. Loa Sư lãnh có gây trọng án, quan nhân có lệnh tróc nã hắn đó.
Chí Khởi càng run sợ, lo lắng hơn. Ngồi thở dài một hồi rồi giả vờ bực bội nói :
- Không sợ. Không ở nơi này chờ đợi thì không phải hảo hán.
Nói rồi, đứng dậy muốn đi, chưởng quỹ bước đến nói :
- Đại gia, toàn bộ đồ đạc ở đây bị hủy rồi tính làm sao đây?
Chí Khởi trợn mắt hung dữ nói :
- Mi muốn ta đền sao? Họ Ngũ kia chạy rồi, bọn mi đi bắt hắn về, muốn đền cả hai cùng đền.
Lão còn đang ương ngạnh trả lời, chợt bên ngoài bước vào hai quan nhân. Chí Khởi bất giác cảm thấy lạnh mình, mặt biến sắc, thoái lui mấy bước, tay cầm sẵn ghế chuẩn bị cự địch.
Nhưng cơ hồ không phải đến đây bắt lão, mà vào trong hỏi thăm mấy câu chuyện gì đã xảy ra, rồi họ bước đến xem thương thế của Chí Khởi và người thọ ngộ thương.
Khi hai quan nhân đi khỏi, tâm trí của Chí Khởi mới dần bình tĩnh, lão thầm tính toán :
“Ta ở lại đây không xong. Một là đang thọ thương đánh không lại người, hai là việc Loa Sư lãnh bại lộ thì rắc rối càng lớn. Giờ phải mau trở về dọa sư phụ để người nhanh chóng mang ta đi nơi khác”.
Lão tìm kiếm khắp người ra một miếng ngân lượng nhỏ đền bù việc gây đổ bể hư hại cho chưởng quỹ, đồng thời khom người tạ tội cùng kẻ mà lão lỡ gây thương tích :
- Đại ca, xin miễn chấp sai lầm của ta. Vừa rôì, chỉ vì tên họ Ngũ làm ta nóng giận, ném dao chém hắn, không hiểu vì sao lại hoa mắt trúng nhằm đại ca.
Khăn tay của người này đang ướt đẫm máu, trên mặt máu cũng tuôn ròng ròng, hậm hực nói :
- Tiểu tặc tử đừng nhiều lời. Hiện giờ ta biết mi là bọn Côn Lôn phái, chính là Thôi Sơn Hổ Long Chí Khởi. Thì ra lũ mi cũng chỉ là loại trùn dế, rút đầu rút cổ đang lẩn tránh kẻ khác.
Chí Khởi cúi đầu không dám đáp lại, vòng tay mấy cái rồi đi khỏi tửu điếm, nén giận thầm mắng :
“Đồ cẩu tặc!”.
Lão cắm cúi đi về nơi ở của Tưởng Thành.
Vừa đến bên trong, chợt nghe tiếng hoan hô rầm trời. Chí Khởi ngẩng lên nhìn thấy trong vòng vây đầy người của bọn Lưu Kiệt, Trương Hắc Hổ, Tưởng Thành, thì đứng ở giữa là Bào Côn Lôn đang múa bài đao Trục Tĩnh Càn Nguyên thập bát thức mà Chí Khởi học ba năm vẫn chưa thành thục.
Chỉ thấy đao quang lấp loáng, râu tóc bay phấp phới. Lão sư tuy thân thể mập mạp, nhưng thế cước linh hoạt cực kỳ, khiến người xem xuất thần luôn miệng hoan hô cổ võ.
Múa xong bài đao, lão tiêu sư hồi bộ, thở một hơi nhẹ nhàng. Mọi người tán dương khen ngợi :
- Tinh thần lão anh hùng tuyệt vời. Sức lực còn hơn cả thanh niên.
Có người nói :
- Đường đao của lão sư đi vừa rồi bọn ta thực bình sinh chưa thấy qua.
Trương Hắc Hổ ngồi trên tràng kỷ, không ngừng đưa ngón cái lên. Tưởng Thành thì nghiêng đầu nói với người bên cạnh mấy câu, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc. Ngay cả Lưu Kiệt vừa rồi, thái độ cực kỳ kiêu ngạo, hiện giờ hai mắt cũng nhìn sững sờ. Lão sư vẫn cầm đao, mặt lộ vẻ đắc ý nói :
- Võ nghệ Côn Lôn phái ta có bốn đường côn, tám bộ đao, còn có Thạch Tứ thủ mật huyết, đồ đệ ta tuy đông, nhưng truyền thụ không đều. Xem như học được tám phần võ nghệ của ta có Chí Trung, Chí Tài và tôn nữ A Loan, học được bảy phần có Chí Cường, Chí Minh, Chí Khởi.
Nói đến đây, quay đầu lại nhìn thì thấy cao đồ của lão Long Chí Khởi áo quần rách nát, mũi đang chảy máu, thảm hại đứng bên cạnh. Lão sư bất giác kinh ngạc. Mọi người cùng chăm chú nhìn Chí Khởi.
Bào Chấn Phi gấp rút bước qua hỏi :
- Bên ngoài gặp phải chuyện gì, sao đến nỗi thê thảm như vậy?
Long Chí Khởi kéo tay sư phụ, khóc kể :
- Sư phụ, theo con ra đây. Đồ đệ có việc cần kíp muốn báo với lão nhân gia.
Lão định kéo Bào Chấn Phi ra ngoài để nói, không ngờ Bào lão sư gạt tay trợn mắt giận dữ nói :
- Có chuyện gì cứ nói ở đây, sợ ai nghe được?
Chí Khởi chau mày nhỏ giọng kể qua sự tình xảy ra vừa qua. Nghe xong, lão sư từ từ biến sắc, lúc đầu trắng bệch, sau dần dần đỏ tía. Chí Khởi lại bi thương khóc lớn :
- Sư phụ, hay là chúng ta chạy đi. Giang Tiểu Nhạn đến đây, hắn quyết không tha đâu.
Lão sư mím môi giang tay tát Chí Khởi một tát như trời giáng. Chí Khởi đau quá buột miệng kêu lên. Lão sư lại đá một cước mắng :
- Tiểu Nhạn không chịu buông tha, còn ta há chịu thua sao? Tiểu tử đó đến đây, ta quyết đao đối kiếm, già đối trẻ, một sống một chết. Nếu mi sợ thì cứ cút đi, sau này đừng gọi ta là sư phụ nữa.
Chí Khởi bị Bào Chấn Phi đá nằm dài dưới đất. Bọn Tưởng Thành chạy đến đỡ Chí Khởi và khuyên lão sư bớt nóng giận.
Bào lão sư gầm gừ hồi lâu, mới từ từ trấn tĩnh, vuốt chòm râu bạc cười nói :
- Hắn nói tên Ngũ Kim Hổ sẽ mời Tiểu Nhạn đến đây đấu với ta. Hắn không biết là ta đang đợi Tiểu Nhạn ở đây.
Sau đó, lão nói với Tưởng Thành :
- Tưởng lão đệ, lúc nãy khi dùng cơm, Tưởng đệ nhờ ta đến Lang Trung Hiệp, thay đệ báo thù năm trước, ta đã đồng ý. Nhưng hiện giờ vì việc Giang Tiểu Nhạn ta phải ở lại đây chờ hắn. Việc của tiểu đệ chờ sau khi ta và Tiểu Nhạn phân rõ sinh tử thắng bại, rồi sẽ giúp đệ.
Tưởng Thành nói :
- Việc đó không vội. Mười năm trước lúc đệ ở nhà Lang Trung Hiệp, nếu không vì Tiểu Nhạn đã không bị Lang Trung Hiệp sỉ nhục. Tiểu Nhạn và ta không thể đứng chung trời. Hắn đến đây bọn ta nhất định ra tay tương trợ lão ca, quyết không để hắn toàn thây rời khỏi Nghi Long huyện.
Lão sư cầm đao, vòng tay nói :
- Nhờ vào chư vị!
Chí Khởi đã được người đỡ vào phòng trong nghỉ ngơi.
Bào Chấn Phi cùng Lưu Kiệt, Trương Hắc Hổ, Tưởng Thành vào phòng đàm đạo.
Bào lão sư thấy trong ba người thì ngoài Tưởng Thành ra, hai người kia không chuyên tâm đối phó Tiểu Nhạn. Bọn chúng chỉ muốn giúp chút công lao để trừ Tiểu Nhạn, sau đó lợi dụng Bào Chấn Phi thay chúng tiễu trừ phu tử Lang Trung Hiệp. Vì khi Từ Lân và Từ Nhạn Vân còn sống trên chốn thế gian này thì Lưu Kiệt và Trương Hắc Hổ không an tâm xưng hùng xưng bá ở Xuyên Bắc.
Ba người cùng xưng huynh đệ với Bào lão sư rất thân tình. Lưu Kiệt vừa rồi nhìn thấy đao pháp của Bào Côn Lôn tuyệt luân nên kiêu ngạo cũng tiêu tan, dường như hắn đặc biệt muốn liên kết với Bào lão nên cười nói :
- Phòng ốc nơi này chật hẹp, nơi này lại buôn bán. Nếu Tiểu Nhạn đến đây thật khó mà triển khai đao pháp. Bào lão sư khi đó bị hạn chế mà thất thế, chi bằng hãy dọn đến trang viên của đệ mà trú ngụ.
Bào Chấn Phi thấy nơi này cũng có chút bất tiện, không phải vì chật hẹp mà do bởi môn hạ của Tưởng Thành quấy động. Nếu Tiểu Nhạn nửa đêm đến đây thật khó bề xoay trở. Nên nghe Lưu Kiệt nói lão rất vui mừng. Đêm đó, Bào Chấn Phi cùng Chí Khởi đến Lưu gia tạm trú.
Nhà Lưu Kiệt ở phía Đông bắc cách thành không quá năm dặm. Nhà hắn cũng lớn, sai nha, thủ hạ, a hoàn có hơn năm mươi người. Bào Chấn Phi thấy vậy rất an tâm. Chí Khởi đến đây cũng rất vui mừng, vì lão vừa đến đã gặp nhà Lưu Kiệt có mấy a hoàn thường ra vào trong nhà nhưng đáng tiếc họ lại sắp xếp cho Chí Khởi cùng phòng với sư phụ nên lão ngay cả nhìn ra cửa cũng không dám.
Bào Chấn Phi nghĩ rằng Tiểu Nhạn sắp đến, nên hết sức cẩn trọng. Sư đồ hai người thường ít ra khỏi phòng. Buổi tối lúc ngủ cửa đóng rất chặt. Chí Khởi cũng tìm một thanh đao. Côn Lôn đao tuốt khỏi vỏ để sẵn bên mình.
Trong đêm, hai người thay phiên nhau thức canh phòng, có động tĩnh gì là Bào lão sư đã sực tỉnh giấc ngay, cầm đao nhảy xuống giường nghiêng tai nghe ngóng.
Đêm đầu tiên đã giật mình thức dậy hai ba lần. Long Chí Khởi thật hết sức chịu nổi, lòng vừa sợ hãi vừa tức giận phiền não, còn Bào lão sư cứ mãi tròn mắt mà quan sát động tĩnh. Ban ngày, Chí Khởi ngủ vùi trong phòng.
Đến ngày thứ hai, Trương Hắc Hổ cũng đem gia quyến và thủ hạ của hắn đến Lưu gia cư trú. Tưởng Thành cả ngày cũng ở đây. Mọi người vui vẻ, trong nhà náo nhiệt.
Liên tiếp mấy ngày, Bào Chấn Phi cảm thấy bất an. Lưu Kiệt, Trương Hắc Hổ luôn phái người đi thám thính, thì nghe được tin nha môn có hai bổ đầu đến đây chờ đợi tróc nã Giang Tiểu Nhạn, tên cường đạo cướp gia quyến của Phùng An huyện Chính Đường ra thì không có chuyện gì.
Chí Khởi hai ngày trước không dám ra khỏi cửa, trừ lúc len lén nhìn đám nữ tỳ của Lưu Kiệt mà sanh nhị tâm ra bất luận lúc nào lão cũng đề cao cảnh giới. Sau hai ngày, không có sự việc gì phát sinh. Bào Chấn Phi cũng đã mua cho Chí Khởi hai bộ đồ, đồng thời thương tích của lão đã lành hẳn. Thế là lão vô cùng cao hứng, ngày ngày cùng thủ hạ của Lưu Kiệt, Trương Hắc Hổ ra ngoài đánh bạc uống rượu, lân la các kỹ viện không việc gì không làm, chỉ là giấu giếm Bào lão sư.
Bào Chấn Phi nhàn cư ở Lưu gia mấy ngày, tinh thần phấn chấn cũng nguôi đi, lòng có chút phiền não. Nhớ đến tôn nữ Bào A Loan, tôn tế Kỷ? Quảng Kiệt và các đồ đệ, nên nhờ Lưu Kiệt bảo một thủ hạ để lão viết thư, gởi tiền phí cho người đó đến Tử Dương, Hán Trung thăm dò tin tức.
Chí Khởi cũng gởi nhờ một phong thư cho ca ca Chí Đằng, bảo Chí Đằng đưa cho lão thêm vài trăm ngân lượng. Lão nghĩ :
“Chỉ cần ngân lượng đến đây, ta sẽ đi ngay dù sư phụ có ngăn cản cũng không được. Sống như vầy thật chán quá!”.
Người đưa thư không quá năm ngày. Trở về nói rõ Giang Tiểu Nhạn đã đến cùng ở chung với Kim Giáp Thần Tiều Đức Xuân, vì hai người là cố giao. Nghe có người từng gặp qua Tiểu Nhạn, nói là võ nghệ hắn cũng không cao cường gì. Hơn nữa, đã bị bệnh trong khách điếm, nếu không gặp qua Tiều Đức Xuân, e rằng đã chết ở đó rồi.
Bào Chấn Phi vừa nghe tinh thần lại càng khẩn trương, lòng chợt có ác niệm, lão thấp giọng nói :
- Sao ta không nhân tiện Tiểu Nhạn đang bị bệnh mà đến đó vung đao giết chết. Trong lúc hắn bệnh võ công ít lắm cũng phải giảm nửa phần. Tiều Đức Xuân chắc cũng không có bản lãnh gì để bảo hộ hắn. Sao ta không kịp thời đi?
Lão lẩm bẩm nói, tuy nhiên bên cạnh không có người nào nghe. Lão căm hận nghiến răng cung tay, nhìn ra của sổ thấy trời cũng không còn sớm nữa. Trời đã hoàng hôn, Bào Chấn Phi nghĩ :
“Lúc này thật tốt. Lưu Kiệt, Trương Hắc Hổ không có ở đây, bọn chúng cũng không thể ngăn ta được. Nếu ta phi ngựa cả đêm chắc sẽ đến kịp nơi đó”.
Bào lão sư vừa hạ quyết tâm. Lão bèn cầm bao hành lý và Côn Lôn đao đi ra ngoài. Vừa đến chuồng ngựa, thì từ ngoài cửa lớn đi vào bốn con tuấn mã. Bốn người trên lưng ngựa chính là Lưu Kiệt cùng hai thủ hạ và một quan nhân.
Lưu Kiệt nhìn thấy trong tay Bào Chấn Phi có cầm hành lý, vội vã bước lên nói :
- Bào lão huynh muốn đi đâu vậy?
Bào lão thấy có người ngoài, nên không tiện nói, đứng đó mà nhìn.
Bọn Lưu Kiệt xuống ngựa, hắn vội bảo người bên cạnh tiếp lấy hành lý và đao của Bào Chấn Phi, rồi khoát tay nói với Bào lão :
- Đừng đi, đừng đi!
Rồi chỉ quan nhân nói :
- Người này chính là Trình Bát gia nha môn của Lang Trung phủ. Tiền lương nội phủ đều do người thu phát. Ở Lang Trung đã hơn hai năm rồi, mấy huyện phụ cận không ai là không biết, lại là cao đồ của Ba Xuyên Lý Liên Thắng võ nghệ tinh thông. Trên giang hồ nghe tên Trình Bát gia không ai là không biết.
Lão tiêu đầu vòng tay nói :
- Cửu ngưỡng! Cửu ngưỡng!
Trình Bát cũng vòng tay nói :
- Lưu đại ca đã thổi phồng đệ rồi. Kỳ thực đệ đây có làm ở nha môn Lang Trung phủ, nhưng trên giang hồ đã không qua lại. Giờ từ Lang Trung đến đây bái kiến lão ca, không chỉ muốn gặp lão anh hùng uy chấn Nam Bắc, mà có một việc gấp muốn cùng lão ca thương lượng.
Bào lão sư vừa nghe cảm thấy ngạc nhiên và thắc mắc. Lưu Kiệt vội mời mọi người vào trong viện.
Lúc này, Chí Khởi vừa uống rượu về thấy trong người nóng nực, nên đứng hứng mát ở sân viện. Chợt thấy sư phụ lão cùng Lưu Kiệt và một quan nhân đi vào, lão giật mình kinh hãi vội thoái lui vào trong phòng.
Lưu Kiệt mời Bào lão sư và Trình Bát vào trong khách đình, dặn dò gia nhân đốt đèn dọn cơm rượu.
Bào lão sư chú ý Trình Bát, tự hỏi không biết quan nhân có chuyện gì nhờ mình. Chờ đợi hồi lâu đèn đã đốt lên, yến tiệc cũng đã dọn ra. Trình Bát mới lên tiếng :
- Bào lão ca, người có biết Lang Trung Hiệp đã đến nơi này?
Bào Chấn Phi lắc đầu nói :
- Ta không biết. Mười năm trước Tiểu Nhạn có mời hắn đến Trấn Ba đối địch cùng ta. Khi đó, thanh thế Lang Trung Hiệp không nhỏ, mấy đồ đệ của ta đều bị hắn đả thương, hắn đến gia môn ta định náo loạn một trận. Lúc đó, ta tuy phẫn nộ nhưng vì không muốn chuốc oán thù, nên khi giao chiến ta hạ thủ có chút lưu tình.
Bào lão mới nói đến đây, họ Trình đã khoát tay nói :
- Không phải. Đệ nghe lần này Lang Trung Hiệp đến không phải để tỷ võ với lão ca mà hắn nói Giang Tiểu Nhạn đến Xuyên Bắc để hoành hành, ở Loa Sư lãnh sát thương quan nhân, cướp gia quyến của Phùng An huyện, nên Lang Trung Hiệp phẫn nộ. Hôm qua, hắn nói sẽ đến đây bái kiến lão ca, để cùng nhau hợp lực mà tiễu trừ Giang Tiểu Nhạn.
Bào lão sư vừa nghe lời này cực kỳ hoan hỷ, liên tiếp nói :
- Được! Được! Nếu Lang Trung Hiệp đến đây coi như ta có thêm một tay hảo thủ.
Trình Bát nói :
- Lão ta đến đây không chỉ có một mình, còn có thiếu gia Từ Nhạn Vân, võ nghệ cao hơn phụ thân Từ Lân. Thê tử của Từ Nhạn Vân là ngoại tôn nữ của Thục Trung Long, võ công còn hơn phụ tử hai người nữa.
Bào Chấn Phi mỉm cười nói :
- Ngay cả nhi tức phụ của Lang Trung Hiệp cũng muốn giúp ta sao. Họ đến thì ta phải từ chối mới được. Bào Chấn Phi ta xông pha giang hồ mấy mươi năm lẽ nào không thể đơn đao độc lực đấu với Tiểu Nhạn, phải mời người ngoài giúp sức đã là chuyện đáng xấu hổ, giờ còn gọi thêm một phụ nhân trợ lực. Dù có thắng Tiểu Nhạn thì danh tiếng mấy mươi năm của ta cũng trôi theo dòng nước.
Nói đến đây, lòng già càng thêm thương nhớ tôn nữ A Loan, nên thở dài.
Trình Bát lắc đầu nói :
- Nhi tức của lão không đến đâu. Hiện nàng đã trở về nhà phụ mẫu rồi. Tuy nhà phụ mẫu của nàng không xa, nhưng chí ít hai ba tháng mới trở lại. Thái Tiểu Tiên rất thích xông pha giang hồ, nên những dịp như vậy thừa cơ đi khắp sơn nam bắc hải. Do vậy, khó biết nàng ta ở đâu mà gặp được, hai phụ tử Lang Trung Hiệp hoàn toàn không thể quản thúc được nàng.
Bào lão nghiến răng nói :
- Nếu ta là Lang Trung Hiệp thì không được, gia giáo nhà ta phải nghiêm minh. Ta có hai nhi tử đều cưới con nhà nông gia. Các cô nương qua lại giang hồ, mãi võ không thể bước chân vào Bào gia. Tôn nữ của ta tuy học võ nghệ, nhưng cũng biết lễ nghĩa. Hiện giờ, đã gả cho đích tôn của Long Môn Hiệp là Kỷ Quảng Kiệt. Việc này Trình huynh đệ cũng biết.
Trình Bát gật đầu, Bào Côn Lôn thở dài nói tiếp :
- Không những ta trị gia như vậy, mà thu đồ đệ cũng định giới nghiêm minh. Nếu không, ta đâu kết oan gia cùng Giang Tiểu Nhạn.
Lúc này, Lưu Kiệt mời mọi người vào bàn tiệc. Trình Bát ngồi ghế đầu, Bào Chấn Phi ngồi ghế thứ hai, ghế thứ ba chừa trống chờ Trương Hắc Hổ, còn Lưu Kiệt ở cuối bàn mà bồi tiếp.
Uống qua một tuần rượu, Bào Côn Lôn cảm thấy lòng bất an vẫn nhớ đến việc ở Giang Nam. Thừa lúc Tiểu Nhạn bệnh mà giết đi trừ hậu hoạn. Phong thư tin tức vừa rồi lão vẫn còn giữ trong người chưa trao cho ai xem.
Lưu Kiệt dò hỏi :
- Lão ca vừa rồi cầm hành lý định đi đâu?
Bào Chấn Phi mỉm cười không trả lời, cũng không chuyện trò nhiều. Trong bàn tiệc, chỉ có Trình Bát là luôn miệng luôn mồm. Hắn nói :
- Xem ra ta và Tiểu Nhạn là cựu thù cũ.
Rồi hắn kể lại chuyện mười năm trước hắn và Tiểu Nhạn đã va chạm ở hẻm Mỹ Nhân, lập kế cho Tiểu Nhạn bị bắt bị đánh... Hắn lại nói, nếu không phải vì Lang Trung Hiệp lo chuyện phiếm mà cứu Tiểu Nhạn, thì lúc này tiểu tử đó đã làm quỷ không đầu rồi. Không còn sức đâu mà hoành hành bá đạo.
Trình Bát nói đên đây, chợt bên ngoài có tiếng kêu thảm vang lên. Mọi người giật mình đứng dậy. Bào Chấn Phi vọt ra ngoài. Chỉ thấy một người từ trong phòng Bào lão vọt ra, không đến hai ba bước đã nằm dài xuống đất kêu la rên xiết. Thì ra đó là Long Chí Khởi.
Bào Côn Lôn giận dữ hét lớn :
- Tiểu Nhạn! Sao mi không đứng lại đây giao thủ cùng ta, hà tất gì phải đả thương đồ đệ ta?
Bất ngờ, từ trong phòng vọt ra một bóng đen, vọt lên nóc nhà mà đi. Bào Chấn Phi giậm chân nhẩy vọt lên theo. Thình lình cảm thấy thân hình bất ổn, vội trầm cước bộ lại, thì không biết bóng đen đã phi về hướng nào.
Bào Chấn Phi thập phần kinh ngạc, vì thấy bóng đen vừa rồi mình gặp là một bóng đen nhỏ nhắn, chứ không phải như Kỷ Quảng Kiệt và Chí Khởi từng nói là bóng cao to và những người Xuyên Bắc nói là người vừa mập vừa đen là Giang Tiểu Nhạn.
Dưới phòng náo loạn, đèn đuốc đốt sáng choang, Lưu Kiệt chỉ huy bọn tráng đinh tuần sát chung quanh. Bào lão nhẩy xuống, dưới ánh đèn nhìn thấy Chí Khởi nằm dài xuống đất, đã gảy mất nửa cánh tay trái, hôn mê bất tỉnh. Máu tuôn xối xả, vô cùng thê thảm.
Bào Chấn Phi giậm chân thở dài :
- Đồ đệ này vì theo ta mà chịu khổ!
Rồi dặn dò mọi người xung quanh :
- Nó còn chưa tỉnh dậy, đừng nên kinh động!
Lão giận đùng đùng, vào trong viện lấy Côn Lôn đao chạy ra khỏi viện.
Ra đến ngoài trang, thấy một đám hỗn loạn tiếng kêu lao xao, mấy mươi tránh đinh tay cầm đao, tay cầm đuốc, tuần sát khắp nơi.
Lưu Kiệt vung tay ra lệnh :
- Xét thật kỹ cho ta, không chừa đầu cây ngọn cỏ, đừng để tặc nhân trốn thoát.
Tìm kiếm hồi lâu cũng không thấy bóng dáng kẻ xâm nhập lúc nãy.
Chợt thấy xa xa có hai ngọn đèn lồng đi đến. Bào Chấn Phi và Lưu Kiệt đều kinh hãi. Thoáng chốc, ngọn đèn lồng đã đến gần mới nhận diện được. Thì ra đó là sáu bộ đầu ở nha môn này. Tất cả đều cầm móc câu xích sắt khí thế hùng hổ.
Bộ đầu đi đầu họ Thôi, hắn biết Lưu Kiệt, nên gặp mặt vội vã hỏi :
- Đã bắt được Giang Tiểu Nhạn rồi phải không?
Rồi lại chỉ hai bộ đầu ở phía sau nói :
- Đây là hai bộ đầu từ huyện phái đến, truyền lệnh tróc nã đại đạo Giang Tiểu Nhạn, cướp quan quyến ở Loa Sư lãnh. Vừa rồi, có một tiểu hài tử chạy đến nha môn cáo bẩm, nói ở đây đã bắt được Giang Tiểu Nhạn lại còn sát thương hắn nữa. Bọn ta mới vội vã chạy đến đây.
Lưu Kiệt nghe lời này thoáng ngẩn người, cảm giác như Thôi bộ đầu uống rượu say, nên nói chuyện huyễn hoặc vậy.
Bào Chấn Phi giậm chân đùng đùng nói :
- Bị sát tử chính là đồ đệ của ta, hắn sắp chết rồi kìa. Đâu có Tiểu Nhạn nào đâu. Các người vào trong mà xem!
Thế là họ muốn đi các nơi xem xét. Riêng Lưu Kiệt cảm thấy sững sờ khó hiểu, còn Bào Chấn Phi thì tức giận vô cùng.
Sau đó, Lưu Kiệt dẫn sáu quan nhân vào phòng Chí Khởi. Thấy Chí Khởi đã tỉnh dậy, nằm ngửa trên giường, máu không ngớt tuôn chảy, thanh âm yếu ớt.
Mấy quan nhân cầm đèn đến soi, còn hai bộ đầu từ Lang Trung phủ phái đến ti? mi?quan sát, thấy người này quả nhiên ngực to, mặt đen, râu ria xồm xoàm, giống hệt như in diện mạo mà trên phủ mô tả.
Thế là bộ đầu đó ngẩng lên hỏi :
- Lão ta họ gì?
Bào Chấn Phi đáp :
- Hắn họ Long.
Bộ đầu đó nói :
- Chính là tên này. Tặc nhân cướp quan quyến ở Loa Sư lãnh, lúc đầu xưng là Giang Tiểu Nhạn. Nhưng sau đó xưng với xa phu là Long nhị thái gia.
Nghe nói, Bào Chấn Phi giận dữ đạp cho quan nhân này té lăn, đèn lồng trong tay rơi xuống cháy tiêu. Bào lão sư định vung đao chém chết quan nhân. Lưu Kiệt và Thôi bộ đầu vội vã kéo lão giữ chặt tay. Bào Chấn Phi giơ cao đao, mắng lớn :
- Mi dám vu khống đồ đệ ta là cường đạo cướp quan quyến ở Loa Sư lãnh sao? Mi đi hỏi thăm xem môn hạ của Bào Côn Lôn ta trước nay có từng làm việc ác không? Mi bắt không được Giang Tiểu Nhạn, muốn bắt đồ đệ ta tráo vào mà lĩnh thưởng. Mi thực đáng ghét như Giang Tiểu Nhạn.
Bọn Lưu Kiệt bảy tám người liều chết mới đoạt được Côn Lôn đao của Bào lão, khuyên về khách phòng ngơi nghỉ. Trong phòng hãy còn hỗn loạn một hồi.
Bào lão bị Lưu Kiệt, Thôi bộ đầu lôi ra ấn xuống ghế. Có người rót cho lão chung rượu. Bào Chấn Phi vẫn tức giận đùng đùng, mặt tím ngắt, râu tóc dựng ngược, hầm hừ.
Lưu Kiệt nhỏ giọng khuyên lơn :
- Lão ca đừng giận nữa. Ta xem thương thế lệnh đồ tuy nặng, nhưng không phải chết đâu.
Bào Chấn Phi khoát tay nói :
- Sống chết không thành vấn đề, nhưng nỗi oan này khiến ta khó nhận lãnh. Môn đồ Bào Côn Lôn nếu trêu ghẹo phụ nữ sẽ bị ta giết chết, lý nào dám sát hại gia quyến quan nhân. Huống hồ, Long Chí Khởi là đồ đệ lâu năm nhất của ta. Hai mươi năm theo ta không phạm chút lỗi lầm. Trước kia, hắn thường đi bảo tiêu ở Xuyên Bắc, các người có thể đi hỏi thăm. Trừ một chút hiềm khích gây ra với Lang Trung Hiệp, thì chưa hề làm việc gì cho Côn Lôn phái mất mặt.
Thôi bộ đầu nói :
- Việc này nhất định có người làm cho loạn lên. Vì bộ đầu nói phạm nhân niên kỷ, diện mạo giống lệnh đồ, nên lão huynh đừng giận. Ta thay hắn chịu lỗi cùng Bào lão huynh.
Trình Bát hỏi Thôi bộ đầu :
- Vừa rồi người nào đã đến nha môn thông báo với các người?
Thôi bộ đầu nói :
- Là một tiểu hài tử khoảng mười tuổi. Hắn đứng trước cửa nha môn đập cửa hồi lâu, chờ bọn ta ra thì bỏ chạy. Ta nghĩ chắc hẳn là nơi này phái đến.
Lưu Kiệt ngẩn người nói :
- Tình hình xảy ra nơi đây còn chưa cho người báo quan, ở đâu lại ra một đứa con nít như vậy?
Bào lão tức giận thầm nghĩ :
“Hài tử này đến hý lộng sư đồ ta. Côn Lôn phái ta bị thiên hạ khinh nhờn thái thậm. Có lẽ vì những năm gần đây, ta đã hướng thiện, nên bọn giang hồ mới làm như vậy. Nếu ta vẫn hung mãnh như thời niên thiếu, chắc rằng không ai dám lộng hành”.
Trong viện lặng yên một lát, chợt bên ngoài xông vào một người là Trương Hắc Hổ. Hôm nay, trong thành có người mời hắn đi dự tiệc, nên giờ này mới về.
Vừa đến phòng, hắn đã vội hỏi :
- Chí Khởi vừa bị người ta đả thương phải không? Người đó không phải là Giang Tiểu Nhạn phải không? Không bắt được hắn, cũng không nhìn rõ dáng dấp mặt mũi hắn, phải không?
Lưu Kiệt nói :
- Không ai thấy rõ, thuật dạ hành của hắn thật tuyệt vời. Hắn đả thương người ngay cả tung tích của hắn cũng không nhận ra.
Bào lão nói :
- Vì ta ra ngoài phòng trước, diện mạo hắn ta nhìn không rõ, nhưng hình dáng hắn thấp bé. Có thể là tên tiểu hài đến nha môn báo quan. Chư vị có biết quanh Xuyên Bắc này có tặc nhân nào niên ấu như vậy không?
Trương Hắc Hổ giậm chân nói :
- Nhất định là đúng. Vừa rồi trên đường phía đông môn, ta gặp bọn này. Tỷ đệ của chúng đều cưỡi con lừa nhỏ ra khỏi điếm đi về phía bắc.
Trình Bát ngạc nhiên, trộn mắt nói :
- Là tỷ đệ của Thái Tiểu Tiên?
Trương Hắc Hổ gật đầu nói :
- Không sai! Chính là Thái Tiểu Tiên nhi tức của Lang Trung Hiệp và gia đệ của nàng là Thái Tiểu Hùng. Không biết Long Chí Khởi đắc tội gì mà vừa rồi nàng còn muốn lấy mạng của Chí Khởi nữa?
Trình Bát hỏi :
- Từ Nhạn Vân có đi cùng bọn chúng không?
Trương Hắc Hổ lắc đầu, nói :
- Không có. Chỉ thấy tỷ đệ hai người. Đại khái có thể là tỷ tỷ đến nơi này sát thương Long Chí Khởi, bào đệ lại đến nha môn cáo quan, sau đó cùng chạy đi. Có lẽ đêm nay họ về Lang Trung phủ. Phụ tử Lang Trung Hiệp sẽ đến đấu cùng bọn ta.
Trình Bát khoát tay nói :
- Không phải đâu, Lang Trung Hiệp hôm trước nói với mọi người hắn tôn kính Bào lão ca đây. Hơn nữa, là giận Giang Tiểu Nhạn đã gây trọng án ở Loa Sư lãnh.
Trương Hắc Hổ ngập ngừng :
- Nhưng mà...
Nói đến đây đưa mắt nhìn Bào Chấn Phi rồi mới tiếp lời :
- Hôm nay ta ở trong thành dự yến. Trong tiệc có hai người bảo tiêu. Bọn họ từ phía đông đến đây. Trên đường họ đã đi qua Thông Giang huyện gặp Tiều Đức Xuân, Tiều Vinh, Giang Tiểu Nhạn cũng ở nơi đó, vì điệt tử của Tiều Đức Xuân là Tiều Vinh đã gây ra họa ở Thông Giang huyện, Tiều Đức Xuân cũng bị ác bá nơi đó sát thương ngã nhào trong điếm, nên Giang Tiểu Nhạn bèn lưu lại đó, không thể đi về phía tây. Bọn họ có người nhìn thấy Giang Tiểu Nhạn nói hắn tuy có đen, nhưng không có mập mạp chút nào. Nha môn của Thông Giang huyện từng đưa Tiểu Nhạn đến chỗ xa phu lúc xảy ra chuyện ở Loa Sư lãnh nhận diện. Tuy nhiên, xa phu bảo không phải là cường đạo cướp quan quyến. Tên cường đạo đó là một kẻ mặt đen, mập mạp, hắn tuy xưng là Giang Tiểu Nhạn nhưng luôn miệng mắng Giang Tiểu Nhạn. Sau đó còn xưng họ Long. Vì thế...
Mọi người đều đưa mắt nhìn vào Bào Chấn Phi. Trương Hắc Hổ lại nói tiếp :
- Vì thế, hiện giờ có người nghi hoặc là Long Chí Khởi đã làm và còn mạo xưng Giang Tiểu......
Chữ “Nhạn” của Trương Hắc Hổ còn chưa nói ra, thì đã nghe “Ầm! Ầm!” mấy tiếng. Bào Chấn Phi phóng cuớc đá văng bàn tiệc, ly tách văng bể tung tóe. Bào Chấn Phi như một lão hổ lớn tiếng gầm lên :
- Việc đó từ đâu mà có? Đồ đệ của ta làm sao cướp quan quyến, sát hại quan nhân, làm cường đạo mạo xưng Giang Tiểu Nhạn?
Lúc này, mọi người đều sợ hãi trước trận lôi đình của Bào Côn Lôn, nên nép sang bên. Chỉ có Thôi bộ đầu can đảm, nghiêm mặt nói :
- Bào lão tiêu sư, đừng nóng nảy. Sự việc có thể chứng minh. Chứng nhân của Phùng An huyện lúc ở Giang Khẩu trấn đã được điếm gia cứu thoát, nên chưa chết. Xa phu khi đó cũng ở Thông Giang huyện. Lệnh đồ có phải cường đạo hay không, thì hãy để bọn họ nhận diện xác minh. Nhưng theo ta nghĩ, lệnh đồ không nên đi gặp quan là tốt nhất. Nể mặt của Lưu đại gia, Trương nhị gia việc nha môn có thể riêng tư mà hành sự, nên bảo lệnh đồ lánh đi một chút.
Bào Chấn Phi vung tay nói :
- Đồ đệ của ta không phạm pháp thì đi đâu? Chỉ cần các người mời phu nhân của Chính Đường Phùng An huyện đến nhận rõ ra. Nếu quả thật đồ đệ ta làm cường đạo, lúc đó ta mặc hắn cho các ngươi bắt đi, tội tình do quan phán xử. Còn bằng như không phải là vậy, bất cứ ai vu khống đồ đệ ta, thì thanh đao này quyết chẳng dung tình.
Thôi bộ đầu thoái lui một bước, cười nhạt nói :
- Bất tất phải mời phu nhân đến làm gì. Tỷ đệ Thái Tiểu Tiên ắt thấu hiểu sự tình. Nếu không họ và đồ đệ của lão huynh vô thù, cớ sao lại đả thương người. Nàng lại phái tiểu đệ đến nha môn mà cáo bẩm. Rõ ràng nói đại đạo Giang Tiểu Nhạn bị thương ở đây. Đủ thấy lệnh đồ giả dạng Giang Tiểu Nhạn, xem như tỷ đệ họ đã hành động trượng nghĩa.
Bào lão giận run người, râu tóc dựng ngược, mắt long lên sòng sọc, mặt tím ngắt đến rợn người. Lão nghiến răng nói :
- Được! Nhi tức của Lang Trung Hiệp mới vừa đi chưa xa, ta sẽ tìm bắt nàng ta về hỏi rõ nguyên do tại sao nói đồ đệ ta là đại đạo Giang Tiểu Nhạn.
Trương Hắc Hổ và Lưu Kiệt nghe Bào Chấn Phi muốn đi truy vấn nhi tức của Lang Trung Hiệp, bọn họ chẳng những không ngăn trở mà còn vô cùng mừng rỡ, hối thúc gia nhân đem ngựa cho Bào lão.
Còn Trình Bát nói rõ lộ trình của Thái Tiểu Tiên nhất định sẽ về Lang Trung.
Bào lão chậm chạp trở về phòng mình, cầm lấy Côn Lôn đao. Hiện giờ, Chí Khởi đã được khiêng vào phòng, có hai người đang đắp thuốc, băng bó chỗ tay gẫy của lão.
Bào Chấn Phi sắc mặt đằng đằng, sát khí trông như một hung thần, cầm đao vung vẩy nói với Chí Khởi :
- Chờ ta đem nhi tức của Lang Trung Hiệp trở về mới rõ mi oan hay không oan. Nếu quả thật mi vi phạm những giới điều của môn phái, ta sẽ băm mi thành một đống thịt vụn.
Chí Khởi đau đớn rên rĩ thảm thiết, không biết lão có nghe được lời sư phụ nói không.
Bào lão sư cầm đao, đạp cửa chạy ra ngoài nhảy lên ngựa chạy ra khỏi cửa. Bào lão chẳng cần roi ngựa, phi thân lên, một tay cầm cương một tay cầm đao đập vào mông ngựa phi như bay. Truy đuổi không biết bao xa, chợt thấy trước mặt có hai con ngựa ngăn đường.
Hai người cất thanh âm trong trẻo vang lên.
Bào Chấn Phi biết mình đã đuổi kịp rồi, lậo tức dừng ngựa hoành đao nói :
- Ta là Bào Chấn Phi. Ta muốn gặp Thái Tiểu Tiên nhi tức của Lang Trung Hiệp. Bọn mi có phải là chúng không?
Tiếng nói vừa dứt đã thấy một bóng người ốm yếu cưỡi trên lưng của một con lừa nhỏ. Thanh âm trong trẻo của thiếu nữ đáp lời :
- Chính ta. Bào lão đầu đuổi theo ta làm gì? Vừa rồi ta không giết lão vì thấy niên kỷ của lão đã cao, không nhẫn tâm xuống tay.
Bào lão căm hận mắng :
- Cẩu dâm phụ!
Lời chưa nói dứt, đã thấy một đạo bạch quang lóe lên. Bào lão nép người nhảy xuống ngựa, con ngựa hoảng sợ chạy sang bên.
Thái Tiểu Tiên cũng nhảy khỏi lưng lừa. Bảo kiếm như bạch long vùng vẫy ép đến Bào Chấn Phi. Bào lão vung đao đỡ. Chỉ nghe “kẻng”. Thái Tiểu Tiên cảm thấy hổ khẩu tay tê chồn, thoái lui ra sau.
Lúc đó, tiểu hài tử phía sau Bào lão cầm một cành khô đập xuống đầu Bào Chấn Phi.
Bào lão vốn không đề phòng phía sau, nên lãnh trọn một cái đánh của cậu bé. Đau đớn sinh ra giận dữ, Bào lão quay vụt người lại, nhanh như chớp vung đao lên.
Một tiếng thét xé tan màn đêm rồi tắt lịm. Tiểu hài tử buông rơi cành cây khô, ngã nhào xuống. Thái Tiểu Tiên vung kiếm, thảm thiết kêu lên, rồi căm hận mắng :
- Lão cẩu tặc! Mi đã sát tử tiểu đệ của ta. Đền mạng cho ta mau!
Kiếm quang loang loáng, nàng đang muốn liều sống chết với Bào Chấn Phi.
Bào lão lúc này cũng chẳng khác hung thần ác quỹ, sát khí nổi lên. Bất kể đó là nam hay nữ, cương đao như sơn như hổ uy bức Thái Tiểu Tiên.
Giao đấu hơn mười hiệp, bảo kiếm của Tiểu Tiên bị đánh văng mất. Thái Tiểu Tiên quay người chạy, Bào lão cũng vung đao đuổi theo.
Nhưng lão đuổi không kịp, bất ngờ vướng vào con lừa đen té nhào xuống đất, hai chân mắc vào lưng lừa. Con lừa hoảng kinh nhảy bật lên, chạy càn lôi theo Bào Chấn Phi một đoạn. Vất vả hồi lâu, lão mới thoát khỏi con lừa. Đứng dậy được, may mắn đao chưa rời tay, thân không thương tích. Tuy nhiên, lão căm giận muốn vỡ lồng ngực.
Thái Tiểu Tiên chạy bất kể phương hướng. Hai con lừa cũng đã chạy mất. Bào lão mò mẫm tìm kiếm hồi lâu mới thấy tiểu hài tử nằm trên mặt đất. Lão vung chân đá một cước thấy thân người không chút động đậy, rên la. Bất giác, lão khom người sờ thử thì thấy tay mình ướt sũng. Bào Chấn Phi biết đó chính là máu, lão cũng biết tiểu hài tử đã bị mình sát hại rồi.
Lòng lão có chút bất nhẫn, nhưng lão lại nghĩ :
“Mười năm trước, nếu mình giết chết Giang Tiểu Nhạn thì không đến nỗi lâm đại họa, không còn xuất hiện giang hồ được nữa”.
Thế là, lão bình thản đá thi thể tiểu hài một cái, huýt sáo gọi hoàng mã đến, cưỡi lên lưng mà đi.
Trên lưng ngựa, Bào lão cởi áo chùi vết máu trên đao và tay rồi gầm gừ cưỡi ngựa về nhà của Lưu Kiệt.
Vào đến nhà, thấy mấy quan nhân còn chưa đi. Bọn Lưu Kiệt trợn mắt đang trông mong ngóng chờ lão.
Bào Chấn Phi vẫn không buông Côn Lôn đao, ngồi phịch xuống ghế, thở hồng hộc, đầy nét giận dữ. Lưu Kiệt nhanh miệng hỏi :
- Bào lão ca, có đuổi theo kịp nhi tức của Lang Trung Hiệp không?
Bào lão lắc đầu nói :
- Không đuổi kịp. Đường phố ta không quen.
Trình Bát, Lưu Kiệt, Trương Hắc Hổ đưa mắt nhìn nhau. Bào lão hậm hực ngồi một lát, chẳng nói một lời lại cầm cương đao đi về phòng.
Lúc này, trong phòng lão chẳng còn ai, đèn đuốc sáng choang. Chí Khởi nằm dài trên giường, toàn thân đều là máu, có nơi đã khô đặc. Cánh tay trái chỉ còn một nửa, nằm bất động như một xác chết, hơi thở thoảng nhẹ yếu ớt.
Bào lão đặt đao xuống buồn bã nghĩ thầm :
“Sư đồ ta thực đáng tội nghiệp. Chẳng những bị người truy bức trốn chạy, mà còn bị người vu khống đổ oan”.
Lão bực dọc than thở, trên gương mặt già nua rơi xuống mấy giọt lệ. Lão đứng dậy đóng cửa phòng rồi lên giường ngủ.
Đêm đó, Bào Chấn Phi không yên giấc, lão giật mình mấy lần. Lão đốt đèn lên. Lão cứ phập phồng lo sợ kẻ bên ngoài là Giang Tiểu Nhạn hay Thái Tiểu Tiên sẽ thình lình đột nhập vào giết lão và cũng âu lo vết thương của Chí Khởi trầm trọng có thể chết đi.
Bình minh chỉ vừa ửng hồng ở phương đông, Bào lão đã tỉnh dậy, xem xét vết thương của Chí Khởi, thấy Chí Khởi mở mắt ra, khóc thều thào gọi :
- Sư phụ!
Bào lão cảm thấy xót xa, nên an ủi :
- Đồ đệ hãy an tâm dưỡng thương. Sư phụ nhất quyết sẽ báo thù cho con.
Chí Khởi lại rên “hư hử”, mặt đầy đau đớn. Chợt bên ngoài có tiếng gõ cửa, một gia nhân của Lưu Kiệt bước vào nói :
- Đại gia của tiểu nhân có lời mời Bào lão.
Bào Chấn Phi giật mình nghĩ :
“Sớm như vậy mà Lưu Kiệt có việc gì mời ta”.
Lão bước vào trong khách đình, thì đã thấy Lưu Kiệt, Trương Hắc Hổ, toàn bộ ở đó. Sắc diện Lưu Kiệt trầm trọng nói với Tưởng Thành :
- Đệ thay ta hỏi lão ca đi.
Thái độ của Tưởng Thành lại thản nhiên cười nói :
- Bào lão ca, xin ca ca bớt giận nghe đệ nói đã. Việc là đêm qua, lão ca đuổi theo Thái Tiểu Hùng là tiểu đệ của của thê tử Từ Nhạn Vân. Lão ca đã sát tử hài tử đó ở ven đường. Hiện giờ, án này đã phát ra, sai nha muốn đến bắt lão ca.
Bào Chấn Phi nghe nói kinh hoảng muốn chạy vào trong lấy đao, ôm Chí Khởi mà đào tẩu, nhưng thấy Tưởng Thành khoát tay nói :
- Lão ca đừng sợ. Người ở nhà Lưu đại ca thì bọn quan nhân quyết không đến đây mà bắt. Công sự thì dễ tính rồi, chỉ ngại tư sự không biết tính sao đây. Hôm nay hoặc ngày mai phụ tử Lang Trung Hiệp nhất định sẽ cùng Thái Tiểu Tiên đến đây. Hài tử đã chết lại là ngoại tôn của Thục Trung Long. Mặc dù Thục Trung Long đã sớm xuất gia, nhưng nghe nói vẫn còn tại thế. Nếu lão biết chuyện này, e rằng sẽ đến mà báo thù cho điệt nhi của lão. Việc Giang Tiểu Nhạn tạm thời không nhắc đến. Bào lão ca, bọn ta mời huynh đến đây là vì mộ danh tiếng người, muốn kết giao cùng lão ca để đấu với Lang Trung Hiệp, bất quá cũng chỉ là định phân thắng bại. Chứ đâu mong kết mối huyết hải thâm thù này. Lão ca, việc công thì Bào lão ca hãy an lòng đã có ba huynh đệ ta lo cho. Nhưng còn việc tư định liệu thế nào? Lão ca, bọn đệ đang trông chờ nghe một lời của lão ca đây.
Bào Chấn Phi bây giờ mới rõ. Ba tên này mời mình đến đây, kết giao với mình là định lợi dụng mình đối phó với Lang Trung Hiệp. Nay gây thù với Lang Trung Hiệp, bọn chúng đều hãi sợ.
Bào lão tức tối, đè nén cơn giận, một hồi mới đấm ngực, cười nhạt nói :
- Còn tính cái gì? Việc công, việc tư đều do Bào Chấn Phi này gánh vác, quyết không để ba vị lão huynh đệ phải liên lụy đâu. Giờ, nếu quan nhân muốn bắt, ta sẽ đưa cổ cho chúng bắt đến nha môn, giết người phải đền mạng. Lão hủ bảy tám mươi tuổi này đền một mạng hài nhi cũng đáng lắm. Quan nhân muốn đến đây ta quyết ở lại mà chờ không tránh né. Bất luận là Lang Trung Hiệp, Từ Nhạn Vân, Thái Tiểu Tiên, Thục Trung Long, Giang Tiểu Nhạn hay là sư phụ của Giang Tiểu Nhạn cũng vậy. Ta cũng sẽ cho chúng nếm thử mùi vị đao pháp Côn Lôn.
Bào Chấn Phi nói hùng hổ, khí thế bừng bừng. Bọn Lưu Kiệt nghe vậy rất vừa lòng đắc ý, sắc diện Lưu Kiệt tức thời hòa hoãn, hào sảng nói :
- Được! Thế thì không hổ danh lão anh hùng, lão quyền sư. Việc quan, lão huynh đừng lo. Thôi bộ đầu đến đây, ta chỉ trợn mắt, hắn đã lui ngay. Còn bọn Lang Trung Hiệp nếu đến, bọn ta sẽ hợp sức tận lực giúp lão ca.
Bào lão gật đầu :
- Tốt lắm! Ta sẽ mài đao chờ chúng. Hiện giờ, thương thế đồ đệ ta quá trầm trọng, vị nào có biết nơi nào bán thuốc xin tìm mua giùm để ta trị liệu cho hắn. Sư đồ ta cả đời không quên đại đức.
Lưu Kiệt nói :
- Lão ca bất tất khách sáo. Đệ sẽ cho người vào thành mua thuốc.
Bào Chấn Phi âu sầu lẫn chút hậm hực nói :
- Đứt một cánh tay cũng chẳng sao, chỉ cần hắn sống được mà thôi. Sự việc này ta còn phải rửa oan cho hắn nửa. Mang hắn đến tìm gia quyến của Phùng An huyện Chính Đường cho phụ nhân người nhận mặt xem hắn có phải là cường tặc hay không?
Lưu Kiệt nói :
- Việc đó về sau sẽ tính. Hiện giờ, nếu Lang Trung Hiệp cùng nhi tử của hắn đến, ta đã căn dặn thủ hạ cùng bằng hữu không người nào rời khỏi nơi này, chuẩn bị sẵn sàng binh khí, lại còn cho người trên đường thám thính, chỉ cần Lang Trung Hiệp vừa đến cách mười dặm, bọn ta đã hay biết.
Bào lão gật đầu bèn vào phòng mình mà uống trà. Sau đó, lão đến xem thương thế của Chí Khởi. Thấy Chí Khởi dường như đã ngủ say, nhưng vẫn luôn miệng rên rỉ, dường như đau đớn quá lắm. Bào Chấn Phi nhìn tình cảnh đồ đệ mà cảm thương vô cùng.
Chăm sóc Chí Khởi một lát, rồi Bào Chấn Phi đi ra ngoài tìm một hòn đá mài đao. Thấy bên đao vẫn còn vết tích máu đêm qua, chợt nhớ đến tiểu hài tử mình đã giết chết chắc giờ này người ta đã chôn cất nó rồi. Một tiểu hài tử dùng một nhánh củi khô thì có đáng thâm thù gì, sao mình nỡ ra tay tàn độc. Lòng Bào lão thoáng chút mềm lòng, ăn năn hối hận, nhưng rồi hận thù lại đột ngột nổi lên không nghĩ đến chuyện đó nữa.
Bào Chấn Phi ngồi mài một hồi, lưỡi đao sáng loáng lên. Sao đó, lão vào thay y phục chắc chắn gọn gàng nhằm giúp thân thể linh hoạt hơn. Lão cắp đao đi.
Lão bước vào khách đình. Thấy Lưu Kiệt, Trương Hắc Hổ bí mật thương nghị. Tưởng Thành đã đi đâu rồi, còn Trình Bát đêm qua cũng chẳng có ở lại Luu gia.
Lưu, Trương hai người nhìn thấy Bào Chấn Phi đi vào nên ngưng chuyện trò. Lưu Kiệt hạ lệnh cho gia nhân dọn cơm rượu. Bào lão sư đặt đao trên bàn, rồi ngồi xuống uống rượu.
Vì trong lòng trăm mối khẩn trương, buồn bực nên Bào lão nốc rượu không ngừng. Uống đã nhiều rồi, lão định dùng cơm. Chợt bên ngoài chạy vào một người đó là thủ hạ của Trương Hắc Hổ, thần sắc không kinh hoảng nhưng lộ vẻ lo lắng, dường như đang xảy ra việc gì. Bào lão cầm đao định đứng dậy, chỉ nghe Trương Hắc Hổ trấn định hỏi :
- Có chuyện gì?
Người đó đáp :
- Hắc Báo Tử Ngũ Kim Hổ đã trở về. Hiện giờ, hắn đang ờ Quách gia tửu điếm uống rượu. Bọn tiểu nhân thăm dò hắn đã tìm gặp Giang Tiểu Nhạn chưa? Mấy ngày nay hắn đến những đâu? Nhưng hắn chỉ im lặng mỉm cười.
Trương Hắc Hổ ra lệnh :
- Mi dẫn mấy người đến đó bắt hắn, không cần phải lấy mạng. Chỉ đánh một trận thừa sống thiếu chết cho hắn biết oai danh ta thôi.
Người đó định quay người đi, thì Lưu Kiệt khoát tay :
- Không cần. Chỉ cần hắn không rời nơi này, qua hai ngày nữa sẽ nói tới. Việc nhỏ này hiện giờ chẳng đáng để chúng ta quan tâm, hãy nghĩ đến đại sự trước.
Bào Chấn Phi biết đại sự chính là việc của Lang Trung Hiệp, lão cũng khoát tay nói :
- Tạm thời không nhắc đến họ Ngũ nữa, hắn một mình về đây có thể vẫn chưa tìm thấy Tiểu Nhạn. Nhất thời, Tiểu Nhạn chắc rằng sẽ không đến. Ta nghĩ hôm nay, phụ tử Lang Trung Hiệp sẽ tìm ta. Đấu xong với phụ tử họ, ta sẽ đi tìm gặp Giang Tiểu Nhạn.
Tên tiểu tốt bèn quay người ra khỏi khách đình. Mọi người lại tiếp tục dùng cơm rượu, nhưng không khí có vẻ lắng đọng nặng nề, ai cũng mang tâm sự âu lo, đứng ngồi không yên.
Gần đến trưa, có một gia nhân của Lưu Kiệt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, dính đầy bụi bậm, tay còn cầm roi ngựa. Vừa vào khách đình đã hoảng hốt kêu lớn lên :
- Lang Trung Hiệp đã đến rồi!
Lưu Kiệt, Trương Hắc Hổ đứng bật dậy. Bào lão với tay cầm đao, nhưng người đưa tin vội ngăn lại :
- Bào lão tiêu đầu đừng vội. Bọn Lang Trung Hiệp chỉ mới đến Thạch Đà trấn không thể đến ngay bây giờ được đâu.
Trương Hắc Hổ khẩn trương hỏi :
- Bọn họ có bao nhiêu người?
Người đưa tin đáp :
- Hơn mười mấy người đều cưỡi ngựa mang binh khí. Có Lang Trung Hiệp, Từ Nhạn Vân, Thái Tiểu Tiên, còn lại đều là tráng đinh của Từ gia. Không có người khác giúp đỡ.
Lưu Kiệt nghe cả nhà họ dẫn đến đây, hắn kinh hoàng biến sắc, vội vã bảo người đưa tin lập tức gặp Tưởng tam gia, bảo nhanh chóng đem người đến đây. Lại bảo đến nha môn tìm Trình Bát gia nhờ người đem nhiều quan quân đến tiếp trợ.
Bào lão bèn đưa Côn Lôn đao ngăn cửa, lắc đầu thái độ bình thản, nói :
- Không cần! Bọn chúng vì báo thù cho hài tử hôm qua mà đến. Ta là hung thủ giết người, chỉ cần ta lộ diện, bọn họ sẽ không xâm phạm đến kẻ khác đâu. Nhị vị huynh đệ đừng bận tâm, ta sẽ ra ngoài trang chờ chúng. Không cần phiền hà đến quan nhân đâu.
Dứt lời, Bào Chấn Phi như mãnh hổ, như lão tướng sắp cầm quân ra trận, tay cắp Côn Lôn đao đi ra phía ngoài.
Lúc này, bọn tráng đinh của Lưu Kiệt và bọn người của Trương Hắc Hổ dẫn đến, nghe nói Lang Trung Hiệp sắp đến rồi, toàn bộ nhốn nháo lo sợ. Có người định tìm nơi trốn lánh, có người muốn tỏ khí phách hào kiệt nên cầm đao hăng hái cùng bọn Lưu Kiệt đối phó Lang Trung Hiệp.
Bào Chấn Phi cầm đao ra khỏi trang môn, khoát tay nói với mọi người :
- Chư vị đừng lo lắng. Sự tình là do Bào Chấn Phi gây ra, thì hãy để Bào Chấn Phi này tự mình lo liệu giải quyết. Tự ta sẽ đi gặp họ mà luận lý. Muốn đánh cũng đánh ngoài trang, đổ máu cũng đổ máu ngoài trang. Nếu làm đổ một giọt máu trên ngọn cỏ trong trang thì Bào Chấn Phi ta thực có lỗi với Lưu đại gia.
Rồi lão hùng dũng khoát bộ đi ra ngoài.