Kết thúc chuyến du thu hai ngày một đêm đầy bối rối, Tề Lẫm tiếp tục cuộc sống vườn trường yên lặng và bình thường.
Sau hai tuần thì tin tức Âu Dương Khiêm Vũ phải đi nước ngoài được đưa tới, chẳng qua người đưa là Lý Tân Hi, còn cung cấp thời gian cụ thể. Anh ta nói Tề Lẫm chắc chắn phải đi sân bay tiễn Âu Dương Khiêm Vũ, nhưng có đi hay không thì vẫn phải do Tề Lẫm.
Âu Dương Khiêm Vũ biết mình không nên ép người khác, dường như đã là một tiến bộ không tồi. Tin tức anh ta đi không được lan truyền toàn trường mà chỉ có mấy người bạn thân biết. Tề Lẫm chợt cảm thấy Âu Dương Khiêm Vũ lại không công bố, thật sự chẳng hợp với phim.
Nam chính đã đi rồi, mà nữ chính vừa mới thích nam chính lại hoàn toàn không biết, đây chẳng phải là quá bi kịch sao? Làm sao phim có thể tiếp tục đây? Những diễn biến hiện giờ càng ngày càng khác những gì Tề Lẫm biết, anh hoàn toàn không biết hướng phát triển của nó. Tuy bộ phim sẽ có những cảnh tượng tương ứng nhưng sự việc lại hoàn toàn khác, mà diễn biến cứ thế không quay lại.
Khi Âu Dương Khiêm Vũ lần đầu tiên báo phải đi nước ngoài, Tề Lẫm còn không thấy gì, nhưng giờ phát hiện họ quen nhau cũng gần nửa năm, cũng coi như “quen biết”.
Một ngày trước khi Âu Dương Khiêm Vũ đi, Tề Lẫm phải tới nhà Âu Dương dạy cho đôi song sinh, lúc đó anh chào tạm biệt là được rồi. Tiễn bay gì chứ, cứ như là long trọng lắm ấy, nếu y muốn về nước cũng đơn giản mà, chỉ cần mua vé máy bay bay là được. Hơn nữa nhà Âu Dương còn có máy bay riêng, căn bản có thể tự nhiên đi khắp thế giới.
Tuy biết Âu Dương Khiêm Vũ sắp xuất ngoại, Tề Lẫm cũng không dao động cảm xúc gì nhiều, ngay cả Thẩm Tiểu Viên cũng kỳ lạ, sao cậu ấy không hề có vẻ đau lòng nhỉ, hoàn toàn cứ như bình yên trước cơn bão. Thẩm Tiểu Viên cũng biết tin bắt đầu chú ý chặt chẽ tâm trạng của Tề Lẫm, đến mức tẩu hoả nhập ma, còn luôn luôn báo cáo với Trần Khoát, kết quả anh ta ném một câu: “Nó là người trưởng thành, sẽ không chết.”
Rồi Thẩm Tiểu Viên tìm thời gian hỏi Tề Lẫm: “Cậu thật sự không thích Âu Dương Khiêm Vũ nữa? Anh ta phải đi nước ngoài đấy, có thể không về, cũng có thể ba hoặc năm năm sau mới về.”
Tề Lẫm cười an ủi cậu ta, nụ cười rạng rỡ như gió mùa xuân: “Yên tâm đi. Sau khi anh ta đi thì con đường của tớ sẽ sáng lạn, anh ta đi đường của anh ta, nước giếng không phạm nước sông.”
Thẩm Tiểu Viên nhăn khuôn mặt tròn xác nhận lại: “Cậu chắc chứ?”
Tề Lẫm vỗ nhẹ cánh tay cậu ta, đôi mắt ảm đạm: “Đương nhiên. Chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa, được không? Coi như lịch sử đen của tớ đi.”
Phát hiện mắt Tề Lẫm thay đổi, Thẩm Tiểu Viên biết không thể hỏi tiếp. Vẻ mặt cậu ấy và cả anh Trần Khoát nữa, quả thật đã không còn thích nữa? Nếu vậy thì cậu yên tâm rồi.
Tề Lẫm biết rõ Thẩm Tiểu Viên nghĩ gì, cậu ta cũng là một tên ảo tưởng, anh không phối hợp thì cũng không được.
Cách ngày Âu Dương Khiêm Vũ đi còn một ngày, Tề Lẫm mang theo sách mình mới mua đi tới nhà Âu Dương dạy cho đôi song sinh.
Đến nhà rồi anh phát hiện người hầu đều đang bận rộn. Giản Hành vừa đi ra từ phòng sách gặp Tề Lẫm liền nói, họ đang sắp xếp bữa tiệc chia tay cho Khiêm Vũ thiếu gia, buổi tới mời bạn của anh ta, cũng bao gồm Tề Lẫm.
Được nam chính coi là bạn, Tề Lẫm có hơi giật mình, anh ngỏ ý chắc chắn mình sẽ ở lại ăn tối, tự tay đưa Âu Dương Khiêm Vũ rời nước, quả thật không thể vui hơn. Thế giới không có nam chính Âu Dương Khiêm Vũ mình sẽ có thể thoải mái ung dung một thời gian rất dài. Còn việc anh ta làm thế nào để nối lại duyên cũ với nữ chính Tôn Ái Tích thì anh không cần quan tâm, vài năm sau ai biết Âu Dương Khiêm Vũ còn nhớ mình không chứ, mẹ ơi, nghĩ thôi cũng thấy ngất trời.
Nam chính, xin chào; nam chính, không hẹn gặp lại.
Đôi song sinh rõ ràng không có tinh thần học tập, biết anh hai đi nước ngoài thì tâm trạng rất tệ. Tề Lẫm cũng không phải người không thông tình đạt lý, khi giảng dạy anh kể cho chúng vài câu chuyện danh nhân cổ đại, chủ yếu là những câu chuyện nhỏ về tình anh em gắn bó, hoặc là những câu chuyện ẩn sau thành ngữ.
Sau khi lớp kết thúc, đôi song sinh kéo Tề Lẫm không cho đi, anh cũng không ngờ chúng lại dính mình như vậy. Dù gì tối cũng phải ở lại, không bằng chơi cùng chúng một lát.
Không biết là trùng hợp hay sao Âu Dương Khiêm Vũ cũng thấy buồn bã, y gần như lớn lên ở trong nước, bạn đều ở đây, đột nhiên rời đi cũng thấy có vẻ bất an. Thấy Tề Lẫm bị hai đứa em ôm, đột nhiên y thấy trong lòng có dòng suối ngọt ngào đổ vào.
Đừng thấy Âu Dương Khiêm Vũ có vẻ bình tĩnh, thật ra y cũng rất bất an, và có cả những nhân tố bất định. Y lại nghĩ tới nếu Tề Lẫm thích thằng khác thì y có thể chấp nhận được không, thật sự là điên rồi. Hôm nay y chuẩn bị tổ chức tiệc chia tay, cũng biết Tề Lẫm sẽ đến dạy đôi song sinh.
Âu Dương Khiêm Vũ ở trong phòng dọn đồ đạc cá nhân suốt cả chiều đều nhìn đồng hồ, rốt cuộc mất bao lâu nữa Tề Lẫm mới cho tan học đây. Vừa đến lúc tan, y khép mạnh hành lý, đi xuống dưới tầng, chốc lát sau y đã “vô tình gặp” Tề Lẫm.
Âu Dương Khiêm Vũ hôm nay vẫn vô cùng phóng khoáng đặt tay phải lên tay vịn cầu thang, đứng ở ngay lối đi lên, nói với Tề Lẫm: “Thật là trùng hợp.”
Tề Lẫm: “… Ừm, thật là trùng hợp.” Đây là nhà anh, anh muốn trùng hợp thế nào thì sẽ trùng hợp vậy đi. Vừa thấy y đang ung dung đứng ở đó chờ, Tề Lẫm cũng ngại chỉ ra đành phải cười trong lòng.
Đôi song sinh thấy anh hai tới thì nhảy lên người y, sau đó ba anh em quyết định ra ngoài vườn ngắm cảnh uống trà.
Giản Hành coi như là lớn lên cùng Âu Dương Khiêm Vũ, lần này phải đi xa nhiều năm, trong lòng cũng không chịu nổi, trà chiều cũng có một phần của anh. Vì thế buổi trà chiều năm người bắt đầu.
Âu Dương Khiêm Vũ uống trà hoa hồng, chợt hỏi Tề Lẫm: “Tôi phải ra nước ngoài, cậu tặng tôi quà gì?”
Tề Lẫm há miệng, chết toi, vui vẻ tiễn nam chính còn phải tặng quà, tiệc chia tay không phải nam chính mời sao, Tề Lẫm quay lại đáp: “… Bí mật.”
Hai chữ rõ ràng khiến Âu Dương Khiêm Vũ bắt đầu tưởng tượng, chỉ thấy hai mắt y toả sáng, trong đó chỉ có chờ mong: “Phải làm tôi bất ngờ đấy.”
Tề Lẫm khựng một chút rồi gật đầu: “Nếu anh cảm thấy bất ngờ thì đúng là bất ngờ.”
Âu Dương Khiêm Vũ hơi cong cong khoé miệng.
Giản Hành thì nghi hoặc liếc Tề Lẫm một cái, khi cậu ta đến ngoài cái ba lô thì không thấy có mang theo quà nào mà. Anh nhíu mày với Tề Lẫm, Tề Lẫm đen mặt, bị phát hiện rồi, quả nhiên kỹ xảo nói dối của anh không cao, chỉ có thể lừa người đơn thuần như nam chính. Nói là bí mật, vậy chắc đối phương sẽ mong có bất ngờ, làm gì đây, trong ba tiếng, anh phải đi đâu lấy món quà cho Âu Dương Khiêm Vũ bất ngờ đây!
Nếu Giản Hành đã đoán mình không đi không mang theo quà, nửa tiếng sau Tề Lẫm lấy cớ đi toilet đi theo anh ta rời khỏi vườn.
Đi đến chỗ ba người kia không nghe được, Tề Lẫm mới lên tiếng: “Quản gia Giản, có chuyện cần nhờ anh giúp.”
Giản Hành cười như không cười a một tiếng, Tề Lẫm run da đầu: “A, nói nghe xem.”
Vừa rồi Tề Lẫm đã nghĩ qua, anh không chuẩn bị được đồ ăn vậy chuẩn bị quà bằng tinh thần vậy, hát hò gì đó, dù sao đã nói là bất ngờ, chẳng quan tâm có phải hay không, tóm lại anh đưa là được.
Tề Lẫm nghĩ nghĩ nói: “Cho mượn một cây ghi ta.”
Giản Hành nghiêng đầu, tiến lên nói thầm: “Không ngờ cậu cũng biết đàn ghi ta, là quà cho Khiêm Vũ thiếu gia đúng không.”
Tề Lẫm khụ hai tiếng: “Lúc đi vội quá, quên mang theo đàn ghi ta, đúng là quà cho anh ta, anh nên giữ bí mật.”
Giản Hành gật gật đầu, vỗ vỗ vai Tề Lẫm: “Được, tôi đã nghe rất nhiều cô gái đàn dương cầm, đàn thụ cầm, kéo violon cho Khiêm Vũ, nhưng chưa thấy ai đàn ghi ta cả.”
Nghĩ đến tính hướng của nam chính, Tề Lẫm đáp: “Vậy thì sao, trước kia con trai đều phải đàn ghi ta để theo đuổi con gái, tôi cũng là một thằng con trai, đàn cho anh ta một khúc cũng không có vấn đề, tôi cũng muốn tìm tình yêu thật sự.”
Lời nói trắng như thế khiến Giản Hành không chống đỡ nổi, nhưng anh không hề nhìn thấy sự say đắm lưu luyến trong mắt Tề Lẫm, chẳng lẽ tin tức của anh bị sai?
Giản Hành đành phải nói: “Được, nhanh miệng như thế. Đi theo tôi, buổi tối phải hát thật hay đó.”
Tề Lẫm: “… Tôi chỉ bán nghệ không bán thân.”
Giản Hành: “Cút đi.”
Tề Lẫm: “Quản gia Giản, anh lại ăn nói thô lỗ, thật không khoa học.”
Giản Hành: “Cái này có là gì đâu, cậu hai nhà chúng tôi còn nói nhiều hơn, cậu ấy nói thô lỗ mới càng thêm quyến rũ, cũng không biết ai làm hư cậu ấy nữa.”
Tề Lẫm: “…” Éc, hình như có liên quan tới anh?
Thuận lợi mượn được đàn ghi ta, Tề Lẫm cẩn thận ôm vào lòng, nghe nói cây này đã có lịch sử mấy trăm năm, người chế tạo đã qua đời, giá trị trên một triệu.
Tề Lẫm hai mắt mở tim hỏi Giản Hành: “Chẳng lẽ không có đàn ghi ta mấy trăm đồng thôi sao?” Ít nhất làm hỏng anh còn có thể đền được!
Giản Hành lườm một cái: “Nó đã là cây ghi ta rẻ nhất của nhà Âu Dương rồi, nếu không cậu dùng cây đàn dương cầm đi, giá trị hơn tám ngàn vạn, so với cái này thì không dễ dàng bị hỏng.”
Tề Lẫm tiếp tục hai mắt bắn tim: “…” Tiện cái đầu anh! Mà nữa, anh cũng chỉ biết dùng đàn ghi ta câu gái, ai lại dùng đàn dương cầm câu trai, hoàn cảnh không đúng có được hay không.
Cuối cùng Tề Lẫm ôm một cây đàn ghi ta có giá trị lên tới hàng triệu cẩn thận lén tập nửa tiếng, quả thật ca khúc, à không phải, là đàn ghi ta không có vấn đề mới dừng lại. Chắc sau khi Âu Dương Khiêm Vũ nghe xong bài ca ấy sẽ cảm động mà đi nhanh hơn, càng nghĩ càng thấy mình là một thiên tài.
Người tới tiệc chia tay cũng không ít, đều là vài người bạn mà Âu Dương Khiêm Vũ hay tiếp xúc, có cả nam lẫn nữ, có một số trong trường, có một số bên ngoài. Dù sao có cả người Tề Lẫm quen và không quen, ngươc lại rất thân với Âu Dương Khiêm Vũ, kêu anh kêu em.
Đây là lần đầu tiên Tề Lẫm phát hiện ra một Âu Dương Khiêm Vũ khác biệt, anh ta đúng là một nam chính có sức hấp dẫn, nếu anh ta không hiểu lầm mình thích anh ta là hoàn hảo.
Trong tiệc chia tay Tề Lẫm cũng chỉ quen đám Lý Tân Hi, tự nhiên ở cùng họ. Âu Dương Khiêm Vũ chợt len đến: “Tề Lẫm, vì sao tôi còn chưa nhận được quà của cậu? Đã nói là bất ngờ mà.”
Tề Lẫm đang muốn nghe Lý Tân Hi kể tiếp chuyện cười thì cứng ngắc: “Vậy, anh chắc chắn là muốn quà?”
Âu Dương Khiêm Vũ vô cùng khẳng định: “Đương nhiên.”
Lý Tân Hi cũng nhướng mày, nói: “Ngồi chờ thưởng thức.”
Tề Lẫm: “… Vậy được rồi, chờ tôi một chút.”
Chốc lát sau, mọi người thấy Tề Lẫm ôm một cây đàn ghi ta ngồi ở ghế cao, nhẹ gảy đàn.
Chủ nhân tiệc chia tay đã ngồi xuống, những người khác cũng chọn chỗ ngồi hoặc yên lặng đứng, nói chuyện cũng giảm bớt giọng.
Tề Lẫm cười nhợt nhạt với Âu Dương Khiêm Vũ: “Một khúc ‘Đừng gặp lại’ tặng Âu Dương Khiêm Vũ sắp tạm biệt chúng ta.”
Tiếng đàn trong trẻo như nước chảy róc rách, Tề Lẫm bắt đầu hát làm bạn với tiếng đàn khẽ vang lên khúc “Đừng gặp lại”.
“Tạm biệt mà không hẹn gặp lại, có chăng phải xót xa. Không nhìn thấy nụ cười, đành lòng phải chịu đựng. Có lẽ mùa đông sau, có lẽ mười năm nữa. Tôi sẽ trở lại bên anh, che mưa cho anh. Bao nhiêu đêm dài, bao nhiêu lời chúc ngủ ngon. Chờ anh tháo chiếc nhẫn còn đeo…”
Sau hai tuần thì tin tức Âu Dương Khiêm Vũ phải đi nước ngoài được đưa tới, chẳng qua người đưa là Lý Tân Hi, còn cung cấp thời gian cụ thể. Anh ta nói Tề Lẫm chắc chắn phải đi sân bay tiễn Âu Dương Khiêm Vũ, nhưng có đi hay không thì vẫn phải do Tề Lẫm.
Âu Dương Khiêm Vũ biết mình không nên ép người khác, dường như đã là một tiến bộ không tồi. Tin tức anh ta đi không được lan truyền toàn trường mà chỉ có mấy người bạn thân biết. Tề Lẫm chợt cảm thấy Âu Dương Khiêm Vũ lại không công bố, thật sự chẳng hợp với phim.
Nam chính đã đi rồi, mà nữ chính vừa mới thích nam chính lại hoàn toàn không biết, đây chẳng phải là quá bi kịch sao? Làm sao phim có thể tiếp tục đây? Những diễn biến hiện giờ càng ngày càng khác những gì Tề Lẫm biết, anh hoàn toàn không biết hướng phát triển của nó. Tuy bộ phim sẽ có những cảnh tượng tương ứng nhưng sự việc lại hoàn toàn khác, mà diễn biến cứ thế không quay lại.
Khi Âu Dương Khiêm Vũ lần đầu tiên báo phải đi nước ngoài, Tề Lẫm còn không thấy gì, nhưng giờ phát hiện họ quen nhau cũng gần nửa năm, cũng coi như “quen biết”.
Một ngày trước khi Âu Dương Khiêm Vũ đi, Tề Lẫm phải tới nhà Âu Dương dạy cho đôi song sinh, lúc đó anh chào tạm biệt là được rồi. Tiễn bay gì chứ, cứ như là long trọng lắm ấy, nếu y muốn về nước cũng đơn giản mà, chỉ cần mua vé máy bay bay là được. Hơn nữa nhà Âu Dương còn có máy bay riêng, căn bản có thể tự nhiên đi khắp thế giới.
Tuy biết Âu Dương Khiêm Vũ sắp xuất ngoại, Tề Lẫm cũng không dao động cảm xúc gì nhiều, ngay cả Thẩm Tiểu Viên cũng kỳ lạ, sao cậu ấy không hề có vẻ đau lòng nhỉ, hoàn toàn cứ như bình yên trước cơn bão. Thẩm Tiểu Viên cũng biết tin bắt đầu chú ý chặt chẽ tâm trạng của Tề Lẫm, đến mức tẩu hoả nhập ma, còn luôn luôn báo cáo với Trần Khoát, kết quả anh ta ném một câu: “Nó là người trưởng thành, sẽ không chết.”
Rồi Thẩm Tiểu Viên tìm thời gian hỏi Tề Lẫm: “Cậu thật sự không thích Âu Dương Khiêm Vũ nữa? Anh ta phải đi nước ngoài đấy, có thể không về, cũng có thể ba hoặc năm năm sau mới về.”
Tề Lẫm cười an ủi cậu ta, nụ cười rạng rỡ như gió mùa xuân: “Yên tâm đi. Sau khi anh ta đi thì con đường của tớ sẽ sáng lạn, anh ta đi đường của anh ta, nước giếng không phạm nước sông.”
Thẩm Tiểu Viên nhăn khuôn mặt tròn xác nhận lại: “Cậu chắc chứ?”
Tề Lẫm vỗ nhẹ cánh tay cậu ta, đôi mắt ảm đạm: “Đương nhiên. Chuyện quá khứ đừng nhắc lại nữa, được không? Coi như lịch sử đen của tớ đi.”
Phát hiện mắt Tề Lẫm thay đổi, Thẩm Tiểu Viên biết không thể hỏi tiếp. Vẻ mặt cậu ấy và cả anh Trần Khoát nữa, quả thật đã không còn thích nữa? Nếu vậy thì cậu yên tâm rồi.
Tề Lẫm biết rõ Thẩm Tiểu Viên nghĩ gì, cậu ta cũng là một tên ảo tưởng, anh không phối hợp thì cũng không được.
Cách ngày Âu Dương Khiêm Vũ đi còn một ngày, Tề Lẫm mang theo sách mình mới mua đi tới nhà Âu Dương dạy cho đôi song sinh.
Đến nhà rồi anh phát hiện người hầu đều đang bận rộn. Giản Hành vừa đi ra từ phòng sách gặp Tề Lẫm liền nói, họ đang sắp xếp bữa tiệc chia tay cho Khiêm Vũ thiếu gia, buổi tới mời bạn của anh ta, cũng bao gồm Tề Lẫm.
Được nam chính coi là bạn, Tề Lẫm có hơi giật mình, anh ngỏ ý chắc chắn mình sẽ ở lại ăn tối, tự tay đưa Âu Dương Khiêm Vũ rời nước, quả thật không thể vui hơn. Thế giới không có nam chính Âu Dương Khiêm Vũ mình sẽ có thể thoải mái ung dung một thời gian rất dài. Còn việc anh ta làm thế nào để nối lại duyên cũ với nữ chính Tôn Ái Tích thì anh không cần quan tâm, vài năm sau ai biết Âu Dương Khiêm Vũ còn nhớ mình không chứ, mẹ ơi, nghĩ thôi cũng thấy ngất trời.
Nam chính, xin chào; nam chính, không hẹn gặp lại.
Đôi song sinh rõ ràng không có tinh thần học tập, biết anh hai đi nước ngoài thì tâm trạng rất tệ. Tề Lẫm cũng không phải người không thông tình đạt lý, khi giảng dạy anh kể cho chúng vài câu chuyện danh nhân cổ đại, chủ yếu là những câu chuyện nhỏ về tình anh em gắn bó, hoặc là những câu chuyện ẩn sau thành ngữ.
Sau khi lớp kết thúc, đôi song sinh kéo Tề Lẫm không cho đi, anh cũng không ngờ chúng lại dính mình như vậy. Dù gì tối cũng phải ở lại, không bằng chơi cùng chúng một lát.
Không biết là trùng hợp hay sao Âu Dương Khiêm Vũ cũng thấy buồn bã, y gần như lớn lên ở trong nước, bạn đều ở đây, đột nhiên rời đi cũng thấy có vẻ bất an. Thấy Tề Lẫm bị hai đứa em ôm, đột nhiên y thấy trong lòng có dòng suối ngọt ngào đổ vào.
Đừng thấy Âu Dương Khiêm Vũ có vẻ bình tĩnh, thật ra y cũng rất bất an, và có cả những nhân tố bất định. Y lại nghĩ tới nếu Tề Lẫm thích thằng khác thì y có thể chấp nhận được không, thật sự là điên rồi. Hôm nay y chuẩn bị tổ chức tiệc chia tay, cũng biết Tề Lẫm sẽ đến dạy đôi song sinh.
Âu Dương Khiêm Vũ ở trong phòng dọn đồ đạc cá nhân suốt cả chiều đều nhìn đồng hồ, rốt cuộc mất bao lâu nữa Tề Lẫm mới cho tan học đây. Vừa đến lúc tan, y khép mạnh hành lý, đi xuống dưới tầng, chốc lát sau y đã “vô tình gặp” Tề Lẫm.
Âu Dương Khiêm Vũ hôm nay vẫn vô cùng phóng khoáng đặt tay phải lên tay vịn cầu thang, đứng ở ngay lối đi lên, nói với Tề Lẫm: “Thật là trùng hợp.”
Tề Lẫm: “… Ừm, thật là trùng hợp.” Đây là nhà anh, anh muốn trùng hợp thế nào thì sẽ trùng hợp vậy đi. Vừa thấy y đang ung dung đứng ở đó chờ, Tề Lẫm cũng ngại chỉ ra đành phải cười trong lòng.
Đôi song sinh thấy anh hai tới thì nhảy lên người y, sau đó ba anh em quyết định ra ngoài vườn ngắm cảnh uống trà.
Giản Hành coi như là lớn lên cùng Âu Dương Khiêm Vũ, lần này phải đi xa nhiều năm, trong lòng cũng không chịu nổi, trà chiều cũng có một phần của anh. Vì thế buổi trà chiều năm người bắt đầu.
Âu Dương Khiêm Vũ uống trà hoa hồng, chợt hỏi Tề Lẫm: “Tôi phải ra nước ngoài, cậu tặng tôi quà gì?”
Tề Lẫm há miệng, chết toi, vui vẻ tiễn nam chính còn phải tặng quà, tiệc chia tay không phải nam chính mời sao, Tề Lẫm quay lại đáp: “… Bí mật.”
Hai chữ rõ ràng khiến Âu Dương Khiêm Vũ bắt đầu tưởng tượng, chỉ thấy hai mắt y toả sáng, trong đó chỉ có chờ mong: “Phải làm tôi bất ngờ đấy.”
Tề Lẫm khựng một chút rồi gật đầu: “Nếu anh cảm thấy bất ngờ thì đúng là bất ngờ.”
Âu Dương Khiêm Vũ hơi cong cong khoé miệng.
Giản Hành thì nghi hoặc liếc Tề Lẫm một cái, khi cậu ta đến ngoài cái ba lô thì không thấy có mang theo quà nào mà. Anh nhíu mày với Tề Lẫm, Tề Lẫm đen mặt, bị phát hiện rồi, quả nhiên kỹ xảo nói dối của anh không cao, chỉ có thể lừa người đơn thuần như nam chính. Nói là bí mật, vậy chắc đối phương sẽ mong có bất ngờ, làm gì đây, trong ba tiếng, anh phải đi đâu lấy món quà cho Âu Dương Khiêm Vũ bất ngờ đây!
Nếu Giản Hành đã đoán mình không đi không mang theo quà, nửa tiếng sau Tề Lẫm lấy cớ đi toilet đi theo anh ta rời khỏi vườn.
Đi đến chỗ ba người kia không nghe được, Tề Lẫm mới lên tiếng: “Quản gia Giản, có chuyện cần nhờ anh giúp.”
Giản Hành cười như không cười a một tiếng, Tề Lẫm run da đầu: “A, nói nghe xem.”
Vừa rồi Tề Lẫm đã nghĩ qua, anh không chuẩn bị được đồ ăn vậy chuẩn bị quà bằng tinh thần vậy, hát hò gì đó, dù sao đã nói là bất ngờ, chẳng quan tâm có phải hay không, tóm lại anh đưa là được.
Tề Lẫm nghĩ nghĩ nói: “Cho mượn một cây ghi ta.”
Giản Hành nghiêng đầu, tiến lên nói thầm: “Không ngờ cậu cũng biết đàn ghi ta, là quà cho Khiêm Vũ thiếu gia đúng không.”
Tề Lẫm khụ hai tiếng: “Lúc đi vội quá, quên mang theo đàn ghi ta, đúng là quà cho anh ta, anh nên giữ bí mật.”
Giản Hành gật gật đầu, vỗ vỗ vai Tề Lẫm: “Được, tôi đã nghe rất nhiều cô gái đàn dương cầm, đàn thụ cầm, kéo violon cho Khiêm Vũ, nhưng chưa thấy ai đàn ghi ta cả.”
Nghĩ đến tính hướng của nam chính, Tề Lẫm đáp: “Vậy thì sao, trước kia con trai đều phải đàn ghi ta để theo đuổi con gái, tôi cũng là một thằng con trai, đàn cho anh ta một khúc cũng không có vấn đề, tôi cũng muốn tìm tình yêu thật sự.”
Lời nói trắng như thế khiến Giản Hành không chống đỡ nổi, nhưng anh không hề nhìn thấy sự say đắm lưu luyến trong mắt Tề Lẫm, chẳng lẽ tin tức của anh bị sai?
Giản Hành đành phải nói: “Được, nhanh miệng như thế. Đi theo tôi, buổi tối phải hát thật hay đó.”
Tề Lẫm: “… Tôi chỉ bán nghệ không bán thân.”
Giản Hành: “Cút đi.”
Tề Lẫm: “Quản gia Giản, anh lại ăn nói thô lỗ, thật không khoa học.”
Giản Hành: “Cái này có là gì đâu, cậu hai nhà chúng tôi còn nói nhiều hơn, cậu ấy nói thô lỗ mới càng thêm quyến rũ, cũng không biết ai làm hư cậu ấy nữa.”
Tề Lẫm: “…” Éc, hình như có liên quan tới anh?
Thuận lợi mượn được đàn ghi ta, Tề Lẫm cẩn thận ôm vào lòng, nghe nói cây này đã có lịch sử mấy trăm năm, người chế tạo đã qua đời, giá trị trên một triệu.
Tề Lẫm hai mắt mở tim hỏi Giản Hành: “Chẳng lẽ không có đàn ghi ta mấy trăm đồng thôi sao?” Ít nhất làm hỏng anh còn có thể đền được!
Giản Hành lườm một cái: “Nó đã là cây ghi ta rẻ nhất của nhà Âu Dương rồi, nếu không cậu dùng cây đàn dương cầm đi, giá trị hơn tám ngàn vạn, so với cái này thì không dễ dàng bị hỏng.”
Tề Lẫm tiếp tục hai mắt bắn tim: “…” Tiện cái đầu anh! Mà nữa, anh cũng chỉ biết dùng đàn ghi ta câu gái, ai lại dùng đàn dương cầm câu trai, hoàn cảnh không đúng có được hay không.
Cuối cùng Tề Lẫm ôm một cây đàn ghi ta có giá trị lên tới hàng triệu cẩn thận lén tập nửa tiếng, quả thật ca khúc, à không phải, là đàn ghi ta không có vấn đề mới dừng lại. Chắc sau khi Âu Dương Khiêm Vũ nghe xong bài ca ấy sẽ cảm động mà đi nhanh hơn, càng nghĩ càng thấy mình là một thiên tài.
Người tới tiệc chia tay cũng không ít, đều là vài người bạn mà Âu Dương Khiêm Vũ hay tiếp xúc, có cả nam lẫn nữ, có một số trong trường, có một số bên ngoài. Dù sao có cả người Tề Lẫm quen và không quen, ngươc lại rất thân với Âu Dương Khiêm Vũ, kêu anh kêu em.
Đây là lần đầu tiên Tề Lẫm phát hiện ra một Âu Dương Khiêm Vũ khác biệt, anh ta đúng là một nam chính có sức hấp dẫn, nếu anh ta không hiểu lầm mình thích anh ta là hoàn hảo.
Trong tiệc chia tay Tề Lẫm cũng chỉ quen đám Lý Tân Hi, tự nhiên ở cùng họ. Âu Dương Khiêm Vũ chợt len đến: “Tề Lẫm, vì sao tôi còn chưa nhận được quà của cậu? Đã nói là bất ngờ mà.”
Tề Lẫm đang muốn nghe Lý Tân Hi kể tiếp chuyện cười thì cứng ngắc: “Vậy, anh chắc chắn là muốn quà?”
Âu Dương Khiêm Vũ vô cùng khẳng định: “Đương nhiên.”
Lý Tân Hi cũng nhướng mày, nói: “Ngồi chờ thưởng thức.”
Tề Lẫm: “… Vậy được rồi, chờ tôi một chút.”
Chốc lát sau, mọi người thấy Tề Lẫm ôm một cây đàn ghi ta ngồi ở ghế cao, nhẹ gảy đàn.
Chủ nhân tiệc chia tay đã ngồi xuống, những người khác cũng chọn chỗ ngồi hoặc yên lặng đứng, nói chuyện cũng giảm bớt giọng.
Tề Lẫm cười nhợt nhạt với Âu Dương Khiêm Vũ: “Một khúc ‘Đừng gặp lại’ tặng Âu Dương Khiêm Vũ sắp tạm biệt chúng ta.”
Tiếng đàn trong trẻo như nước chảy róc rách, Tề Lẫm bắt đầu hát làm bạn với tiếng đàn khẽ vang lên khúc “Đừng gặp lại”.
“Tạm biệt mà không hẹn gặp lại, có chăng phải xót xa. Không nhìn thấy nụ cười, đành lòng phải chịu đựng. Có lẽ mùa đông sau, có lẽ mười năm nữa. Tôi sẽ trở lại bên anh, che mưa cho anh. Bao nhiêu đêm dài, bao nhiêu lời chúc ngủ ngon. Chờ anh tháo chiếc nhẫn còn đeo…”