Trong ba năm qua, có lẽ Tề Lẫm không thay đổi thói quen kiếp trước, nhưng giờ anh càng biết được lối ứng xử, càng biết phải giấu diếm, làm sao nguỵ trang. Phải ăn hành mới biết được làm thế nào đi vòng qua mấy chỗ đó. Nếu không Trần Khoát cũng sẽ không nóng lòng gọi anh về làm việc ở nhà họ Trần.
Có thể nghĩ Tề Lẫm đã nói với mọi người rằng mình mất trí nhớ, nếu không làm sao anh có thể trở nên giống một người khác, cũng không khiến ai hoài nghi, đó là một trong số ít biện pháp tốt.
Thời gian trôi nhanh, Tề Lẫm cũng trưởng thành, càng nam tính khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác. Tuy nói không muốn tới Trần thị, nhưng so sánh tập đoàn Cường Thịnh nhà Âu Dương và tập đoàn Tín Thái Trần thị thì anh sẽ chọn cái thứ hai. Dù Tín Thái không có lịch sử lâu dài bằng Cường Thịnh, nhưng hiệu quả hơn nhiều, huống chi ông chủ lại còn là Trần Khoát. Trong công ty có người quen thì dễ làm hơn cũng không phải là nói dối.
Tề Lẫm biết về sau Cường Thịnh sẽ là thiên hạ của ai, anh cũng không muốn đi tìm rắc rối, đương nhiên phải lựa chọn rõ ràng.
Vì Tề Lẫm cũng không công khai anh là em của Trần Khoát nên sau khi tốt nghiệp đã tiến vào tập đoàn Tín Thái với thành tích phỏng vấn xuất sắc. Đương nhiên anh cũng không đi cửa sau, thực sự đi vào bằng năng lực của mình giống như những người khác.
Cùng ngày vào công ty, Trần Khoát đưa cho anh một chai rượu đỏ lâu năm quý giá, Tề Lẫm vui tươi nhận lấy.
Trước khi chưa hiểu lịch sử làm giàu của nhà họ Trần, Tề Lẫm cho rằng họ là người làm ăn đứng đắn, nhưng khi biết sự thật, anh yên lặng nghĩ, phim thật đúng là phim, quả thật chính là được cải biên từ tiểu thuyết Mary Sue.
Nói tới quá khứ của Trần thị thì không ai không biết, chẳng qua tất cả mọi người không lan truyền ra bên ngoài, vì nó không phải sáng rọi, có lẽ giờ hỗn độn cả trắng và đen, nhưng không thể che dấu được mười năm trước nó có lịch sử hắc đạo. Tiền truyện về Trần thị có thể viết thành một quyển tên là “Truyền kỳ nhà họ Trần”, nội dung vô cùng phong phú, kể ba ngày ba đêm cũng không hết.
Nhà họ Trần có rất nhiều người, gia tộc đi theo họ cũng nhiều không đếm xuể, đáng tiếc sau khi giúp nhà họ Trần tẩy trắng thì những gia tộc này đều trở nên trong sạch hơn, có một số tiếp tục phục vụ, trở thành gia đình phụ thuộc, như nhà Thẩm Tiểu Viên. Đó cũng là lý do vì sao mà sau khi nguyên chủ được đưa đến nhà họ Trần, Thẩm Tiểu Viên luôn dùng trăm phương nghìn kế ở cạnh anh.
Mỗi chủ nhà đều hy vọng con mình có thể trưởng thành thật tốt, có người đi vào tập đoàn Tín Thái được ông chủ tin tưởng, có người lại giống như Thẩm Tiểu Viên đi theo ông chủ làm trợ lý hoặc giúp đỡ những việc chỉ làm ở sau lưng, tiền đề là Trần thị sẽ bảo đảm cho họ.
Sau khi tốt nghiệp Tề Lẫm trực tiếp dọn đồ vào nhà họ Trần, anh có thể tiếp tục ở đây, dù sao Trần Khoát là anh ruột của anh, có một người anh mềm lòng nhưng mạnh miệng cũng không tồi. Qua ba năm tiếp xúc, Tề Lẫm cơ bản hiểu được tính của Trần Khoát, thật ra là một người đàn ông mềm lòng miệng độc.
Vì đi làm nên không thể tiếp tục ở nhà họ Trần, anh lại ở bên ngoài tìm nhà. Sau một năm làm thêm dạy đôi song sinh, Tề Lẫm cũng có không ít tiền tiêu vặt, một phần có Trần Khoát lén để trợ lý gửi vào tài khoản. Tóm lại giờ Tề Lẫm không thiếu tiền, nhưng anh không từ bỏ ý định kiếm tiền, dù người khác đối với mình tốt thì đó đều là vì nguyên chủ, vì có quan hệ huyết thống. Nếu một ngày nào đó bí mật bị bật mí, không có ý thức phòng bị thì anh sẽ cực kỳ bị động, thần tiên cũng không cứu nổi.
Thuận lợi đi vào tập đoàn Tín Thái, đồng thời cũng tìm được nhà quanh đó ở. Đó là món quà tốt nghiệp Trần Khoát tặng anh, một ngôi nhà khoảng chừng 100m2, dựa theo giá nội thành thì đó không chỉ là một ngôi nhà tiện nghi, Tề Lẫm vốn không muốn nhận nhưng nghĩ tới tính cách của Trần Khoát, nếu nói rằng không cần thì anh ta sẽ chiến tranh lạnh, nên thôi cứ nhận. Thấy đối phương vui vẻ, anh cũng không nói gì, thật ra Trần Khoát cũng mong Tề Lẫm gọi anh là anh trai. Cũng may Tề Lẫm cũng chân chó, nhận được ngôi nhà liền gọi người ta là anh trai, Trần Khoát xem như vừa lòng chấp nhận.
Được sắp xếp vào công ty mẹ, Tề Lẫm xem như được các bạn cùng lớp hâm mộ, nhưng anh rất vui lòng được người ta đố kỵ, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng tới cuộc sống của anh. Tuy Trần thị là của Trần Khoát, anh cũng không có cổ phần nào bên trong, là một nhân viên bình thường cũng không tồi, phúc lợi đãi ngộ cũng được.
Sau một tuần đi làm, Tề Lẫm tiếp xúc với đồng nghiệp, tất cả đều cảm thấy anh chỉ là một học sinh bình thường, có thể vào Tín Thái đã coi may mắn. Nhưng Tề Lẫm là một người khiêm tốn lại lễ phép, làm việc cũng nghiêm túc, biết cách làm người, không những được sếp thích mà không mấy người nói xấu anh, sức thu hút thẳng tắp lên level.
Tề Lẫm chỉ có thể cảm thán mình đã từng chịu khổ, nếu không có kinh nghiệm đi làm vài năm, lại học tập được kha khá từ Trần Khoát thì làm sao anh có thể thuận lợi giao tiếp với những người này.
Hiện tại Tề Lẫm là một trợ lý cho một hạng mục kỹ thuật, họ cần phải đảm bảo nhân viên tiêu thụ tốt, lại còn phải điều tiết không khí được, Tề Lẫm khôn khéo có thể xử lý tốt được việc giữ khách hàng, và quan hệ công nhân bên trong.
Hai tháng sau Tề Lẫm được lên chính thức, trở thành nhân viên chính thức ở Tín Thái, Trần Khoát dẫn Tề Lẫm ra ngoài đi ăn.
Trong lúc ăn cơm, Trần Khoát tà ác mỉm cười: “Nói cho cậu biết một chuyện thú vị, có thể là một tin tốt đó.”
Tề Lẫm vươn tay ngăn: “Chờ em uống xong ngụm canh đã.”
Trần Khoát làm theo, chờ cậu uống xong, cho tới khi Tề Lẫm lau miệng thì mới lên tiếng: “Tôi đột nhiên không muốn nói.”
Tề Lẫm: “… Anh hai à, anh đùa em hả?”
Trần Khoát gật đầu: “Ừ, anh đùa cậu đấy.”
Tề Lẫm: “Anh đúng là một người anh tốt.”
Trần Khoát: “Ừ, lại còn là ruột thịt.”
Tề Lẫm: “Đừng nói nữa, em đau tim.”
Mỗi lần nghe Trần Khoát nói hai người họ là ruột thịt, Tề Lẫm liền đau tim, có chút khác so với anh em ruột mà.
Trần Khoát vừa lòng để phục vụ tới tính tiền.
Hai người thanh toán xong rồi trực tiếp lên xe, Trần Khoát nói với Tề Lẫm: “Bạn tôi mời tôi đi uống rượu, cậu có đi không?”
Lại nói tiếp, đây là lần thứ hai Trần Khoát mời Tề Lẫm đi gặp bạn mình, lần trước là khi anh viết luận văn tốt nghiệp, lúc này anh đồng ý, gật đầu cùng đi uống rượu, dù sao anh cũng uống được, ngay cả Trần Khoát cũng phải khen.
Trước khi tới quán bar, Trần Khoát nói: “Có gặp khó khăn gì khi làm việc không?”
Tề Lẫm hỏi lại: “Anh cảm thấy em sẽ gặp phải khó khăn gì?”
Trần Khoát: “Hừm, nói chuyện khó khăn khi đi làm trước mặt anh trai cậu khó vậy ư?”
Tề Lẫm: “Anh nghĩ nhiều rồi, dù gì em cũng là em anh, làm sao có thể gặp chuyện khó chứ, vậy cũng quá thất vọng rồi đúng không?”
Trần Khoát: “…” Được đáp lại đến mức không thể phản đối.
Quán bar họ tới là của một người bạn Trần Khoát làm ăn mở, quán “Lam Điều” khác với những quán bar phổ thông khác, không có âm nhạc ầm ĩ, cũng không có mấy loại hiện tượng xã hội hỗn loạn, chỉ có uống rượu, và khá chú trọng riêng tư, chỉ tiếp đãi những người có thẻ hội viên.
Tề Lẫm là em trai của Trần Khoát nên không có lý do không thể vào, huống chi ông chủ chính là bạn thân của Trần Khoát.
Khi được dẫn tới một phòng toàn mùi hoa nhài, Tề Lẫm còn cho rằng mình đi nhầm nơi. Bên trong có hai người đàn ông đang uống trà tán gẫu, còn có một cô nàng đang ngậm thuốc lá.
Người đàn ông pha trà nói: “Đến rồi hả? Không giới thiệu người em trai này đi?”
Trần Khoát ngồi xuống một chiếc sô pha không người, Tề Lẫm ngồi theo, Trần Khoát vỗ vai anh nói: “Em tôi, Tề Lẫm.”
Trong rất nhiều trường hợp, tình nhân không tiện công khai hoặc được bao dưỡng đều được gọi là em trai. Trần Khoát chưa từng dẫn người nào tới đây, không khỏi khiến người ta nghĩ nhiều. Trần Khoát cũng không giải thích, Tề Lẫm cũng nhìn thấy ý gì đó từ mắt họ, anh không còn gì để nói.
Nếu Trần Khoát không nói, vì suy nghĩ cho an toàn của mình Tề Lẫm cũng không nói linh tinh, anh muốn chơi, em cũng không thể không chơi cùng, đúng không? Haizzz, quả nhiên anh là một người em tốt, quá là tốt bụng.
Ba người bạn của Trần Khoát, một nữ hai nam, một nam tên Chu Bạch, một tên Tiết Gia Cần, còn nữ tên Tô Hiểu Ly.
Tuy Tô Hiểu Ly luôn ra vẻ đàn chị, nhưng từ hành vi lời nói đều tỏ vẻ cô thích Trần Khoát, chẳng qua không biểu hiện quá rõ ràng. Giờ Tề Lẫm đã đi theo con đường ranh ma không bến bờ, ánh mắt nhìn người vô cùng chuẩn, chắc Trần Khoát muốn kéo anh ra làm tấm mộc.
Chu Bạch và Tiết Gia Cần rất tò mò về Tề Lẫm, họ cũng không gọi rượu mà tiếp tục uống trà. Nói cũng kỳ lạ, vào quán bar uống trà, nhưng Tề Lẫm cũng không hỏi. Uống trà thì uống trà, dù sao anh không có vấn đề, không có thói quen uống trà thì không ngủ được.
Tề Lẫm ngồi ở bên cạnh nghe Trần Khoát và bạn bè nói chuyện, hơn nửa là về chuyện kinh doanh, đều là ở ngoài sáng, không đề cập phần trong tối, chắc là người bạn hơn bình thường, không quá đi vào tình cảm cá nhân. Sau khi bàn xong chuyện kinh doanh lại bắt đầu đi vào chuyện trong thương trường, tập đoàn công ty nào có vấn đề, tổng giám đốc nào đổi vợ đổi tình nhân linh tinh, nhưng đều không đề cập tới bốn đại gia trong nội thành, họ Trần, họ Kim, họ Lý và Âu Dương.
Cho tới khi đám Tề Lẫm sắp đi thì Tô Hiểu Ly ra ngoài tìm bạn mới thần bí cười nói với mọi người: “Mọi người đoán xem tôi nhìn thấy ai bên ngoài nào?”
Chu Bạch hóng chuyện nhất, hỏi luôn: “Ai nha, chị Ly đừng có giả vờ thần bí.”
Tiết Gia Cần cũng nói: “Đúng đó chị Ly, có ai lại khiến chị kinh ngạc tới thế?”
Tô Hiểu Ly liếc họ một cái rồi nhìn nhìn Trần Khoát: “Đàn ông các cậu chẳng hiểu đàn bà.” Thấy Trần Khoát nghiêng đầu nhìn Tề Lẫm mới lên tiếng giải thích: “Tôi thấy cậu hai nhà Âu Dương.”
Thấy Trần Khoát cười cười với Tề Lẫm, da đầu run lên, lòng nhảy dựng, khẽ hỏi Trần Khoát: “… Lúc ăn cơm anh định nói tin tức này?” Không phải là người anh nghĩ đó chứ? Đã lâu không có tin về anh ta rồi.
Trần Khoát vỗ vỗ vai anh khẽ đáp: “Thế nào, có phải là tin tốt không, anh tuyệt đối không lừa cậu.”
Tề Lẫm khẽ nhíu mày: “…”
Có thể nghĩ Tề Lẫm đã nói với mọi người rằng mình mất trí nhớ, nếu không làm sao anh có thể trở nên giống một người khác, cũng không khiến ai hoài nghi, đó là một trong số ít biện pháp tốt.
Thời gian trôi nhanh, Tề Lẫm cũng trưởng thành, càng nam tính khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác. Tuy nói không muốn tới Trần thị, nhưng so sánh tập đoàn Cường Thịnh nhà Âu Dương và tập đoàn Tín Thái Trần thị thì anh sẽ chọn cái thứ hai. Dù Tín Thái không có lịch sử lâu dài bằng Cường Thịnh, nhưng hiệu quả hơn nhiều, huống chi ông chủ lại còn là Trần Khoát. Trong công ty có người quen thì dễ làm hơn cũng không phải là nói dối.
Tề Lẫm biết về sau Cường Thịnh sẽ là thiên hạ của ai, anh cũng không muốn đi tìm rắc rối, đương nhiên phải lựa chọn rõ ràng.
Vì Tề Lẫm cũng không công khai anh là em của Trần Khoát nên sau khi tốt nghiệp đã tiến vào tập đoàn Tín Thái với thành tích phỏng vấn xuất sắc. Đương nhiên anh cũng không đi cửa sau, thực sự đi vào bằng năng lực của mình giống như những người khác.
Cùng ngày vào công ty, Trần Khoát đưa cho anh một chai rượu đỏ lâu năm quý giá, Tề Lẫm vui tươi nhận lấy.
Trước khi chưa hiểu lịch sử làm giàu của nhà họ Trần, Tề Lẫm cho rằng họ là người làm ăn đứng đắn, nhưng khi biết sự thật, anh yên lặng nghĩ, phim thật đúng là phim, quả thật chính là được cải biên từ tiểu thuyết Mary Sue.
Nói tới quá khứ của Trần thị thì không ai không biết, chẳng qua tất cả mọi người không lan truyền ra bên ngoài, vì nó không phải sáng rọi, có lẽ giờ hỗn độn cả trắng và đen, nhưng không thể che dấu được mười năm trước nó có lịch sử hắc đạo. Tiền truyện về Trần thị có thể viết thành một quyển tên là “Truyền kỳ nhà họ Trần”, nội dung vô cùng phong phú, kể ba ngày ba đêm cũng không hết.
Nhà họ Trần có rất nhiều người, gia tộc đi theo họ cũng nhiều không đếm xuể, đáng tiếc sau khi giúp nhà họ Trần tẩy trắng thì những gia tộc này đều trở nên trong sạch hơn, có một số tiếp tục phục vụ, trở thành gia đình phụ thuộc, như nhà Thẩm Tiểu Viên. Đó cũng là lý do vì sao mà sau khi nguyên chủ được đưa đến nhà họ Trần, Thẩm Tiểu Viên luôn dùng trăm phương nghìn kế ở cạnh anh.
Mỗi chủ nhà đều hy vọng con mình có thể trưởng thành thật tốt, có người đi vào tập đoàn Tín Thái được ông chủ tin tưởng, có người lại giống như Thẩm Tiểu Viên đi theo ông chủ làm trợ lý hoặc giúp đỡ những việc chỉ làm ở sau lưng, tiền đề là Trần thị sẽ bảo đảm cho họ.
Sau khi tốt nghiệp Tề Lẫm trực tiếp dọn đồ vào nhà họ Trần, anh có thể tiếp tục ở đây, dù sao Trần Khoát là anh ruột của anh, có một người anh mềm lòng nhưng mạnh miệng cũng không tồi. Qua ba năm tiếp xúc, Tề Lẫm cơ bản hiểu được tính của Trần Khoát, thật ra là một người đàn ông mềm lòng miệng độc.
Vì đi làm nên không thể tiếp tục ở nhà họ Trần, anh lại ở bên ngoài tìm nhà. Sau một năm làm thêm dạy đôi song sinh, Tề Lẫm cũng có không ít tiền tiêu vặt, một phần có Trần Khoát lén để trợ lý gửi vào tài khoản. Tóm lại giờ Tề Lẫm không thiếu tiền, nhưng anh không từ bỏ ý định kiếm tiền, dù người khác đối với mình tốt thì đó đều là vì nguyên chủ, vì có quan hệ huyết thống. Nếu một ngày nào đó bí mật bị bật mí, không có ý thức phòng bị thì anh sẽ cực kỳ bị động, thần tiên cũng không cứu nổi.
Thuận lợi đi vào tập đoàn Tín Thái, đồng thời cũng tìm được nhà quanh đó ở. Đó là món quà tốt nghiệp Trần Khoát tặng anh, một ngôi nhà khoảng chừng 100m2, dựa theo giá nội thành thì đó không chỉ là một ngôi nhà tiện nghi, Tề Lẫm vốn không muốn nhận nhưng nghĩ tới tính cách của Trần Khoát, nếu nói rằng không cần thì anh ta sẽ chiến tranh lạnh, nên thôi cứ nhận. Thấy đối phương vui vẻ, anh cũng không nói gì, thật ra Trần Khoát cũng mong Tề Lẫm gọi anh là anh trai. Cũng may Tề Lẫm cũng chân chó, nhận được ngôi nhà liền gọi người ta là anh trai, Trần Khoát xem như vừa lòng chấp nhận.
Được sắp xếp vào công ty mẹ, Tề Lẫm xem như được các bạn cùng lớp hâm mộ, nhưng anh rất vui lòng được người ta đố kỵ, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng tới cuộc sống của anh. Tuy Trần thị là của Trần Khoát, anh cũng không có cổ phần nào bên trong, là một nhân viên bình thường cũng không tồi, phúc lợi đãi ngộ cũng được.
Sau một tuần đi làm, Tề Lẫm tiếp xúc với đồng nghiệp, tất cả đều cảm thấy anh chỉ là một học sinh bình thường, có thể vào Tín Thái đã coi may mắn. Nhưng Tề Lẫm là một người khiêm tốn lại lễ phép, làm việc cũng nghiêm túc, biết cách làm người, không những được sếp thích mà không mấy người nói xấu anh, sức thu hút thẳng tắp lên level.
Tề Lẫm chỉ có thể cảm thán mình đã từng chịu khổ, nếu không có kinh nghiệm đi làm vài năm, lại học tập được kha khá từ Trần Khoát thì làm sao anh có thể thuận lợi giao tiếp với những người này.
Hiện tại Tề Lẫm là một trợ lý cho một hạng mục kỹ thuật, họ cần phải đảm bảo nhân viên tiêu thụ tốt, lại còn phải điều tiết không khí được, Tề Lẫm khôn khéo có thể xử lý tốt được việc giữ khách hàng, và quan hệ công nhân bên trong.
Hai tháng sau Tề Lẫm được lên chính thức, trở thành nhân viên chính thức ở Tín Thái, Trần Khoát dẫn Tề Lẫm ra ngoài đi ăn.
Trong lúc ăn cơm, Trần Khoát tà ác mỉm cười: “Nói cho cậu biết một chuyện thú vị, có thể là một tin tốt đó.”
Tề Lẫm vươn tay ngăn: “Chờ em uống xong ngụm canh đã.”
Trần Khoát làm theo, chờ cậu uống xong, cho tới khi Tề Lẫm lau miệng thì mới lên tiếng: “Tôi đột nhiên không muốn nói.”
Tề Lẫm: “… Anh hai à, anh đùa em hả?”
Trần Khoát gật đầu: “Ừ, anh đùa cậu đấy.”
Tề Lẫm: “Anh đúng là một người anh tốt.”
Trần Khoát: “Ừ, lại còn là ruột thịt.”
Tề Lẫm: “Đừng nói nữa, em đau tim.”
Mỗi lần nghe Trần Khoát nói hai người họ là ruột thịt, Tề Lẫm liền đau tim, có chút khác so với anh em ruột mà.
Trần Khoát vừa lòng để phục vụ tới tính tiền.
Hai người thanh toán xong rồi trực tiếp lên xe, Trần Khoát nói với Tề Lẫm: “Bạn tôi mời tôi đi uống rượu, cậu có đi không?”
Lại nói tiếp, đây là lần thứ hai Trần Khoát mời Tề Lẫm đi gặp bạn mình, lần trước là khi anh viết luận văn tốt nghiệp, lúc này anh đồng ý, gật đầu cùng đi uống rượu, dù sao anh cũng uống được, ngay cả Trần Khoát cũng phải khen.
Trước khi tới quán bar, Trần Khoát nói: “Có gặp khó khăn gì khi làm việc không?”
Tề Lẫm hỏi lại: “Anh cảm thấy em sẽ gặp phải khó khăn gì?”
Trần Khoát: “Hừm, nói chuyện khó khăn khi đi làm trước mặt anh trai cậu khó vậy ư?”
Tề Lẫm: “Anh nghĩ nhiều rồi, dù gì em cũng là em anh, làm sao có thể gặp chuyện khó chứ, vậy cũng quá thất vọng rồi đúng không?”
Trần Khoát: “…” Được đáp lại đến mức không thể phản đối.
Quán bar họ tới là của một người bạn Trần Khoát làm ăn mở, quán “Lam Điều” khác với những quán bar phổ thông khác, không có âm nhạc ầm ĩ, cũng không có mấy loại hiện tượng xã hội hỗn loạn, chỉ có uống rượu, và khá chú trọng riêng tư, chỉ tiếp đãi những người có thẻ hội viên.
Tề Lẫm là em trai của Trần Khoát nên không có lý do không thể vào, huống chi ông chủ chính là bạn thân của Trần Khoát.
Khi được dẫn tới một phòng toàn mùi hoa nhài, Tề Lẫm còn cho rằng mình đi nhầm nơi. Bên trong có hai người đàn ông đang uống trà tán gẫu, còn có một cô nàng đang ngậm thuốc lá.
Người đàn ông pha trà nói: “Đến rồi hả? Không giới thiệu người em trai này đi?”
Trần Khoát ngồi xuống một chiếc sô pha không người, Tề Lẫm ngồi theo, Trần Khoát vỗ vai anh nói: “Em tôi, Tề Lẫm.”
Trong rất nhiều trường hợp, tình nhân không tiện công khai hoặc được bao dưỡng đều được gọi là em trai. Trần Khoát chưa từng dẫn người nào tới đây, không khỏi khiến người ta nghĩ nhiều. Trần Khoát cũng không giải thích, Tề Lẫm cũng nhìn thấy ý gì đó từ mắt họ, anh không còn gì để nói.
Nếu Trần Khoát không nói, vì suy nghĩ cho an toàn của mình Tề Lẫm cũng không nói linh tinh, anh muốn chơi, em cũng không thể không chơi cùng, đúng không? Haizzz, quả nhiên anh là một người em tốt, quá là tốt bụng.
Ba người bạn của Trần Khoát, một nữ hai nam, một nam tên Chu Bạch, một tên Tiết Gia Cần, còn nữ tên Tô Hiểu Ly.
Tuy Tô Hiểu Ly luôn ra vẻ đàn chị, nhưng từ hành vi lời nói đều tỏ vẻ cô thích Trần Khoát, chẳng qua không biểu hiện quá rõ ràng. Giờ Tề Lẫm đã đi theo con đường ranh ma không bến bờ, ánh mắt nhìn người vô cùng chuẩn, chắc Trần Khoát muốn kéo anh ra làm tấm mộc.
Chu Bạch và Tiết Gia Cần rất tò mò về Tề Lẫm, họ cũng không gọi rượu mà tiếp tục uống trà. Nói cũng kỳ lạ, vào quán bar uống trà, nhưng Tề Lẫm cũng không hỏi. Uống trà thì uống trà, dù sao anh không có vấn đề, không có thói quen uống trà thì không ngủ được.
Tề Lẫm ngồi ở bên cạnh nghe Trần Khoát và bạn bè nói chuyện, hơn nửa là về chuyện kinh doanh, đều là ở ngoài sáng, không đề cập phần trong tối, chắc là người bạn hơn bình thường, không quá đi vào tình cảm cá nhân. Sau khi bàn xong chuyện kinh doanh lại bắt đầu đi vào chuyện trong thương trường, tập đoàn công ty nào có vấn đề, tổng giám đốc nào đổi vợ đổi tình nhân linh tinh, nhưng đều không đề cập tới bốn đại gia trong nội thành, họ Trần, họ Kim, họ Lý và Âu Dương.
Cho tới khi đám Tề Lẫm sắp đi thì Tô Hiểu Ly ra ngoài tìm bạn mới thần bí cười nói với mọi người: “Mọi người đoán xem tôi nhìn thấy ai bên ngoài nào?”
Chu Bạch hóng chuyện nhất, hỏi luôn: “Ai nha, chị Ly đừng có giả vờ thần bí.”
Tiết Gia Cần cũng nói: “Đúng đó chị Ly, có ai lại khiến chị kinh ngạc tới thế?”
Tô Hiểu Ly liếc họ một cái rồi nhìn nhìn Trần Khoát: “Đàn ông các cậu chẳng hiểu đàn bà.” Thấy Trần Khoát nghiêng đầu nhìn Tề Lẫm mới lên tiếng giải thích: “Tôi thấy cậu hai nhà Âu Dương.”
Thấy Trần Khoát cười cười với Tề Lẫm, da đầu run lên, lòng nhảy dựng, khẽ hỏi Trần Khoát: “… Lúc ăn cơm anh định nói tin tức này?” Không phải là người anh nghĩ đó chứ? Đã lâu không có tin về anh ta rồi.
Trần Khoát vỗ vỗ vai anh khẽ đáp: “Thế nào, có phải là tin tốt không, anh tuyệt đối không lừa cậu.”
Tề Lẫm khẽ nhíu mày: “…”