Gặp được nữ chính nên cơm trưa cũng chuyển sang một nhà hàng khác, nhưng Tề Lẫm vẫn ăn rất ngon.
Lau miệng, Tề Lẫm vô lực trợn trắng mắt: “Anh nhìn tôi là có thể no à?”
Âu Dương Khiêm Vũ cười dịu dàng nhưng không hề hợp với hình tượng của mình: “Nếu có thể nhìn mỗi ngày thì tôi có thể chỉ uống nước qua ngày.”
Tề Lẫm: “…” Da mặt dày này được tôi luyện từ lúc nào vậy!
Tề Lẫm không phải kiểu bị người ta nhìn chằm chằm nhưng vẫn vô tư ăn hết, anh dừng bữa tuyên bố mình đã no rồi.
Vì chuyển chủ đề, Tề Lẫm nói ra cái tên Tôn Ái Tích: “Anh còn nhớ một cô gái tên Tôn Ái Tích trước khi ra nước ngoài không?”
Âu Dương Khiêm Vũ quyết đoán lắc đầu: “Không nhớ.”
Tề Lẫm: “…” Nam chính quên nữ chính triệt để thế này, thật sự có thể tiếp tục bộ phim sao?
Nếu không để anh dẫn đường một chút: “Tôn Ái Tích chính là cô bé bị bạn lừa rồi tát cho anh một cái, còn là bạn từ nhỏ của Lữ Duy Kim ấy.”
Âu Dương Khiêm Vũ nghiêng đầu: “Hình như có ấn tượng, em nhắc tới cô ta làm gì?”
Tề Lẫm đáp: “Chẳng lẽ anh không có ý gì với cô ta sao? Dù gì cô ta cũng là một cô gái rất kiên cường…” Tuy miêu tả có hơi gượng ép nhưng Tề Lẫm vì tránh Âu Dương Khiêm Vũ đi lòng vòng, anh vẫn nói ra lời trái lương tâm.
Âu Dương Khiêm Vũ cười nói: “Dù có kiên cường nữa thì cô ta có liên quan gì tới tôi?”
Tề Lẫm: “…” Hình như anh ta nói cũng đúng, không còn gì để đáp lại.
Nếu không thể tiếp tục, Tề Lẫm đành phải xài chiêu khác: “Vậy anh có thích cô gái nào, ví dụ lớn tuổi hơn anh, đã từng thầm mến lúc trưởng thành, thậm chí giờ vẫn còn thích không?”
Âu Dương Khiêm Vũ nghiêm túc suy nghĩ, Tề Lẫm kiên nhẫn vui vẻ chờ đợi đáp án.
Nghĩ một lúc lâu, Âu Dương Khiêm Vũ nói: “Tề Lẫm, tôi biết trước kia tôi đã tổn thương em rất sâu, nhưng em phải tin rằng nếu chúng ta đến với nhau tôi có thể cho em trọn trái tim mình, cho em tất cả những gì thuộc về tôi. Tôi biết giờ có nói gì cũng không có tác dụng, nhưng tôi tin tôi sẽ chứng minh được bằng hành động của mình.”
Đối diện với lời tỏ tình tự nhiên thẳng thắn ấy, Tề Lẫm yên lặng muốn đặt tay lên ngực, anh rất muốn nói với Âu Dương Khiêm Vũ rằng anh tỏ tình với tôi thế này thật sự không sao chứ? Nữ chính của anh còn đang ở bên cạnh cãi nhau với khách hàng kìa!
Có lẽ vì đã từng nghe rất nhiều lần tỏ tình tương tự, Tề Lẫm cảm thấy mình bắt đầu miễn dịch với những lời thổ lộ. Rõ ràng ý anh không phải vậy, sao Âu Dương Khiêm Vũ lại luôn có thể suy nghĩ tới mức này, thật sự là phiền phức.
Trên thực tế, Âu Dương Khiêm Vũ biết Tề Lẫm có ý gì, nhưng y không muốn đi theo suy nghĩ của cậu ấy, y cần phải luôn luôn biểu hiện mình, bày tỏ tất cả các mặt tốt của mình trước Tề Lẫm.
Không thể nói chuyện cùng Âu Dương Khiêm Vũ, Tề Lẫm vẫn lựa chọn ăn uống cho no rồi rời đi. Âu Dương Khiêm Vũ không có vấn đề gì, cũng ngỏ ý muốn đưa Tề Lẫm về Tín Thái.
Tuy không biết cụ thể quan hệ giữa Trần Khoát và Tề Lẫm nhưng Âu Dương Khiêm Vũ có thể chắc chắn họ không phải người yêu, giống như là anh em. Âu Dương Khiêm Vũ đã làm anh nên có thể nhận ra sự cưng chiều em trai từ Trần Khoát, chẳng qua Trần Khoát luôn biểu hiện cực đoan hơn.
Đột nhiên phát hiện ra một con đường lớn sáng sủa, cũng vì chuyện quán bar lần trước đã mở ra phần thầm mến nên Âu Dương Khiêm Vũ nhanh chóng phân biệt đâu là thật đâu là giả, giờ y cũng có thể bình tĩnh phân tích từng chuyện một, tránh để hiểu lầm. Cứ mãi hiểu lầm thì làm sao có thể phát triển tình cảm chứ, trong tình yêu không nên có hoài nghi. Tóm lại, giờ Âu Dương Khiêm Vũ cảm thấy rất thoải mái, ít nhất khi thấy Tề Lẫm trợn mắt thì y luôn cảm thấy ấm áp, Tề Lẫm căn bản không ghét y.
Lười gọi xe về công ty, Tề Lẫm không thể không đồng ý lời đề nghị mãnh liệt của Âu Dương Khiêm Vũ, dù sao Trần Khoát có thấy cũng chẳng làm gì mà còn cổ vũ anh lấy Âu Dương Khiêm Vũ về nhà, cố gắng bắt được cổ phần của Âu Dương Khiêm Vũ trong nhà Âu Dương gì đó. Người anh như vậy thật sự khiến người ta đau đầu, thảo nào nguyên chủ lại muốn nhảy lầu tự sát, chắc là bị Trần Khoát chọc tức rồi.
Qua miêu tả từ những người khác về nguyên chủ, Tề Lẫm cũng đoán được phần nào tính cách của cậu ấy, chắc cậu ấy là kiểu người suy nghĩ nhiều. Ví dụ như cãi nhau với Trần Khoát, nguyên chủ nói tôi muốn tự sát, rồi Trần Khoát khích tướng nói nhảy đi không nhảy tôi đẩy cậu, trái tim thuỷ tinh của nguyên chủ chắc chắn sẽ cho rằng Trần Khoát nghiêm túc, sau đó bùm một cái nhảy xuống. Nếu nguyên chủ có trái tim sắt đá như mình chắc cậu ấy sẽ không sao đâu. Quả nhiên là tính cách quyết định tất cả, quyết định tương lai, quyết định sống chết… cảm ơn trời xanh đã cho anh cơ hội sống lại.
Tề Lẫm có thói quen ngủ trưa, vừa lên xe đã thấy mệt rã rời, trong lúc mơ màng cũng không biết Âu Dương Khiêm Vũ đã nói gì với lái xe. Ngủ mê mệt Tề Lẫm vẫn tỉnh lại, nhìn đồng hồ trên tay thì phát hiện đã qua một giờ chiều, rõ ràng từ nhà hàng tới Tín Thái chưa đến ba mươi phút mà. Hơn nữa anh phát hiện xe cũng đang không trên đường về công ty, Tề Lẫm hỏi Âu Dương Khiêm Vũ: “Đi đâu vậy?”
Âu Dương Khiêm Vũ vỗ vỗ đùi anh: “Chúng ta bị theo dõi. Đừng lo, có tôi rồi.”
Tề Lẫm đang muốn quay lại nhìn thì Âu Dương Khiêm Vũ đặt tay lên đầu: “Đừng nhìn phía sau, chúng còn chưa biết chúng ta đã phát hiện.”
Lần đầu tiên gặp phải trường hợp tổng giám đốc bị người ta theo dõi, Tề Lẫm khẩn trương: “Chúng ta phải làm sao đây?”
Âu Dương Khiêm Vũ đáp: “Bảo tiêu đang đi tới từ hai phía, ba phút nữa là có thể gặp nhau, tráo tầm mắt chúng là chúng ta có thể thoát hiểm.”
Tề Lẫm gật đầu, âm thầm kính phục Âu Dương Khiêm Vũ bình tĩnh, nhưng lại lo lắng tình huống sau đó.
Tề Lẫm dần bình ổn lại hỏi: “Trước kia anh có gặp chuyện này chưa?”
Âu Dương Khiêm Vũ nói: “Hồi bé cùng cha mẹ đi ra ngoài có gặp một lần, sau đó thì không gặp nữa. Tôi có kinh nghiệm, đừng lo.”
Tề Lẫm sao không lo được, anh nghi ngờ chuyện này không nhằm vào Âu Dương Khiêm Vũ mà là vào mình. Đừng quên anh là người nhà họ Tề, nếu họ biết anh chưa chết thì chắc chắn sẽ tóm lại. Tuy không biết nhà họ Tề như thế nào nhưng anh luôn có dự cảm xấu, lúc về phải thương lượng với Trần Khoát một chút mới được.
Bảo tiêu đang liên lạc với nhóm còn lại, sau đó nói với Âu Dương Khiêm Vũ: “Cậu hai, nguy hiểm đã giải trừ, đám Tiểu Tam Tiểu Tứ đã dẫn hai chiếc xe khả nghi kia tới đường khác.”
Âu Dương Khiêm Vũ nói: “Được rồi, giờ đi Tín Thái trước.”
Tề Lẫm nói: “Có muốn đi thương lượng với anh tôi một chút không?”
Âu Dương Khiêm Vũ nhíu mày: “Anh em?”
Tề Lẫm biết không nên giấu Âu Dương Khiêm Vũ, nói thẳng: “Ừ, Trần Khoát là anh ruột tôi, cùng mẹ khác cha.”
Không ngờ sau một lần theo dõi lại có tin tức về Tề Lẫm, Âu Dương Khiêm Vũ càng chắc chắn ý tưởng của mình là không sai: “Tôi biết rồi, tôi sẽ nói với anh em chuyện chiều nay.”
Tề Lẫm lắc đầu: “Không cần, tôi sẽ nói với anh ấy, không chừng người nọ theo dõi tôi.”
Âu Dương Khiêm Vũ: “Tôi vẫn luôn cho rằng gia thế của em rất bình thường.”
Tề Lẫm: “…Tôi không có gia thế nào khác, chỉ là ở nhờ nhà anh tôi mà thôi.” Tôi cũng mong gia thế bình thường có được không, đừng có khinh người quá vậy.
Âu Dương Khiêm Vũ vỗ vai anh: “Không sao, tôi cũng không ghét em, tài sản của tôi có thể chuyển sang cho em.”
Tề Lẫm nổi da gà, dùng giọng của nữ chính nói: “Đừng nghĩ anh có mấy đồng tiền dơ bẩn là có thể giày xéo tôn nghiêm của tôi.”
Âu Dương Khiêm Vũ bị chọc cười: “Hahaha…”
Tề Lẫm: “…” Rõ ràng anh đang trần thuật lại một chuyện đứng đắn mà.
Hai người vui vẻ chuyện trò trong xe, sau khi đưa Tề Lẫm về Tín Thái, Âu Dương Khiêm Vũ trở về Cường Thịnh. Mà Tề Lẫm thì xông thẳng vào văn phòng Trần Khoát: “Anh trai, có việc bẩm báo!”
Trần Khoát đang xử lý tài liệu ngẩng đầu: “Nếu chuyện không quan trọng thì tha ra ngoài chém.”
Tề Lẫm cười: “Tổng giám đốc Trần thật khí phách uy vũ.”
Trần Khoát buông bút, hai tay giao nhau: “Nói đi, chuyện gì?”
Chuyện liên quan tới tính mạng, Tề Lẫm cũng không dài dòng, nói hết chuyện bị theo dõi, cũng đề cập suy đoán của mình.
Trần Khoát nhìn anh một cái: “Cũng không phải là không có khả năng, gần đây cậu hay xuất hiện ở Tín Thái, nhà họ Tề không thể không phát hiện ra. Chẳng qua đã bốn năm rồi, sao giờ họ mới có động thái chứ. Cũng có thể là theo dõi Âu Dương Khiêm Vũ, anh tìm người liên hệ với Giản Hành, nếu thành công dẫn dắt họ đi thì có thể tìm được một chút dấu vết.”
Tề Lẫm: “Vậy có tin tức gì thì báo cho em biết.”
Trần Khoát gật đầu: “Ừ.”
Tề Lẫm: “Không có việc gì em ra ngoài đây.”
Trần Khoát không khỏi dặn dò: “Mấy ngày nay anh sẽ phái bảo tiêu đưa cậu đi, còn đâu phải cẩn thận.”
Tề Lẫm cười khì khì, học cảnh sát mà cúi chào: “Yes, sir!”
Trần Khoát không kiên nhẫn phất tay: “Hy vọng người tình bé nhỏ của cậu có thể cho anh một tin tức tốt.”
Tề Lẫm: “…Âu Dương Khiêm Vũ không phải người tình bé nhỏ của em.”
Trần Khoát cúi đầu tiếp tục xử lý tài liệu chưa xong, hiển nhiên không tin Tề Lẫm phản bác, vì anh đã nghe rất nhiều lần. Tề Lẫm còn rất thân với Âu Dương Khiêm Vũ, ngày lễ Tình nhân trước đó còn mang theo bó hồng về nhà, không phải Âu Dương Khiêm Vũ đưa thì đánh chết anh cũng không tin.
Mà nói thêm, lần đầu tiên Tề Lẫm còn cố gắng phân bua, dần dà Tề Lẫm cũng không muốn giải thích nữa.
Sau một tuần bị theo dõi lần đó, Âu Dương Khiêm Vũ gọi điện cho Tề Lẫm: “Tề Lẫm, có nhớ tôi không?”
Tề Lẫm: “… Đừng nói những câu dễ hiểu lầm như vậy.” Đồ trứng thối, Âu Dương Khiêm Vũ vừa bắt đầu đã điên, họ còn có thể tiếp tục nói chuyện không?
Âu Dương Khiêm Vũ: “Vậy chắc là không rồi. Tôi còn muốn nói với em chuyện chúng ta bị theo dõi.”
Tề Lẫm: “Anh nói đi.”
Âu Dương Khiêm Vũ: “Đây không phải tin tốt, vì đối tượng bị theo dõi là em, mà không phải tôi.”
Tề Lẫm cau mày: “Được, tôi biết rồi.”
Âu Dương Khiêm Vũ nhân cơ hội nói: “Tôi cho em biết tin này, không phải em nên bày tỏ chút gì sao?”
Tề Lẫm xoay bút: “Ừm, ngày mai tôi sẽ gửi cho anh một món quà. Tôi còn chút việc, cứ vậy đi, bai bai.”
Nói xong cúp ngay, Tề Lẫm day mi tâm, anh cứ tiếp tục không biết ý của Âu Dương Khiêm Vũ thì cũng quá xin lỗi ông trời đi. Nghĩ nghĩ, Tề Lẫm lại đi tìm Trần Khoát.
Hôm nay là cuối tuần, ông ngoại đi ra ngoài chơi cờ với bạn, Trần Khoát lại không đi đâu, Tề Lẫm tìm rất dễ dàng.
Thấy Tề Lẫm vào, Trần Khoát nói thẳng: “Đang muốn tìm cậu, chủ yếu là nói chuyện tuần trước đây.”
Tề Lẫm nói: “Âu Dương Khiêm Vũ vừa nói với em, có liên quan tới em hả?”
Trần Khoát gật đầu ngay: “Không sai, họ phát hiện ra cậu còn sống. Mà cũng không hẳn, họ phát hiện cậu không hề mất tích mà ở nhà họ Trần. Anh chưa từng tiếp xúc với nhà họ Tề, không biết tiếp theo họ sẽ làm gì nữa.”
Tề Lẫm nói: “Có tư liệu về nhà họ không, em muốn xem.”
Trần Khoát lấy ra một chồng tư liệu từ ngăn kéo: “Ở đây có một phần, là ông ngoại đã từng tra. Nhà họ Tề kinh doanh về ngọc thạch, khác với chúng ta, cũng khá là ẩn mình. tuy nhà họ Tề bắt đầu mục ruỗng, nhưng lịch sử lâu đời, gốc rễ vẫn còn, muôn tra ra thứ gì cũng khá phiền phức.”
Tề Lẫm nói: “Em biết rồi.”
Cầm một chồng tư liệu, Tề Lẫm bắt đầu thấp thỏm. Lúc này anh không khỏi nhớ tới máy tính nguyên chủ để lại.
Lau miệng, Tề Lẫm vô lực trợn trắng mắt: “Anh nhìn tôi là có thể no à?”
Âu Dương Khiêm Vũ cười dịu dàng nhưng không hề hợp với hình tượng của mình: “Nếu có thể nhìn mỗi ngày thì tôi có thể chỉ uống nước qua ngày.”
Tề Lẫm: “…” Da mặt dày này được tôi luyện từ lúc nào vậy!
Tề Lẫm không phải kiểu bị người ta nhìn chằm chằm nhưng vẫn vô tư ăn hết, anh dừng bữa tuyên bố mình đã no rồi.
Vì chuyển chủ đề, Tề Lẫm nói ra cái tên Tôn Ái Tích: “Anh còn nhớ một cô gái tên Tôn Ái Tích trước khi ra nước ngoài không?”
Âu Dương Khiêm Vũ quyết đoán lắc đầu: “Không nhớ.”
Tề Lẫm: “…” Nam chính quên nữ chính triệt để thế này, thật sự có thể tiếp tục bộ phim sao?
Nếu không để anh dẫn đường một chút: “Tôn Ái Tích chính là cô bé bị bạn lừa rồi tát cho anh một cái, còn là bạn từ nhỏ của Lữ Duy Kim ấy.”
Âu Dương Khiêm Vũ nghiêng đầu: “Hình như có ấn tượng, em nhắc tới cô ta làm gì?”
Tề Lẫm đáp: “Chẳng lẽ anh không có ý gì với cô ta sao? Dù gì cô ta cũng là một cô gái rất kiên cường…” Tuy miêu tả có hơi gượng ép nhưng Tề Lẫm vì tránh Âu Dương Khiêm Vũ đi lòng vòng, anh vẫn nói ra lời trái lương tâm.
Âu Dương Khiêm Vũ cười nói: “Dù có kiên cường nữa thì cô ta có liên quan gì tới tôi?”
Tề Lẫm: “…” Hình như anh ta nói cũng đúng, không còn gì để đáp lại.
Nếu không thể tiếp tục, Tề Lẫm đành phải xài chiêu khác: “Vậy anh có thích cô gái nào, ví dụ lớn tuổi hơn anh, đã từng thầm mến lúc trưởng thành, thậm chí giờ vẫn còn thích không?”
Âu Dương Khiêm Vũ nghiêm túc suy nghĩ, Tề Lẫm kiên nhẫn vui vẻ chờ đợi đáp án.
Nghĩ một lúc lâu, Âu Dương Khiêm Vũ nói: “Tề Lẫm, tôi biết trước kia tôi đã tổn thương em rất sâu, nhưng em phải tin rằng nếu chúng ta đến với nhau tôi có thể cho em trọn trái tim mình, cho em tất cả những gì thuộc về tôi. Tôi biết giờ có nói gì cũng không có tác dụng, nhưng tôi tin tôi sẽ chứng minh được bằng hành động của mình.”
Đối diện với lời tỏ tình tự nhiên thẳng thắn ấy, Tề Lẫm yên lặng muốn đặt tay lên ngực, anh rất muốn nói với Âu Dương Khiêm Vũ rằng anh tỏ tình với tôi thế này thật sự không sao chứ? Nữ chính của anh còn đang ở bên cạnh cãi nhau với khách hàng kìa!
Có lẽ vì đã từng nghe rất nhiều lần tỏ tình tương tự, Tề Lẫm cảm thấy mình bắt đầu miễn dịch với những lời thổ lộ. Rõ ràng ý anh không phải vậy, sao Âu Dương Khiêm Vũ lại luôn có thể suy nghĩ tới mức này, thật sự là phiền phức.
Trên thực tế, Âu Dương Khiêm Vũ biết Tề Lẫm có ý gì, nhưng y không muốn đi theo suy nghĩ của cậu ấy, y cần phải luôn luôn biểu hiện mình, bày tỏ tất cả các mặt tốt của mình trước Tề Lẫm.
Không thể nói chuyện cùng Âu Dương Khiêm Vũ, Tề Lẫm vẫn lựa chọn ăn uống cho no rồi rời đi. Âu Dương Khiêm Vũ không có vấn đề gì, cũng ngỏ ý muốn đưa Tề Lẫm về Tín Thái.
Tuy không biết cụ thể quan hệ giữa Trần Khoát và Tề Lẫm nhưng Âu Dương Khiêm Vũ có thể chắc chắn họ không phải người yêu, giống như là anh em. Âu Dương Khiêm Vũ đã làm anh nên có thể nhận ra sự cưng chiều em trai từ Trần Khoát, chẳng qua Trần Khoát luôn biểu hiện cực đoan hơn.
Đột nhiên phát hiện ra một con đường lớn sáng sủa, cũng vì chuyện quán bar lần trước đã mở ra phần thầm mến nên Âu Dương Khiêm Vũ nhanh chóng phân biệt đâu là thật đâu là giả, giờ y cũng có thể bình tĩnh phân tích từng chuyện một, tránh để hiểu lầm. Cứ mãi hiểu lầm thì làm sao có thể phát triển tình cảm chứ, trong tình yêu không nên có hoài nghi. Tóm lại, giờ Âu Dương Khiêm Vũ cảm thấy rất thoải mái, ít nhất khi thấy Tề Lẫm trợn mắt thì y luôn cảm thấy ấm áp, Tề Lẫm căn bản không ghét y.
Lười gọi xe về công ty, Tề Lẫm không thể không đồng ý lời đề nghị mãnh liệt của Âu Dương Khiêm Vũ, dù sao Trần Khoát có thấy cũng chẳng làm gì mà còn cổ vũ anh lấy Âu Dương Khiêm Vũ về nhà, cố gắng bắt được cổ phần của Âu Dương Khiêm Vũ trong nhà Âu Dương gì đó. Người anh như vậy thật sự khiến người ta đau đầu, thảo nào nguyên chủ lại muốn nhảy lầu tự sát, chắc là bị Trần Khoát chọc tức rồi.
Qua miêu tả từ những người khác về nguyên chủ, Tề Lẫm cũng đoán được phần nào tính cách của cậu ấy, chắc cậu ấy là kiểu người suy nghĩ nhiều. Ví dụ như cãi nhau với Trần Khoát, nguyên chủ nói tôi muốn tự sát, rồi Trần Khoát khích tướng nói nhảy đi không nhảy tôi đẩy cậu, trái tim thuỷ tinh của nguyên chủ chắc chắn sẽ cho rằng Trần Khoát nghiêm túc, sau đó bùm một cái nhảy xuống. Nếu nguyên chủ có trái tim sắt đá như mình chắc cậu ấy sẽ không sao đâu. Quả nhiên là tính cách quyết định tất cả, quyết định tương lai, quyết định sống chết… cảm ơn trời xanh đã cho anh cơ hội sống lại.
Tề Lẫm có thói quen ngủ trưa, vừa lên xe đã thấy mệt rã rời, trong lúc mơ màng cũng không biết Âu Dương Khiêm Vũ đã nói gì với lái xe. Ngủ mê mệt Tề Lẫm vẫn tỉnh lại, nhìn đồng hồ trên tay thì phát hiện đã qua một giờ chiều, rõ ràng từ nhà hàng tới Tín Thái chưa đến ba mươi phút mà. Hơn nữa anh phát hiện xe cũng đang không trên đường về công ty, Tề Lẫm hỏi Âu Dương Khiêm Vũ: “Đi đâu vậy?”
Âu Dương Khiêm Vũ vỗ vỗ đùi anh: “Chúng ta bị theo dõi. Đừng lo, có tôi rồi.”
Tề Lẫm đang muốn quay lại nhìn thì Âu Dương Khiêm Vũ đặt tay lên đầu: “Đừng nhìn phía sau, chúng còn chưa biết chúng ta đã phát hiện.”
Lần đầu tiên gặp phải trường hợp tổng giám đốc bị người ta theo dõi, Tề Lẫm khẩn trương: “Chúng ta phải làm sao đây?”
Âu Dương Khiêm Vũ đáp: “Bảo tiêu đang đi tới từ hai phía, ba phút nữa là có thể gặp nhau, tráo tầm mắt chúng là chúng ta có thể thoát hiểm.”
Tề Lẫm gật đầu, âm thầm kính phục Âu Dương Khiêm Vũ bình tĩnh, nhưng lại lo lắng tình huống sau đó.
Tề Lẫm dần bình ổn lại hỏi: “Trước kia anh có gặp chuyện này chưa?”
Âu Dương Khiêm Vũ nói: “Hồi bé cùng cha mẹ đi ra ngoài có gặp một lần, sau đó thì không gặp nữa. Tôi có kinh nghiệm, đừng lo.”
Tề Lẫm sao không lo được, anh nghi ngờ chuyện này không nhằm vào Âu Dương Khiêm Vũ mà là vào mình. Đừng quên anh là người nhà họ Tề, nếu họ biết anh chưa chết thì chắc chắn sẽ tóm lại. Tuy không biết nhà họ Tề như thế nào nhưng anh luôn có dự cảm xấu, lúc về phải thương lượng với Trần Khoát một chút mới được.
Bảo tiêu đang liên lạc với nhóm còn lại, sau đó nói với Âu Dương Khiêm Vũ: “Cậu hai, nguy hiểm đã giải trừ, đám Tiểu Tam Tiểu Tứ đã dẫn hai chiếc xe khả nghi kia tới đường khác.”
Âu Dương Khiêm Vũ nói: “Được rồi, giờ đi Tín Thái trước.”
Tề Lẫm nói: “Có muốn đi thương lượng với anh tôi một chút không?”
Âu Dương Khiêm Vũ nhíu mày: “Anh em?”
Tề Lẫm biết không nên giấu Âu Dương Khiêm Vũ, nói thẳng: “Ừ, Trần Khoát là anh ruột tôi, cùng mẹ khác cha.”
Không ngờ sau một lần theo dõi lại có tin tức về Tề Lẫm, Âu Dương Khiêm Vũ càng chắc chắn ý tưởng của mình là không sai: “Tôi biết rồi, tôi sẽ nói với anh em chuyện chiều nay.”
Tề Lẫm lắc đầu: “Không cần, tôi sẽ nói với anh ấy, không chừng người nọ theo dõi tôi.”
Âu Dương Khiêm Vũ: “Tôi vẫn luôn cho rằng gia thế của em rất bình thường.”
Tề Lẫm: “…Tôi không có gia thế nào khác, chỉ là ở nhờ nhà anh tôi mà thôi.” Tôi cũng mong gia thế bình thường có được không, đừng có khinh người quá vậy.
Âu Dương Khiêm Vũ vỗ vai anh: “Không sao, tôi cũng không ghét em, tài sản của tôi có thể chuyển sang cho em.”
Tề Lẫm nổi da gà, dùng giọng của nữ chính nói: “Đừng nghĩ anh có mấy đồng tiền dơ bẩn là có thể giày xéo tôn nghiêm của tôi.”
Âu Dương Khiêm Vũ bị chọc cười: “Hahaha…”
Tề Lẫm: “…” Rõ ràng anh đang trần thuật lại một chuyện đứng đắn mà.
Hai người vui vẻ chuyện trò trong xe, sau khi đưa Tề Lẫm về Tín Thái, Âu Dương Khiêm Vũ trở về Cường Thịnh. Mà Tề Lẫm thì xông thẳng vào văn phòng Trần Khoát: “Anh trai, có việc bẩm báo!”
Trần Khoát đang xử lý tài liệu ngẩng đầu: “Nếu chuyện không quan trọng thì tha ra ngoài chém.”
Tề Lẫm cười: “Tổng giám đốc Trần thật khí phách uy vũ.”
Trần Khoát buông bút, hai tay giao nhau: “Nói đi, chuyện gì?”
Chuyện liên quan tới tính mạng, Tề Lẫm cũng không dài dòng, nói hết chuyện bị theo dõi, cũng đề cập suy đoán của mình.
Trần Khoát nhìn anh một cái: “Cũng không phải là không có khả năng, gần đây cậu hay xuất hiện ở Tín Thái, nhà họ Tề không thể không phát hiện ra. Chẳng qua đã bốn năm rồi, sao giờ họ mới có động thái chứ. Cũng có thể là theo dõi Âu Dương Khiêm Vũ, anh tìm người liên hệ với Giản Hành, nếu thành công dẫn dắt họ đi thì có thể tìm được một chút dấu vết.”
Tề Lẫm: “Vậy có tin tức gì thì báo cho em biết.”
Trần Khoát gật đầu: “Ừ.”
Tề Lẫm: “Không có việc gì em ra ngoài đây.”
Trần Khoát không khỏi dặn dò: “Mấy ngày nay anh sẽ phái bảo tiêu đưa cậu đi, còn đâu phải cẩn thận.”
Tề Lẫm cười khì khì, học cảnh sát mà cúi chào: “Yes, sir!”
Trần Khoát không kiên nhẫn phất tay: “Hy vọng người tình bé nhỏ của cậu có thể cho anh một tin tức tốt.”
Tề Lẫm: “…Âu Dương Khiêm Vũ không phải người tình bé nhỏ của em.”
Trần Khoát cúi đầu tiếp tục xử lý tài liệu chưa xong, hiển nhiên không tin Tề Lẫm phản bác, vì anh đã nghe rất nhiều lần. Tề Lẫm còn rất thân với Âu Dương Khiêm Vũ, ngày lễ Tình nhân trước đó còn mang theo bó hồng về nhà, không phải Âu Dương Khiêm Vũ đưa thì đánh chết anh cũng không tin.
Mà nói thêm, lần đầu tiên Tề Lẫm còn cố gắng phân bua, dần dà Tề Lẫm cũng không muốn giải thích nữa.
Sau một tuần bị theo dõi lần đó, Âu Dương Khiêm Vũ gọi điện cho Tề Lẫm: “Tề Lẫm, có nhớ tôi không?”
Tề Lẫm: “… Đừng nói những câu dễ hiểu lầm như vậy.” Đồ trứng thối, Âu Dương Khiêm Vũ vừa bắt đầu đã điên, họ còn có thể tiếp tục nói chuyện không?
Âu Dương Khiêm Vũ: “Vậy chắc là không rồi. Tôi còn muốn nói với em chuyện chúng ta bị theo dõi.”
Tề Lẫm: “Anh nói đi.”
Âu Dương Khiêm Vũ: “Đây không phải tin tốt, vì đối tượng bị theo dõi là em, mà không phải tôi.”
Tề Lẫm cau mày: “Được, tôi biết rồi.”
Âu Dương Khiêm Vũ nhân cơ hội nói: “Tôi cho em biết tin này, không phải em nên bày tỏ chút gì sao?”
Tề Lẫm xoay bút: “Ừm, ngày mai tôi sẽ gửi cho anh một món quà. Tôi còn chút việc, cứ vậy đi, bai bai.”
Nói xong cúp ngay, Tề Lẫm day mi tâm, anh cứ tiếp tục không biết ý của Âu Dương Khiêm Vũ thì cũng quá xin lỗi ông trời đi. Nghĩ nghĩ, Tề Lẫm lại đi tìm Trần Khoát.
Hôm nay là cuối tuần, ông ngoại đi ra ngoài chơi cờ với bạn, Trần Khoát lại không đi đâu, Tề Lẫm tìm rất dễ dàng.
Thấy Tề Lẫm vào, Trần Khoát nói thẳng: “Đang muốn tìm cậu, chủ yếu là nói chuyện tuần trước đây.”
Tề Lẫm nói: “Âu Dương Khiêm Vũ vừa nói với em, có liên quan tới em hả?”
Trần Khoát gật đầu ngay: “Không sai, họ phát hiện ra cậu còn sống. Mà cũng không hẳn, họ phát hiện cậu không hề mất tích mà ở nhà họ Trần. Anh chưa từng tiếp xúc với nhà họ Tề, không biết tiếp theo họ sẽ làm gì nữa.”
Tề Lẫm nói: “Có tư liệu về nhà họ không, em muốn xem.”
Trần Khoát lấy ra một chồng tư liệu từ ngăn kéo: “Ở đây có một phần, là ông ngoại đã từng tra. Nhà họ Tề kinh doanh về ngọc thạch, khác với chúng ta, cũng khá là ẩn mình. tuy nhà họ Tề bắt đầu mục ruỗng, nhưng lịch sử lâu đời, gốc rễ vẫn còn, muôn tra ra thứ gì cũng khá phiền phức.”
Tề Lẫm nói: “Em biết rồi.”
Cầm một chồng tư liệu, Tề Lẫm bắt đầu thấp thỏm. Lúc này anh không khỏi nhớ tới máy tính nguyên chủ để lại.