Vất vả lắm mới chấp nhận mình là gay, Tề Lẫm phát hiện mình cũng thật liều mạng, giờ không chỉ phải làm việc mà còn phải lo người của mình đi về con đường thẳng nam. Trước kia hy vọng anh ta thẳng thì lại cong, giờ không thể thẳng nữa, ai bảo anh ta cũng làm anh cong, càng quá đáng là anh còn có một người anh suốt ngày đẩy anh vào hố lửa nữa, không thể nào sống tốt qua ngày.
Không bao lâu sau khi Tề Lẫm rời đi, bảo tiêu đã báo cáo tin tức về Tôn Ái Tích, quả nhiên cô nàng không phải là một người biết thân biết phận, dám trực tiếp bổ nhào vào Âu Dương Khiêm Vũ đang uống rượu ở hội trường, nếu không phải bảo tiêu kéo ra kịp thời thì không chừng cô ta còn hôn Âu Dương Khiêm Vũ ấy chứ. Cô ta còn khóc lóc kêu ca muốn kết hôn cùng Âu Dương Khiêm Vũ. Đương nhiên Âu Dương Khiêm Vũ cũng không phải đồ ngốc, may mà không bị người yêu nhà mình nhìn thấy, nếu không chắc chắn sẽ cho rằng y lăng nhăng.
Trong cơn tức giận, Âu Dương Khiêm Vũ bảo người đưa Tôn Ái Tích không được mời trong danh sách vào đồn cảnh sát, với danh nghĩa xông vào nhà người khác. Sau khi vào cục cảnh sát, Tôn Ái Tích còn tiếp tục tìm đường chết, luôn kêu cô ta mới là người vợ chính thức của Âu Dương Khiêm Vũ, là người vợ chưa vào cửa của y, cảnh sát không thể làm thế với cô ta.
Cảnh sát đau đầu nhanh chóng liên lạc với người nhà, cũng mời bác sĩ tâm lý tới chẩn đoán trước khi họ đến xem cô ta có bị điên không. Giờ ai chẳng biết Âu Dương Khiêm Vũ thích đàn ông, nào có bạn gái, thật sự muốn gả vào nhà giàu tới điên rồi.
Bên này ầm ĩ, bên kia người nhà cũng mau chóng chạy tới, cả nhà náo loạn trong đồn cảnh cát, chỉ riêng tranh chấp Tôn Ái Tích có phải bị điên không đã mất tới hai tiếng. Đồn cảnh sát bất lực, đành phải xin chỉ thị từ cục trưởng xem có nên thả người không, cục trưởng cũng bất đắc dĩ, cuối cùng đi tìm quản gia Giản Hành nhà Âu Dương. Giản Hành mỉm cười, hỏi cục trưởng rằng có phải xông vào nhà người khác là bị tạm giam vài ngày không? Kết quả Tôn Ái Tích bị giam trong đồn mất gần hai tuần.
Thật ra Tôn Ái Tích xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của Âu Dương Khiêm Vũ cũng không phải tình cờ. Hơn nửa năm trước, cô đại diện cho công ty đi gặp khách, nhưng vị đó lại dám đụng chạm vào cô, sau đó cô tát hắn. Tính cách nhiệt tình của cô ta đã khiến bản thân bị công ty đuổi việc, đương nhiên một phần cũng do năng lực cô ta không đạt tiêu chuẩn, còn thường xuyên đi muộn về sớm, cũng không biết tự tin đâu ra mà cảm thấy cô ta có thể làm tiếp ở Cường Thịnh nữa.
Nếu cô ta làm việc cẩn thận không chừng có thể gặp được một người tốt trong công ty, rồi kết hôn sinh con sống hạnh phúc cả đời. Tuy nhiên cô ta luôn tham lam, nằm mơ mình gả cho Âu Dương Khiêm Vũ. Lúc học đại học cô ta quen Âu Dương Khiêm Vũ, cũng quen Lữ Duy Kim, nhưng cô ta không nắm chắc cơ hội, không ra tay được với ai trong hai người, kết quả giờ cô đơn chiếc bóng. Hiện tại vất vả lắm mới vào được Cường Thịnh, cô ta bắt đầu suy nghĩ nhiệt tình, kết quả cả hai bên đều không làm được, làm việc không ổn, chẳng câu được anh chàng nào. Có một người có điều kiện không tồi nhìn trúng cô ta, nhưng cô ta bơ anh ta như củ khoai củ súng, còn chê này chê nọ, dần dà đồng nghiệp đều biết cô ta có mộng tưởng hão huyền là gả cho hoàng tử.
Toàn công ty đều biết tổng giám đốc Âu Dương thích một anh đẹp trai bên tập đoàn Tín Thái, người ta chỉ thích đàn ông, cũng ghét cô ta, thật sự là một bi kịch vô cùng to lớn. Sau đó vì hiệu suất làm việc không đạt, lại thường xuyên đi muộn về sớm, Tôn Ái Tích chưa từng thử việc bị đuổi khỏi tập đoàn Cường Thịnh. Đương nhiên cô ta cũng không biết rằng quan hệ giữa Âu Dương Khiêm Vũ và Tề Lẫm càng ngày được công khai, đồng nghiệp trong toàn công ty cũng biết tổng giám đốc của họ thích đàn ông.
Tôn Ái Tích tiếp tục ôm mộng tưởng nên bị đuổi cảm thấy rất ấm ức, cô ta cảm thấy mình cố gắng đi tìm khách hàng nhưng vẫn bị đuổi, công ty quá lạnh lùng bạc bẽo, vì thế cô ta tới một công ty khác làm trợ lý. Ông chủ có quan hệ kinh doanh cùng với một vài ông chủ lớn, một ngày nào đó cô ta nhìn thấy ông chủ cô phải cùng bạn đi dự tiệc sinh nhật của Âu Dương Khiêm Vũ.
Vì thu hút Âu Dương Khiêm Vũ nên cô ta cũng liều mạng, thiệp mời kia bị cô ta giấu đi, ông chủ không tham dự mà cô ta lại ăn mặc đẹp đẽ xuất hiện, cô ta đã lên kế hoạch hoàn hảo, trong lòng còn có phương án dự phòng. Cô ta nghĩ chỉ cần Âu Dương Khiêm Vũ thừa nhận quan hệ của họ, coi trọng cô thì tất cả không còn là vấn đề, ông chủ hiện tại cũng sẽ phải cúi người trước cô ta. Tuy nhiên cô gái à, lý tưởng rất đẹp, hiện thực lại tàn khốc. Âu Dương Khiêm Vũ sớm bị Tề Lẫm mê đắm mà còn tính toán tiếp tục mê đắm cả đời nay làm sao có thể nhìn trúng một cô ả như một bà điên, không ném tới châu Phi đã quá lợi cho cô rồi.
Sau khi kế hoạch một được hoàn thành, Tôn Ái Tích cũng diễn nốt phần còn lại. Cô không cam lòng, vì sao người khác có thể có được một cuộc sống tươi đẹp mà từ nhỏ cô đã bị đối xử không công bằng. Vì sao cô phải làm lụng vất vả mà người ta lại tiêu xài tiền cha mẹ kiếm được một cách phung phí, rõ ràng cô ta không sai, nhưng sao lại vậy, cô ta chỉ muốn mình có một cuộc sống tốt đẹp thôi mà, cô ta có lỗi sao?
Tôn Ái Tích suy nghĩ không sai, nhưng cô ta quên mất rằng mỗi người phải cố gắng thì mới có được mọi thứ. Đám con nhà giàu có thể tiêu xài lãng phí là do cha mẹ họ có năng lực. Tôn Ái Tích muốn có một cuộc sống tốt đẹp là không sai, nhưng lỗi của cô ta là quá dựa dẫm vào người khác trong tất cả mọi chuyện mà không chịu tự mình cố gắng, cứ một mực oán giận, một mực muốn ngồi mát ăn bát vàng, sao có thành công được, trời cao sẽ không đột nhiên thả xuống một miếng thịt vào miệng cô đâu.
Có lẽ cô ta cảm thấy Tề Lẫm đã phá huỷ hạnh phúc vốn thuộc về cô, nhưng cô có từng nghĩ rằng, hai người sinh hoạt trong hoàn cảnh khác nhau làm sao có thể có cùng một suy nghĩ, có cùng một thế giới quan, có cùng một giá trị quan, và có cùng một nhân sinh quan chứ?
Âu Dương Khiêm Vũ và Tề Lẫm ở một góc độ nào đó rất giống nhau, họ đều không muốn dựa vào người khác, họ đều muốn đạt được mọi thứ do mình cố gắng. Vì thế, Âu Dương Khiêm Vũ ra nước ngoài ba năm, sống cuộc sống gian khổ, mà Tề Lẫm dựa vào kinh nghiệm và sự từng trải trong kiếp trước mà kết bạn, cố gắng tăng lượng tri thức rồi nhận được mọi thứ, đương nhiên còn chiếm được Tề thị một cách bất ngờ. Nếu không có những sự cố gắng và kinh nghiệm ấy, sao anh có thể chống đỡ được các áp lực và suy sụp kia?
Không ai sinh ra là không cần học tập không cần cố gắng đã có thể làm tốt tất cả, dù là hoàng gia cũng phải học tập lễ nghi cung đình và cách giao tiếp với người ngoài. Tôn Ái Tích thất bại không phải vì Tề Lẫm, mà vì cô ta chưa từng cố gắng thôi, đương nhiên về phương diện khác cũng có thể do Âu Dương Khiêm Vũ không có cùng thẩm mỹ.
Tóm lại, Âu Dương Khiêm Vũ và Tề Lẫm đến với nhau, bộ phim “Vườn sao băng” hoàn toàn bị chó gặm, căn bản không biết bay đi đâu, đây là truyện gay, nữ chính là gì, có thể ăn được sao?
Âu Dương Khiêm Vũ không đề cập với Tề Lẫm về Tôn Ái Tích, anh cũng không hỏi, nếu biết Tôn Ái Tích hoàn toàn không có tính uy hiếp nào với mình thì anh làm gì cần lo lắng. Thấy Âu Dương Khiêm Vũ chỉ tập trung vào mình, sợ mình chạy trốn thì có vẻ rất thú vị. Có người tăng cường cảm giác, thật tốt.
Chuyện kết hôn thì Tề Lẫm không vội vàng, Âu Dương Khiêm Vũ lúc đầu còn nói bóng nói gió, nhưng sau đó vẫn dày mặt nói trước mặt Tề Lẫm, kéo lên giường làm vận động mà nhi đồng bị cấm, ép Tề Lẫm nhất định phải kết hôn với y, nhẫn kết hôn đã sớm đeo lên tay anh. Tề Lẫm cảm thấy ấm áp mà cũng cực kỳ cảm động.
Cuối tuần, Âu Dương Khiêm Vũ quấn lấy Tề Lẫm, sau đó Tề Lẫm gác đầu lên vai y, đột nhiên nói về bộ phim anh từng xem. Tề Lẫm nói: “Âu Dương, thật ra trước khi quen anh tôi đã từng xem một bộ phim. Nam chính trong bộ phim đó có cùng tên với anh, cũng có cùng một gia thế đáng hâm mộ, tuy nhiên nam chính trong bộ phim đó chỉ có một người chị, không có đôi song sinh là em trai, anh ta cũng thích con gái. Quá trình hai người họ yêu nhau cực kỳ sến súa, không kém là bao so với những bộ phim sướt mướt trên truyền hình hiện nay. Hai người có quan niệm bất đồng thế mà cũng có thể kết hợp được, tôi rất khó hiểu, anh thì sao?”
Âu Dương Khiêm Vũ lẳng lặng nghe xong thì vô thức vuốt tóc Tề Lẫm, đáp: “Dù quan niệm thế nào thì chỉ cần họ yêu nhau thì vẫn yêu nhau, cuộc sống sau này có thể yên bình hay không thì chắc phim không đề cập.”
Nghĩ nghĩ, Tề Lẫm cũng cảm thấy vậy, trong phim đều chỉ nói tới cảnh nam nữ chính kết hôn, cũng không điểm xuyết về viễn cảnh có con sau đó. Hai người có quan niệm khác nhau chắc chắn sẽ có một vài khác biệt trong sinh hoạt, cũng không chừng sau khi kết hôn nam nữ chính phát hiện hai bên không thích hợp lại nảy sinh ly hôn, ai biết được, mọi chuyện đều không thể lường trước. Phim là phim, còn bây giờ anh đang sống một cuộc sống thực sự.
Trái tim và thân thể đều được thoả mãn, Âu Dương Khiêm Vũ đeo nhẫn lên tay Tề Lẫm, một thời gian sau cũng không quấn lấy Tề Lẫm hôn hôn hay ôm ấp đòi kết hôn linh tinh. Y chợt bừng tỉnh, Tề Lẫm là một người lặng lẽ, nếu cậu ấy thích yên bình thì mình cũng tĩnh lặng lại cùng cậu ấy có sao đâu. Tình yêu của họ không cần phải tuyên dương cho mọi người, chỉ cần được người thân chúc phúc là tốt rồi.
Trong giây lát, Âu Dương Khiêm Vũ thế mà tự thông suốt, dường như y hiểu Tề Lẫm hơn, giao lưu giữa họ cũng trở nên càng nhiều.
Cuối tuần, hai người sẽ ngồi trên ghế sô pha xem một bộ phim cảm động, cũng sẽ xem phim võ hiệp, đương nhiên thi thoảng còn đi leo núi dã ngoại, rèn luyên sức khoẻ, khoẻ mạnh mới có thể sống lâu.
Đứng trên đỉnh núi, Âu Dương Khiêm Vũ thét lớn về phía thung lũng: “Tề Lẫm! Tôi yêu em!”
Tề Lẫm ngồi trên tảng đá thì ôm bụng cười ngặt nghẽo, kết quả Âu Dương Khiêm Vũ ép cùng gào, Tề Lẫm không thể không theo ý y, hét lớn: “Âu Dương Khiêm Vũ! Chỉ cần anh không phụ tôi, tôi cũng sẽ không phụ anh!”
Âu Dương Khiêm Vũ ôm chặt Tề Lẫm, cảm động vùi đầu vào hõm vai anh, hai người im lặng, cảm nhận sự tĩnh lặng của giây phút này. Quanh thung lũng, bao phủ họ là tình yêu với đối phương, sự ngọt ngào chậm rãi lan toả, mãi mới tan đi.
Không bao lâu sau khi Tề Lẫm rời đi, bảo tiêu đã báo cáo tin tức về Tôn Ái Tích, quả nhiên cô nàng không phải là một người biết thân biết phận, dám trực tiếp bổ nhào vào Âu Dương Khiêm Vũ đang uống rượu ở hội trường, nếu không phải bảo tiêu kéo ra kịp thời thì không chừng cô ta còn hôn Âu Dương Khiêm Vũ ấy chứ. Cô ta còn khóc lóc kêu ca muốn kết hôn cùng Âu Dương Khiêm Vũ. Đương nhiên Âu Dương Khiêm Vũ cũng không phải đồ ngốc, may mà không bị người yêu nhà mình nhìn thấy, nếu không chắc chắn sẽ cho rằng y lăng nhăng.
Trong cơn tức giận, Âu Dương Khiêm Vũ bảo người đưa Tôn Ái Tích không được mời trong danh sách vào đồn cảnh sát, với danh nghĩa xông vào nhà người khác. Sau khi vào cục cảnh sát, Tôn Ái Tích còn tiếp tục tìm đường chết, luôn kêu cô ta mới là người vợ chính thức của Âu Dương Khiêm Vũ, là người vợ chưa vào cửa của y, cảnh sát không thể làm thế với cô ta.
Cảnh sát đau đầu nhanh chóng liên lạc với người nhà, cũng mời bác sĩ tâm lý tới chẩn đoán trước khi họ đến xem cô ta có bị điên không. Giờ ai chẳng biết Âu Dương Khiêm Vũ thích đàn ông, nào có bạn gái, thật sự muốn gả vào nhà giàu tới điên rồi.
Bên này ầm ĩ, bên kia người nhà cũng mau chóng chạy tới, cả nhà náo loạn trong đồn cảnh cát, chỉ riêng tranh chấp Tôn Ái Tích có phải bị điên không đã mất tới hai tiếng. Đồn cảnh sát bất lực, đành phải xin chỉ thị từ cục trưởng xem có nên thả người không, cục trưởng cũng bất đắc dĩ, cuối cùng đi tìm quản gia Giản Hành nhà Âu Dương. Giản Hành mỉm cười, hỏi cục trưởng rằng có phải xông vào nhà người khác là bị tạm giam vài ngày không? Kết quả Tôn Ái Tích bị giam trong đồn mất gần hai tuần.
Thật ra Tôn Ái Tích xuất hiện trong bữa tiệc sinh nhật của Âu Dương Khiêm Vũ cũng không phải tình cờ. Hơn nửa năm trước, cô đại diện cho công ty đi gặp khách, nhưng vị đó lại dám đụng chạm vào cô, sau đó cô tát hắn. Tính cách nhiệt tình của cô ta đã khiến bản thân bị công ty đuổi việc, đương nhiên một phần cũng do năng lực cô ta không đạt tiêu chuẩn, còn thường xuyên đi muộn về sớm, cũng không biết tự tin đâu ra mà cảm thấy cô ta có thể làm tiếp ở Cường Thịnh nữa.
Nếu cô ta làm việc cẩn thận không chừng có thể gặp được một người tốt trong công ty, rồi kết hôn sinh con sống hạnh phúc cả đời. Tuy nhiên cô ta luôn tham lam, nằm mơ mình gả cho Âu Dương Khiêm Vũ. Lúc học đại học cô ta quen Âu Dương Khiêm Vũ, cũng quen Lữ Duy Kim, nhưng cô ta không nắm chắc cơ hội, không ra tay được với ai trong hai người, kết quả giờ cô đơn chiếc bóng. Hiện tại vất vả lắm mới vào được Cường Thịnh, cô ta bắt đầu suy nghĩ nhiệt tình, kết quả cả hai bên đều không làm được, làm việc không ổn, chẳng câu được anh chàng nào. Có một người có điều kiện không tồi nhìn trúng cô ta, nhưng cô ta bơ anh ta như củ khoai củ súng, còn chê này chê nọ, dần dà đồng nghiệp đều biết cô ta có mộng tưởng hão huyền là gả cho hoàng tử.
Toàn công ty đều biết tổng giám đốc Âu Dương thích một anh đẹp trai bên tập đoàn Tín Thái, người ta chỉ thích đàn ông, cũng ghét cô ta, thật sự là một bi kịch vô cùng to lớn. Sau đó vì hiệu suất làm việc không đạt, lại thường xuyên đi muộn về sớm, Tôn Ái Tích chưa từng thử việc bị đuổi khỏi tập đoàn Cường Thịnh. Đương nhiên cô ta cũng không biết rằng quan hệ giữa Âu Dương Khiêm Vũ và Tề Lẫm càng ngày được công khai, đồng nghiệp trong toàn công ty cũng biết tổng giám đốc của họ thích đàn ông.
Tôn Ái Tích tiếp tục ôm mộng tưởng nên bị đuổi cảm thấy rất ấm ức, cô ta cảm thấy mình cố gắng đi tìm khách hàng nhưng vẫn bị đuổi, công ty quá lạnh lùng bạc bẽo, vì thế cô ta tới một công ty khác làm trợ lý. Ông chủ có quan hệ kinh doanh cùng với một vài ông chủ lớn, một ngày nào đó cô ta nhìn thấy ông chủ cô phải cùng bạn đi dự tiệc sinh nhật của Âu Dương Khiêm Vũ.
Vì thu hút Âu Dương Khiêm Vũ nên cô ta cũng liều mạng, thiệp mời kia bị cô ta giấu đi, ông chủ không tham dự mà cô ta lại ăn mặc đẹp đẽ xuất hiện, cô ta đã lên kế hoạch hoàn hảo, trong lòng còn có phương án dự phòng. Cô ta nghĩ chỉ cần Âu Dương Khiêm Vũ thừa nhận quan hệ của họ, coi trọng cô thì tất cả không còn là vấn đề, ông chủ hiện tại cũng sẽ phải cúi người trước cô ta. Tuy nhiên cô gái à, lý tưởng rất đẹp, hiện thực lại tàn khốc. Âu Dương Khiêm Vũ sớm bị Tề Lẫm mê đắm mà còn tính toán tiếp tục mê đắm cả đời nay làm sao có thể nhìn trúng một cô ả như một bà điên, không ném tới châu Phi đã quá lợi cho cô rồi.
Sau khi kế hoạch một được hoàn thành, Tôn Ái Tích cũng diễn nốt phần còn lại. Cô không cam lòng, vì sao người khác có thể có được một cuộc sống tươi đẹp mà từ nhỏ cô đã bị đối xử không công bằng. Vì sao cô phải làm lụng vất vả mà người ta lại tiêu xài tiền cha mẹ kiếm được một cách phung phí, rõ ràng cô ta không sai, nhưng sao lại vậy, cô ta chỉ muốn mình có một cuộc sống tốt đẹp thôi mà, cô ta có lỗi sao?
Tôn Ái Tích suy nghĩ không sai, nhưng cô ta quên mất rằng mỗi người phải cố gắng thì mới có được mọi thứ. Đám con nhà giàu có thể tiêu xài lãng phí là do cha mẹ họ có năng lực. Tôn Ái Tích muốn có một cuộc sống tốt đẹp là không sai, nhưng lỗi của cô ta là quá dựa dẫm vào người khác trong tất cả mọi chuyện mà không chịu tự mình cố gắng, cứ một mực oán giận, một mực muốn ngồi mát ăn bát vàng, sao có thành công được, trời cao sẽ không đột nhiên thả xuống một miếng thịt vào miệng cô đâu.
Có lẽ cô ta cảm thấy Tề Lẫm đã phá huỷ hạnh phúc vốn thuộc về cô, nhưng cô có từng nghĩ rằng, hai người sinh hoạt trong hoàn cảnh khác nhau làm sao có thể có cùng một suy nghĩ, có cùng một thế giới quan, có cùng một giá trị quan, và có cùng một nhân sinh quan chứ?
Âu Dương Khiêm Vũ và Tề Lẫm ở một góc độ nào đó rất giống nhau, họ đều không muốn dựa vào người khác, họ đều muốn đạt được mọi thứ do mình cố gắng. Vì thế, Âu Dương Khiêm Vũ ra nước ngoài ba năm, sống cuộc sống gian khổ, mà Tề Lẫm dựa vào kinh nghiệm và sự từng trải trong kiếp trước mà kết bạn, cố gắng tăng lượng tri thức rồi nhận được mọi thứ, đương nhiên còn chiếm được Tề thị một cách bất ngờ. Nếu không có những sự cố gắng và kinh nghiệm ấy, sao anh có thể chống đỡ được các áp lực và suy sụp kia?
Không ai sinh ra là không cần học tập không cần cố gắng đã có thể làm tốt tất cả, dù là hoàng gia cũng phải học tập lễ nghi cung đình và cách giao tiếp với người ngoài. Tôn Ái Tích thất bại không phải vì Tề Lẫm, mà vì cô ta chưa từng cố gắng thôi, đương nhiên về phương diện khác cũng có thể do Âu Dương Khiêm Vũ không có cùng thẩm mỹ.
Tóm lại, Âu Dương Khiêm Vũ và Tề Lẫm đến với nhau, bộ phim “Vườn sao băng” hoàn toàn bị chó gặm, căn bản không biết bay đi đâu, đây là truyện gay, nữ chính là gì, có thể ăn được sao?
Âu Dương Khiêm Vũ không đề cập với Tề Lẫm về Tôn Ái Tích, anh cũng không hỏi, nếu biết Tôn Ái Tích hoàn toàn không có tính uy hiếp nào với mình thì anh làm gì cần lo lắng. Thấy Âu Dương Khiêm Vũ chỉ tập trung vào mình, sợ mình chạy trốn thì có vẻ rất thú vị. Có người tăng cường cảm giác, thật tốt.
Chuyện kết hôn thì Tề Lẫm không vội vàng, Âu Dương Khiêm Vũ lúc đầu còn nói bóng nói gió, nhưng sau đó vẫn dày mặt nói trước mặt Tề Lẫm, kéo lên giường làm vận động mà nhi đồng bị cấm, ép Tề Lẫm nhất định phải kết hôn với y, nhẫn kết hôn đã sớm đeo lên tay anh. Tề Lẫm cảm thấy ấm áp mà cũng cực kỳ cảm động.
Cuối tuần, Âu Dương Khiêm Vũ quấn lấy Tề Lẫm, sau đó Tề Lẫm gác đầu lên vai y, đột nhiên nói về bộ phim anh từng xem. Tề Lẫm nói: “Âu Dương, thật ra trước khi quen anh tôi đã từng xem một bộ phim. Nam chính trong bộ phim đó có cùng tên với anh, cũng có cùng một gia thế đáng hâm mộ, tuy nhiên nam chính trong bộ phim đó chỉ có một người chị, không có đôi song sinh là em trai, anh ta cũng thích con gái. Quá trình hai người họ yêu nhau cực kỳ sến súa, không kém là bao so với những bộ phim sướt mướt trên truyền hình hiện nay. Hai người có quan niệm bất đồng thế mà cũng có thể kết hợp được, tôi rất khó hiểu, anh thì sao?”
Âu Dương Khiêm Vũ lẳng lặng nghe xong thì vô thức vuốt tóc Tề Lẫm, đáp: “Dù quan niệm thế nào thì chỉ cần họ yêu nhau thì vẫn yêu nhau, cuộc sống sau này có thể yên bình hay không thì chắc phim không đề cập.”
Nghĩ nghĩ, Tề Lẫm cũng cảm thấy vậy, trong phim đều chỉ nói tới cảnh nam nữ chính kết hôn, cũng không điểm xuyết về viễn cảnh có con sau đó. Hai người có quan niệm khác nhau chắc chắn sẽ có một vài khác biệt trong sinh hoạt, cũng không chừng sau khi kết hôn nam nữ chính phát hiện hai bên không thích hợp lại nảy sinh ly hôn, ai biết được, mọi chuyện đều không thể lường trước. Phim là phim, còn bây giờ anh đang sống một cuộc sống thực sự.
Trái tim và thân thể đều được thoả mãn, Âu Dương Khiêm Vũ đeo nhẫn lên tay Tề Lẫm, một thời gian sau cũng không quấn lấy Tề Lẫm hôn hôn hay ôm ấp đòi kết hôn linh tinh. Y chợt bừng tỉnh, Tề Lẫm là một người lặng lẽ, nếu cậu ấy thích yên bình thì mình cũng tĩnh lặng lại cùng cậu ấy có sao đâu. Tình yêu của họ không cần phải tuyên dương cho mọi người, chỉ cần được người thân chúc phúc là tốt rồi.
Trong giây lát, Âu Dương Khiêm Vũ thế mà tự thông suốt, dường như y hiểu Tề Lẫm hơn, giao lưu giữa họ cũng trở nên càng nhiều.
Cuối tuần, hai người sẽ ngồi trên ghế sô pha xem một bộ phim cảm động, cũng sẽ xem phim võ hiệp, đương nhiên thi thoảng còn đi leo núi dã ngoại, rèn luyên sức khoẻ, khoẻ mạnh mới có thể sống lâu.
Đứng trên đỉnh núi, Âu Dương Khiêm Vũ thét lớn về phía thung lũng: “Tề Lẫm! Tôi yêu em!”
Tề Lẫm ngồi trên tảng đá thì ôm bụng cười ngặt nghẽo, kết quả Âu Dương Khiêm Vũ ép cùng gào, Tề Lẫm không thể không theo ý y, hét lớn: “Âu Dương Khiêm Vũ! Chỉ cần anh không phụ tôi, tôi cũng sẽ không phụ anh!”
Âu Dương Khiêm Vũ ôm chặt Tề Lẫm, cảm động vùi đầu vào hõm vai anh, hai người im lặng, cảm nhận sự tĩnh lặng của giây phút này. Quanh thung lũng, bao phủ họ là tình yêu với đối phương, sự ngọt ngào chậm rãi lan toả, mãi mới tan đi.