*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Cảnh Tu nghi
Beta:Thảo Hoàng Quý phi
Khi Vạn Quốc hạ triều, năm nay Oa Quốc[1] tiến cống đồ vật, trừ bỏ giống như với năm vừa rồi, còn có thêm mấy đôi guốc gỗ đặc biệt thú vị, nam phương nữ viên [2], lụa tơ tằm màu sắc rực rỡ diễm lệ như Oa Quốc, bản chất mộc mạc hoa văn hào phóng để bổ sung cho nhau.
[1]: Oa(倭): người Nhật Bản, theo cách gọi của người Trung Quốc, thời xưa.
[2]: Điều này bắt đầu với lịch sử của giày. Ở Trung Quốc, lịch sử của giày có thể được bắt nguồn từ thời kỳ văn hóa Yangshao, có lịch sử hơn 5.000 năm.
Triều đại Tần đã thành lập nhà nước phong kiến tập trung đầu tiên của Trung Quốc. Để củng cố đế chế phong kiến, hoàng đế không chỉ thống nhất đất nước bằng văn bản, trọng lượng và các biện pháp, mà còn thành lập các quần áo, vương miện, thực hiện một loạt các hệ thống trang phục. Trong phong kiến việc nam tôn nữ ti, theo thời gian của bức tượng "Thiên phương địa viên" cho biết người đàn ông mang giày đầu vuông, tượng trưng cho dương khí mạnh mẽ, phân biệt với trời, một người phụ nữ có thể mang giày tròn, ý chỉ nhu thuận nhẹ nhàng, phải theo chồng (tòng phu). Đây là nguồn gốc của "Nam phương nữ viên".
Hoàng đế đem tấu chương đặt trên bàn một cái cạch, cười: "Đây là cả đám đang hùa theo khóc than với trẫm."
"Chẳng lẽ cống phẩm thiếu?"
Tiết Bích Đào cảm thấy buồn chán khi phải làm việc ở trong phòng Hoàng đế, trên bàn màu sắc rực rỡ của mấy bản lụa vẽ đồ vật. Từ xa nhìn lại cũng là một dải lụa có hoa văn đẹp, nhưng quốc dân yêu thích tranh vẽ chính là triền chi hoa điểu [3], chuỗi ngọc thụy thảo [4], và bút ống tre, toàn những thứ tinh tế và tinh xảo.
[3]: Phượng là con trống, hoàng là con mai, đôi chim vua của loài chim này thuộc linh điểu; hoặc các tranh hoa điểu, mẫu đơn.
[4]: Chuỗi ngọc cỏ may mắn
Trong mắt đen của Hoàng đế chợt hoảng loạn đến khó chịu, trong chớp mắt có chút kinh diễm sau đó ánh mắt tránh né, trong miệng nói ra: "Chẳng lẽ nàng đã đoán ra được."
"Tất nhiên." Nàng mỉm cười trở lại, tóc đen mềm rũ trên vai, càng tôn lên má hồng đáng yêu: "Bằng không sao lại đưa guốc gỗ. Chẳng lẽ không phải khiến cho chúng ta tận tình dẫm đạp à? Cũng làm khó bọn họ một phen khom lưng uốn gối, khom uốn đến khổ tâm."
"Ha ha, vậy mà nàng cũng có thể xuyên tạc ý người khác." Hoàng đế để nàng nói được thoải mái thì tiến lên ngoéo mũi nàng một cái, vô cùng thân mật.
Y như rằng, Tiết Bích Đào liền tiến lên cọ vào hình rồng vàng trên long bào, nói như mèo con: "Sao lại là ta xuyên tạc chứ? Chính miệng bọn họ không thừa nhận nhưng trong lòng chưa chắc lại không có ý nghĩ như vậy. Chúng ta lại không phải không có guốc gỗ."
Hoàng đế lại cúi đầu nhìn bên sườn vai của mình có một ít vết loang lổ xanh đỏ, dở khóc dở cười.
Rốt cuộc cũng bị vật nhỏ chèn ép lấy mất khăn tay.
Đằng này hắn lại cứ thích bộ dáng làm nũng của nàng, dù làm bẩn long bào cũng thật sự cam tâm tình nguyện.
"Nếu đã như vậy thì năm này liền thả cho bọn họ một con ngựa?" Hoàng đế lại gần nhìn khăn tay trong tay của nàng, bút liền bị nàng ném một cái, lụa vừa thu lại, cả người xoay lại đối diện để giấu sau lưng không cho hắn nhìn.
"Chỉ là muốn xem Hoàng thượng có tâm tình gì, tâm tình tốt đến đâu, liền mở một khe hở ở ngón tay xem như cho bọn hắn có cơ hội thở dốc. Tâm tình không tốt thì năm tiếp theo thu gấp đôi đi." Đôi tay của nàng giấu sau lưng, mỉm cười mà nhìn thẳng hắn.
Vốn dĩ là Hoàng đế muốn quậy với nàng, nghe được câu "cơ hội thở dốc" ở phía sau, không thể không dừng lại, như đang suy tư gì đó.
Nhưng mà chuyện triều đình khô khan nhàm chán như vậy, quá mất mặt cho nên hắn liền không hỏi nữa, chờ sáng sớm ngày mai tuyên các đại thần nghiêm túc thảo luận mới là lẽ phải.
Bỗng dưng hắn tiến lên, một tay bóp chặt vòng eo đối phương, một tay bỏ ra sau tìm kiếm: "Đừng nghĩ dời sự chú ý của trẫm đi, cho trẫm nhìn xem, vẽ cái gì nào?"
Vốn dĩ Tiết Bích Đào nghĩ hắn sẽ không chú ý lặng lẽ nhón chân rời đi, không nghĩ đến hắn hoàn hồn nhanh như vậy, may mắn là nàng nắm chặt trong tay, hắn lại không có dùng toàn lực, chỉ là muốn giỡn với nàng, một thế như này cũng không đoạt đi được.
"Không cho nhìn." Nàng thấy đồ vật còn ở trong tay, không khỏi đắc ý le lưỡi với hắn.
Từ xưa tới nay thí dụ thường nói cho chúng ta biết, tự làm bậy không thể sống. Chuyển thành từ ngữ hiện đại mà chính là không tìm đường chết thì sẽ không phải chết. Tiết Bích Đào tự gây họa, chết đặc biệt nhanh. Không đến một lát liền bị ôm ném lên trên giường, suýt nữa là khiến đống tấu chương đụng đến chèn trà rồi.
Hoàng đế biết làn da nàng mỏng mềm, rất mẫn cảm, cho nên không cần chọn nơi xuống tay, bởi nơi nào thì nàng đều ngứa nha.
Động tác này, chọc nàng cho đến lúc mặt đỏ, khóe mắt mơ hồ có nước đọng, cười đến không nói nên lời, giày thêu sớm đã bị cọ rớt, nàng liền lấy chân đạp hắn ra, vừa một bên nũng nịu: "Tránh xa thiếp ra, đừng tới đây."
Hắn bắt gót chân nhỏ trắng như tuyết ở trong lòng bàn tay, dùng một ngón tay lại gãi gãi.
Tiết Bích Đào cười nghiêng ngả, không có kịp thở ra hơi quát lớn hắn.
Bên chân giường còn bày ra hai đôi guốc gỗ, nam phương nữ viên, một đôi được đính thạch lựu hồng, chung quanh được đánh bằng bạc so với phẩm vị là hoàn toàn không giống, nhưng cũng mới lạ. Đôi kia thì nhìn rất tôn quý, Hoàng đế đảo mắt nhìn qua, không khỏi muốn đem nó tới chà lên gót chân nhỏ trắng nõn này, không biết sẽ như thế nào nhỉ?
Hắn tự mình thử nghiệm xem.
Bích Đào xưa nay ngay cả khi cắt móng chân cũng sẽ thường hay rụt chân lại, khi còn ở hiện đại nàng vẫn không quen mang dép lào, hiện giờ bị Hoàng đế ép buộc nàng mang đôi guốc mộc vào chân, thật sự là không quen chút nào, bị ngứa đến mức vung chân đá loạn xạ vào long thể Hoàng đế.
Hoàng đế bị đá vào cánh tay, cảm giác đau đớn liền truyền đến.
"Nàng còn dùng sức, hửm?" Hắn mỉm cười, trói hai chân của nàng lại, bàn tay to lớn giữ chặt đôi guốc mộc, chính là không cho nàng ném guốc xuống.
Giữa khe hở ngón tay có dải lụa cọ xát, thật sự là quá mức khó chịu. Nàng vẫn dùng thủ đoạn quen thuộc để làm nũng, dựa đầu vào trong ngực Hoàng đế, mềm mại cuộn người lại, nén cười ra nước mắt, làm nũng với hắn: "Ngài lấy ra đi."
Hoàng đế bị nàng làm nũng cũng thực dễ nói chuyện, lại đùa với nàng trong chốc lát, liền bỏ tay ra.
Hắn dịch chuyển chung trà ra xa tấu chương một chút, nhớ lại khi nàng xuống giường chỉ nghe được âm thanh guốc gỗ phát ra "lộc cộc" một tiếng, sau đó cũng không có động tĩnh gì nữa, không khỏi nghi hoặc quay đầu lại nhìn.
Ai ngờ cô nương sợ ngứa của nhà hắn đang cúi đầu nhìn chân, ngón chân trắng nõn ngọ nguậy, cảm thấy thú vị nên ngón chân càng chà sát lên lớp vải lót bằng vải bố màu đỏ, làm nổi bật hơn làn da mềm mại sáng bóng của nàng. Cũng không có bỏ guốc mộc ra.
"Làm sao vậy?" Hắn buồn cười nhìn nàng đang tự đắc chơi đùa, muốn ôm nàng vào trong ngực.
"Thì ra cũng không ngứa như vậy."
Bích Đào thấy thú vị lại ngọ nguậy vài cái, sau đó đi qua đi lại "Lộc cộc" vài bước, càng chơi càng nghiện.
Khi đi phát ra tiếng động tựa như gõ nhịp, nàng nhớ lại những động tác của bài múa, thoát khỏi vòng tay của hắn, nâng dải lụa trong tay lên che nghiêng mặt, vừa lộ ra một đôi mắt đen láy chớp đến linh động nghịch ngợm, còn cười khanh khách.
Ánh mắt Hoàng đế dời từ đôi mắt nàng xuống khăn lụa.
Hắn vừa định nhân cơ hội nhìn rõ bức họa, nàng lại giống như đoán được ý hắn, thân thể linh hoạt lui về phía sau, thu dải lụa lại, đôi guốc gỗ đi trên mặt sàn phát ra âm thanh trầm bổng, nàng kéo giãn khoảng cách với hắn, trong phạm vi vài bước chân nàng cũng có thể múa, uống dẻo vòng eo, thu hết ánh mắt kinh diễm của đối phương vào mắt.
Một khúc nhảy đặc sắc này mang phong cách cổ xưa, phỏng theo các phu nhân nhà Hán, khi được khen ngợi cũng vênh tay áo khom lưng cúi chào.
Khi múa khúc này phải có tay áo dài và cái eo dẻo dai, dải lụa dài trong tay nàng phất phơ như sóng nước, chân cũng nhẹ nhàng uyển chuyển, nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, vòng eo chậm rãi lắc lư, tơ lụa mềm mại như sóng nước, vô cùng thú vị.
Lại cười, nghiêng eo sang bên cạnh, chân còn chưa thu nên tạo ra một tư thế cong cong cực kỳ mềm dẻo, dải lụa vòng qua sau tóc, vương lại ở sườn mặt, có thể thấy được ánh nhũ đỏ bạc lấp lánh tươi sáng, càng làm nổi bật thêm mái tóc đen như mực, mặt trắng như ngọc.
Sau đó tay áo vung ra rồi hợp lại, khom lưng, phong cách cổ đại hòa với tiếng guốc mộc, giống như nữ tử đi ra từ bức họa trên tường, sau lưng là bức tranh nàng vẽ, người khác đều là đường cong cứng ngắc, duy nhất chỉ có nàng là nhẹ nhàng hạ xuống đất, uyển chuyển linh hoạt.
Hoàng đế như bị mê hoặc, cánh tay mới vừa rồi bị nàng thoát khỏi cũng chưa hạ xuống, vẫn đang duy trì tư thế cũ, chờ nàng đặt bàn tay trắng nõn mềm mại của mình vào.
Sau mỗi bước chân là một tiết tấu lộc cộc, hai chân nhanh nhẹn dạo thành một vòng tròn nhỏ, dải lụa phất phơ theo mỗi cử động của nàng, giống như lần đầu tiên gặp người lạ, thẹn thùng xoay lưng lại. Lại như cành đào vượt tường, cánh tay nhẹ nhàng lên xuống, khuôn mặt như hoa đào từ từ quay lại nhìn.
Ngay tại trong thời khắc này giống như một cành hoa, như là một chiếc áo màu hồng như hoa đào, như là mỹ nhân như họa.
Sau một khoảng yên tĩnh là lời khen ngợi và tiếng vỗ tay cùng vang lên.
Tuy rằng người xem chỉ có một, nhưng quan trọng nhất là —— trong lòng Hoàng Đế cực kỳ vui vẻ.
Ôm mỹ nhân như tranh vào trong ngực, Hoàng đế thỏa mãn nói không nên lời. Hắn sớm biết eo của bảo bối rất mềm mại, lại không biết khi nhảy múa sẽ có một tư vị tiêu hồn như vậy.
"Sao trẫm lại không biết nàng còn biết nhảy múa vậy, hửm?"
"Mới học theo thư tịch, thấy ta múa đẹp không?" Nàng đang rất thoải mái, hơi ngửa mặt ra sau, có vài phần nghịch ngợm đắc ý.
"Rất đẹp."
"Hoàng Thượng chưa thấy qua người trong tranh đâu, đó mới thật sự là đẹp. Tay áo rộng chín thước ——" Nàng làm bộ khoa tay múa chân diễn tả: "Thủy tụ tổ hoa [5], nhưng lại không được đẹp. Với trình độ vừa rồi của ta chẳng là gì cả, chỉ có thể che mắt Hoàng thượng thôi."
[5]: Kiểu múa cổ điển của trung quốc. Sử dụng ống tay áo dài để múa.
Nàng làm bộ thoát ra, cầm dải lụa trong tay che hai mắt Hoàng Đế lại. Hoàng Đế nắm chặt, cười cười thu dải lụa vào tay mình, tiếng nói trầm thấp: "Chờ nàng học xong, trẫm sẽ chờ nàng đến che đôi mắt trẫm."
"Cho dù là che mắt, trẫm cũng nhìn thấy được nàng." Hắn bỏ dải lụa qua một bên, ở bên tai nàng lẩm bẩm lời âu yếm.
"Vậy hiện tại ta đi luyện tiếp." Nàng ngượng ngùng mở miệng, trong mắt lại nóng lòng muốn thử. Ở chỗ này cũng không có gì làm, hiếm khi có việc khiến nàng hứng thú, âm thanh của guốc gỗ thật sự rất dễ nghe, nàng cực kỳ thích.
Chỉ tiếc trước kia không dám thử mang nhiều hơn, vừa cảm giác hơi ngứa liền rút chân về, chưa từng mang vào.
"Ừm——" Hoàng đế ra vẻ trầm ngâm, sau một lúc lâu mới nói: "Chúng ta đổi chỗ luyện đi."
"Chỗ nào?"
Nàng vừa dứt lời đã bị hắn ôm đến mép giường đang rũ màn trướng xuống, nào đâu có luyện "múa", đã quá rõ ràng rồi. Nàng xấu hổ buồn bực, vừa nắm vừa nhéo, liền đánh hắn mấy cái.
"Hôn quân."
Lời này có hơi nặng, nhưng Hoàng đế cũng không bực, bước đi nhẹ nhàng, điềm nhiên mỉm cười mà cãi lại: "Dù vậy cũng là do nàng mê hoặc."
"Á ——" Nàng bị đè ở trên đống chăn mềm, thân thể hơi lún xuống, đối phương tùy ý cởi y phục, lắc lư trước mặt nàng tươi cười đắc ý.
"Trẫm biết nàng cũng rất muốn, hửm?"
Hắn áp sát tới, trong tay hắn vẫn luôn nắm dải lụa của nàng lắc lư trước mắt, khàn khàn cười: "Hồ lô lao vào chỗ chết. Bảo bối ngoan, nàng muốn nhi tử thì cứ nói với trẫm là được. Mấy món đồ cát tường cũng không hữu dụng với trẫm đâu."
"..."
Hiện tại giải thích với hắn, nàng là bởi vì ngành sản xuất truyện tranh của Oa Quốc vô cùng phát triển, nhớ tới hồ lô bản lĩnh siêu cường, trí dũng song toàn của Oa Quốc cho nên mới vẽ cái này...
Hắn sẽ tin sao?
---
Vậy là thêm một bộ truyện nữa đã kết thúc. Bổn cung không biết nói gì ngoài việc cảm ơn các nàng đã luôn ủng hộ Lãnh Cung.
Lãnh Cung cũng luôn cố gắng mang đến nhiều bộ truyện chất lượng hơn nữa đến các nàng, rất mong các nàng sẽ góp ý thêm cho chúng ta, nhưng nhớ nhẹ nhàng thôi, trái tim các nương nương mong manh lắm không chịu nổi trà đạp đâu nha.
Yêu các nàng!
#HyHoangThaiphi
Edit: Cảnh Tu nghi
Beta:Thảo Hoàng Quý phi
Khi Vạn Quốc hạ triều, năm nay Oa Quốc[1] tiến cống đồ vật, trừ bỏ giống như với năm vừa rồi, còn có thêm mấy đôi guốc gỗ đặc biệt thú vị, nam phương nữ viên [2], lụa tơ tằm màu sắc rực rỡ diễm lệ như Oa Quốc, bản chất mộc mạc hoa văn hào phóng để bổ sung cho nhau.
[1]: Oa(倭): người Nhật Bản, theo cách gọi của người Trung Quốc, thời xưa.
[2]: Điều này bắt đầu với lịch sử của giày. Ở Trung Quốc, lịch sử của giày có thể được bắt nguồn từ thời kỳ văn hóa Yangshao, có lịch sử hơn 5.000 năm.
Triều đại Tần đã thành lập nhà nước phong kiến tập trung đầu tiên của Trung Quốc. Để củng cố đế chế phong kiến, hoàng đế không chỉ thống nhất đất nước bằng văn bản, trọng lượng và các biện pháp, mà còn thành lập các quần áo, vương miện, thực hiện một loạt các hệ thống trang phục. Trong phong kiến việc nam tôn nữ ti, theo thời gian của bức tượng "Thiên phương địa viên" cho biết người đàn ông mang giày đầu vuông, tượng trưng cho dương khí mạnh mẽ, phân biệt với trời, một người phụ nữ có thể mang giày tròn, ý chỉ nhu thuận nhẹ nhàng, phải theo chồng (tòng phu). Đây là nguồn gốc của "Nam phương nữ viên".
Hoàng đế đem tấu chương đặt trên bàn một cái cạch, cười: "Đây là cả đám đang hùa theo khóc than với trẫm."
"Chẳng lẽ cống phẩm thiếu?"
Tiết Bích Đào cảm thấy buồn chán khi phải làm việc ở trong phòng Hoàng đế, trên bàn màu sắc rực rỡ của mấy bản lụa vẽ đồ vật. Từ xa nhìn lại cũng là một dải lụa có hoa văn đẹp, nhưng quốc dân yêu thích tranh vẽ chính là triền chi hoa điểu [3], chuỗi ngọc thụy thảo [4], và bút ống tre, toàn những thứ tinh tế và tinh xảo.
[3]: Phượng là con trống, hoàng là con mai, đôi chim vua của loài chim này thuộc linh điểu; hoặc các tranh hoa điểu, mẫu đơn.
[4]: Chuỗi ngọc cỏ may mắn
Trong mắt đen của Hoàng đế chợt hoảng loạn đến khó chịu, trong chớp mắt có chút kinh diễm sau đó ánh mắt tránh né, trong miệng nói ra: "Chẳng lẽ nàng đã đoán ra được."
"Tất nhiên." Nàng mỉm cười trở lại, tóc đen mềm rũ trên vai, càng tôn lên má hồng đáng yêu: "Bằng không sao lại đưa guốc gỗ. Chẳng lẽ không phải khiến cho chúng ta tận tình dẫm đạp à? Cũng làm khó bọn họ một phen khom lưng uốn gối, khom uốn đến khổ tâm."
"Ha ha, vậy mà nàng cũng có thể xuyên tạc ý người khác." Hoàng đế để nàng nói được thoải mái thì tiến lên ngoéo mũi nàng một cái, vô cùng thân mật.
Y như rằng, Tiết Bích Đào liền tiến lên cọ vào hình rồng vàng trên long bào, nói như mèo con: "Sao lại là ta xuyên tạc chứ? Chính miệng bọn họ không thừa nhận nhưng trong lòng chưa chắc lại không có ý nghĩ như vậy. Chúng ta lại không phải không có guốc gỗ."
Hoàng đế lại cúi đầu nhìn bên sườn vai của mình có một ít vết loang lổ xanh đỏ, dở khóc dở cười.
Rốt cuộc cũng bị vật nhỏ chèn ép lấy mất khăn tay.
Đằng này hắn lại cứ thích bộ dáng làm nũng của nàng, dù làm bẩn long bào cũng thật sự cam tâm tình nguyện.
"Nếu đã như vậy thì năm này liền thả cho bọn họ một con ngựa?" Hoàng đế lại gần nhìn khăn tay trong tay của nàng, bút liền bị nàng ném một cái, lụa vừa thu lại, cả người xoay lại đối diện để giấu sau lưng không cho hắn nhìn.
"Chỉ là muốn xem Hoàng thượng có tâm tình gì, tâm tình tốt đến đâu, liền mở một khe hở ở ngón tay xem như cho bọn hắn có cơ hội thở dốc. Tâm tình không tốt thì năm tiếp theo thu gấp đôi đi." Đôi tay của nàng giấu sau lưng, mỉm cười mà nhìn thẳng hắn.
Vốn dĩ là Hoàng đế muốn quậy với nàng, nghe được câu "cơ hội thở dốc" ở phía sau, không thể không dừng lại, như đang suy tư gì đó.
Nhưng mà chuyện triều đình khô khan nhàm chán như vậy, quá mất mặt cho nên hắn liền không hỏi nữa, chờ sáng sớm ngày mai tuyên các đại thần nghiêm túc thảo luận mới là lẽ phải.
Bỗng dưng hắn tiến lên, một tay bóp chặt vòng eo đối phương, một tay bỏ ra sau tìm kiếm: "Đừng nghĩ dời sự chú ý của trẫm đi, cho trẫm nhìn xem, vẽ cái gì nào?"
Vốn dĩ Tiết Bích Đào nghĩ hắn sẽ không chú ý lặng lẽ nhón chân rời đi, không nghĩ đến hắn hoàn hồn nhanh như vậy, may mắn là nàng nắm chặt trong tay, hắn lại không có dùng toàn lực, chỉ là muốn giỡn với nàng, một thế như này cũng không đoạt đi được.
"Không cho nhìn." Nàng thấy đồ vật còn ở trong tay, không khỏi đắc ý le lưỡi với hắn.
Từ xưa tới nay thí dụ thường nói cho chúng ta biết, tự làm bậy không thể sống. Chuyển thành từ ngữ hiện đại mà chính là không tìm đường chết thì sẽ không phải chết. Tiết Bích Đào tự gây họa, chết đặc biệt nhanh. Không đến một lát liền bị ôm ném lên trên giường, suýt nữa là khiến đống tấu chương đụng đến chèn trà rồi.
Hoàng đế biết làn da nàng mỏng mềm, rất mẫn cảm, cho nên không cần chọn nơi xuống tay, bởi nơi nào thì nàng đều ngứa nha.
Động tác này, chọc nàng cho đến lúc mặt đỏ, khóe mắt mơ hồ có nước đọng, cười đến không nói nên lời, giày thêu sớm đã bị cọ rớt, nàng liền lấy chân đạp hắn ra, vừa một bên nũng nịu: "Tránh xa thiếp ra, đừng tới đây."
Hắn bắt gót chân nhỏ trắng như tuyết ở trong lòng bàn tay, dùng một ngón tay lại gãi gãi.
Tiết Bích Đào cười nghiêng ngả, không có kịp thở ra hơi quát lớn hắn.
Bên chân giường còn bày ra hai đôi guốc gỗ, nam phương nữ viên, một đôi được đính thạch lựu hồng, chung quanh được đánh bằng bạc so với phẩm vị là hoàn toàn không giống, nhưng cũng mới lạ. Đôi kia thì nhìn rất tôn quý, Hoàng đế đảo mắt nhìn qua, không khỏi muốn đem nó tới chà lên gót chân nhỏ trắng nõn này, không biết sẽ như thế nào nhỉ?
Hắn tự mình thử nghiệm xem.
Bích Đào xưa nay ngay cả khi cắt móng chân cũng sẽ thường hay rụt chân lại, khi còn ở hiện đại nàng vẫn không quen mang dép lào, hiện giờ bị Hoàng đế ép buộc nàng mang đôi guốc mộc vào chân, thật sự là không quen chút nào, bị ngứa đến mức vung chân đá loạn xạ vào long thể Hoàng đế.
Hoàng đế bị đá vào cánh tay, cảm giác đau đớn liền truyền đến.
"Nàng còn dùng sức, hửm?" Hắn mỉm cười, trói hai chân của nàng lại, bàn tay to lớn giữ chặt đôi guốc mộc, chính là không cho nàng ném guốc xuống.
Giữa khe hở ngón tay có dải lụa cọ xát, thật sự là quá mức khó chịu. Nàng vẫn dùng thủ đoạn quen thuộc để làm nũng, dựa đầu vào trong ngực Hoàng đế, mềm mại cuộn người lại, nén cười ra nước mắt, làm nũng với hắn: "Ngài lấy ra đi."
Hoàng đế bị nàng làm nũng cũng thực dễ nói chuyện, lại đùa với nàng trong chốc lát, liền bỏ tay ra.
Hắn dịch chuyển chung trà ra xa tấu chương một chút, nhớ lại khi nàng xuống giường chỉ nghe được âm thanh guốc gỗ phát ra "lộc cộc" một tiếng, sau đó cũng không có động tĩnh gì nữa, không khỏi nghi hoặc quay đầu lại nhìn.
Ai ngờ cô nương sợ ngứa của nhà hắn đang cúi đầu nhìn chân, ngón chân trắng nõn ngọ nguậy, cảm thấy thú vị nên ngón chân càng chà sát lên lớp vải lót bằng vải bố màu đỏ, làm nổi bật hơn làn da mềm mại sáng bóng của nàng. Cũng không có bỏ guốc mộc ra.
"Làm sao vậy?" Hắn buồn cười nhìn nàng đang tự đắc chơi đùa, muốn ôm nàng vào trong ngực.
"Thì ra cũng không ngứa như vậy."
Bích Đào thấy thú vị lại ngọ nguậy vài cái, sau đó đi qua đi lại "Lộc cộc" vài bước, càng chơi càng nghiện.
Khi đi phát ra tiếng động tựa như gõ nhịp, nàng nhớ lại những động tác của bài múa, thoát khỏi vòng tay của hắn, nâng dải lụa trong tay lên che nghiêng mặt, vừa lộ ra một đôi mắt đen láy chớp đến linh động nghịch ngợm, còn cười khanh khách.
Ánh mắt Hoàng đế dời từ đôi mắt nàng xuống khăn lụa.
Hắn vừa định nhân cơ hội nhìn rõ bức họa, nàng lại giống như đoán được ý hắn, thân thể linh hoạt lui về phía sau, thu dải lụa lại, đôi guốc gỗ đi trên mặt sàn phát ra âm thanh trầm bổng, nàng kéo giãn khoảng cách với hắn, trong phạm vi vài bước chân nàng cũng có thể múa, uống dẻo vòng eo, thu hết ánh mắt kinh diễm của đối phương vào mắt.
Một khúc nhảy đặc sắc này mang phong cách cổ xưa, phỏng theo các phu nhân nhà Hán, khi được khen ngợi cũng vênh tay áo khom lưng cúi chào.
Khi múa khúc này phải có tay áo dài và cái eo dẻo dai, dải lụa dài trong tay nàng phất phơ như sóng nước, chân cũng nhẹ nhàng uyển chuyển, nghiêng người ngoái đầu nhìn lại, vòng eo chậm rãi lắc lư, tơ lụa mềm mại như sóng nước, vô cùng thú vị.
Lại cười, nghiêng eo sang bên cạnh, chân còn chưa thu nên tạo ra một tư thế cong cong cực kỳ mềm dẻo, dải lụa vòng qua sau tóc, vương lại ở sườn mặt, có thể thấy được ánh nhũ đỏ bạc lấp lánh tươi sáng, càng làm nổi bật thêm mái tóc đen như mực, mặt trắng như ngọc.
Sau đó tay áo vung ra rồi hợp lại, khom lưng, phong cách cổ đại hòa với tiếng guốc mộc, giống như nữ tử đi ra từ bức họa trên tường, sau lưng là bức tranh nàng vẽ, người khác đều là đường cong cứng ngắc, duy nhất chỉ có nàng là nhẹ nhàng hạ xuống đất, uyển chuyển linh hoạt.
Hoàng đế như bị mê hoặc, cánh tay mới vừa rồi bị nàng thoát khỏi cũng chưa hạ xuống, vẫn đang duy trì tư thế cũ, chờ nàng đặt bàn tay trắng nõn mềm mại của mình vào.
Sau mỗi bước chân là một tiết tấu lộc cộc, hai chân nhanh nhẹn dạo thành một vòng tròn nhỏ, dải lụa phất phơ theo mỗi cử động của nàng, giống như lần đầu tiên gặp người lạ, thẹn thùng xoay lưng lại. Lại như cành đào vượt tường, cánh tay nhẹ nhàng lên xuống, khuôn mặt như hoa đào từ từ quay lại nhìn.
Ngay tại trong thời khắc này giống như một cành hoa, như là một chiếc áo màu hồng như hoa đào, như là mỹ nhân như họa.
Sau một khoảng yên tĩnh là lời khen ngợi và tiếng vỗ tay cùng vang lên.
Tuy rằng người xem chỉ có một, nhưng quan trọng nhất là —— trong lòng Hoàng Đế cực kỳ vui vẻ.
Ôm mỹ nhân như tranh vào trong ngực, Hoàng đế thỏa mãn nói không nên lời. Hắn sớm biết eo của bảo bối rất mềm mại, lại không biết khi nhảy múa sẽ có một tư vị tiêu hồn như vậy.
"Sao trẫm lại không biết nàng còn biết nhảy múa vậy, hửm?"
"Mới học theo thư tịch, thấy ta múa đẹp không?" Nàng đang rất thoải mái, hơi ngửa mặt ra sau, có vài phần nghịch ngợm đắc ý.
"Rất đẹp."
"Hoàng Thượng chưa thấy qua người trong tranh đâu, đó mới thật sự là đẹp. Tay áo rộng chín thước ——" Nàng làm bộ khoa tay múa chân diễn tả: "Thủy tụ tổ hoa [5], nhưng lại không được đẹp. Với trình độ vừa rồi của ta chẳng là gì cả, chỉ có thể che mắt Hoàng thượng thôi."
[5]: Kiểu múa cổ điển của trung quốc. Sử dụng ống tay áo dài để múa.
Nàng làm bộ thoát ra, cầm dải lụa trong tay che hai mắt Hoàng Đế lại. Hoàng Đế nắm chặt, cười cười thu dải lụa vào tay mình, tiếng nói trầm thấp: "Chờ nàng học xong, trẫm sẽ chờ nàng đến che đôi mắt trẫm."
"Cho dù là che mắt, trẫm cũng nhìn thấy được nàng." Hắn bỏ dải lụa qua một bên, ở bên tai nàng lẩm bẩm lời âu yếm.
"Vậy hiện tại ta đi luyện tiếp." Nàng ngượng ngùng mở miệng, trong mắt lại nóng lòng muốn thử. Ở chỗ này cũng không có gì làm, hiếm khi có việc khiến nàng hứng thú, âm thanh của guốc gỗ thật sự rất dễ nghe, nàng cực kỳ thích.
Chỉ tiếc trước kia không dám thử mang nhiều hơn, vừa cảm giác hơi ngứa liền rút chân về, chưa từng mang vào.
"Ừm——" Hoàng đế ra vẻ trầm ngâm, sau một lúc lâu mới nói: "Chúng ta đổi chỗ luyện đi."
"Chỗ nào?"
Nàng vừa dứt lời đã bị hắn ôm đến mép giường đang rũ màn trướng xuống, nào đâu có luyện "múa", đã quá rõ ràng rồi. Nàng xấu hổ buồn bực, vừa nắm vừa nhéo, liền đánh hắn mấy cái.
"Hôn quân."
Lời này có hơi nặng, nhưng Hoàng đế cũng không bực, bước đi nhẹ nhàng, điềm nhiên mỉm cười mà cãi lại: "Dù vậy cũng là do nàng mê hoặc."
"Á ——" Nàng bị đè ở trên đống chăn mềm, thân thể hơi lún xuống, đối phương tùy ý cởi y phục, lắc lư trước mặt nàng tươi cười đắc ý.
"Trẫm biết nàng cũng rất muốn, hửm?"
Hắn áp sát tới, trong tay hắn vẫn luôn nắm dải lụa của nàng lắc lư trước mắt, khàn khàn cười: "Hồ lô lao vào chỗ chết. Bảo bối ngoan, nàng muốn nhi tử thì cứ nói với trẫm là được. Mấy món đồ cát tường cũng không hữu dụng với trẫm đâu."
"..."
Hiện tại giải thích với hắn, nàng là bởi vì ngành sản xuất truyện tranh của Oa Quốc vô cùng phát triển, nhớ tới hồ lô bản lĩnh siêu cường, trí dũng song toàn của Oa Quốc cho nên mới vẽ cái này...
Hắn sẽ tin sao?
---
Vậy là thêm một bộ truyện nữa đã kết thúc. Bổn cung không biết nói gì ngoài việc cảm ơn các nàng đã luôn ủng hộ Lãnh Cung.
Lãnh Cung cũng luôn cố gắng mang đến nhiều bộ truyện chất lượng hơn nữa đến các nàng, rất mong các nàng sẽ góp ý thêm cho chúng ta, nhưng nhớ nhẹ nhàng thôi, trái tim các nương nương mong manh lắm không chịu nổi trà đạp đâu nha.
Yêu các nàng!
#HyHoangThaiphi