Edit: Huệ Hoàng hậu
Beta: Nga Quý tần
Bích Đào nhanh chóng gạt nước mắt trên má, mắt đen rạng rỡ tỏa sáng. Nàng nghĩ: cho dù nàng có thể nắm chắc tim của mình thì một nữ nhân sống trong sự sủng ái như vậy đều khó có thể không động tâm. Thứ nàng luôn dựa vào, cũng chỉ là việc tự nhận biết bản thân là người bên ngoài, mỗi khi động tâm liền nói với bản thân rằng đây chỉ là một trò chơi, một ngày nào đó ngươi phải rời khỏi nó.
Nhưng gần đây nàng lại nghĩ, nếu yêu, vì sao lại không thể mạnh dạn mà sống với nó? Nhớ thời đại học, bạn cùng phòng luôn ồn ào rằng: "Đại học nói chuyện yêu đương thì làm sao, không thể kết hôn thì làm sao, liền không cho phép chúng ta phóng túng thanh xuân của bản thân sao? Cùng lắm thì, sau khi tốt nghiệp lại cùng nhau thất tình thôi." Tuy rằng trong hoàn cảnh ở hoàng cung cùng vườn trường đơn thuần là khác nhau, nhưng mục đích chủ yếu của nàng cũng chẳng phải cung đấu đến chết để ngồi trên vị trí Thái hậu.
Mà điểm số kỹ năng đánh giá là dựa trên tình cảm của Hoàng đế đối với nàng. Con người đều mẫn cảm, nếu chính nàng không chịu trả giá chút nào, sao Hoàng đế lại không cảm thụ được chứ? Phải chờ tới giá trị điểm kỹ năng đạt tối đa, chỉ sợ cũng là chuyện xa tít mù khơi.
Nhưng muốn nàng chia sẻ nam nhân với nữ nhân khác, cũng thực sự quá cách ứng. "Hoàng thượng chính là nhất ngôn cửu đỉnh?" Nàng hỏi không đầu không đuôi.
Hoàng đế nhìn thấy nàng không thèm cầm khăn tay, trực tiếp trở tay liền lau nước mắt, trong lòng không biết ra sao, cảm thấy nàng như vậy cực kỳ chân thật. Đợi khi tầm mắt chạm đến hốc mắt đỏ bừng vì khóc của nàng, không khỏi duỗi tay ra, một câu hỏi kia lại lọt vào tai, hắn tay dừng một chút: "Hả?"
Bích Đào cầm bàn tay mà Hoàng đế duỗi tới, nhân thể áp lên bên má mình. Nàng nghiêng đầu, dường như người ương bướng ném tô chén vừa rồi không phải nàng, hơi có chút ngây thơ mà nói: "Nếu ta yêu Hoàng thượng, Hoàng thượng liền độc sủng một mình ta?"
Vì vừa lau qua nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều của nàng mang theo chút lạnh lẽo. Hắn vuốt ve má nàng, ý niệm ở trong lòng thì đảo lộn trăm phương ngàn hướng. Đúng là ở tiền triều có ví dụ tương đồng, nhưng hắn chưa bao giờ có suy nghĩ qua là sẽ làm như vậy, hoặc là nói, hắn đã quen với hình thức cũ, cho nên trước nay không khi nào hắn nghĩ rằng chỉ có thể lựa chọn một người. Kỳ thật coi như có đến nơi khác thì hắn đều sẽ không tự chủ được nhớ mà tới vật nhỏ. Nhưng là...
"Nàng nói sẽ yêu trẫm, liền thật sự có thể yêu?" Hoàng đế gấp gáp trong lòng nhưng vẫn ung dung nhìn nàng.
Lời nói cũng đã nói đến mức này, lại nhìn thái độ của Hoàng đế. Căng thẳng trong lòng Bích Đào thoáng thả lỏng, nàng lại bày ra tư thái ngày thường một cách quen thuộc, cọ cọ bàn tay của Hoàng đế, ngọt thanh oán giận: "Hoàng thượng cho rằng ta không khổ sở sao... Tuy rằng có vẻ ta chỉ có một chút, một chút yêu Hoàng thượng như vậy. Nhưng đó đều là bởi vì ngoại trừ ta ra, Hoàng thượng còn có rất nhiều rất nhiều nữ nhân. Nếu ta cứ ngây ngốc như vậy mà dâng cả trái tim bổ nhào vào Hoàng thượng..."
Hoàng đế nhìn chăm chú vào nàng, lại đợi một hồi lâu, mới chờ đến nàng nói nhỏ xíu: "Chẳng biết hậu cung này còn có ta hay không nữa."
Hắn nhớ tới những chém giết vô hình trong hậu cung, bỗng nhiên hiểu ra, nhưng đồng thời, lại có chút không vui: "Trẫm sẽ bảo hộ nàng."
Bích Đào hồ nghi nhìn hắn, sau một lúc lâu vẫn nói: "Ta không tin Hoàng thượng từ rất sớm đã bắt đầu yêu ta..." Mà nếu đã không yêu, thì làm sao có chuyện toàn tâm toàn ý bảo hộ.
Hoàng đế nghẹn lời.
Xác thật, trước khi hắn còn chưa có nhận ra tình cảm thật sự trong lòng, cho dù có phái hộ vệ âm thầm bảo hộ, cũng sẽ không phòng hộ thực nghiêm mật. Huống chi nữ nhân trong cung thủ đoạn ùn ùn không dứt, khó tránh khỏi khó lòng phòng bị. Nhưng về sau, hắn đã có an bài ở phương diện này.
Hắn buông tay, ôm nàng vào trong lồng ngực, thở dài nói: "Nếu nàng có thể làm được, trẫm tất nhiên không nuốt lời." Đây là đang nói việc chuyên sủng.
Bích Đào nắm vạt áo hắn, run bả vai cười rộ lên.
Hoàng đế nhíu mày, cúi đầu nhìn nàng, lại chỉ nhìn thấy đầu tóc đen nhánh của nàng.
Hắn hỏi: "Làm sao vậy?" Bản thân nói nghiêm túc mà chính thức như thế, nàng lại bộ dáng đang nghe chuyện cười, không khỏi làm người tức giận.
"Ta cảm thấy... " nàng kéo dài âm, ngữ điệu ngăn không được trở nên nhẹ nhàng: "Hoàng thượng quá không có tin tưởng với bản thân, kỳ thật nếu không phải Hoàng thượng là Hoàng thượng, có hậu cung ba ngàn giai lệ thì ta nhất định đã rất yêu, rất yêu Hoàng thượng." Lời nói đến cuối cùng, lại thành nghiêm túc. Nàng ngẩng đầu thực chân thành tha thiết nhìn hắn, lặp lại hai chữ "rất yêu".
Hoàng đế cười xoa xoa đầu tóc mềm mại của nàng, sung sướng nói: "Tuy trẫm là Hoàng thượng, nhưng nàng muốn "ba ngàn sủng ái tại một thân", trẫm vẫn làm được." Trong phút chốc hắn nhớ tới Ôn Ngự nữ đã từng nói những lời này, lúc ấy hắn không để bụng, nhưng cho đến hôm nay, đối diện với sự vui mừng của người trước mắt, tình cảm càng thêm mãnh liệt, hắn phát hiện, có lẽ trong lòng, hắn đã sớm muốn đem ba ngàn sủng ái kia đưa mình cho nàng.
Có điều ban đêm khi tỉnh giấc, nhớ tới tiểu nữ nhân ở bên gối vẫn không chịu giao phó chân tình, không khỏi buồn bã mà thôi.
Bích Đào xúc động cắn cánh môi, từ xưa Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, nếu hắn nói ra, nàng hẳn là có thể tin tưởng hắn làm đuợc? Nghĩ đến đây, khóe miệng nàng khẽ cong lên, có vài phần vui vẻ, có vài phần ngọt ngào: "Vậy là tốt rồi."
Bốn chữ vô cùng đơn giản, Hoàng đế lại biết, lần này nàng chịu tin tưởng hắn. Trong lòng có vô số tia ấm xẹt qua, làm khắp người hắn đều bắt đầu thoải mái. Thì ra mấu chốt khiến nàng bao lâu nay không chịu phó thác là ở chỗ này. Kỳ thật lẽ ra hắn nên mắng nàng lòng tham không đáy, thân là Hoàng đế lại không thể ân sủng đều khắp hậu cung là sẽ có triều thần thượng tấu, càng sẽ buộc tội nàng là yêu cơ chuyển thế, mê hoặc quân vương. Nhưng tốc độ tim đập bùm bụp phảng phất như đang nói với hắn, như vậy rất tốt.
Tình cảm từ hai phía, thì ra là cảm giác tốt đẹp như thế này.
Trách không được từ xưa đến nay, cũng không thiếu quân chủ trầm mê trong tình yêu. Hắn không khỏi cong môi cười cười: "Nàng ấy."
Nàng nhìn sủng nịch trong đáy mắt hắn, trong lòng có chút cảm giác muốn khóc. Đại khái trừ bỏ thời điểm ở cùng Thọ Vương, chỉ có hiện tại giờ khắc này, nàng mới cảm thấy bản thân không có đánh mất chính mình, đang thành thành thật thật mà sống ở trên đời này. Loại cảm giác này thực kỳ diệu, tựa như bản thân hắn là nhân vật để chinh phục, miễu xa mơ hồ, mà hiện giờ lại tồn tại ở trước mặt mình. Làm cho cuộc đời mình đều trở nên tươi đẹp muôn màu.
Sau khi nói hết tâm sự, Bích Đào cảm thấy có chút thẹn thùng, nàng càng muốn làm càn: "Hoàng thượng không muốn hưng sư vấn tội sao?" Khuôn mặt tiếu lệ của nàng khẽ nhếch, đối diện với tầm mắt hắn mà hỏi. Hoàn toàn là bộ dáng xong việc tính sổ.
Hoàng đế nâng cằm nàng, nhướng mày ra vẻ phẫn nộ: "Đập bể tắm trẫm làm cho nàng, nàng còn có lý?"
Chiếc cằm nhỏ hất qua, nàng cong miệng: "Ai bảo Hoàng thượng cho Trinh Bảo lâm dùng bể tắm kia. Đồ của ta, thà rằng huỷ hoại cũng không cho người khác chiếm."
Hoàng đế hừ một tiếng: "Lúc ấy hỏi nàng có muốn đem ra khỏi Phương Hoa các hay không, nàng nói không sao cả, cho dù ở phòng cũ của nàng, người khác cũng không đoạt đi được sủng ái của trẫm đối với nàng." Nhắc đến việc này, tươi cười của Hoàng đế bất giác mang theo nghiền ngẫm: "Hiện tại biết sợ?"
"Hai cái này sao có thể nói thành một! Hoàng thượng còn tắm uyên ương với nàng ta!" Đào tiểu miêu lập tức xù lông: "Uống xong rượu! Đều là mồ hôi! Tắm gội!" Lời này khiến người ta mơ hồ, có thể thấy được là bị tức giận.
"Ai nói?" Hoàng đế kinh ngạc nhướng mày, gãi gãi cằm nàng trấn an.
Bích Đào: "..." Oa! Chẳng nhẽ không phải sự thật.
Sau khi mỉa mai xong nàng hất hất đầu, bướng bỉnh liếc Hoàng đế một cái, đọc câu thơ: "Mặt đỏ như sen nở, da trắng như mỡ đông... " Hoàng đế khụ một tiếng, nàng ghen trong lòng: "Ngươi thật sự khen nàng ta?" Nàng còn tưởng rằng Trinh Bảo lâm cố ý chọc giận nàng cơ.
Hoàng đế ngồi vào ghế, kéo nàng ôm vào trong lồng ngực. Tóc tai Bích Đào sắp dựng hết lên lại bị bắt áp đến sườn vai hắn, sau đó liền nghe thấy tiếng nói cười trầm thấp, ấm áp của Hoàng đế: "Ngốc à, người khác nói cái gì nàng liền tin cái đó. Đây là câu trẫm khen nàng."
"Hả?" Nàng mờ mịt. Đang êm đẹp, hắn lại đi khen nàng trước mặt người khác làm gì.
Như là biết nghi vấn trong lòng nàng, Hoàng đế nói tiếp: "Nàng ta cho trẫm nhìn một bức họa, mỹ nhân say, lúc ấy trẫm nhìn liền nghĩ tới..." Hắn dừng một chút. Bích Đào chỉ cảm thấy một hơi thở ấm áp phun ở bên tai nàng, vành tai nàng bắt đầu nóng lên, trong lòng cũng nóng rực. Phảng phất đoán được lời hắn sắp nói.
"Trẫm liền nghĩ đến bộ dáng khi nàng say rượu, mặt đỏ như sen nở, da trắng như mỡ đông." Hoàng đế lặp lại, than nhẹ một hồi, tiếng cười phát ra từ trong cổ họng. Ánh mắt còn có vẻ đắm chìm.
Bích Đào hạ thấp trán, để trên bờ vai rộng của hắn, đôi mắt ở chỗ tối hình như long lanh sáng rực: "Ta biết mà, nàng ta đâu đẹp bằng ta. Cũng may Hoàng thượng mắt sáng tinh anh, không có coi trọng cát sỏi như các nàng." Nàng nói ngọt nị nũng nịu, nhưng lời thì như nổ pháo.
Hoàng đế bật cười, lại không tiếp lời nàng mà nói: "Trẫm sai người múc nước rửa mặt cho nàng." Nàng khóc xong trên mặt chắc sẽ không thoải mái.
Có người cẩn thận thoả đáng săn sóc mình như vậy, cũng không phải cung nữ hay bạn thân, không phải cha mẹ thân thuộc, Bích Đào thỏa mãn: "Vâng." Nàng quyết định cho cẩu Hoàng đế săn sóc chu đáo một dấu V, cẩu Hoàng đế đã bị nàng chứng thực sở hữu, các nàng đừng ai lại mong đoạt được.
Trong mắt nàng lộ ra ánh sáng đắc thắng, cong môi cười ngọt ngào.
Đợi nước ấm tới, Hoàng đế tiếp nhận khăn mà Phụng Tử vắt xong, giúp nàng lau mặt, lại lau khô cả ngón tay bị nước canh văng lên khi nàng quét tô canh ban nãy. Hoàng đế giễu cợt nàng: "Mèo nhỏ dơ bẩn."
Đôi mắt trong trẻo của Bích Đào vẫn luôn chuyển động theo Hoàng đế, sao nàng lại không phát hiện, bộ dáng của cẩu Hoàng đế thật sự không tệ. Hơn nữa không khí này, săn sóc này, nếu là mang đi ra ngoài khoe một vòng trước mặt đám bạn bè bát nháo của mình, tuyệt đối vô cùng có mặt mũi.
Sau khi Hoàng đế nói xong thấy nàng không phản ứng, lại vừa thấy bộ dáng nàng. Được rồi, căn bản là không nghe thấy. Hoàng đế lắc lắc đầu. Sao hắn lại thích làm vui lòng người khác như này, càng muốn sủng ái vật nhỏ vô tâm như vậy.
Đây rõ ràng là duyên phúc mà nàng đã tu được từ kiếp trước - hắn tưởng.
---
Đây không phải lần đầu Quý phi biểu lộ nàng kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng chúng phi tần vẫn không dám tin tưởng, Quý phi tự mình sai người đập bể tắm Lam Điền mà Hoàng thượng làm cho nàng, Hoàng thượng lại vẫn không hề tức giận. Đặc biệt là nghe người dưới hồi báo, Hoàng thượng trầm khuôn mặt đi hưng sư có thể nói là gió xuân đầy mặt. Phải biết rằng, kia chính là bể ngọc Lam Điền đó! Các nàng dùng làm vòng tay, còn phải cẩn thận sợ va chạm đấy.
Kho tàng của Hoàng thượng, sớm hay muộn cũng bị Quý phi phá sạch mất thôi! Không chỗ nào trút, các nàng không khỏi cắn răng oán hận nguyền rủa.
Việc này truyền tới tai Hoàng hậu, ngay cả Hoàng hậu từ trước đến nay luôn trầm ổn đạm nhiên, cũng không khỏi cau chặt mày. Nàng hỏi Bình Tu nghi được nàng giữ lại sau khi thỉnh an: "Xưa nay ngươi có chủ ý nhiều, có biện pháp nào để áp chế khí thế của Quý phi không?"
Bình Tu nghi trầm tư một lát, trả lời: "Mục đích của nương nương hẳn là ở chỗ nâng đỡ Nhị Hoàng tử, chứ không phải là đánh sập Quý phi. Thiếp thân nói đúng chứ?"
Hoàng hậu gật đầu: "Nhưng nếu hậu cung để cho Quý phi độc đại, bổn cung chỉ sợ tương lai người kế vị sẽ là Ngũ Hoàng tử thôi."
"Nếu mục đích không phải tranh sủng, không bằng chúng ta làm theo cách trái ngược." Bình Tu nghi cười nói: "Nương nương chỉ chú ý đến phía Hoàng thượng, lại quên các vị đại thần trụ cột trong triều rồi. Trong việc lập trữ (thái tử), họ cũng chiếm phân lượng rất lớn."
Hoàng hậu nhíu mày suy nghĩ sâu xa, sau đó nói: "Bổn cung xuất thân tướng môn, chỉ sợ những văn thần đó..."
"Nếu muốn văn thần ủng hộ Nhị Hoàng tử, mấu chốt đương nhiên vẫn là việc học và phẩm tính của Nhị Hoàng tử, nếu không dù nương nương có rầu rĩ lo toan, tương lai chỉ cần Nhị Hoàng tử hành vi cử chỉ kém cỏi một chút thôi thì tất cả tính toán cũng biến thành bọt nước trong một sớm một chiều."
"Ý của ngươi là......" Hoàng hậu không hiểu rõ lắm.
"Đã là không thể kiểm soát được ở phía mình, không bằng trước hết trừ bỏ địch quân... " Bình Tu nghi nhấp trà nhuận họng, mỉm cười: "Giả như mẫu phi của Hoàng tử đức hạnh không tốt, vậy đại thần trong triều sẽ không hoài nghi phẩm tính của Hoàng tử chịu dạy dỗ từ mẫu phi sao?"
---
Tác giả có lời muốn nói: ~(≧▽≦)/~
Có muội tử nói đã quên Nhị Hoàng tử. Nhắc nhở một chút: Hắn do Vân Phi sinh, Gia thế Vân Phi chẳng ra gì, cho nên không thể được gia tộc ủng hộ. Cho nên Vân Phi và Nhị Hoàng tử đều là dựa vào Hoàng hậu.
Hoàng hậu không có nhi tử, đành phải bồi dưỡng một người không có uy hiếp.
Beta: Nga Quý tần
Bích Đào nhanh chóng gạt nước mắt trên má, mắt đen rạng rỡ tỏa sáng. Nàng nghĩ: cho dù nàng có thể nắm chắc tim của mình thì một nữ nhân sống trong sự sủng ái như vậy đều khó có thể không động tâm. Thứ nàng luôn dựa vào, cũng chỉ là việc tự nhận biết bản thân là người bên ngoài, mỗi khi động tâm liền nói với bản thân rằng đây chỉ là một trò chơi, một ngày nào đó ngươi phải rời khỏi nó.
Nhưng gần đây nàng lại nghĩ, nếu yêu, vì sao lại không thể mạnh dạn mà sống với nó? Nhớ thời đại học, bạn cùng phòng luôn ồn ào rằng: "Đại học nói chuyện yêu đương thì làm sao, không thể kết hôn thì làm sao, liền không cho phép chúng ta phóng túng thanh xuân của bản thân sao? Cùng lắm thì, sau khi tốt nghiệp lại cùng nhau thất tình thôi." Tuy rằng trong hoàn cảnh ở hoàng cung cùng vườn trường đơn thuần là khác nhau, nhưng mục đích chủ yếu của nàng cũng chẳng phải cung đấu đến chết để ngồi trên vị trí Thái hậu.
Mà điểm số kỹ năng đánh giá là dựa trên tình cảm của Hoàng đế đối với nàng. Con người đều mẫn cảm, nếu chính nàng không chịu trả giá chút nào, sao Hoàng đế lại không cảm thụ được chứ? Phải chờ tới giá trị điểm kỹ năng đạt tối đa, chỉ sợ cũng là chuyện xa tít mù khơi.
Nhưng muốn nàng chia sẻ nam nhân với nữ nhân khác, cũng thực sự quá cách ứng. "Hoàng thượng chính là nhất ngôn cửu đỉnh?" Nàng hỏi không đầu không đuôi.
Hoàng đế nhìn thấy nàng không thèm cầm khăn tay, trực tiếp trở tay liền lau nước mắt, trong lòng không biết ra sao, cảm thấy nàng như vậy cực kỳ chân thật. Đợi khi tầm mắt chạm đến hốc mắt đỏ bừng vì khóc của nàng, không khỏi duỗi tay ra, một câu hỏi kia lại lọt vào tai, hắn tay dừng một chút: "Hả?"
Bích Đào cầm bàn tay mà Hoàng đế duỗi tới, nhân thể áp lên bên má mình. Nàng nghiêng đầu, dường như người ương bướng ném tô chén vừa rồi không phải nàng, hơi có chút ngây thơ mà nói: "Nếu ta yêu Hoàng thượng, Hoàng thượng liền độc sủng một mình ta?"
Vì vừa lau qua nước mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn yêu kiều của nàng mang theo chút lạnh lẽo. Hắn vuốt ve má nàng, ý niệm ở trong lòng thì đảo lộn trăm phương ngàn hướng. Đúng là ở tiền triều có ví dụ tương đồng, nhưng hắn chưa bao giờ có suy nghĩ qua là sẽ làm như vậy, hoặc là nói, hắn đã quen với hình thức cũ, cho nên trước nay không khi nào hắn nghĩ rằng chỉ có thể lựa chọn một người. Kỳ thật coi như có đến nơi khác thì hắn đều sẽ không tự chủ được nhớ mà tới vật nhỏ. Nhưng là...
"Nàng nói sẽ yêu trẫm, liền thật sự có thể yêu?" Hoàng đế gấp gáp trong lòng nhưng vẫn ung dung nhìn nàng.
Lời nói cũng đã nói đến mức này, lại nhìn thái độ của Hoàng đế. Căng thẳng trong lòng Bích Đào thoáng thả lỏng, nàng lại bày ra tư thái ngày thường một cách quen thuộc, cọ cọ bàn tay của Hoàng đế, ngọt thanh oán giận: "Hoàng thượng cho rằng ta không khổ sở sao... Tuy rằng có vẻ ta chỉ có một chút, một chút yêu Hoàng thượng như vậy. Nhưng đó đều là bởi vì ngoại trừ ta ra, Hoàng thượng còn có rất nhiều rất nhiều nữ nhân. Nếu ta cứ ngây ngốc như vậy mà dâng cả trái tim bổ nhào vào Hoàng thượng..."
Hoàng đế nhìn chăm chú vào nàng, lại đợi một hồi lâu, mới chờ đến nàng nói nhỏ xíu: "Chẳng biết hậu cung này còn có ta hay không nữa."
Hắn nhớ tới những chém giết vô hình trong hậu cung, bỗng nhiên hiểu ra, nhưng đồng thời, lại có chút không vui: "Trẫm sẽ bảo hộ nàng."
Bích Đào hồ nghi nhìn hắn, sau một lúc lâu vẫn nói: "Ta không tin Hoàng thượng từ rất sớm đã bắt đầu yêu ta..." Mà nếu đã không yêu, thì làm sao có chuyện toàn tâm toàn ý bảo hộ.
Hoàng đế nghẹn lời.
Xác thật, trước khi hắn còn chưa có nhận ra tình cảm thật sự trong lòng, cho dù có phái hộ vệ âm thầm bảo hộ, cũng sẽ không phòng hộ thực nghiêm mật. Huống chi nữ nhân trong cung thủ đoạn ùn ùn không dứt, khó tránh khỏi khó lòng phòng bị. Nhưng về sau, hắn đã có an bài ở phương diện này.
Hắn buông tay, ôm nàng vào trong lồng ngực, thở dài nói: "Nếu nàng có thể làm được, trẫm tất nhiên không nuốt lời." Đây là đang nói việc chuyên sủng.
Bích Đào nắm vạt áo hắn, run bả vai cười rộ lên.
Hoàng đế nhíu mày, cúi đầu nhìn nàng, lại chỉ nhìn thấy đầu tóc đen nhánh của nàng.
Hắn hỏi: "Làm sao vậy?" Bản thân nói nghiêm túc mà chính thức như thế, nàng lại bộ dáng đang nghe chuyện cười, không khỏi làm người tức giận.
"Ta cảm thấy... " nàng kéo dài âm, ngữ điệu ngăn không được trở nên nhẹ nhàng: "Hoàng thượng quá không có tin tưởng với bản thân, kỳ thật nếu không phải Hoàng thượng là Hoàng thượng, có hậu cung ba ngàn giai lệ thì ta nhất định đã rất yêu, rất yêu Hoàng thượng." Lời nói đến cuối cùng, lại thành nghiêm túc. Nàng ngẩng đầu thực chân thành tha thiết nhìn hắn, lặp lại hai chữ "rất yêu".
Hoàng đế cười xoa xoa đầu tóc mềm mại của nàng, sung sướng nói: "Tuy trẫm là Hoàng thượng, nhưng nàng muốn "ba ngàn sủng ái tại một thân", trẫm vẫn làm được." Trong phút chốc hắn nhớ tới Ôn Ngự nữ đã từng nói những lời này, lúc ấy hắn không để bụng, nhưng cho đến hôm nay, đối diện với sự vui mừng của người trước mắt, tình cảm càng thêm mãnh liệt, hắn phát hiện, có lẽ trong lòng, hắn đã sớm muốn đem ba ngàn sủng ái kia đưa mình cho nàng.
Có điều ban đêm khi tỉnh giấc, nhớ tới tiểu nữ nhân ở bên gối vẫn không chịu giao phó chân tình, không khỏi buồn bã mà thôi.
Bích Đào xúc động cắn cánh môi, từ xưa Hoàng đế miệng vàng lời ngọc, nếu hắn nói ra, nàng hẳn là có thể tin tưởng hắn làm đuợc? Nghĩ đến đây, khóe miệng nàng khẽ cong lên, có vài phần vui vẻ, có vài phần ngọt ngào: "Vậy là tốt rồi."
Bốn chữ vô cùng đơn giản, Hoàng đế lại biết, lần này nàng chịu tin tưởng hắn. Trong lòng có vô số tia ấm xẹt qua, làm khắp người hắn đều bắt đầu thoải mái. Thì ra mấu chốt khiến nàng bao lâu nay không chịu phó thác là ở chỗ này. Kỳ thật lẽ ra hắn nên mắng nàng lòng tham không đáy, thân là Hoàng đế lại không thể ân sủng đều khắp hậu cung là sẽ có triều thần thượng tấu, càng sẽ buộc tội nàng là yêu cơ chuyển thế, mê hoặc quân vương. Nhưng tốc độ tim đập bùm bụp phảng phất như đang nói với hắn, như vậy rất tốt.
Tình cảm từ hai phía, thì ra là cảm giác tốt đẹp như thế này.
Trách không được từ xưa đến nay, cũng không thiếu quân chủ trầm mê trong tình yêu. Hắn không khỏi cong môi cười cười: "Nàng ấy."
Nàng nhìn sủng nịch trong đáy mắt hắn, trong lòng có chút cảm giác muốn khóc. Đại khái trừ bỏ thời điểm ở cùng Thọ Vương, chỉ có hiện tại giờ khắc này, nàng mới cảm thấy bản thân không có đánh mất chính mình, đang thành thành thật thật mà sống ở trên đời này. Loại cảm giác này thực kỳ diệu, tựa như bản thân hắn là nhân vật để chinh phục, miễu xa mơ hồ, mà hiện giờ lại tồn tại ở trước mặt mình. Làm cho cuộc đời mình đều trở nên tươi đẹp muôn màu.
Sau khi nói hết tâm sự, Bích Đào cảm thấy có chút thẹn thùng, nàng càng muốn làm càn: "Hoàng thượng không muốn hưng sư vấn tội sao?" Khuôn mặt tiếu lệ của nàng khẽ nhếch, đối diện với tầm mắt hắn mà hỏi. Hoàn toàn là bộ dáng xong việc tính sổ.
Hoàng đế nâng cằm nàng, nhướng mày ra vẻ phẫn nộ: "Đập bể tắm trẫm làm cho nàng, nàng còn có lý?"
Chiếc cằm nhỏ hất qua, nàng cong miệng: "Ai bảo Hoàng thượng cho Trinh Bảo lâm dùng bể tắm kia. Đồ của ta, thà rằng huỷ hoại cũng không cho người khác chiếm."
Hoàng đế hừ một tiếng: "Lúc ấy hỏi nàng có muốn đem ra khỏi Phương Hoa các hay không, nàng nói không sao cả, cho dù ở phòng cũ của nàng, người khác cũng không đoạt đi được sủng ái của trẫm đối với nàng." Nhắc đến việc này, tươi cười của Hoàng đế bất giác mang theo nghiền ngẫm: "Hiện tại biết sợ?"
"Hai cái này sao có thể nói thành một! Hoàng thượng còn tắm uyên ương với nàng ta!" Đào tiểu miêu lập tức xù lông: "Uống xong rượu! Đều là mồ hôi! Tắm gội!" Lời này khiến người ta mơ hồ, có thể thấy được là bị tức giận.
"Ai nói?" Hoàng đế kinh ngạc nhướng mày, gãi gãi cằm nàng trấn an.
Bích Đào: "..." Oa! Chẳng nhẽ không phải sự thật.
Sau khi mỉa mai xong nàng hất hất đầu, bướng bỉnh liếc Hoàng đế một cái, đọc câu thơ: "Mặt đỏ như sen nở, da trắng như mỡ đông... " Hoàng đế khụ một tiếng, nàng ghen trong lòng: "Ngươi thật sự khen nàng ta?" Nàng còn tưởng rằng Trinh Bảo lâm cố ý chọc giận nàng cơ.
Hoàng đế ngồi vào ghế, kéo nàng ôm vào trong lồng ngực. Tóc tai Bích Đào sắp dựng hết lên lại bị bắt áp đến sườn vai hắn, sau đó liền nghe thấy tiếng nói cười trầm thấp, ấm áp của Hoàng đế: "Ngốc à, người khác nói cái gì nàng liền tin cái đó. Đây là câu trẫm khen nàng."
"Hả?" Nàng mờ mịt. Đang êm đẹp, hắn lại đi khen nàng trước mặt người khác làm gì.
Như là biết nghi vấn trong lòng nàng, Hoàng đế nói tiếp: "Nàng ta cho trẫm nhìn một bức họa, mỹ nhân say, lúc ấy trẫm nhìn liền nghĩ tới..." Hắn dừng một chút. Bích Đào chỉ cảm thấy một hơi thở ấm áp phun ở bên tai nàng, vành tai nàng bắt đầu nóng lên, trong lòng cũng nóng rực. Phảng phất đoán được lời hắn sắp nói.
"Trẫm liền nghĩ đến bộ dáng khi nàng say rượu, mặt đỏ như sen nở, da trắng như mỡ đông." Hoàng đế lặp lại, than nhẹ một hồi, tiếng cười phát ra từ trong cổ họng. Ánh mắt còn có vẻ đắm chìm.
Bích Đào hạ thấp trán, để trên bờ vai rộng của hắn, đôi mắt ở chỗ tối hình như long lanh sáng rực: "Ta biết mà, nàng ta đâu đẹp bằng ta. Cũng may Hoàng thượng mắt sáng tinh anh, không có coi trọng cát sỏi như các nàng." Nàng nói ngọt nị nũng nịu, nhưng lời thì như nổ pháo.
Hoàng đế bật cười, lại không tiếp lời nàng mà nói: "Trẫm sai người múc nước rửa mặt cho nàng." Nàng khóc xong trên mặt chắc sẽ không thoải mái.
Có người cẩn thận thoả đáng săn sóc mình như vậy, cũng không phải cung nữ hay bạn thân, không phải cha mẹ thân thuộc, Bích Đào thỏa mãn: "Vâng." Nàng quyết định cho cẩu Hoàng đế săn sóc chu đáo một dấu V, cẩu Hoàng đế đã bị nàng chứng thực sở hữu, các nàng đừng ai lại mong đoạt được.
Trong mắt nàng lộ ra ánh sáng đắc thắng, cong môi cười ngọt ngào.
Đợi nước ấm tới, Hoàng đế tiếp nhận khăn mà Phụng Tử vắt xong, giúp nàng lau mặt, lại lau khô cả ngón tay bị nước canh văng lên khi nàng quét tô canh ban nãy. Hoàng đế giễu cợt nàng: "Mèo nhỏ dơ bẩn."
Đôi mắt trong trẻo của Bích Đào vẫn luôn chuyển động theo Hoàng đế, sao nàng lại không phát hiện, bộ dáng của cẩu Hoàng đế thật sự không tệ. Hơn nữa không khí này, săn sóc này, nếu là mang đi ra ngoài khoe một vòng trước mặt đám bạn bè bát nháo của mình, tuyệt đối vô cùng có mặt mũi.
Sau khi Hoàng đế nói xong thấy nàng không phản ứng, lại vừa thấy bộ dáng nàng. Được rồi, căn bản là không nghe thấy. Hoàng đế lắc lắc đầu. Sao hắn lại thích làm vui lòng người khác như này, càng muốn sủng ái vật nhỏ vô tâm như vậy.
Đây rõ ràng là duyên phúc mà nàng đã tu được từ kiếp trước - hắn tưởng.
---
Đây không phải lần đầu Quý phi biểu lộ nàng kiêu ngạo ương ngạnh, nhưng chúng phi tần vẫn không dám tin tưởng, Quý phi tự mình sai người đập bể tắm Lam Điền mà Hoàng thượng làm cho nàng, Hoàng thượng lại vẫn không hề tức giận. Đặc biệt là nghe người dưới hồi báo, Hoàng thượng trầm khuôn mặt đi hưng sư có thể nói là gió xuân đầy mặt. Phải biết rằng, kia chính là bể ngọc Lam Điền đó! Các nàng dùng làm vòng tay, còn phải cẩn thận sợ va chạm đấy.
Kho tàng của Hoàng thượng, sớm hay muộn cũng bị Quý phi phá sạch mất thôi! Không chỗ nào trút, các nàng không khỏi cắn răng oán hận nguyền rủa.
Việc này truyền tới tai Hoàng hậu, ngay cả Hoàng hậu từ trước đến nay luôn trầm ổn đạm nhiên, cũng không khỏi cau chặt mày. Nàng hỏi Bình Tu nghi được nàng giữ lại sau khi thỉnh an: "Xưa nay ngươi có chủ ý nhiều, có biện pháp nào để áp chế khí thế của Quý phi không?"
Bình Tu nghi trầm tư một lát, trả lời: "Mục đích của nương nương hẳn là ở chỗ nâng đỡ Nhị Hoàng tử, chứ không phải là đánh sập Quý phi. Thiếp thân nói đúng chứ?"
Hoàng hậu gật đầu: "Nhưng nếu hậu cung để cho Quý phi độc đại, bổn cung chỉ sợ tương lai người kế vị sẽ là Ngũ Hoàng tử thôi."
"Nếu mục đích không phải tranh sủng, không bằng chúng ta làm theo cách trái ngược." Bình Tu nghi cười nói: "Nương nương chỉ chú ý đến phía Hoàng thượng, lại quên các vị đại thần trụ cột trong triều rồi. Trong việc lập trữ (thái tử), họ cũng chiếm phân lượng rất lớn."
Hoàng hậu nhíu mày suy nghĩ sâu xa, sau đó nói: "Bổn cung xuất thân tướng môn, chỉ sợ những văn thần đó..."
"Nếu muốn văn thần ủng hộ Nhị Hoàng tử, mấu chốt đương nhiên vẫn là việc học và phẩm tính của Nhị Hoàng tử, nếu không dù nương nương có rầu rĩ lo toan, tương lai chỉ cần Nhị Hoàng tử hành vi cử chỉ kém cỏi một chút thôi thì tất cả tính toán cũng biến thành bọt nước trong một sớm một chiều."
"Ý của ngươi là......" Hoàng hậu không hiểu rõ lắm.
"Đã là không thể kiểm soát được ở phía mình, không bằng trước hết trừ bỏ địch quân... " Bình Tu nghi nhấp trà nhuận họng, mỉm cười: "Giả như mẫu phi của Hoàng tử đức hạnh không tốt, vậy đại thần trong triều sẽ không hoài nghi phẩm tính của Hoàng tử chịu dạy dỗ từ mẫu phi sao?"
---
Tác giả có lời muốn nói: ~(≧▽≦)/~
Có muội tử nói đã quên Nhị Hoàng tử. Nhắc nhở một chút: Hắn do Vân Phi sinh, Gia thế Vân Phi chẳng ra gì, cho nên không thể được gia tộc ủng hộ. Cho nên Vân Phi và Nhị Hoàng tử đều là dựa vào Hoàng hậu.
Hoàng hậu không có nhi tử, đành phải bồi dưỡng một người không có uy hiếp.