Hoàng tử hỏi thêm một vài điều, công chúa vì xấu hổ có kỵ sĩ ở đây mà chỉ trả lời một ít liền đứng dậy rời đi, lưu lại bầu không khí kỳ lạ giữa hai người.
Kỵ sĩ yên lặng dời về phía hoàng tử, cận thận từng li từng tí một nói: “Điện hạ Phil, anh không cố ý…. Đêm qua anh uống rất nhiều rượu.”
Hoàng tử hừ lạnh một tiếng: “Được lắm, không phải cố ý, ngược lại đánh bại được một chuẩn bá tước cũng khiến lá gan của anh lớn lên không ít đấy?”
Hoàng tử nói xong nhấc chân đá bả vai kỵ sĩ, khi rút chân về lại bị kỵ sĩ nắm lấy khiến bên hông nhũn ra, hoàng tử trừng mắt về phía kỵ sĩ trưởng, lại thấy ánh mắt anh đầy oan ức buồn rầu, không khỏi mềm xuống.
Kỵ sĩ đã đen hơn nhiều so với trước cuộc chiến, dãi gió dầm sương nửa năm khiến khuôn mặt đã có chút vết tích năm tháng, lông mày lại càng có nhuệ khí hơn trước kia, như một thanh bảo kiếm được tôi tỉ mỉ, mài giũa sắc bén, khuôn mặt vốn đã đẹp trai lại càng thêm tỏa sáng, mà trên mặt bây giờ lại lộ ra biểu tình oan ức.
“Làm tổn thương người mình thương yêu… anh, anh bụng dạ khó lường, đáng phạt tội lưu vong.” Kỵ sĩ trưởng trong mắt lóe lên ưu thương, đứng dậy muốn đi lãnh phạt.
Hoàng tử biết anh nói được làm được rất ngay thẳng, vội vàng kéo anh lại, khiến cho lưng lại đau, dùng hết sức vòng lấy eo kỵ sĩ, bất đắc dĩ nói: “Anh lớn bao nhiêu rồi mà còn muốn em dỗ, anh dám bước đi đời này đừng có mà gặp em.”
Kỵ sĩ đưa lưng về phía hoàng tử, khóe miệng giương lên, quay người ôm lấy cậu, nhẹ nhàng nói: “Anh không đi.”
Kỵ sĩ trưởng ôm lấy hoàng tử đặt cậu lên nệm chăn, hoàng tử mềm mại dựa vào lồng ngực của kỵ sĩ rất thoải mãi.
Hoàng tử cầm một danh sách nhìn, xem được vài tờ liền thở dài, lấy cùi chỏ chọc chọc, sẵng giọng nói: “Đều tại anh, vốn là em sẽ… sẽ tiếp đãi Alan bây giờ (Hoàng từ Monsa).”
Hoàng tử thấp giọng lẩm bẩm: “Phỏng chừng chiều nay nữa là sắp xếp xong đám cưới, anh đừng làm loạn đám cưới của Phin, em ấy nhất định là cô dâu đẹp nhất trên đời.”
“Chỉ tiếc…”
“Chỉ tiếc…”
Hai người đồng thời mở miệng đồng thời choáng váng, hoàng tử nghi hoặc mà nhìn về phía kỵ sĩ, ánh mắt kỵ sĩ càng sâu đậm hơn, dễ như ăn bánh mà áp đảo hoàng tử trên ghế sa lon, khàn khàn nói: “Chỉ tiếc nàng là thứ hai, anh trai của nàng mới phải…”
Hoàng tử trợn mắt lên, thẹn quá hóa giận đẩy kỵ sĩ trưởng ra, cả giận nói: “ Gì mà cô dâu, em là chú rể.” Dứt lời liền đạp kỵ sĩ một phát: “Chỉ tiếc Phin yêu thích hoàng tử Monsa. Hừ, cho tiền hắn ta cũng không dám bạc đãi Phin.”
Hai người thay đổi lễ phục, hai bộ tây trang trắng đen thẳng thớm bổ sung cho nhau, hoàng tử mặc một cái áo đuôi yến trắng bạc, tóc dài đen chải lên, đeo một cái mặt nạ bằng bạc.
Kỵ sĩ trường ánh mắt dò hỏi, hoàng tử đáp: “ Treo giải thưởng cho mặt nạ bí ẩn, trong lễ cưới nữ phù thủy sẽ đến.” Dứt lời liền nhéo eo kỵ sĩ trưởng một cái “Anh quên lời em nói hôm qua rồi à.”
Tối qua say mơ hồ, ngày thứ hai tỉnh lại kỵ sĩ dựa vào cái đầu thông minh cứu vớt khỏi oan ức. Đêm qua toàn nghe thấy hoàng tử không khóc thì rên hừ hừ vậy đó.
Kỵ sĩ yên lặng dời về phía hoàng tử, cận thận từng li từng tí một nói: “Điện hạ Phil, anh không cố ý…. Đêm qua anh uống rất nhiều rượu.”
Hoàng tử hừ lạnh một tiếng: “Được lắm, không phải cố ý, ngược lại đánh bại được một chuẩn bá tước cũng khiến lá gan của anh lớn lên không ít đấy?”
Hoàng tử nói xong nhấc chân đá bả vai kỵ sĩ, khi rút chân về lại bị kỵ sĩ nắm lấy khiến bên hông nhũn ra, hoàng tử trừng mắt về phía kỵ sĩ trưởng, lại thấy ánh mắt anh đầy oan ức buồn rầu, không khỏi mềm xuống.
Kỵ sĩ đã đen hơn nhiều so với trước cuộc chiến, dãi gió dầm sương nửa năm khiến khuôn mặt đã có chút vết tích năm tháng, lông mày lại càng có nhuệ khí hơn trước kia, như một thanh bảo kiếm được tôi tỉ mỉ, mài giũa sắc bén, khuôn mặt vốn đã đẹp trai lại càng thêm tỏa sáng, mà trên mặt bây giờ lại lộ ra biểu tình oan ức.
“Làm tổn thương người mình thương yêu… anh, anh bụng dạ khó lường, đáng phạt tội lưu vong.” Kỵ sĩ trưởng trong mắt lóe lên ưu thương, đứng dậy muốn đi lãnh phạt.
Hoàng tử biết anh nói được làm được rất ngay thẳng, vội vàng kéo anh lại, khiến cho lưng lại đau, dùng hết sức vòng lấy eo kỵ sĩ, bất đắc dĩ nói: “Anh lớn bao nhiêu rồi mà còn muốn em dỗ, anh dám bước đi đời này đừng có mà gặp em.”
Kỵ sĩ đưa lưng về phía hoàng tử, khóe miệng giương lên, quay người ôm lấy cậu, nhẹ nhàng nói: “Anh không đi.”
Kỵ sĩ trưởng ôm lấy hoàng tử đặt cậu lên nệm chăn, hoàng tử mềm mại dựa vào lồng ngực của kỵ sĩ rất thoải mãi.
Hoàng tử cầm một danh sách nhìn, xem được vài tờ liền thở dài, lấy cùi chỏ chọc chọc, sẵng giọng nói: “Đều tại anh, vốn là em sẽ… sẽ tiếp đãi Alan bây giờ (Hoàng từ Monsa).”
Hoàng tử thấp giọng lẩm bẩm: “Phỏng chừng chiều nay nữa là sắp xếp xong đám cưới, anh đừng làm loạn đám cưới của Phin, em ấy nhất định là cô dâu đẹp nhất trên đời.”
“Chỉ tiếc…”
“Chỉ tiếc…”
Hai người đồng thời mở miệng đồng thời choáng váng, hoàng tử nghi hoặc mà nhìn về phía kỵ sĩ, ánh mắt kỵ sĩ càng sâu đậm hơn, dễ như ăn bánh mà áp đảo hoàng tử trên ghế sa lon, khàn khàn nói: “Chỉ tiếc nàng là thứ hai, anh trai của nàng mới phải…”
Hoàng tử trợn mắt lên, thẹn quá hóa giận đẩy kỵ sĩ trưởng ra, cả giận nói: “ Gì mà cô dâu, em là chú rể.” Dứt lời liền đạp kỵ sĩ một phát: “Chỉ tiếc Phin yêu thích hoàng tử Monsa. Hừ, cho tiền hắn ta cũng không dám bạc đãi Phin.”
Hai người thay đổi lễ phục, hai bộ tây trang trắng đen thẳng thớm bổ sung cho nhau, hoàng tử mặc một cái áo đuôi yến trắng bạc, tóc dài đen chải lên, đeo một cái mặt nạ bằng bạc.
Kỵ sĩ trường ánh mắt dò hỏi, hoàng tử đáp: “ Treo giải thưởng cho mặt nạ bí ẩn, trong lễ cưới nữ phù thủy sẽ đến.” Dứt lời liền nhéo eo kỵ sĩ trưởng một cái “Anh quên lời em nói hôm qua rồi à.”
Tối qua say mơ hồ, ngày thứ hai tỉnh lại kỵ sĩ dựa vào cái đầu thông minh cứu vớt khỏi oan ức. Đêm qua toàn nghe thấy hoàng tử không khóc thì rên hừ hừ vậy đó.