Phổ chưởng quỹ vội vươn tay ra nhặt, Đắc Lộc đã bước trước một bước nhặt lên nhét vào trong tay ông: "Chưởng quầy ông được gia chúng ta thưởng bạc nên mừng quá nên cầm không nổi luôn hả, ông nên cầm cho chắc vào, nếu để rớt mất sẽ khiến gia chúng ta nổi giận đó, cầm bạc rồi thì cũng nên đến trước mặt gia chúng ta nói vài câu đi chứ!"
Mồ hôi lạnh của Phổ chưởng quầy rơi xuống, trong lòng tự nhủ đã biết rõ bạc này không thể nhận, cũng không thể mơ tưởng, nhưng nhìn vẻ mặt này của Đắc Lộc, đừng nói cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có.
Lão chưởng quầy chỉ có thể kiên trì đi tới trước mặt Diệp Trì, liếc mắt nhìn thấy bát gà tia mặt trên bàn kia không hề nhúc nhích, trong lòng càng thấy không ổn.
Diệp Trì bắt chéo chân, ngắm nghía phía sau rèm cửa, nói: "Bên ngoài ai cũng nói chưởng quầy của Phúc Hương cư là một lão già tuyệt hậu không con không cháu, không ngờ cũng còn lưu lại một người kế nhiệm. Tự dưng ở đâu lại chui ra một cô cháu gái, không phải do nợ phong lưu lúc trẻ của ông đấy chứ, nên đến tuổi già được đền bù một cô cháu gái giỏi giang. "
Phổ chưởng quỹ nghe xong mặt mũi trắng bệch, mặc dù lời nói nghe không lọt tai, thế nhưng lời này thực sự có ý định với tiểu nha đầu rồi, không ổn không ổn, đã bảo tên bá vương này suy nghĩ không có chuyện gì tốt mà. Nếu là vợ con nhà nghèo khác, thì có lẽ không xem trọng con gái, không cần biết tương lai thế nào, con gái mình chết sống ra sao miễn mình yên thân là được, nói không chừng đó lại còn là một chuyện tốt nữa.
Biết nha đầu này cũng đã hai năm, đừng nhìn vẻ mặt ôn ôn nhu nhu, thực chất bên trong thì cứng như đá, là một người mà thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành, năm trước nhà lão Triệu sát vách chuẩn bị bán khuê nữ nhà lão làm thiếp cho người ta, là hàng xóm láng giềng, liền nhờ bạn già của ông đi hỗ trợ cả một ngày, khi trở về, bạn già của ông thở dài: " Đứa nhỏ kia mới mười lăm, lại gả cho lão già họm hẹm sáu mươi tuổi, thật là độc ác mà." Nói xong liền nhắc tới nha đầu, lại nói: " Nha đầu này thì ngược lại, ngày thường nhìn vậy chứ thật ra tính tình cương liệt, chẳng trách khi nhắc đến chuyện này cùng Quyên nha đầu, liền cắn răng nói nếu có cha mẹ trơ mắt đẩy con gái vào hố lửa như thế, nó thà rằng đụng đầu chết quách cho rồi, thà là chết đi, chứ ai cũng đừng hòng hưởng lợi."
Nha đầu can trường như vậy nếu đụng phải vị bá vương này, không biết còn xảy ra chuyện gì nữa, mình phải nghĩ ra biện pháp tìm cách phá tan cái suy nghĩ này trong đầu bá vương mới được.
Trong đầu xoay chuyển mấy vòng, bỗng nhiên nảy ra một chủ ý, mở miệng nói: "Tiểu vương gia lại nói đùa nữa rồi, từ trước đến nay tiểu lão nhân ta là người tuyệt hậu, không con không cái, ở đâu ra có cô cháu gái chứ, nha đầu kia cũng không phải là tôn nữ của ta, nàng là người ngoài tỉnh, vì để cho cha nàng xem bệnh nên mới vào kinh, thuê hai gian phòng trống của ta, đây không phải là bệnh nhưng cũng phải chữa trị, hai ngày trước đã chuẩn bị hành trang nói muốn quay về miền nam, hôm nay mang đồ tới là để tặng cho tiểu nhân, nha đầu kia thiện tâm, thấy ta đi đứng không tiện, liền làm hai cho ta cái bao che đầu gối, thuận tiện đến thông báo cho ta một tiếng, ngày mai hai cha con nàng sẽ rời đi, hai gian phòng trống kia của ta lại phải tìm nhà khác thuê rồi."
Diệp Trì vừa nghe nói phải đi, chà xát một chút liền đứng lên, một phát túm lấy cổ áo của lão chưởng quầy nói: "Nàng phải đi sao?"
Nhanh như vậy đã hù lão chưởng quầy giật mình rồi, Đắc Lộc cũng hơi ngạc nhiên, vội vươn tay kéo gia ra khuyên nhủ: "Tiểu gia của ta ơi, người làm cái gì vậy, dọa chưởng quầy rồi kìa."
Diệp Trì nhìn chằm chằm lão chưởng quầy hết nửa ngày, chợt cười một tiếng: " Là ta không phải, đã doạ ông sợ hãi, ta đây không phải người như vậy, ông đừng để trong lòng nha."
Hai chân lão chưởng quầy mềm nhũn suýt chút nữa đã khuỵu xuống, nhờ Diệp Trì kéo một cái mới đứng vững, vội nói: "Tiểu vương gia người đây là muốn giảm tuổi thọ của lão sao, sao người lại nhận lỗi với ta."
Diệp Trì cười cười không nói gì, liếc món gà tia mặt trên bàn nói: "Hôm nay mì ngươi làm không tồi, nhưng tiểu gia ta buổi sáng thích ăn cơm hơn, bây giờ ta không ăn nữa, còn dư lại cho tiểu nhị nhà ông ăn đi! Đắc Lộc, sao còn chưa đi." vừa nói xong liền bước chân ra khỏi cửa.
Sau một hồi nói nhăng nói cuội, nửa ngày trời lão chưởng quầy cũng không hồi phục được, nhưng tốt xấu gì cũng đã dỗ dành được vị này, bèn bảo tiểu nhị tìm cái cái hộp đến, đổ mì Diệp Trì ăn còn dư vào, cầm đi vào hậu viện, vừa vào phòng, chỉ thấy mới có một lúc, trong phòng đã dọn dẹp qua một lần, cái bàn cũng đã dọn dẹp gọn gàng, cái chăn trên giường gạch cũng được đem ra phơi nắng trong sân, xiêm y của mình và bạn già đặt ở đầu giường gần lò sưởi cũng được xếp chỉnh tề.
Lão chưởng quầy âm thầm gật gật đầu, nha đầu này chịu khó nhiệt tình, sau này nhà ai cưới được con bé còn phải thắp nhang thơm tạ ơn, đưa cái hộp trong tay tới nói: " Bá vương bên ngoài kia đã đi rồi, còn đây là gà tia mặt khách nhân kia vẫn chưa động tới, đem về cho Bảo Trụ, Nhị Cẩu Tử một bữa ngon a, tội nghiệp chúng nó, suốt ngày toàn bánh ngô dưa muối, mấy tên tiểu tử đó ăn riết cũng ngán rồi."
Thời Tiêu cũng không từ chối, nhận lấy nói: "Quyên tỷ cũng nói như vậy, hôm nay mượn cớ dọn dẹp hầm rượu, đã gọi mấy tên tiểu tử qua, sáng sớm đã mua về rồi, còn mua đầu heo nữa, con trở về liền dọn dẹp rồi làm món bánh nướng áp chảo và món đầu heo sốt, cho mấy tên tiểu tử kia đỡ thèm."
Lão chưởng quầy thở dài: " Tuy nói mấy tên tiểu tử này không cha không mẹ nhìn rất đáng thương, nhưng số mệnh cũng không tính là quá kém, gặp gỡ hai tỷ muội các con cũng xem như tạo hóa." Nói xong thì đi tới bình sứ trên bàn, lấy mấy thỏi đường đường dùng giấy dầu bao lại thành một bao bỏ vào trong rổ của của Thời Tiêu: "Món đầu heo sốt này không thể thiếu đường và rượu được, đem đường này về nấu chung với rượu, để lửa nhỏ thắng lâu một chút, bảo đảm khi nó sênh lại thì vừa giòn vừa ngọt, nếu ăn không hết đem ướp lạnh, thái mỏng bày ra dĩa cho cha con nhắm rượu, thơm ngon không thua gì món chân giò ở Thiên Phúc lầu đâu.”."
Thời Tiêu cười nói: "Vẫn là tay nghề của Phổ gia gia là tốt nhất, lần nào tới gia gia cũng chừa cho con một bát, tối nay gia gia đóng cửa tiệm xong, nhớ về uống với cha con mấy chung nha."
Phổ chưởng quỹ đáp ứng, đưa nàng đi ra ngoài, đến cửa lớn, ông còn quan sát hai bên đường, không nhìn thấy ngựa của Diệp Trì, dặn dò vài câu rồi mới thả nàng đi.
Thời Tiêu cầm rổ còn mang theo cái hũ, một đường đi hết con phố, mắt nhìn thấy đến phố Tỉnh Thủy rồi, nhịn không được quay đầu lại nhìn một chút, luôn cảm thấy phía sau phảng phất như có người đi theo, nhưng nhìn qua chỉ thấy đầu hẻm bên kia chui ra một người bán kim chỉ dạo, gõ cái mõ hét to một tiếng.
Thời Tiêu không khỏi lắc đầu bật cười, nói Phổ gia gia nghĩ nhiều rồi, trong lòng lại nói thầm, Bá Vương kia nổi lên toan tính, cũng chỉ là nhất thời cao hứng, tìm việc chơi đùa mà thôi, đâu thể nào ba ba đi theo mình chứ.
Chợt nhớ tới chỉ thêu trong tay mình còn thiếu mấy màu, liền vẫy tay với người bán hàng rong nói: "Bán hàng rong ơi, chỉ thêu của ngươi bán thế nào?"
Đắc Lộc đi theo Gia núp ở phía sau cây hòe thô ráp to cỡ hai vòng tay ngươi ôm ở đầu hẻm, thấy nha đầu kia cùng người bán hàng rong cò kè mặc cả cả buổi, cuối cùng cũng hài lòng cầm chỉ thêu đi vào viện nhỏ bên trong ngõ hẻm Tỉnh Thủy, lại nhìn sang Gia nhà hắn, tròng mắt như muốn dính lên bóng lưng con gái nhà người ta, thậm chí không nhìn thấy gì nữa, mà vẫn còn cố sống cố chết dõi theo người ta.
Trong lòng Đắc Lộc tự nhủ, chẳng lẽ Gia bị bệnh thần kinh rồi, lớn chừng này cũng chưa từng thấy Gia liếc mắt nhìn ai được một lần, bây giờ lại lén lén lút lút chạy theo nhìn trộm, từ Phúc Hưng cư đi ra liền kêu người dắt ngựa đi, rồi dẫn theo hắn núp ở ven đường, chờ nha đầu kia đi ra, cũng không dám tiến lên mà đi theo ở đằng sau, đi theo tới cửa nhà người ta, mắt nhìn cô nương người ta đi vào viện rồi, Gia bọn họ còn chưa chịu đi mà còn rướn cái cổ lên nhìn theo.
Đắc Lộc đoán mò tâm tư của Gia, dè dặt mở miệng: "Nếu Gia thật sự nhìn trúng rồi, không bằng tiểu nhân tìm vài người đến nhà nàng ấy,, trói người cần trói, đảm bảo tối hôm nay có thể động phòng..."
Đắc Lộc vốn tưởng rằng đoán được lòng của Gia, không ngờ hắn còn chưa dứt lời, quay đầu đã trúng một cái tát: "Dám động đến nàng, Gia giết chết ngươi, nha đầu kia, gia tự mình đến."
Được rồi, mình đúng là xúi bậy gặp xui mà, giờ biết đi đâu nói lí lẽ đây! Đắc Lộc bụm mặt tủi thân, nhưng Gia tự mình đến, đến bằng cách nào, hắn đi theo bên người Gia nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy gia trải qua chuyện này bao giờ, dựa vào thân phận của Gia, vừa đứng ở chỗ nào là các cô gái hận không thể đánh vỡ đầu mà nhào tới, nhiệt tình mạnh mẽ vô cùng, chuyện như ngày hôm nay nói ra ai mà tin.
Đang suy nghĩ, chợt nghe Gia nói: "Ngươi đi kiếm cho Gia cái ghế nhỏ tới đây, đồng thời ngươi mua luôn cái gánh của người bán hàng rong kia về cho Gia, rồi đặt trước cửa viện, có mấy tép chỉ thêu, có cần phải nói nhiều như vậy không, vậy mà thấy Gia một câu cũng không chịu nói."
Đắc Lộc ngạc nhiên, nhìn gia nhà bọn họ, trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ Gia ăn giấm chua với người bán hàng rong? Còn chỗ này là chỗ nào vậy, còn có, nhìn ý tứ này của Gia, đừng nói Gia muốn chuyển cái băng ghế đến đây rồi ngồi canh nha.
Định khuyên Gia một câu, nhưng hắn sờ sờ lên mặt thế là không dám khuyên nữa, thầm nghĩ, Gia muốn thế nào thì là thế ấy, mình cũng không không quản được, khuyên Gia mắc công Gia lại cho ăn một tát, mặt mũi này thật hết dám nhìn ai.
Nghĩ đến đây liền không dám nói gì nữa, hướng về phía phía sau vẫy vẫy tay, gọi hai tên tiểu tử đến phân phó vài câu, không bao lâu sau liền đem ghế nhỏ tới, ngoài ra còn cầm theo một hộp điểm tâm, vừa mở nắp của cặp lồng ra, mùi thơm liền xông vào mũi, vừa nghe liền biết đây chính là Tiểu Bát kiện(1) của Đạo Hương thôn.
Đắc Lộc cầm một khối bánh táo đặt vào trong tay Diệp Trì, nhìn Gia hai ba miếng nuốt xuống, vội vàng cầm phích nước rót một chén trà nóng, cho Gia nhuận cổ họng, lúc này lại chọn một miếng bánh xốp giòn lớn...
Diệp Trì nhìn cũng không nhìn, Đắc Lộc đưa cái gì ăn cái nấy, ăn bảy tám miếng điểm tâm, trong bụng có chút no, lúc này mới chậm rãi vừa uống trà, vừa nhìn chằm chằm vào căn viện nhỏ trong ngõ Tỉnh Thủy.
Ngồi ở chỗ này đã một canh giờ, chợt nghe đầu hẻm bên kia có một đám con nít đang ầm ĩ, Diệp Trì không nhìn nhưng Đắc Lộc lại nhìn sang, vừa nhìn lập tức cảm thấy kinh diễm.
Chỉ thấy từ bên kia có một đám con nít đi tới, đi đầu là một đại mỹ nhân, mỹ nhân này rất xinh đẹp, một thân vải thô cũng không hề làm giảm bớt sắc đẹp của nàng, ngay cả Xuân Vân cô nương cũng không so bằng, thực không nhìn ra, trong ngõ nhỏ như vậy, vậy mà lại ngọa hổ tàng long, Gia bọn họ nếu nhìn thấy vị này, không chừng cũng ngã ra đất mất.
Đang nghĩ nghĩ thì người đẹp đã đến gần, liếc mắt nhìn sang đây, Đắc Lộc nhịn không được giật mình, đẹp thì có đẹp đó, nhưng ánh mắt này lại hung hãn quá, nói chính xác chính là đanh đá, chua ngoa.
Vừa mới nghĩ trong đầu thôi, liền thấy mỹ nhân kia đứng lại, một tay chống nạnh quát to một tiếng: "Nè, ta nói hai người các ngươi, chỗ này không phải quán trà, nhất định là muốn làm chuyện xấu rồi, mau cút đi, chọc giận cô nãi nãi ta, các ngươi không có kết quả tốt đâu."
(1) "Đại bát kiện" Theo thứ tự là: bánh chữ phúc biểu tượng cho hạnh phúc; bánh thái sư biểu tượng cho quan to lộc hậu; đào mừng thọ biểu tượng trường thọ; bánh chữ hỷ là bánh hình vuông có 2 chữ "hỉ"; bánh hình nén bạc biểu tượng cho tài phú, bánh xốp giòn nhân đậu xanh có hình dạng giống như quyển sách; bánh rán mè đen "May mắn cát tường"; còn có bánh táo hoa, ngụ ý vợ chồng trẻ sớm sinh quý tử.
"Tiểu Bát kiện" thì bánh có hình dạng tất cả loại hoa quả, có quả Đào nhỏ, thường gọi là đào mừng thọ, quả Hạnh nhỏ, có nghĩa là may mắn, hạnh phúc, quả lựu nhỏ, quả lựu ngụ ý là nhiều con cái, quả táo nhỏ, chỉ bình an, quả hạch đào nhỏ, hoà thuận vui vẻ, quả hồng nhỏ, mọi chuyện như ý, quả quýt nhỏ, táo đỏ.
c3
Phổ chưởng quỹ vội vươn tay ra nhặt, Đắc Lộc đã bước trước một bước nhặt lên nhét vào trong tay ông: "Chưởng quầy ông được gia chúng ta thưởng bạc nên mừng quá nên cầm không nổi luôn hả, ông nên cầm cho chắc vào, nếu để rớt mất sẽ khiến gia chúng ta nổi giận đó, cầm bạc rồi thì cũng nên đến trước mặt gia chúng ta nói vài câu đi chứ!"
Mồ hôi lạnh của Phổ chưởng quầy rơi xuống, trong lòng tự nhủ đã biết rõ bạc này không thể nhận, cũng không thể mơ tưởng, nhưng nhìn vẻ mặt này của Đắc Lộc, đừng nói cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có.
Lão chưởng quầy chỉ có thể kiên trì đi tới trước mặt Diệp Trì, liếc mắt nhìn thấy bát gà tia mặt trên bàn kia không hề nhúc nhích, trong lòng càng thấy không ổn.
Diệp Trì bắt chéo chân, ngắm nghía phía sau rèm cửa, nói: "Bên ngoài ai cũng nói chưởng quầy của Phúc Hương cư là một lão già tuyệt hậu không con không cháu, không ngờ cũng còn lưu lại một người kế nhiệm. Tự dưng ở đâu lại chui ra một cô cháu gái, không phải do nợ phong lưu lúc trẻ của ông đấy chứ, nên đến tuổi già được đền bù một cô cháu gái giỏi giang. "
Phổ chưởng quỹ nghe xong mặt mũi trắng bệch, mặc dù lời nói nghe không lọt tai, thế nhưng lời này thực sự có ý định với tiểu nha đầu rồi, không ổn không ổn, đã bảo tên bá vương này suy nghĩ không có chuyện gì tốt mà. Nếu là vợ con nhà nghèo khác, thì có lẽ không xem trọng con gái, không cần biết tương lai thế nào, con gái mình chết sống ra sao miễn mình yên thân là được, nói không chừng đó lại còn là một chuyện tốt nữa.
Biết nha đầu này cũng đã hai năm, đừng nhìn vẻ mặt ôn ôn nhu nhu, thực chất bên trong thì cứng như đá, là một người mà thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành, năm trước nhà lão Triệu sát vách chuẩn bị bán khuê nữ nhà lão làm thiếp cho người ta, là hàng xóm láng giềng, liền nhờ bạn già của ông đi hỗ trợ cả một ngày, khi trở về, bạn già của ông thở dài: " Đứa nhỏ kia mới mười lăm, lại gả cho lão già họm hẹm sáu mươi tuổi, thật là độc ác mà." Nói xong liền nhắc tới nha đầu, lại nói: " Nha đầu này thì ngược lại, ngày thường nhìn vậy chứ thật ra tính tình cương liệt, chẳng trách khi nhắc đến chuyện này cùng Quyên nha đầu, liền cắn răng nói nếu có cha mẹ trơ mắt đẩy con gái vào hố lửa như thế, nó thà rằng đụng đầu chết quách cho rồi, thà là chết đi, chứ ai cũng đừng hòng hưởng lợi."
Nha đầu can trường như vậy nếu đụng phải vị bá vương này, không biết còn xảy ra chuyện gì nữa, mình phải nghĩ ra biện pháp tìm cách phá tan cái suy nghĩ này trong đầu bá vương mới được.
Trong đầu xoay chuyển mấy vòng, bỗng nhiên nảy ra một chủ ý, mở miệng nói: "Tiểu vương gia lại nói đùa nữa rồi, từ trước đến nay tiểu lão nhân ta là người tuyệt hậu, không con không cái, ở đâu ra có cô cháu gái chứ, nha đầu kia cũng không phải là tôn nữ của ta, nàng là người ngoài tỉnh, vì để cho cha nàng xem bệnh nên mới vào kinh, thuê hai gian phòng trống của ta, đây không phải là bệnh nhưng cũng phải chữa trị, hai ngày trước đã chuẩn bị hành trang nói muốn quay về miền nam, hôm nay mang đồ tới là để tặng cho tiểu nhân, nha đầu kia thiện tâm, thấy ta đi đứng không tiện, liền làm hai cho ta cái bao che đầu gối, thuận tiện đến thông báo cho ta một tiếng, ngày mai hai cha con nàng sẽ rời đi, hai gian phòng trống kia của ta lại phải tìm nhà khác thuê rồi."
Diệp Trì vừa nghe nói phải đi, chà xát một chút liền đứng lên, một phát túm lấy cổ áo của lão chưởng quầy nói: "Nàng phải đi sao?"
Nhanh như vậy đã hù lão chưởng quầy giật mình rồi, Đắc Lộc cũng hơi ngạc nhiên, vội vươn tay kéo gia ra khuyên nhủ: "Tiểu gia của ta ơi, người làm cái gì vậy, dọa chưởng quầy rồi kìa."
Diệp Trì nhìn chằm chằm lão chưởng quầy hết nửa ngày, chợt cười một tiếng: " Là ta không phải, đã doạ ông sợ hãi, ta đây không phải người như vậy, ông đừng để trong lòng nha."
Hai chân lão chưởng quầy mềm nhũn suýt chút nữa đã khuỵu xuống, nhờ Diệp Trì kéo một cái mới đứng vững, vội nói: "Tiểu vương gia người đây là muốn giảm tuổi thọ của lão sao, sao người lại nhận lỗi với ta."
Diệp Trì cười cười không nói gì, liếc món gà tia mặt trên bàn nói: "Hôm nay mì ngươi làm không tồi, nhưng tiểu gia ta buổi sáng thích ăn cơm hơn, bây giờ ta không ăn nữa, còn dư lại cho tiểu nhị nhà ông ăn đi! Đắc Lộc, sao còn chưa đi." vừa nói xong liền bước chân ra khỏi cửa.
Sau một hồi nói nhăng nói cuội, nửa ngày trời lão chưởng quầy cũng không hồi phục được, nhưng tốt xấu gì cũng đã dỗ dành được vị này, bèn bảo tiểu nhị tìm cái cái hộp đến, đổ mì Diệp Trì ăn còn dư vào, cầm đi vào hậu viện, vừa vào phòng, chỉ thấy mới có một lúc, trong phòng đã dọn dẹp qua một lần, cái bàn cũng đã dọn dẹp gọn gàng, cái chăn trên giường gạch cũng được đem ra phơi nắng trong sân, xiêm y của mình và bạn già đặt ở đầu giường gần lò sưởi cũng được xếp chỉnh tề.
Lão chưởng quầy âm thầm gật gật đầu, nha đầu này chịu khó nhiệt tình, sau này nhà ai cưới được con bé còn phải thắp nhang thơm tạ ơn, đưa cái hộp trong tay tới nói: " Bá vương bên ngoài kia đã đi rồi, còn đây là gà tia mặt khách nhân kia vẫn chưa động tới, đem về cho Bảo Trụ, Nhị Cẩu Tử một bữa ngon a, tội nghiệp chúng nó, suốt ngày toàn bánh ngô dưa muối, mấy tên tiểu tử đó ăn riết cũng ngán rồi."
Thời Tiêu cũng không từ chối, nhận lấy nói: "Quyên tỷ cũng nói như vậy, hôm nay mượn cớ dọn dẹp hầm rượu, đã gọi mấy tên tiểu tử qua, sáng sớm đã mua về rồi, còn mua đầu heo nữa, con trở về liền dọn dẹp rồi làm món bánh nướng áp chảo và món đầu heo sốt, cho mấy tên tiểu tử kia đỡ thèm."
Lão chưởng quầy thở dài: " Tuy nói mấy tên tiểu tử này không cha không mẹ nhìn rất đáng thương, nhưng số mệnh cũng không tính là quá kém, gặp gỡ hai tỷ muội các con cũng xem như tạo hóa." Nói xong thì đi tới bình sứ trên bàn, lấy mấy thỏi đường đường dùng giấy dầu bao lại thành một bao bỏ vào trong rổ của của Thời Tiêu: "Món đầu heo sốt này không thể thiếu đường và rượu được, đem đường này về nấu chung với rượu, để lửa nhỏ thắng lâu một chút, bảo đảm khi nó sênh lại thì vừa giòn vừa ngọt, nếu ăn không hết đem ướp lạnh, thái mỏng bày ra dĩa cho cha con nhắm rượu, thơm ngon không thua gì món chân giò ở Thiên Phúc lầu đâu.”."
Thời Tiêu cười nói: "Vẫn là tay nghề của Phổ gia gia là tốt nhất, lần nào tới gia gia cũng chừa cho con một bát, tối nay gia gia đóng cửa tiệm xong, nhớ về uống với cha con mấy chung nha."
Phổ chưởng quỹ đáp ứng, đưa nàng đi ra ngoài, đến cửa lớn, ông còn quan sát hai bên đường, không nhìn thấy ngựa của Diệp Trì, dặn dò vài câu rồi mới thả nàng đi.
Thời Tiêu cầm rổ còn mang theo cái hũ, một đường đi hết con phố, mắt nhìn thấy đến phố Tỉnh Thủy rồi, nhịn không được quay đầu lại nhìn một chút, luôn cảm thấy phía sau phảng phất như có người đi theo, nhưng nhìn qua chỉ thấy đầu hẻm bên kia chui ra một người bán kim chỉ dạo, gõ cái mõ hét to một tiếng.
Thời Tiêu không khỏi lắc đầu bật cười, nói Phổ gia gia nghĩ nhiều rồi, trong lòng lại nói thầm, Bá Vương kia nổi lên toan tính, cũng chỉ là nhất thời cao hứng, tìm việc chơi đùa mà thôi, đâu thể nào ba ba đi theo mình chứ.
Chợt nhớ tới chỉ thêu trong tay mình còn thiếu mấy màu, liền vẫy tay với người bán hàng rong nói: "Bán hàng rong ơi, chỉ thêu của ngươi bán thế nào?"
Đắc Lộc đi theo Gia núp ở phía sau cây hòe thô ráp to cỡ hai vòng tay ngươi ôm ở đầu hẻm, thấy nha đầu kia cùng người bán hàng rong cò kè mặc cả cả buổi, cuối cùng cũng hài lòng cầm chỉ thêu đi vào viện nhỏ bên trong ngõ hẻm Tỉnh Thủy, lại nhìn sang Gia nhà hắn, tròng mắt như muốn dính lên bóng lưng con gái nhà người ta, thậm chí không nhìn thấy gì nữa, mà vẫn còn cố sống cố chết dõi theo người ta.
Trong lòng Đắc Lộc tự nhủ, chẳng lẽ Gia bị bệnh thần kinh rồi, lớn chừng này cũng chưa từng thấy Gia liếc mắt nhìn ai được một lần, bây giờ lại lén lén lút lút chạy theo nhìn trộm, từ Phúc Hưng cư đi ra liền kêu người dắt ngựa đi, rồi dẫn theo hắn núp ở ven đường, chờ nha đầu kia đi ra, cũng không dám tiến lên mà đi theo ở đằng sau, đi theo tới cửa nhà người ta, mắt nhìn cô nương người ta đi vào viện rồi, Gia bọn họ còn chưa chịu đi mà còn rướn cái cổ lên nhìn theo.
Đắc Lộc đoán mò tâm tư của Gia, dè dặt mở miệng: "Nếu Gia thật sự nhìn trúng rồi, không bằng tiểu nhân tìm vài người đến nhà nàng ấy,, trói người cần trói, đảm bảo tối hôm nay có thể động phòng..."
Đắc Lộc vốn tưởng rằng đoán được lòng của Gia, không ngờ hắn còn chưa dứt lời, quay đầu đã trúng một cái tát: "Dám động đến nàng, Gia giết chết ngươi, nha đầu kia, gia tự mình đến."
Được rồi, mình đúng là xúi bậy gặp xui mà, giờ biết đi đâu nói lí lẽ đây! Đắc Lộc bụm mặt tủi thân, nhưng Gia tự mình đến, đến bằng cách nào, hắn đi theo bên người Gia nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy gia trải qua chuyện này bao giờ, dựa vào thân phận của Gia, vừa đứng ở chỗ nào là các cô gái hận không thể đánh vỡ đầu mà nhào tới, nhiệt tình mạnh mẽ vô cùng, chuyện như ngày hôm nay nói ra ai mà tin.
Đang suy nghĩ, chợt nghe Gia nói: "Ngươi đi kiếm cho Gia cái ghế nhỏ tới đây, đồng thời ngươi mua luôn cái gánh của người bán hàng rong kia về cho Gia, rồi đặt trước cửa viện, có mấy tép chỉ thêu, có cần phải nói nhiều như vậy không, vậy mà thấy Gia một câu cũng không chịu nói."
Đắc Lộc ngạc nhiên, nhìn gia nhà bọn họ, trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ Gia ăn giấm chua với người bán hàng rong? Còn chỗ này là chỗ nào vậy, còn có, nhìn ý tứ này của Gia, đừng nói Gia muốn chuyển cái băng ghế đến đây rồi ngồi canh nha.
Định khuyên Gia một câu, nhưng hắn sờ sờ lên mặt thế là không dám khuyên nữa, thầm nghĩ, Gia muốn thế nào thì là thế ấy, mình cũng không không quản được, khuyên Gia mắc công Gia lại cho ăn một tát, mặt mũi này thật hết dám nhìn ai.
Nghĩ đến đây liền không dám nói gì nữa, hướng về phía phía sau vẫy vẫy tay, gọi hai tên tiểu tử đến phân phó vài câu, không bao lâu sau liền đem ghế nhỏ tới, ngoài ra còn cầm theo một hộp điểm tâm, vừa mở nắp của cặp lồng ra, mùi thơm liền xông vào mũi, vừa nghe liền biết đây chính là Tiểu Bát kiện() của Đạo Hương thôn.
Đắc Lộc cầm một khối bánh táo đặt vào trong tay Diệp Trì, nhìn Gia hai ba miếng nuốt xuống, vội vàng cầm phích nước rót một chén trà nóng, cho Gia nhuận cổ họng, lúc này lại chọn một miếng bánh xốp giòn lớn...
Diệp Trì nhìn cũng không nhìn, Đắc Lộc đưa cái gì ăn cái nấy, ăn bảy tám miếng điểm tâm, trong bụng có chút no, lúc này mới chậm rãi vừa uống trà, vừa nhìn chằm chằm vào căn viện nhỏ trong ngõ Tỉnh Thủy.
Ngồi ở chỗ này đã một canh giờ, chợt nghe đầu hẻm bên kia có một đám con nít đang ầm ĩ, Diệp Trì không nhìn nhưng Đắc Lộc lại nhìn sang, vừa nhìn lập tức cảm thấy kinh diễm.
Chỉ thấy từ bên kia có một đám con nít đi tới, đi đầu là một đại mỹ nhân, mỹ nhân này rất xinh đẹp, một thân vải thô cũng không hề làm giảm bớt sắc đẹp của nàng, ngay cả Xuân Vân cô nương cũng không so bằng, thực không nhìn ra, trong ngõ nhỏ như vậy, vậy mà lại ngọa hổ tàng long, Gia bọn họ nếu nhìn thấy vị này, không chừng cũng ngã ra đất mất.
Đang nghĩ nghĩ thì người đẹp đã đến gần, liếc mắt nhìn sang đây, Đắc Lộc nhịn không được giật mình, đẹp thì có đẹp đó, nhưng ánh mắt này lại hung hãn quá, nói chính xác chính là đanh đá, chua ngoa.
Vừa mới nghĩ trong đầu thôi, liền thấy mỹ nhân kia đứng lại, một tay chống nạnh quát to một tiếng: "Nè, ta nói hai người các ngươi, chỗ này không phải quán trà, nhất định là muốn làm chuyện xấu rồi, mau cút đi, chọc giận cô nãi nãi ta, các ngươi không có kết quả tốt đâu."
() "Đại bát kiện" Theo thứ tự là: bánh chữ phúc biểu tượng cho hạnh phúc; bánh thái sư biểu tượng cho quan to lộc hậu; đào mừng thọ biểu tượng trường thọ; bánh chữ hỷ là bánh hình vuông có chữ "hỉ"; bánh hình nén bạc biểu tượng cho tài phú, bánh xốp giòn nhân đậu xanh có hình dạng giống như quyển sách; bánh rán mè đen "May mắn cát tường"; còn có bánh táo hoa, ngụ ý vợ chồng trẻ sớm sinh quý tử.
"Tiểu Bát kiện" thì bánh có hình dạng tất cả loại hoa quả, có quả Đào nhỏ, thường gọi là đào mừng thọ, quả Hạnh nhỏ, có nghĩa là may mắn, hạnh phúc, quả lựu nhỏ, quả lựu ngụ ý là nhiều con cái, quả táo nhỏ, chỉ bình an, quả hạch đào nhỏ, hoà thuận vui vẻ, quả hồng nhỏ, mọi chuyện như ý, quả quýt nhỏ, táo đỏ.
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Phổ chưởng quỹ vội vươn tay ra nhặt, Đắc Lộc đã bước trước một bước nhặt lên nhét vào trong tay ông: "Chưởng quầy ông được gia chúng ta thưởng bạc nên mừng quá nên cầm không nổi luôn hả, ông nên cầm cho chắc vào, nếu để rớt mất sẽ khiến gia chúng ta nổi giận đó, cầm bạc rồi thì cũng nên đến trước mặt gia chúng ta nói vài câu đi chứ!"
Mồ hôi lạnh của Phổ chưởng quầy rơi xuống, trong lòng tự nhủ đã biết rõ bạc này không thể nhận, cũng không thể mơ tưởng, nhưng nhìn vẻ mặt này của Đắc Lộc, đừng nói cửa, ngay cả cửa sổ cũng không có.
Lão chưởng quầy chỉ có thể kiên trì đi tới trước mặt Diệp Trì, liếc mắt nhìn thấy bát gà tia mặt trên bàn kia không hề nhúc nhích, trong lòng càng thấy không ổn.
Diệp Trì bắt chéo chân, ngắm nghía phía sau rèm cửa, nói: "Bên ngoài ai cũng nói chưởng quầy của Phúc Hương cư là một lão già tuyệt hậu không con không cháu, không ngờ cũng còn lưu lại một người kế nhiệm. Tự dưng ở đâu lại chui ra một cô cháu gái, không phải do nợ phong lưu lúc trẻ của ông đấy chứ, nên đến tuổi già được đền bù một cô cháu gái giỏi giang. "
Phổ chưởng quỹ nghe xong mặt mũi trắng bệch, mặc dù lời nói nghe không lọt tai, thế nhưng lời này thực sự có ý định với tiểu nha đầu rồi, không ổn không ổn, đã bảo tên bá vương này suy nghĩ không có chuyện gì tốt mà. Nếu là vợ con nhà nghèo khác, thì có lẽ không xem trọng con gái, không cần biết tương lai thế nào, con gái mình chết sống ra sao miễn mình yên thân là được, nói không chừng đó lại còn là một chuyện tốt nữa.
Biết nha đầu này cũng đã hai năm, đừng nhìn vẻ mặt ôn ôn nhu nhu, thực chất bên trong thì cứng như đá, là một người mà thà làm ngọc vỡ cũng không làm ngói lành, năm trước nhà lão Triệu sát vách chuẩn bị bán khuê nữ nhà lão làm thiếp cho người ta, là hàng xóm láng giềng, liền nhờ bạn già của ông đi hỗ trợ cả một ngày, khi trở về, bạn già của ông thở dài: " Đứa nhỏ kia mới mười lăm, lại gả cho lão già họm hẹm sáu mươi tuổi, thật là độc ác mà." Nói xong liền nhắc tới nha đầu, lại nói: " Nha đầu này thì ngược lại, ngày thường nhìn vậy chứ thật ra tính tình cương liệt, chẳng trách khi nhắc đến chuyện này cùng Quyên nha đầu, liền cắn răng nói nếu có cha mẹ trơ mắt đẩy con gái vào hố lửa như thế, nó thà rằng đụng đầu chết quách cho rồi, thà là chết đi, chứ ai cũng đừng hòng hưởng lợi."
Nha đầu can trường như vậy nếu đụng phải vị bá vương này, không biết còn xảy ra chuyện gì nữa, mình phải nghĩ ra biện pháp tìm cách phá tan cái suy nghĩ này trong đầu bá vương mới được.
Trong đầu xoay chuyển mấy vòng, bỗng nhiên nảy ra một chủ ý, mở miệng nói: "Tiểu vương gia lại nói đùa nữa rồi, từ trước đến nay tiểu lão nhân ta là người tuyệt hậu, không con không cái, ở đâu ra có cô cháu gái chứ, nha đầu kia cũng không phải là tôn nữ của ta, nàng là người ngoài tỉnh, vì để cho cha nàng xem bệnh nên mới vào kinh, thuê hai gian phòng trống của ta, đây không phải là bệnh nhưng cũng phải chữa trị, hai ngày trước đã chuẩn bị hành trang nói muốn quay về miền nam, hôm nay mang đồ tới là để tặng cho tiểu nhân, nha đầu kia thiện tâm, thấy ta đi đứng không tiện, liền làm hai cho ta cái bao che đầu gối, thuận tiện đến thông báo cho ta một tiếng, ngày mai hai cha con nàng sẽ rời đi, hai gian phòng trống kia của ta lại phải tìm nhà khác thuê rồi."
Diệp Trì vừa nghe nói phải đi, chà xát một chút liền đứng lên, một phát túm lấy cổ áo của lão chưởng quầy nói: "Nàng phải đi sao?"
Nhanh như vậy đã hù lão chưởng quầy giật mình rồi, Đắc Lộc cũng hơi ngạc nhiên, vội vươn tay kéo gia ra khuyên nhủ: "Tiểu gia của ta ơi, người làm cái gì vậy, dọa chưởng quầy rồi kìa."
Diệp Trì nhìn chằm chằm lão chưởng quầy hết nửa ngày, chợt cười một tiếng: " Là ta không phải, đã doạ ông sợ hãi, ta đây không phải người như vậy, ông đừng để trong lòng nha."
Hai chân lão chưởng quầy mềm nhũn suýt chút nữa đã khuỵu xuống, nhờ Diệp Trì kéo một cái mới đứng vững, vội nói: "Tiểu vương gia người đây là muốn giảm tuổi thọ của lão sao, sao người lại nhận lỗi với ta."
Diệp Trì cười cười không nói gì, liếc món gà tia mặt trên bàn nói: "Hôm nay mì ngươi làm không tồi, nhưng tiểu gia ta buổi sáng thích ăn cơm hơn, bây giờ ta không ăn nữa, còn dư lại cho tiểu nhị nhà ông ăn đi! Đắc Lộc, sao còn chưa đi." vừa nói xong liền bước chân ra khỏi cửa.
Sau một hồi nói nhăng nói cuội, nửa ngày trời lão chưởng quầy cũng không hồi phục được, nhưng tốt xấu gì cũng đã dỗ dành được vị này, bèn bảo tiểu nhị tìm cái cái hộp đến, đổ mì Diệp Trì ăn còn dư vào, cầm đi vào hậu viện, vừa vào phòng, chỉ thấy mới có một lúc, trong phòng đã dọn dẹp qua một lần, cái bàn cũng đã dọn dẹp gọn gàng, cái chăn trên giường gạch cũng được đem ra phơi nắng trong sân, xiêm y của mình và bạn già đặt ở đầu giường gần lò sưởi cũng được xếp chỉnh tề.
Lão chưởng quầy âm thầm gật gật đầu, nha đầu này chịu khó nhiệt tình, sau này nhà ai cưới được con bé còn phải thắp nhang thơm tạ ơn, đưa cái hộp trong tay tới nói: " Bá vương bên ngoài kia đã đi rồi, còn đây là gà tia mặt khách nhân kia vẫn chưa động tới, đem về cho Bảo Trụ, Nhị Cẩu Tử một bữa ngon a, tội nghiệp chúng nó, suốt ngày toàn bánh ngô dưa muối, mấy tên tiểu tử đó ăn riết cũng ngán rồi."
Thời Tiêu cũng không từ chối, nhận lấy nói: "Quyên tỷ cũng nói như vậy, hôm nay mượn cớ dọn dẹp hầm rượu, đã gọi mấy tên tiểu tử qua, sáng sớm đã mua về rồi, còn mua đầu heo nữa, con trở về liền dọn dẹp rồi làm món bánh nướng áp chảo và món đầu heo sốt, cho mấy tên tiểu tử kia đỡ thèm."
Lão chưởng quầy thở dài: " Tuy nói mấy tên tiểu tử này không cha không mẹ nhìn rất đáng thương, nhưng số mệnh cũng không tính là quá kém, gặp gỡ hai tỷ muội các con cũng xem như tạo hóa." Nói xong thì đi tới bình sứ trên bàn, lấy mấy thỏi đường đường dùng giấy dầu bao lại thành một bao bỏ vào trong rổ của của Thời Tiêu: "Món đầu heo sốt này không thể thiếu đường và rượu được, đem đường này về nấu chung với rượu, để lửa nhỏ thắng lâu một chút, bảo đảm khi nó sênh lại thì vừa giòn vừa ngọt, nếu ăn không hết đem ướp lạnh, thái mỏng bày ra dĩa cho cha con nhắm rượu, thơm ngon không thua gì món chân giò ở Thiên Phúc lầu đâu.”."
Thời Tiêu cười nói: "Vẫn là tay nghề của Phổ gia gia là tốt nhất, lần nào tới gia gia cũng chừa cho con một bát, tối nay gia gia đóng cửa tiệm xong, nhớ về uống với cha con mấy chung nha."
Phổ chưởng quỹ đáp ứng, đưa nàng đi ra ngoài, đến cửa lớn, ông còn quan sát hai bên đường, không nhìn thấy ngựa của Diệp Trì, dặn dò vài câu rồi mới thả nàng đi.
Thời Tiêu cầm rổ còn mang theo cái hũ, một đường đi hết con phố, mắt nhìn thấy đến phố Tỉnh Thủy rồi, nhịn không được quay đầu lại nhìn một chút, luôn cảm thấy phía sau phảng phất như có người đi theo, nhưng nhìn qua chỉ thấy đầu hẻm bên kia chui ra một người bán kim chỉ dạo, gõ cái mõ hét to một tiếng.
Thời Tiêu không khỏi lắc đầu bật cười, nói Phổ gia gia nghĩ nhiều rồi, trong lòng lại nói thầm, Bá Vương kia nổi lên toan tính, cũng chỉ là nhất thời cao hứng, tìm việc chơi đùa mà thôi, đâu thể nào ba ba đi theo mình chứ.
Chợt nhớ tới chỉ thêu trong tay mình còn thiếu mấy màu, liền vẫy tay với người bán hàng rong nói: "Bán hàng rong ơi, chỉ thêu của ngươi bán thế nào?"
Đắc Lộc đi theo Gia núp ở phía sau cây hòe thô ráp to cỡ hai vòng tay ngươi ôm ở đầu hẻm, thấy nha đầu kia cùng người bán hàng rong cò kè mặc cả cả buổi, cuối cùng cũng hài lòng cầm chỉ thêu đi vào viện nhỏ bên trong ngõ hẻm Tỉnh Thủy, lại nhìn sang Gia nhà hắn, tròng mắt như muốn dính lên bóng lưng con gái nhà người ta, thậm chí không nhìn thấy gì nữa, mà vẫn còn cố sống cố chết dõi theo người ta.
Trong lòng Đắc Lộc tự nhủ, chẳng lẽ Gia bị bệnh thần kinh rồi, lớn chừng này cũng chưa từng thấy Gia liếc mắt nhìn ai được một lần, bây giờ lại lén lén lút lút chạy theo nhìn trộm, từ Phúc Hưng cư đi ra liền kêu người dắt ngựa đi, rồi dẫn theo hắn núp ở ven đường, chờ nha đầu kia đi ra, cũng không dám tiến lên mà đi theo ở đằng sau, đi theo tới cửa nhà người ta, mắt nhìn cô nương người ta đi vào viện rồi, Gia bọn họ còn chưa chịu đi mà còn rướn cái cổ lên nhìn theo.
Đắc Lộc đoán mò tâm tư của Gia, dè dặt mở miệng: "Nếu Gia thật sự nhìn trúng rồi, không bằng tiểu nhân tìm vài người đến nhà nàng ấy,, trói người cần trói, đảm bảo tối hôm nay có thể động phòng..."
Đắc Lộc vốn tưởng rằng đoán được lòng của Gia, không ngờ hắn còn chưa dứt lời, quay đầu đã trúng một cái tát: "Dám động đến nàng, Gia giết chết ngươi, nha đầu kia, gia tự mình đến."
Được rồi, mình đúng là xúi bậy gặp xui mà, giờ biết đi đâu nói lí lẽ đây! Đắc Lộc bụm mặt tủi thân, nhưng Gia tự mình đến, đến bằng cách nào, hắn đi theo bên người Gia nhiều năm như vậy, cũng chưa thấy gia trải qua chuyện này bao giờ, dựa vào thân phận của Gia, vừa đứng ở chỗ nào là các cô gái hận không thể đánh vỡ đầu mà nhào tới, nhiệt tình mạnh mẽ vô cùng, chuyện như ngày hôm nay nói ra ai mà tin.
Đang suy nghĩ, chợt nghe Gia nói: "Ngươi đi kiếm cho Gia cái ghế nhỏ tới đây, đồng thời ngươi mua luôn cái gánh của người bán hàng rong kia về cho Gia, rồi đặt trước cửa viện, có mấy tép chỉ thêu, có cần phải nói nhiều như vậy không, vậy mà thấy Gia một câu cũng không chịu nói."
Đắc Lộc ngạc nhiên, nhìn gia nhà bọn họ, trong lòng tự nhủ, chẳng lẽ Gia ăn giấm chua với người bán hàng rong? Còn chỗ này là chỗ nào vậy, còn có, nhìn ý tứ này của Gia, đừng nói Gia muốn chuyển cái băng ghế đến đây rồi ngồi canh nha.
Định khuyên Gia một câu, nhưng hắn sờ sờ lên mặt thế là không dám khuyên nữa, thầm nghĩ, Gia muốn thế nào thì là thế ấy, mình cũng không không quản được, khuyên Gia mắc công Gia lại cho ăn một tát, mặt mũi này thật hết dám nhìn ai.
Nghĩ đến đây liền không dám nói gì nữa, hướng về phía phía sau vẫy vẫy tay, gọi hai tên tiểu tử đến phân phó vài câu, không bao lâu sau liền đem ghế nhỏ tới, ngoài ra còn cầm theo một hộp điểm tâm, vừa mở nắp của cặp lồng ra, mùi thơm liền xông vào mũi, vừa nghe liền biết đây chính là Tiểu Bát kiện(1) của Đạo Hương thôn.
Đắc Lộc cầm một khối bánh táo đặt vào trong tay Diệp Trì, nhìn Gia hai ba miếng nuốt xuống, vội vàng cầm phích nước rót một chén trà nóng, cho Gia nhuận cổ họng, lúc này lại chọn một miếng bánh xốp giòn lớn...
Diệp Trì nhìn cũng không nhìn, Đắc Lộc đưa cái gì ăn cái nấy, ăn bảy tám miếng điểm tâm, trong bụng có chút no, lúc này mới chậm rãi vừa uống trà, vừa nhìn chằm chằm vào căn viện nhỏ trong ngõ Tỉnh Thủy.
Ngồi ở chỗ này đã một canh giờ, chợt nghe đầu hẻm bên kia có một đám con nít đang ầm ĩ, Diệp Trì không nhìn nhưng Đắc Lộc lại nhìn sang, vừa nhìn lập tức cảm thấy kinh diễm.
Chỉ thấy từ bên kia có một đám con nít đi tới, đi đầu là một đại mỹ nhân, mỹ nhân này rất xinh đẹp, một thân vải thô cũng không hề làm giảm bớt sắc đẹp của nàng, ngay cả Xuân Vân cô nương cũng không so bằng, thực không nhìn ra, trong ngõ nhỏ như vậy, vậy mà lại ngọa hổ tàng long, Gia bọn họ nếu nhìn thấy vị này, không chừng cũng ngã ra đất mất.
Đang nghĩ nghĩ thì người đẹp đã đến gần, liếc mắt nhìn sang đây, Đắc Lộc nhịn không được giật mình, đẹp thì có đẹp đó, nhưng ánh mắt này lại hung hãn quá, nói chính xác chính là đanh đá, chua ngoa.
Vừa mới nghĩ trong đầu thôi, liền thấy mỹ nhân kia đứng lại, một tay chống nạnh quát to một tiếng: "Nè, ta nói hai người các ngươi, chỗ này không phải quán trà, nhất định là muốn làm chuyện xấu rồi, mau cút đi, chọc giận cô nãi nãi ta, các ngươi không có kết quả tốt đâu."
(1) "Đại bát kiện" Theo thứ tự là: bánh chữ phúc biểu tượng cho hạnh phúc; bánh thái sư biểu tượng cho quan to lộc hậu; đào mừng thọ biểu tượng trường thọ; bánh chữ hỷ là bánh hình vuông có 2 chữ "hỉ"; bánh hình nén bạc biểu tượng cho tài phú, bánh xốp giòn nhân đậu xanh có hình dạng giống như quyển sách; bánh rán mè đen "May mắn cát tường"; còn có bánh táo hoa, ngụ ý vợ chồng trẻ sớm sinh quý tử.
"Tiểu Bát kiện" thì bánh có hình dạng tất cả loại hoa quả, có quả Đào nhỏ, thường gọi là đào mừng thọ, quả Hạnh nhỏ, có nghĩa là may mắn, hạnh phúc, quả lựu nhỏ, quả lựu ngụ ý là nhiều con cái, quả táo nhỏ, chỉ bình an, quả hạch đào nhỏ, hoà thuận vui vẻ, quả hồng nhỏ, mọi chuyện như ý, quả quýt nhỏ, táo đỏ.