Hai người cãi nhau kết quả là không đi xem thôn trang được, Thời Tiêu và Quyên Tử nói chuyện riêng hết một ngày, còn chưa nói đủ, cuối cùng còn đến khách cư ở với Quyên Tử, còn Diệp Trì, đầu tiên là không có nàng dâu, sau lại bị Tả Hoành lôi kéo rót rượu, trong lòng cực kì không thoải mái, muốn một cước đạp chết Tả Hoành, sắc mặt thúi đủ cho mười người nhìn nửa tháng.
Trong lòng nói mình đây không phải là không có việc gì để làm ư, chỉ là đồng ý đi xem thôn trang với hắn thôi mà, chuyện này Tả Hoành nói với hắn mấy lần, cái thôn trang kia ở không xa, vốn là năm trước mình ngẫu nhiên mua vào trong tay, bởi vì không biết làm cái gì, cũng liền để ở đó không quản lý, chỉ lưu lại người trông coi, không ngờ Tả Hoành lại muốn mượn.
Lúc đầu Diệp Trì còn không biết hắn mượn để làm gì, nghĩ đến thôn trang cách biệt viện gần dễ đi, cũng liền đồng ý hôm nay cùng hắn đi nhìn một cái, không ngờ hắn lại là vì Quyên Tử, nếu sớm biết là Quyên Tử, cần gì hắn mở miệng, chỉ việc nhìn mặt nàng dâu nhỏ, thôn trang cũng sẽ tặng không cho nàng ấy rồi, cũng tránh khỏi náo thành chuyện hôm nay.
Nhớ tới vừa nãy hắn ngăn nàng dâu không cho đi qua khách cư, ánh mắt vợ hắn nhìn hắn, quả thực không được tốt, còn quẳng xuống một câu: "Đàn ông các người chỉ có một đức hạnh thôi, bát bên này còn chưa ăn vào miệng, đã nhớ nồi bên kia." Diệp Trì bị nói lời này thật là oan mà.
ngờ, mình lại bị Tả Hoành và Quyên Tử lôi vào chuyện này, mình có ghẹo ai đâu, càng nghĩ càng rầu, đưa tay vỗ Tả Hoành một cái: "Ngươi nói ngươi không có lường trước việc này, trong lòng nghĩ đến Quyên Tử mà cứ buông xuôi như thế, chỗ vợ ta mà gây khó dễ, ta tốt xấu gì cũng có lí do thuyết phục, ngươi thì hay rồi, nhìn không thấy bóng dáng đâu hết, chỉ biết la hét ầm ĩ, tính tình Quyên Tử nha đầu kia ngươi cũng không phải không biết, hôm nay biến thành như vậy, ngay cả vợ ta cũng không chào đón ta."
Tả Hoành rượu vào lại đang có tâm sự nên sớm say, lúc này nghe Diệp Trì nói liền nâng mắt say lờ đờ lên nhìn hắn: "Ngươi nói sao mà dễ nghe quá, ta đâu có nghĩ sẽ biến thành như vậy, lúc trước bất quá cũng chỉ là muốn tìm chút vui vẻ, đâu ngờ lại ngã vào, chờ ta hiểu được, trong lòng sớm đã có nàng, nếu như có thể bỏ qua, ta cũng không cần phải buồn như vậy, ta cũng không phải không nghĩ tới từ hôn, nhưng đối phương là Mạc gia, hôn sự này sao có thể lui được, ý của ta nếu như Quyên Tử đồng ý thì liều cái mạng này ta cũng phải giành cho nàng danh phận bình thê, nếu như nàng yêu ta, thì cũng nên thông cảm với khó xử của ta mới phải, cho dù cưới Mạc gia, ta cũng không bạc đãi nàng, nhưng mà, nàng lại không hiểu lòng ta, vừa nãy ngươi cũng nghe lời nàng nói rồi đó, nàng nhất định muốn ta kén rể vào Trần gia của nàng, đây chẳng phải là muốn viện cớ với ta, hôm nay nghĩ đến, nàng đúng là nữ nhân lòng dạ lạnh lùng, ta còn nhớ thương nàng làm cái gì, chẳng thà buông tay từ lúc này thì tốt hơn."
Diệp Trì không khỏi buồn cười: "Nếu như ngươi thật sự muốn buông tay, vậy thì quá tốt rồi, ngươi yên phận cưới Mạc gia, Quyên Tử ở đây ta làm chủ tìm cho nàng một mối hôn sự, các ngươi nam hôn nữ gả tất cả đều không liên quan, chẳng phải đâu đã vào đấy."
"Diệp Trì, ngươi bớt con mẹ nó mẹ bắt chó đi cày xen vào việc của người khác đi, ngươi nếu dám tìm cho nàng một mối hôn sự, ta, ta..." Nói liên tục hai tiếng ta, cuối cùng chán nản ngồi xuống nói: "Ngươi cũng đừng ở đây làm loạn thêm được không, trông coi nàng dâu của ngươi sống yên ổn đi, ta và Quyên Tử cứ từ từ dây dưa, ta cũng không tin không thể dây dưa."
Diệp Trì liếc hắn một cái: "Bị hai người các ngươi xem vào, ta sống yên ổn được cái rắm, vợ ta hôm nay chuyển qua ở với Quyên Tử rồi, vứt bỏ gia một mình lạnh lẽo phòng không gối chiếc đây, nhưng, hai người các ngươi náo sao thì náo, ta đây một mắt nhắm một mắt mở có thể cho qua, nhưng sớm muộn gì phải có kết quả, bản thân ngươi cũng cần phải tính toán cho tốt, Quyên Tử với gia mặc dù không họ hàng thân thích, nhưng nàng là tỷ tỷ vợ ta, vậy cũng chính là chị vợ của gia, tất nhiên là không thể để chị vợ gia chịu ủy khuất, cho nên ngươi muốn dùng ám chiêu gì, thì gia đây liền không bỏ qua."
"Tính tình nàng như vậy, ta có thể sử ám chiêu gì, cho dù có muốn sử dụng, thì cũng đâu có nỡ."
Diệp Trì lắc đầu: "Thành thật mà nói, Quyên Tử nói cũng có chút đạo lý, dựa vào cái gì ngươi tam thê tứ thiếp trái ôm phải ấp, bất kỳ việc gì cũng phải công bằng."
Tả Hoành nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi đây là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, ngươi lcưới Thời Tiêu làm tiểu vương phi nhà các ngươi, nhưng ta cũng không tin, ngươi đời này chỉ lấy một mình nàng?"
Diệp Trì hừ một tiếng: "Gia cũng không phải là ngươi, ăn trong bát nhìn trong nồi, tiểu gia trước kia có chút hoang đường, nhưng đó là chưa gặp vợ ta, hôm nay đã có vợ ta, những nữ nhân khác ở trong mắt ta là đồ bỏ đi, hồi sáng ta đã thề với vợ ta, đời này chỉ có một mình nàng, nếu có hai lòng thiên lôi đánh chết không toàn thây, vả lại ở trong lòng chỉ có vợ ta, sao chứa được người khác nữa."
Tả Hoành sững sờ nhìn Diệp Trì ngẩn người, bị mấy câu nói của Diệp Trì đó làm cho chấn động, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, bốn người bọn họ, muốn nói hoang đường, ai cũng không so sánh được với Diệp Trì, con hát, kỹ nữ, ca kỹ, vũ cơ, thậm chí tướng công bên trong kỹ viện, phong lưu nào mà Diệp tiểu gia chưa từng thấy, tuy nói sau này coi trọng Thời Tiêu cưới về nhà, nhưng cả đời chỉ lấy một người, khoan nói Định thân vương phủ hắn, chính là người buôn bán nhỏ có ít tiền dư cũng còn nghĩ đến chuyện lấy nhiều hơn hai lão bà, sao hắn dám đánh cuộc thề như vậy.
Mà huynh đệ nhiều năm như vậy, Tả Hoành tất nhiên là hiểu rõ Diệp Trì, không đồng ý thì thôi, chỉ cần hắn đồng ý chuyện này sẽ làm được, Diệp Trì là một nam tử hán lời hứa đáng nghìn vàng, cũng vì vậy mà mấy người bọn hắn mới phục hắn như vậy, lúc này thề cũng như đánh bạc, tự nhiên không phải nói ngoa, nhìn hắn một cái, lại nhìn mình một chút, Tả Hoành chợt thấy xấu hổ không chịu nổi.
Hắn làm sao không biết tính nết Quyên Tử, hôm nay như vậy quả thật là có suy nghĩ muốn bức bách nàng, nghĩ có lẽ nàng sẽ đồng ý với mình, hôm nay so với Diệp Trì, hắn thật sự rất ti tiện.
Diệp Trì đã nói hết những lời nên nói, nên cũng không phản ứng đến hắn, chính mình còn có chính sự, phải tìm cách kéo nàng dâu trở về, thành hôn mới có vài ngày, liền muốn phân phòng ngủ với hắn, đừng nói cửa, cửa sổ cũng không có.
Tả Hoành ở chỗ này đi ra ngoài, thẳng đến khách cư viện, đến cửa viện, cũng không đi vào, bảo Đắc Lộc gọi bà tử hầu hạ Thời Tiêu đi ra, nói với nàng: "Ngươi đi vào nói với tiểu vương phi, nếu như nàng không đi ra, gia liền đi vào ôm nàng, cũng mặc kệ có ai hay không có ai, thỏa hay không thỏa đáng."
Bà tử sững sờ, vội vàng đi vào đáp lời, không bao lâu sau, Thời Tiêu liền đi ra, thấy Diệp Trì tức giận: "Không thèm nghe huynh nói nữa, hôm nay ở khách cư bồi Quyên Tử nói chuyện?"
Diệp Trì hừ một tiếng nói: "Nói chuyện lúc nào mà không được, sao phải nói ban đêm." Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ hắn phiền muộn, vội vàng kéo tay của nàng, nhưng không khỏi nói: "Sao lạnh như vậy?" Thời Tiêu liếc hắn một cái, bà tử vừa truyền lời, nàng liền vội vàng khoác áo liền đi ra, đâu có kịp mặc quần áo ngoài, lúc này sương đêm hơi nặng, thân quần áo phong phanh tất nhiên là không được ngăn khí lạnh rồi.
Nghĩ như vậy, nhưng cảm giác trên người ấm áp, trên người đã choàng áo choàng của hắn, không đợi Thời Tiêu cảm động, thì đã bị hắn bế lên, tiếp theo là hơi thở nóng rực, cùng với thanh âm rõ ràng không có hảo ý truyền vào tai: "Nàng dâu, không có nàng gia ngủ không được."
Mặt Thời Tiêu đỏ lên, suy nghĩ hai người như vậy có phải quá chăm chỉ rồi hay không, ngày lại mặt, bà bà nàng còn cố ý dặn dò, nói nam nhân mới lấy nàng dâu luôn không biết tiết chế, nếu như Trì Ca quá mức ầm ĩ, cũng không thể chiều hắn.
Đạo lý này Thời Tiêu tất nhiên hiểu rõ, nhưng đến thời điểm mấu chốt, Diệp Trì ở đâu có chịu nghe lời của nàng, huống chi, bây giờ nàng cũng không chán ghét mấy chuyện kia, ngược lại cảm thấy như vậy trong ngươi có ta, gần gũi trong ta có ngươi mới là phu thê, hắn là phu của nàng, nàng là thê của hắn, trên đời không có người nào thân thiết hơn với phu thê, chỉ là Quyên Tử nên làm cái gì bây giờ.
Quyên Tử cũng không ngủ được, nàng vốn vô tâm, chuyện hôm nay như vậy, cũng ngủ không yên, mấy ngày nay như vậy, tâm tư Tả Hoành không biết như thế nào, nhưng có thể thế nào đây, nàng và hắn không giống với Diệp Trì Tiêu Tiêu, tuy nói Định thân vương phủ dòng dõi cao không thể với tới, nhưng Diệp Trì thật lòng với Tiêu Tiêu, mà Tả Hoành thì sao, nếu như hắn thật tình thích mình, như thế nào lại nói ra lời như hôm nay.
Tiêu Tiêu đã nói qua với mình, hôn sự trong nhà Tả Hoành, là con gái của Tướng Quân, còn nàng, một người bán rượu, làm sao có thể so với con gái Tướng Quân nhà người ta, nếu có thể so, mình hà tất gì phải so với người như vậy, nếu không phải Tả Hoành, làm sao có những phiền não này, lại xoắn xuýt những suy nghĩ này làm cái gì, nên sống thế nào thì sống thế ấy, từ nay về sau phải cách xa hắn mới được.
Nghĩ đến đây, sáng tỏ thông suốt, trước kia mình thật ngu dốt, nghĩ thông suốt, mệt mỏi đứng lên, vừa muốn ngủ, chợt thấy bên cửa sổ thoảng qua một bóng người.
Quyên Tử bị dọa nhảy dựng lên, ngồi xuống nói: "Ai, ai ở bên ngoài, hù dọa cô nương không được đâu, ta la to gọi người đó."
Lại nghe Tả Hoành nói: "Quyên Tử, là ta."
Quyên Tử nghe là hắn, ngược lại không lên tiếng, sau nửa ngày mới lạnh lùng nói: "Sao? uy hiếp đe doạ không được, Tả thiếu gia thừa dịp ban đêm đến tận đây, là muốn bá vương ngạnh thượng cung à?"
Nói xong sau nửa ngày không thấy có người trả lời, Quyên Tử dứt khoát cũng không để ý tới hắn, nằm xuống quay lưng lại nhắm mắt ngủ, lại nghe Tả Hoành nói: "Nếu như gia bỏ được, làm sao dây dưa đến hôm nay, hôm nay ta tới cũng không phải là vì những thứ này, là muốn cho nói cho nàng biết, lúc trước ta có nói những lời khốn nạn, nàng coi như chưa từng nghe qua nhé."
Quyên Tử ngẩn người, mấp máy môi, thầm nghĩ, chẳng lẽ thằng nhãi này cứng rắn không được, muốn sử dụng chiêu mềm gì, Tả Hoành hôm nay nào sử dụng chiêu gì, nghe Diệp Trì nói xong, trong lòng xấu hổ muốn chết, hận không thể thu hồi hết những lời đã nói trước kia lại.
Ngồi trên hành lang cửa sổ, thấp giọng nói: "Quyên Tử, nàng hãy nghe ta nói, mặc kệ nàng có thích ta hay không, trong lòng ta luôn nghĩ đến nàng, nghĩ hay không nghĩ cũng không phải do ta, Diệp Trì nói đúng, nếu như trong lòng thích một người, sao còn có thể dung nạp được người khác, trong lòng ta đã có nàng, liền không thể lấy người khác, nàng hãy chờ ta, đợi nhà ta lui hôn, tìm bà mối đến cửa, gia tam môi lục chứng đại kiệu tám người khiêng nâng nàng vào cửa, giống như bây giờ, nàng nói với ta dù chỉ một lời, trong lòng nàng có ta hay không, dù là một chút, gia sẽ vì nàng xông pha khói lửa cũng cam tâm tình nguyện..."
Hai người cãi nhau kết quả là không đi xem thôn trang được, Thời Tiêu và Quyên Tử nói chuyện riêng hết một ngày, còn chưa nói đủ, cuối cùng còn đến khách cư ở với Quyên Tử, còn Diệp Trì, đầu tiên là không có nàng dâu, sau lại bị Tả Hoành lôi kéo rót rượu, trong lòng cực kì không thoải mái, muốn một cước đạp chết Tả Hoành, sắc mặt thúi đủ cho mười người nhìn nửa tháng.
Trong lòng nói mình đây không phải là không có việc gì để làm ư, chỉ là đồng ý đi xem thôn trang với hắn thôi mà, chuyện này Tả Hoành nói với hắn mấy lần, cái thôn trang kia ở không xa, vốn là năm trước mình ngẫu nhiên mua vào trong tay, bởi vì không biết làm cái gì, cũng liền để ở đó không quản lý, chỉ lưu lại người trông coi, không ngờ Tả Hoành lại muốn mượn.
Lúc đầu Diệp Trì còn không biết hắn mượn để làm gì, nghĩ đến thôn trang cách biệt viện gần dễ đi, cũng liền đồng ý hôm nay cùng hắn đi nhìn một cái, không ngờ hắn lại là vì Quyên Tử, nếu sớm biết là Quyên Tử, cần gì hắn mở miệng, chỉ việc nhìn mặt nàng dâu nhỏ, thôn trang cũng sẽ tặng không cho nàng ấy rồi, cũng tránh khỏi náo thành chuyện hôm nay.
Nhớ tới vừa nãy hắn ngăn nàng dâu không cho đi qua khách cư, ánh mắt vợ hắn nhìn hắn, quả thực không được tốt, còn quẳng xuống một câu: "Đàn ông các người chỉ có một đức hạnh thôi, bát bên này còn chưa ăn vào miệng, đã nhớ nồi bên kia." Diệp Trì bị nói lời này thật là oan mà.
ngờ, mình lại bị Tả Hoành và Quyên Tử lôi vào chuyện này, mình có ghẹo ai đâu, càng nghĩ càng rầu, đưa tay vỗ Tả Hoành một cái: "Ngươi nói ngươi không có lường trước việc này, trong lòng nghĩ đến Quyên Tử mà cứ buông xuôi như thế, chỗ vợ ta mà gây khó dễ, ta tốt xấu gì cũng có lí do thuyết phục, ngươi thì hay rồi, nhìn không thấy bóng dáng đâu hết, chỉ biết la hét ầm ĩ, tính tình Quyên Tử nha đầu kia ngươi cũng không phải không biết, hôm nay biến thành như vậy, ngay cả vợ ta cũng không chào đón ta."
Tả Hoành rượu vào lại đang có tâm sự nên sớm say, lúc này nghe Diệp Trì nói liền nâng mắt say lờ đờ lên nhìn hắn: "Ngươi nói sao mà dễ nghe quá, ta đâu có nghĩ sẽ biến thành như vậy, lúc trước bất quá cũng chỉ là muốn tìm chút vui vẻ, đâu ngờ lại ngã vào, chờ ta hiểu được, trong lòng sớm đã có nàng, nếu như có thể bỏ qua, ta cũng không cần phải buồn như vậy, ta cũng không phải không nghĩ tới từ hôn, nhưng đối phương là Mạc gia, hôn sự này sao có thể lui được, ý của ta nếu như Quyên Tử đồng ý thì liều cái mạng này ta cũng phải giành cho nàng danh phận bình thê, nếu như nàng yêu ta, thì cũng nên thông cảm với khó xử của ta mới phải, cho dù cưới Mạc gia, ta cũng không bạc đãi nàng, nhưng mà, nàng lại không hiểu lòng ta, vừa nãy ngươi cũng nghe lời nàng nói rồi đó, nàng nhất định muốn ta kén rể vào Trần gia của nàng, đây chẳng phải là muốn viện cớ với ta, hôm nay nghĩ đến, nàng đúng là nữ nhân lòng dạ lạnh lùng, ta còn nhớ thương nàng làm cái gì, chẳng thà buông tay từ lúc này thì tốt hơn."
Diệp Trì không khỏi buồn cười: "Nếu như ngươi thật sự muốn buông tay, vậy thì quá tốt rồi, ngươi yên phận cưới Mạc gia, Quyên Tử ở đây ta làm chủ tìm cho nàng một mối hôn sự, các ngươi nam hôn nữ gả tất cả đều không liên quan, chẳng phải đâu đã vào đấy."
"Diệp Trì, ngươi bớt con mẹ nó mẹ bắt chó đi cày xen vào việc của người khác đi, ngươi nếu dám tìm cho nàng một mối hôn sự, ta, ta..." Nói liên tục hai tiếng ta, cuối cùng chán nản ngồi xuống nói: "Ngươi cũng đừng ở đây làm loạn thêm được không, trông coi nàng dâu của ngươi sống yên ổn đi, ta và Quyên Tử cứ từ từ dây dưa, ta cũng không tin không thể dây dưa."
Diệp Trì liếc hắn một cái: "Bị hai người các ngươi xem vào, ta sống yên ổn được cái rắm, vợ ta hôm nay chuyển qua ở với Quyên Tử rồi, vứt bỏ gia một mình lạnh lẽo phòng không gối chiếc đây, nhưng, hai người các ngươi náo sao thì náo, ta đây một mắt nhắm một mắt mở có thể cho qua, nhưng sớm muộn gì phải có kết quả, bản thân ngươi cũng cần phải tính toán cho tốt, Quyên Tử với gia mặc dù không họ hàng thân thích, nhưng nàng là tỷ tỷ vợ ta, vậy cũng chính là chị vợ của gia, tất nhiên là không thể để chị vợ gia chịu ủy khuất, cho nên ngươi muốn dùng ám chiêu gì, thì gia đây liền không bỏ qua."
"Tính tình nàng như vậy, ta có thể sử ám chiêu gì, cho dù có muốn sử dụng, thì cũng đâu có nỡ."
Diệp Trì lắc đầu: "Thành thật mà nói, Quyên Tử nói cũng có chút đạo lý, dựa vào cái gì ngươi tam thê tứ thiếp trái ôm phải ấp, bất kỳ việc gì cũng phải công bằng."
Tả Hoành nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi đây là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, ngươi lcưới Thời Tiêu làm tiểu vương phi nhà các ngươi, nhưng ta cũng không tin, ngươi đời này chỉ lấy một mình nàng?"
Diệp Trì hừ một tiếng: "Gia cũng không phải là ngươi, ăn trong bát nhìn trong nồi, tiểu gia trước kia có chút hoang đường, nhưng đó là chưa gặp vợ ta, hôm nay đã có vợ ta, những nữ nhân khác ở trong mắt ta là đồ bỏ đi, hồi sáng ta đã thề với vợ ta, đời này chỉ có một mình nàng, nếu có hai lòng thiên lôi đánh chết không toàn thây, vả lại ở trong lòng chỉ có vợ ta, sao chứa được người khác nữa."
Tả Hoành sững sờ nhìn Diệp Trì ngẩn người, bị mấy câu nói của Diệp Trì đó làm cho chấn động, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, bốn người bọn họ, muốn nói hoang đường, ai cũng không so sánh được với Diệp Trì, con hát, kỹ nữ, ca kỹ, vũ cơ, thậm chí tướng công bên trong kỹ viện, phong lưu nào mà Diệp tiểu gia chưa từng thấy, tuy nói sau này coi trọng Thời Tiêu cưới về nhà, nhưng cả đời chỉ lấy một người, khoan nói Định thân vương phủ hắn, chính là người buôn bán nhỏ có ít tiền dư cũng còn nghĩ đến chuyện lấy nhiều hơn hai lão bà, sao hắn dám đánh cuộc thề như vậy.
Mà huynh đệ nhiều năm như vậy, Tả Hoành tất nhiên là hiểu rõ Diệp Trì, không đồng ý thì thôi, chỉ cần hắn đồng ý chuyện này sẽ làm được, Diệp Trì là một nam tử hán lời hứa đáng nghìn vàng, cũng vì vậy mà mấy người bọn hắn mới phục hắn như vậy, lúc này thề cũng như đánh bạc, tự nhiên không phải nói ngoa, nhìn hắn một cái, lại nhìn mình một chút, Tả Hoành chợt thấy xấu hổ không chịu nổi.
Hắn làm sao không biết tính nết Quyên Tử, hôm nay như vậy quả thật là có suy nghĩ muốn bức bách nàng, nghĩ có lẽ nàng sẽ đồng ý với mình, hôm nay so với Diệp Trì, hắn thật sự rất ti tiện.
Diệp Trì đã nói hết những lời nên nói, nên cũng không phản ứng đến hắn, chính mình còn có chính sự, phải tìm cách kéo nàng dâu trở về, thành hôn mới có vài ngày, liền muốn phân phòng ngủ với hắn, đừng nói cửa, cửa sổ cũng không có.
Tả Hoành ở chỗ này đi ra ngoài, thẳng đến khách cư viện, đến cửa viện, cũng không đi vào, bảo Đắc Lộc gọi bà tử hầu hạ Thời Tiêu đi ra, nói với nàng: "Ngươi đi vào nói với tiểu vương phi, nếu như nàng không đi ra, gia liền đi vào ôm nàng, cũng mặc kệ có ai hay không có ai, thỏa hay không thỏa đáng."
Bà tử sững sờ, vội vàng đi vào đáp lời, không bao lâu sau, Thời Tiêu liền đi ra, thấy Diệp Trì tức giận: "Không thèm nghe huynh nói nữa, hôm nay ở khách cư bồi Quyên Tử nói chuyện?"
Diệp Trì hừ một tiếng nói: "Nói chuyện lúc nào mà không được, sao phải nói ban đêm." Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ hắn phiền muộn, vội vàng kéo tay của nàng, nhưng không khỏi nói: "Sao lạnh như vậy?" Thời Tiêu liếc hắn một cái, bà tử vừa truyền lời, nàng liền vội vàng khoác áo liền đi ra, đâu có kịp mặc quần áo ngoài, lúc này sương đêm hơi nặng, thân quần áo phong phanh tất nhiên là không được ngăn khí lạnh rồi.
Nghĩ như vậy, nhưng cảm giác trên người ấm áp, trên người đã choàng áo choàng của hắn, không đợi Thời Tiêu cảm động, thì đã bị hắn bế lên, tiếp theo là hơi thở nóng rực, cùng với thanh âm rõ ràng không có hảo ý truyền vào tai: "Nàng dâu, không có nàng gia ngủ không được."
Mặt Thời Tiêu đỏ lên, suy nghĩ hai người như vậy có phải quá chăm chỉ rồi hay không, ngày lại mặt, bà bà nàng còn cố ý dặn dò, nói nam nhân mới lấy nàng dâu luôn không biết tiết chế, nếu như Trì Ca quá mức ầm ĩ, cũng không thể chiều hắn.
Đạo lý này Thời Tiêu tất nhiên hiểu rõ, nhưng đến thời điểm mấu chốt, Diệp Trì ở đâu có chịu nghe lời của nàng, huống chi, bây giờ nàng cũng không chán ghét mấy chuyện kia, ngược lại cảm thấy như vậy trong ngươi có ta, gần gũi trong ta có ngươi mới là phu thê, hắn là phu của nàng, nàng là thê của hắn, trên đời không có người nào thân thiết hơn với phu thê, chỉ là Quyên Tử nên làm cái gì bây giờ.
Quyên Tử cũng không ngủ được, nàng vốn vô tâm, chuyện hôm nay như vậy, cũng ngủ không yên, mấy ngày nay như vậy, tâm tư Tả Hoành không biết như thế nào, nhưng có thể thế nào đây, nàng và hắn không giống với Diệp Trì Tiêu Tiêu, tuy nói Định thân vương phủ dòng dõi cao không thể với tới, nhưng Diệp Trì thật lòng với Tiêu Tiêu, mà Tả Hoành thì sao, nếu như hắn thật tình thích mình, như thế nào lại nói ra lời như hôm nay.
Tiêu Tiêu đã nói qua với mình, hôn sự trong nhà Tả Hoành, là con gái của Tướng Quân, còn nàng, một người bán rượu, làm sao có thể so với con gái Tướng Quân nhà người ta, nếu có thể so, mình hà tất gì phải so với người như vậy, nếu không phải Tả Hoành, làm sao có những phiền não này, lại xoắn xuýt những suy nghĩ này làm cái gì, nên sống thế nào thì sống thế ấy, từ nay về sau phải cách xa hắn mới được.
Nghĩ đến đây, sáng tỏ thông suốt, trước kia mình thật ngu dốt, nghĩ thông suốt, mệt mỏi đứng lên, vừa muốn ngủ, chợt thấy bên cửa sổ thoảng qua một bóng người.
Quyên Tử bị dọa nhảy dựng lên, ngồi xuống nói: "Ai, ai ở bên ngoài, hù dọa cô nương không được đâu, ta la to gọi người đó."
Lại nghe Tả Hoành nói: "Quyên Tử, là ta."
Quyên Tử nghe là hắn, ngược lại không lên tiếng, sau nửa ngày mới lạnh lùng nói: "Sao? uy hiếp đe doạ không được, Tả thiếu gia thừa dịp ban đêm đến tận đây, là muốn bá vương ngạnh thượng cung à?"
Nói xong sau nửa ngày không thấy có người trả lời, Quyên Tử dứt khoát cũng không để ý tới hắn, nằm xuống quay lưng lại nhắm mắt ngủ, lại nghe Tả Hoành nói: "Nếu như gia bỏ được, làm sao dây dưa đến hôm nay, hôm nay ta tới cũng không phải là vì những thứ này, là muốn cho nói cho nàng biết, lúc trước ta có nói những lời khốn nạn, nàng coi như chưa từng nghe qua nhé."
Quyên Tử ngẩn người, mấp máy môi, thầm nghĩ, chẳng lẽ thằng nhãi này cứng rắn không được, muốn sử dụng chiêu mềm gì, Tả Hoành hôm nay nào sử dụng chiêu gì, nghe Diệp Trì nói xong, trong lòng xấu hổ muốn chết, hận không thể thu hồi hết những lời đã nói trước kia lại.
Ngồi trên hành lang cửa sổ, thấp giọng nói: "Quyên Tử, nàng hãy nghe ta nói, mặc kệ nàng có thích ta hay không, trong lòng ta luôn nghĩ đến nàng, nghĩ hay không nghĩ cũng không phải do ta, Diệp Trì nói đúng, nếu như trong lòng thích một người, sao còn có thể dung nạp được người khác, trong lòng ta đã có nàng, liền không thể lấy người khác, nàng hãy chờ ta, đợi nhà ta lui hôn, tìm bà mối đến cửa, gia tam môi lục chứng đại kiệu tám người khiêng nâng nàng vào cửa, giống như bây giờ, nàng nói với ta dù chỉ một lời, trong lòng nàng có ta hay không, dù là một chút, gia sẽ vì nàng xông pha khói lửa cũng cam tâm tình nguyện..."
Sử dụng mũi tên trái (←) hoặc phải (→) để chuyển chapter
Hai người cãi nhau kết quả là không đi xem thôn trang được, Thời Tiêu và Quyên Tử nói chuyện riêng hết một ngày, còn chưa nói đủ, cuối cùng còn đến khách cư ở với Quyên Tử, còn Diệp Trì, đầu tiên là không có nàng dâu, sau lại bị Tả Hoành lôi kéo rót rượu, trong lòng cực kì không thoải mái, muốn một cước đạp chết Tả Hoành, sắc mặt thúi đủ cho mười người nhìn nửa tháng.
Trong lòng nói mình đây không phải là không có việc gì để làm ư, chỉ là đồng ý đi xem thôn trang với hắn thôi mà, chuyện này Tả Hoành nói với hắn mấy lần, cái thôn trang kia ở không xa, vốn là năm trước mình ngẫu nhiên mua vào trong tay, bởi vì không biết làm cái gì, cũng liền để ở đó không quản lý, chỉ lưu lại người trông coi, không ngờ Tả Hoành lại muốn mượn.
Lúc đầu Diệp Trì còn không biết hắn mượn để làm gì, nghĩ đến thôn trang cách biệt viện gần dễ đi, cũng liền đồng ý hôm nay cùng hắn đi nhìn một cái, không ngờ hắn lại là vì Quyên Tử, nếu sớm biết là Quyên Tử, cần gì hắn mở miệng, chỉ việc nhìn mặt nàng dâu nhỏ, thôn trang cũng sẽ tặng không cho nàng ấy rồi, cũng tránh khỏi náo thành chuyện hôm nay.
Nhớ tới vừa nãy hắn ngăn nàng dâu không cho đi qua khách cư, ánh mắt vợ hắn nhìn hắn, quả thực không được tốt, còn quẳng xuống một câu: "Đàn ông các người chỉ có một đức hạnh thôi, bát bên này còn chưa ăn vào miệng, đã nhớ nồi bên kia." Diệp Trì bị nói lời này thật là oan mà.
ngờ, mình lại bị Tả Hoành và Quyên Tử lôi vào chuyện này, mình có ghẹo ai đâu, càng nghĩ càng rầu, đưa tay vỗ Tả Hoành một cái: "Ngươi nói ngươi không có lường trước việc này, trong lòng nghĩ đến Quyên Tử mà cứ buông xuôi như thế, chỗ vợ ta mà gây khó dễ, ta tốt xấu gì cũng có lí do thuyết phục, ngươi thì hay rồi, nhìn không thấy bóng dáng đâu hết, chỉ biết la hét ầm ĩ, tính tình Quyên Tử nha đầu kia ngươi cũng không phải không biết, hôm nay biến thành như vậy, ngay cả vợ ta cũng không chào đón ta."
Tả Hoành rượu vào lại đang có tâm sự nên sớm say, lúc này nghe Diệp Trì nói liền nâng mắt say lờ đờ lên nhìn hắn: "Ngươi nói sao mà dễ nghe quá, ta đâu có nghĩ sẽ biến thành như vậy, lúc trước bất quá cũng chỉ là muốn tìm chút vui vẻ, đâu ngờ lại ngã vào, chờ ta hiểu được, trong lòng sớm đã có nàng, nếu như có thể bỏ qua, ta cũng không cần phải buồn như vậy, ta cũng không phải không nghĩ tới từ hôn, nhưng đối phương là Mạc gia, hôn sự này sao có thể lui được, ý của ta nếu như Quyên Tử đồng ý thì liều cái mạng này ta cũng phải giành cho nàng danh phận bình thê, nếu như nàng yêu ta, thì cũng nên thông cảm với khó xử của ta mới phải, cho dù cưới Mạc gia, ta cũng không bạc đãi nàng, nhưng mà, nàng lại không hiểu lòng ta, vừa nãy ngươi cũng nghe lời nàng nói rồi đó, nàng nhất định muốn ta kén rể vào Trần gia của nàng, đây chẳng phải là muốn viện cớ với ta, hôm nay nghĩ đến, nàng đúng là nữ nhân lòng dạ lạnh lùng, ta còn nhớ thương nàng làm cái gì, chẳng thà buông tay từ lúc này thì tốt hơn."
Diệp Trì không khỏi buồn cười: "Nếu như ngươi thật sự muốn buông tay, vậy thì quá tốt rồi, ngươi yên phận cưới Mạc gia, Quyên Tử ở đây ta làm chủ tìm cho nàng một mối hôn sự, các ngươi nam hôn nữ gả tất cả đều không liên quan, chẳng phải đâu đã vào đấy."
"Diệp Trì, ngươi bớt con mẹ nó mẹ bắt chó đi cày xen vào việc của người khác đi, ngươi nếu dám tìm cho nàng một mối hôn sự, ta, ta..." Nói liên tục hai tiếng ta, cuối cùng chán nản ngồi xuống nói: "Ngươi cũng đừng ở đây làm loạn thêm được không, trông coi nàng dâu của ngươi sống yên ổn đi, ta và Quyên Tử cứ từ từ dây dưa, ta cũng không tin không thể dây dưa."
Diệp Trì liếc hắn một cái: "Bị hai người các ngươi xem vào, ta sống yên ổn được cái rắm, vợ ta hôm nay chuyển qua ở với Quyên Tử rồi, vứt bỏ gia một mình lạnh lẽo phòng không gối chiếc đây, nhưng, hai người các ngươi náo sao thì náo, ta đây một mắt nhắm một mắt mở có thể cho qua, nhưng sớm muộn gì phải có kết quả, bản thân ngươi cũng cần phải tính toán cho tốt, Quyên Tử với gia mặc dù không họ hàng thân thích, nhưng nàng là tỷ tỷ vợ ta, vậy cũng chính là chị vợ của gia, tất nhiên là không thể để chị vợ gia chịu ủy khuất, cho nên ngươi muốn dùng ám chiêu gì, thì gia đây liền không bỏ qua."
"Tính tình nàng như vậy, ta có thể sử ám chiêu gì, cho dù có muốn sử dụng, thì cũng đâu có nỡ."
Diệp Trì lắc đầu: "Thành thật mà nói, Quyên Tử nói cũng có chút đạo lý, dựa vào cái gì ngươi tam thê tứ thiếp trái ôm phải ấp, bất kỳ việc gì cũng phải công bằng."
Tả Hoành nhịn không được ngẩng đầu nhìn hắn: "Ngươi đây là đứng nói chuyện không đau thắt lưng, ngươi lcưới Thời Tiêu làm tiểu vương phi nhà các ngươi, nhưng ta cũng không tin, ngươi đời này chỉ lấy một mình nàng?"
Diệp Trì hừ một tiếng: "Gia cũng không phải là ngươi, ăn trong bát nhìn trong nồi, tiểu gia trước kia có chút hoang đường, nhưng đó là chưa gặp vợ ta, hôm nay đã có vợ ta, những nữ nhân khác ở trong mắt ta là đồ bỏ đi, hồi sáng ta đã thề với vợ ta, đời này chỉ có một mình nàng, nếu có hai lòng thiên lôi đánh chết không toàn thây, vả lại ở trong lòng chỉ có vợ ta, sao chứa được người khác nữa."
Tả Hoành sững sờ nhìn Diệp Trì ngẩn người, bị mấy câu nói của Diệp Trì đó làm cho chấn động, cũng không biết nên nói cái gì cho phải, bốn người bọn họ, muốn nói hoang đường, ai cũng không so sánh được với Diệp Trì, con hát, kỹ nữ, ca kỹ, vũ cơ, thậm chí tướng công bên trong kỹ viện, phong lưu nào mà Diệp tiểu gia chưa từng thấy, tuy nói sau này coi trọng Thời Tiêu cưới về nhà, nhưng cả đời chỉ lấy một người, khoan nói Định thân vương phủ hắn, chính là người buôn bán nhỏ có ít tiền dư cũng còn nghĩ đến chuyện lấy nhiều hơn hai lão bà, sao hắn dám đánh cuộc thề như vậy.
Mà huynh đệ nhiều năm như vậy, Tả Hoành tất nhiên là hiểu rõ Diệp Trì, không đồng ý thì thôi, chỉ cần hắn đồng ý chuyện này sẽ làm được, Diệp Trì là một nam tử hán lời hứa đáng nghìn vàng, cũng vì vậy mà mấy người bọn hắn mới phục hắn như vậy, lúc này thề cũng như đánh bạc, tự nhiên không phải nói ngoa, nhìn hắn một cái, lại nhìn mình một chút, Tả Hoành chợt thấy xấu hổ không chịu nổi.
Hắn làm sao không biết tính nết Quyên Tử, hôm nay như vậy quả thật là có suy nghĩ muốn bức bách nàng, nghĩ có lẽ nàng sẽ đồng ý với mình, hôm nay so với Diệp Trì, hắn thật sự rất ti tiện.
Diệp Trì đã nói hết những lời nên nói, nên cũng không phản ứng đến hắn, chính mình còn có chính sự, phải tìm cách kéo nàng dâu trở về, thành hôn mới có vài ngày, liền muốn phân phòng ngủ với hắn, đừng nói cửa, cửa sổ cũng không có.
Tả Hoành ở chỗ này đi ra ngoài, thẳng đến khách cư viện, đến cửa viện, cũng không đi vào, bảo Đắc Lộc gọi bà tử hầu hạ Thời Tiêu đi ra, nói với nàng: "Ngươi đi vào nói với tiểu vương phi, nếu như nàng không đi ra, gia liền đi vào ôm nàng, cũng mặc kệ có ai hay không có ai, thỏa hay không thỏa đáng."
Bà tử sững sờ, vội vàng đi vào đáp lời, không bao lâu sau, Thời Tiêu liền đi ra, thấy Diệp Trì tức giận: "Không thèm nghe huynh nói nữa, hôm nay ở khách cư bồi Quyên Tử nói chuyện?"
Diệp Trì hừ một tiếng nói: "Nói chuyện lúc nào mà không được, sao phải nói ban đêm." Thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ hắn phiền muộn, vội vàng kéo tay của nàng, nhưng không khỏi nói: "Sao lạnh như vậy?" Thời Tiêu liếc hắn một cái, bà tử vừa truyền lời, nàng liền vội vàng khoác áo liền đi ra, đâu có kịp mặc quần áo ngoài, lúc này sương đêm hơi nặng, thân quần áo phong phanh tất nhiên là không được ngăn khí lạnh rồi.
Nghĩ như vậy, nhưng cảm giác trên người ấm áp, trên người đã choàng áo choàng của hắn, không đợi Thời Tiêu cảm động, thì đã bị hắn bế lên, tiếp theo là hơi thở nóng rực, cùng với thanh âm rõ ràng không có hảo ý truyền vào tai: "Nàng dâu, không có nàng gia ngủ không được."
Mặt Thời Tiêu đỏ lên, suy nghĩ hai người như vậy có phải quá chăm chỉ rồi hay không, ngày lại mặt, bà bà nàng còn cố ý dặn dò, nói nam nhân mới lấy nàng dâu luôn không biết tiết chế, nếu như Trì Ca quá mức ầm ĩ, cũng không thể chiều hắn.
Đạo lý này Thời Tiêu tất nhiên hiểu rõ, nhưng đến thời điểm mấu chốt, Diệp Trì ở đâu có chịu nghe lời của nàng, huống chi, bây giờ nàng cũng không chán ghét mấy chuyện kia, ngược lại cảm thấy như vậy trong ngươi có ta, gần gũi trong ta có ngươi mới là phu thê, hắn là phu của nàng, nàng là thê của hắn, trên đời không có người nào thân thiết hơn với phu thê, chỉ là Quyên Tử nên làm cái gì bây giờ.
Quyên Tử cũng không ngủ được, nàng vốn vô tâm, chuyện hôm nay như vậy, cũng ngủ không yên, mấy ngày nay như vậy, tâm tư Tả Hoành không biết như thế nào, nhưng có thể thế nào đây, nàng và hắn không giống với Diệp Trì Tiêu Tiêu, tuy nói Định thân vương phủ dòng dõi cao không thể với tới, nhưng Diệp Trì thật lòng với Tiêu Tiêu, mà Tả Hoành thì sao, nếu như hắn thật tình thích mình, như thế nào lại nói ra lời như hôm nay.
Tiêu Tiêu đã nói qua với mình, hôn sự trong nhà Tả Hoành, là con gái của Tướng Quân, còn nàng, một người bán rượu, làm sao có thể so với con gái Tướng Quân nhà người ta, nếu có thể so, mình hà tất gì phải so với người như vậy, nếu không phải Tả Hoành, làm sao có những phiền não này, lại xoắn xuýt những suy nghĩ này làm cái gì, nên sống thế nào thì sống thế ấy, từ nay về sau phải cách xa hắn mới được.
Nghĩ đến đây, sáng tỏ thông suốt, trước kia mình thật ngu dốt, nghĩ thông suốt, mệt mỏi đứng lên, vừa muốn ngủ, chợt thấy bên cửa sổ thoảng qua một bóng người.
Quyên Tử bị dọa nhảy dựng lên, ngồi xuống nói: "Ai, ai ở bên ngoài, hù dọa cô nương không được đâu, ta la to gọi người đó."
Lại nghe Tả Hoành nói: "Quyên Tử, là ta."
Quyên Tử nghe là hắn, ngược lại không lên tiếng, sau nửa ngày mới lạnh lùng nói: "Sao? uy hiếp đe doạ không được, Tả thiếu gia thừa dịp ban đêm đến tận đây, là muốn bá vương ngạnh thượng cung à?"
Nói xong sau nửa ngày không thấy có người trả lời, Quyên Tử dứt khoát cũng không để ý tới hắn, nằm xuống quay lưng lại nhắm mắt ngủ, lại nghe Tả Hoành nói: "Nếu như gia bỏ được, làm sao dây dưa đến hôm nay, hôm nay ta tới cũng không phải là vì những thứ này, là muốn cho nói cho nàng biết, lúc trước ta có nói những lời khốn nạn, nàng coi như chưa từng nghe qua nhé."
Quyên Tử ngẩn người, mấp máy môi, thầm nghĩ, chẳng lẽ thằng nhãi này cứng rắn không được, muốn sử dụng chiêu mềm gì, Tả Hoành hôm nay nào sử dụng chiêu gì, nghe Diệp Trì nói xong, trong lòng xấu hổ muốn chết, hận không thể thu hồi hết những lời đã nói trước kia lại.
Ngồi trên hành lang cửa sổ, thấp giọng nói: "Quyên Tử, nàng hãy nghe ta nói, mặc kệ nàng có thích ta hay không, trong lòng ta luôn nghĩ đến nàng, nghĩ hay không nghĩ cũng không phải do ta, Diệp Trì nói đúng, nếu như trong lòng thích một người, sao còn có thể dung nạp được người khác, trong lòng ta đã có nàng, liền không thể lấy người khác, nàng hãy chờ ta, đợi nhà ta lui hôn, tìm bà mối đến cửa, gia tam môi lục chứng đại kiệu tám người khiêng nâng nàng vào cửa, giống như bây giờ, nàng nói với ta dù chỉ một lời, trong lòng nàng có ta hay không, dù là một chút, gia sẽ vì nàng xông pha khói lửa cũng cam tâm tình nguyện..."