Trong lòng Sài Đạt Tiến vui mừng, đây là cơ hội tốt tiếp xúc cao thủ tiền bối.
Hắn bay đến bên cạnh Nạp Thiện, giữ khoảng cách xa mười thước, cung kính nói: " Nạp Thiện tiền bối, ta là Tán Tu Sài Đạt Tiến, xin thi lễ với tiền bối!" Hắn ngoắc ra sau, Trương Thuần và Đào Thường Khí bước lên phía trước, cung kính báo danh hành lễ, vẻ mặt kính ngưỡng.
Nạp Thiện khoát khoát tay, mở miệng cười nói: " Tiểu tử kia, người tu chân sao nhiều lễ như vậy...tiểu tử kia là ai?" Hắn lấy tay chỉ chỉ Tần Tiểu Thiên.
Sài Đạt Tiến nói: " Hắn gọi Tần Tiểu Thiên, là bằng hữu của vãn bối."
" Tần Tiểu Thiên?" Tên của tiểu nhân vật Nạp Thiện cũng không để ý, hắn chú ý chính là Tần Tiểu Thiên đánh ra cấm chế, đó không phải linh quyết, mà là cấm chế, tuyệt đối không phải là thủ đoạn của người tu chân.
Mặc dù không biết là cấm chế gì, nhưng thủ pháp lại có một loại cảm giác quen thuộc, trước kia tựa hồ có kiến thức qua ở nơi nào đó, chẳng qua là nhất thời nghĩ không ra.
Một người tướng mạo anh tuấn đi tới, lại dương dương nói: " Đầu trọc, ngươi không đi tiễn...ở chỗ này chờ cái gì? Hắn đang làm gì vậy?"
" Tiểu sư thúc, người này dùng dường như là Cổ cấm chế...A, ta nhớ ra rồi, đây là thủ đoạn của tiên nhân!" Nạp Thiện chợt hiểu ra, liền kêu to lên.
Sài Đạt Tiến ba người không khỏi hoảng sợ: " Cổ cấm chế do tiên nhân sử dụng? Tiểu sư thúc?" Sài Đạt Tiến cẩn cẩn thận thận hỏi: " Vị tiền bối này là..."
Người nọ thoáng lắc thân thể, nói: " Ta gọi là Tế Vô Nhai." Hắn chính là tiểu huynh đệ của Lý Cường, chính là chưởng môn nhân của Trọng Huyền Phái hiện tại.
Trong lòng Sài Đạt Tiến cảm thấy rất kỳ quái: " Tế Vô Nhai tu vi dường như cao hơn mình không được bao nhiêu, Nạp Thiện so với hắn còn lợi hại hơn hắn nhiều lắm, không ngờ lại là sư điệt của hắn, người kia là đồ đệ của ai?" Bất kể là đồ đệ của ai hắn cũng không dám chậm trễ, vội vàng nói: " Ra mắt Tế tiền bối."
Tế Vô Nhai cười hì hì nói: " Ngươi...tiếng tiền bối kia kêu lên làm ta không được tự nhiên chút nào, thanh minh trước a...tiền bối ta đây cũng không có lễ ra mắt, ha ha." Hắn chỉ cười ha ha, một bộ dáng thật là phóng khoáng.
Nạp Thiện sờ sờ cái đầu trọc, cười nói: " Tiểu sư thúc vẫn hẹp hòi như vậy, ngươi không sảng khoái như đại ca."
Tế Vô Nhai hắc hắc cười nói: " Đừng so sánh ta với đại ca, lão nhân gia ông ta chỉ cần đánh rắm một cái...tu chân giới cũng phải động đất, hắc hắc."
Trương Thuần nhỏ giọng nói: " Trái lại, đại ca hắn là ai a..."
Tần Tiểu Thiên giờ mới biết có người chạy tới, nhưng hắn đang lúc khẩn yếu cấp tốc, Cực Dương Lôi Khí từ từ tiêu tán, muốn thu tập phải toàn tâm toàn ý. Cực Dương Lôi Khí theo thiên kiếp mà đến, lúc thiên kiếp chấm dứt thì sẽ từ từ biến mất.
Theo cấm chế khuếch tán, Cực Dương Lôi Khí theo quang điểm màu vàng bám vào, từ từ chậm rãi tụ tập lên.
Một đám quang điểm tụ hợp cùng một chỗ, phảng phất vô số huỳnh hỏa trùng đầy trời bay múa, có chút quang điểm thậm chí bay vào trong biển rộng, ở trước người Tần Tiểu Thiên, tùy theo quang điểm hình thành từng đạo dây ánh sáng bay lên, tựa như sương khói thăng đằng giống như niểu niểu na na ở không trung nhộn nhạo.
Tần Tiểu Thiên hốt nhiên đưa tay hư trảo, quang điểm màu vàng giống như chim bay gặp lửa, rất nhanh hướng lòng bàn tay của hắn bay xuống.
Quang điểm càng ngày càng dày đặc, từ từ hình thành một quang cầu. Một tiếng trầm muộn dữ dằn reo lên, chỉ nghe Tần Tiểu Thiên hoan hô: " Cáp, thành công rồi." Hắn ngưng xuất ra mười sáu viên hạt châu màu vàng cỡ đầu ngón tay.
" Kiếp Lôi Châu!" Nạp Thiện không nhịn được động dung, hỏi: " Tiểu tử kia, sư tôn của ngươi là ai?" Không có sư tôn cao minh, không thể nào có thủ đoạn cao siêu như vậy.
" Hai vị bằng hữu này là..." Tần Tiểu Thiên nhận ra đó là đầu trọc Nạp Thiện, nhưng hắn lại cố ý giả vờ không biết.
Sài Đạt Tiến vội vàng tiến lên giới thiệu.
Nhưng thật ra trong lòng Tần Tiểu Thiên đối với Nạp Thiện bội phục vô cùng, nói: " Sư tôn ta là Xích Minh, a a, có lẽ là một người vô danh, không cần để ý."
Ánh mắt của Nạp Thiện rất cổ quái, Tế Vô Nhai cũng thoát ra ánh mắt bất khả tư nghị.
Nửa giây sau, Nạp Thiện phát ra một tiếng kêu quái dị, quay về phía nam reo lên: " Đại sư huynh...đại sư huynh...mau tới! Mau tới! Không được rồi!"
Tế Vô Nhai tỉnh táo nói: " Đầu trọc, rõ ràng một chút đi, gọi là Xích Minh...không nhất định là sư thúc của ngươi."
" Sư thúc? Sư thúc của Nạp Thiện?"
Tần Tiểu Thiên trợn mắt há hốc mồm, chẳng lẽ Nạp Thiện là đệ tử của sư bá?" Hắn nghi hoặc hỏi: " Ngươi...ngươi là đệ tử của sư bá ta..."
Vì để chứng minh không lầm, Nạp Thiện hỏi: " Sư bá ngươi tên gọi là gì?"
Tần Tiểu Thiên nói: " Sư bá ta tên là Thiên Chân Thượng Nhân." Hắn không biết sư tôn của Nạp Thiện là Lý Cường, nhưng sau khi báo tên của Thiên Chân Thượng Nhân, trên mặt Nạp Thiện lộ ra vẻ mừng rỡ.
Tế Vô Nhai vỗ tay nói: " Vậy thì không sai rồi, đầu trọc mặc dù không phải đồ đệ của Thiên Chân Thượng Nhân, nhưng là đồ đệ của đại ca ta Lý Cường, mà Xích Minh là huynh đệ của đại ca ta, a a, có ý nghĩa, vô lại Xích Minh không ngờ cũng đi thu đồ đệ."
Sài Đạt Tiến há to miệng, thất thanh kêu lên: " Nguyên Giới Chi Chủ...Lý Cường? Đó chính là Hỗn Thế Ma Vương nổi tiếng nhất tu chân giới? Ách..."
Hai chân hắn mềm nhũn đến thiếu chút nữa ngã xuống đất, thì thào lẩm bẩm: " Không trách được...không trách được Tiểu Thiên lợi hại như thế..."
Danh hào của Lý Cường ở tu chân giới chính là chiêu bài bằng vàng, người tu chân hơi có chút trình độ cũng biết hắn, hơn nữa hắn kết giao rộng rãi, tu chân giới bằng hữu vô số, không người nào dám bất kính.
Thanh âm của Nạp Thiện giống như lôi hỏa phích lịch, chấn rung cả Ô Hải ba đào quay cuồng, thanh âm xa xa truyền ra ngoài.
" Sư đệ, ngươi sao vẫn còn bộ dáng trầm tư im lìm như vậy..."
Thanh âm vừa mới lọt vào tai, một thân ảnh liền hiển hiện ra. Nạp Thiện cười hì hì nói: " Đại sư huynh, may là ngươi tới đây, hắc hắc, ta phát hiện đệ tử của Xích Minh sư thúc rồi."
Hắn quay đầu nói: " Tiểu sư đệ, đây là đại sư huynh của ta, tên gọi Triệu Hào...Đây là đệ tử của Xích Minh sư thúc, gọi là Tần Tiểu Thiên."
Triệu Hào thân hình cao lớn, vẻ mặt chính khí, hắn ổn trọng chững chạc cười nói: " Nga, Xích Minh sư thúc cũng thu đồ đệ rồi, tiểu sư đệ, sao ngươi lại ở Tiềm Kiệt Tinh? Tại sao không đi Nguyên Giới?"
Tần Tiểu Thiên có chút bất đắc dĩ nói: " Ta cũng không biết, sư tôn tự nhiên nhét ta vào Tiềm Kiệt Tinh rồi đi mất."
Tế Vô Nhai ha ha cười to: " Ha ha, ngươi so với ta còn thảm hơn, lúc đầu đại ca ta...bỏ đi, không nói nữa, ai, nhưng thật ra ngươi so với ta còn may mắn mới đúng, ai..." Từ tiếng cười to chuyển thành tiếng thở dài, tất cả mọi người không biết người này đang nói cái gì.
Triệu Hào nói: " Tiểu sư đệ, ngươi cùng đi với chúng ta thôi, hát hát, Tiềm Kiệt Tinh cũng không phải là địa phương tu hành tốt đâu."
Sài Đạt Tiến mấy người nhất thời khẩn trương lên, dã hợp vừa mới thành lập, Tần Tiểu Thiên một khi rời đi, bọn họ chỉ có thể giải tán, thật vất vả mới tới một cao thủ, như vậy mà giải tán thì thật là đáng tiếc. Trương Thuần vội la lên: " Mang chúng ta!"
Tần Tiểu Thiên cũng không nghĩ muốn đi cùng Triệu Hào bọn họ, mấy người này tu vi cao đến đáng sợ, nhưng lại có một loại cảm giác khó thể hình dung, vừa nhìn là biết người có địa vị cao.
Vì vậy hắn tìm lý do từ chối: " Xin lỗi, sư tôn bảo ta ở lại Tiềm Kiệt Tinh, đối với ta sẽ là một loại khảo nghiệm, a a, ta không thể đi với các ngươi."
Tế Vô Nhai vui mừng luôn miệng nói: " Có cá tính, ta thích..." Hắn hắc hắc hai tiếng, nhỏ giọng nói với Triệu Hào: " Như vậy đi, các ngươi về Nguyên Giới trước, ta và Tiểu Thiên ở lại chỗ này, hắc hắc, hắc hắc hắc." Trong đó cũng mang theo ý vị cầu khẩn.
Triệu Hào cười nói: " Như vậy không thể được, tiểu sư thúc nhất định phải về Nguyên Giới, nói là sau khi độ kiếp xong sẽ đi, sao lại nói chuyện không giữ lời." Hắn mặc dù cười nói, nhưng ngữ khí không chút nhượng bộ.
Tế Vô Nhai căm tức nói: " Ta là sư thúc, hay ngươi là sư thúc? Ta quyết định rồi, cùng đi với Tiểu Thiên! Các ngươi đi về đi thôi."
Triệu Hào không chút phản ứng, nói: " Sư tôn đã giao phó...ta phải chịu trách nhiệm đối với ngươi."
Tế Vô Nhai hét lớn: " Đại ca đã mười mấy năm không có xuất hiện, ta cũng không phải mới vừa tu chân..Ai, bọn vãn bối các ngươi...chịu trách nhiệm chịu trách nhiệm, ta cũng không phải là đàn bà!"
Nạp Thiện vuốt đầu trọc không nói lời nào, chẳng qua chỉ cười khúc khích.
Tần Tiểu Thiên mơ hồ, hỏi: " Đây là làm gì?"
Cũng khó trách Tế Vô Nhai căm tức, bối phận hắn thật sự rất cao, bất luận người tu chân của môn phái nào, đều so bối phận với hắn thì nhỏ hơn, thường xuyên có tôn sư một phái gọi hắn là tổ sư.
Nhưng tu vi của hắn lại không cao, vẫn một mực bị câu thúc trong Trọng Huyền Phái và Cổ Kiếm Viện chuyên tâm tu luyện, do Triệu Hào thay mặt sư tôn chỉ đạo hắn tu chân. Triệu Hào làm một người cực kỳ chuyên tâm, lời của sư tôn chính là thánh chỉ, hắn làm cho Tế Vô Nhai khóc không ra nước mắt.
Nhưng thật ra, lúc đầu Lý Cường để cho Triệu Hào chịu trách nhiệm dạy dỗ và giải đáp nghi vấn khi tu chân, cũng chỉ là thuận miệng phân phó mà thôi, cũng không phải muốn hắn ước thúc sự tự do của Tế Vô Nhai.
Bất quá bây giờ không biết Lý Cường trốn đi nơi nào bế quan, Triệu Hào trước khi có được mệnh lệnh mới, chỉ có tận tâm tận lực trông chừng tiểu sư thúc này, sợ tiểu sư thúc xuất ra điều gì ngoài ý muốn. Bởi vậy trong lòng Tế Vô Nhai đối với vị sư điệt nghiêm túc này vừa kính sợ vừa chán ghét.
Từ khi được Lý Cường tu luyện cho trúc cơ pháp bảo, Tế Vô Nhai rất nhẹ nhàng tu luyện đạt tới Xuất Khiếu kỳ, nhưng vì thiếu hụt rèn luyện, đối với sự thể ngộ cảnh giới tăng không nhiều lắm, vẫn khó tiến cảnh đề cao. Triệu Hào trong lòng rất rõ ràng, nhưng vẫn không dám buông tay cho hắn đi ra ngoài xông xáo.
Nạp Thiện ở một bên khuyên: " Đại sư huynh, ta cũng lưu lại, ta sẽ chiếu cố tiểu sư thúc."
Tế Vô Nhai nhỏ giọng nói thầm: " Ai, cũng còn không chịu buông tay a..." Rồi nghĩ thầm: " Chỉ cần có thể lưu lại là được." Vội vàng nói: " Được, có đầu trọc theo ta...ngươi nên yên tâm rồi chứ."
Triệu Hào do dự nửa giây, hắn không giống như Nạp Thiện, bất luận là Trọng Huyền Phái hay Cổ Kiếm Viện, đều có rất nhiều chuyện cần hắn xử lý, đúng là bề bộn nhiều việc, có rất ít thời gian đi ra. Hắn nói: " Tiểu sư thúc, tu luyện ở Nguyên Giới thì tốt hơn, linh khí nơi này quá yếu...ân, như vậy đi, chỉ có thể vui đùa một mùa khốc nhiệt, sau đó trở về Nguyên Giới, có được hay không?"
Tế Vô Nhai hưng phấn đến sáng rực hai mắt, Triệu Hào rốt cuộc chiu buông tha. Hắn luôn miệng nói: " Nghe lời ngươi, nghe lời ngươi..." Nghĩ thầm: " Chỉ cần ngươi vừa đi, đó chính là bầu trời mênh mông cho ta phi! Ha ha..."
Triệu Hào lại dặn dò Nạp Thiện vài câu, chào từ biệt mọi người, lập tức biến mất trong không trung.
Tế Vô Nhai hét vang, chạy vòng quanh không trung không ngừng nghỉ.
Nạp Thiện không nhịn được cười nói: " Ra chút bộ dáng trưởng bối có được hay không?" Nhưng thật ra sư huynh đệ hắn cho tới bây giờ cũng không đối đãi Tế Vô Nhai như trưởng bối, đối với hắn chỉ như đối với vị tiểu huynh đệ nịch ái yêu thương.
Tần Tiểu Thiên nói: " Các ngươi cũng gia nhập dã hợp của chúng ta đi."
Tế Vô Nhai hưng phấn đến không còn chút thứ bậc: " Được, được...chúng ta cùng...ha ha, dã hợp? Tên này thật là quá kỳ quái! Ha ha!" Hắn giống như một con khỉ vừa được thả khỏi chuồng, không chút nào che dấu sự vui sướng từ trong nội tâm.
Tần Tiểu Thiên không giải thích được, nói: " Tiểu sư thúc..."
Tế Vô Nhai lập tức cắt đứt lời của hắn, nói: " Đừng gọi ta là tiểu sư thúc, gọi ta là đại ca! Ha ha, đầu trọc, sau này cũng không cho ngươi gọi ta là tiểu sư thúc, ta gọi là đại ca của ngươi, ha ha." Người này hoa tay múa chân, ở trong không trung chạy quanh tán loạn, làm cho mấy người Sài Đạt Tiến trợn mắt há hốc mồm.
Một dòng nước biển đột nhiên chợt bắn lên, Tế Vô Nhai bay hơi thấp một chút, bị nước biển chèn ép văng lên ướt cả đầu, chỉ thời gian chốc lát, hắn lại từ trong biển thoát ra, vẫn cười to ha ha như trước.
Nạp Thiện quát: " Được rồi! Điên đủ rồi chưa?" Nói xong cũng tự mình nhịn không được cười rộ lên.
" Còn chưa đủ!"
Nạp Thiện thở dài nói: " Tiểu sư thúc đừng phá nữa!"
Tần Tiểu Thiên không giải thích được khó hiểu nói: " Tại sao lại phá phách?"
Nạp Thiện cười nói: " Hắn từ khi bắt đầu tu chân, đã không có rời đi Nguyên Giới, chung quanh luôn có vô số cao thủ bảo vệ, cơ bản chuyện gì cũng có người làm giúp, thời gian quá dài đương nhiên cảm giác khó chịu, a a."
" A? Vậy còn không sảng?" Tần Tiểu Thiên không khỏi cảm khái: " Người so với người thật tức chết! Người này vận khí tốt như vậy, có vô số cao thủ bảo vệ, bối phận lại còn cao đến dọa người, so với mình còn tốt hơn nhiều."
Trương Thuần và Đào Thường Khí cảm thấy không thể lý giải, có điều kiện tốt như vậy, vậy mà còn cảm thấy khó chịu?
Tự mình tân tân khổ khổ tu luyện, hao tốn bao nhiêu tâm tư tìm kiếm tài liệu hữu dụng, bình thường lại càng cẩn thận, tu vi tăng chỉ một lúc là có thể cao hứng thật lâu, so sánh với Tế Vô Nhai, quả thật là chênh lệch giữa tên ăn mày và phú hào công tử.
Bây giờ phú hào công tử này vì muốn thể nghiệm tư vị của tên khất cái, không ngờ lại hưng phấn đến bay loạn đầy trời. Hai người liếc nhau, trong tâm đã nở nụ cười: " Con dê mập siêu cấp đã xuất hiện rồi!"
Tần Tiểu Thiên quay đầu nhìn thấy ánh mắt hai người, nhớ lại lúc mình mới gặp phải hai người này, cũng từng có ánh mắt toát ra giống như vậy. Hắn vừa suy tư, không khỏi nở nụ cười.
Sài Đạt Tiến không có phản ứng chỉ xoa xoa tay, cẩn thận nhảy loạn: " Phát tài rồi!"
Tế Vô Nhai nào biết tâm tư của đám người này, điên cuồng phát tiết một trận rốt cuộc cũng bình tĩnh trở lại, vỗ vỗ bả vai Tần Tiểu Thiên, hỏi: " Tiểu Thiên, ngươi là người ở nơi nào?"
Tần Tiểu Thiên nói: " Là từ địa cầu tới, ngươi có nghe nói không?"
Nạp Thiện kinh ngạc nói: " Truyền tống trận ở địa cầu đã sớm bị phong bế rồi, ngươi không ngờ...nga, là thủ đoạn của Xích Minh sư thúc."
Tế Vô Nhai nhất thời cảm giác được Tần Tiểu Thiên thân thiết vô cùng, cười nói: " Chúng ta là đồng hương a, ta cũng từ địa cầu đi ra đó."
Tần Tiểu Thiên mừng rỡ vô cùng, cảm giác đồng hương phi thường tốt, đây chính là lần đầu tiên bên ngoài tinh cầu gặp được đồng hương. Hắn đưa tay nói: " Ngươi...ngươi cũng như vậy a, ha ha, chào ngươi, chào ngươi! Không ngờ gặp được đồng hương." Hai người bắt tay nhau, liên tục lắc mạnh không ngừng.
Sài Đạt Tiến rùng mình một cái: đây là lễ tiết cổ quái gì, hai đại nam nhân lại nắm chặt tay nhau không buông.
Tế Vô Nhai cười nói: " Ở Nguyên Giới, người địa cầu có rất nhiều."
Tần Tiểu Thiên có một loại cảm giác rất quái dị: " Người địa cầu? Ác, chỉ cần không phải là người hỏa tinh là tốt rồi."
Nạp Thiện hỏi: " Tiểu sư đệ, ngươi ở chỗ này làm chi?"
Tần Tiểu Thiên nói: " Thu thập tài liệu luyện khí, còn có thể làm gì?"
" Tài liệu?" Tế Vô Nhai cười nói: " Cần tài liệu gì? Ta có không ít tài liệu, a a, Tiểu Thiên nếu cần, ta tặng cho ngươi." Hắn thản nhiên nói.
Nạp Thiện cũng nói: " Luyện khí tài liệu thì có nhiều, muốn cái gì nói cho ta biết, Trọng Huyền Phái có đủ các loại tài liệu luyện khí, còn có một ít đồ vật xuất sản từ tiên giới, ân, chẳng lẽ sư tôn ngươi không cho ngươi tài liệu luyện khí cơ bản hay sao?"
Sài Đạt Tiến ba người đôi mắt tỏa ánh sáng, một đám nhìn Tế Vô Nhai và Nạp Thiên không chớp mắt.
Ai ngờ lần này Tần Tiểu Thiên cũng không lĩnh tình, hắn cười nói: " Tự mình động thủ, phong y túc thực( thuận thế là đủ), tự mình đi thải tập đồ vật mới chính đáng, a a, không cần cho ta."
Nạp Thiện sửng sốt, sờ sờ đầu trọc cười to, khen: " Tốt!"
" Tốt con khỉ!" Ba người Sài Đạt Tiến mắng to trong lòng, trên mặt cũng không dám toát ra.
Tế Vô Nhai cũng không có để ý, nói: " Tốt lắm, sau này ta cũng cùng các ngươi đi thu tập tài liệu, hắc hắc." Trừ ra tự do, hắn cái gì cũng không muốn, những đồ vật mà người tu chân khác cầu xin mới có, với hắn mà nói giống như phân thổ, còn về phần địa vị và bối phận, hắn lại càng chán ghét thống tuyệt.
Hắn hỏi: " Chuẩn bị đi chơi địa phương nào? Ai, đúng rồi, nghe nói Thản Bang Tinh chơi rất vui, có cái gì đại lục, còn có Oan Hồn Hải xuất sản rất nhiều vật phẩm kỳ lạ, đầu trọc, trước kia ngươi nói với ta từng xông xáo qua ở nơi đó, đúng rồi, Mạt Bổn sư điệt ở Tây đại lục của Thản Bang Tinh!"
Nạp Thiện không khỏi thở dài, chính mình ngày đó ở Thản Bang Tinh gặp được Lý Cường, mà đi lên con đường tu chân, khi đó quả thật là một đoạn kinh nghiệm khó quên. Hắn thật lâu không nói gì.
" Ai, đầu trọc, nói chuyện a, có đi hay không? Ta đối với Mãng Nguyên di chỉ của Tây đại lục...và cái kia Phật tông di chỉ cảm thấy rất hứng thú, lần trước nghe Mị nhi tỷ tỷ nói qua, nàng cũng rất muốn trở về Tây đại lục xem một chút." Tế Vô Nhai nói liên tục không ngừng.
Nạp Thiện có chút động tâm.
Từ sau khi đến Nguyên Giới, hắn cũng rất ít đi ra ngoài, chỉ ở trong môn phái tu luyện, lần này nếu không phải vì trợ giúp bằng hữu độ kiếp, hơn nữa không phải Tế Vô Nhai lôi kéo dây dưa liều mạng dày mặt đòi tới, mấy lão huynh đệ bọn họ cũng sẽ không đi tới Tiềm Kiệt Tinh.
Không nghĩ tới, lại ở Ô Hải gặp được đệ tử Xích Minh, Tế Vô Nhai nhân cơ hội lại cứ dây dưa nhất định không chịu đi. Một khi ra Nguyên Giới, đừng nói là Tế Vô Nhai, ngay cả chính hắn cũng không nguyện lập tức trở về.
Nạp Thiện đã có tu vi Hợp Thể sơ kỳ, ở tu chân giới có thể xem như là đứng ở đỉnh kim tự tháp, nhưng hắn cũng là dựa vào linh đan tác dụng mới đạt tới cảnh giới tối cao như vậy.
Lúc đầu hắn ở chỗ Lý Cường xong được một viên thần đan, phục dùng xong thì nhờ tiên nhân Hầu Phích Tịnh trợ giúp, từ Phân Thần sơ kỳ trực tiếp bước vào Hợp Thể sơ kỳ.
Hắn và Tế Vô Nhai không có trường hợp giống nhau, tu vi hắn cũng đủ, cảnh giới lại không đủ. Một khi tiến vào Độ Kiếp kỳ, rất có thể khó bảo toàn mạng nhỏ, bởi vậy, hắn cũng cần phải thông qua lịch lãm mới có thể tăng lên cảnh giới của chính mình.
Nạp Thiện nói: " Thản Bang Tinh...vậy đi Thản Bang Tinh, Tiểu Thiên, các ngươi cũng đi cùng." Trước kia hắn từng làm qua ác phách trong Hắc Ngục, trong lời nói có một phần khí phách.
Ở trên thế giới này, hắn chỉ bội phục số ít vài người, giống như người của tu chân giới thì có rất ít người hắn xem vào mắt.
Tần Tiểu Thiên vẫn còn đang do dự, Tế Vô Nhai nói: " Tán thành thì nhấc tay!" Hắn nhấc tay đầu tiên.
Nạp Thiện nói: " Ta tán thành."
Sài Đạt Tiến lập tức giơ lên hai tay, Trương Thuần và Đào Thường Khí cũng học theo cũng giơ lên hai tay, làm cho Tần Tiểu Thiên bật cười, nói: " Được rồi, đi cùng, uy, tài mê, Trương Thuần, Thường Khí, đó không phải là nhấc tay, mà là đầu hàng!"
Trương Thuần nhìn lên hai tay, vội vàng để xuống một tay, tay kia vẫn như cũ giơ lên thật cao, tựa như một cây cột cờ. Cơ hội này vô luận như thế nào cũng không thể bỏ qua.
Bất kể là Sài Đạt Tiến hay là Trương Thuần và Đào Thường Khí, tâm lý mọi người đều cũng hiểu rõ ràng, chỉ cần có thể thân thiết quen thuộc với mấy người Nạp Thiện, thì cũng giống như sắp bước được vào cao tầng của tu chân giới.
Ba người lăn lộn nhiều năm ở tu chân giới như vậy, có thể bằng vào năng lực chính mình tu luyện cho tới tu vi bây giờ, đương nhiên ai cũng là người tinh minh. So sánh với họ mà nói, kiến thức của Tần Tiểu Thiên và Tế Vô Nhai còn kém rất nhiều.
Tế Vô Nhai có một loại tính nết của một thiếu gia, nhưng lại có một đặc điểm, một khi xem người khác là bằng hữu, sẽ thật lòng đối đãi, tuyệt đối không có bất cứ tâm cơ gì. Đối với hắn mà nói, không có thứ gì quan trọng hơn so với bằng hữu, tính tình này có chút tương tự như Lý Cường.
Thái độ Tần Tiểu Thiên khi kết giao với bằng hữu cũng không khác với Tế Vô Nhai, trước kia hắn không có bằng hữu, cho nên đối với bằng hữu rất trân quý. Sau khi hai người gặp mặt, chỉ mấy ngày thời gian, đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ, cho dù là nói đùa, cũng rất nhanh lĩnh hội được ý tứ của đối phương. Tế Vô Nhai vô cùng vui vẻ, yêu cầu cùng Tần Tiểu Thiên kết bái huynh đệ, nếu không phải Nạp Thiện cực lực khuyên can, hai người thiếu chút nữa đã khấu đầu bái lạy nhau kết tình huynh đệ.
Đi Thản Bang Tinh là phải trải qua Phong Duyên Tinh, truyền tống trận của Phong Duyên Tinh tựa như một xu nữu giao thông, có thể đi tới rất nhiều tinh cầu. Thông qua truyền tống trận, Tần Tiểu Thiên sáu người thuận lợi đi tới Tây đại lục tại Thản Bang Tinh.
" Cũng còn như cũ...lúc ta rời đi cũng giống như vậy!"
Trừ ra cảm khái thì cũng chỉ là cảm khái, Nạp Thiện híp mắt ngắm nhìn đường núi uốn khúc phập phồng, đã lâu không đến của mảnh đất Tây đại lục, chuyện cũ như nước thủy triều nhảy lên trái tim.
" Khảm Khảm Kỳ...Khố Bột...Nạp Nạp Đôn...Mạt Bổn..Lam Tưu công chúa..." Hắn nhỏ giọng nhắc tới: "...Không biết bọn họ vẫn còn sống hay là đã vắng mặt?"
Tần Tiểu Thiên nhỏ giọng nói: " Sư huynh đang nhắc tới cái gì vậy?"
Tế Vô Nhai lắc đầu nói: " Không biết, dường như là tên người, phát âm là lạ."
Trương Thuần cười nói: " Có lẽ là ngữ ngôn của tinh cầu khác...ha ha."
Nạp Thiện đưa tay vỗ Trương Thuần một cái, cười mắng: " Thỏ tể tử, ta nói chính là ngữ ngôn của ngoại tinh! Ha ha." Với tu vi Hợp Thể kỳ, một cái tát ngay sau lưng Trương Thuần, làm hắn lập tức bay ra ngoài.
Trong tiếng kêu oa oa quái dị, hắn lại bay trở về, nước mắt uông uông nói: " Tiền bối, sao lại đánh ta?"
Nạp Thiện sờ sờ cái đầu trọc, ngượng ngùng nói: " Ai, xin lỗi a, ta là vô tình...đừng khóc, đừng khóc...cho ngươi cái này.." Hắn móc ra một thanh phi kiếm, đưa tới.
Trương Thuần cười toét miệng, luôn miệng nói tạ ơn. Không nghĩ tới khó hiểu bị một cái tát, lại khó hiểu có được một thanh phi kiếm, thật sự là mừng rỡ. Đó là một thanh phi kiếm dài tám tấc, quang hoa lam oánh oánh chảy xuôi trên thân kiếm, cảm giác lạnh như băng đâm thẳng da thịt, mặc dù không tính là cực phẩm hảo kiếm, nhưng dường như còn mạnh hơn phi kiếm của Trương Thuần không biết bao nhiêu lần.
Đào Thường Khí hâm mộ không thôi, nhịn không được nói: " Tiền bối, ngươi cũng đánh ta một cái đi...phi kiếm a." Trong lòng hắn tự ai tự oán: " Chỉ một cái tát, đổi lại một thanh phi kiếm tốt, ai, vừa rồi ta làm gì chứ? Ngu muốn chết...ta là tên ngu ngốc!"
Nạp Thiện nói với Trương Thuần: " Thanh phi kiếm này không có tên, là do trước kia ta luyện ra chơi, phẩm chất thì như ngươi dùng là đủ rồi." Dù có phi kiếm cao cấp, Trương Thuần không dùng được, cũng dễ dàng khiến cho người khác động lòng tham.
Hắn nhắc nhở: " Ngươi có thể luyện chế lần nữa, dùng phi kiếm của mình hợp luyện, ân, ta cho ngươi một pháp môn luyện khí." Hắn đưa cho Trương Thuần một ngọc đồng giản màu nâu.
Tế Vô Nhai nhìn thoáng qua, nói: " Đầu trọc, phi kiếm như thế ngươi cũng đem tặng người? Phẩm chất quá kém đi thôi."
Nạp Thiện nhàn nhạt nói: " Ngốc! Cho hắn một thanh cực phẩm phi kiếm, đó là hại hắn...đừng trừng ta, cực phẩm phi kiếm của ngươi không giống, là phi kiếm do tổ sư gia đưa cho ngươi..là chuyên môn vì ngươi luyện chế, trên đời này, có người tu chân nào có phúc khí như ngươi vậy, đó là phi kiếm do tiên nhân luyện chế...nếu không phải ngươi là tiểu sư thúc của ta, ta đã nhịn không được mà muốn đánh ngươi, những lời nói linh tinh nên ít nói một chút!"
Tế Vô Nhai nhất thời hờn giận, lôi kéo Tần Tiểu Thiên nói: " Huynh đệ, ngươi xem...ta mệnh khổ a, sư điệt giáo huấn sư thúc, ai.."
Tần Tiểu Thiên không ngừng cười, nói: " Hắn là quan tâm ngươi, bằng không đã không để ý tới ngươi."
" Tổn thương tự tôn a!" Tế Vô Nhai bất đắc dĩ thở dài nói.
Truyền tống trận trên đỉnh núi không ngờ lại liên tục bận rộn, trong lúc Nạp Thiện còn đang cảm khái, đã có hai nhóm người tu chân đi tới Thản Bang Tinh. Sài Đạt Tiến có chút kỳ quái, tiến lên ngăn cản một người tu chân, hỏi: " Xin hỏi...các ngươi đang đi nơi nào vậy?"
Người tu chân kia có chút không nhịn được nói: " Đi Phật tông di chỉ!" Không đợi Sài Đạt Tiến hỏi nữa, lập tức phun ra phi kiếm rời đi, dáng vẻ thập phần vội vàng.
Ngay sau đó, lại có bảy, tám người tu chân từ trong truyền tống trận đi ra.
Sài Đạt Tiến nói: " Không đúng, nhất định có chuyện gì phát sinh."