Cung nữ đưa Carol về lại nơi cô ở, vừa trở về nơi mình đã sống suốt nửa tháng qua, Carol lại bắt đầu suy nghĩ trong lo sợ. Hiện giờ cô đang sống ở Ai Cập cổ đại là quá khứ của 3000 năm về trước, cách duy nhất để cô có thể trở về chính là Asisu.
Người mà hiện nay không nhớ ra cô là ai, khó khăn lắm mới tiếp cận được cô ấy, người trong hoàng tộc không phải nói muốn gặp là gặp được đâu. Chỉ còn cách tạm thời ở lại bên cạnh Asisu chờ đợi, nhất định Carol sẽ khiến Asisu nhớ ra mình và thuyết phục chị ấy đưa cô về.
Một Asisu lúc nào cũng dịu dàng chăm sóc ở bên cô trong lúc cô còn ở Cairo như đang hiện hữu trước mắt cô lúc này. Việc Asisu hãm hại gia đình Carol có lẽ vì sự hiểu lầm nào đó chăng, chị ấy đã cứu mạng cô hai lần kia mà? Asisu nhất định sẽ giúp cô!
Nhưng nếu muốn bắt cô làm nô lệ thì cô quyết không bằng lòng, một người đến từ nước Mỹ hiện đại dân chủ như cô làm sao có thể chấp nhận được. Nhắc đến nô lệ, nỗi lo lắng của Carol lại chuyển hướng sang mẹ con Sechi.
Tên pharaoh đó tàn bạo như vậy còn nhẫn tâm chém chị gái của mình không thương tiếc đến nỗi bây giờ Asisu vẫn chưa thể xuống giường đi lại, nếu hắn phát hiện mẹ con Sechi cưu mang cô trong nhà mình sẽ ra sao đây? Carol ôm đầu sợ hãi, cuối cùng cô quyết định bằng mọi giá phải gặp cho được bọn họ.
Len lén quan sát xung quanh không thấy ai, Carol dùng một tấm vải che đi mái tóc và trùm kín khuôn mặt lại, men theo hành lang mà đi. Trên đường đi cô liên tục cúi gằm đầu, nên cô không phát hiện ra phía trước có người đang di chuyển ngược lại.
"Ầm!."
Carol va phải người ấy rồi ngã lăn xuống đất, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì xung quanh cô đã lóe lên ánh sáng của đao kiếm: "To gan! Dám bất kính với pharaoh! Ngươi là người ở đâu nhìn rất khả nghi!." Unasu cầm kiếm chỉa về phía Carol.
Carol sợ hãi cuộn người lại: "Đừng! Đừng giết tôi!." Menfuisu liếc mắt nhìn cô một cái lập tức nổi giận lôi đình, quát: "Lại là ngươi? Không phải ta đã sai người giam ả ta lại rồi sao? Ả ta trốn ngục?."
Carol xua tay liên hồi luôn miệng nói: "Không, không phải! Là Asisu đã cứu tôi ra . . . tôi không vượt ngục. . ." Menfuisu nghe được Carol nhắc đến tên Asisu thì càng thêm giận dữ: "Láo xược! Đã vượt ngục còn dám xúc phạm nữ hoàng của Ai Cập. Người đâu mau lôi ả ta. . ."
"Xin pharaoh bớt giận!." Hassan từ đâu đến khom người chào Menfuisu, Menfuisu nhìn thấy Hassan cũng dịu bớt phần nào cơn nóng giận: "Không cần đa lễ Hassan, tình hình nữ hoàng thế nào rồi!.". Hassan đứng thẳng người lên, nhìn thẳng vào Menfuisu: "Khởi bẩm pharaoh đáng kính, nhờ phúc của thần Hapy vĩ đại chở che, lệnh bà Asisu đã tỉnh lại rồi thưa ngài. Nghe tin pharaoh đang đến, lệnh bà đã cho tôi ra nghênh đón ngài.".
Menfuisu mừng rỡ: "Thật vậy sao? Asisu đã tỉnh rồi à? Mau mau đi xem thế nào!.", lúc này Hassan mới liếc mắt nhìn đến Carol đang run rẩy dưới chân pharaoh: "Cô gái này nghe tin lệnh bà vì mình mà trọng thương đã xin phép thần đến tế điện để cầu nguyện cho lệnh bà mau chóng hồi phục. Thần đã sợ rằng cô ta sẽ lạc đường, ai ngờ không ngoài dự đoán, xin phép ngài cho thần được đưa cô gái này đi. Vì chính lệnh bà đã ân chuẩn cho cô ta rời khỏi nhà giam và ở lại tẩm điện của người.".
Menfuisu chán ghét nhìn Carol, không thèm để ý đến cô nữa mà bước thẳng qua người cô tiến nhanh đến tẩm cung của Asisu. Hassan đợi Menfuisu đi khỏi, mới sắt đá nhìn Carol dưới đất: "Ngươi tính trốn khỏi cung sao?." Carol lắc đầu liên tục: "Không! Không đâu! Tôi chỉ muốn đi. . . thăm Sechi. . .". Hassan cúi người nắm lấy một cánh tay cô mà kéo giật lên khiến cô đau đến chảy cả nước mắt: "Ta nói cho ngươi biết! Asisu có thể cứu mạng ngươi bây giờ nhưng ta thì lại có thể săn giết ngươi cả đời. Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời nàng cho ta, ngay cả đến việc tự bảo vệ bản thân mình cũng không có thì đừng mơ đến bảo vệ ai khác.".
"Phịch!." Hassan ném Carol xuống mặt đất, cô gái bật khóc thút thít con người này thật đáng sợ, khác hẳn vẻ dịu dàng khi đối diện với Asisu. "Nàng đã nói ngươi khôgh cần bận tâm thì không cần bận tâm, mẹ con Sephora đã được nàng an bài nửa đời sau sung túc không cần lo lắng. Bằng bản thân ngươi dù có đi gặp họ thì đã giúp ích gì được, đừng để ta nổi giận Carol. Lần sau sẽ không may mắn thoát khỏi lưỡi kiếm của pharaoh như lần này nữa đâu!.".
Hassan lạnh lùng hất đầu với cảnh vệ phía sau, họ tiến lại kéo cô đi: "Các người. . . muốn đưa ta đi đâu?. . . Buông ta ra!." Carol hét lên vùng vẫy thoát khỏi tay cảnh vệ. Hassan không có đủ kiên nhẫn trực tiếp gật đầu khiến cảnh vệ mạnh tay bắt được Carol: "Không phải ngươi đến thần điện cầu nguyện cho nữ hoàng sao? Đến đó mà cầu khẩn ơn lành cho ngươi đi!.".
Cảnh vệ lôi Carol đang kêu khóc đi, mọi người xung quanh đều e sợ Hassan, đại nhân Hassan nổi tiếng là người hòa nhã dể gần. Chỉ cần đừng đụng vào điểm chết của ngài, ngài sẽ không ra tay với bất kỳ ai, mà điểm chết của đại nhân Hassan lại chính là lệnh bà Asisu.
Nữ nô lệ kia khiến lệnh bà của bọn họ bị thương trong lòng họ khó chịu một thì đại nhân Hassan phải căm phẫn đến cả trăm lần. Quả thật ngài ấy rất trung thành với lệnh bà Asisu! Hassan quay về cung của Asisu, ai đụng đến nàng hắn sẽ khiến kẻ ấy trả giá gấp trăm lần, bất kể kẻ ấy có là ai.
Menfuisu chưa bước vào cửa cung điện đã nghe được tiếng cười của Asisu và lời cằn nhằn của Ari: "Lệnh bà! Người mới khỏe lại không nên chơi đùa cùng Kamun như vậy!." Asisu bỏ ngoài tai lời nói của Ari, dụi đầu mình vào cái bờm mềm mại của Kamun mà cười khúc khích.
Menfuisu bước vào trong cung điện, đưa mắt nhìn Asisu, ở bên ngoài mái hiên tràn ngập ánh nắng có trải một tấm lông thú dày trắng muốt. Con sư tử Kamun nằm sưởi nắng trên tấm thảm đầu ngẩng rất cao, còn Asisu lại dựa sấp cả thân trên vào người nó, quay cái lưng bị thương về phía ánh mặt trời còn đầu thì gác lên bộ lông của Kamun.
Nàng bất giác ngẩng đầu lên trông thấy hắn, lập tức mỉm cười rạng rỡ: "Đệ đến thăm ta à?." Hắn bước nhanh về phía nàng, con sư tử khẽ mở mắt há miệng lè lưỡi liếm tay hắn thay lời chào đón. Hắn đưa bàn tay còn lại lên vuốt ve khuôn mặt nàng: "Đã khỏe hơn chưa? Sao lại xuống giường rồi?."
Asisu vò cái đầu của Kamun kéo nó ra khỏi tay Menfuisu: "Hassan đã nói tỷ nên sưởi nắng một chút, rất có lợi cho vết thương. Tinh thần cũng thoải mái hơn thật!." Kamun bất mãn quay đầu nhìn nàng, bị nàng áp đầu mình vào đầu nó dụi dụi hệt như một chú mèo con. Kamun chỉ hiền lành trước mặt Asisu mà thôi, ngoài nàng ra không ai áp chế được nó cả.
"Nhưng chắc Hassan cũng không cho phép mang Kamun cùng nàng sưởi nắng chứ?." Menfuisu nhướng lông mày nhìn nàng, nàng tinh nghịch tránh đầu khỏi cái lưỡi của Kamun đang liếm loạn xạ mặt mình : "Không cho nhưng cũng đâu nói là cấm!.". Hắn bất lực lắc đầu với nàng, nàng rất bướng bỉnh muốn làm cái gì thì không ai ngăn được, từ nhỏ đã như vậy rồi, hắn là người nàng thương yêu nhất nhưng đôi lúc cũng bị nàng chèn ép phải làm theo ý nàng.
Đến bây giờ vẫn vậy tính cách bướng bỉnh mãi mãi không thay đổi, hắn cúi xuống gọi tên nàng: "Asisu!." Asisu cũng ngẩng đầu lên đáp lời hắn: "Hả?.". Nụ hôn của hắn bao trùm lấy môi nàng, dịu dàng nhưng đầy sự chiếm hữu: "Asisu! Nhân danh hoàng đế Menfuisu, pharaoh của Ai Cập, trước mặt thần Hapy và thần Ra làm chứng pharaoh Menfuisu xin được cầu hôn với nữ hoàng Asisu, mong nàng hãy làm vợ của ta, nắm lấy tay ta đi suốt quãng đời còn lại, trở thành đệ nhất hoàng phi của Ai Cập!.".
Menfuisu đưa ra lời cầu hôn với Asisu trong sự sững sờ của mọi người, Ari bên cạnh vui mừng đến chảy nước mắt, lệnh bà của họ cuối cùng cũng có thể trở thành đệ nhất hoàng phi Ai Cập rồi. Tình cảm giữa Menfuisu và Asisu đã trở thành giai thoại đẹp, ai ai cũng chứng kiến thấy, nay sẽ có hồi kết hạnh phúc làm người khác đều chờ mong.
Asisu nhìn sâu vào đôi mắt của hắn, nàng trả lời rõ ràng từng chữ: "Ta không đồng ý!.", lời nàng nói như sét đánh ngang tai mọi người. Ari quỳ ngay xuống lắp bắp nhìn nàng: "Lệnh . . . bà . . . lệnh bà!.". Mọi người nín thở chờ đợi cơn nóng giận của pharaoh ập xuống, vị hoàng đế này nổi tiếng là tàn bạo và không chịu nổi ai thách thức mình.
Mà nay lệnh bà của họ lại thách thức lòng tự tôn của một pharaoh như thế ư? Hậu quả thật không dám nghĩ đến. Nhưng có ai ngờ Menfuisu lại không hề tức giận, ngược lại còn thoải mái nằm sưởi nắng cạnh nàng: "Ta biết tỷ nhất định không đồng ý. Ta cũng không có ý định lắng nghe ý kiến của tỷ. Ta chỉ thông báo cho tỷ mà thôi!. Vào hai tháng nữa đến sinh nhật tròn mười tám tuổi của tỷ, hoàng cung sẽ tổ chức ăn mừng linh đình. Đến lúc này ta sẽ công bố hôn sự của chúng ta!.".
Asisu cũng không nói gì thêm, tựa vào Kamun mà ngủ tự lúc nào. Nắng nhảy múa trên cơ thể nhỏ bé, thắp sáng từng làn da mái tóc, những người xung quanh im lặng không quấy rầy giấc ngủ của nàng. Tất cả đắm chìm trong hình dáng xinh đẹp tựa nữ thần tái sinh!
Carol bị cảnh vệ ném vào thần điện, xung quanh đầy người canh gác, ở nơi tăm tối và nghi ngút khói hương này làm Carol sợ. Nàng cuộn người dưới chân tượng thần Hapy, những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống: "Mẹ, anh Raian. . . con muốn về nhà. . ." Trong góc tối của thần điện, Carol không biết có một đôi mắt đang quan sát nàng.
Hắn mặt trên người lễ phục quan tư tế, cái đầu hói và thân hình béo đẫy đà, nếu không có cảnh vệ vây quanh, hắn đã đến gần nàng rồi. Ôi! Mái tóc vàng rực rỡ kia, nữ thần giáng thế của lòng hắn. Kaputa, hắn đã yêu nàng mất rồi, ước gì được chạm vào nàng một lần nhỉ. Chỉ một lần cũng đủ rồi!
Ruka thà chiụ đựng sự lạnh lùng của Asisu còn hơn tính cách thích chỉnh người này của nàng, hắn chật vật bò từ xe chở gia súc ra bên ngoài. Người hắn hôi thối toàn mùi phân heo không chịu được!
Cũng do cửa khẩu đột nhiên thắt chặt an ninh, hắn không cách nào trà trộn vào được mới phải lựa chọn cách trốn trong xe chở gia súc. Ai ngờ vừa bước xuống khỏi xe, hắn đã gặp ngay khuôn mặt tươi cười của Hassan: "Lệnh bà có lời gửi đến cậu! Lần sau muốn ghé thăm chỉ cần nói trước một tiếng không cần vất vả chui xe bò làm gì!."
Ruka nghiến răng than trời, hoàng tử à! Thần khổ quá đi mà! Asisu nhận được tin bồ câu Hassan chuyển về, ôm bụng cười không ngớt.
"Ruka! Năm đó ngươi dám mật báo với Assyria hại em trai ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi!." Asisu hậm hực nói, thế nên cổ nhân chỉ dạy không sai, thà đắc tội với tiểu nhân còn hơn đắc tội với đàn bà.
Cung nữ đưa Carol về lại nơi cô ở, vừa trở về nơi mình đã sống suốt nửa tháng qua, Carol lại bắt đầu suy nghĩ trong lo sợ. Hiện giờ cô đang sống ở Ai Cập cổ đại là quá khứ của năm về trước, cách duy nhất để cô có thể trở về chính là Asisu.
Người mà hiện nay không nhớ ra cô là ai, khó khăn lắm mới tiếp cận được cô ấy, người trong hoàng tộc không phải nói muốn gặp là gặp được đâu. Chỉ còn cách tạm thời ở lại bên cạnh Asisu chờ đợi, nhất định Carol sẽ khiến Asisu nhớ ra mình và thuyết phục chị ấy đưa cô về.
Một Asisu lúc nào cũng dịu dàng chăm sóc ở bên cô trong lúc cô còn ở Cairo như đang hiện hữu trước mắt cô lúc này. Việc Asisu hãm hại gia đình Carol có lẽ vì sự hiểu lầm nào đó chăng, chị ấy đã cứu mạng cô hai lần kia mà? Asisu nhất định sẽ giúp cô!
Nhưng nếu muốn bắt cô làm nô lệ thì cô quyết không bằng lòng, một người đến từ nước Mỹ hiện đại dân chủ như cô làm sao có thể chấp nhận được. Nhắc đến nô lệ, nỗi lo lắng của Carol lại chuyển hướng sang mẹ con Sechi.
Tên pharaoh đó tàn bạo như vậy còn nhẫn tâm chém chị gái của mình không thương tiếc đến nỗi bây giờ Asisu vẫn chưa thể xuống giường đi lại, nếu hắn phát hiện mẹ con Sechi cưu mang cô trong nhà mình sẽ ra sao đây? Carol ôm đầu sợ hãi, cuối cùng cô quyết định bằng mọi giá phải gặp cho được bọn họ.
Len lén quan sát xung quanh không thấy ai, Carol dùng một tấm vải che đi mái tóc và trùm kín khuôn mặt lại, men theo hành lang mà đi. Trên đường đi cô liên tục cúi gằm đầu, nên cô không phát hiện ra phía trước có người đang di chuyển ngược lại.
"Ầm!."
Carol va phải người ấy rồi ngã lăn xuống đất, chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì xung quanh cô đã lóe lên ánh sáng của đao kiếm: "To gan! Dám bất kính với pharaoh! Ngươi là người ở đâu nhìn rất khả nghi!." Unasu cầm kiếm chỉa về phía Carol.
Carol sợ hãi cuộn người lại: "Đừng! Đừng giết tôi!." Menfuisu liếc mắt nhìn cô một cái lập tức nổi giận lôi đình, quát: "Lại là ngươi? Không phải ta đã sai người giam ả ta lại rồi sao? Ả ta trốn ngục?."
Carol xua tay liên hồi luôn miệng nói: "Không, không phải! Là Asisu đã cứu tôi ra . . . tôi không vượt ngục. . ." Menfuisu nghe được Carol nhắc đến tên Asisu thì càng thêm giận dữ: "Láo xược! Đã vượt ngục còn dám xúc phạm nữ hoàng của Ai Cập. Người đâu mau lôi ả ta. . ."
"Xin pharaoh bớt giận!." Hassan từ đâu đến khom người chào Menfuisu, Menfuisu nhìn thấy Hassan cũng dịu bớt phần nào cơn nóng giận: "Không cần đa lễ Hassan, tình hình nữ hoàng thế nào rồi!.". Hassan đứng thẳng người lên, nhìn thẳng vào Menfuisu: "Khởi bẩm pharaoh đáng kính, nhờ phúc của thần Hapy vĩ đại chở che, lệnh bà Asisu đã tỉnh lại rồi thưa ngài. Nghe tin pharaoh đang đến, lệnh bà đã cho tôi ra nghênh đón ngài.".
Menfuisu mừng rỡ: "Thật vậy sao? Asisu đã tỉnh rồi à? Mau mau đi xem thế nào!.", lúc này Hassan mới liếc mắt nhìn đến Carol đang run rẩy dưới chân pharaoh: "Cô gái này nghe tin lệnh bà vì mình mà trọng thương đã xin phép thần đến tế điện để cầu nguyện cho lệnh bà mau chóng hồi phục. Thần đã sợ rằng cô ta sẽ lạc đường, ai ngờ không ngoài dự đoán, xin phép ngài cho thần được đưa cô gái này đi. Vì chính lệnh bà đã ân chuẩn cho cô ta rời khỏi nhà giam và ở lại tẩm điện của người.".
Menfuisu chán ghét nhìn Carol, không thèm để ý đến cô nữa mà bước thẳng qua người cô tiến nhanh đến tẩm cung của Asisu. Hassan đợi Menfuisu đi khỏi, mới sắt đá nhìn Carol dưới đất: "Ngươi tính trốn khỏi cung sao?." Carol lắc đầu liên tục: "Không! Không đâu! Tôi chỉ muốn đi. . . thăm Sechi. . .". Hassan cúi người nắm lấy một cánh tay cô mà kéo giật lên khiến cô đau đến chảy cả nước mắt: "Ta nói cho ngươi biết! Asisu có thể cứu mạng ngươi bây giờ nhưng ta thì lại có thể săn giết ngươi cả đời. Tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn nghe lời nàng cho ta, ngay cả đến việc tự bảo vệ bản thân mình cũng không có thì đừng mơ đến bảo vệ ai khác.".
"Phịch!." Hassan ném Carol xuống mặt đất, cô gái bật khóc thút thít con người này thật đáng sợ, khác hẳn vẻ dịu dàng khi đối diện với Asisu. "Nàng đã nói ngươi khôgh cần bận tâm thì không cần bận tâm, mẹ con Sephora đã được nàng an bài nửa đời sau sung túc không cần lo lắng. Bằng bản thân ngươi dù có đi gặp họ thì đã giúp ích gì được, đừng để ta nổi giận Carol. Lần sau sẽ không may mắn thoát khỏi lưỡi kiếm của pharaoh như lần này nữa đâu!.".
Hassan lạnh lùng hất đầu với cảnh vệ phía sau, họ tiến lại kéo cô đi: "Các người. . . muốn đưa ta đi đâu?. . . Buông ta ra!." Carol hét lên vùng vẫy thoát khỏi tay cảnh vệ. Hassan không có đủ kiên nhẫn trực tiếp gật đầu khiến cảnh vệ mạnh tay bắt được Carol: "Không phải ngươi đến thần điện cầu nguyện cho nữ hoàng sao? Đến đó mà cầu khẩn ơn lành cho ngươi đi!.".
Cảnh vệ lôi Carol đang kêu khóc đi, mọi người xung quanh đều e sợ Hassan, đại nhân Hassan nổi tiếng là người hòa nhã dể gần. Chỉ cần đừng đụng vào điểm chết của ngài, ngài sẽ không ra tay với bất kỳ ai, mà điểm chết của đại nhân Hassan lại chính là lệnh bà Asisu.
Nữ nô lệ kia khiến lệnh bà của bọn họ bị thương trong lòng họ khó chịu một thì đại nhân Hassan phải căm phẫn đến cả trăm lần. Quả thật ngài ấy rất trung thành với lệnh bà Asisu! Hassan quay về cung của Asisu, ai đụng đến nàng hắn sẽ khiến kẻ ấy trả giá gấp trăm lần, bất kể kẻ ấy có là ai.
Menfuisu chưa bước vào cửa cung điện đã nghe được tiếng cười của Asisu và lời cằn nhằn của Ari: "Lệnh bà! Người mới khỏe lại không nên chơi đùa cùng Kamun như vậy!." Asisu bỏ ngoài tai lời nói của Ari, dụi đầu mình vào cái bờm mềm mại của Kamun mà cười khúc khích.
Menfuisu bước vào trong cung điện, đưa mắt nhìn Asisu, ở bên ngoài mái hiên tràn ngập ánh nắng có trải một tấm lông thú dày trắng muốt. Con sư tử Kamun nằm sưởi nắng trên tấm thảm đầu ngẩng rất cao, còn Asisu lại dựa sấp cả thân trên vào người nó, quay cái lưng bị thương về phía ánh mặt trời còn đầu thì gác lên bộ lông của Kamun.
Nàng bất giác ngẩng đầu lên trông thấy hắn, lập tức mỉm cười rạng rỡ: "Đệ đến thăm ta à?." Hắn bước nhanh về phía nàng, con sư tử khẽ mở mắt há miệng lè lưỡi liếm tay hắn thay lời chào đón. Hắn đưa bàn tay còn lại lên vuốt ve khuôn mặt nàng: "Đã khỏe hơn chưa? Sao lại xuống giường rồi?."
Asisu vò cái đầu của Kamun kéo nó ra khỏi tay Menfuisu: "Hassan đã nói tỷ nên sưởi nắng một chút, rất có lợi cho vết thương. Tinh thần cũng thoải mái hơn thật!." Kamun bất mãn quay đầu nhìn nàng, bị nàng áp đầu mình vào đầu nó dụi dụi hệt như một chú mèo con. Kamun chỉ hiền lành trước mặt Asisu mà thôi, ngoài nàng ra không ai áp chế được nó cả.
"Nhưng chắc Hassan cũng không cho phép mang Kamun cùng nàng sưởi nắng chứ?." Menfuisu nhướng lông mày nhìn nàng, nàng tinh nghịch tránh đầu khỏi cái lưỡi của Kamun đang liếm loạn xạ mặt mình : "Không cho nhưng cũng đâu nói là cấm!.". Hắn bất lực lắc đầu với nàng, nàng rất bướng bỉnh muốn làm cái gì thì không ai ngăn được, từ nhỏ đã như vậy rồi, hắn là người nàng thương yêu nhất nhưng đôi lúc cũng bị nàng chèn ép phải làm theo ý nàng.
Đến bây giờ vẫn vậy tính cách bướng bỉnh mãi mãi không thay đổi, hắn cúi xuống gọi tên nàng: "Asisu!." Asisu cũng ngẩng đầu lên đáp lời hắn: "Hả?.". Nụ hôn của hắn bao trùm lấy môi nàng, dịu dàng nhưng đầy sự chiếm hữu: "Asisu! Nhân danh hoàng đế Menfuisu, pharaoh của Ai Cập, trước mặt thần Hapy và thần Ra làm chứng pharaoh Menfuisu xin được cầu hôn với nữ hoàng Asisu, mong nàng hãy làm vợ của ta, nắm lấy tay ta đi suốt quãng đời còn lại, trở thành đệ nhất hoàng phi của Ai Cập!.".
Menfuisu đưa ra lời cầu hôn với Asisu trong sự sững sờ của mọi người, Ari bên cạnh vui mừng đến chảy nước mắt, lệnh bà của họ cuối cùng cũng có thể trở thành đệ nhất hoàng phi Ai Cập rồi. Tình cảm giữa Menfuisu và Asisu đã trở thành giai thoại đẹp, ai ai cũng chứng kiến thấy, nay sẽ có hồi kết hạnh phúc làm người khác đều chờ mong.
Asisu nhìn sâu vào đôi mắt của hắn, nàng trả lời rõ ràng từng chữ: "Ta không đồng ý!.", lời nàng nói như sét đánh ngang tai mọi người. Ari quỳ ngay xuống lắp bắp nhìn nàng: "Lệnh . . . bà . . . lệnh bà!.". Mọi người nín thở chờ đợi cơn nóng giận của pharaoh ập xuống, vị hoàng đế này nổi tiếng là tàn bạo và không chịu nổi ai thách thức mình.
Mà nay lệnh bà của họ lại thách thức lòng tự tôn của một pharaoh như thế ư? Hậu quả thật không dám nghĩ đến. Nhưng có ai ngờ Menfuisu lại không hề tức giận, ngược lại còn thoải mái nằm sưởi nắng cạnh nàng: "Ta biết tỷ nhất định không đồng ý. Ta cũng không có ý định lắng nghe ý kiến của tỷ. Ta chỉ thông báo cho tỷ mà thôi!. Vào hai tháng nữa đến sinh nhật tròn mười tám tuổi của tỷ, hoàng cung sẽ tổ chức ăn mừng linh đình. Đến lúc này ta sẽ công bố hôn sự của chúng ta!.".
Asisu cũng không nói gì thêm, tựa vào Kamun mà ngủ tự lúc nào. Nắng nhảy múa trên cơ thể nhỏ bé, thắp sáng từng làn da mái tóc, những người xung quanh im lặng không quấy rầy giấc ngủ của nàng. Tất cả đắm chìm trong hình dáng xinh đẹp tựa nữ thần tái sinh!
Carol bị cảnh vệ ném vào thần điện, xung quanh đầy người canh gác, ở nơi tăm tối và nghi ngút khói hương này làm Carol sợ. Nàng cuộn người dưới chân tượng thần Hapy, những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống: "Mẹ, anh Raian. . . con muốn về nhà. . ." Trong góc tối của thần điện, Carol không biết có một đôi mắt đang quan sát nàng.
Hắn mặt trên người lễ phục quan tư tế, cái đầu hói và thân hình béo đẫy đà, nếu không có cảnh vệ vây quanh, hắn đã đến gần nàng rồi. Ôi! Mái tóc vàng rực rỡ kia, nữ thần giáng thế của lòng hắn. Kaputa, hắn đã yêu nàng mất rồi, ước gì được chạm vào nàng một lần nhỉ. Chỉ một lần cũng đủ rồi!
Ruka thà chiụ đựng sự lạnh lùng của Asisu còn hơn tính cách thích chỉnh người này của nàng, hắn chật vật bò từ xe chở gia súc ra bên ngoài. Người hắn hôi thối toàn mùi phân heo không chịu được!
Cũng do cửa khẩu đột nhiên thắt chặt an ninh, hắn không cách nào trà trộn vào được mới phải lựa chọn cách trốn trong xe chở gia súc. Ai ngờ vừa bước xuống khỏi xe, hắn đã gặp ngay khuôn mặt tươi cười của Hassan: "Lệnh bà có lời gửi đến cậu! Lần sau muốn ghé thăm chỉ cần nói trước một tiếng không cần vất vả chui xe bò làm gì!."
Ruka nghiến răng than trời, hoàng tử à! Thần khổ quá đi mà! Asisu nhận được tin bồ câu Hassan chuyển về, ôm bụng cười không ngớt.
"Ruka! Năm đó ngươi dám mật báo với Assyria hại em trai ta, ta còn chưa tính sổ với ngươi!." Asisu hậm hực nói, thế nên cổ nhân chỉ dạy không sai, thà đắc tội với tiểu nhân còn hơn đắc tội với đàn bà.