Tạ Tụ hoàn toàn không biết bên ngoài kia đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ vừa đọc y thư, vừa đi nhìn lò dược đang trên lò mà thôi.
Sáng sớm tinh mơ, Khúc Thu Thủy đã dẫn theo các nam sủng rời đi, chỉ để lại một ít thuộc hạ ở đây. Trong mắt bà ta, Tạ Tụ đã bị bà ta phong bế huyệt đạo, hơn nữa lại vì bị Khúc Cửu Nhất hạ cổ nên mới ở lại bên cạnh Khúc Cửu Nhất, để hắn lại đây đúng lúc có thể nghiệm chứng lòng thành của Tạ Tụ.
Bởi vậy, Tạ Tụ không hề thấy căng thẳng.
Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất. Đối với Tạ Tụ, chỉ cần hắn ngây ngốc ở đây, đợi Khúc Cửu Nhất giải quyết xong mọi chuyện rồi tới đón hắn đi là được.
Tạ Tụ biết rất rõ mình đang làm gì.
"Ngươi hình như chẳng hề lo lắng" Tôn An đi từ ngoài vào, thấy bộ dáng yên tĩnh như thường của Tạ Tụ, trong lòng cảm khái vạn phần.
Hắn đúng là trở về từ đại hội võ lâm.
Bây giờ, người trong đại hội võ lâm hầu như đều đuổi theo Phàm Tâm, Khúc Thu Thủy cũng ở trong đó. Tôn An vốn cũng muốn đi theo Khúc Thu Thủy nhưng đám nam sủng tuấn mỹ phi phàm bên cạnh Khúc Thu Thủy kia khiến hắn nhìn mà thấy phiền, hơn nữa bản thân hắn cũng chẳng hợp truy đuổi như vậy nên chỉ có thể tạm thời về đợi trước.
Chờ tới khi Tôn An trở về, thấy Tạ Tụ hoàn toàn không biết gì, trong lòng nảy ra chút hâm mộ, cũng cảm thấy hơi buồn cười.
Tạ Tụ tuyệt đối không giống như lời hắn nói, không hề có chút tình ý nào với Khúc Cửu Nhất. Thứ như tình yêu ấy giống hệt như khi mang thai, vốn là chẳng thể giấu được. Cho dù Khúc Cửu Nhất thật sự hạ cổ với Tạ Tụ, với y thuật của hắn, dẫu có không nhổ được hết thì chẳng lẽ không có cách giảm bớt sao?
Chỉ là Tạ Tụ không muốn rời xa Khúc Cửu Nhất nên kiếm cớ mà thôi.
Khúc Cửu Nhất khác hẳn với mẫu thân Khúc Thu Thủy của y, y thật lòng với Tạ Tụ.
Cũng cùng là đại phu, đơn giản là Tạ Tụ có một khuôn mặt người gặp người thích mà mình lại trông bình thường đến tầm thường, cũng cùng là yêu cung chủ Toái Ngọc Cung mà lại có kết quả hoàn toàn khác.
Bất công vậy sao?
Tuy Tôn An sống nhiều năm nhưng mỗi khi hắn thấy khuôn mặt khiến người khác hận nhất của Tạ Tụ, trong lòng hắn vẫn vô tình có chút ghen tỵ.
Có một số người vừa sinh ra đã nhận được tình yêu tha thiết của ông trời.
Ví dụ như Tạ Tụ còn là được ông trời thiên vị quá đáng.
Nếu hắn có gương mặt như Tạ Tụ, không, cho dù chỉ cần có ba phần tư dung của hắn, bây giờ hắn ta cũng chẳng tới mức chạy mãi phía sau Khúc Thu Thủy. Hắn học tập y thuật nhiều năm như vậy, cũng chỉ có thể sửa Tạ Quyện vốn đã hơi giống với Tạ Tụ thành dáng vẻ như bây giờ.
Nhưng Tạ Quyện dẫu sao vẫn là Tạ Quyện, cho dù đã được hắn động dao kéo thì cũng chẳng thể biến thành Tạ Tụ.
"Ta ở nơi này cũng rất tốt, đương nhiên chẳng có gì phải lo lắng cả" Tạ Tụ quay đầu nhìn Tôn An, thấy sắc mặt hắn không tốt lắm, trong lòng lại có mấy suy đoán, "Hôm nay Tôn tiên sinh về sớm quá, đại hội võ lâm đã xảy ra chuyện gì sao?"
Cửu Nhất có phải lại làm ra chuyện gì rồi không?
Tuy rằng Tôn An chưa từng nhắc tới một chữ nào về Khúc Cửu Nhất nhưng trực giác Tạ Tụ mách bảo có liên quan tới Khúc Cửu Nhất.
"Ngươi có biết người yêu của ngươi, Khúc Cửu Nhất của Toái Ngọc Cung bị người ta đánh lén, trọng thương hôn mê hay không?" Tôn An nhìn thấy bộ dáng thong dong thản nhiên của Tạ Tụ, ác ý trong lòng càng sâu, hắn muốn biết sau khi biết được tình huống của Khúc Cửu Nhất, Tạ Tụ rốt cuộc sẽ có nét mặt như nào?
"Cửu Nhất bị người khác đánh lén?" Tạ Tụ chớp mắt như là chưa phản ứng lại được.
Không phải, ba chữ "bị đánh lén" này hình như không có chút liên quan nào tới Khúc Cửu Nhất.
Thứ cho Tạ Tụ thực sự không thể gắn nó lên người Khúc Cửu Nhất được.
Cũng chẳng phải Tạ Tụ không quan tâm Khúc Cửu Nhất mà đơn thuần là tin tưởng Khúc Cửu Nhất mà thôi.
"Ngươi cho rằng y là tông sư thì có thể thoát được sao?" Tôn An thấy Tạ Tụ còn chưa phản ứng lại thì trên mặt cũng tỏ ra khoan khoái hơn, "Y tin sai người rồi, bị Tuyết Tiêu Tiêu đâm một kiếm thủng ngực, trên thân kiếm còn bôi đầy kịch độc, cho dù y là tông sư, một chốc này chưa chết được nhưng chờ tới khi y tỉnh lại, võ công cũng sẽ thụt lùi, cả đời cũng chẳng thế tiến tới cảnh giới tông sư được nữa. Đáng tiếc, đáng tiếc, nếu không phải y tin sai người thì y cũng chẳng tới mức đi tới bước đường này. Thu Thủy nàng nhìn như quái đản nhưng thực tế, làm việc lại rất tỉ mỉ"
Hắn đã sớm biết Khúc Thu Thủy có gài người ở Toái Ngọc Cung nhưng lại chẳng ngờ được người ấy sẽ là Tuyết Tiêu Tiêu mà thôi. Dù sao, Tuyết Tiêu Tiêu ở trên giang hồ vẫn nổi danh là tâm phúc của Khúc Cửu Nhất.
Bị tâm phúc như vậy phản bội, cho dù Khúc Cửu Nhất có mạnh nữa cũng vô dụng.
"Tuyết Tiêu Tiêu? Một kiếm đâm thủng ngực?"
Tạ Tụ suýt cười thành tiếng.
Chưa nói tới việc người đánh lén là Tuyết Tiêu Tiêu, chỉ nói tới việc kiếm đâm thủng ngực đã là không thể.
Trên người Khúc Cửu Nhất chỉ riêng giáp tơ vàng này, thiên tằm y mà đao kiếm không xuyên qua được cũng đã có vài bộ rồi!
Đúng đó.
Vài bộ.
Trước kia đã nói qua rồi, vì bán Tiêu Dao hoàn mà Toái Ngọc Cung trở nên khá có tiền. Mà trên thế gian này, có rất nhiều chuyện có thể dùng tiền để giải quyết.
Gì mà nguyên vật liệu để đao thương bất nhập suy cho cùng vẫn có rất ít mà còn đắt đỏ.
Nhưng chỉ cần có tiền, dẫu có ít tới đâu cũng vẫn có thể mua được.
Đừng nhìn Khúc Cửu Nhất mặc y phục chỉ là cần hình thức đẹp đẽ cao sang nhưng thực ra, chất liệu mới càng làm tôn lên sự đẹp đẽ, xa xỉ.
Đặc biệt là áo trong còn được dùng thiên tơ tằm cực phẩm để dệt nên.
Gia chủ võ lâm thế gia cũng chỉ dùng một mảnh thiên tơ tằm nho nhỏ bằng lòng bàn tay để bảo vệ ngực của mình mà thôi. Võ trang cả người như Khúc Cửu Nhất thực sự không giống ai!
Bọn họ có cái ham muốn ấy nhưng chẳng có cái (tài) lực ấy.
Thói quen này mãi tới sau khi Khúc Cửu Nhất trở thành tông sư cũng chưa sửa được, ngược lại còn dệt thêm một bộ giáp tơ vàng để mặc bên trong.
Cho dù là bảo kiếm tuyệt thế cũng đừng hòng nghĩ tới việc để lại bất cứ vết tích gì trên người Khúc Cửu Nhất.
Một Khúc Cửu Nhất có võ trang đủ đầy như thế mà Tôn An nói y bị kiếm đâm thủng ngực?
Tạ Tụ nhéo bản thân mình thật đâu mới miễn cưỡng nén lại nụ cười.
Còn cả Tuyết Tiêu Tiêu...
Tuyết Tiêu Tiêu là dạng người gì, hắn còn không rõ sao? Nếu Tuyết Tiêu Tiêu rắp tâm phản bội, đã sớm bị Khúc Cửu Nhất giải quyết rồi, còn giữ lại tới giờ sao? Đừng nói là Tuyết Tiêu Tiêu không phải phản đồ, cho dù có là phản đồ thì chỉ cần ở bên cạnh Khúc Cửu Nhất đủ lâu cũng sẽ bị y tẩy não.
Không có bất cứ ngoại lệ nào cả.
"Ta biết ngươi khó lòng chấp nhận được chuyện này nhưng sự thực chính là như vậy" Tôn An thấy mặt Tạ Tụ có hơi đỏ, như là vô cùng lo lắng và sốt ruột, trong lòng cuối cùng cũng vui vẻ hơn nhiều, "Nếu ngươi muốn đi nhìn Khúc Cửu Nhất thì mau đi đi, có lẽ đây là lần cuối các ngươi gặp mặt nhau rồi"
Khúc Cửu Nhất trọng thương hôn mê, Khúc Thu Thủy dẫn người đuổi theo Phàm Tâm cướp bản đồ, Tạ Tụ đã chẳng còn lựa chọn nào khác, cũng sẽ chẳng có ai bảo vệ hắn. Cho dù Tạ Tụ trốn cũng sẽ bị bắt về.
"Ta đi xem em ấy" Tạ Tụ nghe thấy Tôn An nói vậy, vội vàng chạy ra ngoài.
"Yêu cung chủ Toái Ngọc Cung chính là khiến mình bất đắc dĩ như vậy đấy" Tôn An ngồi ở trên ghế của Tạ Tụ, hỗ trợ nhìn lò thuốc, gần như đã mường tượng ra được cảnh tượng đau lòng tới tuyệt vọng của Tạ Tụ.
Mà trên thực tế, sau khi Tạ Tụ chạy ra ngoài phải vịn tường để che miệng.
Miễn cho bản thân cười ra tiếng.
Cửu Nhất em ấy hình như chơi rất vui.
Lại nói tới bên Phàm Tâm.
Khúc Thu Thủy và Trần Thủy không dám tin nhìn đối phương, gần như đều nhìn ra được sự chán ghét trong mắt người đối diện và cả một chút tình yêu nhỏ bé tới mức khó phát hiện được.
"Tiểu Nhu, Tiểu Nhu, nàng ở đâu?"
"Tiểu Nhu, quần áo ta đâu? Ta tìm không thấy"
"Tiểu Nhu, chưa được gia gia của nàng đồng ý đã... Rất xin lỗi, là ta không kiềm chế nổi mình"
Rất nhiều mảnh ghép rách nát điên cuồng nhảy ra trong đầu Khúc Thu Thủy. Bà ta gần như có thể thấy được Trần Thủy của trước kia.
Đúng vậy, chịu sự kích thích như vậy, Khúc Thu Thủy cũng dần dần nhớ ra một số chuyện.
Chi bằng đừng nhớ ra.
Bản thân khi mất trí nhớ lại là dáng vẻ mà bà ghét nhất!
"Lúc ấy ta chẳng ngờ được, giữa hai người các ngươi sẽ châu thai ám kết" Phàm Tâm thấy sự thật đã sáng tỏ, cũng chẳng cần phải che giấu tiếp nữa.
Cụm này để chỉ những nữ tử bí mật qua lại với người khác rồi có thai
Phàm Tâm cả đời đều là đồng tử, sao hiểu được chuyện nam nữ? Ông càng chẳng ngờ được, Khúc Thu Thủy sau khi mất trí nhớ, cũng chính là Tiểu Nhu, dù cho chẳng có sự bá đạo và phong lưu như trong quá khứ nhưng đối mặt với một mỹ nam tử bị mù như Trần Thủy, trông cậy vào bà ta sẽ không ra tay là điều không thể.
Áng chừng cũng chỉ ở với Trần Thủy được một tháng mà bà ta đã thành công kéo được Trần Thủy lên giường rồi.
Lại vì "Thiên Ngọc bảo điển" không tốt cho sinh dục nên bà ta và Trần Thủy mới lại vượt qua được một đoạn thời gian ngọt ngào và vui sướng.
Chờ tới hơn nửa năm nữa, Phàm Tâm phát hiện Tiểu Nhu đột nhiên mang thai, hơn nữa, thần trí còn ẩn ẩn có dấu hiệu hồi phục thì suýt chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma ngay tại chỗ.
Sao lại thế này?
Khúc Thu Thủy và Trần Thủy làm chuyện đó ngay dưới mí mắt của ông?
Hơn nữa, Khúc Thu Thủy vậy mà còn mang thai?!
Cho dù Phàm Tâm không quan tâm chuyện giang hồ cũng biết nếu cung chủ của Toái Ngọc Cung và thiếu chủ Hồng Liên đạo sinh được một hài tử có ý nghĩa gì.
Phàm Tâm sầu tới bạc râu.
Mượn chuyện "dưỡng thai", Phàm Tâm tách Khúc Thu Thủy với Trần Thủy ra ở riêng, miễn cho tới lúc Khúc Thu Thủy vì mang thai mà khôi phục ký ức xong sẽ giết chết Trần Thủy trong cơn giận dữ.
Đùa có hơi lớn rồi.
Mà sự thật cũng đúng là như vậy.
Cùng với sự lớn lên của hài tử trong bụng, ký ức của Khúc Thu Thủy cũng dần hồi phục, đồng thời, bà ta cũng dần mất đi ký ức ở cạnh Trần Thủy.
Đối với điều này, Phàm Tâm cũng chẳng phải đại phu, ông cũng không hiểu được lý do của chuyện này.
Ông chỉ biết, Khúc Thu Thủy khôi phục ký ức rồi nổi trận lôi đình khi biết mình mang thai, rất nhiều lần muốn phá đứa con không biết phụ thân nó là ai này đi nhưng dưới sự cố gắng của Phàm Tâm, Khúc Thu Thủy vẫn bỏ ý nghĩ này.
Còn về Trần Thủy, Phàm Tâm lại lừa hắn, nói dối rằng vì sức khỏe Tiểu Nhu quá yếu nên mang thai xong sinh non, vì xuất huyết quá nhiều mà chết.
Cuối cùng, đôi mắt của Trần Thủy cũng đã khỏi, nếu chờ tới khi hắn phát hiện ra Tiểu Nhu chính là Khúc Thu Thủy thì chuyện chỉ có vỡ như núi lở.
Phàm Tâm chỉ có thể dùng dao sắc chặt đay rối.
Chuyện sau đó thì mọi người đều biết rồi.
"Không, ta không tin, ta không tin, đây không phải sự thật!" Trần Thủy bây giờ nào còn có dáng vẻ khí phách nhiệt huyết, hào hùng như trước đó?
Hắn chỉ cảm thấy ông trời đã cho hắn một trò đùa cực lớn.
Khúc Thu Thủy chính là Tiểu Nhu?
Ha ha.
Quả thực là trò đùa nực cười nhất thiên hạ!
Tiểu Nhu ôn nhu, thiện lương, hồn nhiên, toàn tâm toàn ý với chính mình, thậm chí còn mang thai hài tử của mình, là tôn nữ của Phàm Tâm. Mà Khúc Thu Thủy thì sao? Ngươi sẽ chẳng thể tìm ra được bất cứ thứ gì có thể khen ngợi được về bà ta, bà ta bá đạo, phong lưu, háo sắc, tự phụ, vĩnh viễn sẽ chẳng dừng lại vì bất cứ nam nhân nào.
Hai người hoàn toàn trái ngược như vậy lại là cùng một người sao?
Đùa cái gì vậy chứ!
Hắn tuyệt đối không tin.
Chắc chắn là Phàm Tâm này bắt tay với Vực Ngoại Song Ma tới để lừa hắn
"Ngươi chắc chắn là không muốn đưa bản đồ cho ta mới soạn ra lời nói dối như vậy" Trần Thủy khẽ cắn môi, trước sau vẫn chẳng muốn tin sự thật này.
Hắn chỉ dùng tốc dộ nhanh hơn để cướp lấy bản đồ trong tay Phàm Tâm.
Vực Ngoại Song Ma không ngờ Trần Thủy lại có biểu hiện như này? Nhưng cẩn thận ngẫm lại cũng không thấy có gì đáng trách.
Ai có thể ngờ được người yêu mà mình nhung nhớ biết bao lâu này lại là Khúc Thu Thủy chứ? Khi Trần Thủy giữ mình trong sạch vì Tiểu Nhu, trà không uống cơm chẳng ăn thì Khúc Thu Thủy bên này lại chạm vào hết nam nhân này tới nam nhân khác.
Thật vất vả mới tới lúc Trần Thủy chấp chưởng Hồng Liên đạo một lần nữa thì nhảy ra đối nghịch với hắn vẫn là Khúc Cửu Nhất.
À, đúng rồi, Khúc Cửu Nhất.
Bây giờ, hắn còn đang trọng thương, hôn mê!
Chậc chậc, quả thực không thể nhớ lại.
Dẫu có là Vực Ngoại Song Ma tự cho mình có kiến thức rộng rãi, tưởng tượng tới tình cảnh của Trần Thủy còn cả những chuyện trước đó hắn làm, bản thân Trần Thủy hệt như một câu chuyện cười cho cả thiên hạ này vậy.
Không muốn tiếp nhận sự thật này cũng có lý.
"Dừng tay!"
Khúc Thu Thủy vốn cũng muốn tìm Trần Thủy tính sổ nhưng thấy Trần Thủy chỉ một lòng muốn lấy tấm bản đồ thì cũng chỉ có thể gác lại những tính toán trong lòng, cướp được tấm bản đồ trước rồi nói.
Khúc Cửu Nhất là nhi tử của bà ta mà bà ta cũng dám ra tay huống chi là một nam nhân từng ngủ qua?
Vực Ngoại Song Ma thấy Trần Thủy và Khúc Thu Thủy cố gắng như vậy, cũng không nhân từ nhường nhịn ai.
Phàm Tâm lập tức thấy áp lực.
Một mình ông đối phó với bốn tông sư.
Nếu chỉ đánh nhau thôi thì ông không sợ nhưng để bảo vệ thứ ở trong lòng lại chẳng dễ như thế.
Liên tiếp đánh mấy trận, thể lực của Phàm Tâm dần tới lúc không thể chống đỡ được tiếp. Tuy vậy, Vực Ngoại Song Ma cũng chẳng tốt hơn là bao, trong đó nam đã bị đánh tới mức chỉ có khí ra mà chẳng có khí vào, nữ cũng thở hồng hộc, khóe miệng còn vương máu tươi.
Trần Thủy và Khúc Thu Thủy đương lúc tuổi trẻ có sức nên vẫn có thể kiên trì thêm.
Mắt thấy tay Trần Thủy sắp chạm vào y phục của Phàm Tâm, đảo mắt là có thể lấy được tấm bản đồ,
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh!
Một làn khói thuốc bột thân quen lại rải ra lần thứ hai.
Lại là người trẻ tuổi trước đó từng thể hiện trước mặt Phàm Tâm!
"Phàm lão, chạy mau" Người nọ rải xong thuộc bột lập tức muốn kéo Phàm Tâm bỏ chạy.
Một người trẻ tuổi có võ công thấp kém như vậy, cũng chẳng biết phải can đảm tới cỡ nào mới dám xuất hiện trước các tông sư?
Phàm Tâm có hơi cảm động, ông và thiếu niên nay chưa từng quen biết nhau nhưng đối phương lại hiệp nghĩa như vậy?
Ài, nếu có thể đổi vào lúc khác gặp được y thì càng tốt.
Phàm Tâm nhìn Trần Thủy và Khúc Thu Thủy ở đối diện, lại nhìn Vực Ngoại Song Ma ở bên cạnh rình như hổ rình mồi, trong lòng đưa ra một quyết định.
"Ta không chạy" Phàm Tâm chắn trước mặt người trẻ tuổi nọ, dùng tốc độ nhanh nhất nhét tấm bản đồ này vào trong tay người thiếu niên, "Ngươi cầm tấm bản đồ này chạy đi trước, lão phu tới ngăn bọn họ"
Phàm Tâm muốn đánh cược một lần.
Ông đánh cược, người trẻ tuổi trước mặt này là một thiếu niên nhiệt huyết, trọng tình trọng nghĩa, một chữ đáng giá ngàn vàng!
Người trong giang hồ cầu còn chẳng có được tấm bản đồ, nếu ở trong tay người trẻ tuổi chẳng có danh tiếng này, nói ra chỉ e chẳng có ai tin.
"Còn ngơ ra đó làm gì? Mau chạy đi, những nhân sĩ võ lâm đó sắp tới rồi!" Phàm Tâm âm thầm thúc giục.
"Bây giờ nếu chạy, cả đời vẫn phải chạy" Ngưởi trẻ tuổi lắc đầu, ý nói mình sẽ ở lại.
Phanh...
Ngay khi Phàm Tâm đang nói chuyện với người trẻ tuổi, Trần Thủy đột nhiên bùng nổ, thân hình nhanh tới mức không tưởng, nháy mắt đã tới trước mặt Phàm Tâm và người trẻ tuổi.
Chưởng ra như gió, thế tới như chớp.
Hắn xông thẳng tới chỗ tấm bản đồ, một cái vươn tay này, nếu người trẻ tuổi nọ không bỏ tấm bản đồ đi thì chỉ e cả cánh tay cũng sẽ bị giựt đứt.
Ánh mắt người nọ khẽ động, cũng dùng tốc độ sét đánh chẳng kịp che tai đánh ra một chưởng về phía Trần Thủy.
Hai cỗ nội lực va chạm, cỏ cây xung quanh như bị cuồng phong quét qua, đổ nghiêng đổ ngả.
"Chậc, ngươi rất biết tìm thời cơ" Người trẻ tuổi lắc lắc cánh tay bị chấn tới tê, có hơi bất đắc dĩ.
"Ngươi rốt cuộc là ai?" Trần Thủy lạnh mắt nhìn người nọ, người có thể tiếp được một chưởng của hắn ở trên giang hồ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Người trẻ tuổi kia cười cười, chậm rãi cởi bỏ lớp mặt dịch dung của mình.
Để lộ một khuôn mặt khiến Trần Thủy muốn thấy rồi lại chẳng muốn thấy.
Khúc Cửu Nhất!