Khúc Cửu Nhất nói xong, hiện trường lâm vào sự trầm mặc kỳ dị.
Tạ Tụ đã vậy, Thanh La cũng thế, còn có công tử ăn chơi và cả Cố Thiếu Bình, Sử Vô Song vốn tỏ vẻ chẳng liên quan, tầm nhìn của tất cả mọi người đều rơi đúng vào người y.
Đổi là người bình thường bị người khác nhìn như vậy, e là sớm đã muốn đào cái hố chui xuống rồi.
Nhưng Khúc Cửu Nhất có phải người thường không? Y vốn không cảm thấy những lời bản thân nói có gì không đúng, nếu ở xã hội hiện đại, lời đùa giỡn nào mà chưa từng nói? Ngược lại, Khúc Cửu Nhất còn cảm thấy mấy người này thật thiếu hiểu biết.
"Sao nào, ngươi không gọi người nữa?" Khúc Cửu Nhất trấn định nhìn công tử ăn chơi kia, "Nếu ngươi không gọi, thế ta gọi nhé"
"Ngươi có thế gọi ai?" Công tử nọ chẳng cam tâm bị người ta đè trên đầu, hỏi vặn lại.
||||| Truyện đề cử: Lam Yên, Triền Miên Trói Buộc! |||||
"Thanh La, làm đi"
Lời vừa dứt, Thanh La mới nãy còn bị vị công tử này coi là thần nữ trong mơ đạp cho hắn một cước bay xa.
"Thiếu gia!"
"Thiếu gia, cẩn thận"
Tùy tùng bên cạnh ào ào xông tới, chỉ là bọn họ nhìn cao to là vậy, vào tay Thanh La cũng chỉ có vài công phu mèo cào thôi.
Chưa qua bao lâu, cả chủ tử lẫn nô tài đều nằm rạp trên đất.
"Ngươi...!ngươi có biết ta là ai không? Đắc tội ta, các ngươi đừng hòng sống rời khỏi đây được!" Công tủ nọ vừa ôm ngực, vừa mắng chửi.
Chẹp.
Nhìn là biết pháo hôi cấp thấp.
Cũng chẳng nghĩ xem, bọn họ dám ngang ngược như thế, chắc chắn có chỗ dựa rồi.
Chỉ là Khúc Cửu Nhất sau nghĩ lại, cho dù ở thế kỷ cũng thường có kiểu ngu ngốc như này, ở cổ đại đương nhiên càng nhiều hơn rồi.
"Cho dù cha ngươi có là Lý Cang ta cũng chẳng sợ" Khúc Cửu Nhất cười giễu cợt.
"Lý Cang là ai?" Tạ Tụ quay qua hỏi, hắn phiêu bạt giang hồ nhiều năm, dường như chưa từng nghe thấy cái tên này.
"À, một người vô danh thôi" Khúc Cửu Nhất trả lời.
"Gì mà Lý Cang với Vương Cang? Ông ngoại ta là Lý Thiên Đức, Lâm Hữu Tri kiệt xuất võ lâm là đường đệ của ta, các ngươi chết chắc rồi!" Công tử ăn chơi thấy hai nam nhân này coi hắn như không khí bắt đầu nói chuyện với nhau, trong lòng tức không thể tả.
"Lâm Thiên Đức?" Khúc Cửu Nhất cảm thấy cái tên này khá quen tai.
"Chính là người mà ngươi muốn đi tham gia đại hội kim bồn tẩy thủ của người ta đấy" Tạ Tụ đành phải ở bên nhắc lại.
"À, là ông ta sao" Khúc Cửu Nhất cuối cùng cũng nhớ ra, cũng chịu mà, tên Lâm Thiên Đức quá phổ biến, y vốn chẳng nhớ nổi, "Thế càng tốt.
Thanh La, trói người này đem về cho ta, đợi tới khi tham gia đại hội kim bồn tẩy thủ, lại gói hắn thành quà tặng cho Lâm lão gia tử, vừa may có thể tiết kiệm tiền quà tặng"
Tạ Tụ kinh ngạc nhìn Khúc Cửu Nhất.
Thế là đi phá đám có đúng không.
Lâm Thiên Đức và Khúc Cửu Nhất có thù?
"Ta không muốn đi phá, chỉ đơn thuần cảm thấy thú vị thôi" Khúc Cửu Nhất như nhìn ra được Tạ Tụ đang nghĩ cái gì, chẳng lo ngại gì nhún vai, dường như chẳng đặt chuyện này ở trong lòng.
Lâm Thiên Đức này nếu thực sự có vấn đề gì ở đại hội kim bồn tẩy thủ, y nói không chừng còn có thể cứu được một mạng của công tử trác táng này.
Nếu mọi việc đều ổn thỏa, với tính cách của thằng ranh này, thể nào cũng bắt Lâm gia đội một cái nồi to, chẳng thà cứ để hắn xấu mặt.
Chẳng thù chẳng oán, Khúc Cửu Nhất cũng chỉ muốn xem trò vui thôi, tạm thời chưa muốn kết thù.
Mặc dù với thân phận cung chủ Toái Ngọc Cung của y cũng đủ để y kết thù với vô số người rồi.
Tạ Tụ cảm thấy bản thân thực sự tối cổ rồi, hắn lại chẳng nhìn thấu suy nghĩ của Khúc Cửu Nhất.
"Hai người các ngươi bây giờ là nha hoàn của ta, thấy chủ nhân vẫn còn chưa hành lễ?" Khúc Cửu Nhất lại dời sự chú ý qua Sử Vô Song và Cố Thiếu Bình.
Sử Vô Song vốn còn muốn phản kháng nhưng thấy Khúc Cửu Nhất này vốn chẳng ra chiêu theo lẽ thường, nhất thời nhìn không ra cái gì, chỉ có thể tạm thời kiên nhẫn mà thôi.
"Đúng lúc bọn Thanh La cũng vất vả rồi, việc vặt mấy ngày này các ngươi làm nhé" Khúc Cửu Nhất rất thương cho thuộc hạ của mình.
Mặc dù trong thế giới võ hiệp coi trọng sự truyền thừa môn phái, bước vào Toái Ngọc Cung cũng đồng nghĩa với việc bán thân một đời rồi nhưng Khúc Cửu Nhất cảm thấy bản thân còn có thể làm một lãnh đạo có tình người một chút.
Dù gì đệ tử Toái Ngọc Cung ngoài việc muốn ngủ với y ra, ở những mặt khác đều chẳng có gì để bắt bẻ.
"Rõ"
Khúc Cửu Nhất nhìn cách ăn mặc của Sử Vô Song và Cố Thiếu Bình, cảm thấy rất có hiệu quả của hài kịch.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của họ, chính là mất não và không vui.
Nếu vậy thì mấy ngày sắp tới, vui rồi đây!
Khúc Cửu Nhất nhìn bọn họ, lộ ra nụ cười ôn hòa chân chính.
Sử Vô Song và Cố Thiếu Bình mặc dù chẳng hiểu tột cùng là có chuyện gì nhưng bọn họ bất giác tránh đi ánh mắt Khúc Cửu Nhất nhìn bọn họ.
Tạ Tụ ở bên cạnh cũng tỏ ra cảm thông.
Mặc dù hắn chả biết Khúc Cửu Nhất đang nghĩ cái gì nhưng hắn rất chắc chắn, người bị Khúc Cửu Nhất nhìn trúng, sợ là chẳng quả ngọt mà ăn đâu.
Nhưng bây giờ hắn còn khó giữ mình, hắn cũng chỉ có thể chuẩn bị trước mấy viên thuốc cực bổ, tới lúc ấy nói không chừng có thể giữ lại một hơi cho đôi thiếu nam thiếu nữ này.
Khúc Cửu Nhất nếu đã điểm mặt gọi tên hai người họ theo hầu thì những người khác ở Toái Ngọc Cung cũng sẽ cẩn tuân mệnh lệnh của Khúc Cửu Nhất, sảng khoái giao hết chuyện trong tay cho hai người họ.
Dứt khoát thẳng thắn như thế, ngược lại khiến Sử Vô Song thấy khá tò mò.
Lẽ nào những người này không lo lắng bản thân và Cố Thiếu Bình sẽ làm ra chuyện bất lợi cho công tử nhà họ sao? Hoặc là thay thế địa vị của bọn họ trong lòng Khúc Cửu Nhất, từ đó tạo thành sự uy hiếp cho họ?
Nếu là bọn Thanh La biết suy nghĩ của Sử Vô Song, sợ là cười ngã ngửa mất.
Công phu mèo cào của Sử Vô Song ngay cả bọn họ còn chẳng đánh lại được, còn muốn làm chuyện bất lợi cho cung chủ? Còn về thay thế cái gì đó, không thể nào nhé, cung chủ vốn chẳng thích nữ nhân.
Ngay từ lúc bắt đầu khi cung chủ bắt bọn họ mặc nữ trang ba tháng, các nàng đã biết hai người này cũng là để cung chủ lôi ra giải sầu mà thôi.
"Công tử của chúng ta mỗi sáng ngủ rất sâu, trước khi công tử dậy, các ngươi không được làm phiền công tử.
Nhưng chúng ta cũng không thể không làm gì được, vì để công tử có được sự hầu hạ tốt nhất, một người từ lúc trời sáng phải cầm nước nóng và khăn đừng ở nơi này chờ, người còn lại phải luôn luôn đợi lệnh ở phòng bếp.
Đợi công tử rửa mặt xong xuôi, lập tức có thể bưng bữa sáng nóng cho công tử ăn"
Một đệ tử khác của Toái Ngọc Cung Hồng Tiêu cẩn thận dặn dò, "Hai người các ngươi đừng hòng lười biếng, chúng ta sẽ ở bên cạnh quan sát các ngươi"
"Thế nếu nước nóng nguội rồi phải làm sao?" Cố Thiếu Bình biết Khúc Cửu Nhất có ơn với mình, do đó bây giờ muốn được báo đáp Khúc Cửu Nhất, ngược lại chấp nhận các loại sắp xếp có liên quan.
"Các ngươi không có nội lực sao? Đương nhiên là dùng nội lực để nước ấm lại rồi" Hồng Tiêu nhìn Cố Thiếu Bình, nói như lẽ đương nhiên.
"Nội lực sao có thể lãng phí như vậy?" Sử Vô Song nghe lại thấy không vui.
"Công tử nói rồi, nội lực chỉ dùng để giết người mới là lãng phí" Hồng Tiêu trừng mắt nhìn Sử Vô Song, "Ta thấy chiêu thức võ công của ngươi vẫn phải tập luyện thêm nhưng nội lực lại chẳng chắc chắn bằng Cố Thiếu Bình.
Loại ỷ vào chút thông minh lanh lợi liền lơ là cơ bản như ngươi ta thấy nhiều rồi.
Khinh công ngươi cũng tàm tạm nên tới nhà bếp đợi đi"
"Ta..."
"Được thôi, cảm ơn Hồng Tiêu tỷ tỷ" Cố Thiếu Bình ngăn cản Sử Vô Song đang muốn cãi nhau, rất mau đã đồng ý.
Hồng Tiêu lúc này mới hài lòng rời đi.
"Cố đại ca, huynh ngăn đệ làm gì? Các nàng rõ ràng muốn bắt nạt người ta" Sử Vô Song nào đã chịu tức như vậy bao giờ?
"Sử đệ, các nàng có ơn với chúng ta, chúng ta nên báo đáp" Cố Thiếu Bình nghiêm túc nói, "Chỉ là hầu hạ y ba tháng thôi, so với ơn cứu mạng đã nhẹ hơn nhiều rồi"
Sử Vô Song vừa cảm thấy Cố Thiếu Bình nói có lý, vừa cảm thấy không đúng.
"Sử đệ, hậu viện của khách trạm có nhiều củi chưa chẻ, ta đi chẻ củi trước, đệ ở bên cạnh nghỉ ngơi chút đi" Cố Thiếu Bình đau lòng cho huynh đệ kết bái của mình, nhìn dáng vẻ trắng nõn mềm mại của Sử Vô Song là biết nàng chưa từng làm việc gì rồi.
"Được thôi" Sử Vô Song ngoài miệng nhận mệnh, thực tế trong đầu đang có chủ ý khác.
Nếu lần này họ đã báo đáp ơn cứu mạng, thế nàng đi cứu người ta một mạng, bèn có thể bổ khuyết cho nhau rồi.
"Ta thấy Sử Vô Song kia chưa chắc sẽ dễ dàng nhận thua như vậy" Tạ Tụ nghi ngờ một lúc, vẫn cẩn thận nhắc nhở một câu.
"Ừm, ta chính là đang đợi nàng ta tìm chỗ giải trí cho ta đây" Khúc Cửu Nhất lười biếng nằm ra ghế mây, ăn nho, "Nếu không ta nào phải giữ nàng ta ở bên cạnh làm gì? Trực tiếp trói nàng ta lại, uy hiếp mẫu thân nàng ta không phải càng nhanh hơn sao?"
Tạ Tụ khẽ ngơ ra, "Ngươi vậy mà còn nghĩ tới việc bắt cóc uy hiếp?"
"Đây là cách có hiệu quả nhất.
Mặc dù ta đánh Sử Vô Song luôn cũng không phải không thể nhưng như vậy quá mệt.
Còn chẳng bằng trực tiếp bắt lấy nhược điểm của nàng ta, chỉ cần Sử Vô Song nằm trong tay ta, nàng ta buộc phải nghe lời của ta"
Khúc Cửu Nhất nghĩ lại lời của mình, cảm thấy bản thân càng ngày càng có khí chất của phản diện rồi.
Tạ Tụ chỉ cảm thấy cái người ban đầu nói "Ta ở Toái Ngọc Cung sống chẳng tốt chút nào" đã không còn sót lại chút gì rồi.
Hay là nói, Khúc Cửu Nhất ở bên ngoài Toái Ngọc Cung mới là Khúc Cửu Nhất thật sự?
Tạ Tụ mơ màng rồi.
"Tới rồi" Khúc Cửu Nhất chợt nói.
Chỉ thấy cửa đột nhiên bị mấy người đạp ra, giương cao cung tiễn, mười mấy mũi tên chợt bay thẳng về phía y và Tạ Tụ.
"Công tử cẩn thận!"
Sử Vô Song không biết nhảy ra từ chỗ nào, trong tay cầm kiếm, định đỡ tên cho Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ.
"Tài vặt" Khúc Cửu Nhất cười khẽ một tiếng, ống tay áo phất lên, nội lực mạnh mẽ phóng thẳng ra từ bàn tay.
Những mũi tên mới bay được nửa đường dường như bị một bức tường vô hình chắn lại, rơi rào rào xuống đấy.
"Chi bằng trả cho ngươi"
Khúc Cửu Nhất lại phất tay, những mũi tên rơi xuống đất dường như bị một lực lượng vô hình nhấc lên, quay đầu mũi, trực tiếp bay thẳng về những người bắn tên.
Những người nọ muốn tránh nhưng nào nhanh được bằng mũi tên này?
Cơ thể của mấy người này bị những mũi tên đem theo nội lực ghim lên tường.
Nhưng không có đánh trúng chỗ quan trọng, chỉ là phơi chút da thịt ra thôi.
Mồ hôi lạnh của bọn họ lại tuôn ra như mưa.
Bởi vì ở giữa háng của bọn họ đều cùng bị cắm một mũi tên.
Mặc dù không bị đâm trúng nhưng cũng bị sượt xước rồi.
Tạ Tụ chợt cảm thấy giữa hai chân có cơn gió lạnhthổi ngang..