Sau khi Khúc Cửu Nhất kể về chuyện của Tiêu Dao hoàn xong, lập tức cảm giác được Tạ Tụ nắm chặt tay mình hơn không ít.
Y chậm rãi quay đầu, thấy Tạ Tụ gần như dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn mình.
Toi rồi.
Nụ cười tươi trên mặt Khúc Cửu Nhất lập tức cứng đờ.
Y quên mất Tạ Tụ có gánh nặng thần y nặng biết bao nhiêu, chỉ lo mỗi việc phản bác tên pháo hôi ngu si này thôi.
Thực ra, Tạ Tụ thực sự không để ý thanh danh tới như vậy, nếu không cũng chẳng lựa chọn quay lưng với giang hồ, làm cay mắt biết bao người để chọn ở bên cạnh với Khúc Cửu Nhất.
Nhưng chuyện luyện chế Tiêu Dao hoàn....!Vẫn nằm ngoài phạm vi thừa nhận của Tạ Tụ.
Nếu một số ít người biết cũng thôi, nếu người trên giang hồ đều biết, sau này dẫu cho hắn tới nơi nào cũng đều có người tới cầu hắn luyện chế Tiêu Dao hoàn.
Với mức độ được hoan nghênh hiện giờ của Tiêu Dao hoàn, chỉ e người chế tạo ra như hắn đủ để ghi vào sử sách.
Trăm ngàn năm sau, có lẽ chẳng có ai biết Hoa Đà là ai nhưng đối với các nam nhân trung lão niên, Tạ Tụ lại là cái tên đủ để họ khắc ghi cả đời.
Xét từ góc độ nào đó, cũng coi như là lưu danh muôn đời.
Nhưng Tạ Tụ tỏ vẻ từ chối!
Hắn muốn làm một danh y, hệt như Hoa Đà và Trương Trọng Cảnh, có thể để lại vô số sự tưởng tượng và kính ngưỡng mà không phải dựa vào một Tiêu Dao hoàn để ngồi hưởng thành quả ấy!
Theo như lời của Khúc Cửu Nhất, tử vong mang tính xã hội hẳn cũng như vậy.
Lại một cụm từ trên mạng của bên bển, ý chỉ một người bị xấu mặt trước toàn xã hội, hoặc đã làm ra chuyện gì đó rất xấu hổ bị cả xã hội biết được, từ đó không ngẩng nổi đầu, không có cách nào để giao thiệp xã hội như bình thường được nữa.
Khúc Cửu Nhất gần như có thể cảm giác được Tạ Tụ phía sau đã hóa thành một dòng chấm đen rồi...
Nếu để kệ, Tạ Tụ chỉ e cũng phải chán ngán, thất vọng nhiều năm mới có thể hồi phục được.
Khó mà làm được.
Tuy rằng trước kia, ở bên ngoài, Khúc Cửu Nhất cũng từng gây ra chút ảnh hưởng xấu tới thanh danh của Tạ Tụ, ví dụ như dốc lòng nam khoa gì đó nhưng chỉ cần Kỳ Liễu Diệp không nói, Tạ Tụ sẽ không biết, y vẫn như cũ là một tiểu tiên nam không dính khói lửa phàm tục trong lòng Tạ Tụ.
này là chuyên về đường sinh dục của nam đó
Không được, y cảm thấy còn có thể cứu vớt một chút.
"Tiêu Dao hoàn là bí dược không truyền ra ngoài của Toái Ngọc Cung ta, mạnh hơn nhiều so với chút xuân dược này của ngươi" Khúc Cửu Nhất nắm ngược lại tay Tạ Tụ, trấn định tự nhiên nói, "Dược hiệu của nó, ta nghĩ rất nhiều người ở đây hẳn có thể cảm nhận được mới phải"
Mọi người ở đây, đặc biệt là những nam nhân hơi có tuổi một chút, ánh mắt nhìn Khúc Cửu Nhất lập tức thay đổi.
Nếu đánh giá cẩn thận, còn có thể phát hiện trong ánh mắt của họ còn ẩn ẩn có một tia cuồng nhiệt và sùng bái.
Cùng với sự tuyên truyền tứ phương về dược hiệu của Tiêu Dao hoàn, bây giờ, dược này ngày càng khó mua.
Nhưng sau khi bọn hắn dùng qua thứ dược này, lại một lần nữa tìm lại được hùng phong, bọn họ lại chẳng thể tiếp thu cuộc sống như lúc trước được nữa.
Ở đó chẳng những có chuyện liên quan tới tôn nghiêm của nam nhân bọn họ mà còn có cả tôn nghiêm của thê tử bọn họ.
Từ lúc bọn họ có được viên dược hoàn này, cảm giác tâm thái của mình cũng trở nên trẻ hơn không ít.
Thậm chí, không ít thê tử còn lén mua thứ dược này cho tướng công nhà mình.
Vì vậy, thứ dược này càng khó mua hơn.
Bọn họ cũng không phải chưa từng hỏi thăm, nhìn tới cùng là tiệm dược nào đang bán thứ dược này? Không thể gia tăng sản lượng một chút để cho mỗi người bọn họ đều dùng được sao?
Cũng chẳng cần biết họ điều tra như nào, đều phát hiện nơi sản xuất ra Tiêu Dao hoàn cũng cực kỳ bí ẩn, những thương gia phụ trách buôn bán Tiêu Dao hoàn cũng chưa từng gặp người sau lưng bao giờ, chỉ là dựa vào thời gian hẹn sẵn đi tới địa điểm nào đó dùng bạc đổi dược mà thôi.
Thậm chí, còn có người nói, Tiêu Dao hoàn này có lẽ là do triều đình buôn bán, cũng có người nói, đây là ân huệ trời cao ban cho họ.
Nhưng ai cũng chẳng ngờ được, Tiêu Dao hoàn vậy mà là sản phẩm của Toái Ngọc Cung?
Nhưng nếu thực sự là sản phẩm của Toái Ngọc Cung, tựa như cũng có thể hiểu được, bởi vì Toái Ngọc Cung đúng thực có thực lực hoàn thành chuyện như vậy.
Hơn nữa, các nàng ở sa mạc, nếu Tiêu Dao hoàn được sản xuất ở sa mạc rồi vận chuyển ra ngoài, chỉ cần làm bí mật cũng vốn không có ai phát hiện ra chuyện này.
Lui một bước mà nói, các nữ nhân của Toái Ngọc Cung thường sẽ đi bắt một ít nam nhân, các nàng có được thứ dược như vậy cũng là lẽ đương nhiên.
Bởi vậy, hết thảy đều có thể giải thích được.
Khúc Cửu Nhất thấy người ở đây đều nhìn mình mà không phải Tạ Tụ, trong lòng tức thì buông được tảng đá lớn.
Thật tốt quá.
Ta thành công bẻ lái đề tài rồi!
Những người này dù cho có hoài nghi, chỉ cần Tạ Tụ không thừa nhận, Tiêu Dao hoàn không thể nào là do hắn luyện chế!
Ạch...!Tuy rằng chuyện này có thể chẳng giấu được bao lâu, vẫn có người có tâm hoài nghi tới người Tạ Tụ nhưng ấy cũng chẳng phải lỗi sai của y.
"Tiêu Dao hoàn là sản nghiệp của Toái Ngọc Cung các ngươi?" Giọng Tạ Quyện trực tiếp nâng cao, gần như không thể tin nổi.
Tiêu Dao hoàn rốt cuộc mang tới nhiều tài phú, Hồng Liên đạo bọn họ từng có người tính toán qua.
Sinh ý kiếm được tiền như vậy, Hồng Liên đạo đương nhiên cũng muốn cắm một chân.
Là đại phu được Hồng Liên đạo chu cấp, bồi dưỡng, Tạ Quyện đương nhiên cũng từng nghiên cứu tỉ mỉ Tiêu Dao hoàn.
Nhưng rất đáng tiếc, tuy hắn có thể nghiên cứu được bên trong rốt cuộc có dược liệu gì nhưng phối phương của dược liệu lại chẳng có manh mối gì.
Cho dù ở xã hội hiện đại, muốn tách hết tất cả các thành phần đan dược đã được hòa vào với nhau để cho ra phối phương cũng là chuyện rất khó khăn huống chi là ở cổ đại? Nếu đan dược này dễ bị làm lại thì những bảo vật trấn tiệm của đại dược đường gần như chẳng cần buôn bán nữa rồi.
"Toái Ngọc Cung ta không thiếu tiền nhất, nhưng chỉ riêng Tiêu Dao hoàn đã đủ để cho Toái Ngọc Cung ta ăn mấy trăm năm" Khúc Cửu Nhất đắc ý vô cùng nói, "Nếu khi nào ta thiếu tiền, cứ bán Tiêu Dao hoàn nhiều chút là được.
Nhưng nếu ta bị thương hoặc tâm trạng không tốt, Tiêu Dao hoàn dừng bán một, hai năm thực ra cũng chẳng chậm trễ chuyện gì"
Lời này vừa ra, không ít trưởng lão trong Thương Hải bang đều bắt đầu trở nên căng thẳng.
Đừng mà.
Vốn dĩ đã rất khó mua rồi, nếu dừng một, hai năm nữa, quả thực không cần sống nữa.
Chưa nói thê tử trong nhà, dù là tình nhân lén vụng trộm ở ngoài cũng chẳng tha cho bọn họ!
"Khụ, Khúc cung chủ, đừng như vậy đừng như vậy" Một trưởng lão da mặt dày nói với với Khúc Cửu Nhất, chỉ vào Tạ Quyện, "Người này có ý xấu với cung chủ ngài, còn trả đũa, chỉ e chẳng phải người trong chính đạo"
"Đúng vậy đúng vậy.
Trong tay cung chủ có bí dược như Tiêu Dao hoàn, sao sẽ bị thứ như xuân dược mê hoặc? Người này lời trước không ăn khớp với lời sau, chắc chắn đang nói dối"
"Nếu Khúc cung chủ có tâm trạng tốt, không bằng bán nhiều đan dược một chút"
"Khúc cung chủ, tại hạ may mắn có được một thanh bảo kiếm, ít ai thấy được, nếu cung chủ không chê, chẳng biết có thể hạ giá tới đánh giá hay không?"
...
Trong lúc nhất thời, không ít người tiến tới lôi kéo quan hệ với Khúc Cửu Nhất.
Hải Trường Khoát cả người đứng ngơ tại chỗ.
Ánh mắt ông ta có hơi dại ra, trong lúc nhất thời thế nhưng không dám nhìn Khúc Cửu Nhất.
Cái gì?
Thứ đan dược bình sinh ông ta thích nhất, Tiêu Dao hoàn lại tới từ Toái Ngọc Cung?
Sao nó có thể tới từ Toái Ngọc Cung?
Vì sao nó lại tới từ Toái Ngọc Cung?!
Giờ phút này, tín ngưỡng của Hải Trường Khoát gần như sụp đổ rồi.
Đối với Hải Trường Khoát, Tiêu Dao hoàn đương nhiên không thể thiếu được.
Cuộc đời ông chỉ có một nhi tử, đã xuất gia làm tăng.
Mấy năm nay, ông ta cũng muốn nỗ lực với thê thiếp để mang thai một đứa nữa, xem có thể bồi dưỡng được hay không.
Nhưng vấn đề là ông ta lực bất tòng tâm.
Có Tiêu Dao hoàn này, tuy rằng trước mắt không có tin tức tốt gì nhưng đại phu nói, chỉ cần kiên trì, nói không chừng còn có thể có hy vọng có một đứa con.
Đối với Hải Trường Khoát, là một mục tiêu rất tốt.
Nhưng bây giờ, Tiêu Dao hoàn lại là đan dược tới từ Toái Ngọc Cung?
Điều này khiến Hải Trường Khoát không thể tiếp nhận được.
Theo như suy nghĩ trước kia của ông ta, nếu Tiêu Dao hoàn tới từ Toái Ngọc Cung, hắn không thể mua bất cứ viên nào, không thể để Toái Ngọc Cung kiếm được một phân tiền nào của ông ta!
Thứ các đệ tử Toái Ngọc Cung mặc, dùng, tiền bạc các nàng tiêu dùng, trong đó có không ít là do ông ta cống hiến vào!
Nghĩ tới số tiền mình cực khổ mới tích cóp được, cuối cùng đều trở thành hòn đá tảng cho Toái Ngọc Cung phát triển mạnh mẽ.
Nếu không phải hàm dưỡng của Hải Trường Khoát tốt, giờ phút này chỉ e hộc máu thăng thiên rồi.
Xấu hổ nhất là, Tiêu Dao hoàn này còn là ông ta ăn xong rồi đề cứ cho các trưởng lão khác trong bang.
Bây giờ, thái độ của bọn họ xoay ngoắt độ với Khúc Cửu Nhất, nào còn có sự hùng hổ như khi trước?
"Cái đó để sau rồi nói" Khúc Cửu Nhất xua xua tay, "Bây giờ vẫn cần phải xử lý một chút về kẻ lừa đảo này đã"
"Ta không phải kẻ lừa đảo" Tạ Quyện nhận thấy được thái độ của những người này đã biến đổi, cũng biết không thể lôi kéo sự trợ giúp tới từ những người này nữa rồi.
Hắn ta cũng không phải không nghĩ tới các cách Khúc Cửu Nhất sẽ dùng để chứng minh sự trong sạch của y, Tạ Quyện cũng đã chuẩn bị tốt các lý do thoái thác tương ứng để người khác càng tin tưởng mình hơn.
Loại chuyện này hắn làm đâu ít, đương nhiên biết cách giữ được niềm tin của người khác.
Nhưng hắn ngàn vạn lần chẳng ngờ rằng Khúc Cửu Nhất thậm chí không tiếp chiêu của hắn mà lại trực tiếp vứt ra một tin tức khác khiếp sợ giang hồ hơn, sau đó phá bỏ cục diện của hắn.
Có Tiêu Dao hoàn ở đây cũng đồng nghĩa rằng trong tay của Khúc Cửu Nhất còn có xuân dược mạnh hơn, Vậy thì chỉ bằng một người Tạ Quyện, võ công còn như vậy càng không thể nào chạy khỏi bàn tay của Khúc Cửu Nhất.
Như vậy, bây giờ, Tạ Quyện thần trì bình thường đương nhiên sẽ trở thành đối tượng bị nghi ngờ của mọi người.
"Khúc cung chủ, ngài đã có được cái ngài muốn, cần gì phải đau khổ ép bức ta như vậy? Ta cầu xin ngài, ngài có thể buông tha ta có được không?" Nói xong, Tạ Quyện bắt đầu dập đầu với Khúc Cửu Nhất, mỗi một lần dùng sức đều vô cùng dùng sức, rất mau trán đã đổ máu.
Tạ Quyện như vậy đương nhiên dễ khiến người khác thương tiếc.
"Thật sự không thú vị, ta còn tưởng rằng ngươi sẽ dùng cách gì mới để gài bẫy ra? Nói đi nói lại cũng chẳng qua là giả vờ đáng thương mà thôi" Bây giờ đã chẳng còn lưu hành chiêu trò này nữa rồi, kịch bản này chẳng có ai xem đâu, "Nếu ngươi xin ta buông tha ngươi như vậy, ta sẽ làm theo mong muốn của ngươi, ngươi đi đi"
Khúc Cửu Nhất xua xua tay, vốn là không thèm để ý sống chết của người này.
Xưng là Hồng Liên đạo ra hãm hại y, kết quả hãm hại không được còn để lại mạng của đồng bạn.
Khúc Cửu Nhất cũng là chủ một cung, nếu thuộc hạ của mình thuộc kiểu người chỉ biết nghĩ cho mình không màng mệnh lệnh thì đánh gãy chân là còn nhẹ.
Chỉ cần Tạ Quyện rời đi, chỉ e chưa tới ba ngày sẽ bị Hồng Liên đạo đuổi giết.
Dù sao đều phải chết, chết sớm hay chết muộn có khác gì nhau?
Khúc Cửu Nhất giết thằng nhãi bất tài này cũng ngại ô uế tay mình.
Không phải ai cũng đáng để tự y ra tay giết.
Tạ Quyện ngơ ra tại chỗ.
Khúc Cửu Nhất cứ vậy tha cho hắn?
Đùa cái gì vậy?
"Khúc cung chủ, ngươi....!Ngươi thực sự thả ta?" Tạ Quyện hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Hắn đã bôi nhọ Khúc Cửu Nhất như vậy trước mặt người khác rồi, thậm chí còn muốn giết chết hắn, Khúc Cửu Nhất sao lại buông tha hắn đơn giản như vậy?
"Đương nhiên.
Nơi này là địa bàn của Thương Hải bang, nếu ngươi không tin ta, vậy ngươi cũng phải tin Hải Trường Khoát Hải bang chủ mới được.
Ngươi nói nhà ngươi ở đâu, để Hải bang chủ đưa ngươi trở về là được.
Nếu còn không tin, ta nghĩ Hải bang chủ cũng chẳng thiếu chút tiền này, đưa ngươi tới một chỗ hẻo lánh, mai danh ẩn tích cũng rất dễ.
Ngươi cũng nói, người ta thực sự luyến tiếc là Tạ Tụ, chẳng có liên quan gì với ngươi cả, đương nhiên cũng chẳng phái người đi bắt ngươi làm gì" Khúc Cửu Nhất ngáp một cái, có hơi mệt nhọc, "Cứ như vậy đi, Tạ Tụ, ta có hơi mệt, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi"
Khúc Cửu Nhất nói xong, đầu đã dựa vào vai Tạ Tụ.
Tạ Tụ vươn tay, chỉnh lại tư thế cho Khúc Cửu Nhất, không khỏi đau lòng nói, "Em nói lâu như vậy chắc cũng mệt rồi, quay về ta châm cứu cho em một chút vậy"
Vẫn là huynh tốt nhất" Khúc Cửu Nhất cọ cọ bả vai của Tạ Tụ, duỗi tay ôm eo Tạ Tụ, "Chúng ta đi thôi"
"Ừm"
Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ không coi ai ra gì, cũng lười nhìn xem Thương Hải bang và Tạ Quyện có sắc mặt gì, quang minh chính đại rời đi.
"À, đúng rồi, người này hẳn là người của Hồng Liên đạo.
Nếu các ngươi muốn tìm tín vật, không bằng hỏi hắn nhiều chút" Khúc Cửu Nhất ném lại một câu như vậy rồi ôm Tạ Tụ biến mất.
Một đống người Thương Hải bang chờ để hóng hớt, còn cả Tạ Quyện cũng bị thao tác của Khúc Cửu Nhất và Tạ Tụ làm cho sợ ngây người.
Đợi đã, Tạ Tụ ngươi rộng lượng như vậy, cũng chẳng màng nón xanh trên đầu mình?
Còn cả Khúc Cửu Nhất ngươi là chuyện gì, không cần biết thật giả, người này đã ảnh hưởng xấu tới thanh danh của ngươi, châm ngòi ly gián cảm tình của ngươi và Tạ Tụ, ngươi lại làm như không có chuyện gì?
Rốt cuộc là bọn họ điên rồi hay thế gian này đã biến thành dáng vẻ họ không hiểu rồi?
Nếu đổi lại là ta và nương tử...
Đau...
Không ít người chỉ ngẫm lại mà cũng thấy lỗ tai mình đau.
"Vị công tử này, Khúc cung chủ nói ngươi là người Hồng Liên đạo" Hải Trường Khoát đưa mắt ra hiệu, các đệ tử lập tức vây quanh Tạ Quyện, "Tuy rằng không biết Khúc cung chủ nói thật hay giả nhưng ta nghĩ, chúng ta cần phải nói chuyện cho kỹ"
...
Tạ Tụ và Khúc Cửu Nhất tay cầm tay trở về phòng của mình.
"Em và người kia rốt cuộc có chuyện gì thế?" Vào trong phòng rồi, Tạ Tụ cuối cùng không nhịn được hỏi, "Cho dù em muốn xem kịch cũng phải nói thân phận của người diễn cho ta"
"Hắn nói hắn tên Tạ Quyện, cũng là người Tạ gia.
Bởi vì hắn rất ghét huynh, thấy huynh có một người bạn trai tốt như ta, bạn trai có nghĩa thân mật.
Cho nên, hắn muốn câu dẫn ta, tức chết huynh, hạ cho ta thứ xuân dược tên là "Hoa Hạ Tử".
Nhưng thứ ta không sợ nhất là xuân dược, hắn cũng không thành công.
Đúng lúc ta nghe thấy mọi người tới, cảm thấy nhàm chán nên cố ý thả tên Tạ Quyện chạy đi, để hắn mời chúng ta xem kịch..."
Khúc Cửu Nhất sảng khoái kể lại hết ngọn nguồn, "Ha ha, huynh có thấy sắc mặt của những người đó không? Ta vừa nói Tiêu Dao hoàn là đồ của Toái Ngọc Cung ta, cả người cả mặt họ cũng thay đổi.
Chậc chậc, vẻ mặt này ấy dẫu ta nhìn chục lần cũng không chán"
Bộ dáng niềm tin sụp đổ lại không muốn tin ấy thực sự quá tuyệt vời.
Sau này, bất kể bọn họ có dùng tới Tiêu Dao hoàn không cũng vĩnh viễn nhớ rõ rằng đây là thứ do kẻ thù họ làm ra.
Quào.
Khúc Cửu Nhất cảm thấy qua ngày hôm nay, những người giang hồ đó có rất nhiều người bị trầm cảm mất.
"Tạ Quyện? Hoa Hạ Tử?"
Tạ Tụ chậm rãi tiêu hóa lời của Khúc Cửu Nhất, cũng coi như hiểu rõ hết mọi chuyện.
"Ra là vậy.
Hắc y nhân kia là đồng bạn của hắn, cố ý trộm tín vật của Thương Hải bang, dẫn đám người Thương Hải bang tới bắt gian.
Nếu em thực sự trúng xuân dược, làm trò thân thiết cùng hắn trước mặt mọi người, lại bị bắt gặp, cho dù em là tông sư, danh dự chắc chắn sẽ sụp đổ hết.
"Hoa Hạ Tử" kia ta biết, là thứ xuân dược rất lợi hại, cho dù giao hợp thì sau cũng chỉ có thể tạm thời giảm bớt, người trúng dược này vẫn bị khí tức công tâm, tính tình táo bạo, gần như mất đi lý trí, nếu trúng nhiều dược, thường sẽ nổi điên mà chết nên mới có tên là "Hoa Hạ Tử".
Lúc ấy, nếu hắc y nhân kia đặt tín vật ở chỗ em, chỉ e em còn bị Thương Hải bang vây đánh"
Cái chết dưới hoa
Tuy thực lực của Khúc Cửu Nhất cường đại nhưng trước đó, y trúng dược, thần trí không rõ, còn bị Thương Hải bang vây đánh, cho dù không chết cũng sẽ trọng thương.
Tới lúc ấy, Tạ Quyện liên thủ với hắc y nhân đánh lén Khúc Cửu Nhất, không chừng có thể giết chết Khúc Cửu Nhất.
Có thể giết chết Khúc Cửu Nhất là công lao lớn tới mức nào chứ?
Hơn nữa, thực lực của Thương Hải bang cũng sẽ giảm sút, dễ dàng bị Hồng Liên đạo thu vào trong túi.
Còn Tạ Tụ, trở mắt nhìn người mình yêu bị mình hiểu lầm nên mới chết, sẽ như thế nào? Nếu Tạ Quyện thực sự là người Tạ gia, Tạ Tụ cũng là người Tạ gia, tới lúc ấy phải đối mặt với sự chất vấn của gia tộc như thế nào?
Đây vốn là kế sách ngoan độc một cục đá trúng ba con chim, lại chẳng ngờ rằng ngay từ đầu đã bị Khúc Cửu Nhất phá hoại.
Khúc Cửu Nhất không hề tiếp chiêu này nên Tạ Quyện đương nhiên cũng chẳng có cách nào khác.
"Nói đi cũng phải nói lại, huynh chẳng hề nghi ngờ ta sao?" Lần này tới lượt Khúc Cửu Nhất bắt đầu hỏi chuyện, "Có lẽ ta thực sự sẽ trúng dược, nếu ta thực sự không kiềm chế được, làm ra chuyện có lỗi với huynh phải làm sao?"
"Sẽ không có khả năng này" Tạ Tụ khẳng định chắc nịch, "Em hận nhất là người khác hạ dược em, chưa được em đồng ý đã ngủ với em.
Đệ tử Toái Ngọc Cung cố gắng như vậy cũng chẳng thể tới gần em một chút nào, nếu em thích một người, vốn chẳng cần phải như vậy"
Với bản lĩnh của Khúc Cửu Nhất, nếu thực sự muốn lấy lòng một người, nào cần phải nhờ đệ tử đi bắt?
"Vậy nhỡ ta nhận sai người thì sao? Trước khi ta hủy dung Tạ Quyện kia, hắn trông khá giống huynh.
Hơn nữa, hắn cũng là đại phu như huynh.
Ngay từ đầu, ta cũng bị nhầm" Khúc Cửu Nhất biết mình hỏi câu này đơn giản là tìm đường chết nhưng y thực sự muốn nhìn những vẻ mặt khác nhau của Tạ Tụ.
Dẫu biết Tạ Tụ thích y, y cũng muốn nhìn xem rốt cuộc Tạ Tụ thích y thích tới mức nào?
Dẫu sao, Tạ Tụ quá mức đoan chính cẩn thận, có thể nói là quy phạm điển hình của các tiểu thư khuê các, sờ tay xem vai cũng không được, không được.
Nếu Khúc Cửu Nhất thực sự xảy ra chuyện gì với người khác...
Chậc chậc.
Tuy rằng như vậy cũng sẽ rất thú vị nhưng Khúc Cửu Nhất không muốn thử.
Tìm được một đối tượng đã chẳng dễ dàng, vì chính mình đi tìm đường chết mà khiến đối tượng bỏ đi, vậy có thể trực tiếp trở thành trường hợp dở hơi điển hình.
Sắc mặt Tạ Tụ lập tức thay đổi.
"Em nói thật?"
"Chẳng lẽ trông ta như đang nói dối sao?" Khúc Cửu Nhất chớp chớp mắt, "Nếu không phải hắn trông giống huynh, sao hắn dám đơn độc tới câu dẫn ta? Hơn nữa, hắn không giống đầu gỗ như huynh đâu, vô cùng nhiệt tình chủ động, ta còn chưa nói chuyện hắn đã chủ động cởi hết quần áo, thậm chí vì để đảm bảo an toàn, hắn còn hạ dược"
Ánh mắt Tạ Tụ nhìn Khúc Cửu Nhất dần trở nên thâm thúy.
Lý trí nói cho hắn biết Khúc Cửu Nhất chẳng qua là đang nói đùa, Khúc Cửu Nhất vốn chẳng có khả năng xảy ra chút chuyện gì với người khác.
Nhưng về mặt tình cảm, Tạ Tụ chỉ suy nghĩ một chút về khả năng Khúc Cửu Nhất nhận sai người nên thân cận với họ, hắn đã muốn giết người.
Ngoan ngoan?
Tạ tiểu thư khuê các cũng có ngày phát ra sát khí!
Khúc Cửu Nhất sợ ngây người.
Y vòng quanh Tạ Tụ hai ba vòng, tựa như xác nhận xem sát khí này rốt cuộc có phải phát ra từ người Tạ Tụ hay không?
Kết luận là chắc chắn.
"Lần tới, ta luyện thêm cho em ít dược để em mang theo bên mình" Tạ Tụ lạnh như băng nói, "Băng thiềm vẫn chưa đủ, ta nuôi cho em một con bích lân xà.
Chỉ cần họ cởi quần áo trước mặt em thì cứ để rắn cắn bọn họ"
Ạch...!Tạ Tụ, ta nhớ rằng trước kia huynh từng nói Bich Lân xà âm độc quá mức, sao bây giờ ngược lại lại muốn nuôi cho ta một con?
Chẳng lẽ là sức mạnh của ghen tuông sao?
Khúc Cửu Nhất trong lòng như nở hoa.
Tạ Tụ chắc chắn ghen.
Trong không khí toàn mùi chua kia kìa.
Là tình yêu không sai.
"Còn có?"
"Nếu em thực sự không cẩn thận chạm vào bọn họ..." Tạ Tụ nhìn Khúc Cửu Nhất đột nhiên nở nụ cười, "Bọn họ hạ dược em là bọn họ sai, điểm này ta phân biệt rõ ràng.
Tuy rằng ta không muốn giết người nhưng sẽ khiến bọn họ từ nay về sau không thể giao hợp được nữa, đối với ta, việc ấy rất nhỏ.
Nếu bọn họ không tìm được chỗ an cư lạc nghiệp, ta có thể nghĩ cách, đưa họ vào hoàng cung"
Thiến xong đưa vào cung làm thái giám cho một con rồng sao?
Dịch vụ của huynh đúng là luôn luôn lắng nghe luôn luôn thấu hiểu đấy.
Quả là thần y.
Khúc Cửu Nhất nhịn không được muốn giơ ngón cái với Tạ Tụ.
"Ta nghĩ, ta vẫn không nỡ tổn thương em" Tạ Tụ nói xong, quay đầu nhìn Khúc Cửu Nhất.
"Hửm?"
"Nhưng ta cũng không thích em chạm vào người khác.
Trước lúc ấy, ta có thể không so đo nhưng sau đó, ta sẽ rất không vui" Tạ Tụ nghiêm túc nói, "Ta sẽ nghiên cứu ra một loại dược để từ nay về sau, em chỉ có cảm giác với mình ta"
Quào...
Khúc Cửu Nhất cảm thấy Tạ Tụ của bây giờ rất ngầu.
Vì sao mà những nữ sinh đó thích đọc truyện bá đạo tổng tài yêu em, y hình như đột nhiên get được rồi.
"Yên tâm, ta đương nhiên sẽ không như vậy" Khúc Cửu Nhất thấy được một mặt khác của Tạ Tụ, trong lòng rất hài lòng.
Tuy rằng bộ dáng tiểu thư khuê các của Tạ Tụ cũng rất đáng yêu nhưng là bạn trai, chắc chắn muốn đối tượng có một ít dáng vẻ mà chỉ mình mới có thể thấy được, chỉ có chính mình mới biết.
Lúc ấy mới gọi là độc nhất vô nhị.
"Huynh chẳng cần luyện cho ta bất cứ thứ dược gì cả" Khúc Cửu Nhất tiến tới, chủ động hôn Tạ Tụ một cái.
Nói ra lời thoại thả thính kinh điển.
"Bởi huynh chính là dược của ta"
Đôi mắt Tạ Tụ híp lại, duỗi tay ôm Khúc Cửu Nhất, một tay khác ôm lấy đầu Khúc Cửu Nhất, hôn thật sâu.
Chút tâm hự của edit: hu hu hình như tui đọc xong mà tui cảm giác đọc thêm trăm lần cũng được ó, chăm phát đường vào nha hai đứa..