Hai mươi năm sau.
“Nhi… em nhìn con gái chúng ta kìa. Nó thật đẹp đúng không?”
Thiên và Nhi nhìn về nữ sinh trong trang phục áo dài đang thay mặt Đoàn thể thao Việt Nam phát biểu tại đại hội Olypic thế giới. Đây là đứa con thứ hai của Nhi và Thiên. Đứa con trai lớn trở thành một nhà nghiên cứu cuồng si giống ông Vương (Vương Thanh Vân), đứa con trai thứ ba thì cuồng kiếm tiền. Năm nay, Thiên đã ở độ tuổi trung niên, độ tuổi thành đạt nhất trong sự nghiệp nhưng anh không tiếp tục công việc mà nhường công ty cho con trai thứ ba của mình để cùng vợ mình đi du lịch thế giới. Lần này, con gái anh tham gia thi Olypic nên anh mới cùng vợ trở về tham gia cổ vũ cho con gái mình.
“Chị Phương thật mạnh mẽ, chờ năm năm nữa, con nhất định sẽ cưới chị về nhà.”
Một thiếu niên ánh mắt sáng quắc nhìn cô con gái thứ hai của Nhi đang phát biểu ở trên bục. Ngay khi một người đàn ông trẻ tuổi mang hoa lên tặng, thằng bé như một cơn gió chạy thẳng lên trên bục, đẩy người đàn ông ngã xuống đất trước mặt bao nhiêu người, sau đó nhận được một cái tát vang dội từ nữ thần tình yêu.
“Con trai anh thật giỏi.” Giọng nói Kyo tự hào vang lên bên tai Nhi và Thiên.
“Giỏi. Học không giỏi nhưng suốt ngày chạy theo con gái nhà người ta thì rất là giỏi?” Sơn từ phía sau Kyo tiến lên véo tai Kyo, nói.
“Vợ à, con nó giống vợ mà, nó học không giỏi là giống vợ mà.” Kyo vừa xoa lỗ tai đau nhức vừa lẩm bẩm nói.
“Anh đây là đang chê tôi vừa già vừa ngu sao?” Kyo nhướng mày, cười đểu, nói.
“Đâu có, em là người vợ tuyệt vời nhất của anh mà.” Kyo sum xuê, nắm tay Sơn nói.
"Thật bất mặt". Cả Thiên và Nhi nhìn hai vợ chồng Kyo mà nhìn lại bàn tay đang nắm chặt của mình, rồi lại nhìn thiếu niên và con gái mình đang trừng mắt nhau ở trên bục, sau đó một cước đá thằng bé xuống bục mà thằng bé vẫn nở nụ cười hạnh phúc mà buồn cười.
“Xem ra chúng ta sắp có con rể rồi! Mặc dù ít tuổi một chút, nhưng thằng bé này cũng rất đáng yêu.” Thiên xoay sang hôn trộm Nhi một cái, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Nhi thì cười rộ lên.
“Em thấy nó giống anh và em hồi trước không?” Thiên vòng tay ôm vợ mình, nói.
“Em thấy thằng bé này di truyền hoàn toàn tính dở hơi của anh Kyo. Trước kia anh ta cũng mặt dày theo đuổi Sơn mà.”
Nhi đưa tay nắm chặt bàn tay của Nhi đặt ở trên bụng mình, nghiêng đầu sang nhìn Sơn và Kyo đang cãi yêu, nói.
“Ha ha.” Thiên buồn cười cúi đầu nhìn Nhi, đúng là thằng bạn anh hồi đó theo đuổi Sơn rất kỳ công. Nhìn thằng bé từ nhỏ bám lấy con gái nhà mình đúng là rất giống Kyo, nhưng ai bảo con bé thông minh giống vợ mình và mình chứ, cho nên đến giờ vẫn chưa thể thành công như Kyo ngày xưa với Sơn.
“Chậc chậc, em họ nhà mình vẫn mạnh mẽ như ngày nào.” Giọng nói thanh niên vui sướng khi người gặp họa vang lên phía sau Nhi, cô quay đầu nhìn thì nhận ra hai đứa con sinh đôi của anh An.
“Cháu chào cô chú!” Cả hai nhận ra Nhi và Thiên thì vội vàng chào.
“Cha cháu đâu?” Đây là nói về An và Tử Lăng.
“Ba ba cháu nói muốn sinh một em gái, cha cháu không đồng ý, hai người đó đang tâm tình trên giường rồi.” Hai đứa bé che miệng cười khúc khích làm Nhi dở khóc dở cười. Nghe nói Tử Lăng sinh hai đứa này đều là sinh khó, nên anh An không muốn Tử Lăng sinh nữa, cho nên hai người vẫn cứ luôn cãi nhau vì vấn đề sinh hay không sinh. Lần nào cũng là Tử Lăng nhường nhịn An, nhưng lâu như vậy mà giờ mới đòi sinh con thì đúng là chỉ có Tử Lăng mới nghĩ tới.
“Hôm trước vợ chồng chú ba dẫn theo hai em về, mới về chưa bao lâu hai đứa nó đã gây tai họa đánh nhau, nhưng sau đó cả lũ chúng nó lại trở thành bạn thân.” Hai đứa bé nhìn về phía xa xa. Nhi quay đầu nhìn theo hướng nhìn của chúng thì nhận ra một đám người, trẻ có trung niên cũng có, và đặc biệt là cả đám đều quen thân nhau đang cười nói đi về phía mình.
Nhi nhớ ngày hôm đó, sau khi Đông và Bảo Ngân vừa ngồi xuống nói chuyện với anh An và mình không bao lâu thì nghe thấy điện thoại thông báo từ đồn công an. Cả nhà vội vàng tới nơi thì mới biết mấy đứa đánh nhau, ngoài hai đứa bé nhà Đông, còn có cả con gái nhà mình với con nhà Sơn. Mà đám thanh thiếu niên bên kia không người nào không te tua, hỏi ra mới biết chúng thấy bé Bảo An xinh xắn nên mới tính bắt chuyện, trong lúc đó có động tay động chân một chút nên bị túm đánh.
Cha mẹ mấy đứa cũng chạy tới, lúc này mấy phụ huynh mắt lớn trừng nhau, rồi trước mặt mấy chiến sĩ công an ôm nhau ra ngoài tâm sự, bỏ mặc cả đám trẻ còn đang ngồi ở trong phòng thường trực. Nghĩ tới ngày đó Nhi không thể nín cười, bởi vì bố mẹ chúng toàn là người quen, nào là Thúy, Hà, Long Phi, Hải.
Trước khi cha mẹ chúng thân nhau, không ngờ chỉ một trận đánh nhau mà chúng cũng nhanh chóng kết bạn bè với nhau. Chúng cũng nghe được truyền kỳ luôn mang rắc rối về mình của Bảo Ngân, lúc đó đều nhìn về Bảo An và nói con bé giống hệt Bảo Ngân.
Nhi nghiêng đầu nhìn Thiên, lúc này Thiên cũng đang nhìn Nhi. Trong mắt hai người lúc này chỉ có mình nhau.
“Anh yêu em!”
“Em yêu anh!”
Cùng với tiếng súng báo hiệu kỳ Olypic bắt đầu là lời yêu thương của hai người giành cho nhau.
Kết thúc
Lời của mèo: Cuối cùng cũng kết thúc rồi, mèo đã từng giới thiệu truyện này rất bình dị, vô cùng bình dị.
“Nhi… em nhìn con gái chúng ta kìa. Nó thật đẹp đúng không?”
Thiên và Nhi nhìn về nữ sinh trong trang phục áo dài đang thay mặt Đoàn thể thao Việt Nam phát biểu tại đại hội Olypic thế giới. Đây là đứa con thứ hai của Nhi và Thiên. Đứa con trai lớn trở thành một nhà nghiên cứu cuồng si giống ông Vương (Vương Thanh Vân), đứa con trai thứ ba thì cuồng kiếm tiền. Năm nay, Thiên đã ở độ tuổi trung niên, độ tuổi thành đạt nhất trong sự nghiệp nhưng anh không tiếp tục công việc mà nhường công ty cho con trai thứ ba của mình để cùng vợ mình đi du lịch thế giới. Lần này, con gái anh tham gia thi Olypic nên anh mới cùng vợ trở về tham gia cổ vũ cho con gái mình.
“Chị Phương thật mạnh mẽ, chờ năm năm nữa, con nhất định sẽ cưới chị về nhà.”
Một thiếu niên ánh mắt sáng quắc nhìn cô con gái thứ hai của Nhi đang phát biểu ở trên bục. Ngay khi một người đàn ông trẻ tuổi mang hoa lên tặng, thằng bé như một cơn gió chạy thẳng lên trên bục, đẩy người đàn ông ngã xuống đất trước mặt bao nhiêu người, sau đó nhận được một cái tát vang dội từ nữ thần tình yêu.
“Con trai anh thật giỏi.” Giọng nói Kyo tự hào vang lên bên tai Nhi và Thiên.
“Giỏi. Học không giỏi nhưng suốt ngày chạy theo con gái nhà người ta thì rất là giỏi?” Sơn từ phía sau Kyo tiến lên véo tai Kyo, nói.
“Vợ à, con nó giống vợ mà, nó học không giỏi là giống vợ mà.” Kyo vừa xoa lỗ tai đau nhức vừa lẩm bẩm nói.
“Anh đây là đang chê tôi vừa già vừa ngu sao?” Kyo nhướng mày, cười đểu, nói.
“Đâu có, em là người vợ tuyệt vời nhất của anh mà.” Kyo sum xuê, nắm tay Sơn nói.
"Thật bất mặt". Cả Thiên và Nhi nhìn hai vợ chồng Kyo mà nhìn lại bàn tay đang nắm chặt của mình, rồi lại nhìn thiếu niên và con gái mình đang trừng mắt nhau ở trên bục, sau đó một cước đá thằng bé xuống bục mà thằng bé vẫn nở nụ cười hạnh phúc mà buồn cười.
“Xem ra chúng ta sắp có con rể rồi! Mặc dù ít tuổi một chút, nhưng thằng bé này cũng rất đáng yêu.” Thiên xoay sang hôn trộm Nhi một cái, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Nhi thì cười rộ lên.
“Em thấy nó giống anh và em hồi trước không?” Thiên vòng tay ôm vợ mình, nói.
“Em thấy thằng bé này di truyền hoàn toàn tính dở hơi của anh Kyo. Trước kia anh ta cũng mặt dày theo đuổi Sơn mà.”
Nhi đưa tay nắm chặt bàn tay của Nhi đặt ở trên bụng mình, nghiêng đầu sang nhìn Sơn và Kyo đang cãi yêu, nói.
“Ha ha.” Thiên buồn cười cúi đầu nhìn Nhi, đúng là thằng bạn anh hồi đó theo đuổi Sơn rất kỳ công. Nhìn thằng bé từ nhỏ bám lấy con gái nhà mình đúng là rất giống Kyo, nhưng ai bảo con bé thông minh giống vợ mình và mình chứ, cho nên đến giờ vẫn chưa thể thành công như Kyo ngày xưa với Sơn.
“Chậc chậc, em họ nhà mình vẫn mạnh mẽ như ngày nào.” Giọng nói thanh niên vui sướng khi người gặp họa vang lên phía sau Nhi, cô quay đầu nhìn thì nhận ra hai đứa con sinh đôi của anh An.
“Cháu chào cô chú!” Cả hai nhận ra Nhi và Thiên thì vội vàng chào.
“Cha cháu đâu?” Đây là nói về An và Tử Lăng.
“Ba ba cháu nói muốn sinh một em gái, cha cháu không đồng ý, hai người đó đang tâm tình trên giường rồi.” Hai đứa bé che miệng cười khúc khích làm Nhi dở khóc dở cười. Nghe nói Tử Lăng sinh hai đứa này đều là sinh khó, nên anh An không muốn Tử Lăng sinh nữa, cho nên hai người vẫn cứ luôn cãi nhau vì vấn đề sinh hay không sinh. Lần nào cũng là Tử Lăng nhường nhịn An, nhưng lâu như vậy mà giờ mới đòi sinh con thì đúng là chỉ có Tử Lăng mới nghĩ tới.
“Hôm trước vợ chồng chú ba dẫn theo hai em về, mới về chưa bao lâu hai đứa nó đã gây tai họa đánh nhau, nhưng sau đó cả lũ chúng nó lại trở thành bạn thân.” Hai đứa bé nhìn về phía xa xa. Nhi quay đầu nhìn theo hướng nhìn của chúng thì nhận ra một đám người, trẻ có trung niên cũng có, và đặc biệt là cả đám đều quen thân nhau đang cười nói đi về phía mình.
Nhi nhớ ngày hôm đó, sau khi Đông và Bảo Ngân vừa ngồi xuống nói chuyện với anh An và mình không bao lâu thì nghe thấy điện thoại thông báo từ đồn công an. Cả nhà vội vàng tới nơi thì mới biết mấy đứa đánh nhau, ngoài hai đứa bé nhà Đông, còn có cả con gái nhà mình với con nhà Sơn. Mà đám thanh thiếu niên bên kia không người nào không te tua, hỏi ra mới biết chúng thấy bé Bảo An xinh xắn nên mới tính bắt chuyện, trong lúc đó có động tay động chân một chút nên bị túm đánh.
Cha mẹ mấy đứa cũng chạy tới, lúc này mấy phụ huynh mắt lớn trừng nhau, rồi trước mặt mấy chiến sĩ công an ôm nhau ra ngoài tâm sự, bỏ mặc cả đám trẻ còn đang ngồi ở trong phòng thường trực. Nghĩ tới ngày đó Nhi không thể nín cười, bởi vì bố mẹ chúng toàn là người quen, nào là Thúy, Hà, Long Phi, Hải.
Trước khi cha mẹ chúng thân nhau, không ngờ chỉ một trận đánh nhau mà chúng cũng nhanh chóng kết bạn bè với nhau. Chúng cũng nghe được truyền kỳ luôn mang rắc rối về mình của Bảo Ngân, lúc đó đều nhìn về Bảo An và nói con bé giống hệt Bảo Ngân.
Nhi nghiêng đầu nhìn Thiên, lúc này Thiên cũng đang nhìn Nhi. Trong mắt hai người lúc này chỉ có mình nhau.
“Anh yêu em!”
“Em yêu anh!”
Cùng với tiếng súng báo hiệu kỳ Olypic bắt đầu là lời yêu thương của hai người giành cho nhau.
Kết thúc
Lời của mèo: Cuối cùng cũng kết thúc rồi, mèo đã từng giới thiệu truyện này rất bình dị, vô cùng bình dị.