Quả bóng theo hướng khung thành lướt trên mặt cỏ lao tới, lúc này trên khán đài cũng nghe được lời bình luận viên nói: “Liệu bóng có vào được khung thành không?”
Đông đứng giữa cầu môn nhìn quả bóng đang càng ngày càng cách gần mình, Đông nghiêng người sang trái một chút, lúc này quả bóng cũng đang lao theo hướng Đông nghiêng người. Cầu thủ số 10 đang mỉm cười thì nụ cười trên môi dừng lại bởi vì cầu thủ thư sinh mà họ gặp lúc đầu trận đấu đang ôm trọn quả bóng ở trong lòng.
“Bóng đang bay rất nhanh về hướng khung thành, Vào,…. Không, thủ môn số 1 của trường VN-BL đã ôm trọn quả bóng mà số 10 Ý Yên đã sút. Thật đáng tiếc cho các cầu thủ trường Ý Yên. Thủ môn số 1 của VN-BL đã ném mạnh, quả bóng đang ở trung lộ và được truyền tới số 07 của VN-BL…” Đông sau khi ôm bóng xong thì ném mạnh quả bóng về phía trung tâm sân bóng, quả bóng rơi xuống cách Tâm gần nhất. Ngay sau khi nhận được quả bóng của Đông, Tâm liền hướng khung thành đội Ý Yên chạy tới.
“Làm sao mà tên đó có thể nhận biết được hướng bóng của mình đi thế nào mà bắt được?” Số 10 Ý Yên nhìn Đông với ánh mắt khác thường.
Số 11 Ý Yên tiến lại gần số 10: “Có chuyện gì vậy, sao lực sút mạnh như vậy mà thủ môn đó có thể bắt được quả bóng nhỉ. Thôi, chắc hắn ăn may thôi.” Số 10 vỗ vai bạn, “chúng ta sẽ tiếp tục tấn công mạnh mẽ hơn nữa nhé.”
“Liệu đó có thật là may mắn không? Số 10 hoài nghi nhìn Đông rồi mới quay lại vị trí của mình.
Cầu thủ của hai đội trên sân vẫn trong trạng thái giằng co cho đến phút những phút cuối cùng của hiệp một mà vẫn không một bàn thắng. Tuýt…. Tiếng còi báo hiệu hết hiệp 1 cùng với lời nói của hai bình luận viên: “Thưa các bạn, vậy là hiệp 1 đã kết thúc, đến nay cả hai đội vẫn chưa thực hiện được một trái bóng nào lọt lưới. Chúng ta hãy tiếp tục hiệp 2 sau 15 phút nữa. Chúng tôi sẽ tiếp tục đồng hành và đưa ra những bình luận chính xác về trận đấu tới quý vị khán giả.”
……….
Tại phòng nghỉ của đội bóng đá trường Ý Yên:
“Tôi đã bảo các cậu phải chú ý tới tên số 10 và số 12 của VN-BL kia mà. Suýt chút nữa thì đã có thêm 1 bàn thắng cho đội đó.” Đội trưởng đội Ý Yên đập bàn quát lớn nhìn các cầu thủ.
“Được rồi, đội trưởng. Chúng ta phải có chiến thuật mới ở hiệp thứ 2 này.” Thủ môn đội Ý Yên phát biểu
“Đúng là cần có chiến thuật mới nhưng cũng cần giải quyết một việc.” Huấn luyện viên trường Ý Yên vừa bước chân vào phòng đã lên tiếng.
“Tại sao hai cậu lại không chuyền bóng cho nhau”. Huấn luyện viên và các thành viên khác của đội bóng đều quay mặt nhìn số 10 và số 15 của đội.
“Không có gì đâu ạ. Tại vị trí chuyền không thuận lợi thôi ạ.” Số 10 nhún vai trả lời như có lệ.
Huấn luyện viên cau mày nói: “Đừng có bảo là không có chuyện gì. Từ khi mới bước vào hiệp 1 tôi đã quan sát rất kỹ. Nếu hai cậu còn như vậy thì chúng ta sẽ thua trong trận đầu tiên này đó.” Huấn luyện viên vạch trần lời nói của số 10.
“Có chuyện gì giữa hai người. Hùng, cậu là bạn thân của cậu ta, nói thử xem nào” Mọi người nhìn về thủ môn là cậu bạn có nước da bánh mật đội VN-BL đã gặp từ trước trận đấu.
“Đội trưởng, huấn luyện viên. Rất tiếc đó là chuyện giữa hai người, tuy là bạn thân nhưng em không thể nói được. Vấn đề này phải do họ tự giải quyết với nhau ạ.” Hùng bất đắc dĩ nhìn hai người số 10 và 15 rồi nhìn Huấn luyện viên trả lời.
“Có vẻ như tinh thần đồng đội của đội ta đang bị lung lay. Tôi cho các cậu trong 15 phút này phải giải quyết cho bằng được vấn đề của mình.” Huấn luyện viên nhìn ba người nói. “Hiệp 2 chúng ta cần phải dồn sức tấn công mạnh hơn nữa, trường VN-BL sử dụng đội hình tấn công như ta, nên hiệp 2 này chúng ta phải tranh thủ đè bẹp họ bằng sức mạnh tấn công của mình.”
“Vâng.” Cả đội đồng thanh.
“Hùng, cậu là thủ môn cậu có nhận xét gì về những cú sút của cầu thủ đội bóng đó.” Huấn luyện viên nhìn thủ môn hỏi, tuy rằng đội bóng trường Việt Ba chưa thành công lần nào nhưng rõ ràng là họ cũng không phải những con gà công nghiệp gặp may mắn như nhiều người vẫn nhận định.
“Họ tuy không có nhiều cuộc tấn công và gây nguy hại cho hàng hậu vệ và khung thành của ta. Nhưng khi họ có bóng và thực hiện tấn công thì họ như những con sóng vậy. Nhất là số 10, nhìn thì có vẻ không nguy hại nhưng thực chất mỗi cú sút cậu ta thực hiện đều là các cú sút khó phán đoán hướng đi, đó là nguyên nhân vì sao khung thành của em mấy lần suýt bị thủng lưới.” Hùng vừa hồi tưởng và nói ra nhận xét của mình. “Hơn nữa số 10 đó lại có nhận định trận đấu rất tốt, nơi nào lợi thế có thể thực hiện các cú sút cậu ta đều có mặt, tuy rằng là tiền vệ nhưng cú sút thực hiện lại nguy hiểm hơn cú sút của tiền đạo số 11 cũng là đội trưởng bên đó.” Hùng gõ tay lên bàn vừa nhìn huấn luyện viên nói.
“Em cũng nhận thấy vậy, rõ ràng chúng ta kèm cậu ta cũng rất kỹ, thế mà chỉ một loáng cậu ta biến đi đâu mất, sức chạy của cậu ta cũng khá bền.” Đội trưởng Ý Yên cũng gật đầu tỏ rõ đồng ý nhận xét với thủ môn nhà mình.
“Còn các cầu thủ khác thì sao, có nhận xét gì về họ không? Như số 12 thì sao” Huấn luyện viên nhìn mọi người khắp lượt, trên mặt mọi người đều có dấu hiệu mệt mỏi, mồ hôi vì vận động mà lấm tấm trên gương mặt còn vương nét thơ ngây của thiếu niên.
“Cậu ta có thể thực hiện cú sút xa nhưng lại không vào lưới, có vẻ không đáng lo lắng.” Thủ môn nghĩ ngợi rồi nói. “Nhưng em cũng không chắc lắm vì cậu ta chưa từng sút một quả nào cả.”
“Thủ môn bên đó rất giỏi, ngang cơ với thủ môn bên ta mà có khi nhỉnh hơn đó. Hàng hậu vệ bên đó thì có tên số 2 đáng gờm nhất, hắn có sức chạy và thể lực khá. Mà nhìn tên đó trông quen quen. Tên hắn là Hoàng Đinh Sơn thì phải.” Cầu thủ số 13 đột nhiên lên tiếng.
“Dĩ nhiên, hắn ta hồi học cấp 2 là hậu vệ xuất sắc nhất toàn quốc mà.” Số 15 nhìn số 13 và nói.
“Hả,...” Cả đội ngạc nhiên nhìn lại số 15. “Thảo nào thấy cái mặt quen quen.”
“Có vẻ như thông tin về đội bóng chúng ta tìm hiểu không được chính xác thì phải quản lý nhỉ?” Cả đội nhìn về hướng cô bé tóc xoăn với đôi mắt đeo kính đang mải ghi chép ngồi ở cuối bàn nghỉ ngơi khi số 10 nói tới đây.
“Xin lỗi cả đội, tôi đã không cung cấp thông tin tốt nhất.” Cô bé rối rít xin lỗi. Không phải là cô bé không muốn thông tin cho mọi người mà vì mọi năm đội bạn không được chú ý, không có ghi chép, năm nay đột nhiên có một đội hình mạnh cả về phòng thủ và tiến công khiến cô bé cũng ngạc nhiên không kém mọi người.
“Nếu đội bóng thua thì do cô đó.” Số 10 nhếch môi nở nụ cười khinh miệt nhìn cô bé và đổ lỗi cho cô bé làm cô bé càng thêm bối rối.
“Đừng có đổ lỗi cho bạn ấy, nếu có thua thì do cậu quá kém không thể làm thủng lưới đối phương đó.” Số 15 trừng mắt nhìn lại số 10.
“Vậy cậu đã đá vào lưới đó bao nhiêu quả mà nói tôi.” Số 10 cũng không chịu thua thiệt mà trừng mắt lại nhìn số 15.
“Hai cậu thôi ngay. Trong khi hai cậu cãi nhau thì nên nghỉ ngơi để bước vào hiệp 2 kia kìa. Bây giờ là chi tiết chiến thuật mà tôi muốn các cậu phải thực hiện trong hiệp 2 này. Các đội phải chú ý nghe nhé....” Huấn luyện viên mỗi tay củng đầu một người rồi nhìn lại tất cả những người khác và nói.
Đông đứng giữa cầu môn nhìn quả bóng đang càng ngày càng cách gần mình, Đông nghiêng người sang trái một chút, lúc này quả bóng cũng đang lao theo hướng Đông nghiêng người. Cầu thủ số 10 đang mỉm cười thì nụ cười trên môi dừng lại bởi vì cầu thủ thư sinh mà họ gặp lúc đầu trận đấu đang ôm trọn quả bóng ở trong lòng.
“Bóng đang bay rất nhanh về hướng khung thành, Vào,…. Không, thủ môn số 1 của trường VN-BL đã ôm trọn quả bóng mà số 10 Ý Yên đã sút. Thật đáng tiếc cho các cầu thủ trường Ý Yên. Thủ môn số 1 của VN-BL đã ném mạnh, quả bóng đang ở trung lộ và được truyền tới số 07 của VN-BL…” Đông sau khi ôm bóng xong thì ném mạnh quả bóng về phía trung tâm sân bóng, quả bóng rơi xuống cách Tâm gần nhất. Ngay sau khi nhận được quả bóng của Đông, Tâm liền hướng khung thành đội Ý Yên chạy tới.
“Làm sao mà tên đó có thể nhận biết được hướng bóng của mình đi thế nào mà bắt được?” Số 10 Ý Yên nhìn Đông với ánh mắt khác thường.
Số 11 Ý Yên tiến lại gần số 10: “Có chuyện gì vậy, sao lực sút mạnh như vậy mà thủ môn đó có thể bắt được quả bóng nhỉ. Thôi, chắc hắn ăn may thôi.” Số 10 vỗ vai bạn, “chúng ta sẽ tiếp tục tấn công mạnh mẽ hơn nữa nhé.”
“Liệu đó có thật là may mắn không? Số 10 hoài nghi nhìn Đông rồi mới quay lại vị trí của mình.
Cầu thủ của hai đội trên sân vẫn trong trạng thái giằng co cho đến phút những phút cuối cùng của hiệp một mà vẫn không một bàn thắng. Tuýt…. Tiếng còi báo hiệu hết hiệp 1 cùng với lời nói của hai bình luận viên: “Thưa các bạn, vậy là hiệp 1 đã kết thúc, đến nay cả hai đội vẫn chưa thực hiện được một trái bóng nào lọt lưới. Chúng ta hãy tiếp tục hiệp 2 sau 15 phút nữa. Chúng tôi sẽ tiếp tục đồng hành và đưa ra những bình luận chính xác về trận đấu tới quý vị khán giả.”
……….
Tại phòng nghỉ của đội bóng đá trường Ý Yên:
“Tôi đã bảo các cậu phải chú ý tới tên số 10 và số 12 của VN-BL kia mà. Suýt chút nữa thì đã có thêm 1 bàn thắng cho đội đó.” Đội trưởng đội Ý Yên đập bàn quát lớn nhìn các cầu thủ.
“Được rồi, đội trưởng. Chúng ta phải có chiến thuật mới ở hiệp thứ 2 này.” Thủ môn đội Ý Yên phát biểu
“Đúng là cần có chiến thuật mới nhưng cũng cần giải quyết một việc.” Huấn luyện viên trường Ý Yên vừa bước chân vào phòng đã lên tiếng.
“Tại sao hai cậu lại không chuyền bóng cho nhau”. Huấn luyện viên và các thành viên khác của đội bóng đều quay mặt nhìn số 10 và số 15 của đội.
“Không có gì đâu ạ. Tại vị trí chuyền không thuận lợi thôi ạ.” Số 10 nhún vai trả lời như có lệ.
Huấn luyện viên cau mày nói: “Đừng có bảo là không có chuyện gì. Từ khi mới bước vào hiệp 1 tôi đã quan sát rất kỹ. Nếu hai cậu còn như vậy thì chúng ta sẽ thua trong trận đầu tiên này đó.” Huấn luyện viên vạch trần lời nói của số 10.
“Có chuyện gì giữa hai người. Hùng, cậu là bạn thân của cậu ta, nói thử xem nào” Mọi người nhìn về thủ môn là cậu bạn có nước da bánh mật đội VN-BL đã gặp từ trước trận đấu.
“Đội trưởng, huấn luyện viên. Rất tiếc đó là chuyện giữa hai người, tuy là bạn thân nhưng em không thể nói được. Vấn đề này phải do họ tự giải quyết với nhau ạ.” Hùng bất đắc dĩ nhìn hai người số 10 và 15 rồi nhìn Huấn luyện viên trả lời.
“Có vẻ như tinh thần đồng đội của đội ta đang bị lung lay. Tôi cho các cậu trong 15 phút này phải giải quyết cho bằng được vấn đề của mình.” Huấn luyện viên nhìn ba người nói. “Hiệp 2 chúng ta cần phải dồn sức tấn công mạnh hơn nữa, trường VN-BL sử dụng đội hình tấn công như ta, nên hiệp 2 này chúng ta phải tranh thủ đè bẹp họ bằng sức mạnh tấn công của mình.”
“Vâng.” Cả đội đồng thanh.
“Hùng, cậu là thủ môn cậu có nhận xét gì về những cú sút của cầu thủ đội bóng đó.” Huấn luyện viên nhìn thủ môn hỏi, tuy rằng đội bóng trường Việt Ba chưa thành công lần nào nhưng rõ ràng là họ cũng không phải những con gà công nghiệp gặp may mắn như nhiều người vẫn nhận định.
“Họ tuy không có nhiều cuộc tấn công và gây nguy hại cho hàng hậu vệ và khung thành của ta. Nhưng khi họ có bóng và thực hiện tấn công thì họ như những con sóng vậy. Nhất là số 10, nhìn thì có vẻ không nguy hại nhưng thực chất mỗi cú sút cậu ta thực hiện đều là các cú sút khó phán đoán hướng đi, đó là nguyên nhân vì sao khung thành của em mấy lần suýt bị thủng lưới.” Hùng vừa hồi tưởng và nói ra nhận xét của mình. “Hơn nữa số 10 đó lại có nhận định trận đấu rất tốt, nơi nào lợi thế có thể thực hiện các cú sút cậu ta đều có mặt, tuy rằng là tiền vệ nhưng cú sút thực hiện lại nguy hiểm hơn cú sút của tiền đạo số 11 cũng là đội trưởng bên đó.” Hùng gõ tay lên bàn vừa nhìn huấn luyện viên nói.
“Em cũng nhận thấy vậy, rõ ràng chúng ta kèm cậu ta cũng rất kỹ, thế mà chỉ một loáng cậu ta biến đi đâu mất, sức chạy của cậu ta cũng khá bền.” Đội trưởng Ý Yên cũng gật đầu tỏ rõ đồng ý nhận xét với thủ môn nhà mình.
“Còn các cầu thủ khác thì sao, có nhận xét gì về họ không? Như số 12 thì sao” Huấn luyện viên nhìn mọi người khắp lượt, trên mặt mọi người đều có dấu hiệu mệt mỏi, mồ hôi vì vận động mà lấm tấm trên gương mặt còn vương nét thơ ngây của thiếu niên.
“Cậu ta có thể thực hiện cú sút xa nhưng lại không vào lưới, có vẻ không đáng lo lắng.” Thủ môn nghĩ ngợi rồi nói. “Nhưng em cũng không chắc lắm vì cậu ta chưa từng sút một quả nào cả.”
“Thủ môn bên đó rất giỏi, ngang cơ với thủ môn bên ta mà có khi nhỉnh hơn đó. Hàng hậu vệ bên đó thì có tên số 2 đáng gờm nhất, hắn có sức chạy và thể lực khá. Mà nhìn tên đó trông quen quen. Tên hắn là Hoàng Đinh Sơn thì phải.” Cầu thủ số 13 đột nhiên lên tiếng.
“Dĩ nhiên, hắn ta hồi học cấp 2 là hậu vệ xuất sắc nhất toàn quốc mà.” Số 15 nhìn số 13 và nói.
“Hả,...” Cả đội ngạc nhiên nhìn lại số 15. “Thảo nào thấy cái mặt quen quen.”
“Có vẻ như thông tin về đội bóng chúng ta tìm hiểu không được chính xác thì phải quản lý nhỉ?” Cả đội nhìn về hướng cô bé tóc xoăn với đôi mắt đeo kính đang mải ghi chép ngồi ở cuối bàn nghỉ ngơi khi số 10 nói tới đây.
“Xin lỗi cả đội, tôi đã không cung cấp thông tin tốt nhất.” Cô bé rối rít xin lỗi. Không phải là cô bé không muốn thông tin cho mọi người mà vì mọi năm đội bạn không được chú ý, không có ghi chép, năm nay đột nhiên có một đội hình mạnh cả về phòng thủ và tiến công khiến cô bé cũng ngạc nhiên không kém mọi người.
“Nếu đội bóng thua thì do cô đó.” Số 10 nhếch môi nở nụ cười khinh miệt nhìn cô bé và đổ lỗi cho cô bé làm cô bé càng thêm bối rối.
“Đừng có đổ lỗi cho bạn ấy, nếu có thua thì do cậu quá kém không thể làm thủng lưới đối phương đó.” Số 15 trừng mắt nhìn lại số 10.
“Vậy cậu đã đá vào lưới đó bao nhiêu quả mà nói tôi.” Số 10 cũng không chịu thua thiệt mà trừng mắt lại nhìn số 15.
“Hai cậu thôi ngay. Trong khi hai cậu cãi nhau thì nên nghỉ ngơi để bước vào hiệp 2 kia kìa. Bây giờ là chi tiết chiến thuật mà tôi muốn các cậu phải thực hiện trong hiệp 2 này. Các đội phải chú ý nghe nhé....” Huấn luyện viên mỗi tay củng đầu một người rồi nhìn lại tất cả những người khác và nói.