Tháng hai, những cơn mưa phùn nặng hạt rơi còn vấn vương cùng những cơn gió lạnh đầu xuân. Trên những con đường, tiếng học sinh nói chuyện rộn ràng.
“Đợi anh với”, Đông đang hớt ha hớt hả vừa đạp xe vừa gọi Nhi. Lúc này Nhi đang một tay giữ ghi đông xe đạp, một tay vừa giữ ghi đông vừa cầm chiếc bánh mì kẹp ruốc thi thoảng lại cắn một miếng.
Thấy Đông chậm chạp quá, Nhi cáu kỉnh: “Nhanh lên đi anh, chúng ta sắp muộn học rồi. Em không muốn phá vỡ kỷ lục đi học đúng giờ đâu.” Nói rồi, Nhi lại cắn thêm 1 miếng bánh mì.
“Em đừng vừa đạp xe vừa ăn như vậy, đau bụng đó mà còn không an toàn nữa.” Đông cố gắng đạp thật nhanh tới gần Nhi.
“Chúng ta còn có 5 phút nữa thôi. Không nhanh sẽ muộn học đó.” Nhi ăn hết miếng bánh rồi nhìn vào đồng hồ nói. Hai má phồng lên vì miếng bánh. Không thể trách Nhi được, đang được thưởng thức mỹ vị nhân gian do đầu bếp Lăng nấu, đùng một cái đầu bếp bận việc đi mất mấy ngày, nếu không ăn bánh mì thì không được.
Cả hai đạp xe thật nhanh để kịp giờ, không ai nói với ai thêm câu nào nữa. Đông nhìn những hạt mưa phùn rơi, rồi nghĩ bụng: “Mưa đẹp quá, nhờ vậy mà cây cối phát triển.”
Kíp…Kíp….
“Tới đích an toàn.” Nhi phanh xe trước cổng trường vui vẻ nhìn đồng hồ reo mừng, “còn 30 giây là cổng đóng”. Cả Nhi và Đông xuống xe gấp gáp bước chân tiến vào cổng.
“Ủa, hôm nay hai bạn suýt đi học muộn nhé”. Giang hôm nay thuộc tổ sao đỏ đứng kiểm tra đồng phục và hành vi của các bạn, vừa nhìn Đông và Nhi vội vàng xuống xe bước vào cổng thì cười nói.
“Ừ,” Đông nhìn Giang cười gật đầu.
Khi cả hai vừa bước qua cổng trường, các sao đỏ đóng cổng lại, một vài học sinh khác cố gắng chen qua cánh cổng sắp đóng.
“Oầy, suýt nữa thì muộn học.” Đông thở phào nhìn mấy người bạn phía sau đang đi vào khu vực các bác giám thị.
“Tại ai hôm qua thức đêm xem phim ma làm hại người khác không thể ngủ được. Nói ra thì anh An hôm nay thể nào cũng đi làm muộn. Hì hì…” Nhi tủm tỉm cười. Đúng vậy, còn có một người nhát ma nhưng cứ tỏ vẻ anh hùng hôm nay đi làm muộn rồi. Mọi lần xem phim kinh dị toàn có anh Lăng bên cạnh an ủi, Nhi nghĩ nghĩ hai người này tuy hay gắt gỏng nhưng thực chất chung sống rất tốt với nhau.
“Chào buổi sáng.” Sơn dựng xe ở nhà xe khi nhìn thấy hai người bạn thì đứng chờ cả hai cất xe đạp vào khu vực để xe lớp mình, khi nhìn Nhi và Đông đang bước tới thì tò mò hỏi. “Ủa, sao cả hai hôm nay đi muộn vậy. Lạ nhỉ?”
“Tại ông anh ngốc này thích xem phim ma làm hại cả nhà không ai ngủ được.” Nhi phồng mồm. “Úi da, sao bụng mình đau vậy.” Nhi nhăn mặt vì cơn đau tự dưng xuất hiện.
“Sao vậy,” Sơn nhìn Nhi mặt nhăn mày nhún lo lắng hỏi. “Í, có phải là ngày của các bạn nữ không?” Sơn hai lòng bàn tay vỗ vào nhau, ánh mắt nhìn Nhi từ dưới lên trên rồi từ trên lại xuống dưới. Nhi nhìn theo ánh mắt Sơn mà khinh bỉ nhưng vì cơn đau nên chỉ đành liếc mắt không nói gì.
“Chắc là do sáng nay vừa đạp xe vừa ăn bánh mì đấy mà. Giờ tiêu hoá rối loạn rồi.” Đông vừa dựng xe vừa nói mà không chú ý tới hành động của cả hai.
“Không phải là do anh thì em có cần phải như vậy không?” Nhi vừa xoa bụng vừa nói. Nhi trừng mắt lại với Đông, Đông vừa quay mặt thì nhìn thấy vẻ mặt ai oán con mắt trừng lớn của Nhi. Đông ngượng ngùng quay mặt đi sang hướng khác và nói với Nhi: “Thôi, leo lên lưng anh đưa vào lớp nào.”
“Không cần.” Nhi hất hàm.
“Hì, từ đây vào lớp khá xa, mấy trăm mét kìa, không chịu được thì đừng kêu nhé. Hay để ông anh này cõng nhé.” Sơn cúi người đưa lưng về hướng Nhi, tay vẫy vẫy Nhi ở phía sau chỉ vào lưng mình.
“Đừng nhõm nhéo nữa, lên lưng anh nào.” Đông kéo mạnh tay Nhi về phía lưng mình. Nhi ngại ngùng nhưng vẫn yên lặng trên lưng Đông, Đông cõng Nhi một mạch hướng lớp học đi tới.
Bên cạnh là Sơn thi thoảng chọc hai anh em.“Nhi biết không, tên này lúc nào cũng muốn có một đứa em nhỏ hơn mình để được cõng đó. Nếu nói về trình độ luyến muội thì không thua kém gì anh An của Nhi đâu nhé.”
Đông tủm tỉm cười: “Khi còn bé, anh An hay cõng anh như vậy lắm, anh cũng muốn là một người anh tốt có thể cõng em mình như vậy.”
“ Nhưng em có còn bé nữa đâu”. Đôi mắt Nhi nhìn vào gáy của Đông và nói. Trước kia khi bị thương trong trận đấu bóng đá, Jame cũng từng cõng Nhi, nhưng cái cõng này khác với cái cõng của anh Thiên, anh An và anh Đông. Có lẽ vì mối quan hệ giữa người với người khác nhau nên cảm giác cũng khác nhau.
“Ra đời sau anh thì là em nhỏ rồi.” Đông và Sơn cười. Nhi cũng cười theo không phản bác lại lời của Đông nữa. Cả ba đều bị những người xung quanh nhìn ngó và chỉ chỏ. Nhi cảm thấy không thích những cái nhìn và chỉ chỏ của những người bạn đó. “Để em xuống đi. Nhiều người nhìn lạ lắm.” Nhi nói nhỏ bên tai Đông.
“Em đừng ngại, tại cậu ta được nhiều bạn nữ yêu thích. Thấy cậu ta thân thiết với em quá nên họ ghen đấy.” Sơn trả lời thay Đông. Bây giờ từ danh hiệu kẻ nhà quê đã thành hot boy của khối, của trường rồi, cũng vì Lan Hương loa loa cái miệng phát thanh mà danh tiếng của Đông bị nhiều người biết.
“Chính vì vậy em mới bảo để em xuống. Nếu em bị đánh hội đồng thì khổ lắm đó.” Nhi quay mặt sang Sơn tè lưỡi nói.
“Chỉ e người bị thương là đám người đánh em thôi.” Sơn cười nhìn Nhi. Ai chả biết cô nàng này giỏi thể thao, giỏi võ thuật chứ, hơn nữa hình như còn có những thiết bị bảo hộ cao cấp nữa.
“Khi nào tới lớp, anh sẽ cho em xuống.” Đông trừng mắt nhìn những người xung quanh và tiếp tục cõng Nhi vào tận tới lớp. Những cô gái nhìn thấy Đông trừng mắt thì đều đỏ mặt quay mặt đi. Sơn thở dài nhìn hiệu quả ngược lại của Đông vỗ vỗ vai an ủi cu cậu.
…. Sau giờ học ngày hôm đó là buổi gặp mặt của các thành viên đội bóng tại phòng họp thành viên đội bóng.
“Mọi người tới rồi à.” Hoàng mỉm cười nhìn khắp lượt căn phòng
“Vâng ạ.” Tất cả năm lớp 10 và lớp 11 đều cùng đồng thanh khi bước vào phòng. Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi thì nghe Hoàng nói: “Hôm nay, đội bóng đá sẽ ăn liên hoan.”
“Liên hoan mặn nhé.” Sơn háo hứng đứng dậy phát biểu ý kiến.
“Không, liên hoan ngọt.” Phước từ ngoài cửa bước vào, trên hai tay là hai túi nước ngọt và bánh kẹo. “Nhi, Bảo Ngân cùng Hà bày bánh kẹo và nước ngọt lên bàn nhé.” Cả ba bước lên bày bánh kẹo vào đĩa và đưa tới trên bàn.
“Từ ngày mai, bọn anh sẽ phải tập trung cho kỳ thi tốt nghiệp nên không thể tham gia đội bóng cùng các em. Nhưng như anh thấy thì chúng ta có những thành viên mới rất giỏi. Chúng ta từ tháng 12 đến nay đã tới vòng bán kết khu vực đồng bằng sông Hồng. Các em hãy cố gắng nhé.” Giọng nói Hoàng xúc động nhìn mọi người với ánh mắt thân thiết.
“Vâng.” Tất cả đồng thanh, ánh mắt nhìn Hoàng và các anh khối lớp 12 cũng vô cùng xúc động. Người thì đã quen thuộc hai lớp, người thì cũng đã cả một học kỳ, ai cũng được sự góp ý của đàn anh trong tập luyện nên sắp chia tay thì ai cũng buồn. Mọi người vừa buồn vừa vui chia sẻ tình cảm trong ngày chia tay này.
Rầm. Đang vui vẻ liên hoan thì tiếng đập cửa mạnh làm cả đội đồng thời quay lại nhìn hướng phía cửa. Trước cửa là một học sinh ăn mặc luộm thuộm với mái tóc vàng, dáng cao to đang bước vào.
“Xin hỏi đây có phải là đội bóng đá trường Việt Ba không?”
“Đợi anh với”, Đông đang hớt ha hớt hả vừa đạp xe vừa gọi Nhi. Lúc này Nhi đang một tay giữ ghi đông xe đạp, một tay vừa giữ ghi đông vừa cầm chiếc bánh mì kẹp ruốc thi thoảng lại cắn một miếng.
Thấy Đông chậm chạp quá, Nhi cáu kỉnh: “Nhanh lên đi anh, chúng ta sắp muộn học rồi. Em không muốn phá vỡ kỷ lục đi học đúng giờ đâu.” Nói rồi, Nhi lại cắn thêm 1 miếng bánh mì.
“Em đừng vừa đạp xe vừa ăn như vậy, đau bụng đó mà còn không an toàn nữa.” Đông cố gắng đạp thật nhanh tới gần Nhi.
“Chúng ta còn có 5 phút nữa thôi. Không nhanh sẽ muộn học đó.” Nhi ăn hết miếng bánh rồi nhìn vào đồng hồ nói. Hai má phồng lên vì miếng bánh. Không thể trách Nhi được, đang được thưởng thức mỹ vị nhân gian do đầu bếp Lăng nấu, đùng một cái đầu bếp bận việc đi mất mấy ngày, nếu không ăn bánh mì thì không được.
Cả hai đạp xe thật nhanh để kịp giờ, không ai nói với ai thêm câu nào nữa. Đông nhìn những hạt mưa phùn rơi, rồi nghĩ bụng: “Mưa đẹp quá, nhờ vậy mà cây cối phát triển.”
Kíp…Kíp….
“Tới đích an toàn.” Nhi phanh xe trước cổng trường vui vẻ nhìn đồng hồ reo mừng, “còn 30 giây là cổng đóng”. Cả Nhi và Đông xuống xe gấp gáp bước chân tiến vào cổng.
“Ủa, hôm nay hai bạn suýt đi học muộn nhé”. Giang hôm nay thuộc tổ sao đỏ đứng kiểm tra đồng phục và hành vi của các bạn, vừa nhìn Đông và Nhi vội vàng xuống xe bước vào cổng thì cười nói.
“Ừ,” Đông nhìn Giang cười gật đầu.
Khi cả hai vừa bước qua cổng trường, các sao đỏ đóng cổng lại, một vài học sinh khác cố gắng chen qua cánh cổng sắp đóng.
“Oầy, suýt nữa thì muộn học.” Đông thở phào nhìn mấy người bạn phía sau đang đi vào khu vực các bác giám thị.
“Tại ai hôm qua thức đêm xem phim ma làm hại người khác không thể ngủ được. Nói ra thì anh An hôm nay thể nào cũng đi làm muộn. Hì hì…” Nhi tủm tỉm cười. Đúng vậy, còn có một người nhát ma nhưng cứ tỏ vẻ anh hùng hôm nay đi làm muộn rồi. Mọi lần xem phim kinh dị toàn có anh Lăng bên cạnh an ủi, Nhi nghĩ nghĩ hai người này tuy hay gắt gỏng nhưng thực chất chung sống rất tốt với nhau.
“Chào buổi sáng.” Sơn dựng xe ở nhà xe khi nhìn thấy hai người bạn thì đứng chờ cả hai cất xe đạp vào khu vực để xe lớp mình, khi nhìn Nhi và Đông đang bước tới thì tò mò hỏi. “Ủa, sao cả hai hôm nay đi muộn vậy. Lạ nhỉ?”
“Tại ông anh ngốc này thích xem phim ma làm hại cả nhà không ai ngủ được.” Nhi phồng mồm. “Úi da, sao bụng mình đau vậy.” Nhi nhăn mặt vì cơn đau tự dưng xuất hiện.
“Sao vậy,” Sơn nhìn Nhi mặt nhăn mày nhún lo lắng hỏi. “Í, có phải là ngày của các bạn nữ không?” Sơn hai lòng bàn tay vỗ vào nhau, ánh mắt nhìn Nhi từ dưới lên trên rồi từ trên lại xuống dưới. Nhi nhìn theo ánh mắt Sơn mà khinh bỉ nhưng vì cơn đau nên chỉ đành liếc mắt không nói gì.
“Chắc là do sáng nay vừa đạp xe vừa ăn bánh mì đấy mà. Giờ tiêu hoá rối loạn rồi.” Đông vừa dựng xe vừa nói mà không chú ý tới hành động của cả hai.
“Không phải là do anh thì em có cần phải như vậy không?” Nhi vừa xoa bụng vừa nói. Nhi trừng mắt lại với Đông, Đông vừa quay mặt thì nhìn thấy vẻ mặt ai oán con mắt trừng lớn của Nhi. Đông ngượng ngùng quay mặt đi sang hướng khác và nói với Nhi: “Thôi, leo lên lưng anh đưa vào lớp nào.”
“Không cần.” Nhi hất hàm.
“Hì, từ đây vào lớp khá xa, mấy trăm mét kìa, không chịu được thì đừng kêu nhé. Hay để ông anh này cõng nhé.” Sơn cúi người đưa lưng về hướng Nhi, tay vẫy vẫy Nhi ở phía sau chỉ vào lưng mình.
“Đừng nhõm nhéo nữa, lên lưng anh nào.” Đông kéo mạnh tay Nhi về phía lưng mình. Nhi ngại ngùng nhưng vẫn yên lặng trên lưng Đông, Đông cõng Nhi một mạch hướng lớp học đi tới.
Bên cạnh là Sơn thi thoảng chọc hai anh em.“Nhi biết không, tên này lúc nào cũng muốn có một đứa em nhỏ hơn mình để được cõng đó. Nếu nói về trình độ luyến muội thì không thua kém gì anh An của Nhi đâu nhé.”
Đông tủm tỉm cười: “Khi còn bé, anh An hay cõng anh như vậy lắm, anh cũng muốn là một người anh tốt có thể cõng em mình như vậy.”
“ Nhưng em có còn bé nữa đâu”. Đôi mắt Nhi nhìn vào gáy của Đông và nói. Trước kia khi bị thương trong trận đấu bóng đá, Jame cũng từng cõng Nhi, nhưng cái cõng này khác với cái cõng của anh Thiên, anh An và anh Đông. Có lẽ vì mối quan hệ giữa người với người khác nhau nên cảm giác cũng khác nhau.
“Ra đời sau anh thì là em nhỏ rồi.” Đông và Sơn cười. Nhi cũng cười theo không phản bác lại lời của Đông nữa. Cả ba đều bị những người xung quanh nhìn ngó và chỉ chỏ. Nhi cảm thấy không thích những cái nhìn và chỉ chỏ của những người bạn đó. “Để em xuống đi. Nhiều người nhìn lạ lắm.” Nhi nói nhỏ bên tai Đông.
“Em đừng ngại, tại cậu ta được nhiều bạn nữ yêu thích. Thấy cậu ta thân thiết với em quá nên họ ghen đấy.” Sơn trả lời thay Đông. Bây giờ từ danh hiệu kẻ nhà quê đã thành hot boy của khối, của trường rồi, cũng vì Lan Hương loa loa cái miệng phát thanh mà danh tiếng của Đông bị nhiều người biết.
“Chính vì vậy em mới bảo để em xuống. Nếu em bị đánh hội đồng thì khổ lắm đó.” Nhi quay mặt sang Sơn tè lưỡi nói.
“Chỉ e người bị thương là đám người đánh em thôi.” Sơn cười nhìn Nhi. Ai chả biết cô nàng này giỏi thể thao, giỏi võ thuật chứ, hơn nữa hình như còn có những thiết bị bảo hộ cao cấp nữa.
“Khi nào tới lớp, anh sẽ cho em xuống.” Đông trừng mắt nhìn những người xung quanh và tiếp tục cõng Nhi vào tận tới lớp. Những cô gái nhìn thấy Đông trừng mắt thì đều đỏ mặt quay mặt đi. Sơn thở dài nhìn hiệu quả ngược lại của Đông vỗ vỗ vai an ủi cu cậu.
…. Sau giờ học ngày hôm đó là buổi gặp mặt của các thành viên đội bóng tại phòng họp thành viên đội bóng.
“Mọi người tới rồi à.” Hoàng mỉm cười nhìn khắp lượt căn phòng
“Vâng ạ.” Tất cả năm lớp 10 và lớp 11 đều cùng đồng thanh khi bước vào phòng. Sau khi mọi người ổn định chỗ ngồi thì nghe Hoàng nói: “Hôm nay, đội bóng đá sẽ ăn liên hoan.”
“Liên hoan mặn nhé.” Sơn háo hứng đứng dậy phát biểu ý kiến.
“Không, liên hoan ngọt.” Phước từ ngoài cửa bước vào, trên hai tay là hai túi nước ngọt và bánh kẹo. “Nhi, Bảo Ngân cùng Hà bày bánh kẹo và nước ngọt lên bàn nhé.” Cả ba bước lên bày bánh kẹo vào đĩa và đưa tới trên bàn.
“Từ ngày mai, bọn anh sẽ phải tập trung cho kỳ thi tốt nghiệp nên không thể tham gia đội bóng cùng các em. Nhưng như anh thấy thì chúng ta có những thành viên mới rất giỏi. Chúng ta từ tháng 12 đến nay đã tới vòng bán kết khu vực đồng bằng sông Hồng. Các em hãy cố gắng nhé.” Giọng nói Hoàng xúc động nhìn mọi người với ánh mắt thân thiết.
“Vâng.” Tất cả đồng thanh, ánh mắt nhìn Hoàng và các anh khối lớp 12 cũng vô cùng xúc động. Người thì đã quen thuộc hai lớp, người thì cũng đã cả một học kỳ, ai cũng được sự góp ý của đàn anh trong tập luyện nên sắp chia tay thì ai cũng buồn. Mọi người vừa buồn vừa vui chia sẻ tình cảm trong ngày chia tay này.
Rầm. Đang vui vẻ liên hoan thì tiếng đập cửa mạnh làm cả đội đồng thời quay lại nhìn hướng phía cửa. Trước cửa là một học sinh ăn mặc luộm thuộm với mái tóc vàng, dáng cao to đang bước vào.
“Xin hỏi đây có phải là đội bóng đá trường Việt Ba không?”