Dịch giả: hanyNguồn nhảy chương nội dung vẫn tiếp tục
- Lạc Bắc! Ngươi thực sự quyết định? Phá nát thần thức! Cho dù ngươi từng có một lần kinh nghiệm nhưng đó cũng là chuyện cửu tử nhất sinh. Đợi tới khi Hâm Duyệt hồi phục lại, có thần cung Toái Hư ở bên phía chúng ta, cho dù ngươi không đột phá tới tầng thứ chín, Côn Luân chưa chắc đã làm gì được.
Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn Lạc Bắc mà nói thật lòng.
Một viên đan dược giống như bảo châu nằm trong cái hộp ở bên cạnh Lạc Bắc đang tản ra ánh sáng mờ năm màu. Đó chính là Thiên đạo đại đan mà vào thời thượng cổ có thể làm cho người tu đạo Nguyên Anh kỳ chém giết nhau một cách điên cuồng.
Lúc này, ngoại trừ Nạp Lan Nhược Tuyết ra, Thái Thúc và Đông Nhan đều đứng bên cạnh Lạc Bắc với sắc mặt hết sức ngưng trọng.
Vào lúc này, địa phương mà mọi người có mặt rõ ràng là Tử kim hư không, ngay tại chỗ đám người Băng Trúc Quân và Trần Thanh Đế truyền tống tới. Cái trận pháp thượng cổ này đã bị Lạc Bắc và Hoài Ngọc phá đi. Mà bây giờ, toàn bộ mọi người đang ở trong cái trận pháp đó.
- Cho dù không có Hoàng Vô Thần thì Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của ta cũng phải tiếp tục tu luyện. Nếu tâm chí không vững vàng thì vào lúc này dưới áp lực của Côn Luân và Hoàng Vô Thần, lại có Thiên đạo đại đan mà còn không dám đột phá tầng thứ chín thì sau này ta không thể làm được. - Lạc Bắc liếc mắt nhìn thiên đạo đại đan với một sắc mặt hết sức kiên quyết.
Lúc này, Nạp Lan Nhược Tuyết đang nói chuyện với chính bản tông của Lạc Bắc. Còn phân thân do Thần Kiêu pháp giới hóa thành thì đang nhắm hai mắt ngồi xếp bằng phía sau Lạc Bắc.
Giờ phút này, bản tôn của Lạc Bắc đang có khí huyết cực mạnh hiển nhiên là chân nguyên đã tích tụ tới một trình độ nhất định. Còn Lạc Bắc lựa chọn chỗ này là để cho khi bản thân tấn công cảnh giới tiếp theo sẽ khiến cho nguyên khí dao động mạnh và không bị người khác phát hiện. Hai là nơi này hết sức an toàn, không có thiên thạch, tinh vân hay thứ gì khác lao tới, cũng không giống như ở trong Hoàng Thiên thần tháp sợ động tới cấm chế. Hơn nữa ở đây còn có linh khí tập trung với một mức độ nhất định có chút tác dụng trong khi tu luyện.
Rõ ràng, Lạc Bắc đã hoàn toàn chuẩn bị hết cho việc đột phá tới tầng tiếp theo của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh.
- Trước tiên ngươi đưa Trường Sinh châu vào trong cơ thể đi.
Nhìn thấy Lạc Bắc đã quyết định như vậy, Nạp Lan Nhược Tuyết cũng không nói thêm lời nào, gật đầu rồi đưa một hạt châu tản ra sức sống cực mạnh vào tay Lạc Bắc. Nó chính là Trường Sinh châu lần trước đã giúp hắn.
Lạc Bắc gật đầu. Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Đông Nhan nhìn nhau cũng không nói gì. Suy nghĩ vừa xuất hiện, Thiên đạo đại đan lập tức từ trong cái hộp ngọc bay lên chui vào trong miệng của Lạc Bắc.
Khi thiên đạo đại đan vừa mới vào trong miệng, Lạc Bắc phất tay khiến cho viên Trường Sinh châu giống như một giọt nước thấm vào mi tâm của hắn. Rồi sau đó, Lạc Bắc nhắm mắt lại.
- Chẳng trách được Hoài Ngọc lại nói trong giới tu đạo thượng cổ, người tu đạo lấy được Thiên đạo đại đan đều nuốt luôn, hóa ra nó lại thần diệu như thế này.
Thiên Đạo đại đan vừa vào trong bụng, Lạc Bắc cảm giác được bên trong đó như lập tức như xuất hiện thêm một Đạo tôn màu vàng kim. Từng vầng ánh sáng năm màu từ người Đạo tôn đó tản ra. Ánh sáng năm màu đó thẩm thấu tới tận những ngóc nghách nhỏ bé nhất trong thân thể. Thoáng cái, những vầng sáng năm màu đó hóa thành linh khí cuồn cuộn lưu chuyển trong kinh mạch chui vào trong chân nguyên. Mà khi linh khí dung nhập, chân nguyên trong cơ thể Lạc Bắc lập tức trở nên khổng lồ. Nhưng hơi lưu chuyển, linh khí dung hợp vào chân nguyên lập tức trở nên ngưng tụ.
Cái cảm giác này chẳng khác nào nửa chén nước được bỏ thêm một cái gì đó khiến cho nó trở thành chén nước đầy. Nhưng đột nhiên nước trong đó bị nén lại biến thành một nửa chén nước.
Vốn chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của Lạc Bắc đã như chất lỏng, sau khi dung hợp với dược lực từ trong vầng sáng khiến cho nó trở nên sền sệt.
Chân nguyên ngưng tụ không ngờ chẳng khiến Lạc Bắc mất chút tinh thần nào mà nó tự mình tiến hành.
Cảm giác một chút chân nguyên ngưng tụ lại, Lạc Bắc đột nhiên mở mắt rồi một điểm sáng màu hồng đột nhiên từ tay hắn bắn ra rồi trong nháy mắt hòa thành một đóa hoa Mạn Đà La đỏ như máu. Bên trong đóa hoa chính là cái phân thân ngàn tay trong Chư thiên của Lạc Bắc.
Ngay lập tức, một tia sáng lóe lên trong mắt, rồi những bông tuyết đang bao phủ bên ngoài Thiên thủ huyết phật đột nhiên vỡ vụn. Thiên thủ huyết phật cũng mở mắt. Ma khí trên người nó vừa mới tràn ra, một tiếng động chợt vang lên rồi một đạo kiếm ký kinh người đã xuyên thẳng qua lồng ngực của nó.
Trên ngực của Thiên thủ huyết phật lập tức xuất hiện một cái lỗ to, phía sau lưng cơn gió kéo dài một dải máu tới hơn mười trượng.
Cơ bản Thiên thủ huyết phật chưa kịp có động tác gì thì đột nhiên đã cứng đờ người. Bảy vầng sáng đỏ như máu lại bọc lấy người của nó. Trong nháy mắt trên người nó lại xuất hiện một lớp bông tuyết rồi một đóa hoa Mạn Đà La hình thành bao bọc lấy phân thân.
Một luồng máu bị bản mệnh kiếm nguyên cực mạnh đánh cho nát thành từng giọt tản ra đầy ma khí. Tuy nhiên những giọt máu nhanh chóng ngưng kết rồi hóa thành cả vạn con Huyết thần tử.
Đám Huyết Thần tử do U Minh ma huyết hóa thành vốn như định quay về trên người Thiên thủ huyết phật nhưng nó đã bị Lạc Bắc phong ấn. Vì vậy mà sau khi dừng lại một chút, chúng liền hóa thành cả vạn tia sáng mà bỏ chạy về bốn phương tám hướng. Nhưng đúng lúc này, tay Lạc Bắc chợt thay đổi pháp quyết bắn ra vô số những tia sáng vàng tạo thành một cái lưới bao vây toàn bộ Huyết thần tử.
Rắc rắc!
Cái lưới nhanh chóng co lại tạo thành một vầng sáng màu vàng chừng nửa trượng. Toàn bộ Huyết thần tử bị nhốt bên trong nhanh chóng hóa thành U Minh ma huyết liên tục thay đổi hình dạng một cách dữ tợn.
Nhìn thấy toàn bộ Huyết thần tử bị Lạc Bắc bao phủ, Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Đông Nhan chia thành ba hướng bảo vệ đều cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Lạc Bắc làm như vậy là muốn luyện hóa hoàn toàn phân thân thành chân nguyên tinh thần rồi sau đó hội tụ chân nguyên của phân thân với dược lực của Thiên đạo đại đan để đột phá tầng thứ chín Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh.
Mà cái phân thân hội tụ đầy đủ một viên Huyết Xá lợi rồi lại hút thêm máu của Thất Hải Yêu Vương thú tương đương với toàn bộ U minh ma huyết trên người nó cùng với chân nguyên trong hóa thân của một vị pháp vương Hoa giáo, chân nguyên của Khuất Đạo Tử... Vì vậy mà hiện tại lực lượng của phân thân thậm chí còn hơn xa bản thân Lạc Bắc.
Cho nên Lạc Bắc cũng không thể luyện hóa được toàn bộ phân thân mà chỉ có thể áp dụng cách thức giống như kiến giết voi mà làm từng chút một.
Không nói tới lực lượng bản thân của phân thân, U minh ma huyết vô cùng khó đối phó. Chỉ cần để cho một Huyết thần tử trốn thoát thì chỉ sợ sẽ có biến có không ngờ xảy ra. Nhưng lúc này Lạc Bắc cũng hết sức cẩn thận không để cho có chuyện gì vượt ra ngoài tầm kiểm soát.
Sau khi bao vây một đám U Minh ma huyết lấy ra từ người phân thân, pháp quyết trên tay Lạc Bắc lại thay đổi. Một ngọn lửa màu trắng lập tức xuất hiện bao vây U minh ma huyết.
Khi ngọn lửa màu trắng bao vây U minh ma huyết, ngay lập tức vang lên những âm thanh giống như tiếng nước sôi dội lên thanh sắt. U Minh ma huyết cuống cuồng xoay chuyển, thoáng cái biến hóa thành vô số hình dạng điên cuồng va chạm với ngọn lửa màu trắng như muốn thoát ra ngoài.
Nhưng Lạc Bắc lại như chẳng hề để ý chỉ liên tục phóng ra rất nhiều ngọn lửa màu trắng bao phủ. Thậm chí còn có những tia lửa dài chui vào trong đám U Minh ma huyết.
Mặc dù những tia lửa đó nhanh chóng bị dập tắt nhưng mỗi một tia lửa chui vào đều khiến cho U Minh ma huyết chao đảo.
.....
Ước chừng một canh giờ, dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa màu trắng, U minh ma huyết mới mất đi sức chống cự, màu đỏ của nó cũng từ từ mất dần mà trở nên trong suốt.
Sau hơn nửa canh giờ, quả cầu U Minh ma huyết cũng thôi thay đổi. Toàn bộ màu đỏ của máu biến mất khiến cho nó trở thành một thứ vật thể trong suốt nhìn giống như thủy tinh.
Thứ vật thể vô cùng ngưng tụ đó chính là chân nguyên tinh khiết.
Phụt!
Vài luồng chân nguyên lỏng màu vàng như nước lũ xông vào lớp Tịch diệt chi hỏa bao phủ bên ngoài quả cầu chân nguyên kia khiến cho nó tắt ngấm.
Ngay lập tức quả cầu chân nguyên vô cùng tinh khiết, ngưng tụ lập tức bị hòa tan vào trong chân nguyên như chất lỏng rồi bị Lạc Bắc hút vào trong người.
Pháp lực dao động bên ngoài thân thể Lạc Bắc trong nháy mắt trở nên vô cùng mãnh liệt.
Sau khi hoàn thành xong tất cả, ánh mắt của Lạc Bắc chợt lóe lên. Đóa hoa Mạn Đà La lại vỡ vụn ra rồi ngay lập tức một đạo bản mệnh kiếm nguyên đỏ sậm lại xuất hiện kéo ra một luồng U Minh ma huyết. Quá trình vừa rồi lại xuất hiện, hắn nhanh chóng phong ấn Thiên thủ ma huyết và U minh ma huyết.
Nhưng khác với lần trước đó là lần này Lạc Bắc lập tức hút thẳng U Minh ma huyết vào trong người.
Dịch giả: hany
"A!"
Gương mặt của Lạc Bắc vô cùng đau đớn.
Rầm rầm rầm
Trong cơ thể của hắn giống như có mấy vạn thùng thuốc súng nổ đồng loạt khiến cho cả không gian như có vô vàng những tiếng sấm vang lên.
Một vòng ánh sáng vàng từ thân hắn giống như làn sóng xung kích tản ra xung quanh khiến cho trong phạm vi mười trượng xuất hiện một cái lồng màu vàng.
Toàn bộ nguyên khí trên ngọn núi cũng bị ảnh hưởng rất mạnh, phía trên xuất hiện những đám mây cuồn cuộn.
- Chân nguyên như vậy mà bị phá nát thì chẳng khác nào như người tu đạo Độ Kiếp kỳ để cho Nguyen anh tự nổ.
- Không! Ngay cả người tu đạo Độ Kiếp kỳ cũng không có chân nguyên kinh khủng như vậy.
Sắc mặt của Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Đông Nhan đều tráng bệch. Cả ba người chăm chú nhìn Lạc Bắc ở bên trong cái lồng ánh sáng.
- Xoẹt xoẹt!
Sau khi cái lồng ánh sáng màu vàng kim xuất hiện, pháp lực dao động bên ngoài cơ thể của Lạc Bắc lập tức biến mất. Toàn bộ lớp ánh sáng vàng nhanh chóng tối đi rồi biến mất.
Tiếng tim đập, hơi thở, khí huyết chảy trong người, chân nguyên cũng không hề còn.
Vào lúc này Lạc Bắc khiến người ta có cảm giác giống như đã chết ngay cả Nguyên Thần cũng hoàn toàn tan biến không còn. So với lần trước bị Kỳ Liên liên thành đánh nát Kiếm nguyên còn nặng hơn.
Tuy nhiên so với lần trước thì lần này lại nhanh hơn nhiều.
Một làn sức sống và ý chí cực mạnh lập tức nhanh chóng từ người Lạc Bắc tản ra.
- Dược lực của Thiên Đạo đại đan không bị tan biến hoàn toàn?
Càng làm cho Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và đông Nhan ngạc nhiên vui mừng đó là một làn hơi thở khác thường cũng từ bụng của Lạc Bắc tản ra.
Trải qua hơn hai mươi ngày luyện hóa và vừa rồi chân nguyên bị phá nát, dược lực của Thiên Đạo Đan đan vẫn còn chứng tỏ nó thực sự khủng bố quá mức.
Cùng lúc đó, linh khí trời đất xung quanh vọt về phía Lạc Bắc với một tốc độ kinh người. Chẳng khác nào hắn là một cái sa mạc đang hút những cơn mưa.
Linh khí trời đất vọt tới thậm chí còn kéo theo cả tiếng gió rít. Chúng xoay tròn trên đỉnh đầu của Lạc Bắc tạo thành một cơn lốc xoáy.
Lốc xoáy xuất hiện kèm theo là trời đất biến sắc.
Thoáng cái, trong cơ thể của Lạc Bắc, khí huyết lư động rồi âm thanh của chân nguyên và tiếng hơi thở, tiếng tim đập.
Chẳng biết trải qua bao lâu, máu huyết và chân nguyên lưu động càng lúc càng rõ khiến cho trời đất xung quanh cũng như chấn động theo. Bầu trời trên đầu vang lên những tiếng rít ù ù.
- Nạp Lan Nhược Tuyết! Thái Thúc! Thân thể của hắn.
Đông Nhan chợt hét lên một tiếng kinh hãi.
Theo chân nguyên lưu động, toàn thân của Lạc Bắc tản ra ánh sáng màu vàng như có tiết tấu, giống như chịu đựng sự tẩy rửa của thứ ánh sáng đó. Cùng lúc, thân thể đã đạt tới mức Hỗn Nguyên kim thân của Lạc Bắc càng lúc càng ngưng tụ không ngờ thấp thoáng ánh sáng giống như pháp bảo.
- Hỗn Nguyên kim thân của hắn bắt đầu đột phá tới Bất Diệt kim thân. - Nhìn thấy cảnh tượng đó, Nạp Lan Nhược Tuyết thở phào một cái rồi nhìn Thái Thúc và Đông Nhan mà nói:
- Xem ra hắn đã đột phá tới tầng thứ chín của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh.
...
- Lạc Bắc! Ngươi đã tỉnh.
Tuy rằng cảm giác Lạc Bắc đã thuận lợi đột phá tới tầng thứ chín của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh nhưng trong vòng ba ngày, tiếng sấm do chân nguyên lưu động trong cơ thể của Lạc Bắc vẫn còn tiếp diễn. Mãi cho tới khi chúng biến mất, Lạc Bắc mới mở mắt.
Nghe thấy tiếng kêu vui mừng của Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Đông Nhan, Lạc Bắc cũng lập tức nở nụ cười. Nhưng hắn còn như đang cảm nhận tu vi đột phá nên nhất thời không nói tiếng nào.
Một lát sau, Lạc Bắc mới từ từ đứng dậy quay sang cười khổ với Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Đông Nhan:
- Lần này ta tập hợp thần thức mất bao nhiêu thời gian?
- Thiên nhân hợp nhất. Ít nhất đó là cảnh giới mà người tu đạo Độ Kiếp hậu kỳ mới có được. Lạc Bắc! Ngươi đã đột phá tới tầng thứ chín của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh. Hiện tại tu vi chân nguyên của ngươi tương đương với cảnh giới nào?
Lạc Bắc vừa đứng dậy, Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Đông Nhan đều lắp bắp không trả lời câu hỏi của Lạc Bắc mà thốt lên như thế.
Bởi vì khi Lạc Bắc vừa mới đựng dậy không ngờ khiến cho cả ba nàng có cảm giác như hắn hòa hợp hoàn toàn với trời đất thành một thể.
Lạc Bắc trầm ngâm một chút không trả lời câu hỏi của ba người mà đưa tay chỉ một cái. Một tia chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh từ trong tay hắn bắn ra.
- Lạc Bắc! Chân nguyên của ngươi không ngờ ngưng tụ tới mức như vậy? Với chân nguyên mạnh như thế cho dù không sử dụng pháp thuật cũng có thể khiến cho địch thủ bị thương.
Điều khiến cho sắc mặt của Đông Nhan phải thay đổi đó là khi Lạc Bắc giơ tay lên, chân nguyên từ tay hắn phóng ra không ngờ cắt tảng đá lớn trước mặt ra thành hai nửa. Hiện tại chân nguyên Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh của Lạc Bắc không ngờ đã ngưng tụ tới trình độ tương đương với phôi của một thanh phi kiếm.
Lạc Bắc hít một hơi thật sâu rồi mới nói một cách chậm rãi:
- Chân nguyên của ta ước chừng ngưng tụ hơn so với trước không chỉ ba lần.
- Không chỉ ba lần? - Ánh mắt của Thái Thúc không giấu được sự khiếp sợ.
- Đúng vậy. - Lạc Bắc nở nụ cười khổ:
- Xem ra hiện tại ta cũng chỉ có thể sử dụng phân thân của Thần Kiêu pháp giới còn bản tôn thì không thể tích tụ được nhiều chân nguyên.
Nạp Lan Nhược Tuyết hơi nhíu mày rồi lên tiếng hỏi có phần ngạc nhiên:
- Lạc Bắc! Tại sao ngươi lại nói vậy?
- Ta cảm giác được rằng... - Lạc Bắc cười khổ rồi nói:
- Nếu như bây giờ ta bổ sung chân nguyên tới một mức nào đó, chỉ sợ sẽ dẫn động tới Thiên kiếp.
- Dẫn động Thiên kiếp? - Thái Thúc kêu lên thất thanh:
- Lạc Bắc! Chẳng lẽ tu vi của ngươi đã...
Lạc Bắc gật đầu, từ từ giơ hai tay. Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Đông Nhan nhìn thấy hắn không hề sử dụng pháp thuật hay chân nguyên nhưng một tia lôi quang dài hẹp đột nhiên từ trên không trung xuyên xuống tạo thành một quả cầu sét trong tay hắn.
- Với tu vi của ta bây giờ có lẽ chuẩn bị độ một lần Thiên kiếp. Chỉ có điều ta không biết Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh sẽ có thiên kiếp như thế nào. Hiện tại ta cũng chỉ còn cách cố gắng áp chế pháp lực dao động và khí tức của mình. Những pháp thuật có thể gây ra pháp lực dao động mạnh dẫn tới thiên kiếp tạm thời ta không dám sử dụng. - Lạc Bắc nói xong câu đó chỉ biết cười khổ rồi nói tiếp:
- Vừa rồi suýt chút nữa thì ta không nhịn được mà sử dụng chân nguyên dẫn động Thiên kiếp.
- Không nhịn được?
- Cái cảm giác này thật sự là huyền diệu.
Lạc Bắc nhìn những tia chớp lóe lên trong tay. Chẳng tháy hắn có động tác nào nhưng quả cầu sét màu tím chợt lặng lẽ biến mất.
- Trước đây trong cả trời đất cơ bản không thể cảm giác được nguyên khí nhưng hiện tại dường như có thể cảm nhận được một cách chân thực, bất cứ lúc nào cũng có thể nắm trong tay. Nhưng có lúc nó lại mơ hồ, dường như còn một lớp màn mỏng không thể sờ tới được... Pháp lực chân nguyên của bản thân so với trước mạnh hơn mấy lần. Cái cảm giác sung sướng khi lực lương tăng cao, khống chế trời đất đúng là khó làm cho người ta kìm chế. Vừa rồi suýt chút nữa ta đã muốn vượt qua thiên kiếp để xem xem sau một tầng thiên kiếp thì sẽ mạnh tới mức nào.
- Với tình hình hiện tại của ngươi, lập tức dẫn động thiên kiếp thì chắc chắn là không ngăn cản nổi. - Nạp Lan Nhược Tuyết nghe thấy vậy thì giật mình:
- Chẳng trách được vào thời thượng cổ nhiều người tu đạo ngã xuống trong thiên kiếp. Mà có ít người tu đạo thì coi tu vi Độ Kiếp hậu kỳ là vô địch nhưng lại tiếp tục độ kiếp. Hơn nữa rất nhiều trường hợp do chưa chắc chắn nên đã chết. Xem ra toàn bộ cũng là nguyên nhân như vậy.
- Ảo diệu của trời đất...ảo diệu của trời đất...
Lạc Bắc liên tục lẩm bẩm rồi sắc mặt từ từ trở nên kiên nghị:
- Nếu không phải có nhiều tiền bối thoát khỏi đại nạn sinh tử, thăm dò huyền bí của trời đất thì cũng không có nhiều pháp quyết tu đạo như ngày nay. Cái Thiên kiếp này, khi nào thích hợp ta nhất định phải vượt. Ta thật sự muốn xem xem cái đường lớn mà người tu đạo theo đuổi từ trước tới giờ nó như thế nào.
Sau khi dừng một lúc, Lạc Bắc lại bổ sung tiếp:
- Vì Côn Luân và Hoàng Vô Thần, ta cũng phải vượt qua cái thiên kiếp này. Với phong thái và sự tự tin của Hoàng Vô Thần thì có lẽ y đã vượt qua được một lần Thiên kiếp thậm chí là hai lần.
- Vì Hoàng Vô Thần... Ngươi nói cứ như Hoàng Vô Thần là bằng hữu của mình vậy. - Thái Thúc không nhịn được bật cười.
Nàng biết rất rõ tâm tính của Lạc Bắc, cho nên sau khi nghe Lạc Bắc. Bởi vì nếu hắn không có tâm tính như vậy thì cũng không thể có được tu vi như ngày nay.
- Hiện tại cảm giác đối với nguyên khí trong trời đất so với trước mạnh hơn nhiều. Nếu ta muốn che giấu, nếu không có tu vi Độ kiếp chân tiên thì cũng không nhận ra được tu vi thực sự của ta. - Lạc Bắc cười cười.
Khí tức trên người hắn chợt thay đổi khiến cho người ta có cảm giác giống như khi chưa đột phá tầng thứ chín.
- Lạc Bắc! Ngươi vẫn đề phòng Tán Tây Nạp Thác? - Thái Thúc liền lên tiếng hỏi.
Lạc Bắc gật đầu liếc nhìn về phía động phủ của Thần Kiêu vương:
- Trước khi ta xác định được y có phải là bằng hữu của chúng ta hay không thì động phủ của Thần Kiêu vương, THần Kiêu pháp giới và Hâm Duyệt không được cho y biết.
Nói xong câu đó, trong tay Lạc Bắc chợt lóe lên một tia sáng màu lam được biến đổi từ cái huyền bảo màu lam còn chưa được luyện hóa tới một nửa của Băng Trúc Quân.