Dịch giả: hanyMà điều khiến cho y cảm thấy bất ngờ đó là thiếu nữ không ở nguyên tại chỗ mà vọt thẳng về phía mình và vầng sáng màu đen. Điều này khiến cho y chần chừ không biết có nên ra tay hay không.
Nếu y mà ra tay thì sẽ để lộ vị trí của mình. Nhưng nếu không ra tay thì nhìn thiếu nữ như muốn xông thẳng vào bên trong vầng sáng.
Kẻ điên.
Có được một món đồ tấn công được bất cứ vị trí nào thì phải nghĩ kéo dài khoảng cách với đối phương, đằng này lại lao thẳng tới gần. Cách chiến đấu thế này quả thực đúng là của kẻ điên.
....
Từ lúc Lệ Nan Phùng phát hiện ra nàng rời khỏi vị trí cho tới khi thiếu nữ bắn xong hai mũi tên khiến cho vầng sáng màu đen nổ tung trong không trung chỉ có chừng một cái chớp mắt.
Lúc này, nhìn thiếu nữ cầm thần cung Toái Hư lao tới, sắc mặt của Vương Dĩnh hết sức bĩnh tình.
Bản thân y biết rõ dựa vào Từ Thạch Hạc và Lệ Nan Phùng chưa chắc đã là đối thủ của thiếu nữ. Còn bản thân y muốn nhân cơ hội để giết chết Lạc Bắc.
Bảy con bọ cánh cứng giống như bảy điểm sáng trong không trung đột nhiên biến mất.
Khi chúng xuất hiện đã ở bên cạnh Lạc Bắc rồi chui thẳng vào trong người hắn.
Đám bọ cánh cứng mà Vương Dĩnh thả ra quanh người không ngờ lại có thần thông thuấn di.
Cùng lúc đó, pháp bảo bản mệnh của Mạc Hình Thiên ngưng tụ những tia chớp màu vàng thành một cái chùy giáng thẳng xuống đỉnh đầu Nguyên Anh của Lạc Bắc. Nguyên Anh của Lạc Bắc đang giơ hạt châu màu bạc trên đỉnh đầu. Hạt châu đó lập tức tản ra ánh sáng nhưng dưới sự ngăn cản của thứ ánh sáng đó, cái chùy vẫn tiếp tục bay đi.
Nguyên Anh của Lạc Bắc dường như không chịu nổi một đòn của Mạc Thiên Hình.
Nhìn thấy cảnh đó, trong mắt Nguyên Anh của Vương Dĩnh xuất hiện một nụ cười lạnh.
Bảy con bọ kia là một thứ dị chủng của Thiên Lan hư không, từ nhỏ đã có thần thông thuấn di. Vương Dĩnh may mắn mới có được chúng. Nhánh tu đạo thừa kế từ thượng cổ ở Thiên Lan hư không hoàn toàn khác biệt với các tông môn tu đạo hiện tại. Bọn họ dựa vào yêu thú để luyện chế đan dược và pháp bảo, tạo ra nhiều thứ mật pháp độc đáo. Vương Dĩnh may mắn có được bảy con dị trùng sau đó dùng mật pháp luyện mấy chục năm, đồng thời để cho chúng liên tục ăn băng ngọc. Hiện tại không chỉ có thần thông thuấn di mà trong cơ thể tản ra khí lạnh tương đương với một cái pháp bảo cấp KIm tiên. Một khi chúng chui vào trong cơ thể của đối thủ cho dù là người tu đạo tu vi Độ Kiếp cũng bị đóng băng kinh mạch.
Đấu phép trong một khoảng thời gian ngắn, Vương Dĩnh cũng nhận ra những người tu đạo hiện nay cũng giống như Lạc Bắc, phần lớn chân nguyên đều chứa trong cơ thể. Việc phóng ra pháp bảo hay pháp thuật đều dựa vào thân thể là chính chứ không như bọn họ dựa vào Nguyên Anh. Mà trong tình huống đấu pháp dữ dội nếu như có kinh mạch nào bị đóng băng, thân thể không phóng ra pháp quyết và pháp bảo thì Lạc Bắc không thể chống được sự tấn công của họ.
Nếu rơi vào cảnh đó, thân thể và NGuyên Anh của Lạc Bắc sẽ bị giết chết ngay lập tức.
Như vậy, cho dù bọn họ bị thần cung Toái Hư uy hiếp thì cùng lắm chỉ bị mất đi một, hai người, những người còn lại vẫn có thể rút đi. Dù sao thì mỗi lần thần cung Toái Hư cũng chỉ có thể đối phó được với một người chứ không bao phủ trên một phạm vi rộng.
Cái đồng tiền màu bạc trong tay Nguyên Anh của Vương Dĩnh tuôn ra những dòng khí rồi nhanh chóng ngưng tụ thành một thanh đao chém thẳng xuống thân thể của Lạc Bắc.
- Sao lại thế này?
Nhưng Vương Dĩnh không thể ngờ được khi bảy con bọ cánh cứng chui vào trong thân thể của Lạc Bắc nhưng hắn không hề bị ảnh hưởng đồng thời mối liên hệ tinh thần giữa gã và chúng cũng bị cắt đứt.
Không hề có lấy một chút chần chừ, khi cái chùy của Mạc Thiên Hình tấn công tới Nguyên Anh, một ngọn lửa màu lam từ trong tay Lạc Bắc phóng ra bắn thẳng vào cây chùy. Mới chạm vào nhau, ngọn lửa màu lam bình yên vô sự còn cây chùy kia thì lập tức vỡ vụn bắn ra hàng ngàn tia chớp màu vàng, giống như trong không trong có một đóa hoa cúc nở rộ.
Chín đạo kiếm cương Phá Thiên Liệt và một đạo bản mệnh kiếm nguyên màu đỏ sậm từ trên người Lạc Bắc phóng ra. Trong nháy mắt nó cắt nát cây đao màu bạc rồi lao thẳng về phía thân thể và Nguyên Anh của Vương Dĩnh.
Phù!
Một vầng sáng màu xanh bắt trúng đạo bản mệnh kiếm nguyên màu đỏ sậm nhưng nó giống như một con bò tót xuyên thẳng vào cái pháp bảo màu xanh biếc. Bị bản mệnh kiếm nguyên đâm trúng cái pháp bảo màu xanh sậm lập tức vỡ tan còn thân thể và Nguyên Anh của Vương Dĩnh vội vàng bỏ chạy lên phía trên mà tránh được một đòn của Lạc Bắc.
Nhưng cùng lúc đó, một tia sáng màu hồng chợt lóe lên rồi một đóa hoa Mạn Đà La xuất hiện trước mặt Nguyên Anh của Trần Đồ Long. Thân thể và pháp bảo bản mệnh của Trần Đồ Long đã bị hủy nên khi nhìn thấy thế y sợ tới mức hồn bay phách lạc, theo bản năng bắn một ngọn lửa màu lam vào đóa hoa Mạn Đà Lan.
Rắc rắc
Ngọn lửa màu lam còn chưa kịp chạm vào đóa hoa Mạn Đà La, nó lập tức vỡ vụn. Trần Đồ Long chỉ thấy một người tu đạo xuất hiện, trên người tản ra hơi thở lạnh lẽo. Mái tóc bạc của người tu đạo đó tung bay. Không chờ cho y có động tác gì khác, trong mắt người tu đạo kia chợt lóe lên một tia sáng màu vàng khiến cho y cảm thấy váng đầu hoa mắt như thần thức cũng bị tan biến mất một chút.
- Cái gì vậy?
Mạc Thiên Hình ở gần chỗ Trần Đồ Long cảm thấy ớn lạnh. Không chỉ trên thân thể của y mà ngay cả Nguyên Anh cũng toát ra khí lạnh.
Lúc trước, đám người Vương Dĩnh cũng biết được rất nhiều thủ đoạn của Lạc Bắc. Biết hắn dường như còn có một cái phân thân có hình dạng của Thiên thủ huyết phật. Nhưng cái phân thân đó dường như là vật ngưng kết từ chân nguyên và Ma huyết, vì vậy mà đám người Vương Dĩnh quyết định trước khi Lạc Bắc lôi cái phân thân đó ra phải giải quyết hắn trước. Đồng thời bọn họ còn chuẩn bị một cái cổ phù để đối phó với cái phân thân đó. Vì thế mà khi thấy tia sáng màu hồng bay ra, Mạc Thiên Hình đã nắm cái cổ phù trong tay.
Nhưng vào lúc này, xuất hiện trước mặt y không phải là cái phân thân kia mà dường như là một vật thi luyện.
Pháp lực dao động tản ra từ người vật thi luyện đó tạo thành thực chất, lực lượng chân nguyên tương đương với người tu đạo Nguyên Anh hậu kỳ. Hơn nữa ánh mắt của nó dường như còn có tác dụng mê hoặc thần hồn, ngay cả Trần Đồ Long có tu vi như vậy cũng không chống nổi.
Ầm!
Mạc Thiên Hình vừa mới nghĩ cứu Trần Đồ Long thì một cột sáng bạc đột nhiên vọt ra từ tay Lạc Bắc kéo theo tiếng ầm ầm như tinh cầu nổ tung từ trên cao mà phóng về phía y.
Trong nháy mắt, Mạc Thiên Hình nhìn thấy cái cột sáng đó được phóng ra từ một cái pháp bảo như cây gậy ngắn màu bạc đang nằm trong tay Lạc Bắc. Mà uy lực của nó không hề thua bản mệnh kiếm nguyên của hắn.
Từng vầng nguyên khí hệ Thổ nhanh chóng tập trung trước mặt Mạc Thiên Hình tạo thành một cây cột đá màu vàng. Rồi những tia chớp màu vàng như những mũi tên liên tục phóng tới cột sáng của Lạc Bắc.
"Ầm ầm!"
Trong tiếng nổ ầm ầm, cây cột đã bị vỡ hơn một nửa, cố lắm mới chặn được cái cột sáng màu bạc đó. Tuy nhiên thân thể và Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình cũng bị chấn động mạnh, nhất thời không thể sử dụng pháp quyết hay pháp bảo.
Xoẹt!
Một vầng sáng giống như vầng trăng lưỡi liềm chợt xuất hiện trước mặt Thi thần của Lạc Bắc. Trong nháy mắt những sợi chỉ bạc trên đỉnh đầu của Thi thần lập tức tạo thành một cái kén ngăn cản vầng sáng đó. Vầng sáng kia không thể cắt được Huyền sát ngân ti của Thi thần nhưng lực lượng của nó vẫn làm cho Thi thần bị đánh văng.
Đạo pháp thuật này là do Vương Dĩnh phóng ra.
Tốc độ thi triển pháp thuật và lực lượng của Vương Dĩnh cho thấy tu vi của y hơn xa Nguyên Anh hậu kỳ. Mỗi lần Thi thần bị đánh bay, Nguyên Anh của Trần Đồ Long lại run lên, tỉnh táo được một chút.
Nhưng vào lúc này, một đám mây đen chợt bay tới bao phủ lấy y rồi thu về tay Lạc Bắc.
Trong đám mây đen kia vang lên tiếng trận pháp vỡ nát.
Đó chính là Thúc Anh hắc vân nang đang từ từ tự hủy. Tuy nhiên bây giờ Lạc Bắc vẫn dùng nó để bắt Nguyên Anh của Trần Đồ Long.
Nhưng vào lúc này, một đám mây đen chợt bay tới bao phủ lấy y rồi thu về tay Lạc Bắc.
Trong đám mây đen kia vang lên tiếng trận pháp vỡ nát.
Đó chính là Thúc Anh hắc vân nang đang từ từ tự hủy. Tuy nhiên bây giờ Lạc Bắc vẫn dùng nó để bắt Nguyên Anh của Trần Đồ Long.
Dịch giả: hany
- Tu vi của lão đạo Côn Luân cùng với Hắc Phong phiến và Diệt phật ma nhận hết sức lợi hại nhưng lại để cho y chạy mất.
Lạc Bắc đứng giữa không trung liếc mắt nhìn xung quanh rồi nói với Vũ Sư Thanh và Nạp Lan Nhược Tuyết.
- Côn Luân tích lũy cả ngàn năm! Những loại quái vật như thế so với các môn phái khác còn nhiều hơn. Chưa nói trong trận chiến bốn trăm năm trước có nhiều ma bảo rơi vào tay Côn Luân. Lạc Bắc! Đám người tu đạo kia có lai lịch thế nào?
Vũ Sư Thanh nhíu mày. Mặc dù vào lúc này, y c giống như Đông Nhan đang ở Dạ Tây Phổ Lặc cơ bản không biết lai lịch của đám người Vương Dĩnh nhưng chỉ một chút va chạm cũng đủ giúp cho gã cảm nhận được tu vi khủng bố của họ.
Hiện nay trong giới tu đạo thì người tu đạo có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ không nhiều lắm. Trong toàn bộ giới tu đạo, những nhân vật như Khuất Đạo Tử chính là những vị bá chủ một phương. Chưa cần nói tới Vương Dĩnh có tu vi Độ Kiếp hậu kỳ mà chỉ với đám người Trần Đồ Long cũng đủ để càn quét cả giới tu đạo hiện nay.
Cũng do bọn họ gặp phải nhân vật như Lạc Bắc và cái pháp bảo thần cung Toái Hư, nếu không với thần thông của họ cho dù Côn Luân tập trung bao vây không chừng vẫn có thể chạy thoát.
- Hiện tại sự tình cũng không hề đơn giản. Chúng ta về rồi hãy nói.
Lạc Bắc nhìn Vũ Sư Thanh mà nói vậy. Tay hắn lập tức bắt một đạo pháp quyết. Ngay lập tức khí lôi cương đang bị bao phủ trong vầng sáng màu đen liền ngưng kết rồi chui vào trong cơ thể của Lạc Bắc.
Sau khi hấp thu toàn bộ lôi cương màu vàng kim mà Mạc Thiên Hình tạo ra, Lạc Bắc giơ tay chộp một cái hút ba điểm sáng màu đen, một sợi roi ngắn và một cái bảo bình màu đen vào tay.
Ba điểm sáng màu đen kia chính là Hỗn Nguyên thần hoàng được hắn sử dụng một vài mật pháp của Hoàng Thiên tông để tế luyện nên đã tăng rất nhiều uy lực. Vừa rồi khi Vương Dĩnh cho nổ Nguyên Anh và pháp bảo bản mệnh, thân thể nổ tung, tuy nhiên ba con Hỗn Nguyên thần hoàng vẫn không việc gì.
Còn sợi roi ngắn và cái bảo bình màu đen kia chính là pháp bảo bản mệnh của Mạc Thiên Hình và Phong Hàn Độc. Căn cứ vào tình hình vừa giao chiến với đám người Mật Vân tông thì trên người họ không thiếu đồ tốt. Tuy nhiên đấu phép cấp bậc như Lạc Bắc thì uy lực quá mạnh khiến cho pháp bảo và cổ phù trên người họ bị phá hủy hoàn toàn. Ngay cả bản thân hai cái pháp bảo bản mệnh cũng xuất hiện những vết nứt.
Lạc Bắc hơi liếc mắt nhìn hai cái pháp bảo. Khi ánh mắt của hắn chạm vào cái bảo bình màu đen thì có phần ngạc nhiên.
Ngay lập tức bảy vầng sáng liền lóe lên rồi bọc lấy cái thân thể của Phong Hàn Độc đang nằm dưới đất. Lạc Bắc sử dụng pháp quyết của Đại Hắc thiên ma quyết phong ấn cái thân thể đó lại.
Khi Lạc Bắc làm việc đó một đứa hài đồng hơi mập cũng từ trong Vân Mộng thần thoi chui ra bắt đầu hái thảo dược còn sót.
Đứa hài đồng đó chính là Hà Ô dược đồng được Lạc Bắc sử dụng pháp thuật cho có linh trí. Sau khi dược đồng đáng yêu hái hết số thảo dược còn lại, đám người Lạc Bắc liền chui vào trong Vân Mộng thần thoi. Một tia sáng màu xanh lóe lên, Vân Mộng thần thoi lập tức biến mất trong không trung.
....
Vầng sáng màu đen còn tồn tại tới cả nén hương mới từ từ biến mất.
Đạo phù của vương Dĩnh có thời gian dài như vậy mặc dù chỉ có tác dụng ngăn cản sự tấn công từ bên ngoài nhưng cũng rất tốt,
Lúc này, trong linh cốc, ảo trận vẫn còn nguyên. Khi đàm người Lạc Bắc đi khỏi đã kích hoạt lại cấm chế cho nên sau khi vầng sáng màu đen biến mất, toàn bộ sơn cốc lại được bao phủ bởi làn sương mù màu trắng.
Sau một canh giờ, sắc trời tối dần, nguyên khí của trời đất ở xung quanh nơi đây cũng từ từ trở lại như lúc ban đầu, không còn dấu hiệu của trận đấu phép.
Tuy nhiên trong làn sương mù đột nhiên xuất hiện những điểm sáng giống như cả một đàn đom đóm.
Vô số những điểm sáng xuất hiện trong thung lũng yên tĩnh có hai màu, một là màu xanh biếc của một là màu trắng.
Cảnh tượng đó khiến cho người ta có cảm giác một người nào đó cầm hai viên tinh thạch màu xanh và màu trắng cọ vào nhau. Tuy nhiên bên trong thung lũng sau trận đại chiến không hề có lấy một bóng người.
Hai loại ánh sáng đó xuất hiện càng lúc càng nhiều rồi đột ngột tụ lại mà tạo thành hai bóng người.
Một dòng linh khí của trời đất từ xung quanh nhanh chóng tràn vào trong hai cái bóng đó khiến cho chúng từ từ trở nên rõ ràng.
Ước chừng một canh giờ hai cái bóng người lại xuất hiện vô số điểm sáng giống như những khiếu huyệt của họ. Sau khi những điểm sáng đó xuất hiện, hai bóng người kia dường như tạo thành một sự gắn kết độc đáo với trời đất. Và một dòng linh khí cùng với nguyên khí của các vì sao từ trên cao hạ xuống liên tục chui vào trong cơ thể của hai người.
Liên tục hấp thu nguyên khí từ các vì sao, hai cái bòng từ từ hóa thành thực thể rồi tạo thành hai người đàn ông.
Mà hai người đàn ông đó chính là Vương Dĩnh và Lệ Nan Phùng vốn bị Lạc Bắc và thần cung Toái Hư đánh cho tan nát cả Nguyên Anh.
Có điều bây giờ cả hai cũng không có thân thể, cũng chẳng phải Nguyên Anh, cũng không có thần hồn mà giống với hóa thân của Mật tông.
...
- Không ngờ Lạc Bắc lại nghi ngờ Phong Hàn Độc mà sắp sẵn cạm bẫy để cho chúng ta chui đầu vào rọ.
Đột nhiên Vương Dĩnh vung tay bắn ra một ngọn lửa màu hồng vào tảng đá lớn ở gần đó khiến cho nó hóa thành chất lòng. Sau đó, một chút nguyên khí bay ra, thứ chất lỏng đó từ từ thay đổi hình dạng rồi tạo thành hai bộ trường bào màu đỏ thẫm. Lệ Nan Phùng và Vương Dĩnh liền chọn lấy mỗi người một bộ.
- Nếu như chúng ta ở Thiên Lan tinh không mà không bị cái mật pháp kia thì chưa chắc đã không đánh lại hắn. - Lệ Nan Phùng cười khổ.
Vào lúc này, pháp lực dao động trên người Vương Dĩnh và Lệ Nan Phùng không hề kém so với trước khi bị đánh nát Nguyên Anh và thân thể là mấy. Tuy nhiên nghe qua lời của Lệ Nan Phùng thì tu vi của hai người dường như trước đó rất cao, có điều do phải sử dụng mật pháp nào đó nên mới phải trá giá làm cho tu vi giảm đi như vậy.
- Nếu không làm vậy thì giấu sao được Hoàng Vô Thần? Mỗi hành động của chúng ta đều bị y giám sát. Hoàng Vô Thần là một kẻ kiêu hùng. [T R U Y E N FU L L . VN] Cho dù dể cho y tới Thiên Lan hư không, tự mình tới Mật Vân tông chúng ta thì y cũng sẽ nghi ngờ chúng ta che giấu thực lực. Đối với y thì người tu đạo ở Thiên Lan hư không chẳng khác nào đàn sói, hắn không thể dẫn sói vào nhà được. Hơn nữa ngay cả ngươi tu luyện pháp quyết đó cũng không nhận ra tu vi của y tới mức nào. Không chừng có lẽ y đã đột phá mấy lần Thiên kiếp. Như vậy cũng tốt! Tất cả mọi người nghĩ chúng ta chết, chúng ta có thể tìm cách sửa chữa trận pháp truyền tống tới Thiên Lan hư không. - Vương Dĩnh liếc mắt nhìn Lệ Nan Phùng.
- Còn về phần Lạc Bắc...đúng tu vi của y không khiến cho người ta sợ hãi nhưng pháp bảo và pháp thuật của hắn đều có thần thông mạnh. Cho dù với tu vi thật sự của chúng ta trước kia, nếu như một đối một cũng chưa chắc giết được hắn. Hơn nữa, hắn suy nghĩ rất kỹ càng. Trước khi chúng ta tới, ngươi đã dùng mắt yêu quan sát cả mấy trăm dặm không phát hiện ra sự có mặt của người tu đạo tu vi mạnh nào. Ai ngờ, hắn lại cho thần cung Toái Hư ẩn nấp sẵn ở đây, lại thêm cả Vân Mông thần thoi. Tất cả đều được hắn bố trí cẩn thận.
- Hắn có rất nhiều cổ phù và cổ bảo, chắc chắn là tìm được ở Tử Kim hư không. - Lệ Nan Phùng gật đầu rồi cau mày nói:
- Sau này nhất định phải chiếm lấy cái Nam Thiên môn đó.
- Người sử dụng thần cung Toái Hư cũng không chắc đã phải là thân thể thật sự mà như là hóa thân dùng pháp thuật nào đó tạo ra. - Vương Dĩnh hơi nheo mắt lại:
- Nếu không chúng cũng không thể bình tĩnh được tới mức như vậy khi thấy ngươi giết chết kẻ đó. Có điều như vậy cũng tốt. Thực lực của người này càng mạnh thì càng có thể kiềm chế Hoàng Vô Thần. Hơn nữa lần này chúng ta không thể giết chết hắn thì Hoàng Vô Thần vẫn còn phải đàm phán điều kiện với Mật Vân tông chúng ta. Khi đó, không chừng chúng ta còn có thêm nhiều người tới.
- Không ngờ pháp bảo và pháp thuật trong giới tu đạo này lại đạt tới trình độ như vậy. Xem ra chúng ta đã khinh địch. Nếu như chúng ta có thể quay lại đây, nắm trong tay số tài nguyên như thế này thì Mật Vân tông sẽ còn có thêm nhiều cao thủ hơn nữa. - Lệ Nan Phùng hít một hơi thật sâu rồi nhìn Vương Dĩnh, nói:
- Vương sư huynh! Huynh nghĩ cách sửa chữa trận pháp truyền tống, đệ tới Côn Luân.
- Không ngờ pháp bảo và pháp thuật trong giới tu đạo này lại đạt tới trình độ như vậy. Xem ra chúng ta đã khinh địch. Nếu như chúng ta có thể quay lại đây, nắm trong tay số tài nguyên như thế này thì Mật Vân tông sẽ còn có thêm nhiều cao thủ hơn nữa. - Lệ Nan Phùng hít một hơi thật sâu rồi nhìn Vương Dĩnh, nói:
- Vương sư huynh! Huynh nghĩ cách sửa chữa trận pháp truyền tống, đệ tới Côn Luân.