Dịch giả: hanyÁnh mắt của Mạc Thiên Hình và Vương Dĩnh tràn ngập sự kinh hãi.
Sau khi phá vỡ pháp bảo phòng ngự của đối phương, Lạc Bắc như cởi được dây trói hoàn toàn chiếm lại thế công.
Kiếm cương Phá Thiên Liệt.
Bản mệnh kiếm nguyên!
Huyền bảo màu lam.
Cùng với Cửu Thiên tinh thần pháo đã cướp được khi ở Tử Kim hư không. Trong nháy mắt lực tấn công của Lạc Bắc đạt tới gần tương đương với đòn tấn công của thần cung Toái Hư. Với khoảng cách gần thế này, ai có thể ngăn được?
Hơn nữa vào lúc này, Lạc Bắc còn không rảnh tay lấy ra cái cổ bảo hình cái kính. Nếu không với hơn chín trăm đạo Kiếm cương thật giả khó phân biệt mà xuất hiện thì uy lực còn kinh khủng hơn nữa.
- Đi!
Gần như ngay khi Lạc Bắc sử dụng Thúc Anh hắc vân nang bắt được Nguyên Anh của Trần Đồ Long, Vương Dĩnh cũng hét lên.
.....
Nhưng tiếng hét của y lại bị tiếng động ầm âm của không gian sập xuống hoàn toàn lấn át.
Ngay khi Lạc Bắc thả Thi Thần rồi sử dụng Cửu Thiên tinh thần pháo thì Lệ Nan Phùng cũng triển khai quyết chiến với thiếu nữ mang thần cung Toái Hư.
Khi thiếu nữ không lùi mà vọt về phía vầng sáng màu đen, Lệ Nan Phùng do dự một chút rồi toàn bọ Nguyên Anh và thân thể đều tản ra một thứ ý chí kiên quyết và giết người rất mạnh.
Cái cờ nhỏ màu hồng trong tay Nguyên Anh cuộn nhẹ, ngay lập tức Thiên hỏa bao phủ khắp cả trăm trượng liền tập trung lại rồi tạo thành một cây trường thương màu đỏ, lao về phía thiếu nữ với một tốc độ kinh người. Cùng lúc đó, chân nguyên trong người y dường như được phun hết ra khỏi miệng tạo thành một viên nội đan bắn thẳng tới mắt thiếu nữ.
Tấn công hết sức.
Vào lúc này, Lệ Nan Phùng lại không thèm phòng ngự mà chỉ tập trung tấn công.
Y dốc hết tất cả pháp thuật và pháp bảo khiến cho mười hai viên Định Hải thần châu của thiếu nữ cũng khó ngăn được. Nhưng sắc mặt của thiếu nữ lại hết sức bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn điểm một nụ cười châm biếm.
Đối diện với đòn tấn công tổng lực của Lệ Nan Phùng, thiếu nữ lại buông dây cung.
Một cột sáng tản ra hơi thở trí mạng xuất hiện giữa thiếu nữ và Lệ Nan Phùng. Tuy nhiên cột sáng đó cũng không hề gặp phải đòn tấn công của Lệ Nan Phùng mà lao thẳng về phía y.
"A! A! A!"
Lệ Nan Phùng kêu lên điên cuồng, y cũng không hề thay đổi pháp thuật tấn công của mình, không ngăn cản cột sáng của thần cung Toái Hư. Trong nháy mắt, thân thể và Nguyên anh của y liền hóa thành tro bụi.
Rầm!
Tuy nhiên viên nội đan của y cùng với cây trường thương màu đỏ cũng nổ tung tại vòng sáng màu lam bao phủ thiếu nữ.
Hơn mười dải sáng giống như lưỡi đao xuyên qua vầng sáng màu lam mà đâm vào cơ thể của nàng.
Cả hai cùng chết?
Bị thương ở mức độ này đừng nói là người tu luyện Nội đan đạo pháp mà cho dù là Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh cũng không thể nào chịu được.
Trong nháy mắt Lệ Nan Phùng và thiếu nữ quyết chiến với nhau, cái kết quả của nó là cả hai cùng chết?
...
Cảnh tượng này cả Vương Dĩnh và Mạc Thiên Hình đều nhìn ấy. Tuy nhiên cả hai đều hiểu rõ cho dù không có thần cung Toái Hư thì cũng không làm gì được Lạc Bắc.
Cả hai liếc nhau một cái rồi tách về hai hướng mà phóng ra ngoài sơn cốc.
Mặc dù tốc độ phi độn của Lạc Bắc cực nhanh nhưng với tu vi của cả hai mà tách ra thì ít nhất vẫn còn có một người thoát được.
- Muốn chạy sao? Quá muộn rồi.
Âm thanh thản nhiên của Lạc Bắc vừa mới vang lên thì ba tia sáng đột nhiên lao vào người Vương Dĩnh.
Ba điểm sáng đó là vật sống dường như ẩn nấp sẵn ở một chỗ nào đó. Ngay cả dưới pháp lực dao động mạnh như vậy chúng cũng không bị chết. Vào lúc này, Vương Dĩnh cơ bản trong trường hợp bất ngờ liền bị ba tia sáng đó chui vào trong cơ thể.
- Hỗn Nguyên Thần Hoàng.
Nguyên Anh của Vương Dĩnh kêu lên một cách sợ hãi. Còn thân thể của y thì bị khựng lại như không khống chế nổi chân nguyên, ngay cả pháp quyết để phi độn cũng không làm được.
Cùng với lúc ba điểm sáng xuất hiện, cách đó hơn mười dặm như có tia sáng màu xanh lóe lên. Rồi trong nháy mắt khi ba tia sáng chui vào trong cơ thể của Vương Dĩnh, một tia sáng màu xanh cũng xuất hiện trên đỉnh đầu của Mạc Thiên Hình.
Không gian đột nhiên như xuất hiện một cái lỗ thủng rồi Vũ Sư Thanh, Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc lập tức từ trong Vân Mộng thần thoi lao ra. Một tia sáng màu vàng xuất hiện khiến cho thân thể của Mạc Thiên Hình bị chém làm hai đoạn, trong nháy mắt hóa thành cát vàng. Hai trái Tử Tiêu đạo quả và một vầng sáng màu hồng cũng lập tức tấn công cái thuẫn màu vàng do pháp bảo bản mệnh của y tạo ra.
Cảnh tượng lúc này hết sức thê thảm. Trong nháy mắt khi thân thể bị Nạp Lan Nhược Tuyết dùng Hoàng Sa Thần đao chém nát, Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình cũng không chống nổi đòn liên thủ của Thái Thúc và Vũ Sư Thanh mà bị đánh bay.
Vô số những tia sáng vàng từ trong tay Lạc Bắc bay ra lập tức bao phủ Nguyên anh của Mạc Thiên Hình, giam cầm nó lại.
Lại một Nguyên Anh của cường giả Mật Vân tông bị Lạc Bắc bắt.
Lúc này, Nguyên anh của Vương Dĩnh khẽ gẩy đồng tiền bản mệnh làm cho nó bắn ra vô số ngọn lửa màu bạc. Trong nháy mắt tốc độ phi độn của Nguyên Anh tăng lên mấy chục lần, so với Tử tiêu lôi quang độn của Lạc Bắc còn nhanh hơn.
Thấy tình hình không ổn, Vương Dĩnh cũng chẳng thèm để ý tới thân thể mà sử dụng pháp bảo bản mệnh để bỏ chạy.
Nhìn thấy Nguyên Anh của Vương Dĩnh phi độn, Lạc Bắc cũng chẳng có cách nào để đuổi theo. Tuy nhiên trong tay hắn chợt xuất hiện một cái ngọc phù màu trắng.
Trên bề mặt của cái ngọc phù đó có rất nhiều những hình ảnh giống như con rắn. Nó chính là Khốn tiên phù mà Lạc Bắc và Hoài Ngọc đã lấy được trong Hoàng Thiên thần tháp.
"Răng rắc!"
Khi ánh sáng của ngọc phù tản ra xung quanh nó cũng vỡ vụn trong tay Lạc Bắc. Năm cái dây thừng giống như năm con rắn đột nhiên xuất hiện trên người Vương Dĩnh mà trói Nguyên Anh của y lại.
Không hay.
Trong nháy mắt khi năm sợi dây trói lấy Nguyên anh của Vương Dĩnh, trên Vân Mộng thần thoi ở tương đối gần với Nguyên Anh của y, quanh người Thái Thúc cũng bốc lên ngọn lửa màu tím mà đuổi theo nguyên anh của Vương Dĩnh. Tuy nhiên Thái Thúc chợt biến sắc vội vàng dừng lại rồi bay ngược về phía sau.
Uỳnh!
Nguyên Anh của Vương Dĩnh và cả cái pháp bảo bản mệnh hình đồng tiền đồng loạt nổ tung.
Tu vi của Vương Dĩnh có lẽ phải tới Độ Kiếp hậu kỳ. Lúc này, Nguyên Anh và pháp bảo bản mệnh cùng nổ thì uy lực của nó cho dù Thái Thúc có lùi lại nhanh tới mấy, có thêm cả Nạp Lan Nhược Tuyết và Vũ Sư Thanh sử dụng pháp thuật đỡ cho những cũng bị bay ngược về phía sau.
- Thái Thúc! Ngươi sao rồi?
Lạc Bắc cảm thấy căng thẳng. Trên thực tế cho tới bây giờ Lạc Bắc vẫn chưa thể hiện hết thực lực của mình. Thậm chí để đề phòng Từ Thạch hạc nhận ra Hoài Ngọc giao toàn bộ Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu cho mình, thậm chí hắn không sử dụng tới một vài pháp thuật mạnh của nó. Bởi vì cho dù đám người tu đạo của Mật Vân tông có thực lực nằm ngoài sự tưởng tượng của Lạc Bắc nhưng đối thủ chính của hán vẫn là Hoàng Vô Thần. Nếu như giữ được chút thực lực của mình thì sau này sẽ rất có lợi. Nhưng Lạc Bắc lại không ngờ Vương Dĩnh thấy không thể trốn thoát liền cho nổ Nguyên Anh. Nếu vì hắn giữ thực lực mà Thái Thúc bị làm sao thì hắn không thể tha thứ cho bản thân.
Nhưng hắn lập tức thở phào khi thấy bóng dáng của Thái Thúc nhanh chóng xuất hiện:
- Lạc Bắc! Ta không sao.
Lạc Bắc gật đầu rồi bẩy vầng sáng lập tức bay ra khỏi tay hắn bao phủ lấy Hâm Duyệt và thần cung Toái Hư.
- Lạc Bắc ca ca thật mạnh. Đám người tu đạo kai không biết từ đâu tới mà lợi hại đến vậy. Lúc đầu, muội còn tưởng đánh không lại chúng.
Sau khi đáo hoa Mạn Đà La bao phủ thần cung Toái Hư và thiếu nữ rồi hóa thành một điểm sáng chui vào mi tâm của Lạc Bắc, tại Dạ Tây Phổ Lặc, nơi vị trí của tộc Ma Tây sinh sống trước đó, trong sơn động có cái trận pháp thiên ngân của Na Cổ tát mãn, một thiếu nữ có gương mặt giống hệt với thiếu nữ kia, có điều lúc này gương mặt của nàng hết sức đắc ý.
Trên ngón tay của nàng có một cái nhẫn màu hồng chính là Thần Kiêu pháp giới của Lạc Bắc.
- Hâm Duyệt! Thắng rồi phải không? Tán Tây Nạp Thác đúng là người bên Hoàng Vô Thần?
Đông Nhan đứng gần đó vội vàng lên tiếng hỏi rồi nhanh chóng lấy một viên dan dược nhét vào tay thiếu nữ đang ngồi xếp bằng dưới đất.
Trên ngón tay của nàng có một cái nhẫn màu hồng chính là Thần Kiêu pháp giới của Lạc Bắc.
- Hâm Duyệt! Thắng rồi phải không? Tán Tây Nạp Thác đúng là người bên Hoàng Vô Thần?
Đông Nhan đứng gần đó vội vàng lên tiếng hỏi rồi nhanh chóng lấy một viên dan dược nhét vào tay thiếu nữ đang ngồi xếp bằng dưới đất.
Dịch giả: hany
- Ngươi tới Côn Luân?
Một chút kinh ngạc thoáng xuất hiện trong mắt Vương Dĩnh. Gã và Lệ Nan Phùng mang trên người một cái nhiệm vụ vô cùng quan trọng của Mật Vân tông, ngay cả đám người Phong Hàn Độc cũng không được biết. Mấy ngàn năm trước, Mật Vân tông và vài môn phái thượng cổ đã trốn tới Thiên Lan hư không. Ngày đó, mặc dù trong đám đệ tử của Mật Vân tông có rất nhiều đệ tử nữ nhưng họ còn mang theo rất nhiều thiếu nữ người thường để dự trù cho tương lai. Mặc dù Thiên Lan tinh không có ít linh khí nhưng lại có rất nhiều dị thú và thiên tài địa bảo trên mặt đất không có. Hơn nữa diện tích của Thiên Lan tinh không rộng hơn mười chín châu của Trung Thổ rất nhiều lần. Trong mấy ngàn năm qua, Mật Vân tông đã sử dụng nội đan dị thú và tài nguyên khác để tu luyện pháp thuật cũng như pháp bảo. Thậm chí tỉ lệ người tu đạo Nguyên Anh kỳ so với giới tu đạo hiện nay còn cao hơn nhiều.
Nhưng cũng như rất nhiều tông môn khác, người có thể tu luyện pháp thuật thật sự khó tìm. Mười đứa trẻ chưa chắc có được một người tu luyện pháp quyết. Mà có thể tu luyện thành công lại càng ít. Cho nên trong mấy ngàn năm qua, mặc dù Mật Vân tông đã dùng rất nhiều phương pháp kích thích sinh sản nhưng cũng không cải thiện được cái tỉ lệ đó. Trong cả trăm năm có khi mất hơn mười người tu đạo nhưng lại không thể bổ sung được mười người có thể tu luyện thành công khác. Cho nên nếu cứ tiếp tục như vậy thì người tu đạo trên Thiên Lan hư không nhất định sẽ càng ngày càng ít, thậm chí có khả năng biến mất hoàn toàn.
Với những nguyên nhân linh khí ít, dân số lại thiếu rất khó tìm kiếm đệ tử để thừa kế, Mật Vân tông nhất định phải nghĩ cách trở lại cái thế giới tu đạo mà họ đã bỏ đi từ mấy ngàn năm trước.
Cho nên Mật Vân tông không chỉ là sói mà còn là một con sói đó sẵn sàng nuốt bất cứ thứ gì.
Hiện tại đối với Vương Dĩnh mà Lệ Nan Phùng cho dù không thể tiêu diệt Lạc Bắc để Hoàng Vô Thần cho phép thêm nhiều người tới nhưng bản thân họ cũng giả chết để qua mặt Hoàng Vô Thần. Cho dù bọn họ không ngờ thua Lạc Bắc nhưng hiện tại ngay cả Từ Thạch Hạc cũng sợ quá chạy mất nên chắc chắn trong vòng ngàn dặm không hề có người của Côn Luân. Nên đối với họ mà nói thì dù sao cũng có thêm cơ hội.
Có điều Vương Dĩnh không hiểu tại sao Lệ Nan Phùng lại muốn tới Côn Luân.
- U Minh ma huyết!
Ánh mắt của Lệ Nan Phùng hết sức kiên quyết rồi nói với Vương Dĩnh như vậy.
- U Minh ma huyết?
- Khi ta ở Côn Luân từng sử dụng mắt yêu qua sát thì thấy ở vòng đảo thứ chín ngoài linh khí rất nhiều ra thì còn có một chút ma khí. Hơn nữa thứ ma khí đó như của vật sống chứ không phải của pháp bảo. - Lệ Nan Phùng dừng một chút rồi nói tiếp:
- Khi đó ta không biết đó là cái gì. Tuy nhiên sau đó, ta dò ra chuyện U Minh ma huyết cách đây bốn trăm năm, lại biết được Lạc Bắc muốn cứu tiểu Trà bị U Minh ma huyết xâm nhập. Hơn nữa cái pháp thuật phong ấn vừa rồi của hắn dường như được lưu trong một viên Huyết Xá lợi. Pháp lực dao động của pháp thuật đó hoàn toàn giống với ma khí tanh máu trong vòng đảo thứ chín của Côn Luân. Như vậy trong vòng đảo thứ chín của Côn Luân chắc chắn có phong ấn phân thân của U Minh huyết ma. Nếu thả được nó ra thì Côn Luân chắc chắn sẽ loạn, không có thời gian để ý tới ta. Đến lúc đó, chúng ta sẽ có thêm cơ hội sửa chữa trận pháp truyền tống, có cơ hội đặt chân lên giới tu đạo này.
Trong cái động quật ở Dạ Tây Phổ Lặc, bên cạnh trận pháp Thiên ngân...
Lạc Bắc khoanh tay đứng thẳng. Đông Nhan và dược đồng đang luyện chế nước thuốc từ một cái lò luyện đan màu đỏ. Mùi thuốc kỳ dị bao phủ khắp cả động.
Hâm Duyệt... Do là hậu nhân của gia tộc họ Tô nên phải gọi nàng là Tô Hâm Duyệt mới đúng. Lúc này, Tô Hâm Duyệt, Thái Thúc, Nạp Lan Nhược Tuyết và Vũ Sư Thanh đều đứng sau lưng Lạc Bắc.
Trước mặt Lạc Bắc có hai cái Nguyên Anh đang lơ lửng, một cái màu lam và một cái màu vàng. Đó chính là Nguyên Anh của Trần Đồ Long và Mạc Thiên Hình. Lúc này, cả hai cái Nguyên Anh không bị tổn thương nhưng ánh sáng mò nhạt, không hề có pháp lực dao động cho thấy bị Lạc Bắc sử dụng cấm chế.
- Mật Vân tông ở Thiên Lan hư không của các ngươi có bao nhiêu người tới đây? Có quan hệ thế nào với Côn Luân?
Âm thanh lạnh lùng của Lạc Bắc vang lên trong động, cho thấy đang bức cung hai cái Nguyên anh.
- Phì! Muốn giết thì cứ giết, đừng có mơ moi được gì từ miệng chúng ta. - Gương mặt từ Nguyên anh của Trần Đồ Long và Mạc Thiên Hình tràn ngập một sự oán độc.
Lạc Bắc thản nhiên liếc mắt nhìn hai cái Nguyên anh, cũng không nói nhiều đưa tay chỉ một cái. Mấy tia sáng màu đen từ tay hắn bắn thẳng vào trong Nguyên Anh của Trần Đồ Long.
- A!
Nguyên Anh của Trần Đồ Long lập tức co giật rồi gào lên thảm thiết. Chỉ được một chút, ngay cả tiếng kêu thảm cũng không còn mà chỉ có Nguyên Anh vẫn đang run rẩy.
- Kinh Thần thứ! Kinh Thần thứ của Hoàng thiên tông.
Nét oán độc trên gương mặt Nguyên anh Mạc Thiên Hình cũng biến mất, chỉ còn lại sự sợ hãi.
- Đúng vậy. - Lạc Bắc gật đầu:
- Mặc dù với tu vi của các ngươi sử dụng pháp thuật bình thường là chuyện vô ích. Nhưng với thứ pháp thuật chuyên dùng tra tấn Nguyên Anh của Hoàng Thiên tông thì khác.
Dừng lại một chút, Lạc Bắc nhìn Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình rồi nói:
- Ta cũng không có nhiều kiên nhẫn. Nếu các ngươi không chịu nói, mỗi ngày ta sử dụng một lần Kinh Thần Thứ đối với Nguyên Anh của các ngươi. Sau mười lăm ngày vẫn không chịu nói, ta sẽ luyện hóa hết cả hai Nguyên Anh của hai người.
Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình rùng mình một cái. Y biết rõ Kinh Thần Thứ của Hoàng Thiên Tông là thứ pháp thuật đâm thẳng vào thần thức. Trong hoàn cảnh không vận dụng được chân nguyên, cơ bản không có cách nào đỡ được. Mức độ đau đớn của nó so với nỗi đau thể xác còn hơn gấp trăm lần, ngàn lần. Chỉ cần hai, ba ngày có lẽ đã không chịu nổi. Nhưng tới tu vi như vậy Mạc Thiên Hình cũng không thể vì một câu nói của Lạc Bắc mà sợ tới mức hồn bay phách lạc, cho nên tạm thời y chỉ hơi do dự một chút.
Nhưng chỉ một chút do dự đó, Lạc Bắc liền vung tay bắn mấy tia sáng màu đen vào trong Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình.
Trong nháy mắt, cả cái động bao phủ bởi tiếng kêu thảm thiết. Sau nửa nén hương, Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình và Trần Đồ Long chỉ biết co giật, run rẩy. Tuy nhiên hai người vẫn không nói gì hết.
- Các ngươi đã thưởng thức mùi vị của Kinh Thần Thứ. Nếu vẫn còn ngoan cố, ta cũng chẳng cần phải nói nhiều. Từ hôm nay, mỗi ngày ta sẽ dụng Kinh Thần Thứ với các ngươi một lần.
Lạc Bắc nhìn Mạc Thiên Hình và Trần Đồ Long mà nói một cách thản nhiên, đồng thời trên tay xuất hiện ngọn lửa màu trắng:
Chỉ một lát, toàn bộ thần hồn, thần niệm của Trần Đồ Long ở trong Nguyên Anh đã bị ngọn lửa Tịch Diệt luyện hóa khiến cho Nguyên Anh trở nên trong suốt giống như một đứa trẻ con.
"Pháp thuật của hắn có thể xóa thần hồn, thần niệm trong Nguyên Anh của đối phương để cho mình dùng?" Nguyên Anh của Mạc Thiên Hình cảm thấy sợ hãi.
Đã được thưởng thức mùi vị của Kinh Thần Thứ, giờ lại thấy Lạc Bắc tàn nhẫn như vậy, ý chí của Mạc Thiên Hình gần như tan biến, tưởng như phát điên tới nơi:
- Ta nói! Ta nói cho ngươi mọi điều mình biết.
- Mật Vân tông các ngươi và Côn Luân có quan hệ như thế nào? Có bao nhiêu người tới đây? - Lạc Bắc lặp lại câu hỏi trước.
- Chúng ta và Côn Luân không có quan hệ nào cả. Chỉ có điều Hoàng Vô Thần nắm một cái trận pháp truyền tống đi tới Thiên Lan hư không của chúng ta. Y lấy điều kiện cho một số người tu đạo của chúng ta tiến vào giới tu đạo các ngươi. Tông chủ chúng ta phái bọn ta tới đây để giúp y giết ngươi. Hiện tại Mật Vân tông của chúng ta có sáu ngàn đệ tử. Tính cả Độc Nhân vương lần trước thì có sáu người tới đây. Coi như tất cả chế trong tay ngươi...
- Có sáu ngàn đệ tử? Tạm thời không có ai tới...
Lạc Bắc chớp mắt. Sở dĩ hắn muốn thẩm vấn Trần Đồ Long và Mạc Thiên Hình là vì tu vi của mấy người tu đạo Mật Vân tông hết sức kinh người. Mỗi một nhân vật với tu vi như vậy đều có khả năng tạo ra sự ảnh hưởng đối với tình hình trước mắt. Hơn nữa, Lạc Bắc cũng muốn trong lúc cứu chữa cho tiểu Trà lại đột nhiên xuất hiện hơn mười người Mật vân tông có tu vi như Trần Đồ Long. Đến lúc đó thì đừng nói là cứu chữa cho tiểu Trà mà ngay cả chuyện phá vây cũng không làm được. Vốn kế hoạch của hắn là sau khi khống chế được hai người sẽ tách ra để thẩm vấn. Như vậy có thể dựa vào lời khải của cả hai để xem ai sai, ai đúng. Nhưng không ngờ Trần Đồ Long bị hắn dùng cấm chế mà vẫn có thể làm cho Nguyên Anh tự nổ. Vì vậy mà Lạc Bắc đành phải luyện hóa Nguyên Anh của Trần Đồ Long trước. Tuy rằng việc này khiến cho Mạc Thiên Hình đầu hàng nhưng lại không thể biết được y nói thật hay giả, chỉ có thể phán đoán mà thôi.