Dịch giả: hany- Ngươi đã đưa cả hai viên Phạm Thiên tinh cho hai tên đệ tử của mình? - Ánh mắt của Nhã Dịch Thần quân không giấu được sự kinh ngạc.
- Huyền Vô Thượng! Ngươi thấy chuyện này nắm chắc được bao nhiêu?
Trong đám mây màu vàng, sắc mặt của Khô Sấu thần quân cũng trở nên nghiêm trang:
- Lần trước ngươi đã nói rằng tu vi của Hoàng Vô Thần chắc chắn không dưới ba lần thiên kiếp, bản thân chưa chắc đã là đối thủ của y.
- Người này có suy nghĩ kín đáo, ta không thể nắm được nông sâu. Hơn nữa y khống chế trận pháp, chỉ có người tu đạo tu vi Độ Kiếp kỳ trở xuống mới có thể qua được. Vì vậy mà ta cũng không dám đảm bảo cho cái kế hoạch này. Tuy nhiên đâm lao phải theo lao. - Huyền Vô Thượng hơi nheo mắt lại nói chậm rãi:
- Thiên Lan hư không của chúng ta không có nhiều linh khí, chỉ dựa vào linh dược và nội đan của yêu thú để tu luyện. Đối với người tu đạo chúng ta mà nói chẳng khác nào một vị đại hán ăn không đủ no. Trong thế giới Đại Thiên có rất nhiều linh mạch, một khi chúng ta trở lại đó thì không chỉ có những thành tựu như thế này. Hơn nữa hiện tại dị thú cấp thấp càng ngày càng ít mà khu vực của đám yêu thú cấp cao lại càng lúc càng nhiều. Hiện tại núi Mê Vụ và Loạn Tuyền đã bị yêu thú chiếm hết. Trong khi đó số lượng người ở Thiên Lan hư không chúng ta tăng lên gấp trăm lần so với cả trăm năm trước nhưng người tu đạo tu vi Kim Dan kỳ trở lên thì lại ít đi nhiều. Trong một trăm năm qua, một phần vì tài nguyên hạn chế khiến cho không có một ai tới được Độ Kiếp kỳ. Cứ tiếp tục như vậy, chưa tới năm mươi năm nữa, chúng ta sẽ biến thành thứ để cho yêu thú săn bắt, con đường tu đạo lại càng khó hơn. Sau mấy trăm năm, người tu đạo ở Thiên Lan chúng ta hết sạch cũng là điều có thể.
- Không bột khó gột nên hồ! Cho dù có thiên tài mà tốc độ tu luyện bị khống chế thì cuối cùng vẫn hết tuổi thọ mà chết. - Người tu đạo mặc áo choàng màu vàng, lớn tuổi nhất cười khổ. Y búng ngón tay bắn một tia sáng màu vàng về phía Huyền Vô Thượng:
- Huyền Vô Thượng! Ta chấp nhận cùng ngươi đánh cuộc.
- Tổng cộng mười bốn người. Nếu tám người có Phạm Thiên tinh để thêm cơ hội sống lại thì tương đương với có thêm tám người, đáng để đánh cược.
Người tu đạo mặt trắng cầm ống sáo màu đỏ trong tay vẫn bĩnh tĩnh. Sau khi nói xong, y liền bắn một tia sáng màu vàng về phía Huyền Vô Thượng, giao Phạm Thiên tinh của mình cho gã.
- Hiện tại thế giới Đại thiên đối với chúng ta là một nơi chưa hiểu rõ. Ta chỉ hy vọng sau khi chúng ta quay lại vẫn đoàn kết thế này, không bị chia bè tách phái.
Khô Cốt thần quân nói xong câu đó liền cùng với mấy người khác giao Phạm thiên tinh cho Huyền Vô Thượng. Ngoại trừ một mình Nhã Dịch thần quân.
- Đương nhiên! Nếu các vị Thần quân đã gặp những gì một trăm năm trước và lập lời ước liên minh thì cho dù trở về thế giới Đại Thiên cũng không làm cho Thiên Lan hư không chúng ta mất đi, chúng ta vẫn cùng nhau đối địch. - Huyền Vô Thượng liếc nhìn Nhã Dịch thần quân:
- Nhã dịch thần quân! Với kiến thức của ngươi chắc cũng phán đoán được tình thế lúc này. Ngươi không bỏ Phạm thiên tinh ra là có suy tính gì?
- Ta không thích đặt sống chết của mình vào tay người khác. - Nhã Dịch thần quân lên tiếng:
- Nếu cần có mười hai người tới thì ta tự mình đi. Với công pháp của ta, cho dù tu vi giảm tới Nguyên Anh kỳ muốn hồi phục cũng không khó lắm. Nếu các vị tin tưởng ta không bỏ mặt Thiên Lan tinh không thì có thể đưa những vật phẩm hồi phục tu vi cho ta.
- Cái gì? Nhã Dịch thần quân! Ngươi muốn đích thân tới? - Người tu đạo ngồi bên cạnh Nhã Dịch thần quân không giấu được sự kinh hãi.
- Từ nhỏ chúng ta tu luyện ở đây. Nơi này không thiếu kẻ thù nhưng cũng có rất nhiều bằng hữu và những chuyện không thể quên... Nếu không có mấy thứ này cũng chẳng còn gì thú vị nữa. - Huyền Vô Thường nhìn Nhã Dịch thần quân:
- Nhã Dịch thần quân tự mình dấn thân vào nguy hiểm, ta đại diện cho các đạo hữu của Thiên Lan tinh không tạ ơn một lần nữa.
- Không cần phải khách sáo. - Nhã Dịch thần quân đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn Huyền Vô Thượng:
- Ta đi chuẩn bị vài cái pháp bảo để dùng. Một canh giờ sau sẽ tới.
- Ở Thiên Lan hư không, người tu đạo tu vi Độ Kiếp kỳ được gọi là sơn chủ. Còn nhân vật vượt qua một lần thiên kiếp được gọi là Thần quân. Tổng cộng có mười sáu vị thần quân và tông chủ Huyền vô Thượng của Mật Vân tông. Thiên Lan hư không có các ngươi không ngờ có số người vượt qua một lần thiên kiếp nhiều như vậy.
Trong màn đêm đen, Hâm Duyệt mặc một chiếc pháp y màu xanh đang điều khiển Yêu vương liên thai lao về phía La Phù.
Cái pháp y màu xanh nhạt đó có những hoa văn mềm mại, nhìn hình thức rất cổ. Nó cũng được lấy ra từ Hoàng Thiên thần tháp, có tên là Phong thủy bảo y. Một khi sử dụng có thể tạo ra một tầng hơi nước, ngăn cách hơi thở và pháp lực dao động. Khi phi độn còn có thể nhờ sức gió để nâng cao tốc độ của mình.
Khi ở Côn Luân, pháp quyết mà Tô Hâm Duyệt tu luyện cũng có thể phòng ngừa người ta ám sát nàng khiến cho thần cung Toái Hư mất đi tác dụng. Cho nên nàng tới Nam Thiên môn mới không bị người Côn Luân bao vây. Hiện tại cái pháp y này với nàng cũng có rất nhiều tác dụng.
Vào lúc này, Lạc Bắc đứng bên cạnh Tô Hâm Duyệt, trước mặt lơ lửng những vầng U Minh ma huyết và Nguyên Anh của mạc Thiên Hình. Thi thoảng hắn đưa tay phóng ra một ngọn lửa Tịch Diệt bao vây lấy U Minh ma huyết. Hắn vừa luyện hóa vừa thẩm vấn Mạc Thiên Hình.
Cho dù là Hoàng Vô Thần hay Thiên La hư không đối với Lạc Bắc đều rất mạnh. Cho nên hiện tại hắn không dám bỏ phí một chút thời gian nào. Ngay cả trên đường tới La Phù hắn cũng giao việc điều khiển Yêu vương liên thai cho Hâm Duyệt còn mình thì luyện hóa U Minh ma huyết.
Hiện tại Lạc Bắc biết, Hoàng Vô Thần khống chế một cái trận pháp thượng cổ đi tới Thiên Lan hư không. Mà toàn bộ trận pháp truyền tống tới Thiên Lan hư không trong giới tu đạo hiện nay đã bị hỏng hết. Theo lời của Mạc Thiên Hình thì thời thượng cổ một vài người tu đạo có tu vi vượt qua năm lần thiên kiếp sử dụng một vài thứ bảo vật tới được Tử Kim hư không và Thiên lan hư không rồi tạo trận pháp truyền tống. Vì vậy hiện tại Hoàng Vô Thần đang khống chế con đường duy nhất nối liền từ Thiên Lan tinh không tới thế giới này.
Mặc dù người tu đạo ở Thiên Lan hư không vẫn gọi thế giới trung Thổ bây giờ là thế giới Đại Thiên, coi Thiên Lan hư không chỉ là một khu vực lạnh địa mở mang thêm, một cái động phủ nhưng trên thực tế diện tích của Thiên Lan hư không so với toàn bộ Trung Thổ còn rộng hơn rất nhiều lần.
Hơn nữa với phương pháp kích thích sinh sản của mình, hiện tại dân số ở Thiên Lan hư không đã đạt tới mười triệu người. Chỉ có điều tỉ lệ người tu đạo trong số đó cũng tương đương với thế giới Đại Thiên mà họ gọi. Trong số cả mười triệu người đó chủ yếu không tu luyện công pháp, hoặc tu luyện mà không được cái gì.
Trong những chuyện nghe được thì điều khiến cho Lạc Bắc giật mình đó là thực lực của người tu đạo ở Thiên Lan tinh không.
Hiện tại trên danh nghĩa Thiên lan tinh không chỉ có một tông môn là Mật Vân tông nhưng nó khác với giới tu đạo hiện nay. Thiên Lan tinh không có rất nhiều tán tu. Cho dù đệ tử của Mật Vân tông, sau khi tu vi tới Độ Kiếp kỳ có thể chọn một dãy núi ở Thiên Lan hư không mà xưng là sơn chủ, tương đương với tự mình chiếm một đỉnh núi không chịu sự quản lý của Mật Vân tông. Toàn bộ tài nguyên trên ngọn núi đó nằm trong tay của Sơn chủ. Còn nếu tu luyện vượt qua một lần thiên kiếp thì được gọi là Thần Quân, có thể chiếm cứ năm mươi dãy núi, nắm toàn bộ tài nguyên ở đó. Tất cả người tu đạo nằm trong năm mươi dãy núi kia cũng thuộc họ quản lý.
Hiện tại mặc dù Lạc Bắc đã vượt qua được một lần thiên kiếp nhưng hắn hiểu rõ người tu đạo bình thường muốn đạt tới Độ kiếp kỳ khó tới mức nào. Muốn tới tu vi Độ Kiếp kỳ không chỉ cần có một bộ công pháp thích hợp mà còn phải nhờ vào may mắn. Nếu không cho dù là Lạc Bắc tu luyện Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh để cho hắn ở Thục Sơn tu luyện không bị ai quấy nhiễu thì trong vòng một trăm năm chưa chức tới được Độ kiếp kỳ.
Hiện tại trong giới tu đạo, người tu đạo có tu vi Nguyên Anh cũng không nhiều mà tu vi Độ Kiếp thì cơ bản chưa đếm hết nổi trên đầu ngón tay.
Dịch giả: hany
- Giết hắn đi.
Tên quái nhân chợt gào lên một tiếng. Tiếng gào của y vừa mới vang lên, hơn chục người tu đạo pháp y màu đỏ lập tức phóng ra các vầng sáng về phía người thanh niên. Tuy nhiên tên quái nhân cũng lập tức tản ra khỏi đen mù mịt rồi nhanh chóng lao đi với một tốc độ cực nhanh.
Nhưng cũng không thấy người thanh niên áo trắng có động tác dư thừa, dường như chỉ sải bước một cái rồi một làn hơi thở từ người hắn tản ra, cũng không thấy ánh sáng mà chỉ có đầu của hơn mười người tu đạo kia bay lên.
- Nếu không muốn chết thì đứng im.
Người thanh niên thoáng cái giết chết mười người tu đạo nói vậy rồi chỉ một cái sải chân, hắn đã tới cách sau lưng tên quái nhân kia chưa tới năm mươi trượng.
Một tia sáng màu hồng lóe lên rồi một cây châm nhỏ chợt xuất hiện sau đầu tên quái nhân, nhưng một tia chớp màu tím cũng xuất hiện đánh văng cây châm nhỏ. Rồi một đạo kiếm nguyên đỏ sậm xuất hiện, tên quái nhân áo đen chỉ kịp kêu lên một tiếng, vội vàng rơi xuống tránh được đạo kiếm nguyên. Nhưng dưới lòng bàn chân của y lại xuất hiện một tia sáng màu xanh như đợi sẵn, chờ y rơi xuống mà cắt thân thể của y ra thành hai nửa.
Khi thân thể của tên quái nhân đó bị tách ra làm hai, một cái Nguyên Anh lóng lánh vội vàng vọt ra nhưng chưa bay được mười trượng thì một tiếng cười lạnh vang lên rồi một cái Nguyên anh màu vàng đất như nấp sẵn xuất hiện. Cái khăn gấm khoác trên người Nguyên Anh đó chợt lóe lên ánh sáng màu hồng rồi bắn ra những sợi tơ, trói nguyên ánh của tên quái nhân lại.
- Đừng giết ta. Ta là đệ tử của Thái Hư lão tổ.
Nguyên Anh tên quái nhân cố gắng né tranh nhưng không tránh được những sợi tơ trói lấy mình. Y sợ hãi vội vàng kêu lên.
- Thái hư lão tổ?
Người thanh niên áo trắng đó chính là Lạc Bắc trở lại La Phù là để chuẩn bị tiến vào nơi truyền kinh thụ đạo. Sau khi tiến vào rặng La Phù, hắn bị đám quái điểu màu đen thu hút, sau đó lại cảm nhận được có nhiều người tu đạo nên mới tới cái trại Miêu này trước. Người Miêu trong rặng La Phù vẫn coi Nguyên Thiên Y là thần, mà Nguyên Thiên Y cũng bảo vệ những người đó. Vì vậy mà khi nhìn thấy đám người tu đạo đối xử với những người Miêu như vậy, Lạc Bắc cũng không nương tay. Tuy nhiên Lạc Bắc cũng chỉ nghĩ chúng là người của Côn Luân hoặc là một số môn phái dưới trướng Côn Luân. Vì vậy mà khi nghe thấy tên quái nhân nói mình là đệ tử thân truyền của Thái Hư lão tổ thì Lạc Bắc hơi ngẩn người.
Bốn trăm năm trước Thái Hư lão tổ đã là một tán tu nổi danh, nghe nói có công pháp cao thâm lại vô cùng thần bí. Sau loạn U Minh huyết ma, trong bốn trăm năm qua lão vẫn mai danh ẩn tích. Khi ở Thục Sơn, nhờ vô tình đọc được trên một điển tịch, Lạc Bắc mới nhớ người này.
- Sư tôn Thái Hư lão tổ của ta có công pháp huyền diệu, nếu ngươi giết ta, người sẽ báo thù cho ta. Tu vi của ngươi mặc dù cao nhưng cũng chưa chắc đã đối chọi được với nhiều kẻ thù như vậy.
- Nơi này được Hoàng Vô Thần tặng cho sư tôn của ta. Chúng ta cũng không chịu sự quản lý của Côn Luân. Tới bây giờ đã tìm được một ít thảo dược và khoáng thạch nên không có ý bỏ.
Nguyên Anh của tên quái nhân biết không chạy thoát được nên thôi không giãy dụa nữa mà nói vậy.
- Tặng cho Thái Hư lão tổ của các ngươi?
Tên quái nhân nghĩ đưa sư tôn của mình ra thì Lạc Bắc sẽ e ngại nhưng hắn chỉ cười lạnh:
- Rặng La Phù được phái La Phù chúng ta che chở. Khắp cả giới tu đạo đều biết đây là khu vực của phái La Phù chúng ta. Cho dù Hoàng Vô Thần nói tặng khu vực này cho người khác cũng chưa chắc có người nào dám tới chiếm. Thái hư lão tổ dám làm chứng tỏ không coi La Phù chúng ta vào đâu. Có phải là có quan hệ với đám người Côn Luân? Còn về chuyện ta giết ngươi thì Thái Hư lão tổ sẽ báo thủ, ta thật sự rất muốn chứng kiến tu vi của lão. Nếu ngươi không muốn nếm mùi đau khổ thì nhanh chóng nói cho ta biết chỗ của lão.
- Ngươi thật sự ngông cuồng! Sư tôn ta sẽ băm thấy ngươi ra thành cám.
Nhìn sắc mặt của Lạc Bắc, Nguyên Anh của tên quái nhân biết không thoát lên lên tiếng chửi.
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Lạc Bắc. Hắn không nói gì chỉ bắn một tia sáng đen vào người Nguyên Anh của tên quái nhân khiến cho nó run lên rồi cất tiếng kêu thảm thiết. Một lát sau, ngay cả kêu cũng không kêu được mà chỉ còn run rẩy co giật. Cảnh tượng đó khiến cho Mạc Thiên Hình đang điều khiển Huyết Phượng La cũng phải biến sắc.
Nhưng Lạc Bắc lại như không thấy phất tay hóa ra một cái bóng màu hồng. Cái bóng hồng đó là do U Minh ma huyết ngưng tụ thành Huyết Thần Tử. Huyết Thần tử vừa mới xuất hiện lập tức hút cho xác của mười người tu đạo mới bị Lạc Bắc giết thành mấy cái xác khô. Sau khi hút xong, ánh sáng của con Huyết Thần tử đó trở nên rực rỡ, lực lượng tăng lên rất nhiều. Nhưng nó còn chưa kịp bay về phía những người còn lại, Lạc Bắc đã bắn ra một tia sáng màu vàng bao bọc lấy nó rồi hấp thu vào trong cơ thể.
Sau khi luyện hóa viên Huyết Xá lợi của Nga Mi có được Đại Hắc thiên ma quyết, Lạc Bắc có thể coi như là một nửa đệ tử của U Minh ma huyết. Năm đó U Minh ma huyết để cho pháp quyết tan vào trong Huyết xá lợi, muốn có được phải luyện hóa Huyết xá lợi mới được. Nên cho dù Lạc Bắc có luyện hóa hết của Thiên thủ huyết phật thì cũng không thể có được Trừu Tủy đoạt nguyên quyết hay các công pháp khác.
Nhưng với những pháp quyết mà hiện giờ Lạc Bắc am hiểu và với tu vi như thế này, hắn cũng không hề sợ U minh ma huyết xâm nhập. Lần này, số lượng U minh ma huyết từ cơ thể của tiểu Trà và tiểu ô cầu được hắn hút vào trong người còn nhiều hơn cả thiên thủ huyết phật. Vì vậy mà cho tới giờ, Lạc Bắc cũng chỉ mới luyện được một nửa. Nhưng cho dù có đủ thời gian thì hắn vẫn sẽ giữ lại một chút.
Bởi vì lợi dụng đám U Minh ma huyết có thể giúp hắn cảm giác được rõ rệt con đường đi với một vạn ba ngàn chư thiên trong cơ thể. Hơn nữa, hắn còn có thể làm như bây giờ, sử dụng chúng để hấp thu khí huyết của người tu đạo, tương dương với việc lấy chân nguyên của họ cho mình dùng.
Tuy rằng tu vi của đám người tu đạo kia đối với Lạc Bắc rất kém nhưng tổng mười người tu đạo cũng đủ cho hắn bớt được mười ngày tu luyện.
Nhìn thấy Lạc Bắc giơ tay giết chết tên quái nhân rồi bắt lấy Nguyên Anh của y, tới giờ lại thấy hắn thản nhiên sử dụng U Minh ma huyết hấp thu lực lượng của những người mình giết, đám người tu đạo áo đỏ còn lại đều sợ tới tái mặt đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Ước chừng sau một nén hương, Nguyên Anh của tên quái nhân thôi không run rẩy và co giật nữa. Lạc Bắc vẫn đợi cho tới khi Nguyên Anh của y trở lại bình thường liền giơ tay ngưng tụ một tia sáng màu đen.
- Không!
Vừa thấy trên ngón tay của Lạc Bắc xuất hiện tia sáng đen, Nguyên Anh của tên quái nhân vội vàng hét lên:
- Ngươi cần hỏi gì mà ta biết, sẽ nói hết cho ngươi.
- Thái Hư lão tổ đang ở đâu? Tu vi của y bây giờ như thế nào? Các ngươi và Côn Luân có quan hệ ra sao?
Lạc Bắc cũng không thu vầng sáng trên ngón tay mà chỉ nhìn Nguyên Anh của tên quái nhân rồi hỏi:
- Các ngươi còn ai ở trong rặng La Phù nữa không?
- Mấy ngày trước, sư tôn của ta tới núi Đan Hà. Hiện tại đang ở đâu thì ta không biết.
Nguyên Anh của tên quái nhân hơi run rẩy, vội vàng trả lời:
- Mấy chục năm trước có lẽ người đã đột phá qua một lần Thiên Kiếp. Chúng ta với Côn Luân cũng không có quan hệ, chỉ có điều Côn Luân muốn nhờ tay sư phụ của ta cho nên mới làm vậy.
- Núi Đan Hà? Một lần Thiên kiếp? Không ngờ tu vi của Thái Hư lão tổ đã vượt qua một lần thiên kiếp rồi sao?
Mí mắt của Lạc Bắc giật giật.
Núi Đan Hà chính là nơi đầu tiên sau khi Lạc Bắc rời khỏi Thục Sơn đã tới đó cho nên hắn nắm rõ. Từ La Phù đi về phía Nam không xa lắm là tới.
Một tên tán tu khi tu luyện có nhiều sự hạn chế, lại không có nhiều tài nguyên như các phái lớn. Nhưng hiện tại khi nghe Nguyên Anh của tên quái nhân nói một tên tán tu mà tới được một lần Thiên kiếp vậy mà không có tiếng tăm trong giới tu đạo thì đúng là khiến cho người ta phải giật mình.
- Ta còn có hai vị sư đệ ở đây, tu vi tương đương với ta. Ngoài ra còn có mấy chục người là đệ tử ngoại môn như mấy người ở đây. - Nguyên anh của tên quái nhân nói tiếp.
Lạc Bắc trầm ngâm một chút. Một tia sáng như lóe lên trong mắt hắn rồi Yêu vương liên thai lập tức xuất hiện. Sau khi một làn chân nguyên đưa vào, trận pháp truyền tông của Yêu vương liên thai cũng được mở ra.