Dịch giả: hany- Giết hắn đi.
Tên quái nhân chợt gào lên một tiếng. Tiếng gào của y vừa mới vang lên, hơn chục người tu đạo pháp y màu đỏ lập tức phóng ra các vầng sáng về phía người thanh niên. Tuy nhiên tên quái nhân cũng lập tức tản ra khỏi đen mù mịt rồi nhanh chóng lao đi với một tốc độ cực nhanh.
Nhưng cũng không thấy người thanh niên áo trắng có động tác dư thừa, dường như chỉ sải bước một cái rồi một làn hơi thở từ người hắn tản ra, cũng không thấy ánh sáng mà chỉ có đầu của hơn mười người tu đạo kia bay lên.
- Nếu không muốn chết thì đứng im.
Người thanh niên thoáng cái giết chết mười người tu đạo nói vậy rồi chỉ một cái sải chân, hắn đã tới cách sau lưng tên quái nhân kia chưa tới năm mươi trượng.
Một tia sáng màu hồng lóe lên rồi một cây châm nhỏ chợt xuất hiện sau đầu tên quái nhân, nhưng một tia chớp màu tím cũng xuất hiện đánh văng cây châm nhỏ. Rồi một đạo kiếm nguyên đỏ sậm xuất hiện, tên quái nhân áo đen chỉ kịp kêu lên một tiếng, vội vàng rơi xuống tránh được đạo kiếm nguyên. Nhưng dưới lòng bàn chân của y lại xuất hiện một tia sáng màu xanh như đợi sẵn, chờ y rơi xuống mà cắt thân thể của y ra thành hai nửa.
Khi thân thể của tên quái nhân đó bị tách ra làm hai, một cái Nguyên Anh lóng lánh vội vàng vọt ra nhưng chưa bay được mười trượng thì một tiếng cười lạnh vang lên rồi một cái Nguyên anh màu vàng đất như nấp sẵn xuất hiện. Cái khăn gấm khoác trên người Nguyên Anh đó chợt lóe lên ánh sáng màu hồng rồi bắn ra những sợi tơ, trói nguyên ánh của tên quái nhân lại.
- Đừng giết ta. Ta là đệ tử của Thái Hư lão tổ.
Nguyên Anh tên quái nhân cố gắng né tranh nhưng không tránh được những sợi tơ trói lấy mình. Y sợ hãi vội vàng kêu lên.
- Thái hư lão tổ?
Người thanh niên áo trắng đó chính là Lạc Bắc trở lại La Phù là để chuẩn bị tiến vào nơi truyền kinh thụ đạo. Sau khi tiến vào rặng La Phù, hắn bị đám quái điểu màu đen thu hút, sau đó lại cảm nhận được có nhiều người tu đạo nên mới tới cái trại Miêu này trước. Người Miêu trong rặng La Phù vẫn coi Nguyên Thiên Y là thần, mà Nguyên Thiên Y cũng bảo vệ những người đó. Vì vậy mà khi nhìn thấy đám người tu đạo đối xử với những người Miêu như vậy, Lạc Bắc cũng không nương tay. Tuy nhiên Lạc Bắc cũng chỉ nghĩ chúng là người của Côn Luân hoặc là một số môn phái dưới trướng Côn Luân. Vì vậy mà khi nghe thấy tên quái nhân nói mình là đệ tử thân truyền của Thái Hư lão tổ thì Lạc Bắc hơi ngẩn người.
Bốn trăm năm trước Thái Hư lão tổ đã là một tán tu nổi danh, nghe nói có công pháp cao thâm lại vô cùng thần bí. Sau loạn U Minh huyết ma, trong bốn trăm năm qua lão vẫn mai danh ẩn tích. Khi ở Thục Sơn, nhờ vô tình đọc được trên một điển tịch, Lạc Bắc mới nhớ người này.
- Sư tôn Thái Hư lão tổ của ta có công pháp huyền diệu, nếu ngươi giết ta, người sẽ báo thù cho ta. Tu vi của ngươi mặc dù cao nhưng cũng chưa chắc đã đối chọi được với nhiều kẻ thù như vậy.
- Nơi này được Hoàng Vô Thần tặng cho sư tôn của ta. Chúng ta cũng không chịu sự quản lý của Côn Luân. Tới bây giờ đã tìm được một ít thảo dược và khoáng thạch nên không có ý bỏ.
Nguyên Anh của tên quái nhân biết không chạy thoát được nên thôi không giãy dụa nữa mà nói vậy.
- Tặng cho Thái Hư lão tổ của các ngươi?
Tên quái nhân nghĩ đưa sư tôn của mình ra thì Lạc Bắc sẽ e ngại nhưng hắn chỉ cười lạnh:
- Rặng La Phù được phái La Phù chúng ta che chở. Khắp cả giới tu đạo đều biết đây là khu vực của phái La Phù chúng ta. Cho dù Hoàng Vô Thần nói tặng khu vực này cho người khác cũng chưa chắc có người nào dám tới chiếm. Thái hư lão tổ dám làm chứng tỏ không coi La Phù chúng ta vào đâu. Có phải là có quan hệ với đám người Côn Luân? Còn về chuyện ta giết ngươi thì Thái Hư lão tổ sẽ báo thủ, ta thật sự rất muốn chứng kiến tu vi của lão. Nếu ngươi không muốn nếm mùi đau khổ thì nhanh chóng nói cho ta biết chỗ của lão.
- Ngươi thật sự ngông cuồng! Sư tôn ta sẽ băm thấy ngươi ra thành cám.
Nhìn sắc mặt của Lạc Bắc, Nguyên Anh của tên quái nhân biết không thoát lên lên tiếng chửi.
Một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Lạc Bắc. Hắn không nói gì chỉ bắn một tia sáng đen vào người Nguyên Anh của tên quái nhân khiến cho nó run lên rồi cất tiếng kêu thảm thiết. Một lát sau, ngay cả kêu cũng không kêu được mà chỉ còn run rẩy co giật. Cảnh tượng đó khiến cho Mạc Thiên Hình đang điều khiển Huyết Phượng La cũng phải biến sắc.
Nhưng Lạc Bắc lại như không thấy phất tay hóa ra một cái bóng màu hồng. Cái bóng hồng đó là do U Minh ma huyết ngưng tụ thành Huyết Thần Tử. Huyết Thần tử vừa mới xuất hiện lập tức hút cho xác của mười người tu đạo mới bị Lạc Bắc giết thành mấy cái xác khô. Sau khi hút xong, ánh sáng của con Huyết Thần tử đó trở nên rực rỡ, lực lượng tăng lên rất nhiều. Nhưng nó còn chưa kịp bay về phía những người còn lại, Lạc Bắc đã bắn ra một tia sáng màu vàng bao bọc lấy nó rồi hấp thu vào trong cơ thể.
Sau khi luyện hóa viên Huyết Xá lợi của Nga Mi có được Đại Hắc thiên ma quyết, Lạc Bắc có thể coi như là một nửa đệ tử của U Minh ma huyết. Năm đó U Minh ma huyết để cho pháp quyết tan vào trong Huyết xá lợi, muốn có được phải luyện hóa Huyết xá lợi mới được. Nên cho dù Lạc Bắc có luyện hóa hết của Thiên thủ huyết phật thì cũng không thể có được Trừu Tủy đoạt nguyên quyết hay các công pháp khác.
Nhưng với những pháp quyết mà hiện giờ Lạc Bắc am hiểu và với tu vi như thế này, hắn cũng không hề sợ U minh ma huyết xâm nhập. Lần này, số lượng U minh ma huyết từ cơ thể của tiểu Trà và tiểu ô cầu được hắn hút vào trong người còn nhiều hơn cả thiên thủ huyết phật. Vì vậy mà cho tới giờ, Lạc Bắc cũng chỉ mới luyện được một nửa. Nhưng cho dù có đủ thời gian thì hắn vẫn sẽ giữ lại một chút.
Bởi vì lợi dụng đám U Minh ma huyết có thể giúp hắn cảm giác được rõ rệt con đường đi với một vạn ba ngàn chư thiên trong cơ thể. Hơn nữa, hắn còn có thể làm như bây giờ, sử dụng chúng để hấp thu khí huyết của người tu đạo, tương dương với việc lấy chân nguyên của họ cho mình dùng.
Tuy rằng tu vi của đám người tu đạo kia đối với Lạc Bắc rất kém nhưng tổng mười người tu đạo cũng đủ cho hắn bớt được mười ngày tu luyện.
Nhìn thấy Lạc Bắc giơ tay giết chết tên quái nhân rồi bắt lấy Nguyên Anh của y, tới giờ lại thấy hắn thản nhiên sử dụng U Minh ma huyết hấp thu lực lượng của những người mình giết, đám người tu đạo áo đỏ còn lại đều sợ tới tái mặt đứng nguyên tại chỗ không dám nhúc nhích.
Ước chừng sau một nén hương, Nguyên Anh của tên quái nhân thôi không run rẩy và co giật nữa. Lạc Bắc vẫn đợi cho tới khi Nguyên Anh của y trở lại bình thường liền giơ tay ngưng tụ một tia sáng màu đen.
- Không!
Vừa thấy trên ngón tay của Lạc Bắc xuất hiện tia sáng đen, Nguyên Anh của tên quái nhân vội vàng hét lên:
- Ngươi cần hỏi gì mà ta biết, sẽ nói hết cho ngươi.
- Thái Hư lão tổ đang ở đâu? Tu vi của y bây giờ như thế nào? Các ngươi và Côn Luân có quan hệ ra sao?
Lạc Bắc cũng không thu vầng sáng trên ngón tay mà chỉ nhìn Nguyên Anh của tên quái nhân rồi hỏi:
- Các ngươi còn ai ở trong rặng La Phù nữa không?
- Mấy ngày trước, sư tôn của ta tới núi Đan Hà. Hiện tại đang ở đâu thì ta không biết.
Nguyên Anh của tên quái nhân hơi run rẩy, vội vàng trả lời:
- Mấy chục năm trước có lẽ người đã đột phá qua một lần Thiên Kiếp. Chúng ta với Côn Luân cũng không có quan hệ, chỉ có điều Côn Luân muốn nhờ tay sư phụ của ta cho nên mới làm vậy.
- Núi Đan Hà? Một lần Thiên kiếp? Không ngờ tu vi của Thái Hư lão tổ đã vượt qua một lần thiên kiếp rồi sao?
Mí mắt của Lạc Bắc giật giật.
Núi Đan Hà chính là nơi đầu tiên sau khi Lạc Bắc rời khỏi Thục Sơn đã tới đó cho nên hắn nắm rõ. Từ La Phù đi về phía Nam không xa lắm là tới.
Một tên tán tu khi tu luyện có nhiều sự hạn chế, lại không có nhiều tài nguyên như các phái lớn. Nhưng hiện tại khi nghe Nguyên Anh của tên quái nhân nói một tên tán tu mà tới được một lần Thiên kiếp vậy mà không có tiếng tăm trong giới tu đạo thì đúng là khiến cho người ta phải giật mình.
- Ta còn có hai vị sư đệ ở đây, tu vi tương đương với ta. Ngoài ra còn có mấy chục người là đệ tử ngoại môn như mấy người ở đây. - Nguyên anh của tên quái nhân nói tiếp.
Lạc Bắc trầm ngâm một chút. Một tia sáng như lóe lên trong mắt hắn rồi Yêu vương liên thai lập tức xuất hiện. Sau khi một làn chân nguyên đưa vào, trận pháp truyền tông của Yêu vương liên thai cũng được mở ra.
Dịch giả: hany
- Chuyện gì thế này?
- Chẳng lẽ ta lại kém may tới mức gặp đúng lúc Lạc Bắc tập trung người của núi Chiêu Diêu, Trạm Châu Trạch Địa để tấn công Côn Luân?
Nhưng cũng vào lúc này, trong vùng biển của Côn Luân cách La Phù tới mấy triệu dặm, một người tu đạo mặc trang phục màu xám đang nhăn nhó ẩn nấp tại độ sâu chừng hơn mười trượng dưới nước.
Gương mặt của người đó rất trẻ, trên trán có một con mắt yêu màu đỏ thẫm. Rõ ràng chính là nhân vật cấp Sơn chủ - Lệ Nan Phùng sống lại sau khi sử dụng Phạm Thiên tinh.
Cho dù là Lệ Nan Phùng hay Vương Dĩnh thì cũng đều gánh vác sứ mệnh nghĩ cách mở con đường tới Thiên Lan hư không để cho người tu đạo từ đó có thể trở lại giới tu đạo này. Phạm Thiên tinh là một thứ tinh thạch thần diệu của Thiên Lan hư không, trong nó ẩn chứa uy năng cực mạnh. Người nào luyện hóa nó cho dù thân thể và thần hồn bị diệt thì Phạm Thiên tinh như có trí nhớ giúp cho người tu đạo ngưng tụ lại một lần nữa, thậm chí ngay cả chân nguyên và khí huyết cũng vậy. Cho nên ngay cả mắt yêu của Lệ Nan Phùng cũng được hồi phục lại. Có điều chỉ sử dụng Phạm Thiên tinh được một lần sau khi sử dụng tu vi cũng giảm tới Độ Kiếp kỳ.
Sở dĩ Lệ Nan Phùng chọn quay lại Côn Luân là vì y phát hiện ra dường như ở đây có giam cầm cái phân thân hay nguyên thần của U Minh huyết ma. Hơn nữa phân thân và nguyên thần đó không hề yếu. Nếu có thể thả nó ra được chắc chắn sẽ khiến cho Côn Luân rối loạn, tăng thêm cơ hội cho Vương Dĩnh nghĩ cách sửa chữa hay khống chế trận pháp truyền tống của Côn Luân.
Lệ Nan Phùng tu luyện con mắt yêu có thể phát hiện ra tung tích của đối phương có tu vi cao hơn mình trước cả khi mình bị phát hiện. Vốn với thứ dị thuật của y nếu muốn lẻn vào Côn Luân thì cũng được.
Hơn nữa người tu đạo ở Thiên Lan tinh không đều có cách giam cầm Nguyên Anh của đối phương rồi khống chế thân thể giống như Phong Hàn Độc. Nếu như không lẻn vào được y sẽ nghĩ cách bắt một tên đệ tử Nguyên Anh kỳ của Côn Luân sau đó vất bỏ thân thể của mình mà vào Côn Luân.
Nhưng hiện tại trong vòng một trăm dặm trên mặt biển có một đám mây kéo dài tới cả trăm dặm. Từ trong đám mây đó tản ra pháp lực dao động, ma khí và những tia sáng kinh người.
Còn trong khu vực ngàn dặm trên mặt biển xung quanh Côn Luân cũng xuất hiện vô số làn pháp lực dao động khiến cho toàn bộ Côn Luân giống như một con nhím.
Lệ Nan Phùng cảm thấy trong đám mây màu đen kia tập trung một số lượng rất đông những người tu ma, kẻ tu yêu và những tu sĩ huyền môn. Trong số đó có vài người tu vi còn cao hơn cả y. Y biết chỉ có Lạc Bắc mới tập trung được một thế lực như vậy.
Lệ Nan Phùng cũng không biết Lạc Bắc chỉ muốn nghi binh thu hút sự chú ý của Côn Luân. Lúc này y chỉ thấy bản thân bị kẹt giữa Côn Luân và Lạc Bắc muốn tiến cũng không được mà lui cũng chẳng xong. Y cũng hiểu rõ nếu trận đại chiến xảy ra chắc chắn sẽ là cảnh tượng long trời lở đất. Đừng nói với tu vi bây giờ, cho dù là Thần Quân có tu vi một, hai lần thiên kiếp cũng khó lẻn vào Côn Luân được.
Điều khiến cho sắc mặt y xám xịt đó là từ Côn Luân có phóng ra vô số đệ tử với một số lượng khổng lồ. Hiện tại có mấy chục tên đệ tử không biết tuần tra hay làm gì mà bao vây quanh hắn khiến cho y không có cách nào di chuyển để tránh không bị họ phát hiện.
Sau khi do dự một chút, Lệ Nan Phùng liền lặng lẽ lặn xuống đáy biển.
Sau khi xuống tới độ sâu mấy ngàn trượng, sắc mặt của Lệ Nan Phùng lại càng thêm cau có. Bởi vì y cảm nhận được rằng dường như có mấy đệ tử Côn Luân có tu vi không phải là thấp đã có điểm nghi ngờ nên bay lượn liên tục xung quanh vị trí của y. Thậm chí có mấy người còn lặn xuống cả dưới biển.
Vào lúc này, Lệ Nan Phùng cũng không có pháp bảo nào tránh nước nên xuống tới độ sâu này cho dù đệ tử Côn Luân không phát hiện ra thì chân nguyên của y cũng mất rất nhanh.
Thoáng cái con mắt yêu của y xuất hiện. Lúc này, y sử dụng nó chỉ để xem đám đệ tử Côn Luân xung quanh có chỗ nào yếu nhất để lặng lẽ xông ra hay không. Hoặc là liều mạng bắt một tên đệ tử Nguyên Anh của Côn Luân. Nhưng khi con mắt yêu của y vừa mới xuất hiện, y không giấu được sự khiếp sợ.
Bởi vì y đột nhiên cảm nhận được sâu bên dưới khu vực biển trước mặt có một làn pháp lực dao động rất lạ đang tồn tại.
Thứ pháp lực dao động rất mạnh nhưng cũng vô cùng độc đáo.
Nó không hề có lấy một chút sức sống. Nếu như Lệ Nan Phùng không có con mắt yêu thì cho dù là người tu đạo có tu vi Nguyên Anh hậu kỳ cũng khó mà cảm nhận được để tìm tới.
Thứ pháp lực dao động đó như tản ra từ thi thể của một người tu đạo rất mạnh. Tuy nhiên bên dưới khu vực biển này có trận pháp phòng ngự thì nhiều lắm Lệ Nan Phùng cũng chỉ có thể phát hiện ra sự tồn tại của nó chứ không thể phát hiện ra được thứ pháp lực dao động kỳ lạ kia.
Sau khi do dự một chút, Lệ Nan Phùng liền lập tức lao thẳng về phía thứ pháp lực dao động đó.
...........
Từ vị trí của Lệ Nan Phùng tới nơi có pháp lực dao động kỳ lạ đó chỉ khoảng trăm trượng nhưng khi tới nơi thì ở đó lại có một cái vực sâu tới cả ngàn trượng.
Trong tay Lệ Nan Phùng xuất hiện một vầng sáng mờ giống như ngọn đèn. Khi xuống tới đáy vực, sự khiếp sợ trong mắt của y càng lúc càng tăng.
Bên dưới đáy của cái vực sâu có một cái động to rộng tới mười trượng.
Cái động này khiến cho người ta có cảm giác nó giống như bị một tảng thiên thạch rơi xuống mà tạo thành.
Một dòng xoáy từ trong cái động tràn ra. Thứ xoáy đó chính là do làn pháp lực dao động kỳ lạ kia tạo thành.
Mí mắt của Lệ Nan Phùng hơi giật một cái rồi y nhanh chóng bay lên trên cái động rồi từ từ hạ xuống.
Một lát sau, Lệ Nan Phùng như không tin nổi vào những gì mà mình nhìn thấy.
Trong cái động, giữa làn nước biển tối đen và lạnh như băng có một cái thi thể của người tu đạo lơ lửng ở đó.
Người tu đạo đó mặt một cái áo bào màu hồng rực như ngọn lửa cháy. Trên mặt của y có đeo một cái mặt nạ màu bạc phủ kín những ký tự huyền ảo.
Vào lúc này, da thịt của người tu đạo nhìn như được tạo ra từ thép. Trong cơ thể của y cũng không còn chút sức sống nhưng vẫn mang tới cho người khác cái cảm giác tràn ngập sức mạnh.
Quần áo, mặt nạ và thân thể của người đó mang tới cho người ta cái cảm nhận vô cùng kiêu ngạo, ngông cuồng.
Tuy nhiên lúc này trên cái thi thể đó như vẫn còn một thứ oán hận, không cam lòng. Chẳng khác nào trước khi chết, y vẫn không cam lòng thất bại, rồi chết ở trong làn nước biển tối đen như thế này.
- Tại sao ở đây lại có xác của một người tu đạo?
- Chẳng lẽ y bị một người nào đó đánh cho từ trên mặt biên lao thẳng xuống rồi chết ở đây? Nhưng nếu vậy thì xác của y sẽ không được như thế này.
Sau khi sự rung động qua đi, Lệ Nan Phùng hít một hơi thật sâu rồi băng thẳng tới trước mặt cái xác chết như được tạo ra từ thép đang nằm trong làn nước biển tối đen và lạnh lẽo.
- Người này tu luyện pháp quyết Mật tông và Thiền tông. Hơn nữa cũng giống với một vài pháp thuật của Mật Vân tông ta có dung hòa lực lượng của dị thú.
- Người này không phải bị người ta đánh chết mà di tinh thần bị tác động quá mạnh khiến cho bản thân không chịu nổi mới chết ở đây.
Con mắt yêu của Lệ Nan Phùng tản ra ánh sáng màu hồng bao phủ lấy cái xác chết đó. Sau khi nét mặt y thay đổi liên tục, một cột sáng màu trắng đột nhiên tản ra từ đỉnh đầu gã rồi xuất hiện một cái Nguyên Anh trắng như ngọc cầm một lá cờ màu hồng. Nguyên Anh của y vừa mới xuất hiện liền hóa thành một tia sáng màu trắng chui vào trong cái xác của người tu đạo kia.
Rồi một cảnh tượng khiến cho bất cứ người tu đạo nào nhìn thấy cũng khiếp sợ. Trên thân thể của người tu đạo đó từ từ tản ra một làn pháp lực dao động có tiết tấu rồi máu huyết và sức sống cũng bắt đầu lan tỏa trên thân thể của y.
Gần như đồng thời cái xác chết như một pho tượng nằm trong dòng sông băng chợt mở mắt.
Tuy nhiên lúc này sự oán hận và không cam lòng biến mất chỉ còn sự ngông cuồng và mừng rỡ như điên.
- Không thể ngờ được người này lại chính là La Thần Tướng, một trong số mười vị Kim tiên của Côn Luân. Đúng là trời giúp ta.
Cái xác chết vừa mới sống lại đột nhiên thốt lên như thế.
....
Năm tên đệ tử Côn Luân từ từ bay lượn vòng quanh mặt biển, cảnh giác nhìn đám mây đen dài tới cả trăm dặm đồng thời chú ý tới những thay đổi trong vòng mấy trăm trượng xung quanh.
Năm tên đệ tử đó đều có tu vi Kim đan hậu kỳ. Bọn họ phi hành trong khu vực biển đều giữ khoảng cách hai mươi trượng với nhau. Với một khoảng cách như vậy không những có thể tìm tòi được rộng hơn mà nếu như có chuyện gì bất ngờ xảy ra còn có thể cứu viện. Từ những chuyện đó cho thấy cả năm không phải là những đệ tử mới còn non kinh nghiệm.