Dịch giả: hanyTrong vầng ánh sáng màu đen của Yêu vương liên thai, bóng dáng khôi ngô của Ly Nghiêu Ly xuất hiện.
Lúc này, hơi thở của hệ Hỏa và sấm chớp trên người Ly Nghiêu Ly rất mạnh, pháp lực dao động so với tên quái nhân còn hơn nhiều.
- Mạc Thiên Hình! Ngươi cùng với Ly Nghiêu Ly đi đối phó với hai tên đệ tử khác của Thái Hư lão tổ. Nếu được thì bắt lại còn không thì tiêu diệt.
Ly Nghiêu LY vừa mới xuất hiện, Lạc Bắc liền vung tay nhanh chóng giao Kim quang hồ lô, Thanh Đế thần thương và Cửu Thiên tinh thần pháo cho y.
Với thực lực hiện tại của Ly Nghiêu Ly nếu đơn đấu thì khó thắng lại người tu đạo có tu vi như tên quái nhân. Nhưng với ba cái pháp bảo này lại thêm một Mạc Thiên Hình thì cho dù gặp người tu đạo cấp bậc Trần Thanh Đế cũng vẫn có thể tiêu diệt, giết chết của Nguyên anh.
- Được.
Lúc này, Mạc Thiên Hình cũng đã hiểu rõ tính của Lạc Bắc, biết một khi hắn đã nói ra là không đổi ý, lại thêm linh khí ở thế giới này rất nhiều, sử dụng trận pháp của Huyết Phượng La tu luyện khiến cho tốc độ của y nhanh hơn ở Thiên Lan hư không một chút. Vì vậy mà tới giờ, Mạc Thiên Hình thực sự cam tâm tình nguyên làm khí linh cho Lạc Bắc. Y nhanh chóng điều khiển Huyết Phượng La đưa Nguyên Anh của tên quái nhân tới đồng thời nở nụ cười âm hiểm.
- Ly Nghiêu Ly! Ngươi đưa hết số người Miêu còn sót tới đây.
Lạc Bắc cũng chưa nói rõ. Sau khi nói xong với Ly Nghiêu Ly, hắn quay sang nói với Hâm Duyệt:
- Hâm Duyệt! Muội tạm đưa đám người Miêu cùng với đám đệ tử ngoại môn của Thái Hư lão tổ về giới Niết Bàn qua trận pháp kia.
- Vâng. - Tô Hâm Duyệt ngoan ngoãn gật đầu rồi hỏi:
- Đám đệ tử của Thái Hư lão tổ, huynh định xử lý thế nào?
- Chúng dám nô dịch người trong rặng La Phù của ta vậy thì để cho chúng làm nô lệ ở giới Niết Bàn đi. - Lạc Bắc liếc nhìn đám người tu đạo mặc áo đỏ:
- Nếu như không cho chúng làm thế thì vẫn còn có người giống như Thái Hư lão tổ nghĩ La Phù ta không có người.
- Ta là đệ tử của người mà các ngươi thờ phụng. Các ngươi theo cô ấy tới một chỗ, chờ khi tới thời điểm, ta sẽ cho các ngươi về.
Lạc Bắc lên tiếng nói với tất cả những người Miêu. Một lát sau, toàn bộ người Miêu có trong trại đi ra đều quỳ xuống cung kính, rạp mình trên mặt đất.
Trên đỉnh núi vô danh, Lạc Bắc mặc trang phục màu trắng đứng trước vách đã.
Những cơn gió núi thổi khiến cho tà áo bay phần phật nhưng Lạc Bắc vẫn không hề nhúc nhích.
Chỗ mà lão triệu nam để nấu cơm trước đây vẫn còn nguyên. Tuy nhiên mấy căn nhà gỗ đơn sơ trên đỉnh núi đã bị tàn phá nặng nề.
Lạc Bắc im lặng nhìn rặng La Phù cô quạnh rồi nhìn những căn nhà gỗ đơn sơ. Tô Hâm Duyệt đúng lặng lẽ sau lưng mà không quấy rầy hắn.
Đứng lặng yên một lúc, hai tay Lạc Bắc mới từ từ vẽ một cái trận pháp huyền ảo.
Dưới sự đưa vào của chân nguyên, cái trận pháp được hình thành tản ra một làn hơi thở cổ xưa bao phủ lấy Lạc Bắc và Hâm Duyệt. Dưới chân cả hai bốc lên những tia sáng màu trắng rực rỡ như mở cái xiềng xích của thời gian và không gian. Trong giây lát, Lạc Bắc và Hâm Duyệt đã đứng trước cái thác nước trong dãy La Phù. Tính từ vị trí ngọn thác xuất hiện trong lòng núi xuống tới mấy trăm trượng, tạo thành một vị trí có hình cái đền khổng lồ.
Đứng trước cánh cổ lớn cao tới năm trượng của ngôi đền, Lạc Bắc không giữ được bình tĩnh, hai mắt bắt đầu ngấn nước.
Thực sự đó không phải vì sự rung động.
Nguyên Thiên Y chưa bao giờ khen ngợi Lạc Bắc lấy một câu nhưng càng tới gần La Phù, Lạc Bắc càng cảm nhận được ẩn giấu dưới sự lạnh lùng của mình là sự kỳ vọng và tình cảm đối với hắn cao như thế nào.
Sư tôn không chỉ dạy công pháp cho Lạc Bắc mà còn dạy hắn cách làm người...và làm như thế nào mới thực sự nắm vận mệnh của mình.
....
- Ma Ha già la mật pháp!
- Thái Ất chân kinh.
- Vũ Hóa đạo quyết.
- Lôi Đế thần pháp!
- Lục đạo phù đồ huyền pháp!
- Địa tàng thiên diệp kinh.
- Thiên Long dẫn.
.....
Tô Hâm Duyệt đi cùng với Lạc Bắc vào nơi truyền kinh thụ đạo của La Phù cũng không giữ được bình tĩnh.
Sau cánh cổng điện, kéo dài tới mấy ngàn bậc thang là một quầng sáng, từ trong đó thi thoảng xuất hiện kinh văn của những bộ công pháp huyền ảo. Số lượng công pháp, kinh văn có tới mấy trăm bộ, bao hàm toàn diện, có cả những công pháp của giới tu đạo thượng cổ từ mấy ngàn năm trước. Trong đó có rất nhiều công pháp với uy lực khổng lồ. Chỉ cần một bộ công pháp ở đây được truyền ra ngoài cũng đủ khiến cho gần như toàn bộ các tông môn tranh cướp.
Như Ma Ha Già La mật pháp là pháp quyết vô thượng của mật tông, một trong số ít các công pháp có thể hấp thu ngọn lửa mặt trời để cho bản thân dùng. Tu luyện tới mức cao thâm không chỉ có được hóa thân mà trong hóa thân còn ẩn chứa ngọn lửa mặt trời kinh người. Khi chiến đấu, ngọn lửa của nó có thể tản ra bao phủ mấy trăm mẫu, ngay cả người tu đạo Nguyên Anh cũng khó chống đỡ.
Thái Ất chân kinh, Vũ Hóa đạo quyết đều là những bộ công pháp hàng đầu tu luyện Nguyên Anh do các vị tiền bối đã đột phá qua mấy lần Thiên kiếp sáng tạo. Tu luyện hai loại công pháp này có tốc độ hấp thu linh khí so với các công pháp Nguyên Anh bình thường nhanh hơn nhiều.
Lục đạo phù đồ huyền pháp có phạm vi pháp thuật bao phủ rất rộng. Tu luyện tới mức cao thâm có thể tạo thành ngọn lửa Phật nghiệp liên tục thiêu đốt chân nguyên của đối phương giống như một thứ giòi trong xương. Địa Tàng Thiên diệp kinh là công pháp phòng ngự số một.
...
Ngoại trừ những bộ công pháp đó ra, trong những vầng sáng trên mỗi bậc thang còn liên tục hiện ra bóng dáng của các loại thú kỳ dị. Những hình ảnh đó diễn tả rất nhiều tri thức hữu dụng đối với người tu đạo. Thậm chí trong đó còn có cả hình ảnh người tu đạo đấu phép.
Từ trong những hình ảnh như khiến người ta lạc vào một thế giới kỳ lạ đó, không những có thể nhận ra được uy lực của các loại pháp thuật mà còn có thể thấy chúng có sơ hở như thế nào để dùng cách nào hóa giải. Những kinh nghiệm đấu phép đó đối với mỗi người tu đạo đều vô cùng quý báu.
Lạc Bắc nhìn lên rồi bước theo từng bậc thang đi lên cao.
Những hình ảnh trong các quầng sáng trôi qua trên đỉnh đầu in vào trong mắt của Lạc Bắc. Trong mắt hắn như từ từ tạo thành một cái thế giới huyền ảo. Từng bộ công pháp, hình ảnh nhanh chóng hiện lên trong mắt hắn.
Lạc Bắc đi rất chậm. Mấy ngàn bậc thang mà hắn đi hết cả nửa canh giờ. Hơn nửa canh giờ sau, Lạc Bắc cúi đầu xuống, trong mắt lóe lên vô số những hình ảnh.
Dường như toàn bộ những gì trong các quầng sáng đều in sâu vào mắt Lạc Bắc. Tất cả chuyển động chừng nửa nén hương mới từ từ biến mất.
Bước tới bậc thang cuối cùng là một cái điện lớn đơn sơ đang lơ lửng trên không trung. Đó chính là đại điện tổ sư của La Phù.
Tới cửa đại điện, Lạc Bắc cũng dừng chân.
Theo hai tay Lạc Bắc vươn lên, một tia sáng vàng nhỏ như hạt cát xuất hiện bay thẳng vào vầng sáng trên đỉnh đầu hắn.
Trong nháy mắt khi vầng sáng nhỏ như hạt cát biến mất trong quầng sáng trên đỉnh đầu, Tô Hâm Duyệt đứng sau lưng Lạc Bắc chợt thấy bên trong vầng sáng xuất hiện rất nhiều công pháp, hình ảnh và quang cảnh đấu phép.
Sau khi hoàn thành nốt giai đoạn đó, Lạc Bắc mới đi vào trong ngôi điện lớn thờ các vị tổ sư của La Phù.
- Các vị tổ sư chứng kiến. Đại đệ tử thứ mười lăm của La Phù là Nguyên Thiên Y chính thức truyền kinh cho Lạc Bắc.
- Đón nhận lấy Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh.
Khi bước chân vào trong ngôi điện, bên tai Lạc Bắc như vang lên những âm thanh đó.
Bốn góc trên đỉnh điện gắn những viên minh châu theo vị trí ngũ hành tản ra ánh sáng màu xanh rực rỡ.
Ngôi điện vẫn trống rỗng như trước chỉ có từng pho tượng các vị tổ sư La Phù cao tới hơn mười trượng. Bên cạnh vị tổ sư thứ mười lăm có một vị trí còn trống, vốn nó là của Nguyên Thiên Y.
Tuy nhiên khi ánh mắt của Lạc Bắc nhìn tới đó, hắn liền rùng mình.
Bởi vì tại nơi trống không đó lơ lửng một cái ngọc phù tản ra ánh sáng màu vàng.
- Lạc Bắc! Con có thể nhìn thấy được cái ngọc phù này chứng tỏ lão Triệu Nam không nhìn nhầm người.
Trong nháy mắt khi Lạc Bắc hút cái ngọc phù vào tay, trên đó lập tức xuất hiện dòng chữ như vậy. Những dòng chữ lấp lánh ánh sáng màu vàng trên đó chính là của Nguyên Thiên Y để lại cho Lạc Bắc.
Dịch giả: hany
Tuy nhiên khi liếc mắt nhìn về phía đám mây đen kéo dài trăm dặm như bất cứ lúc nào cũng có thể ập tới chỗ này, ánh mắt c họ vẫn không giấu được sự lo lắng.
Trận chiến với Huống Vô Tâm vẫn như mới chỉ diễn ra ngày hôm qua. Tuy rằng cuối cùng đánh bại được Huống Vô Tâm, giết chết y nhưng tổng số đệ tử Côn Luân ngã xuống cũng có con số kinh người. Trong trận chiến Huống Vô Tâm phản lại Côn Luân, bốn vòng đảo ngoài cùng biến thành mảnh đất khô căn, cho tới nay vẫn chưa thể trở lại như trước. Hơn nữa toàn bộ linh mạch trong bốn vòng đảo đều bị phá hủy. Hiện tại tài nguyên tu luyện của đám đệ tử Côn Luân cũng hơn trước rất nhiều.
Hơn nữa theo một vài tin tức đua ra thì số lượng Thạch Nhũ quỳnh dịch cũng không cấp cho đệ tử bình thường. Ngay cả người có công lớn nếu như được ban Thạch Nhũ quỳnh dịch thì cũng phải luyện hóa ngay chứ không được mang ra khỏi Côn Luân.
Trên thực tế bất cứ một tên đệ tử Côn Luân nào cũng biết điểm mạnh nhất của Thạch Nhũ quỳnh dịch đó là bổ sung chân nguyên với tốc độ cực nhanh. Thứ thiên tài địa bảo này có giá trị rất cao trong đấu phép. Khi chân nguyên của họ giảm xuống tương đương với một thứ bảo vật mà đối thủ không biết. Mang cái này đi tu luyện mặc dù có lợi nhưng chẳng khác nào tinh kim khó kiếm không dùng luyện pháp bảo mà đi sửa cái bát mẻ.
Hiện tại mỗi một đệ tử Côn Luân đều biết rằng ai là người có thể tập trung một lực lượng lớn tới vậy.
Địa vị của Lạc Bắc trong suy nghĩ của đám đệ tử Côn Luân đã hoàn toàn vượt qua Bán Diện nhân ma của Trạm Châu Trạch Địa và Bắc Minh vương của núi Chiêu Diêu.
Để đánh chết hắn, Côn Luân sai Trác Trầm Đạo, Nam Ly Việt, Kỳ Liên Liên Thành, toàn là những đệ tử nổi danh trong đám hậu bối của Côn Luân. Nhưng bọn họ đều bị Lạc Bắc giết chết. Ngay cả Trần Thanh Đế và bốn vị pháp vương của Hoa giáo cũng bị hắn đánh bại. Vì để giết hắn, thậm chí Côn Luân còn sử dụng cả thần cung Toái Hư .
Nhưng ngay cả thần cung Toái Hư cũng không giết được hắn và bây giờ nó còn nằm trong tay Lạc Bắc.
Lúc trước khi Huống Vô Tâm làm phản gần như toàn bộ đệ tử trung thành với Hoàng Vô Thần cảm thấy tức giận, chỉ tới khi tình hình chiến đấu diễn ra bất lợi, bọn họ mới nghĩ tới việc chưởng giáo của họ có thua Huống Vô Tâm hay không. Nhưng hiện tại tất cả đều biết thực lực của Lạc Bắc còn mạnh hơn Huống Vô Tâm rất nhiều. Mặc dù còn chưa chiến đấu nhưng phần lớn đệ tử Côn Luân đều nghi ngờ việc Côn Luân có thể tồn tại sau trận chiến này.
....
Hiện tại đám đệ tử Côn Luân ở ngoài để đề phòng bên phía Lạc Bắc có người lẻn vào trong Côn Luân. Ngoài ra còn để đề phòng có người phá hoại trận pháp phòng ngự hoặc bày ra một thứ trận pháp nào khác để đối phó với họ.
Phòng tuyến của đám đệ tử Côn Luân đã nhanh chóng tràn ra ngoài bao phủ cả khu vực vạn dặm. Cho nên đối với trận chiến này đã không nổ ra thì thôi, một khi nổ ra, phạm vi của nó sẽ càng rộng hơn trận chiến với Huống Vô Tâm.
Hiện tại mấy tên đệ tử Côn Luân bay lượn trong khu vực biển này nửa canh giờ, tương đương với việc đóng ở đây. Trên thực tế họ không phát hiện ra có gì khác lạ. Tuy nhiên cả năm tên đệ tử Côn Luân đều biến sắc rồi pháp lực dao động trên người nhanh chóng tràn ra ngoài.
Cùng lúc đó, mấy tiếng động vang lên, từ dưới mặt biển có ba tên đệ tử Côn Luân đang hoảng loạn lao lên.
Cả ba tên đệ tử đó có nhiệm vụ tuần tra bên dưới biển.
Tên đệ tử Côn Luân còn chưa kịp báo tin thì một làn hơi thở nóng rực đột nhiên từ dưới vùng biển vọt lên.
Mặt biển dưới chân tên đệ tử Côn Luân nhanh chóng xuất hiện một cái lốc xoáy. Người đó không hề che giấu khí tức vào pháp lực dao động của mình thậm chí còn cất tiếng cười ha hả. Rồi một cái bóng người mảu đỏ hồng theo pháp lực dao động từ giữa lốc xoáy vọt lên.
- Sư thúc La Thần tướng...
- Sư bá la Thần Tướng...
Nhất thời, mấy tên đệ tử Côn Luân đang chuẩn bị ra tay đột nhiên kêu lên thất thanh. Cùng lúc đó một tên đệ tử Côn Luân ăn mặc trang phục Kiếm Ti từ xa lao tới cũng dừng lại rồi kêu lên:
- La Thần tướng sư bá! Ngài chưa chết sao?
- Ngươi hy vọng ta chết lắm phải không? - Người tu đạo mặc trang phục màu đỏ như lửa liếc mắt nhìn tên đệ tử Côn Luân:
- Hàng Bạch Vũ! Không thể ngờ được hiện tại ngươi cũng được đúng trong Kiếm Ti rồi a.
- Đệ tử không dám.
Tên đệ tử Côn Luân được La Thần Tướng gọi là Hàng Bạch Vũ sợ hãi giải thích:
- Nhưng bao nhiêu năm qua sư bá không xuất hiện...
- Hôm nay ta xuất hiện không được hay sao? - La Thần Tướng hừ một tiếng nhìn đám mây đen kéo dài tới mấy trăm dặm trên không tủng:
- Mấy năm qua, Hoàng Vô Thần làm cái gì mà dám có ngươi tới Côn Luân ta diễu võ giương oai?
- Chuyện này...kể ra thì rất dài. Để đệ tử đưa sư bá tới gặp chưởng giáo trước, để chưởng giáo tự mình giải thích với sư bá. - Hàng Bạch Vũ hơi xấu hổ.
Vốn y định giải thích rằng tên đệ tử của Nguyên Thiên Y tập trung lực lượng tới đây bao vây Côn Luân nhưng nghĩ tới cảnh La Thần Tướng bị Nguyên Thiên Y đánh cho thua thê thảm mới nhảy xuống dưới nước tự tử thì y liền dừng lại không dám giải thích.
- Không cần! Ta tự mình đi gặp hắn.
La Thần Tướng vung tay ngăn lại rồi không nói nhiều hóa thành một tia sáng màu hồng lao vào trong vòng đảo thứ chín của Côn Luân.
- Bao nhiêu năm qua sư bá La Thần Tướng vẫn kiêu ngạo như vậy chẳng khác ngày xưa chút nào.
- Sư bá nhảy xuống biển tự tử bao năm như vậy mà tu vi không giảm thậm chí còn như tăng lên. Chẳng lẽ sau khi thua bởi Nguyên Thiên Y giúp sư bá lĩnh ngộ được điều gì đó?
Vừa thấy La Thần Tướng biến mất khỏi tầm mắt, mấy tên đệ tử Côn Luân tuần tra ở khu vực biển quanh sang nói chuyện với nhau.
- Mặc kệ sư bá thế nào. Lúc này sư bá xuất hiện khiến cho thực lực của Côn Luân chúng ta tăng lên nhiều. Đúng là sự may mắn của Côn Luân. - Hàng Bạch Vũ nhìn hướng La Thần Tướng biến mất rồi cười khổ nói vậy.
- La Thần Tướng sư bá.
- La Thần Tướng sư bá đã quay về.
....
La Thần Tướng hóa thành một vầng sáng hồng. Trên đường y tiếng vào Côn Luân rất nhiều tiếng hoan hô và tiếng kêu kinh ngạc vang lên.
Nhưng La Thần Tướng vẫn không dừng lại cũng chẳng để ý tới ai chỉ bay thẳng vào vòng đảo thứ chín của Côn Luân.
Tất cả đệ tử Côn Luân nhìn thấy La Thần Tướng đều biết y vốn là một người vô cùng kiêu ngạo nên cũng không hề bất ngờ. Nhưng không một ai biết rằng lòng bàn tay đang nắm chặt của y lại đang toát đầy mồ hôi.
Bởi vì đó không phải là La Thần Tướng thật sự mà chính là Lệ Nan Phùng
La Thần Tướng thật sự thì sau khi thua Nguyên Thiên Y, tâm ma trong lòng đã chết hẳn.
Nếu như y tu luyện công pháp đó mà tâm ma vẫn còn thì sau khi Nguyên thần tan biến, chân nguyên, máu huyết và thân thể sẽ tan biến theo.
Nhưng La Thần Tướng tu luyện pháp quyết thân ngoại hóa thân, hơn nữa khi quyết chiến với Nguyên Thiên Y, y còn dung hợp với chân nguyên và nguyên thần của một con dị thú nâng cao thực lực của hóa thân. Vì vậy mà sau khi Nguyên Thần của bản thân biến mất, tâm ma không còn nhưng chân nguyên và nguyên thần của con dị thú kia vẫn chua tan biến khiến cho chân nguyên của y quay trở lại trong người.
Tuy nhiên khi bị cưỡng chế dung hợp nguyên thần của con dị thú cũng đã mất hơn một nửa, chỉ còn lại một chút ý thức. Vì vậy sau một thời gian dài cũng tự nhiên biến mất. Còn chân nguyên và khí huyết của y thì ngưng tụ hoàn toàn trong cơ thể khiến cho thân thể, chân nguyên và khí huyết vẫn không biết mất, tạo thành một cái thân thể giống như cương thi.
Phương pháp đoạt xác của người tu đạo ở Thiên Lan hư không không những khống chế được thân thể của đối phương mà còn qua đó lấy được gần như toàn bộ trí nhớ của cái xác đó.
Cho nên Lệ Nan Phùng không công hiếm được một cái thân thể Nguyên Anh hậu kỳ, lại có được gần như toàn bộ chân nguyên mà y sở hữu. Vì vậy mà lực lượng chân nguyên trong cơ thể của y bây giờ thậm chí so với khi giao thủ với Lạc Bắc còn nhiều hơn.
Theo ký ức có được từ La Thần Tướng, Lệ Nan Phùng dễ dàng đánh lửa được đám người Hàng Bạch Vũ khiến cho họ không nghi ngờ.
Nhưng cũng chính vì có được ký ức của La Thần Tướng, Lệ Nan Phùng mới biết Côn Luân mạnh tới mức độ nào.
Hiện tại Lệ Nan Phùng có thể khẳng định chỉ dựa vào một mình Mật Vân tông, mặc dù số lượng người tu đạo Độ Kiếp kỳ trở lên nhiều hơn Côn Luân một chút nhưng tổng số đệ tử Côn Luân rất nhiều. Hơn nữa số lượng đệ tử từ kim Đan kỳ trở lên lại càng đông. Nếu chỉ có một mình Mật Vân tông chưa chắc đã chiếm được ưu thế.