Dịch giả: hanyNét mặt đó giống như là đang châm biếm.
Nó chẳng khác nào nhìn thấy một con kiến đang cố gắng di chuyển một tảng đá.
Hoàng Vô Thần nói rất nhỏ nhưng lại khiến cho tinh thần của người tu đạo kia như bị một cây chùy giáng cho một đòn nghiêm trọng. Thân hình của Hoàng Vô Thần không hề có một chút thay đổi nhưng nói xong, vóc dáng của y trong mắt người tu đạo kia lại trở nên cao lớn, che lấp cả đất trời.
Đôi mắt Hoàng Vô Thần vẫn đang nhắm chặt chợt mở ra.
Hoàng Vô Thần mới mở hai mắt, toàn bộ trong đại điện, tất cả thời gian như dừng lại, rồi bị tách ra khòi trời đất và vũ trụ.
Cùng lúc đó, vô số những tia sáng màu vàng xuất hiện quanh Nguyên Anh của người tu đạo rồi trấn áp.
Những điểm sáng màu vàng đó đều là những vòn tròn màu vàng rất nhỏ.
Vô số điểm sáng thấp thoáng bóng dáng của một cái trận pháp khổng lồ.
- Sao lại thế này? Tu vi của ngươi...
Khi Hoàng Vô Thần mở mắt, sắc mặt của người tu đạo kia vẫn không hề thay đổi nhưng khi những điểm sáng xuất hiện gương mặt của y chỉ còn một sự hoảng sợ và không thể tin nổi
Một cột sáng mang theo khí tức hủy diệt từ trong những vết rạn trên Nguyên Anh lộ ra nhưng những điểm sáng màu vàng của Hoàng Vô Thần đè lên, những tia sáng hủy diệt lập tức bị ép xuống, ngay cả Nguyên anh của người tu đạo kia cũng thu lại chỉ còn một nửa.
Xoẹt!
Hoàng Vô Thần vươn tay ra rồi giống như trứng gà bị bóc, một viên tinh thạch trong suốt từ trong đỉnh đầu Nguyên Anh bay ra ngoài rồi chui vào tay Hoàng Vô Thần.
- Thì ra là vậy.
Hoàng Vô Thần chỉ liếc mắt nhìn viên tinh thạch lập tức hiểu được rõ mọi sự huyền diệu của nó viên Phạm Thiên tinh cũng không biết mất mà chỉ chìm vào trong tay của y. Hoàng Vô Thần cũng nhắm mắt lại.
Thứ ánh sáng đầy dã tâm không ai sánh được trong mắt y cũng biến mất khi đôi mắt nhắm lại.
Mà Nguyên anh của người tu đạo kia cũng bị những điểm sáng vàng ép cho dập nát, biến thành tro bụi, không hề có một âm thanh nào vang lên.
- Chưởng giáo.
Vừa mới bước ra, bóng dáng của Hoàng Vô Thần lập tức biến mất. Không trung giữa vòng đảo thứ tám và thứ chín chỉ có một tia sáng màu vàng lóe lên vài cái giống như có mấy đóa hoa sen nở rộ. Bóng dáng của Hoàng Vô Thần nhanh chóng hiện ra tại vòng đảo thứ chín của Côn Luân. Vốn trong vòng đảo thứ chín của Côn Luân gần như không có người nào thì bây giờ có tới cả trăm đệ tử đang hối hả. Nhưng đệ tử đó đều mặc trang phục màu xám, không thuộc về các ti nào của Côn Luân. Những bộ pháp y màu xám đó giống hệt với pháp y màu xám mà đám người Minh Thập thất đã mặc. Một vài đệ tử Côn Luân cũng hiểu được đám đệ tử áo xám này hết sức trung thành với Hoàng Vô Thần. Vừa thấy Hoàng Vô Thần xuất hiện, đám đệ tử Côn Luân đó lập tức dừng lại thi lễ. Chỉ có điều phần lớn đệ tử áo xám chỉ có tu vi Kim đan kỳ, kém xa so với hơn mười đệ tử áo xám như những bóng ma trước đây.
Hoàng Vô Thần không nói gì chỉ khoát tay áo, đám đệ tử Côn Luân lại bắt đầu công việc.
Những đệ tử Côn Luân đều cầm dụng cụ đang thu dọn hết Thạch Nhũ quỳnh dịch và linh dược ở vòng đảo thứ chín của Côn Luân.
Những đóa sen trắng sinh trưởng trong ao Thạch Nhũ quỳnh dịch, rồi cả Thạch Nhũ quỳnh dịch cũng được lấy đi hết.
Xem tư thế của đám đệ tử Côn Luân không ngờ giống như ăn cướp, lấy sạch toàn bộ những thứ có ở vòng đảo thứ chín.
Được chừng mười hơi thở, một tia sáng đột nhiên hạ xuống trước mặt Hoàng Vô Thần. Đó chính là lão đạo Từ Thạch Hạc của Côn Luân.
Xem ra ngày đó dựa vào mấy món pháp bảo cực mạnh mà Từ Thạch Hạc đã may mắn chạy thoát khỏi sự tấn công của thần cung Toái Hư.
- Có lẽ còn hai tuần hương nữa, người của Thiên Lan hư không sẽ tới khu vực biển quanh Côn Luân.
Vừa mới xuất hiện, Từ Thạch Hạc liền nói với Hoàng Vô Thần như vậy.
- Còn có hai tuần hương? Vậy các ngươi đưa Thạch Nhũ quỳnh dịch và Thạch Nhũ tiên liên rời đi. - Hoàng Vô Thần gật đầu:
- Pháp thuật của Thiên Lan hư không rất lạ, nếu như các ngươi đợi cho chúng tiến vào khu vực biển quanh Côn Luân mới rời khỏi thì rất khó giấu được tai mắt của chúng.
- Được!
Từ Thạch Hạc vẫn bình thản gật đầu rồi vung tay bắn một ngọn lửa màu vàng lên không trung.
Sau khi ngọn lửa màu vàng đó bắn lên có bảy, tám quầng sáng từ các nơi của Côn Luân lao thẳng vào sơn cốc tại quầng đảo thứ chín. Đám đệ tử đang thu dọn linh dược và Thạch Nhũ quỳnh dịch cũng hối hả đi theo Từ Thạch Hạc vào trong sơn cốc đó.
Khi đám người Từ Thạch Hạc và đệ tử Côn Luân cùng tiến vào trong cái sơn cốc, ở đó tản ra một làn pháp lực dao động rồi sau đó là tiếng nổ vang, cả cái sơn cốc sập xuống. Dường như những người đó dựa vào trận pháp truyền tống hoặc một thứ tương tự để ra khỏi Côn Luân. Mà trong sơn cốc cũng có cấm chế sau khi họ rời khỏi nó phá hủy sơn cốc.
Nghe tiếng nổ trong sơn cốc, Hoàng Vô Thần vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Từ sau khi hắn nói chuyện với Thái Hư lão tổ và Từ Thạch Hạc, bản thân y hiểu ngay người của Thiên Lan hư không sẽ tấn công Côn Luân. Theo lý mà nói thì giờ phút này ít nhất hắn giết sạch đám người tu đạo của Thiên Lan hư không đang ở Côn Luân.
Bởi vì nếu không giết những người đó, một khi Thiên Lan hư không tấn công Côn Luân, mười một người tu đạo kia sẽ tạo ra rắc rối.
Nhưng Hoàng Vô Thần vẫn làm như không biết Thiên Lan hư không sẽ tấn công Côn Luân mà chỉ đứng im bên cạnh cái ao Thạch Nhũ quỳnh dịch đã khô cạn ở vòng đảo thứ chín của Côn Luân.
- Có hơn ngàn người tu đạo đột kích.
- pháp lực dao động của những người tu đạo đều rất lạ. Trong đó có rất nhiều người tu đạo từ Nguyên Anh kỳ trở lên.
...
Những tin tức như vậy liên tục truyền tới Côn Luân.
Toàn bộ chín vòng đảo của Côn Luân đều liên tục có vô số những vầng sáng xuất hiện trong thời gian một nén hương. Vô số người tu đạo của Thiên Lan hư không như một đám mây đen xuất hiện giữa không trung.
Hoàn toàn khác với lần Huống Vô Tâm làm phản, người tu đạo của Thiên Lan hư không ăn mặc đủ mọi loại quần áo khác nhau, số người cũng ít hơn nhiều, chưa tới ba nghìn.
Nhưng pháp lực dao động của bọn họ đều rất mạnh. Căn cứ vào tu vi thì còn hơn xa đám người tu đạo mà Huống Vô Tâm triệu tập. Hơn nữa linh khí của Thiên Lan hư không loãng nên tu luyện rất nguy hiểm, phải đánh chết yêu thú để lấy nội đan. Vì vậy mà kinh nghiệm đấu phép của họ hơn xa phần lớn người tu đạo của giới tu đạo bây giờ. Rất nhiều thời điểm cả một đám người tu đạo tập trung để tiêu diệt yêu thú. Vì vậy mà hơn ngàn người tu đạo của Thiên Lan hư không đứng trên không trung mặc dù hỗn loạn nhưng nhìn kỹ thì cứ mười người, hoặc ít là năm, sáu người tập hợp lại hành động có kết cấu.
Trong đám đông người tu đạo của Thiên Lan hư không, người ta chú ý nhất tới hai con thú khổng lồ đỏ như lửa.
Hình dạng của hai con thú đó nhìn hơn giống bò tót, đỉnh đầu có một cái sừng màu đỏ nhưng trên lưng lại mọc lên đôi cánh bằng thịt. Da thịt của chúng như được tạo ra từ dung nham nhìn rất rắn chắc.
Tầm vóc của chúng phải tới vài chục trượng như còn to hơn cả Thất Hải Yêu Vương thú, chẳng khác nào hai ngọn núi lớn phi hành trong không gian.
Ở phần cổ của hai con thú có sáu sợi xích bằng huyền thiết phủ kín bùa xuyên qua da thịt như chọc thủng cả xương. Sáu sợi xích đó được cột vào một cái bình đài như tạc từ tinh thạch màu đen.
Hai con dị thú đó hình như chưa có thần thức hình như là yêu thú của riêng Thiên Lan hư không. Chúng ở trên không trung gầm rống và phun ra những đám mây trôi màu xanh, nhưng lại không dám chống lại, ngoan ngoãn kéo cái đài cao.
Cái đài cao được tạo từ tinh thạch màu đen rộng hơn hai mươi trượng, xung quanh có khắc hình lá sen và đài sen.
Một người tu đạo trung niên cầm một cây trường tiên màu lam điều khiển hai con dị thú.
Người tu đạo đó mặc một bộ pháp y như có thêu vô số những thanh tiểu kiếm bằng kim loại sáng bóng. Người đó sắc mặt đờ đẫn, nhưng chính là một trong số tám tên Thần Quân mà Huyền Vô Thượng đã triệu tập, đồng thời từ đầu tới cuối không nói câu nào - Hắc Thạch thần quân.
Bên cạnh Hắc Thạch thần quân chính là Khô Cốt thần quân. Xung quanh người y tản ra từng làn khí màu vàng. Ngoài ra còn có Thiên Khung thần quân với mái tóc trắng như tuyết, trên người thấp thoáng ánh sáng màu vàng. Cửu Cung thần quân mặc quần áo bát quái màu tím và Nô Thú thần quân cầm cây sáo màu đỏ.
Dịch giả: hany
Vừa thấy quầng sáng xuất hiện phía trước tượng đá, bốn người tu đạo Thiên Lan hư không ở hai bên chợt vung tay bắn những đạo bùa và từng hạt châu vào bên trong quầng sáng.
Từ lá bùa kia như được chế ra từ xương dị thú, phần lớn đều tản ra hơi thở Lôi hỏa cực nồng, có một vài cái còn bắn ra những tia chớp, dường như bên trong tập trung rất nhiều lôi cương.
Từng hạt châu kia thì có màu hồng nhìn như là nội đan của một loại yêu thú, trên bề mặt chỉ khắc một vài ký hiệu đơn giản. Thứ dị thú này ở Thiên Lan hư không có lẽ rất thông thường. Mà khi những lá bùa và yêu đan được phóng vào trong quầng sáng màu đen thì lơ lửng trong đó giống như hổ phách. Chỉ trong một lát, trong mỗi một quầng sáng màu đen đã có gần trăm lá bùa và những hạt châu màu đỏ đang lơ lửng.
Tổng số bùa và hạt châu phải tới cả mấy ngàn.
Nhìn bốn người tu đạo kia dừng tay, hai mươi người tu đạo Thiên Lan hư không điều khiển tượng đá lập tức thay đổi pháp quyết đưa một làn chân nguyên vào trong tượng đá trước mặt.
Ngay lập tức tất cả quả cầu lam đen lao đi với một tốc độ kinh người. Đầu tiên chúng phóng lên cao rồi sau đó nhưng những tảng thiên thạch lao thẳng xuống dưới vòng đảo của Côn Luân.
Cũng giống năm đó Nguyên Thiên Y một mình tấn công Côn Luân, toàn bộ chín vòng đảo của Côn Luân được một quầng sáng trong suốt bao phủ.
Còn bên phía Thiên Lan hư không cách xa Côn Luân hơn một trăm dặm có một trận bão cát tạo thành một cái bảo tháp màu vàng đang từ từ tới gần Côn Luân, từ bên ngoài cơ bản không nhìn rõ bóng dáng của người tu đạo.
Khi hai mươi quầng sáng màu lam đen phóng lên phía trên, lập tức bên ngoài quầng sáng trong suốt của Côn Luân cũng có vô số quầng sáng xuất hiện tạo thành một con sóng thủy triều lao về phía hai mươi vầng sáng màu lam đen.
Phần lớn pháp thuật của đệ tử Côn Luân không thể tấn công được xa tới trăm dặm. Mà một vài pháp thuật hoặc pháp bảo có thể tới được thì với số lượng người tu đạo của Thiên Lan hư không cũng cơ bản phí sức. Nhưng chỉ cần thi triển một vài pháp thuật ở khoảng cách không xa bên ngoài trận pháp hộ sơn của Côn Luân thì đám đệ tử đó cũng có thể làm được.
Rầm!
Nhưng trước khi số pháp thuật mà đệ tử Côn Luân sử dụng đánh trúng những quầng sáng màu đen thì những quầng sáng đó cũng nổ tung phun ra vô số quầng lửa thật dài. Nhìn như giữa không trung nở rộ hơn mười đóa hoa màu tím khổng lồ.
- Mấy loại pháp bảo này không ngờ giống như xe bắn đá trong quân đội của người thường.
Trần Thanh Đế và Băng Trúc Quân đều cảm thấy khiếp sợ. Bọn họ nhìn thấy khi những quầng sáng màu lam đen nổ tung những lá bùa và hạt châu mà đỏ hồng bên trong được những ánh lửa màu lam đen bao phủ rồi như một trận mưa to rơi xuống.
Trong nháy mắt, vô số lá bùa và những hạt châu từ bốn phương tám hướng lao thẳng xuống quầng sáng trong suốt đang bao phủ chín vòng đảo của Côn Luân.
Rầm rầm rầm!
Không trung phía trên quầng sáng trong suốt lập tức phủ kín những ánh lửa màu vàng, màu hồng và đỏ thẫm.
Tấn công như vậy quá dầy đặc. Toàn bộ quầng sáng trong suốt chỉ lóe lên được mấy cái là lập tức vỡ tan. Trong khu vực biển quanh Côn Luân lập tức có mấy cột khí màu trắng phun lên cao mấy trăm trượng.
Đó là do người ta dùng sức phá trận khiến cho nguyên khí va chạm quá mạnh, ngay cả mắt trận bố trí dưới đáy biển đều bị phá hủy.
- Loại bùa và nội đan yêu thú ở Thiên Lan hư không không biết được tạo ra từ loại gì mà uy lực của nó hơn xa thứ bùa trong giới tu đạo này.
- Phương pháp, uy lực như vậy chỉ sợ giới tu đạo này không có một trận pháp hộ sơn của tông phái nào có thể chịu nổi.
Đứng trên một góc của bình đài, sắc mặt của U Minh huyết ma vẫn bình thản nhưng nhìn thấy cảnh tượng này cũng e ngại người của Thiên Lan hư không.
Vào lúc này, tính tình của U Minh huyết ma hoàn toàn khác với U Minh huyết ma cách đây bốn trăm năm trước. Nói một cách chặt chẽ thì đã không còn là U Minh huyết ma bốn trăm năm trước nữa. Bây giờ như một con Huyết thần tử ăn được gần như tất cả trí nhớ và công pháp của U Minh huyết ma. Nhưng chỉ với trí nhớ của U Minh huyết ma cũng đủ khiến cho kiến thức của y hơn hẳn những người tu đạo.
Lúc trước, y biết linh khí ở Thiên Lan hư không rất hiếm, thiếu nhiều thứ để nâng cao tu vi, khiến cho người tu đạo ở Thiên Lan hư không cảm thấy nơi ở của mình quá cằn cỗi so với giới tu đạo hiện nay. Nhưng bây giờ đứng nhìn mặc dù Thiên Lan hư không thiếu linh khí, ít linh dược nhưng việc luyện chế bùa và pháp khí uy lực mạnh còn hơn xa giới tu đạo này.
Nếu không Thiên Lan hư không không thể vừa mới ra tay đã sử dụng tới những hạt châu luyện từ yêu đan và những lá bùa lợi hại như thế.
Nhưng hạt châu luyện từ yêu đan rất giống với Lôi phù mà đệ tử các tông môn bình thường hiện tại vẫn mang theo người, như là một thứ vật phẩm tiêu hao bình thường. Nhưng rõ ràng là uy lực của nó mạnh hơn Lôi phù nhiều.
Vốn trốn trong trận pháp, người của Côn Luân có thể chiếm được thời cơ.
Bởi vậy mà họ đã chuẩn bị các loại pháp bảo phòng ngự, khi trận pháp bị phá là họ có thể phản công tổng lực.
Nhưng vào lúc này, người tu đạo của Thiên Lan hư không còn cách họ tới trăm dặm.
Trong hoàn cảnh như vậy mặc dù hiện tại đám đệ tử của Côn Luân vẫn bình yên vô sự nhưng nếu muốn phản công thì cơ bản toàn bộ đòn tấn công của họ không thể đạt tới khoảng cách xa như vậy.
Nhưng hai mươi người tu đạo của Thiên Lan hư không điều khiển tượng đã đã bắt đầu tiếp tục một lần thi triển pháp thuật mới.
Dưới sự điều khiển của hai mươi người tu đạo của Thiên Lan hư không, trước mặt tượng đá lại xuất hiện quầng sáng màu lam đen.
Điều khiến cho đám người Trần Thanh Đế cảm thấy kinh ngạc đó là vì bốn người tu đạo lại liên tục phóng ra mấy ngàn lá phù và pháp châu luyện từ yêu đan.
Với số lượng người của Thiên Lan hư không mà nói thì quy môn cũng không vượt quá Côn Luân. Nhưng nhìn trong bốn người tu đạo, mỗi người đều cầm năm cái túi trữ đồ có hình dạng giống như con nhện. Hiện tại ngay cả cái túi thứ nhất vẫn còn chưa dùng hết, còn chưa sử dụng tới túi thứ hai. Mà nhìn nét mặt của họ vẫn hết sức bình thản, dường như tổng số pháp châu và bùa trong mấy cái túi này phải tới mấy vạn.
Với số lượng pháp châu và bùa có uy lực như vậy, cho dù Côn Luân có muốn luyện chế, tích trữ thì có lẽ cả thời gian dài cũng chưa tích trữ được số lượng lớn tới vậy.
Hiện tại Trần Thanh Đế và Băng Trúc Quân có cảm giác thứ bùa này và pháp châu dường như chỉ là những vật phẩm bình thường ở Thiên Lan hư không mà thôi
Với khoảng cách xa như vậy chỉ cần có đủ số lượng bùa và pháp châu, người tu đạo của Côn Luân chắc chắn bị đánh tan.
Vào lúc này, Trần Thanh Đế và Băng Trúc Quân mới thấy được đám đệ tử Côn Luân ở vòng đảo thứ nhất và thứ hai chia ra thành mười khu vực tạo ra các quầng sáng phòng ngự với đủ mọi loại màu sắc, không biết có bao nhiêu pháp bảo đang được sử dụng. Nhưng với sự tấn công thế này, chỉ cần năm, sáu lần chắc chắn sẽ có nhiều pháp bảo bị tổn thương, cũng có nhiều đệ tử Côn Luân bị ảnh hưởng. Cho dù có pháp bảo phòng ngự lợi hại thì phạm vi bao phủ cũng không được rộng.
Hơn nữa nhìn người tu đạo của Thiên Lan hư không khống chế tượng đá thì bọn họ có thể khống chế vị trí mà chúng bắn tới và thời gian khi nào nổ tung.
Quả nhiên, đúng như Trần Thanh Đế và Băng Trúc Quân đoán trước sau khi hơn hai mươi quả cầu màu lam đen bắn ra, khi tới trên mấy quầng sáng phòng ngự của Côn Luân chúng mới nổ tung và rồi bùa và pháp châu bên trong đó cũng nổ theo.
Đám người Thiên Lan hư không đang tiến tới chợt dừng lại rồi gần như tất cả bọn họ đều lấy ra pháp bảo phòng ngự.
Lúc này tình hình chợt đảo ngược, người của Thiên Lan hư không như biến thành một bên phòng ngự, nghỉ ngơi lấy sức chờ đợi còn Côn Luân lại như biến thành một bên tấn công.
...
Rầm rầm rầm!
Những màn hào quang phòng ngự của ít nhất hơn một ngàn đệ tử Côn Luân tạo ra trên vòng đảo bị vô số quầng lửa bao phủ. Trong nháy mắt khi những quầng lửa đó tản ra, những vầng sáng bên trong chỉ còn rải rác như cơ bản không còn tạo ra được màn hào quang phòng ngự hoàn chỉnh.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Gần như đồng thời giống như một tổ ong bò vẽ bị nổ tung, những quầng sáng phòng ngự ở vòng đảo thứ nhất và thứ hai của Côn Luân chợt bùng nổ rồi biến thành vô số tia sáng bắn lên không trung.
Lúc này, người tu đạo của Côn Luân cảm thấy cứ tiếp tục như vậy sẽ rơi vào thế bị động từ từ bị tiêu diệt. Cả vạn người đệ tử Côn Luân lập tức lao lên không trung từ bốn phương tám hương ập về phía đoàn người của Thiên Lan hư không.
Nhất thời trên không trung như xuất hiện một trận mưa sao băng khổng lồ.