Dịch giả: hanyNhưng pháp bảo bản mệnh của Thiên Hư sơn chủ dường như không cần mất nhiều thời gian. Bất cứ thứ bùa nào ở trong cái túi đó chỉ cần lấy ra lập tức sẽ sử dụng được.
Cũng không trách được vì sao mà Thiên Hư sơn chủ tự tin một mình đánh chết được Cửu Bạt. Cái pháp bảo bản mệnh của y rất lạ. Không ai biết được từ trong đó sẽ xuất hiện một thứ bùa như thế nào để ngăn cản.
Cửu Bạt đang bay về phía trước liền dừng lại.
Bởi vì y cảm nhận được cây gỗ to bằng thùng nước mà Thiên Hư sơn chủ phóng ra mặc dù chỉ to như vậy nhưng chân khí hệ Mộc tản ra từ bề mặt của nó lại bao phủ phạm vi cả trăm trượng. Nói cách khác mặc dù nhìn chỉ là một đoạn gỗ nhỏ nhưng uy lực thật sự của nó lại chẳng khác nào một ngọn núi.
Lại một đạo Trảm Tam thi diệt thần tiễn bắn ra trước mặt Cửu bạt đánh trúng cây cột gỗ to bằng cái thùng nước. Cây cột lập tức nổ tung, vô số làn sóng khí màu xanh cũng tản ra. Bản thân Cửu Bạt bị vụ nổ đẩy bay đi tới hơn ba mươi trượng.
Phụt!
Một ngọn lửa màu trắng đột nhiên xuyên qua làn sóng khí màu xanh của vụ nổ mà xuất hiện trước mặt Cửu Bạt.
Một tia sáng màu hồng lóe lên. Cửu Bạt lại sử dụng một đạo Trảm Tam thi diệt thần tiễn đánh cho ngọn lửa đó nổ tung. Nhưng thân người y cũng bị chấn động rồi bị uy lực của vụ nổ đẩy bay mấy trượng.
Ánh mắt của Nguyên Anh Thiên Hư sơn chủ đầy đắc ý.
Một cái cổ phù màu vàng kim lập tức từ trong cái túi trên tay Nguyên anh của y bay ra rồi hóa thành một pho tượng tản ra đầy khí kim thiết. Pho tượng đó giống như một cái pháp ấn được ngưng tụ thành từ hơn một vạn loại kim loại.
Đúng lúc này, hai cột tiễn quang màu đỏ với khí thế hủy diệt nối đuôi nhau xuất hiện gần với Nguyên anh của Thiên Hư sơn chủ.
- Sao lại thế này?
Thiên Hư sơn chủ cảm thấy choáng váng.
Hai đạo tiễn quang đó chính là hai đạo pháp thuật của Cửu Bạt. Nói cách khác, lần này Cửu Bạt liên tục thi triển hai lần Trảm Tam Thi diệt thần tiễn. Cả hai đều có uy lực khủng bố, không có cái nào là ảo ảnh.
Nhưng đây là chuyện không thể có.
Bởi vì chỉ có tu vi của Hoàng Vô Thần mới có tốc độ một suy nghĩ phóng ra ba cái pháp thuật, mới có thể khi cổ phủ của Thiên hư sơn chủ mới xuất hiện còn chưa kịp thể hiện uy lực đã phóng ra được hai cái pháp thuật như thế. Mà lúc này với đòn công kích như vậy, Thiên Hư sơn chủ không thể nào cản nổi.
Oành!
Mắt thấy Thiên Hư sơn chủ sắp bị Cửu Bạt đánh cho tan thành mây khói. Hai viên đan hoàn trong suốt đột nhiên phóng tới làm cho hai đạo Trảm Tam Thi diệt thần tiễn trệch hướng rồi nổ tung.
- Nô Thú thần quân.
Thiên Hư sơn chủ tìm được đường sống trong chỗ chết thì có cảm giác giống như mất hết sức lực, theo bản năng bay ngược lai. Y vẫn kịp thấy Nô Thú thần quân bay tới cứu mình sau khi chặn lại hai đạo pháp thuật của Cửu Bạt thì dường như hết sạch chân nguyên.
Nhưng ánh mắt của Cửu Bạt cũng hoàn toàn tuyệt vọng.
Hắn tu luyện Trảm Tam thi diệt thần tiễn có phương pháp tu luyện thần thức độc đáo. Vì vậy mà thần thức của Cửu Bạt mới mạnh hơn người thường vô số lần, cách trăm dặm cũng có thể tập trung vị trí của đối phương. Thần thức càng mạnh tốc độ thi triển pháp thuật càng cao. Trong Trảm Tam Thi diệt thần tiễn còn có một môn pháp thuật cao nhất có thể hút sạch chân nguyên toàn thân để tạo ra ba mũi Trảm tam thi diệt thần tiễn.
Mặc dù thần thức có cao nhưng Chân nguyên không theo kịp cũng không thể nào đạt tới tốc độ thi triển pháp thuật như vậy.
Cùng với hai đạo Trảm Tam thi diệt thần tiễn bắn về phía Thiên Hư sơn chủ, Cửu bạt còn bắn một mũi về phía tên sơn chủ đang giữ chân Lạc Tiên.
Sau khi sử dụng cái pháp thuật với tốc độ một niệm ba sinh, chân nguyên trong cơ thể của Cửu Bạt gần như hết sạch. Y làm như vậy cũng là liều mạng để giúp Lạc Tiên bỏ chạy.
Nhưng ngay khi Nô Thú thần quân ngăn cản hai đạo Trảm Tam thi diệt thần tiễn, y cũng nhìn thấy một quầng sáng màu vàng khác chặn nốt đạo còn lại.
- Công pháp của người này hết sức kỳ lạ.
Vừa mới nghe thấy âm thanh đó, một cái trận pháp tản ra quầng sáng màu lam đã trấn áp lên người Cửu Bạt, giam cầm y lại.
Không hề có một chút chần chừ. Sau khi ra tay bắt Cửu Bạt xong, Cửu Cung thần quân lập tức lại phóng ra một cái trận pháp màu lam khác trấn áp Lạc Tiên.
Cửu Bạt và Lạc Tiên tiên tử đều bị bắt.
Lúc này, Hắc Thạch thần quân đã cùng với hơn trăm người tu đạo của Thiên Lan hư không chiếm cứ bốn vị trí Đông Tây, Nam, Bắc trên bầu trời. Những quầng sáng tản ra từ người họ bao phủ toàn bộ chiến trường.
Ngoại trừ Lý lão đạo và một vài đệ tử Côn Luân đã bỏ chạy ra, gần như toàn bộ đệ tử Côn Luân còn lại đều không thoát được.
Chỉ thấy còn gần mấy ngàn đệ tử Côn Luân giống như những con mồi bị săn bắt.
...
Vô số Huyết Thần tử xuyên qua giữa không trung.
Côn Luân bị diệt chỉ còn là vấn đề thời gian. Chín vòng đảo của Côn Luân đã rơi vào tay Thiên Lan hư không. Nhiền đệ tử Côn Luân bị giết. Huyết Thần tử của U Minh huyết ma cũng sẽ ngưng tụ được số lượng U Minh ma huyết kinh người. Nhưng lúc này, sắc mặt của U Minh huyết ma lại không hề hưng phấn.
Hoàn toàn ngược lại trong ánh mắt của y chỉ có một sự kinh hãi.
Cũng giống như không có một ai biết sự huyền bí của Hoàng Vô Thần, trên đời này gần như không ai hiểu được sự huyển ảo trong công pháp của U Minh huyết ma. Mà ngay cả Lạc Bắc cũng chỉ biết được mấy cái pháp thuật của y mà thôi.
Trên thực tế suối nguồn thực lực của U Minh huyết ma không tới từ U Minh ma huyết mà tới từ Thiên Ma chân huyết.
Thứ ma công của y cực kỳ quái dị và hùng mạnh khi tu luyện tới một mức độ nhất định nó không ngưng tụ được Nguyên Anh hay hóa thân mà là những viên Huyết Xá lợi.
Mỗi một viên Huyết Xá lợi được U Minh huyết ma thi triển pháp thuật xong liền hóa thành một giọt Thiên Ma chân huyết.
Một giọt Thiên Ma chân huyết đó tương đương với một cái Nguyên Anh của U Minh huyết ma, cũng là gốc rễ của y.
U Minh huyết ma ngưng tụ dược càng nhiều U Minh ma huyết, tu vi càng cao thì trong cơ thể lại càng có nhiều Huyết Xá lợi.
Năm đó khi U Minh huyết ma chạy tới linh mạch của Côn Luân thật ra đó chính là một giọt Thiên Ma chân huyết chứ không phải U Minh ma huyết. Nếu không cho dù U minh ma huyết có mạnh lên thì cũng không có linh thức.
Năm đó thực tế U Minh huyết ma không chỉ tạo ra được bảy viên Huyết xá lợi. Đó là những viên Huyết Xá lợi được U Minh huyết ma thi triển pháp thuật hóa thành Thiên Ma chân huyết bỏ chạy sau đó bị tiêu diệt.
Vốn sau khi phá vỡ Đại Ngũ hành tuyệt diệt kiếm trận, trong cơ thể của U Minh huyết ma lại ngưng tụ được ba viên Huyết Xá lợi nhưng hiện tại cả ba viên đều không còn lại một chút nào.
Ba viên Huyết Xá lợi bị Hoàng Vô Thần dùng một đòn đánh nát. Nói cách khác, tổn thương mà U Minh huyết ma phải chịu còn hơn xa so với bề ngoài. Bởi vì U Minh ma huyết mất đi đối với y cũng không là cái gì nhưng Thiên Ma chân huyết lại chính là gốc rễ của y, nhất là một viên ngưng tụ toàn bộ lực lượng là y đã ngưng tụ tới bốn trăm năm ở trong linh mạch của Côn Luân.
U Minh huyết ma tự nhận công pháp của mình vô cùng huyền ảo không ai biết nhưng không hiểu tại sao Hoàng Vô Thần lại chỉ dùng một đòn có thể đánh nát ba viên Huyết Xá lợi của y.
Một cú đánh ẩn chứa uy lực và sự huyền ảo khiến cho U Minh huyết ma vẫn còn kinh hãi, giật mình cảm thấy Hoàng Vô Thần không chỉ đơn giản như vậy.
Nhưng U Minh huyết ma suy nghĩ một lúc vẫn quyết định không nói điều mình nghi ngờ cho người của Thiên Lan hư không. Bởi vì y hiểu rõ người của Thiên Lan hư không cũng e ngại thực lực của mình. Nếu bây giờ để cho chúng biết mình yếu tới mức không bằng một tên sơn chủ thì người của Thiên Lan hư không sẽ giết chết y ngay tại chỗ.
Nga Mi.
Trong một ngôi đền được đóng chặt cửa, Đông Bất Cố lơ lửng trên không trung. Quanh người gã lóe lên những quầng sáng mờ nhạt. Mà trên thiên linh cái của y cũng liên tục xuất hiện những quầng sáng màu đen rồi chui vào một cái quầng sáng trên đỉnh đầu.
Quầng sáng màu đen đó tản ra từng làn pháp lực dao động rất lạ, bên trong như có một vật còn sống khiến cho người ta có cảm giác quầng sáng đó giống như một quả trứng đang chuẩn bị nở.
Trên một cái sơn cốc gần đỉnh núi, Thái Thúc liên tục thi triển một cái pháp quyết. Mỗi lần sử dụng trên chín tầng trời lập tức vang lên tiếng sấm rồi một cột sét giống như một con rồng từ trên cao rơi xuống cái sơn cốc có Thái Thúc.
Dịch giả: hany
- Tạo ra một thời đại huy hoàng rực rỡ trước nay chưa bao giờ có? - Từ Thạch Hạc ngẩn người rồi chợt cười ha hả:
- Hoàng Vô Thần! Hóa ra ngươi cảm thấy làm chưởng giáo của Côn Luân thì không thể muốn làm gì cũng được. Ngươi muốn tiêu diệt tất cả các tông môn tu đạo, thậm chí chỉ còn lại một mình ngươi là người tu đạo, như vậy ngươi thật sự trở thành thần. Hoàng Vô Thần! Vậy ngươi có khác gì bước vào ma môn? A! Ta hiểu rồi. Cho dù ngươi có vào Ma môn thì cũng không thể giết được tất cả người tu đạo vì còn có Nguyên Thiên Y, còn có núi Chiêu Diêu, còn có Thục Sơn. Nếu như lúc đó ngươi cũng lại như U Minh huyết ma bị tiêu diệt cách đây bốn trăm năm. Ngươi như một con kỹ nữ mà còn bày đặt dựng đền thờ trinh tiết.
- Câm mồm! Ngươi muốn chết.
Nghe thấy Từ Thạch Hạc nói vậy, Hoàng Vô Thần nổi giật, quát to.
Oành!
Một vầng sáng màu vàng lập tức phủ lên người Từ Thạch Hạc khiến cho trời đất như phủ một màu vàng.
Nhiều đám người tu đạo giống như châu chấu tràn vào trong Côn Luân.
Trong khu vực biển rộng tới ngàn dặm quanh Côn Luân còn lóe lên một chút ánh sáng còn sót của pháp thuật và pháp bảo để lại. Tuy nhiên sức chống cự của Côn Luân đã bị tiêu diệt. Toàn bộ Côn Luân nằm trong sự khống chế của Thiên Lan hư không.
Một đám người tu đạo tiến vào Côn Luân xong liền xông vào trong các đền đài của Côn Luân để đoạt lấy đủ mọi đồ vật.
Những điện mật, kho của Côn Luân đều bị mở tung. Tất cả pháp bảo, bùa, đan dược, pháp quyết cất giữ trong đó đều bị người tu đạo của Thiên Lan hư không chia nhau.
Không chỉ như vậy nguyên liệu luyện chế đan dược và pháp bảo, hay đan dược và pháp bảo đang luyện chế cũng chui vào trong túi của người tu đạo Thiên Lan hư không.
Ngay cả những thứ hoa cỏ bồi bổ chân nguyên được Côn Luân gieo trồng để trang trí ở các hòn đảo cùng với một ít linh dược còn chưa trưởng thành cũng bị đào lên.
Rất nhiều linh dược chỉ cần qua một vài năm nữa sẽ có công hiệu rất tốt nhưng đám người tu đạo của Thiên Lan hư không chẳng cần quan tâm. Cứ nhìn thấy là họ hái hết, chẳng khác nào đi cướp.
Thậm chí một vài nô bộc chẳng có bao nhiêu tu vi được giữ trong các vòng đảo của Côn Luân, đệ tử ngoại môn cũng bị những người tu đạo đó bắt rồi dùng pháp thuật đánh dấu như biến thành vật sở hữu của riêng mình.
Nhìn thì như đám người tu đạo của Thiên Lan hư không không có sự khống chế. Tuy nhiên khi bọn họ lấy được đồ vật lại không hề có sự tranh cướp. Cho dù cả mấy người cùng vào một chỗ nhưng những thứ đan dược hay pháp bảo tốt vào tay một người thì những người còn lại cũng chỉ nhìn với ánh mắt thèm muốn chứ không tranh cướp.
Cướp bóc tự do.
Hoàn cảnh sinh tồn của người Thiên Lan hư không rất khó khăn, việc tu hành đều phải dựa vào chuyện đánh chết yêu thú lấy yêu đan. Có nhiều lúc rất nhiều người tu đạo cùng nhau tiến vào nơi có nhiều yêu thú. Vì vậy mà họ đã tự thành một quy tắc đó là sau khi cùng nhau đánh chết yêu thú, chui vào sào huyệt của chúng nếu lấy được gì thì lấy, chẳng cần quan tâm tới tu vi. Bất kể là cái gì thì ai lấy trước là của người đó.
Trong giới tu đạo, Côn Luân chính là vị thần. Rất nhiều người tu đạo của môn phái nhỏ thậm chí cả đời cũng không được tới Côn Luân xem ở đó có cảnh gì. Tuy nhiên hiện tại Côn Luân bị tàn phá kinh hoàng.
Người của Thiên Lan hư không cướp bóc tự do trong một canh giờ. Sau một canh giờ, khắp Côn Luân như bị giẫm đạp, đào xới trở lại yên tĩnh.
Đám người tu đạo của Thiên Lan hư không vừa mới cướp bóc lập tức trở nên trật tự, bắt đầu bố trí trận pháp, cấm chế trong các vòng đảo của Côn Luân.
Cho dù như thế nào thì cướp đoạt xong, bản thân được ưu đãi thì chẳng cần biết trước đó phá hủy như thế nào, bây giờ cứ từ từ xây dựng lại.
Đây là điểm đặc sắc của Thiên Lan hư không. Có điều cũng chính vì điều này, chỉ cần góp sức là có được rất nhiều điều tốt đẹp. Vì vậy mà người tu đạo với tu vi cao có thể lôi kéo được rất nhiều người tu đạo có tu vi thấp hành động cùng nhau. Điều này khiến cho việc tập trung người tu đạo của Thiên Lan hư không rất mạnh. Cũng chính vì vậy mà người tu đạo của Thiên Lan hư không mới có thể sinh sống được ở nơi mà đầy yêu thú như vậy.
...
- Trần Thanh Đế! Theo ngươi nói thì nơi này phải tràn đầy Thạch Nhũ quỳnh dịch, bên trong có rất nhiều Thạch nhũ tiên liên. Hiện tại không hề có những thứ đó xem ra Hoàng Vô Thần cũng giữ lại cho Côn Luân một chút mạch máu.
Trước vòng đảo thứ chín của Côn Luân, cường giả số một của Thiên Lan hư không à Huyền Vô Thượng với một sự uy nghiêm không kém gì Hoàng Vô Thần đang đứng trước một cái lan can ngọc. Mà bên dưới cái lan can đó chính là cái ao Thạch Nhũ quỳnh dịch.
Nô Thú thần quân, Thiên Khung thần quân, Cửu Cung thần quân, Hắc Thạch thần quân, Thiên hư sơn chủ, Trần Thanh Đế đang đứng quanh người y.
- Có điều cũng không sao. Trong cả Côn Luân, người khiến cho chúng ta e ngại cũng chỉ có Hoàng Vô Thần. Bây giờ nhiều người của chúng ta đã tới. Hơn nữa Tùng Hạc thần quân vẫn chưa chết, trước đó y có nhắn cho ta một tin. Ngày ấy ta triệu tập các ngươi lại để bàn luận, y không tới là vì lúc đó đang bế quan vượt qua lần thiên kiếp thứ hai. Hiện tại y cũng đã thành công nên thực lực của Thiên Lan hư không chúng ta cũng tăng mạnh. Hơn nữa, linh khí tại mấy vòng đảo của Côn Luân nhiều như vậy, chỉ cần trong một thời gian ngắn, Thiên Lan hư không chúng ta sẽ lại có một đám người tu đạo với tu vi không kém. Khi đó, chúng ta có chiếm toàn bộ thiên hạ, cho dù Côn Luân còn sót lại cái gì cũng không đáng sợ.
- Đúng rồi! Lam Thạch sơn chủ đâu?
Dừng một chút, Huyền Vô Thượng quay đầu lại hỏi.
- Chúng ta phát hiện được dấu vết hắn đấu phép với người khác trong một ngôi đền. Có điều không phát hiện uy lực của Phạm Thiên tinh nên chắc chưa kịp sử dụng đã bị đối thủ giết chết. Căn cứ vào hơi thở thi pháp của đối thủ thì có lẽ là Hoàng Vô Thần. - Nô Thú thần quân liếc mắt nhìn Huyền Vô Thượng:
- Có thể Hoàng Vô Thần cảm thấy không ổn định giết hết bọn họ nhưng không ngờ chúng ta tới nhanh thế nên không kịp.
- Có thể nào Phạm Thiên tinh của Lam Thạch sơn chủ rơi vào tay y không? - Hắc Thạch Thần quân chớp mắt. Y vốn rất ít lời nhưng suy nghĩ lại hết sức cẩn thận.
- Cho dù hắn có thể sống lại, mất Côn Luân thì cũng chỉ còn một mình, không có gì phải sợ. Chỉ cần nguyên khí của ta hồi phục, với tu vi của y, mặc dù ta không giết được nhưng có thêm hai, ba người các ngươi thì lại khác. - Huyền Vô Thượng cười cười:
- Chỉ cần chúng ta không có suy nghĩ khác vẫn như lúc đầu, tạo thành một khối vững chắc thì trong giới tu đạo chẳng có ai là đối thủ của chúng ta.
- Tất nhiên. - Nô Thú thần quân gật đầu:
- Huyền Vô Thượng! Lúc trước mọi người coi ngươi làm chủ. Tiếp theo chúng ta nên làm gì?
- Côn Luân đã xong nhưng cái người tu đạo có tên Lạc Bắc ở Phong Khư kia vẫn có sự uy hiếp đối với chúng ta. Hắn chỉ mới có tu vi vượt qua một lần thiên kiếp đã đánh được mấy người tu đạo đồng cấp hơn nữa pháp thuật sử dụng rất lạ. Hiện tại Thiên Đô thần quân vẫn nằm trong tay y. Nghe Trần Thanh Đế đạo hữu nói thì hắn cùng với Trạm Châu Trạch Địa và núi Chiêu Diêu liên kết nên thực lực không kém gì Côn Luân. - Huyền Vô Thượng nói:
- Mà mỗi lần xảy ra đại chiến trong giới tu đạo thì tới cuối cùng là vì mất hết tài nguyên. Với người tu đạo tu vi như chúng ta nếu muốn bỏ chạy thì không ai giết hay bắt được. Mà không thể giết hay bắt thì chẳng khác nào giặc cỏ rất dễ gây dựng lại một cái thế lực khác. Chỉ có chiếm cứ toàn bộ tài nguyên, tạo thành thế lực áp đảo thì mới có thể khiến cho đối phương không có đường đi. Bao lần đại chiến của giới tu đạo thượng cổ cuối cùng lưỡng bại câu thương cũng vì chỉ chú ý tới việc giết người tu đạo của đối phương sau đó không khống chế được tài nguyên. Như vậy cho dù có chiếm được thượng phong thì đối thủ vẫn phất cờ nổi dậy.
- Chiếm thiên hạ thì dễ nhưng giữ giang sơn thì khó. Cả bao nhiêu quốc gia đều bị phá hoại bởi giặc cỏ. - Huyền Vô Thượng dừng một chút rồi nói tiếp:
- Đối phương có những khu vực nào khác còn có thể mặc kệ. Nhưng Tử Kim hư không ở trong tay đối phương mà nó lại là một cái kho báu khổng lồ đối với người tu đạo Thiên Lan hư không chúng ta. Chỉ có điều Thiên Lan hư không chúng ta không có nhiều yêu đan, phải nhờ người tu đạo vật lộn mới có được. Còn Tử Kim hư không thì tự sản xuất chỉ cần tới lấy. Hơn nữa không ai biết ở đó có bao nhiêu khu đất của các tông môn thời cổ. Vì vậy tiếp theo chúng ta phải nắm được trận pháp từ Nam Thiên môn tới Tử Kim hư không.