Dịch giả: hany- Cái gì? Lạc Bắc đột phá qua lần thiên kiếp thứ hai?
Trong một ngôi đền như được xây dừng từ tinh kim nhưng lại tản ra ánh sáng màu trắng, Từ Thạch Hạc nắm lấy một tấm ngọc phù truyền tin mà mí mắt giật giật.
- Mỗi một truyền nhân của La Phù quả nhiên đều là các nhân vật không phải người. Trong thời gian ngắn mà hắn có thể từ Độ kiếp hậu kỳ vượt qua hai lần thiên kiếp.
- Độ kiếp quan trọng là phải hiểu được đối với công pháp của bản thân và nguyên khí trong trời đất. Nếu không cho dù lực chân nguyên có mạnh mà không hiểu rõ về nguyên khí trong trời đất thì cũng đừng mong sau khi vượt qua lần thiên kiếp thứ nhất có thể qua được cái thứ hai. Xem ra sau khi hắn quay về nơi truyền kinh thụ đạo của La Phù đã có được rất nhiều thứ tốt.
- Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh là pháp quyết mạnh nhất. Cho dù tu vi chưa tới vượt qua một lần thiên kiếp thì đã có thể giết được một kẻ vượt qua một lần thiên kiếp. Mà hiện tại hắn vượt qua hai lần thiên kiếp thì có lẽ người tu đạo vượt qua ba lần thiên kiếp cũng không làm gì được.
Mí mắt của Từ Thạch Hạc giật giật liên tục. Y đứng yên một lúc rồi đột nhiên như quyết định chuyện gì đó nhanh chóng lướt ra ngoài.
Bên ngoài ngôi đền có cả ngàn những kiến trúc giống như ngôi đền vừa rồi, được tạo ra từ tinh kim.
Mà mặt đất dưới cả ngàn ngôi đền đó và dưới chân Từ Thạch hạc cũng được phủ một lớp tinh kim, bề mặt có đầy những lá bùa. Hơn một ngàn ngôi đền đó tạo thành một ngôi thành nhỏ, lơ lửng trên không trung, bên ngoài được bao phủ bởi một màn ánh sáng màu xám.
Trên đỉnh đầu từng ngôi sao sáng rực nhìn to như nắm tay.
Mà bên ngoài vầng sáng màu xám là một khoảng tối đen trong đó lóe lên vô số những quầng sáng màu vàng kim. Những quầng sáng màu vàng kim đó chính là Kim Phong cửu thiên.
Trong điển tịch của giới tu đạo có ghi lại từ thời xa xưa rằng...
Trên chín tầng trời có Cửu thiên kim phong với uy ực không tầm thường. Cao hơn nữa là tầng lực hút của tinh cầu, tầng lửa của những vì sao và Thiên huyền âm phong... Từ xưa tới nay có rất nhiều người tu đạo thăm dò tìm hiểu sự huyền ảo của vũ trụ, bỏ bao công sức nâng cao tu vi của mình cũng là để tạo ra những pháp bảo cực mạnh vượt qua khỏi sự hạn chế để ngao du trong vũ trụ.
Thời cổ, người tu đạo biết phía trên trời cao là một khoảng không rất rộng với rất nhiều tinh cầu, không gian loạn lưu, cũng có nhiều nguyên liệu để tăng tu vi và chế pháp bảo. Nhưng trong mấy ngàn năm qua, dấu chân của người tu đạo cũng chỉ đặt tới được mấy cái không gian loạn lưu, bởi vì còn có quá nhiều sự hạn chế vào uy lực của trời không thể vượt qua.
Chỉ có một vài người tu đạo với tu vi nghịch thiên, sử dụng pháp bảo đặc biệt mới vào trong được không gian loạn lưu.
Người tu đạo Nguyên Anh kỳ bình thường nếu không có pháp bảo mà lên tới chín tầng trời chắc chắn phải chết.
Nhưng hiện tại một ngôi thành lại đang lơ lửng ở ngay trong tầng Cửu thiên kim phong.
Cho dù người tu đạo có tu vi cực cao phi hành tới đây an toàn nhưng cũng chẳng mất chân nguyên để vào đây tim kiếm. Hơn nữa so với trời đất bao la thì một ngôi thành như vậy là quá nhỏ. Trừ khi biết được vị trí cụ thể của nó nếu không có muốn tìm cũng chưa chắc đã tìm được.
Từ Thạch Hạc lướt ra khỏi ngôi đền kia lập tức lặng lẽ lướt vào trong một ngôi đền khác ở phía bắc. Rồi ngay lập tức Từ Thạch Hạc xuất hiện cầm theo một cái túi màu đen rất to nhìn như bên trong chứa đựng rất nhiều đồ.
Nhưng khi y vừa mới từ trong ngôi đền ở khu vực phía Bắc đó xuất hiện thì lập tức cứng người.
- Chưởng giáo!
Y ngây người nhìn về phía trước mà cố gắng rặn ra hai chữ.
Ngay tại trước mặt y chẳng biết có một bóng người đứng đó từ lúc nào.
Cái bóng đó có một thứ khí thế dưới cả gầm trời này chỉ có ta là vua.
Hoàng Vô Thần!
Hoàng Vô Thần rõ ràng bị đánh chết nhưng bây giờ lại đang đứng ở đây, ngay trước mặt Từ Thạch Hạc mà không hề bị sứt mẻ.
Hoàng Vô Thần mặc một bộ trường bào màu vàng tối, trên người tản ra đầy uy áp. Y vẫn nhắm mắt nhưng lại như đang nhìn thẳng vào mặt Từ Thạch Hạc.
- Từ Thạch Hạc! Ngươi muốn mang Thạch Nhũ quỳnh dịch và Thạch Nhũ Liên tiên đi đâu?
Âm thanh lạnh như băng vọng ra từ miệng của Hoàng Vô Thần.
- Ta...
- Ngươi định nhân lúc ta đang bế quan hồi phục nguyên khí mang Thạch Nhũ quỳnh dịch và Thạch Nhũ tiên liên đi hết. Ngươi còn định báo chỗ của ta cho đám Lạc Bắc biết để chúng tới đánh chết ta? Tới lúc đó ngươi chỉ cần ẩn nấp rồi nhờ vào mấy thứ này không chừng có thể đột phá tu vi trở thành một nhân vật xưng bá thiên hạ đúng không? Đáng tiếc rằng ta nói chuyện bế quan hồi phục cũng chỉ là để thử ngươi.
Hoàng Vô Thần lập tức cắt lời của Từ Thạch Hạc. Một tia sáng vàng từ tay Hoàng Vô Thần bắn ra, ở giữa có một cái Nguyên Anh. Vừa nhìn thấy cái Nguyên anh ở trong vầng sáng đó, sắc mặt của Từ Thạch Hạc liền tái xám như tro.
Xoẹt! Sắc mặt của Nguyên Anh trong điểm sáng màu vàng đó vô cùng sợ hãi nhưng nó lập tức hóa thành tro bụi
Hoàng Vô Thần hạ tay xuống mà vẫn như đang "nhìn" Từ Thạch Hạc.
- Từ Thạch Hạc! Ta đối xử với ngươi không tệ nhưng không ngờ ngươi dám để đệ tử của mình nghĩ cách truyền tin cho Lạc Bắc. Ngươi có can đảm dám phản bội ta?
- Đối xử không tệ?
Nhìn thấy Nguyên Anh kia bị Hoàng Vô Thần tiêu diệt, Từ Thạch Hạc lại cảm thấy bình tĩnh hơn bao giờ hết:
- Hoàng Vô Thần! Ngươi nghĩ ta là người ngu? Trong suy nghĩ của ngươi chúng ta chỉ là quân cờ. Nam Cung Đạo Tạng chết ra sao? Lần này ta thật sự nhận ra hết. Ngươi phải để cho Nam Cung Đạo Tạng chết, để đám người Trần Thanh Đế giết Nam Cung Đạo Tạng là vì Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu của y chính là khắc tinh của U Minh huyết ma. Chỉ cần Nam Cung Đạo Tạng vượt qua được một lần thiên kiếp, y có thể liên tục thi triển pháp thuật dẫn Lôi cương xuống để hóa giải khí huyết trong linh mạch của Côn Luân. Đến lúc đó cái tai họa ngầm của Huyết ma sẽ không còn, ngươi cũng đành yên phận làm một vị chưởng giáo.
- Có mối họa U Minh huyết ma, ngươi còn có thể lấy cớ tiêu diệt. Nhưng một khi tiêu diệt U Minh huyết ma, chỉ cần ngươi làm việc hơi quá thì với cá tính của đám người Tà Nguyệt, Huyền Viên chắc chắn sẽ phản đối.
- Thiên tư của đám người Huyền Viên, Thanh Ly không kém ngươi là mấy. Nếu không vì ngươi lấy cái cớ U Minh huyết ma để cho bọn họ canh giữ thì nhiều năm, bọn họ tĩnh tu nếu không vượt qua được hai lần thiên kiếp thì cũng phải một là điều chắc chắn. Hơn nữa, Huyền Viên, Tà Nguyệt, Thanh ly, thậm chí Cửu bạt, Lạc Tiên vốn gắn bó với nhau. Khi đó với thực lực của họ cho dù ngươi muốn áp đặt cũng không được.
- Từ việc ngươi ra tay với Lạc Bắc rồi thất bại mấy lần, sau đó ngươi lại xuất hiện nên đám người Liệt Hỏa chân nhân, Lý Lương chân nhân và Cửu Bạt cũng sinh lòng bất mãn với ngươi. Trong lòng ngươi chắc chắn nghĩ họ là mối họa ngầm, không trung thành với mình cho nên mới để lần này đám người Thiên Lan hư không tiêu diệt họ.
- Hiện tại mặc dù Côn Luân bị diệt nhưng với việc ngươi mang rất nhiều những thứ nâng cao tu vi đi tới đây để tu luyện, có lẽ sẽ nhanh chóng tăng thêm một, hai cảnh giới nữa đúng không?
- Hiện tại ngươi giả chết, giả như Côn Luân bị diệt. Tới lúc đó người của Thiên Lan hư không sẽ dốc hết sức ra tay với Lạc Bắc, không chừng bọn chúng sẽ lưỡng bại câu thương. Sau đó ngươi xuất hiện tiêu diệt cả hai phe. Hoàng Vô Thần! Ngươi nghĩ thật sâu, mưu kế thật lợi hại đấy.
- Chúng ta liều chết cho ngươi sống thì có gì tốt? Sống chết chẳng phải bị ngươi coi như trò đùa trong lòng bàn tay ngươi? Ta lấy mấy thứ này đi có gì sai? - Từ Thạch Hạc nghiến răng nghiến lợi nói từng câu và nhìn chằm chằm vào mặt Hoàng Vô Thần:
- Ta chỉ không rõ ngươi làm vậy là muốn gì? Chẳng lẽ với danh hiệu chưởng giáo Côn Luân, người số một trong thiên hạ vẫn không thỏa mãn hay sao?
- Ngươi nhận thấy rõ vậy thì ta không thể để ngươi sống được trên đời.
Hoàng Vô Thần nói một cách bình thản:
- Có điều trước khi ngươi chết ta có thể trả lời câu hỏi của ngươi. Côn Luân đứng trong hàng ngũ huyền môn, từ xưa tới nay chính đạo có rất nhiều quy tắc, làm việc bị hạn chế. Mặc dù ta là chưởng giáo của Côn Luân nhưng cũng không thể nào đi tiêu diệt một tông môn khác. Nếu không nhúng tay vào sự đấu tranh của người thường thì chúng ta vẫn chỉ đại chiến trong giới tu đạo. Nếu như cả thiên hạ này là tông môn của ta, ta thật sự trở thành thần, nắm giữ quy tắc của trời đất này. Tới lúc đó, ta nhất định có thể tạo thành một thời đại huy hoàng, người người an cư lạc nghiệp.
Dịch giả: hany
- Ngươi định tới chỗ này để xem? - Nạp Lan Nhược Tuyết lập tức hiểu được suy nghĩ của Lạc Bắc:
- Đây có thể là một chỗ mà Hoàng Vô Thần mai phục cũng nên.
- Cho dù mai phục. Bây giờ đối với Hoàng Vô Thần mà nói thì tốt nhất là để cho mọi người nghĩ y đã chết, ngồi đó mà làm ngư ông đắc lợi. Việc này rất đáng nghi ngờ. - Lạc Bắc nhìn Nạp Lan Nhược Tuyết:
- Cho dù Hoàng Vô Thần cố tình mai phục thì ta cũng thử đi một lần. Với tu vi bây giờ của ta, cho dù Hoàng Vô Thần có bố trí mai phục cũng chưa chắc giữ ta lại được.
- Thạch Đầu ca ca! Muội đi với huynh.
Nghe Lạc Bắc nói vậy, Tô Hâm Duyệt lập tức lên tiếng.
- Được! Nạp Lan Nhược Tuyết! Thái Thúc! Các ngươi cũng đi với ta tới đó. Nếu Thái Hư lão tổ ở cùng với Hoàng Vô Thần thì tới lúc cần sức của các ngươi. Thái Thúc! Khi tới tầng Cửu thiên kim phong, ta sẽ thi triển pháp thuật hút Lôi cương xuống để ngươi nâng cao tu vi. - Lạc Bắc xoay đầu lại nhìn Vũ Sư Thanh:
- Chưởng giáo Vũ Sư Thanh! Vì để cẩn thận...ta muốn mượn Vân Mông thần thoi của ngươi. Nếu không địch lại, có Vân Mông thần thoi, cơ hội bỏ chạy sẽ tăng lên mấy lần.
- Cái này không sao.
Vũ Sư Thanh gật đầu rồi bắn một tia sáng xanh vào tay Lạc Bắc. Đó chính là pháp bảo độn số một thiên hạ - Vân Mông thần thoi.
- Chưởng giáo Vũ Sư Thanh! Tiếp theo Thiên Lan hư không chắc chắn sẽ hành động. Nếu như có gì xảy ra đều có thể dùng Yêu vương liên thai để truyền tin cho ta.
Lạc Bắc cũng không nói nhiều, sau khi nói với Đông Bất Cố và Vũ Sư Thanh như vậy, hắn liền lấy Vân Mông thần thoi rồi cùng với Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Tô Hâm Duyệt bước vào bên trong. Một tia sáng màu xanh lóe lên, Vân Mông thần thoi lập tức xé rách hư không rồi biến mất.
Trong lúc Vân Mông thần thoi lao ra khỏi Nga Mi thì tại Thanh Châu giáp với vùng biển của Côn Luân, trong một cái sơn cốc cách bờ biển chừng một ngàn dặm liên tục vang lên những tiếng nổ ầm ầm.
Những tia sáng đủ mọi màu sắc xuất hiện. Có hơn một trăm người tu đạo đang giao chiến với người tu đạo của Thiên Lan hư không.
Hơn trăm người tu đạo đó đa phần mặc đạo bào màu xanh. Thỉnh thoảng trong số họ lại xuất hiện những cây gỗ màu xanh rất to và từng quầng chớp. Căn cứ vào pháp lực dao động của bọn họ và pháp thuật thì đó thuộc về một môn phái.
Trong số đó có một người thanh niên to cao mặc đạo bào thêu hình Nhật nguyệt và một mỹ phụ trung niên. Người thanh niên cao to đó có tu vi Nguyên Anh sơ kỳ còn mỹ phụ trung niên thì tu vi Kim đan hậu kỳ. Nhìn cả hai thì hình như là một đôi đạo lữ song tu.
Lúc này, bọn họ đang kịch chiến với khoảng bảy, tám chục người tu đạo của Thiên lan hư không tuy nhiên tu vi bình quân lại hơn người tu đạo của cái tông môn kia. Trong số đó còn có hai nhân vật cấp Sơn chủ. Vì vậy mà lúc này người thanh niên to cao và mỹ phụ trung niên bị bao vây, cố gắng dựa vào trận pháp trong sơn cốc để chống chọi
Trong sơn cốc được bố trí hai cái trận pháp, một cái tản ra quầng sáng màu xanh bảo vệ hơn một trăm người tu đạo. Mà một cái trận pháp khác thì liên tục bắn ra những tia chớp màu xanh vào đám người tu đạo của Thiên Lan hư không.
Đột nhiên bầu trời về phía Tây của cốc chợt có một quầng sáng lóe lên rồi có rất nhiều người tu đạo lao tới.
Vừa thấy trong sơn cốc xuất hiện người tu đạo, thanh niên to cao và mỹ phụ trung niên liếc mắt nhìn nhau một cái mà phấn chấn. Nhưng ngay lập tức sắc mặt của cả hai lại xám xịt.
Bởi vì bọn họ đã nhìn thấy những người tu đạo đang lao tới thung lũng không phải là người mà họ mong đợi. Đó là một đám với hai trăm người tu đạo của Thiên Lan hư không. Hơn nữa trong số đó có một vài làn hơi thở rất mạnh mà bọn họ không cảm nhận được cho thấy tu vi hơn xa mình.
Im lặng một chút, người thanh niên to cao chợt vung tay lấy ra một cái Thanh la.
Cái thanh la lập tức hóa thành một tia sáng lao về vị trị của hai tên sơn chủ Thiên Lan hư không.
Hai tên sơn chủ của Thiên Lan hư không chính là một trong số mười hai người tu đạo của Thiên Lan hư không theo Nhã dịch thần quân tới Côn Luân.
Người bên trái mặc bộ chiến giáp màu đen sáng bóng, ngực có khảm vài viên tinh thạch màu trắng. Còn người bên phải mặc một bộ pháp y được luyện chế từ da của dị thú. Bộ pháp y đó rất độc đáo. Nó có màu lam và thêm mấy đường vân màu tím.
Hai người đó nhìn cái thanh la màu xanh lao về phía mình mà khinh miệt. Ngay lập tức có hai quầng sáng màu trắng và màu lam lập tức bắn về phía cái thanh la.
Căn cứ vào pháp lực dao động từ hai quầng sáng đó thì thấy uy lực vượt xa cái thanh la của người thanh niên kia. Nhưng đúng lúc này, người thanh niên đó và mỹ phụ trung niên lại đột nhiên bắt một cái pháp quyết.
Khi cái pháp quyết đó hình thành, pháp lực dao động bên ngoài người thanh niên và mỹ phụ đó gần như biến mất. Còn trong nháy mắt cái thanh la kia lập tức tỏa ra ánh sáng rực rõ đồng thời xung quanh nó chợt xuất hiện những lá phù.
Có cảm giác giống như chân nguyên của mỹ phụ trung niên và người thanh niên được dồn hết vào trong cái thanh la đó một cách kỳ lạ.
Ánh sáng màu xanh quanh nó hội tụ lại dường như thành một chữ "Mộc" tản ra nguyên khí hệ Mộc cực mạnh. Tuy nhiên nó còn có một thứ uy áp khủng bố. Khi cái chữ đó xuất hiện, hai quầng sáng mà hai tên sơn chủ Thiên Lan hư không phóng ra lập tức tạm dừng rồi như bị lực lượng từ cái thanh la làm cho bắn ngược trở về.
- Không hay.
Trong không trung xa xa về phía Tây của sơn cốc, một tiếng quát chói tai vang lên. Có mấy người tu đạo lao tới với một tốc độ không thể tưởng tượng nổi. Tuy nhiên chỉ trong nháy mắt, cái chữ do ánh sáng của thanh la hội tụ lập tức xoay tròn rồi nổ tung.
Rầm rầm rầm!
Mỗi một lá phù nổ tung tạo thành một quầng chớp rộng tới ba trượng. Mà cả cái thanh la nổ tung cũng bắn ra mấy cột sét to bằng thùng nước bao phủ hai tên sơn chủ và hơn chục người tu đạo của Thiên Lan hư không.
Hơn mười người tu đạo của Thiên Lan hư không gần như không có sức chống lại đã nổ thành tro bụi. Bên ngoài cơ thể của tên sơn chủ bên phải chợt xuất hiện một quầng sáng màu lam tuy nhiên nó cũng không chịu nổi rồi y hét lên thảm thiết, thân thể và Nguyên Anh dập nát. Chỉ có tên sơn chủ bên trái thì quanh người xuất hiện ánh sáng màu đen, loạng choạng lao ra khỏi quầng sáng của những tia chớp màu xanh mà phun ra mấy ngụm máu. Bộ chiến giáp màu đen trên người xuất hiện những vết rạn.
Mấy người tu đạo kia có tốc độ thật kinh khủng, thoáng cái đã tới bên trên sơn cốc. Bên trong một quầng sáng là Nhã dịch thần quân, Thiên hư sơn chủ đã bớt chút kiêu ngạo sau lần chết hụt ở Côn Luân và một người tu đạo trẻ tuổi mặc pháp y như được tạo ra từ tinh vân cùng với một người tu đạo mặc đạo bào.
Người tu đạo mực đạo bảo tản ra một làn hơi thở huyền ảo. Khi phi độn giống như có từng làn nguyên khí từ các vì sao xa xôi bay xuống tạo ra thân thể của y khiến cho sau lưng y như xuất hiện một làn tinh phong. Người tu đạo Thiên Lan hư không rõ ràng cũng là một nhân vật cấp bậc Thần quân, tu vi vượt qua hai lần thiên kiếp. Hơn nữa người đó không xuất hiện trong lần Huyền Vô Thượng triệu tập. Bởi vậy có thể đoán được y chính là người được Huyền Vô Thượng nhắc tới nhiều lần, chính là Tùng Hạc thần quân mới vượt qua lần thiên kiếp thứ hai.
Vào lúc này, Nhã Dịch thần quân dốc hết sức lao tới, trên người tản ra hơi thở không ngờ cũng chẳng kém Tùng Hạc thần quân. Rõ ràng được Huyền Vô Thượng sử dụng phương pháp độc đáo hồi phục tu vi bản thân. Mà tu vi của y hóa ra cùng với Nô Thú thần quân và Tùng Hạc thần quân giống nhau, đều vượt qua hai lần thiên kiếp. Trong số đám Thần quân của Thiên Lan hư không chính là một vài người có tu vi cao nhất. Vì vậy mà thái độ của y đối với Huyền Vô Thượng cũng không kính cẩn như những người khác. Chẳng trách được Huyền Vô Thượng tin rằng có Nhã Dịch thần quân và Tùng Hạc thần quân chỉ huy chắc chắn sẽ chiếm được Nam Thiên môn.
Trong bốn người thì người tu đạo trẻ tuổi mặc pháp y như được tạo ra từ tinh vân rõ ràng có tu vi giống như Thiên Hư sơn chủ chỉ tới Độ Kiếp kỳ. Tuy nhiên lúc này y lại thấp thoáng đứng ngang với ba người còn lại cho thấy y nhất định là một trong hai thiên tài của Côn Luân, sánh ngang với Thiên Hư sơn chủ. Chính là Luyện Tinh sơn chủ.
- Muốn chết.
Lao tới nơi thấy trong hai vị sơn chủ có một bị chết, một bị thương năng cả bốn người không giấu được sự kinh sợ. Lập tức một tiếng nổ vang lên, Tùng Hạc thần quân giơ tay chộp một cái giữa không trung liền xuất hiện một bàn tay to. Cái pháp thuật của Tùng Hạc thần quân không ngờ giống như Đại Đạo như thiên quyết của Kỳ Liên Liên Thành. Tuy nhiên vào lúc này, bàn tay to của y tản ra khí vàng với năm ngón tay sắc bén giống như một cái ma trảo từ thời viễn cổ. Hơn nữa từ cái bàn tay đó có vô số những tia sáng lóe lên giống như được ngưng tụ từ vô số ngôi sao nhỏ. Nó vừa mới đè xuống, không khí bên dưới lập tức vang lên những tiếng nổ cho thấy ẩn chứa uy lực mạnh hơn bàn tay màu tím của Kỳ Liên Liên Thành không biết bao nhiêu lần.