Dịch giả: hany- Không phải là người của Thiên Lan hư không. Tay chân của chúng không vươn dài tới vậy mà cũng không thể tách được lực lượng để tiêu diệt Hoa giáo. - Bán Diện Nhân Ma nhìn Bắc Minh vương:
- Nhưng ngoại trừ Thiên Lan hư không ra thì còn người nào có thực lực như vậy?
- Hoàng Vô Thần! - Bắc Minh vương ho khan một tiếng rồi thốt lên cái tên Hoàng Vô Thần:
- Ngoại trừ Thiên Lan hư không ra thì chỉ có y mới có được thực lực đó.
- Xem ra hắn coi tất cả chúng ta thành quân cờ. - Bán Diện Nhân Ma cười cười:
- Suy nghĩ thật lớn...cũng không biết hắn dựa vào cái gì mà vất cả Côn Luân.
- Mặc kệ hắn dựa vào điều gì. Bất cứ quân cờ nào không nghe lời sẽ bị hắn gạt ra khỏi bàn cờ. - Bắc Minh vương nói.
- Đúng vậy. Vốn yêu cầu của chúng ta cũng không xa vời lắm, chỉ cần yên ổn ở một góc, không cần biết bên ngoài thế nào. Chúng ta chỉ cần một không gian tự do tự tại cần gì phải nghĩ nhiều. - Bán Diện Nhân Ma cười cười.
Bản thân hơi nhân vật tối cao rõ ràng có rất nhiều điều tương tự nhau. Có lẽ cũng vì nhiều thứ tương tự như vậy cho nên dưới sự thống lĩnh của hai người, Trạm Châu Trạch Địa và núi Chiêu Diêu mới có thể sinh tồn được.
Một ngọn lửa màu trắng xám đột nhiên xuyên qua không trung lao tới bị Bán diện nhân ma hút vào tay.
- Lý Dã Hạc muốn gặp chúng ta và Lạc Bắc.
Vừa mới nhận lấy ngọn lửa đó, Bán Diện Nhân Ma vốn không quá khiếp sợ với tin tức Hoa giáo bị diệt thì bây giờ không giấu được sự khiếp sợ.
- Lý Dã Hạc?
Bắc Minh Vương hơi ngẩn người.
- Khi nào Lạc Bắc quay lại?
- Nếu không có gì bất ngờ thì chừng một canh giờ nữa sẽ quay về. - Bán Diện Nhân Ma cười nói:
- Mới nhìn thì hai người chúng ta còn không làm cho lão già này yên tâm bằng Lạc Bắc đấy.
....
Trong căn nhà đá u ám của Bắc Minh vương lúc này, ngoại trừ Bắc Minh vương và Bán Diện Nhân Ma ra còn có hai người nữa.
Lạc Bắc và một lão đạo gầy gò.
Lão đạo đó mặc trường bào màu vàng đất, ống tay áo rộng thùng thình. Lão đạo gày gò đó chính là nguyên lão Côn Luân sử dụng pháp bảo tiên chùy giao chiến với đám người Hắc Thạch thần quân trong trận chiến giữa Côn Luân với Thiên Lan hư không.
- Ngươi muốn gặp ta, ta tới rồi. Có gì thì bây giờ nói đi. - Lạc Bắc nhìn lão đạo Côn Luân một lúc rồi nói.
- Hoa giáo bị diệt chắc là do Hoàng Vô Thần làm.
Lão đạo Lý Dã Hạc của Côn Luân vừa mới mở miệng đã nói một câu như vậy.
Những lời đó nếu do Bắc Minh vương hay Bán Diện Nhân Ma nói ra thì cũng không có gì là lạ. Nhưng vào lúc này, Lý Dã Hạc đột nhiên nói như vậy lại khiến cho người ta giật mình.
- Không cần phải hỏi ta làm sao biết được tin này... Ta nghĩ các ngươi cũng biết hắn tu luyện Vô Sắc định đại hoa luân có thể tạo ra phân thân. - Lý Dã Hạc nhìn Lạc Bắc cùng với Bắc Minh vương và Bán Diện thiên ma mà nói vậy.
Lạc Bắc cũng không hề cảm thấy bất ngờ. Mặc dù chín vòng đảo Côn Luân nhưng trên thế gian, Côn Luân chắc chắn vẫn còn rất nhiều thế lực phức tạp, tựa như một cái cây già bị đổ nhưng vẫn còn những cái rễ vươn xa không chết ngay được.
- Ngươi là Thái thượng trưởng lão của Côn Luân, Dã Hạc chân nhân. Mấy năm trước cũng có uy danh rất cao. - Lạc Bắc nhìn Lý Dã Hạc:
- Ta chỉ muốn biết ngươi tới đây có ý gì?
- Bắt tay. Bắt tay với Côn Luân chúng ta. - Lý Dã Hạc chợt nhấn mạnh:
- Không phải với Hoàng Vô Thần.
- Bắt tay? Ngươi làm thế nào để cho ta tin đây không phải là cái kế do Hoàng Vô Thần đưa ra? - Lạc Bắc cười lạnh nhìn Lý Dã Hạc.
- Chúng ta cũng chẳng còn nhiều lựa chọn. Với thực lực của Thiên Lan hư không bây giờ, chẳng mấy ngày nữa sẽ trở thành một lực lượng mà các ngươi khó chống lại. Chỉ có các ngươi bắt tay cùng với huyền môn chính đạo mới có cơ hội chiến thắng.
Hơi dừng một chút, Lý Dã Hạc nhìn Lạc Bắc chậm rãi nói:
- Mực dù lần này ngươi cứu hơn một ngàn người của Huyền môn chính đạo nhưng phần lớn huyền môn chính đạo cũng không nghe theo lệnh của các ngươi, cùng các ngươi bắt tay đối địch. Chỉ có chúng ta và Thục Sơn cùng ra mặt mới có thể làm cho toàn bộ Huyền môn chính đạo bắt tay với các ngươi.
- Ngươi đại diện cho Côn Luân? Chỉ một mình ngươi còn chưa đủ. - Lạc Bắc lắc đầu:
- Bọn họ có rất nhiều thành kiến với ta. Nếu ngươi ra mặt, thậm chí có khả năng bọn họ nghĩ ngươi bị ta khuất phục định để họ bán mạng cho chúng ta. Dù sao thì không đánh lại có thể chạy trốn, thiên hạ rống lớn như vậy thế nào chẳng có chỗ dung thân. Một khi không còn có chỗ trốn thì huyền môn mới biết được sự sai lầm của mình.
- Một mình ta thì không thể đủ. Đây cũng chính là nguyên nhân mà ta tới tìm ngươi.
Ánh mắt của Lý Dã Hạc hơi giận:
- Mặc dù chúng ta không biết Hoàng Vô Thần có tính toán hay dã tâm thế nào nhưng hành vi của hắn trong mấy năm gần đây khiến cho nhiều người trong chúng ta bất mãn. Hơn nữa hắn cũng giấu diếm rất nhiều thái thượng trưởng lão chúng ta. Lúc trước, chúng ta chuẩn bị áp chế và buộc tội hắn. Với lần xâm lấn này của Thiên Lan hư không, với thực lực của Côn Luân cho dù không địch lại thì cũng không tới mức toàn quân bị diệt, bị bại như vậy. Hơn nữa trong trận chiến với Côn Luân, Từ Thạch Hạc và một vài đệ tử không xuất hiện. Trong tay của Từ Thạch Hạc có Diệt phật ma nhận hấp thu lực thần hồn của người tu đạo. Với việc lần này Hoa giao bị giết rất có thể là do cái pháp bảo này. Hơn nữa cũng là để loại bỏ những trợ giúp mạnh của ngươi. Hoàng Vô Thần là một nhân vật thiên tài, làm việc có tính toán. Nếu hắn đã làm như vậy cũng không phải vì chúng ta buộc tội mà vì trong tay có rất nhiều thứ cho nên kẻ địch lớn nhất của chúng ta không phải là Thiên Lan hư không mà là hắn.
- Ngày đó trong trận chiến ở Côn Luân, Cửu Bạt và Lạc Tiên vẫn chưa chết mà bị bắt giữ. Nếu cứu được họ ra thì với uy tín của nhiều người chúng ta, chắc chắn có thể làm cho phần lớn huyền môn chính đạo bắt tay.
- Cửu Bạt và Lạc Tiên bị bắt? - Lạc Bắc cũng giật mình quay sang liếc nhìn Bắc Minh vương và Bán Diện Nhân Ma.
- Căn cứ vào tin tức mà chúng ta có được thì gần như toàn bộ người tu đạo bị chúng bắt đã được đưa vào Phong Khư, ở đó chắc có trận pháp truyền tống tới Thiên Lan hư không. Bọn họ bị đưa tới Thiên Lan hư không có thể làm khổ sai đi khai thác nguyên liệu cho chúng. - Lý Dã Hạc chớp mắt:
- Còn Cửu Bạt và Lạc Tiên thì vẫn bị giam giữ ở Côn Luân. Dù sao đối với chúng thì công pháp của giới tu đạo bây giờ so với công pháp của chúng có tuổi thọ lâu hơn, rất nhiều giá trị sử dụng.
- Bị giam ở Côn Luân?
Bán Diện Nhân Ma lắc đầu:
- Muốn cứu họ ra khỏi Côn Luân thì quá nguy hiểm.
Hiện tại Côn Luân chẳng khác nào đại bản doanh của Thiên Lan hư không, nếu vào đó cứu người mà đưa tới ít thì có khả năng bị tiêu diệt ngay, còn đưa tới nhiều lại tương đương với một lần quyết chiến của hai bên. Với thực lực của hai bên, rất có thể bên phía Lạc Bắc sẽ thua.
- Chúng ta chỉ đánh cuộc một lần. Hơn nữa ta cũng tin ngươi sẽ mạo hiểm, nếu không ta cũng không tới đây tìm ngươi. - Lý Dã Hạc không phủ nhận chỉ gật đầu nói với Lạc Bắc:
- Hơn nữa nếu ngươi có gì nghi ngờ thì ta có thể đi với các ngươi tới đó cứu người. Tới đó, nếu không đúng các ngươi có thể giết ta đầu tiên.
Lạc Bắc bình thản đột nhiên hỏi một câu:
- Ngươi có biết một nữ đệ tử Côn Luân tên là Hoài Ngọc không?
- Đệ tử Thanh Ly đúng không? Có nghe thấy. Có chuyện gì? - Lý Dã Hạc hỏi lại.
- Trong trận chiến của Nam Thiên môn, Thiên Lan hư không sử dụng Man Hoang chiến cổ. Đó là vật mà ta đưa cho Hoài Ngọc. - Lạc Bắc nhìn Lý Dã Hạc.
- Cái pháp bảo đó là ngươi cho nàng?
Lý Dã Hạc hơi kinh ngạc nhìn Lạc Bắc rồi lắc đầu:
- Đã lâu ta không xuất quan nên không biết nhiều. Ta chỉ biết trong trận chiến ở Côn Luân, Man Hoang chiến cổ ở bên phía chúng ta rồi bị người Thiên Lan hư không đoạt mất. Nhưng ngày đó ta thấy người sử dụng Man Hoang chiến cổ là một đệ tử than truyền của A Nan Đồ. Có điều dường như bị người Thiên Lan hư không bắt.
- Trong trận chiến ở Côn Luân, nó đã không nằm trong tay Hoài Ngọc? - Lạc Bắc hơi cúi đầu, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:
- Ngươi có biết Thái Hư lão tổ không?
Ánh mắt của người tu đạo Thiên Lan hư không nhất thời trở nên đờ đẫn, nét mặt đầy sự đau khổ. Tuy nhiên chưa tới nửa nén hương, ánh mắt của người tu đạo Thiên Lan hư không đó lại trở nên linh động, khỏe miệng nở nụ cười đắc ý.
- Chủ nhân! Có thể được rồi.
Chợt người tu đạo Thiên Lan đó gật đầu nói với Lạc Bắc.
- Mạc Thiên Hình! Tư chất của cái thân thể này rất tốt. Ngươi chiếm lấy nó tu luyện tốc độ chắc chắn nhanh hơn dựa vào Huyết Phượng La.
Tên đệ tử áo xanh đang nằm trên mặt đất chợt đứng dậy, trên người tản ra một thứ khí thế cực mạnh:
- Lần này cứu được đám người Cửu Bạt ra xong, ngươi không cần phải làm Khí linh cho Huyết Phượng La nữa. Ta cho ngươi được tự do, dung hợp với cái thân thể này để tu luyện
- Đa tạ chủ nhân.
Người tu đạo Thiên Lan hư không áo đên bây giờ chính là Mạc Thiên Hình. Y nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt không giấu được sự mừng rỡ:
- Nhưng bây giờ ta cũng không có chỗ nào để đi. Ta nguyện đi theo chủ nhân.
- Tốt! Tạm thời ta cũng cho ngươi sử dụng Huyết Phượng La.
Tu sĩ huyền môn áo xanh đó rõ ràng là Lạc Bắc chỉ không biết hắn dùng phương pháp nào để ngụy trang thành. Nghe thấy Mạc Thiên HÌnh nói vậy, Lạc Bắc gật đầu cũng không nói nhiều. Tay hắn khẽ cử động một điểm sáng màu hồng từ trong tay bắn ra rồi biến thành một đóa Mạn Đà La sau đó nó nhanh chóng vỡ vụn.
- Mạc Thiên Hình! Ngươi đã đoạt xác thành công?
Nạp Lan Nhược Tuyết, Thái Thúc và Tô Hâm Duyệt cùng với lão đạo Lý Dã Hạc của Côn Luân lập tức xuất hiện.
- Đúng vậy.
Nghe Thái Thúc hỏi, Mạc Thiên Hình gật đầu đồng thời ánh mắt chớp chớp dường như đang nhanh chóng dung hòa trí nhớ của cái xác.
- Quản lý cái nhà lao này chính là Đồng Chập sơn chủ vừa nãy ngoài ra còn có năm người Nguyên Anh kỳ. - Mạc Thiên Hình chớp mắt rồi nói:
- Có điều Thiên Khung thần quân và một ít nhân vật tu vi không tầm thường đều bế quan tu luyện tại vòng đảo thứ chín. Nếu không cẩn thận động tới họ thì cho dù đám người Huyền Vô Thượng không ở đây cũng hết sức rắc rối.
Hơi dừng lại một chút, Mạc Thiên Hình nhìn Lạc Bắc nói:
- Mỗi ngày Đồng Chập sơn chủ tới vòng đảo thứ chín tu luyện trong sáu canh giờ. Có lẽ ngày mai mới tới đây. Hiện tại chính là thời điểm tốt nhất để ra tay.
- Phương pháp của người này hết sức độc ác lại là nhân vật cấp bậc sơn chủ. Có thể loại bỏ một ai tương đương với giảm bớt một chút thực lực của Thiên Lan hư không. - Lạc Bắc lắc đầu:
- Nếu chúng ta đã tới cũng nhân cơ hội loại bỏ y.
- Tốt. Chỉ tiếc tu vi của ta kém. Nếu không chủ nhân bắt giữ y rồi ta cướp lấy thân thể có còn lôi được thêm nhiều tên sơn chủ khác tới. - Mạc Thiên Hình gật đầu.
...
- Ha ha! Cuối cùng cũng không chịu nổi rồi đúng không? Cửu Bạt! Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng sau khi truyền công pháp ta sẽ bỏ qua cho đám người Lạc Tiên?
Trong vòng đảo thứ chín, Đồng Chập sơn chủ nhìn cái ngọc phù trong tay rồi đứng dậy:
- Như thế cũng tốt. Có được công pháp của ngươi tốt, ta cũng sẽ được ban cho lựa chọn một trong số nữ đệ tử của Côn Luân làm thị thiếp. Nữ tu của giới tu đạo này ta còn chưa được thưởng thức.
Trong tiếng cười ha hả, Đồng Chập sơn chủ hóa thành một dải cầu vồng. Chỉ trong một lát thời gian y đã bay tới khi địa lao ở vòng đảo thứ tám.
- Cửu Bạt! Cuối cùng thì ngươi cũng đồng ý nói? Kẻ biết thời mới là người tuấn kiệt. Chỉ cần ngươi truyền công pháp chi tiết cho ta, ta sẽ không làm khó cho sư muội Lạc Tiên của ngươi.
Vừa tiến vào trong hang giam giữ Cửu Bạt, Đồng Chập sơn chủ lập tức thay đổi sắc mặt, nghiêm túc nói vậy.
- Ngươi làm thế nào cho ta tin tưởng rằng sau khi ta truyền công pháp lại cho ngươi, ngươi sẽ không làm hại đám người Lạc Tiên?
Cửu Bạt bị xích bằng sợi xích màu hồng lạnh lùng nhìn Đồng Chập sơn chủ mà hỏi.
- Bởi vì ta là sơn chủ của Thiên Lan hư không, lời nói là có danh dự. Hơn nữa bây giờ ngươi cũng không có sự lựa chọn khác.
Nghe thấy Cửu Bạt nói vậy, Đồng Chập sơn chủ kiêu ngạo:
- Ngươi cũng biết ta không thể nói đùa. Nếu ngươi không giao công pháp đầy đủ cho ta thì ngày mai ta sẽ đưa đám người Lạc Tiên đến đây mà lột sạch quần áo của bọn chúng trước mặt ngươi sau đó hút lấy Nguyên âm của chúng. Thậm chí ta còn có thể ban thưởng cho những đệ tử có công để giao hợp với chúng trước mặt ngươi. Hiện tại ngươi chỉ có đường ngoan ngoãn nói công pháp ra mới tránh được những chuyện đó xảy ra trước mặt ngươi.
- Trước tiên ta có thể nói công pháp của mình. Nhưng ta có một điều kiện. - Cửu Bạt hít một hơi thật sâu nhìn Đồng Chập sơn chủ:
- Thậm chí ta có thể đồng ý quy thuận Thiên Lan hư không các ngươi nhưng với điều kiện là các ngươi phải thả sư muội Lạc Tiên của ta.
- Làm việc cho Thiên Lan hư không chúng ta?
Nghe thấy Cửu Bạt nói vậy, Đồng Chập sơn chủ sửng sốt rồi sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc.
Uy thế của Cửu Bạt trong trận chiến với Côn Luân y đã được chứng kiến tận mắt. Bởi vì uy lực công pháp của gã tuyệt luân, thực lực cũng gần như tương đương với cấp bậc Thần quân ở Thiên Lan hư không. Một nhân vật như vậy nếu đồng ý góp sức cho Thiên Lan hư không thì ngay cả Huyền Vô Thượng cũng phải trịnh trọng suy xét.
- Nếu ngươi thực sự góp sức cho Thiên Lan hư không chúng ta, việc này quan trọng ta phải bẩm báo với tông chủ Huyền Vô Thượng. Có điều nếu ngươi thật sự có suy nghĩ đó thì ta cảm thấy việc này cũng không có nhiều vấn đê.
Trầm ngâm một chút, Đồng Chập sơn chủ nói vậy. Trước đây Đồng Chập sơn chủ cơ bản không có suy nghĩ tha cho đám người Lạc Tiên, tuy nhiên bây giờ nghe thấy Cửu Bạt chấp nhận giúp sức cho Thiên Lan hư không thì y thật sự có suy nghĩ đó.
- Ta thật sự có suy nghĩ như vậy. Nếu ngươi không tin, trước tiên ta sẽ nói toàn bộ công pháp của mình. - Cửu Bạt nhìn Đồng Chập sơn chủ:
- Có điều ta có thể cam đoan cho dù các ngươi có được bộ công pháp này của ta thì tu luyện cũng rất khó, không bằng ta giúp sức cho các ngươi.
- Tốt. Nếu đã vậy trước tiên ngươi nói toàn bộ công pháp ra rồi ta sẽ lập tức bẩm báo việc này với tông chủ Huyền Vô Thượng. - Ánh mắt của Đồng Chập sơn chủ không giấu được sự hưng phấn.
Nếu Huyền Vô Thượng đồng ý với điều kiện của Cửu Bạt, Đồng Chập sơn chủ sẽ không được thưởng thức mùi vị của Lạc Tiên. Tuy nhiên có được Cửu Bạt thì y cũng lập được công lớn sẽ được ban thưởng rất nhiều.
- Đây là Trảm Tam Thi diệt thần tiễn của ta...
Lúc này Cửu Bạt bị khống chế, không thể thi triển nên chỉ đành nói từng câu một của bộ pháp quyết.
- Xem ra lần này ta thật sự lập được công lớn.
Đồng Chập sơn chủ đứng một bên nghe vừa móc ngọc phù để ngưng tụ pháp quyết vào đó. Mà điều khiến cho y cũng vui sướng đó là bộ công pháp Cửu Bạt nói rất tinh thâm. Với kiến thức của y có thể khẳng định được pháp quyết mà Cửu Bạt nói chính là trảm Tam thi diệt thần tiễn thật sự.
- A?
Ngay khi tinh thần của Đồng Chập sơn chủ đang hoàn toàn chìm đắm trong bộ công pháp thì tâm trạng của y đột nhiên có sự báo hiệu liền quay phát đầu lại. Chỉ thấy hai tia sáng màu đen không hề có pháp lực dao động bay thẳng vào người mình. Chúng lóe lên rồi biến mất.
Thân thể của Đồng Chập sơn chủ giật mạnh, ánh mắt xuất hiện sự hoảng sợ. Một cây búa nhỏ màu hồng cũng xuất hiện trong tay phải của y có điều y chưa kịp phóng cái cổ bảo đó ra thì một tia sáng màu vàng đã chém trúng cổ tay của y. Cánh tay bị chém đứt rơi xuống lập tức hóa thành một đám cát vàng, chỉ còn lại cây búa nhỏ màu hồng rơi xuống đất.
Một tia sáng màu xanh chợt lóe lên, Nguyên Anh của Đồng Chập sơn chủ vừa mới chui lên khỏi đầu thì cùng lúc hai cái Nguyên Anh cũng xuất hiện trên đỉnh đầu Lạc Bắc ở ngay cửa hàng. Từ trên hai cái Nguyên Anh đó tản ra một chùm sáng màu vàng và màu bạc chạm vào người Nguyên Anh của y.
Cái Nguyên Anh màu xanh đồng cơ bản không kịp sử dụng tới cái pháp bảo bản mệnh giống như cái đỉnh cổ thì lập tức bị một tia sáng màu xanh lướt qua rồi vô số những tia sáng màu hồng bao phủ. Y đang định há miệng hét to thì bị một quầng sáng màu hồng bay tới trấn áp ngay nơi yết hầu.
Những quầng sáng lao tới khiến cho thân thể của Đồng Chập sơn chủ lập tức dập nát. Hai tia sáng màu đen cũng từ trên thân thể của Đồng Chập sơn chủ bay về tay Lạc Bắc.