Dịch giả: Xanh trời xanh nướcLạc Bắc cười châm biếm hỏi lại Hoàng Vô Thần:
- Lẽ nào là vì cái gọi là quyền thế? Làm một người cô độc cao cao tại thượng?
Sắc mặt của Hoàng Vô Thần lạnh lùng, trầm mặc một hồi rồi cười lạnh nói:
- Lạc Bắc, Huyền Vô Thượng, các ngươi đến cũng không ít nhưng ta chỉ cảm thấy từ nay về sau ta không có đối thủ nào, cho nên mới nói nhiều với các ngươi như vậy. Lẽ nào các ngươi cho rằng có thể giết chết ta sao?
- Ta biết ngươi định dựa vào cái gì.
Huyền Vô Thượng cũng lẳng lặng nhìn Hoàng Vô Thần:
- Trận chiến ở Côn Luân trước kia, một sơn chủ của Thiên Lan Hư Không chúng ta đã mất tích. Trên người y có một viên Phạm Thiên Tinh, ta nghĩ viên Phạm Thiên Tinh này có lẽ đã rơi vào tay ngươi. Như vậy lúc này, dù chúng ta có giết ngươi một lần, ngươi vẫn còn có thể dựa vào uy năng của Phạm Thiên Tinh mà sống lại. Mặc dù Phạm Thiên Tinh chỉ có thể khiến ngươi phục hồi đến trạng thái hiện giờ nhưng với thực lực hiện tại của ngươi, tương đương với hai mạng, giết chết bọn ta xem ra không thành vấn đề. Trong lòng ngươi đại khái là tính kế như vậy, đúng chứ?
- Đúng vậy thì cũng thế nào?
Hoàng Vô Thần thản nhiên liếc nhìn Huyền Vô Thượng.
- Sau khi chúng ta giết ngươi xong, Lạc Bắc sẽ dùng lửa đốt cháy toàn bộ Côn Luân, ta sẽ không tiếc hao tổn nguyên anh tu vi, khai lập cánh cửa tinh không. Dù cho ngọn lửa không thể đốt cháy tất cả uy lực của Phạm Thiên Tinh, ta cũng sẽ đưa toàn bộ nguyên khí trong phạm vi nghìn dặm này vào hư không. Đến lúc đó dù cho ngươi có thể dựa vào Phạm Thiên Tinh mà sống lại, thì nơi ngươi đứng cũng đã tan thành hư vô rồi.
Huyền Vô Thượng nhìn Hoàng Vô Thần nói:
- Dù cho là tu vi ngũ trọng thiên kiếp, tất sẽ tan thành tro bụi trong hư không đúng chứ?
- Tính toán hay.
Hoàng Vô Thượng có giọng điệu mỉa mai nhìn bọn người Lạc Bắc và Huyền Vô Thượng nói:
- Chỉ là e rằng các ngươi đã sai lầm một bước rồi, ta không phải chỉ có một người.
Một trăm cột khói báo động lao thẳng lên trời.
Nhìn nó khiến Lạc Bắc nghĩ đến Kỳ Liên Liên Thành.
Mà hiện tại người tu đạo có phong thái đó còn mạnh hơn cả Kỳ Liên Liên Thành ngày đó. Giờ phút này tuy rằng vẫn ở ngoài đảo Côn Luân, không hiện thân, nhưng bọn người Lạc Bắc có thể cảm nhận được, tu vi của những người này đã đạt đến đỉnh cao nhất của Độ Kiếp kỳ.
Đầy đủ 100 người tu đạo tu vi Độ Kiếp hậu kỳ đỉnh cao!
- Lạc Bắc, Huyền Vô Thượng, các ngươi thua trong tay ta, tuy bại nhưng vinh. Người các ngươi đối mặt không chỉ là ta mà còn là cơ nghiệp ngàn năm của Côn Luân. Các ngươi hủy hoại linh mạch mạnh trong thiên hạ này, nhưng lại không ngờ rằng chẳng qua chỉ là một phần nhỏ mà thôi, đúng chứ?
Hoàng Vô Thần nói với giọng châm biếm nhìn Lạc Bắc và Huyền Vô Thượng:
- Tích lũy ngàn năm ở Côn Luân, Thạch nhũ quỳnh dịch đã hóa thành tu vi đệ tử hiện tại của ta. Nhưng các ngươi có biết rằng, tại sao ta lại không làm cho họ lên thẳng tu vi Thiên kiếp thứ nhất không?
- Chắc hẳn từ trước đến giờ, giới tu đạo không có ai có thể nhìn thấy cảnh tượng có một trăm người đồng loạt độ kiếp. Lạc Bắc, Huyền Vô Thượng, ta cũng muốn xem xem với trình độ tu luyện của các ngươi, có thể ngăn cản được Thiên kiếp mà trăm người đồng loạt dẫn động không?
- Thiên kiếp của trăm người!
Từ xưa đến nay, đừng nói là trăm người đồng thời dẫn động Thiên kiếp, ngay cả chuyện ba bốn người đồng loạt dẫn động Thiên kiếp cũng chưa hề có.
Bởi vì người đồng thời độ kiếp càng nhiều thì nguyên khí chấn động càng lợi hại, uy lực của Thiên kiếp dẫn động càng khủng khiếp!
Uy lực mà 100 người tu đạo đồng thời dẫn động Thiên kiếp, chí ít cũng tương đương với 100 người tu vi Thiên kiếp thứ nhất liên tục thi pháp. Vậy thì uy lực này, sẽ kinh khủng đến mức độ nào?
Mà trong lúc Hoàng Vô Thần nói chuyện, một trăm bóng người từ Côn Luân Trọng Hoàn trào ra khói báo khắp nơi, trong nháy mắt nổ mạnh bành trướng. Trong lúc này, cả thiên địa giống như khi linh mạch ở vòng đảo thứ chín của Côn Luân tan vỡ mà rung chuyển.
Thiên địa biến sắc, vô cùng vô tận nguyên khí trong thiên địa đã bùng nổ.
Trận gió cuồn cuộn xuất hiện trong nháy mắt, đến nỗi ngay cả bọn người Lạc Bắc cũng có chút kinh sợ.
Một trăm người tu đạo đỉnh cao Độ kiếp hậu kỳ đồng loạt dẫn động Thiên kiếp!
Uy áp hủy diệt từ trên cao nén xuống, vòng đảo của Côn Luân như thể bị một cái ấn khổng lồ đè xuống. Trong đó tất cả đền, linh mộc, núi đá, toàn bộ đã biến thành tro bụi chỉ còn lại một trăm người tu đạo toàn thân bao phủ một màu tím.
Gần như cùng lúc, đùng đoàng đùng đoàng đùng đoàng! khắp đất trời vang lên những tiếng nổ.
Một trăm người tu đạo đồng loạt dẫn phát Thiên kiếp, cho dù uy lực không được coi là uy lực 100 Thiên kiếp thứ nhất chồng lên nhau nhưng chí ít cũng có mấy chục lần.
Giờ phút này chỉ tính tiếng nổ lớn cũng đã đủ khiến người ta hồn bay phách lạc, có cảm giác bị chấn động tan biến thành tro bụi!
Một cột sáng sắc tím trên khoảng không vô tận với tốc độ khó có thể tưởng tượng giáng xuống. Một bộ phận nguyên khí của cột sáng màu tím này giống như năng lượng nguyên khí Đại Đạo Như Thiên Quyết khi Kỳ Liên Liên Thành thi pháp. Điều này cho thấy 100 đệ tử mà Hoàng Vô Thần tuyển chọn này đều tu luyện Đại đạo như thiên quyết.
Mà lúc này, từng cột sáng màu tím còn ngưng tụ nguyên khí của vô số những tinh cầu. Lúc này những cột sáng bao phủ ngàm dặm đã chiếu xuống, toàn bộ bầu trời xuất hiện vô số vết rạn.
Toàn bộ những vết rạn thủy tinh này đều là những cái khe không gian.
Uy lực Thiên kiếp mà một trăm người tu đạo đồng loạt dẫn động hoàn toàn đã vượt quá uy lực thuật pháp mà người tu đạo ở tầng Thiên kiếp thứ ba tạo ra. Hơn nữa, điều quan trọng nhất là, loại uy lực Thiên kiếp này còn duy trì lâu dài, đồng thời không giống như thuật pháp bình thường khác, sau khi thi triển, sẽ rất nhanh tiêu tán.
Loại uy lực này, e rằng đừng nói là những người tu luyện tới Thiên kiếp thứ ba, thứ tư không thể ngăn cản nổi, ngay cả đến người tu đạo tới Thiên kiếp thứ năm cũng chưa chắc có thể ngăn cản!
Nhưng lúc này, trên mặt Hoàng Vô Thần lại hết sức bình thản. Bóng dáng của y vừa động, trong nháy mắt đã chui vào cột sáng tím đang rủ xuống.
Đỉnh đầu hắn hiện ra một Bảo tán tỏa ra ngàn vạn vệt sáng mờ. Ánh sáng mà cột sáng sắc tím tiếp xúc với ánh sáng Bảo tán phát ra liền như lách qua bên cạnh Hoàng Vô Thần, như là hình thành một vầng hào quang ngưng tụ từ cột sáng màu tím quanh người y.
Nếu muốn công kích Hoàng Vô Thần, không chỉ cần xuyên thấu cột sáng tím dày đặc kia mà còn phải đánh phá màn hào quang bên ngoài Hoàng Vô Thần!
Đại đạo Như Thiên quyết của Kỳ Kiên Liên Thành là Hoàng Vô Thần truyền thụ cho. Đại đạo Thần quyết của đám đệ tử mà Hoàng Vô Thần chọn cũng là hắn truyền thụ. Cho nên hiển nhiên Hoàng Vô Thần biết Đại đạo Thiên quyết sẽ Thiên kiếp thứ nhất như thế nào. Lúc này, Bảo tán trên đầu hắn - thứ mà hắn đã chuẩn bị từ sớm, là một loại pháp bảo có thể ngăn chặn thiên kiếp thứ nhất mà Đại đạo Như Thiên quyết tạo ra .
Về phần những đệ tử Côn Luân dẫn động Thiên kiếp kinh thế như vậy, liệu có thể vượt qua được Thiên kiếp này không, sống chết của họ cơ bản không nằm trong suy nghĩ của Hoàng Vô Thần.
Những đệ tử Côn Luân này, có lẽ là sớm đã bị hắn vô hình trung dùng thuật pháp tàn phá ý chí bản thân. Còn Hoàng Vô Thần muốn tiêu diệt toàn bộ người tu đạo trong thiên hạ, chỉ còn lại một người tu đạo là hắn.
Chỉ cần có thể giết hết bọn người Lạc Bắc và Huyền Vô Thượng, giết hết người tu đạo, từ nay về sau, không có ai có thể uy hiếp hắn, hắn vĩnh viễn là thần trên thế gian này!
Từ mấy chục năm trước chuẩn bị phát động cho tới giờ, tất cả dường như đều nằm trong tính toán và lòng bàn tay của Hoàng Vô Thần.
Nhưng dưới uy lực của Thiên kiếp, khuôn mặt Lạc Bắc lại hết sức bình thản thậm chí khuôn mặt hắn còn có sát ý lạnh băng.
Hắn không có bất kỳ động tác gì, không phóng ra bất kỳ thuật pháp nào. Hắn nhìn không gian do vô số cột sáng tím hình thành với tốc độ kinh khủng lan tràn hạ thấp xuống, Huyền Vô Thượng cũng giống như Lạc Bắc, không phóng ra bất cứ thuật pháp và động tác nào.
Nhưng vào lúc này, một đợt sóng gợn tro bụi từ trên người Nạp Lan Nhược Tuyết tán phát ra.
Giống như trên không ở Cổn Châu năm đó, giống như bên ngoài Nam thiên môn, một đợt dao động pháp lực độc đáo mà huyền ảo, trong nháy mắt từ trên người Nạp Lan Nhược Tuyết khuếch tán ra, tràn ngập toàn bộ đất trời.
Dịch giả: Xanh trời xanh nước
-Đi mau!
Một tiếng “răng rắc” vang lên, toàn thân Lạc Bắc và Diệp Khuynh Thành phát ra kiếm khí, phá vỡ Hoàng Thiên Thần tháp. Vô số những tia sáng màu vàng từ trong đó phát ra.
Nhưng thời khắc này Lạc Bắc biết rằng dù có tập hợp tất cả mọi người ở đây lại thì cũng không thể nào kháng cự lại được Hoàng Vô Thần cùng với Hoàng Thiên Thần tháp.
Lạc Bắc và Diệp Khuynh Thành cùng nhau lao tới, hùng dũng tụ hợp kiếm khí của tất cả mọi người lại cùng một lúc, bảy quầng sáng đỏ tươi như máu liên tiếp rơi xuống về phía đám người Huyền Vô Thượng.
-Sao, đến bây giờ mà ngươi vẫn còn muốn cứu tất cả bọn họ? Lạc Bắc, bây giờ cả thiên hạ đều đã nằm trong tay ta, ngươi chạy đâu cho thoát.
Lạc Bắc làm như vậy là muốn dùng Đại Hắc Thiên Ma Quyết để phong ấn cho tất cả mọi người ở đây rồi bỏ chạy. Đại Hắc Thiên Ma Quyết của hắn bao phủ cả Diệp Khuynh Thành. Lạc Bắc làm như vậy vì hắn cảm thấy được lúc này thân thể Diệp Khuynh Thành cũng chỉ còn chút sức lực cuối cùng, nếu cứ tiếp tục tấn công như thế này thì e rằng cho dù thoát ra được cũng chẳng mấy chốc Diệp Khuynh Thành sẽ bị tiêu hao hết công lực. Lúc này Hoàng Vô Thần cũng nhìn ra được ý đồ của Lạc Bắc, y cười ha hả rồi bay từ trong Hoàng Thiên Thần tháp ra.
Nhưng điều khiến Lạc Bắc không ngờ tới chính là những người còn lại đều không tránh mà để bẩy quầng sáng phong ấn lại nhưng còn Huyền Vô Thượng thì nghiêng người tránh không để Đại Hắc Thiên Ma Quyết phong ấn.
-Lạc Bắc, ngươi hãy tạm thời bảo vệ ta, để ta khôi phục nguyên khí.
Sau khi tránh phong ấn của Lạc Bắc, Huyền Vô Thượng liền nói.
-Haha!
Nhưng ngay lập tức những vòng sáng đỏ như máu huyết, phủ lên người Lạc Bắc và Huyền Vô Thượng, còn hắn và Huyền Vô Thượng thì lập tức hóa thành hơn mười cái bóng đỏ như máu bay về bốn phía.
-Rầm!
Hoàng Thiên Thần tháp khiến cho cả không trung rung chuyển, giống như đang bị một cái chùy đập trúng .
-Phốc!Phốc!Phốc!
Phải có tới ít nhất hai ba chục cái bóng đỏ như máu bị một thứ áp lực vô hình đè ép khiến nó vỡ vụn nhưng vẫn còn tới hơn mười cái bóng đỏ trong nháy mắt đã biến mất trong không trung.
Tựa hồ như trong thời gian đó không trung ngoài giới Niết Bàn bị nứt ra một vết như miệng túi, Lạc Bắc và Huyền Vô Thượng rạch vết nứt đó để bước ra ngoài.
Chỉ sau một ánh chớp lóe lên, Lạc Bắc và Huyền Vô Thượng đã bước vào trong giới Niết Bàn.
-Hí!
Vừa bước vào giới Niết bàn, ngay lập tức Huyền Vô Thượng bắt một pháp quyết, bày trên cây Thông Thiên Diệu trên đỉnh của thế giới cực lạc để nó tán phát ra những linh khí của đất trời, dường như Huyền Vô Thượng đã hấp thụ được một nửa non số đó.
-Lạc Bắc, vô dụng thôi. Ta đang ở trong Hoàng Thiên Thần tháp, giống như đang quan sát từ chín tầng mây nhìn xuống, dù ngươi có trốn ở đâu thì ta cũng phát hiện ra thôi.
Nhưng cùng lúc đó, một tiếng “Oanh!” vang lên. Nước biển bên ngoài thế giới Niết Bàn đều bị chấn động mạnh, khơi dậy vô số những con sóng to. Toàn bộ hư không của giới Niết Bàn tựa như bị nện thành một lỗ hổng cực lớn, phát ra những vầng sáng màu đồng cổ và ngay lập tức, vầng hào quang của Hoàng Thiên Thần tháp rơi thẳng xuống đó.
Hơn nữa Hoàng Thiên Thần tháp còn mang theo uy thế vô cùng khủng khiếp. Nhưng cùng lúc đó, bên ngoài giới Niết Bàn, ở ngoài biển khơi xa xămđó, cũng xuất hiện hàng ngàn pháp khí tím đen tựa như những ngọn đèn hải đăng vậy.
Lôi Hỏa Thần Tháp!
-Rầm!
Từng cột lôi trụ khổng lồ đang hừng hực cháy trong nháy mắt hùng dũng lao rầm rầm về Hoàng Thiên Thần tháp.
Chính lúc đó, toàn bộ không gian xung quanh trong giới Niết Bàn cũng ngay lập tức xuất hiện đầy rẫy những vòng hào quang, ít nhất phải có tới hàng trăm những vòng hào quang đầy đủ những loại sắc màu cực mạnh cùng tấn công vào Hoàng Thiên Thần tháp.
-Rầm rầm, ầm ầm…
Trong nháy mắt, trên Hoàng Thiên Thần tháp xuất hiện vô số những vòng hào quang và những vòng lửa.Hoàng Thiên Thần tháp bị tấn công đến mức phải bay vút lên trên.
Nhưng vẫn như lúc đầu, toàn bộ Hoàng Thiên Thần tháp đều không có bất kỳ dấu vết hư hại nào cả.
-Lôi Hỏa Thần tháp, Ngàn Bảo Đại Thừa Pháp, hai loại này uy lực rất cao, nhưng Hoàng Thiên Thần tháp của ta là thứ xuyên hư không, ngay cả những va chạm, ăn mòn của Nguyên Khí Tinh cầu trong hư không nó cũng có thể chống đỡ được. Còn ngươi dùng nơi được mệnh danh là giới Niết Bàn này để tấn công thì làm sao có thể gọi là cực lạc được! Chỉ có toàn bộ thiên địa trong tay ta, ta khai sáng thiên cổ những thế giới trước nay chưa từng có, toàn bộ thiên địa đều là cực lạc nhân gian, mới gọi là giới Niết Bàn.
-Nếu đã như vậy thì hôm nay ta sẽ phá tan những cái gọi là giới Niết Bàn của ngươi!
Cũng với những câu nói đầy khí phách đó có Hoàng Vô Thần, trong đáy Hoàng Thiên Thần tháp phát ra tầng tầng lớp lớp hào quang tấn công vào giới Niết Bàn, nghiền vụn nó ra.
Độ cao của Hoàng Thiên Thần tháp cũng xấp xỉ với thế giới Niết bàn, còn đáy tháp và đỉnh giới Niết Bàn đó có lẽ cũng không chênh lệch nhau nhiều.
Hàng ngàn cột lửa hùng dũng phun ra từ Lôi Hỏa Thần Tháp, uy lực và thanh thế của nó gần như chẳng kém cạnh là bao so với uy lực của một thiên kiếp nhưng lúc này sự tấn công của nó cũng không ảnh hưởng gì đến Hoàng Thiên Thần Tháp cả.
Trong lúc tấn công, phần lớn những pháp bảo trong Thiên Bảo Đại Thừa Pháp Trận có tính tấn công đều đã bị đánh bại hết, chỉ còn lại pháp bảo phòng ngự.
-Xì…
Toàn bộ pháp bảo phòng ngự của Thiên Bảo Đại Thừa Pháp Trận cũng được xuất ra. Nhưng trận pháp bị Hoàng Thiên Thần Tháp ép xuống. Những pháp bảo phòng ngự này hóa ra những vầng sáng và những thanh âm như tiếng xé lụa.
-Huyền Vô Thượng, ngươi dẫn bọn họ chạy đi, ta ở đây đối phó với hắn.
Lạc Bắc nhìn Hoàng Thiên Thần tháp đang tấn công, nghiền ép giới Niết Bàn, trong mắt hắn lóe lên hàng ngàn những vòng hào quang liên tiếp, từng vòng từng vòng hiện ra trước mặt, Nạp Lan Nhược Tuyết, Thải Thục, Linh Thích Thiên, Hàn Huyết Y…vv… tất cả mọi người đều được hắn giải phóng.
-Lạc Bắc, cả đời ta có một người bạn như ngươi là đủ rồi.
Huyền Vô Thượng ngồi xếp bằng trên cây Thông Thiên Diệu liền đứng lên, lắc đầu nói:
-Ta có trốn đi cũng không được, với tu hành của ngươi bây giờ chẳng bao lâu nữa có thể phá được Thiên Kiếp thứ ba, tới Thiên Kiếp thứ tư. Hơn nữa, công pháp và ý chí của ngươi sẽ giúp ngươi tiến xa hơn nữa, hơn cả ta bây giờ.
Trong lúc đang nói, một chiếc lò đỉnh bạc bay từ trong tay Huyền Vô Thượng đến tay Lạc Bắc.
Lò đỉnh bạc này rõ ràng là Tạo Hóa Vạn Thọ Đỉnh mà lúc trước Huyền Vô Thượng có được ở trong Hoàng Thiên Thần Tháp.
-Cái này…
Lạc Bắc không biết Huyền Vô Thượng giao cho mình chiếc đỉnh này là có dụng ý gì, âm thanh tấn công mãnh liệt của Hoàng Thiên Thần tháp khiến hắn thấy nao nao.
-Ngươi đi đi.
Huyền Vô Thượng liếc mắt nhìn Lạc Bắc.
- Ta có một đạo bí thuật, có thể đưa ngươi trốn vào hư không. Nhưng đạo bí thuật này cần phải có một thời gian triển thi pháp thuật nhất định, không được ngừng nghỉ, lúc đó ta cần phải có sự bảo vệ của ngươi. Đợi sau khi ngươi tu hành vượt qua được Hoàng Vô Thần thì hãy giết chết hắn, báo thù cho ta.
-Trốn vào hư không?
Lạc Bắc còn chưa kịp hỏi Huyền Vô Thượng khi vào hư không thì quay lại như thế nào thì ngay lúc đó, một tiếng nổ vang lên, trong Thiên Bảo Đại Thừa Pháp Trận, những pháp bảo có uy lực phòng ngự mạnh nhất như Thất Bảo Hải Đường đều bị thu về trong Thiên Bảo Đại Thừa Pháp Trận, toàn bộ hào quang phòng ngự của pháp trận đều bị phá vỡ. vô số những luồng nguyên khí cực mạnh ùa vào bên trong, dường như chúng quét sạch giới Niết Bàn, khiến toàn bộ lầu các, cung điện bên trong giới Niết Bàn đều bị phá vơ.
-Đi đi!
Thấy tình cảnh này, sắc mặt Huyền Vô Thượng lập tức biến đổi. không nói gì nhiều, đưa tay ra cầm lấy vật trên cây Thông Thiên Diệu rồi đặt vào tay Lạc Bắc.
-Ngươi còn muốn chạy trốn nữa ư?
Trong tiếng cười khẩy của Hoàng Vô Thần, đột nhiên trong Hoàng Thiên Thần tháp có tiếng nổ lớn, Lạc Bắc, Huyền Vô Thượng, Lan Nhược Tuyết và tất cả những người khác đều bị chấn động và rồi bị ép đến mức chân khí không thể lưu chuyển được.
-Không được rồi!
Lạc Bắc và Huyền Vô Thượng biến sắc mặt , uy lực sức ép của Hoàng Thiên Thần tháp khiến họ không thể thoát ra được mà bắt buộc phải ở lại liều mạng với Hoàng Thiên Thần tháp rồi.
Dị Biến Hoành Sinh!
Nhưng chính lúc đó trên không trung bỗng xuất hiện một tiếng hát.
Tiếng hát này xuất hiện một cách bất thường, vô cùng kỳ ảo, dường như nó mang trong mình một năng lực mạnh mẽ, một trí tuệ phi phàm, từ bi hỷ nộ. Trong nháy mắt nó đã khiến toàn bộ nguyên khí Hoàng Thiên Thần tháp trong không trung hấp thụ được bị oanh kích, ngay sau đó là một tiếng nổ cực lớn.