Dịch giả: Xanh trời xanh nước-Hống!
Cùng lúc đó, ở bên rừng khác cũng có một tiếng rống vang lên.
- Hai con!
Khuôn mặt Trương Yếu Ly biến sắc.
-Chúng ta phải đi mau thôi, nếu như bị hai con Liệt Kim Lam Dực Thú phát hiện thì rất khó mà thoát được.
-Trương Yếu Ly ca ca, Xích Thù tỷ tỷ, hai người đều là tu sĩ Kim Đan Kỳ, nếu chúng ta dốc toàn lực đối phó với hai con Liệt Kim Lam Dực Thú thì vẫn có khả năng đánh chết nó.
Vừa nghe thấy tiếng của Trương Yếu Ly, Tiểu Uyển liền khẩn khoản nói:
-Nếu bây giờ chúng ta đi, người này chắc chắn sẽ không sống được.
-Muội điên rôi. Hắn ta sống hay chết thì có liên quan gì đến chúng ta. Muốn thắng Dị thú huyền giai thì cũng phải mất ít nhất một hai phần công lực.
Hàn Phong Tử phẫn nộ, rồi ngay lập tức dùng pháp bảo đưa bốn người rút về phía sau rừng.
Nhưng chỉ bay được mấy trăm dặm thì một tiếng rống tiếp theo lại vang lên, càng ngày nghe càng gần.
Tiểu Uyển quay đầu ngoái lại nhìn hố sâu mà không đành lòng, rồi đột nhiên, nàng quyết định nhảy ra khỏi pháp bảo của Hàn Phong Tử.
-Tiểu Uyển!
Nữ tử xinh đẹp khẽ thở nhẹ một tiếng.
-Để cho cô ta đi thí mạng đi! Lần nay đưa cô ta đi theo chẳng qua là vì pháp bảo đó cửa cô ta cũng khá tốt. Đúng là không biết trời cao đất dày là gì. Chúng ta mà cứ như vậy có khi lại bị cô ta làm liên lụy đến.
Ánh mắt tàn bạo của Hàn Phong Tử lóe lên, không hề quan tâm đến Tiểu Uyển mà vẫn điều khiển pháp bảo của mình đi về phía ngược lại với sơn cốc kia.
Xích Thù quay đầu lại nhìn Tiểu Uyển bay nhanh về phía sơn cốc, trong lòng cũng không đành lòng, nhưng thấy Trương Yếu Ly không thèm quay đầu lại nhìn, nàng đành cắn chặt răng, không nói thêm gì nữa.
Trong nháy mắt ba người đã đi ra khỏi rừng rậm.
Tiểu Uyển cắn răng lướt xuống khe sâu. Bản tính nàng lương thiện, hơn nữa nàng không đành lòng để người tu đạo từ trên trời rơi xuống này một mình ở đó. Một lý do khác nữa, trước kia khi cô đang đi thu lượm đồ ở sơn mạch khác đã từng được người khác cứu giúp mà những người đó cũng là những tu sỹ Trung Thổ vị lưu lạc đến đấy.
Đối với kiểu người không có gì nổi bật, tán tu thấp nhất trong sơn mạch, ngay cả tu sĩ Kim Đan Hậu Kỳ cũng chưa từng gặp mặt như nàng mà nói thì không hề có ý thù địch gì đối với những tu sĩ của Trung Thổ, hơn nữa trước kia nàng từng nghe nói Thiên Lan hư không đã chiến đấu với thế giới Trung Thổ và nhận lấy thất bại thê thảm. Dường như tất cả nhưng tu sĩ cao cấp đều đã ngã xuống, pháp trận truyền tống thông với thế giới Trung Thổ cũng đã bị phá hủy. Do thiếu một số vị trí trấn áp của những tu sĩ cap cấp nên hiện nay nhiều sơn mạch lớn đã bị bọn yêu thú chiếm giữ.
Cứ như vậy, Tiểu Uyển cảm thấy lúc này giữa những tu sĩ cần phải có sự giúp đỡ lẫn nhau, huống hồ bây giờ thấy chết mà không cứu, thậm chí còn đối địch nhau.
- Hắn…
Tiểu Uyển sử dụng một tấm phù hóa thành hai cái cánh rồi bay đi. Nàng thấy bộ quần áo trắng trên người tu đạo trước mặt mình đã bị rách tơi tả, trên người có vô số những vết thương, có vẻ như đã bị vô số loại vũ khí nào đó tấn công. Dường như trong người không còn giọt máu tươi nào nữa, trên người chỉ có một chút không khí yếu ớt.
Nhưng người này vẫn còn rất trẻ, khuôn mặt thanh tú, tạo cho người khác một cảm giác vô cùng kiên nghị.
Không kịp nhìn nhiều, nàng lập tức lấy từ trong người ra một một bình đan, cầm một viên rồi nhét vào miệng người tu đạo này.
-Hống!
Ngay lúc đó, một tiếng nổ ầm ầm truyền từ bên trái phía trên đến, cùng với tiếng nổ đó là một cái bóng có hai màu vàng lam mạnh mẽ lướt xuống.
-Liệt Kim Lam Dực Thú!
Khuôn mặt Tiểu Uyển bỗng trắng bệch, mặt cắt không còn giọt máu.
Con yêu thú này thân dài chưa đầy một trượng nhưng toàn thân phủ kín những vảy màu vàng, trên lưng còn có đôi cánh màu lam. Những cái răng trong miệng thì chỉ nhỏ như những chiếc đinh đinh huyền thiết, đó chính là dị thú của Huyền giai -Liệt Kim Lam Dực Thú!
-Hống!
Khi con dực thú này tấn công, miệng nó lập tức phun ra những trận cuồng phong, nhằm thẳng vào Tiểu Uyển.
Khuôn mặt Tiểu Uyển trắng bệch, tay chân loạng quạng xuất ra một Băng Tâm Ngọc Hoàn, trước mặt nàng hình thành một màn hào quang băng lam. Nhưng bị gặp phải trận cuồng phong mà yêu thú phun ra, kết quả là nàng bị đẩy lại đằng sau hơn mười trượng.
-Hống!
Chính lúc đó lại có thêm một con Liệt Kim Lam Dực Thú từ bên trái trên miệng hố vọt tới.
Hai con Liệt Kim Lam Dực Thú.
Trong mắt nàng đã hiện lên sự tuyệt vọng, hai con một trái một phải, rõ ràng chúng đang có ý bao vây nàng.
Nhưng điều khiến nàng không ngờ tới là chàng tu đạo kia bỗng rên khẽ, lúc đầu hắn hôn mê bất tỉnh nhưng giờ bỗng loạng choạng đứng lên.
-Hống!
Có vẻ như hắn vẫn chưa tỉnh hẳn, nhưng hai con yêu thú đã ngay lập tức nhào tới trước mặt, nghiến răng kèn kẹt.
-A!
Tiểu Uyển kinh hoàng hét lên rồi nhắm mắt lại. Thủ đoạn tấn công chủ yếu của Liệt Kim Lam Dực Thú là răng nhọn và những trận cuồng phong phun từ trong miệng ra, những chiếc răng sắc nhọn kia ngay cả kim loại cũng bị nghiền nát, bởi vậy nên nó mới có tên là Liệt Kim. Hắn mà bị nó cắn vào ngang lưng như vậy nhất định là sẽ bị cắn làm đôi, rồi sau đó nó sẽ xé nát, nuốt vào bụng.
Nhưng khi nàng mở mắt ra thì cảnh tượng nàng nhìn thấy có lẽ cả đời này nàng không thể quên được.
Liệt Kim Lam Dực Thú cắn vào người, liều mạng đá đầu hắn nhưng không thể cắn nổi, trên người hắntựa như không có vết cắn nào cả.
Thân thể hắn còn rắn chắc hơn cả kim loại.
Trong khi nàng còn đang kinh ngạc thì một con Liệt Kim Lam Dực Thú khác cũng xông tới cắn hắn, nhưng dù cả hai con yêu thú này có dùng sức thế nào cũng không thể cắn được hắn, thân thể hắn vẫn nguyên vẹn không có vết thương nào.
-Phốc!
Trên tay hắn dường như đang hiện lên một vầng kim quang nhạt màu, rồi hắn đột ngột nắm lấy đầu con dực thú, dùng sức nhấc nó lên rồi xé miệng nó làm đôi.
Máu tươi từ trong miệng con yêu thú phun trào ra, con yêu thú còn lại có vẻ vẫn chưa kịp phản ứng, chưa kịp định hình được chuyện gì đang xảy ra, thì hắn lại nhấc con yêu thú kia lên, xé đầu nó thành hai mảnh.
-Phịch! Phịch!
Máu tươi của hai con Liệt Kim Lam Dực Thú chảy ròng ròng trên mặt đất.
Trong sọ hai con yêu thú có hai quả trứng to nhỏ khác nhau màu ánh lam, yêu đan liên tục lóe lên những tia sáng tối.
Tiểu Uyển kinh ngạc đứng thần người. Người thanh niên này rốt cuộc là ai?? Thuật pháp của hai vị tu sỹ Kim Đan Kỳ cũng không thể đả thương được Liệt Kim Lam Dực Thú nhưng lại bị hắn trực tiếp dùng hai tay đánh chết.
-Ơ, đừng!
Nàng hét lên kinh hãi như vậy là vì sau khi đánh chết hai con yêu thú, trên mặt hắn cũng mê man, ngơ ngác, giống như không biết chuyện gì vừa xảy ra vậy. Nhưng chỉ một lát sau, hắn lập tức tỉnh lại, lấy hai viên yêu đan, bóp nát nó ra ròi nuốt vào bụng.
-Sao vậy?
Nghe nàng hét lên, hắn liền quay lại nhìn nàng.
Ánh mắt hai người gặp nhau, trong lòng khẽ rung động. Ánh mắt hắn tựa như một tờ giấy trắng, thuần khiết lạnh lung nhưng lại có vẻ bí hiểm, nàng lúng túng nói:
-Trong yêu đan của Liệt Kim Lam Dực Thú có yêu độc, không thể dùng luyện hóa trực tiếp được.
Hắn “Ồ” một tiếng rồi cúi đầu xuống.
Không hiểu tại sao hắn không hề lo lắng chút nào, bởi hắn có cảm giác rằng yêu đan này có lợi mà không có hại với mình , nhưng trong đầu hắn lúc này trống rỗng, giống như mọi thứ đều đã bị chèn kín lại, không thể hiểu rõ được cảm giác của mình nữa.
-À, phải rồi, cô là ai vậy?
Hắn đứng hoang mang một lúc rồi quay sang hỏi nàng.
-Ta là Lâm Tiểu Uyển, là một tán tu ở núi Thủy Nguyệt.- Nàng có chút kính sợ nhìn hắn thanh niên.
-Còn ngươi?
-Ta? Ta cũng không biết ta là ai nữa. Ta chẳng nhớ gì cả.
Hắn nhăn nhó nhìn nàng cười cười. Nhưng điều khiến nàng kinh hãi hơn là sau một hồi pháp lực dao động mà trên người hắn phát ra những vết thương trên người hắn hồi phục một cách nhanh chóng. Rất nhiều vết thương bị rách toạc cũng rất nhanh lành lặn lại, không còn chút vết tích nào nữa.
-Cô có biết ta là ai không?
-Ta không biết. Ta chỉ thấy một vòng sáng màu đen từ phía trên rớt xuống, sau đó ta tới đây xem thì đã thấy ngươinằm ở dưới này rồi.
-Một vòng hắc quang?
Hắn nhăn nhó lắc lắc đầu rồi cầm viên yêu đan còn lại đưa cho nàng.
-Viên yêu đan này tặng cho nàng.
Tuy rằng đầu óc trống rỗng nhưng hắn cảm giác được rằng Lâm Tiểu Uyển muốn đến cứu hắn, cho hắn nuốt một viên đan, hơn nữa trong đầu hắn nghĩ rằng viên yêu đan này rất có ích với Tiểu Uyển.
Dịch giả: hany
Loại pháp thuật đó độc ác ở chỗ nếu đối thủ không biết mà ra tay tấn công vầng sáng sẽ bị chính pháp thuật của mình phản lại.
Nhưng U Minh huyết ma không biết Lạc Bắc đã từng giao thủ với thứ pháp thuật này, hơn nữa những công pháp quỷ dị của y như là Trừu Tủy đoạt nguyên quyết, U minh huyết trì, Thiên Ma huyết thị, thần quang huyết ảnh độn, Phệ hồn huyết tiến cũng đều được họ biết qua tiểu Trà.
U Minh huyết ma đoán một khi sử dụng cái pháp thuật này, Nạp Lan Nhược Tuyết sẽ bị tổn thương. Nhưng y không thể nào ngờ được vừa thấy Phản phệ thần quang huyết mạc bao phủ, Nạp Lan Nhược Tuyết cũng chẳng hề sợ hãi, chỉ thả Đại diệu thanh liên, đồng thời sử dụng pháp thuật phòng ngự cơ bản không ra tay tấn công cái quầng sáng đỏ như máu đó.
Vốn U Minh huyết ma đánh lén thành công nuốt được Nguyên anh của Tiên Hồ đạo quân xong, tu vi cũng không hề kém Nạp Lan Nhược Tuyết. Hơn nữa pháp thuật của y đều quỷ dĩ rất khó ngăn cản. Nhưng Nạp Lan Nhược Tuyết có sự giúp đỡ từ Mạc Thiên Hình cùng với Nguyên anh thứ hai của Lạc Bắc, trong tay lại có Hoàng Sa thần đao, Cửu Thiên tinh thần pháo cùng với Thanh Đế thần thương.
Cho dù bị U Minh ma huyết bao phủ nhưng Hoàng sa thần đao cũng không nó ma hóa ngay lập tức. Cửu Thiên tinh thần pháo thì tương đương với pháp thuật cùng lại thần cung Toái Hư, cơ bản không bị U Minh ma huyết ma hóa. Còn Thanh đế thần thương thì có sức tấn công yếu nhất nhưng lại có khả năng xuyên qua không gian tấn công. Với tốc độ của nó, U Minh huyết ma cũng không thể sử dụng pháp thuật bao phủ mà ma hóa.
Hơn nữa trong khi đấu phép, U Minh huyết ma hoàn toàn không hiểu biết gì về Nạp Lan Nhược Tuyết, còn nàng lại hiểu rõ pháp thuật của y. Hơn nữa, quan trọng ở đây chỉ đối phó với một người, nên y không thể đánh chết người khác để hấp thu chân nguyên khiến cho mỗi khi phóng ra một cái pháp thuật lập tức mất đi một chút U minh ma huyết mà không được bổ sung. Vì vậy mà trong khoảng thời gian ngắn, U Minh huyết ma chống lại Nạp Lan Nhược Tuyết cũng không chiếm được lợi thế mà bị ngăn chặn chặt chẽ, cơ bản không rảnh tay tham gia vào trận chiến của Lạc Bắc và đám người Trần Thanh Đế.
....
Rầm rầm rầm oành ... ...
Bị lực lượng kinh người tản ra khiến cho cả ngôi điện lớn không chịu nổi, vầng sáng màu lam dao động liên tục. Trên đỉnh của ngôi điện cũng phát ra những tiếng nứt vỡ rồi toàn bộ nửa trước bắt đầu sập xuống.
- Cái gì?
Nhưng điều khiến cho ánh mắt Lạc Bắc hơi lạnh là vì hai đạo pháp thuật cộng lại khiến cho uy lực gần như vượt qua cả bản mệnh kiếm nguyên, huyền bảo màu lam vậy mà chỉ làm cho làn ánh sáng màu vàng kim lõm xuống không vượt qua được.
Xoẹt!
Vương Dĩnh ở bên trong quầng sáng màu vàng cũng vẫn hết sức khẩn trương. Y lại lập tức sử dụng cái bùa thứ hai mà Huyền Vô Thượng đưa tới.
Cái bùa đó vừa mới được khởi động lập tức hóa thành một dải sáng màu đỏ thẫm. Nó như một mạch máu lan tràn trong quầng sáng màu vàng kim.
Lúc này, Lạc Bắc chợt chỉ tay về phía trước nhưng vô số những đóa sen và pháp ấn di đà không hề xuất hiện. Lúc này, hơn nửa ngôi điện không bị những đóa hoa sen và pháp ấn di đà đẩy lên làm cho trùng xuống rồi không chịu nổi mà vỡ tan.
Theo cái chỉ tay của Lạc Bắc, bản mệnh kiếm nguyên màu đỏ sậm cùng với huyền bảo màu lam lại xuất hiện giáng thẳng vào quầng sáng màu vàng kim.
Và từ vòng tròn những thanh kiếm màu vàng sau lưng Liệt Thiên kiếm tôn cũng lao ra một dải giống như đám mây những thanh kiếm.
Huyền tông chủ.
Trần Thanh Đế di chuyển xuất hiện trước mặt trận pháp. Vào lúc này, ánh mắt của y chẳng khác nào một con dã thú đang bị trói.
Mặc dù y có thể thấy được mức độ phòng ngự của hai cái cổ phù vượt qua Tự tại ngọc bia của mình khiến uy lực tấn công của Lạc Bắc không vượt qua được. Nhưng y cũng hiểu rõ cổ phù không thể sánh được với pháp bảo, chỉ giữ được một thời gian ngắn. Hơn nữa, bản mệnh kiếm nguyên và huyền bảo màu lam của Lạc Bắc tấn công khiến cho ánh sáng do hai thứ cổ phủ kia tạo ra lại tối đi một chút.
Mà Lạc Bắc sử dụng bản mệnh kiếm nguyên và huyền bảo màu lam lại không mất nhiều chân nguyên.
Hiện tại cái trận pháp trong điện đã mất, chỉ cần hai lớp phòng ngự này tan vỡ thì bọn họ sẽ phải đối diện với Lạc Bắc. Bất cứ người nào cũng không chịu nổi một đòn của hắn, thậm chí muốn trốn cũng không được.
Ngay khi Trần Thanh Đế quát lên và lướt tới trận pháp, trong trận pháp tản ra ánh sáng màu trắng lập tức rung động rồi vang lên âm thanh giống như một làn nước tràn qua một cái lỗ hổng.
Rồi thứ ánh sáng màu đen từ trong trận pháp tràn ra, ngay cả bóng dáng của Huyền Vô Thượng cũng không còn. Từng cái pháp ấn màu đen xuất hiện mà in lên người Trần Thanh Đế.
Oành!
Thân thể của Trần Thanh Đế chấn động mạnh, miệng và mũi đều chảy máu đen. Nhưng cùng lúc những ngọn lửa màu đen kia cũng bao phủ tạo thành một cái kén bọc lấy gã.
- A! Đây là Kim ngọc Thiên tướng của Ngọc Thanh tông thời cổ. Tại sao hắn lại có thứ pháp bảo này?
Băng Trúc Quân hoảng sợ.
Bởi vì vào lúc này, Lạc Bắc chợt vung tay ném ra mười lăm hạt đậu nhỏ màu vàng rồi ngay lập tức mỗi một viên lại hóa thành một pho tượng cao hơn một trượng sau đó hạ xuống đất. Pho tượng thần tướng đó như được tạo ra từ Tinh kim và ngọc thạch, trên người tản ra pháp lực dao động cực mạnh. Uy thế của nó so với khi Lạc Bắc ở Thục Sơn, Băng Trúc Quân sử dụng Phi thiên thần tướng còn lợi hại hơn nhiều.
Đám kim giáp thần tướng vừa chạm xuống đất, từ hai tay liền phóng ra những lưỡi đao sáng màu trắng rộng hơn năm trượng lao thẳng tới những quầng sáng màu vàng kim bao phủ Vương Dĩnh và Băng Trúc Quân.
Bị bản mệnh kiếm nguyên, huyền bảo màu lam cùng với Kiếm quang ẩn chứa Kim phong hỏa tuyến của Liệt Thiên kiếm tôn tấn công, bản thân vầng sáng màu vàng đã gần như không chịu nổi. Hiện tại uy lực những lưỡi đao của Kim giáp thần tướng không kém gì pháp thuật mạnh nhất của người tu đạo Kim đan hậu kỳ. Mười lăm con Kim giáp thần tướng cùng phóng ra khiến cho uy lực tương đương với vài đạo pháp thuật của người tu đạo Nguyên anh sơ kỳ làm cho vầng sáng vang lên những tiếng nổ.
- Làm sao bây giờ? Cái cổ phù này cũng không chịu nổi.
Thao Sinh Nguyên là nhân vật kiêu hùng, cấp bậc tông sư nhưng cũng bị Lạc Bắc làm cho sợ hãi. Ngay cả Ngũ Ngục thần sơn của y cũng bị phá hủy. Hiện tại nhìn thấy quầng sáng màu vàng kim do cổ phù tạo ra như không chịu nổi, y liền hét lên sợ hãi.
Tách tách tách tách...
Theo tiếng hét của Thao Sinh Nguyên, quầng sáng màu vàng kim cũng lập tức xuất hiện vô số những vết nứt rồi biến mất.
- Không phải sợ.
Nhưng cũng lúc này, âm thanh của Huyền Vô Thượng cũng vang lên.
- Bên trong cái phù kia là Mạn Đà huyết phù, chỉ cần liên tục bổ sung chân nguyên khiến cho uy năng của nó được giữ thì không dễ đánh tan như vậy. Các ngươi chỉ cần đưa chân nguyên vào là được. Cố gắng chịu đựng tới khi Vương Dĩnh chữa trận pháp xong, chúng ta truyền tống tới được thì đối phó với người này cũng dễ.
Âm than của Huyền Vô Thượng tràn ngập sự uy nghiêm và lạnh lẽo nhưng gần như nói từng chữ một cho thấy y đang thi triển pháp thuật cũng phải cố hết sức.
- A!
Âm thanh của Huyền Vô Thượng còn chưa dứt, Băng Trúc Quân đã chỉ tay đưa một làn chân nguyên vòa trong ánh sáng đỏ thẫm giống như những đường kinh mạch.
Chỉ thấy dải sáng màu đỏ đột nhiên tản ra ánh sáng rực rỡ rồi hòa quyện lại với nhau tạo thành một vầng sáng đỏ như máu.
Bản mệnh kiếm nguyên, huyền bảo màu lam của Lạc Bắc, kiếm quang do Liệt thiên kiếm tôn phóng ra cùng với những lưỡi đao sáng của Kim giáp thần tướng lao tới chẳng khác gì chạm phải một cái túi da khiến cho quầng sáng đỏ như máu đó biến hình nhưng không xuyên qua được. Có điều uy lực của nó cũng bị giảm đi một chút.
Nhìn thấy cảnh đó, Thao Sinh Nguyên và Trần Lê Phù cũng như nổi điên, điên cuồng trút chân nguyên của mình vào trong quầng sáng.
Cái Mạn Đà huyết phù của Huyền Vô Thượng không biết được luyện chế từ thứ vật liệu gì mà khi hóa thành quầng sáng đỏ như máu có lực phòng ngự rất mạnh, hơn nữa có thêm cả chân nguyên khác nhau của Thao Sinh Nguyên và Trần Lê Phù đưa vào nó cũng không bị xung khắc mà còn trở nên cứng cỏi hơn.
Lạc Bắc hơi nheo mắt.
Qua Mạc Thiên Hình, hắn hiểu rõ thực lực của Thiên Lan hư không. Tổng số người tu đạo của Thiên Lan hư không chưa chắc đã nhiều hơn số lượng người trong giới tu đạo hiện nay. Nhưng số lượng người tu đạo đứng đầu thì lại hơn bọn họ rất nhiều. Hơn nữa, Huyền Vô Thượng và đám Thần quân của Thiên Lan hư không đều có tu vi hơn hắn.