Dịch giả: Xanh trời xanh nướcNhất thời Lâm Tiểu Uyển sợ hãi đến run rẩy toàn thân.
- Không cần sợ hãi, có ta ở đây, chúng không làm gì được cô đâu.
Gã thanh niên vỗ vỗ bả vai Lâm Tiểu Uyển rồi bước tới đứng cạnh nàng, không hiểu sao, nhìn thấy khuôn mặt kiên định của hắn, cảm giác sợ hãi trong nội tâm nàng bỗng nhiên bay biến sạch.
Bốn tia chớp vạch nát lớp sương mù rồi dừng lại trên không, bao vây hai người Lâm Tiểu Uyển vào giữa.
Ngoài tên tu sĩ mặt trắng mặc áo lục lúc nãy, ba kẻ còn lại lần lượt là một gã mặc cà sa màu bạc, dụng một thanh kiếm tỏa ra ánh lam, một gã mặc đạo bào màu đỏ, cưỡi trên một con hạc lửa toàn thân cũng màu đỏ, gã còn lại là một tu sĩ mặc áo vàng, toàn thân phát ra ánh sáng lam.
Ba gã này nhìn qua thì quả thật rất trẻ, chỉ cỡ hai mươi bảy tuổi, trong đó tên áo vàng phát ra ánh sáng lam có vẻ là cứng nhất, ánh sáng phát ra trong suốt, lấp lóe tinh quang, phong thái không hề tầm thường.
Tên áo vàng mặt mũi tuấn tú, khí độ hơn người kia nhìn qua thì có vẻ là thủ lĩnh của bốn người, liếc mắt nhìn xuống, nói:
- Giao toàn bộ yêu đan, pháp bảo, pháp khí của các ngươi ra đây, bọn ta có thể giữ lại mạng sống.
- Các ngươi là ai, tại sao lại đi cướp của bọn ta?
- Nhiều lời, nếu không phải có Dương đại ca nói đỡ cho thì hôm nay các ngươi đã chết ở đây, làm phân cho cây cối của núi Hắc Phong này rồi.
Tên mặt trắng mặc áo lục lạnh lùng nhìn hai người, nói.
- Tất cả pháp bảo, pháp khí và yêu đan sao?
Gã thanh niên gật gật đầu, một luồng sáng bạc liền nhẹ nhàng bay ra từ trên người hắn.
Lâm Tiểu Uyển ngơ ngác nhìn người thanh niên bên cạnh, hình như hắn muốn giao pháp bảo của mình ra cho bốn tên kia thật.
- Đây là pháp bảo gì?
Lâm Tiểu Uyển và bốn kẻ trên không trong giây lát đã há hốc mồm, không thể tin vào mắt mình, luồng sáng bạc kia đã hóa thành một cái đỉnh lớn,
Trên cái đỉnh này khắc rất nhiều kí hiệu, mang theo khí tức viễn cổ Hồng Hoang, cực kì khủng bố, cỗ khí tức này còn khủng bố hơn gấp trăm lần khí tức phát ra từ pháp bảo lợi hại nhất mà trước nay bọn họ từng biết.
Theo sau nó là một luồng sáng lam tựa như một ngọn lửa, nhìn qua có vẻ rất bình thường, nhưng pháp lực dao động quanh ngọn lửa này lại khiến cho Lâm Tiểu Uyển cùng bốn người kia phải giật mình.
Nhìn cái đỉnh kia và pháp bảo màu lam, ánh mắt của gã thanh niên trở nên mờ mịt, tựa hồ cảm thấy lai lịch và công dụng của cái đỉnh kia là hết sức bình thường.
Hắn cau mày, hình như đang cố nghĩ xem mình còn pháp bảo gì nữa.
Liền đó hai tia sáng bạc lóe lên, một viên trân châu màu bạc và một cây đoản côn tỏa ra nguyên khí tinh thần lại xuất hiện bên người hắn.
- Ngươi là ai?
-
Tên tu sĩ áo vàng nãy giờ vẫn khinh khỉnh nhìn hai người bây giờ đang nghiến răng hỏi.
Nhưng người thanh niên vẫn không để ý đến hắn, lắc lắc đầu, hình như hắn muốn mang hết pháp bảo mình có ra một lượt.
- Đây là…!
-
Điều khiến cho bốn kẻ kia sợ đến vỡ mật là, người thanh niên tựa như đã nghĩ thông, lập tức trên người hắn phát ra vô số luồng kiếm quang.
Phi kiếm! Toàn bộ đều là phi kiếm, tỏa ra vô số kiếm quang và kiếm ý kinh người!
Hơn vạn thanh phi kiếm, huyền phù quấn quanh Lâm Tiểu Uyển và người thanh niên, tựa như một khu rừng pháp bảo!
- Chỉ trách bốn người bọn ta có mắt không tròng, đã mạo phạm tiền bối! Mong tiền bối bỏ qua cho, giữ lại chúng ta một mạng này!
Tên tu sĩ áo vàng kia là người đầu tiên quỳ xuống, ba người còn lại cũng vội vàng quỳ theo, liều mạng dập đầu.
- Chỉ cần tiền bối tha mạng, chúng tanguyện làm thân trâu ngựa, phục vụ cho người.
- Tiền bối có nhiều pháp bảo chí tôn như vậy nên những pháp bảo của bọn tađương nhiên là không vừa mắt của người, tuy vậy ta có một cái cổ phù ở đây, cũng coi như là có chút thần diệu, mong tiền bối vui lòng nhận lấy.
Gã tu sĩ áo vàng kia nói xong, một cái ngọc phù phát ra ánh sáng phấn hồng trong suốt từ tay hắn nhẹ nhàng bay lên, hiện ra trước mắt gã thanh niên.
Nhưng đột nhiên, từ ngọc phù phát ra ánh sáng chói mắt, ngọc phù chợt hóa thành một cái đầu lâu đỏ rực, lao về phía người thanh niên.
- Đi!
Tu sĩ áo vàng và ba tên đồng bọn lập tức phân ra bốn hướng vọt thẳng lên trời, trên mặt bốn người, vẻ kinh hãi sợ sệt đã được thay bằng sắc mặt vô cùng tàn nhẫn.
Có nhiều pháp bảo đáng sợ như vậy, hơn nữa trong người còn có vạn thanh phi kiếm, đây tuyệt đối không phải kẻ tu đạo bình thường. Lúc nãy tên tu sĩ áo lục kia từ đầu đã cảm thấy khí tức phát ra từ người thanh niên này hết sức cổ quái nên mới đi gọi ba người còn lại tới.
Có điều xuất hiện một lúc nhiều pháp bảo như vậy, không động lòng mới là lạ!
Nếu có thể giết chết người này, đoạt được nhiều pháp bảo và phi kiếm như vậy, đây đúng là vận may ngàn năm khó gặp.
Bất kể thế nào cũng phải liều mạng một phen.
Bốn người có cùng suy nghĩ, tên tu sĩ áo vàng vừa ra tay, cả bốn đã liều mạng chạy trối chết, trừ phi người thanh niên kia bị một đòn đó giết chết hoặc bị thương nặng thì bốn người sẽ cùng quay lại.
Tên tu sĩ áo vàng kích phát hết uy năng của đạo ngọc phù kia mạnh đến mức không khí chung quanh phát ra tiếng nổ, hơn nữa từ nó còn tản mát ra một vị hương ngọt mát kì dị, khiến cho Lâm Tiểu Uyển lập tức mơ màng như muốn ngủ say.
Nhưng người thanh niên kia tựa như không bị ảnh hưởng chút nào. Chớp mắt một cái, các pháp bảo và phi kiếm quanh hắn vẫn lơ lửng tại chỗ nhưng có bốn đạo kiếm khí như thủy tinh đã bắn vọt lên trời như chớp giật.
- Á!
Bốn tên tu sĩ đang chạy trốn đồng thời thét lên thê lương, pháp bảo hộ thân vừa lóe lên đã bị bốn đạo kiếm khí kia đâm nát.
- Hắn làm gì thế?
- Chẳng lẽ hắn là tu sĩ tu ma của Trung thổ?
Lâm Tiểu Uyển nhìn bốn tên tu sĩ kia nổ tung thành bốn màn mưa máu. Trong lúc đó rõ ràng hắn hơi ngừng lại một chút, bốn luồng sáng vàng từ tay hắn vọt ra, bốn làn mưa máu lập tức hóa thành bốn hạt châu đỏ ngầu, bay vào trong tay hắn.
Thu bốn hạt châu vào tay rồi, ánh mắt hắn lại nhìn những thanh phi kiếm và pháp bảo đang lơ lửng bên cạnh.
Rõ ràng khi nhìn tới chiếc đỉnh màu bạc và ngọn lửa xanh lam kia, ánh mắt của hắn lưu luyến hơn mấy phần.
Khoảng thời gian nửa nén hương sau đó, trên người hắn phóng ra ánh vàng chói mắt, vô số phi kiếm và pháp bảo xung quanh phát ra áp lực khiến cho Lâm Tiểu Uyển không thở nổi. Rồi tất cả hóa thành vô số tia sáng nhỏ, ẩn vào người hắn.
- Là người của núi Luyện Tinh!
Lâm Tiểu Uyển vừa thấy mấy mảnh pháp bảo trên người bốn tên tu sĩ kia rơi xuống xung quanh, liền đi tới nhặt lên xem, sắc mặt lập tức biến đổi.
- Núi Luyện Tinh?
- Đúng, núi Luyện Tinh là nơi chúng ta buộc phải đi qua sau khi rời khỏi núi Hắc Phong, thông qua truyền tống pháp trận ở núi Luyện Tinh, chúng ta có thể đến những dãy núi cạnh biển Bạo Phong!
Lâm Tiểu Uyển hơi sợ, gật gật đầu:
- Chủ nhân của núi Luyện Tinh là một trong những tu sĩ lợi hại nhất của Thiên Lan hư không chúng ta, nghe nói ông ta đã tiếp cận đến tu vi của Độ Kiếp chân tiên rồi. Những đệ tử lập nhiều công lao của núi Luyện Tinh đều được ban thưởng một pháp bảo Tinh ngân. Pháp bảo Tinh ngân được luyện từ máu, chỉ có môn đệ trong nhà mới được sử dụng. Những thứ này là mảnh vỡ của pháp bảo Tinh ngân, trong bốn kẻ kia nhất định có người của núi Luyện Tinh. Có điều nghe nói trong cuộc đại chiến với Trung thổ, chủ nhân của núi Luyện Tinh đã mất tích, cho nên núi Luyện Tinh hiện giờ vô chủ, không sợ ông ta tới trả thù nữa.
- Núi Luyện Tinh… núi Luyện Tinh… núi Luyện Tinh… chủ của Luyện Tinh…
Gã thanh niên cúi thấp đầu, trong đầu nhẩm đi nhẩm lại hai danh tự này.
Lúc này hắn và Lâm Tiểu Uyển đã tiến vào trong một cái thần điện.
Bên trong thần điện có vô số những cây trụ lớn bằng tinh thạch đứng sừng sững, lóe ra ánh sáng của truyền tống pháp trận.
Toàn thể kiến trúc ở đây tựa như đều được làm từ tinh kim, lại được đặt trong một sơn cốc cực lớn lọt thỏm giữa trập trùng núi non, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, tựa như khắp nơi bên trong rặng núi này đều là tinh kim khoáng thạch vậy.
Trong sơn cốc, ngoài tòa thần điện này còn có vài chục cung điện khác.
Hắn cảm thấy, núi Luyện Tinh hay chủ nhân núi Luyện Tinh đều rất quen thuộc, nhất định là có quan hệ với mình, nhưng hôm nay đến núi Luyện Tinh, hắn lại chẳng có chút ấn tượng nào với cảnh vật ở đây.
Dịch giả: hany
Một cái ngọc phù màu hồng phủ kín vô số những điểm lấm tấm màu vàng từ trong cái túi màu xanh trên tay y bay ra. Nguyên anh của Thiên Hư sơn chủ giơ tay điểm một cái đưa một làn chân nguyên vào khiến cho cái ngọc phù lập tức trở nên sáng rực rỡ rồi nổ tung tạo ra cả trăm quầng lửa màu tím.
Từng quầng lửa màu tím lao tới đập vào màn sáng màu vàng liền văng lên cao. Tên đệ tử Côn Luân trẻ tuổi mặc đạo bào màu bạc trong quầng sáng phun máu tươi đồng thời ánh sáng từ Man Hoang chiến cổ đang lơ lửng trước mặt cũng giảm đi.
Nhìn thấy tốc độ kinh người của Nguyên Anh Thiên Hư sơn chủ, đám đệ tử Côn Luân ở bên trong quầng sáng đều không tấn công hữu hiệu, màn sáng của Man hoang chiến cổ sắp bị phá vỡ thì một mũi tên đỏ như máu lại tới.
Lần này mũi tên đó di chuyển trong không trung làm cho người ta không biết chắc vị trí của nó sẽ xuất hiện ở đâu. Không ngờ chỉ một mũi tên như vậy có thể tạo ra một cái trận pháp khiến cho Thiên hư sơn chủ không còn đường chạy.
Mà lần này khi mũi tên đỏ đó xuất hiện một người tu đạo đầu tóc rồi bù, mặc một chiếc áo dài màu xám rách nát cũng từ trong vòng đảo của Côn Luân phóng lên.
Phía sau người tu đạo tràn ngập đầy quầng lửa tạo thành hình dạng của một mũi tên.
Người tu đạo đó chính là sư tôn của Nam Cung Tiểu Ngôn, một trong Thập đại kim tiên của Côn Luân - Cửu bạt.
Cửu Bạt là hàng đệ tử cùng lứa với Hoàng Vô Thần, Huống Vô Tâm. Trước kia ngoại trừ Hoàng Vô Thần ra, không kể cả Huống Vô Tâm và La Thần Tướng thì trong số thập đại kim tiên của Côn Luân tu vi Cửu Bạt là cao nhất.
Hơn nữa Cửu Bạt là một nhân vật tu luyện điên cuồng, cả đời chỉ biết bế quan.
Lúc này, Cửu Bạt từ Côn Luân bay lên không biết tu vi đã đạt tới mức nào.
- Tới hay lắm!
Nguyên Anh của Thiên Hư sơn chủ cười lạnh rồi dưới chân xuất hiện một dải lửa bạc như tạo thành một cái pháp ấn. Nó chỉ hơi lóe lên một cái rồi xuất hiện chính xác phía trước mũi tên đỏ.
Nhưng đúng lúc này một bàn tay to màu xanh như ngưng tụ từ vô số điểm sáng cũng xuất hiện sau Thiên Hư sơn chủ.
Cái bàn tay xanh đó ẩn chứa uy năng so với pháp thuật của Kỳ Liên Liên Thành mạnh hơn rất nhiều. Nó chộp xuống khiến cho không gian xung quanh người Thiên Hư sơn chủ như nổ tung và bản thân y cũng kinh hãi dường như không thể né tránh.
Oành!
Một vầng sáng màu vàng chợt xuất hiện va chạm với bàn tay màu xanh. Quầng sáng đó văng xa tới hơn mười trượng bên trong xuất hiện vô số những dải hoa văn như sợi dây còn bàn tay to kia cũng tan nát.
- Lý đạo trưởng! Ngươi cũng là tiền bối cao nhân, là nguyên lão của Côn Luân vậy mà không để ý tới thân phận ra tay đánh lén?
- Lý đạo trưởng! Bọn họ một chọi một, ngươi không phải nhúng tay vào.
Vầng sáng màu vàng kia đúng là Tự Tại Ngọc bia mà trên tấm bia, Trần Thanh Đế đang khoanh tay lạnh lùng nhìn lên trên.
Trên tầng mây chẳng biết có một lão đạo xuất hiện ở đó từ khi nào.
Lão đạo này mặc một bộ trường bào màu vàng đất, hai tay thu vào trong ống tay áo, trên đầu đội một cái mũ đạo. Từ pháp lực dao động cho thấy cũng là nhân vật Độ Kiếp hậu kỳ. Theo lời của Trần Thanh Đế thì người này cũng là nhân vật cấp Nguyên lão của Côn Luân giống như Nam Cung Đạo Tạng. Nhân vật như vậy tương đương với hậu thuẫn hùng mạnh của một môn phái nhưng do liên quan tới tuổi thọ mà bình thường chỉ giữ thời gian tu luyện, tăng thêm tuổi thọ, không tới lúc sinh tử của môn phái cũng không xuất hiện. Mà thực lực thực sự của một môn phái thường ở lúc sinh tử mới xuất hiện.
Đối với bên ngoài nổi tiếng của Côn Luân dường như chỉ có thập đại kim tiên nhưng khi Nam cung đạo tạng, Từ Thạch Hac và Lý lão đạo này xuất hiện, thực lực mà Côn Luân che giấu đúng là khủng bố.
- Trần Thanh Đế! Côn Luân ta đối với ngươi không tệ vậy mà ngươi lại đi giúp chúng ra tay với chúng ta.
- Trần Thanh Đế! Ngươi mới tới hậu kỳ Độ Kiếp, tu vi này rất nhiều huyền ảo, ngươi còn chưa hiểu hết. Chỉ với ngươi cũng muốn đánh với ta?
Mặc dù Lý lão đạo có vóc dáng gầy nhỏ nhưng âm thanh lại chói tai như có hai miếng thép cọ vào nhau.
- Còn có ta.
Hắc Thạch thần quân mặc tấm đạo bào in hình vô số thanh tiểu kiếm, sắc mặt đờ đẫn đáp xuống Tự Tại ngọc bia của Trần Thanh Đế.
Một tia sáng lóe lên trong mắt lão đạo Côn Luân nhưng không nói gì chỉ thò hai tay ra cầm một cái chùy bạc nhỏ.
Cái chùy đó dài tầm một thước nhưng bản thân nó lại có một thứ áp lực khiến cho người ta khó thở. Trên bề mặt của cái chùy nhỏ có những ký hiệu giống như vết máu.
- Lục tiên chùy.
Sắc mặt của Hắc Thạch thần quân cũng trở nên nghiêm trang, lẩm bẩm trong miệng. Trước mặt y lập tức hiện ra một cây đoản côn rỗng ruột chạm khắc hoa văn cổ xưa.
Oành!
Gần như suy nghĩ chỉ vừa mới xuất hiện hai cái pháp bảo đã va chạm với nhau trên không trung. Trong tiếng nổ vang của nó, một vòng sóng màu bạc và màu đen tản ra khiến cho bảy tám tên đệ tử Côn Luân và người tu đạo của Thiên Lan hư không không chịu nổ ánh sáng lan truyền khiến cho pháp bảo phòng ngự của bản thân vỡ vụn và thân thể dập nát.
Tu vi của lão đạo họ Lý so với Hắc thạch thần quan kém hơn một cấp nhưng uy lực cái pháp bảo của lão lại hơn cả pháp bảo của Hắc Thạch thần quân. Hai người vừa mới va chạm, cây chùy nhỏ của lão đạo họ Lý chỉ dừng lại trên không trung nhưng cây đoản côn rỗng ruột của Hắc thạch thần quân lại bị đánh bay.
Nhưng Hắc Thạch thần quân vẫn bình thản, chỉ vung tay lên, cây đoản côn lập tức dừng lại trên không trung rồi hóa thành một tia sáng đen bay về phía lão đạo họ Lý.
Lão đạo họ Lý cau mày lại.
Cây Lục tiên chùy của lão là một cái huyền bảo nổi danh từ thời thượng cổ. Huyền Thiên tông sử dụng cái pháp bảo này đã diệt Tiên tông. Trong số các pháp bảo mà Huyền Thiên tông sản xuất thì Lục tiên chùy thuộc về hàng thượng phẩm.
Cổ bảo thời cổ đều phải đưa chân nguyên vào để sử dụng. Nhưng pháp bảo của Huyền Thiên tông có tên là Huyền bảo đó là vì ngoại trừ uy lực ra còn có công dụng độc đáo. Mà cây Lục tiên chùy của lão đạo họ Lý khác với cổ bảo tầm thường ở chỗ khi sử dụng cơ bản nó dựa vào uy năng của mình, chỉ cần để suy nghĩ điều khiển không cần liên tục đưa chân nguyên.
Trăm năm trước tu vi của Hắc Thạch thần quân đã vượt qua một lần thiên kiếp, pháp bảo trên người nếu không hơn cấp Kim tiên thì đã bị lão bỏ qua, không lấy ra sử dụng. Nhưng cây đoản côn màu đen của ly rõ ràng là giống như phần lớn cổ bảo của Thiên Lan hư không, đều là hàng số một, phải liên tục đưa chân nguyên vào mới sử dụng được.
Cứ như vậy đưa chân nguyên vào thì khi sử dụng pháp thuật khác sẽ chậm đi một chút. Chỉ với Hắc Thạch thần quân, cho dù tu vi của Lý lão đạo kém hơn mình nhiều nhưng dựa vào cái huyền bảo số một số hai kia, lão cũng có thể thắng được.
Nhưng hiện tại còn có một tên Trần Thanh Đế đang che chở cho Hắc Thạch thần quân. Có cái pháp bảo như Tự Tại ngọc bia, Hắc Thạch thần quân không cần quan tâm tới phòng ngự. Còn Trần Thanh Đế cũng có thể không cần phải tấn công. Lúc này, khi Hắc Thạch thần quân khống chế cây đoản côn màu đen ngăn cản Lục tiên chùy, Trần Thanh Đế cũng lập tức hóa ra Chân Thủy đạo quân.
Chân Thủy đạo quân vừa mới xuất hiện lập tức tạo ra những cột nước khổng lồ tấn công Lý lão đạo và Cửu Bạt.
Cứ như vậy Lý lão đạo và Cửu Bạt cũng không chiếm được thế thượng phong.
- Vấn Thiên?
Nhưng đúng lúc này một tiếng cười vang vọng đất trời cùng một vầng kiếm quang màu trắng giống như con thần long từ trên bầu trời lao xuống tham gia vào trận chiến.
- Kiếm nguyên của sư đệ Vấn Thiên có uy lực như vậy chứng tỏ thua Nguyên Thiên Y, tu vi của y lại có sự đột phá.
Ánh mắt của Lý lão đạo và Cửu Bạt đều mừng rỡ.
Một người tu đạo mặc bộ đồ nhà nho màu xanh trắng xuất hiện. Kiếm quang quanh người y thu hút sự chú ý của mọi người và bao phủ một phạm vi tới mười dặm.
Gương mặt của người đó hết sức bình thường, dáng người cũng không cao nhưng trên người y lại tản ra một thứ kiếm khí xé toạc đất trời.
Trong phạm vi mười trượng quanh người y có vô số những dải sáng di chuyển. Những dải sáng trong suốt đo đều là những thanh tiểu kiếm.
Vấn Thiên!
Một trong thập đại kim tiên của Côn Luân, người duy nhất chuyên tu luyện kiếm quyết.
Trong trận chiến với Nguyên Thiên Y, kiếm tâm của Vấn Thiên bị phá, tu vi giảm đi. Nhưng lúc này, tu vi của y lại mạnh hơn ngày đó không biết bao nhiêu lần