Dịch giả: Xanh trời xanh nướcNếu lúc này có người theo nhìn vào đôi mắt của hắn rồi thần thức có thể thâm nhập vào thức hải của hắn, sẽ phát hiện sâu trong hắn có những điểm cực kì huyền diệu, khác thường. Vô số linh quang vừa hiện lên lập tức bị rất nhiều tia sáng khác đè nén lại. Trong những tia sáng này tựa như có vô số bánh xe màu vàng đang xoay tròn.
- Không phải chỉ cần 5 viên yêu đan hoàng giai là có thể dùng truyền tống pháp trận này sao? Ta đây có một viên yêu đan huyền giai, đủ hơn cả mười viên yêu đan hoàng giai, tại sao vẫn nói là không đủ?
Lúc hắn đang cúi đầu suy nghĩ, chợt nghe thấy âm thanh Lâm Tiểu Uyển tranh chấp với người ta.
Hắn ngẩng đầu lên thì thấy nàng đang cầm trong tay một viên yêu đan trắng như băng, tức giận đến đỏ bừng mặt mũi.
Một lão đạo gầy gò đầu đội kim quan, mặc đạo bào màu vàng, hai tay giấu trong ống tay áo thùng thình, cười lạnh nói:
- Đây là quy củ được đặt ra từ trước, hiện tại yêu thú hoành hành khắp nơi, rất nhiều yêu thú đã xâm nhập vào núi Luyện Tinh. Bọn ta phải bảo vệ truyền tống pháp trận này thật cẩn thận. Đừng nói là một viên yêu đan Huyền giai, cho dù có là ba viên cũng không đủ.
- Ba viên yêu đan Huyền giai, ngươi…
Lâm Tiểu Uyển cố nén cơn tức giận, không cãi nhau với lão ta nữa.
- Rốt cuộc lão muốn thế nào mới cho bọn ta dùng truyền tống pháp trận?
- Hai viên yêu đan Huyền giai, cộng thêm một cái pháp bảo.
Lão đạo nhìn thoáng qua chiếc vòng ngọc màu lam trên cổ tay Lâm Tiểu Uyển, trong mắt ẩn hiện vẻ tham lam:
- Cái vòng băng ngọc này của ngươi không tệ, nếu có cái pháp bảo này cộng thêm hai viên yêu đan Huyền giai nữa, ta sẽ khởi động truyền tống pháp trận này cho các ngươi.
- Ngươi cố tình tăng giá, thừa cơ vơ vét! Nếu là trước kia, chắc chắn ngươi không dám làm thế đúng không?
Gã thanh niên phía sau Lâm Tiểu Uyển đột nhiên lên tiếng.
- Thừa cơ vơ vét tài sản?
Lão đạo gầy gò lạnh lùng nhìn hắn một cái, hừ nhẹ:
- Ngươi nói thế thì đúng là thế đấy, nếu không đồng ý thì đi chỗ khác chơi.
- Nếu ta không đồng ý nhưng vẫn muốn dùng truyền tống pháp trận này thì sao?
Người thanh niên liếc nhìn lão đạo, hỏi lại.
- Chẳng lẽ muốn động thủ?
Lão đạo cười lạnh một tiếng:
- Ngươi đừng quên đây là núi Luyện Tinh, ta tùy tiện nói một câu sẽ có cả trăm người tới đây. Hơn nữa với cái trận pháp này chỉ có ta và vài người nữa mới có thể khởi động, cho dù tu vi của ngươi mạnh mẽ, giết sạch được bọn ta thì cũng đừng hòng dùng được nó.
Lâm Tiểu Uyển tức giận đến đỏ bừng mặt mũi, nhưng vẫn nhẹ nhàng lôi kéo góc áo người thanh niên.
Giờ khắc này, trong lòng nàng cảm thấy, cho dù có hơn trăm người tới đây cũng không phải đối thủ của hắn, nhưng nàng lại sợ hắn sẽ ra tay giết chết hơn trăm người đó, đến lúc đó sẽ phí nhiều công sức mới có thể đến được biển Phong Bạo.
- Phốc!
Nhưng nàng đâu ngờ tới, gã thanh niên không nói một lời nào đã tung ra một tia chớp vàng bắn thẳng tới lão đạo kia. Lão đạo không kịp kêu lên tiếng nào đã bắn tung ra ngoài, hôn mê bất tỉnh.
Hắn lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn vào pháp trận.
Cho tới bây giờ hắn hoàn toàn không biết gì về cái pháp trận này, thế nhưng trực giác của hắn cho biết, nếu trước đây gặp phải tình huống này, hắn nhất định sẽ không để cho kẻ khác ngã giá với mình, vì thế hắn liền đánh lão đạo đó ngất đi.
Nhìn pháp trận trước mắt, một cảm giác kỳ quái lại hiện lên trong đầu hắn. Một luồng chân nguyên từ tay hắn lập tức rời đi, bắn thẳng vào những cái hình bên trong pháp trận.
Một tiếng động vang lên, toàn bộ pháp trận rung một cái thật mạnh rồi phát ra từng luồng sáng xanh thẳm lóa mắt.
Lâm Tiểu Uyển ngơ ngác nhìn cảnh tượng diễn ra trước mắt.
Pháp trận Truyền tống này đã được khởi động!
Lâm Tiểu Uyển biết lão đạo kia không nói ngoa, mỗi truyền tống pháp trận của một đỉnh núi đều có những người trông coi riêng, chỉ họ mới biết cách khởi động pháp trận. Bởi nó chính là một nguồn thu nhập quan trọng của mỗi một sơn chủ.
Trừ khi là những người đã đến cảnh giới siêu phàm của Thiên Lan hư không, hiểu được vô số pháp quyết, pháp trận chứ không thì kẻ tu đạo bình thường không bao giờ khởi động được một pháp trận truyền tống như vậy.
- Chẳng lẽ ta có quan hệ với chủ nhân của núi Luyện Tinh? Nếu không tại sao ta có thể khởi động pháp trận này?
Cùng lúc đó, gã thanh niên cũng cau mày.
- Biển Phong Bạo, đây chính là biển Phong Bạo!
-
Người thanh niên cùng Lâm Tiểu Uyển đứng trên đỉnh núi, nhìn những con sóng cuồn cuộn giữa đại dương mênh mông.
Khắp trên mặt biển, những cơn gió ào ào tạo thành những trận lốc xoáy.
Từng lớp mây bụi lóe lên dày đặc giữa những cơn gió, biến ảo ra vô số hình dạng.
Các dãy núi lớn của Thiên Lan hư không vốn là những mảnh vụn của các ngôi sao sau khi vỡ nát, trôi nổi giữa không trung. Nơi người thanh niên kia và Lâm Tiểu Uyển đang đứng thuộc một dãy núi sát biển Phong Bạo nhưng phần lớn của nó đã chìm trong nước biển, chỉ còn phần đỉnh núi nhô lên.
Cả phần lớn dãy núi đều chìm trong nước biển, kể cả núi Thiên Bí mà người thanh niên kia muốn tới.
- Tiền bồi! Có phải người không nhớ vị trí chính xác của núi Thiên Bí không?
-
Thấy mắt hắn ngơ ngác, Lâm Tiểu Uyển nhịn không được lên tiếng hỏi.
- Đúng thế, ta cảm thấy là ta nhất định phải đến núi Thiên Bí, nhưng cụ thể nó nằm ở chỗ nào, ta đến đó làm gì thì ta hoàn toàn không nhớ ra.
Hắn gật đầu cười khổ.
- Vậy phải làm sao đây?
Lâm Tiểu Uyển buồn bã nhìn hắn:
- Tiền bối, nghe nói biển Phong Bạo này rộng tới mấy chục vạn dặm đó.
- Không sao, ta sẽ tìm từ từ.
Hắn nhìn Lâm Tiểu Uyển, nói:
- Tiểu Uyển, cô không cần phải gọi ta là tiền bối, nghe không quen tai chút nào.
- Thế tôi phải gọi thế nào ?
- Cũng phải, ngay cả tên mình ta cũng không nhớ.
Hắn cười khổ, nói :
- Những cũng không quan trọng nữa rồi, Tiểu Uyển, cô đã đưa ta đến được biển Phong Bạo rồi. Không biết khi tiến vào sẽ xảy ra chuyện gì, cô không cần đi cùng ta nữa. Cảm ơn đã dẫn đường cho ta, cô cần ta giúp gì không ?
- Phải chia tay rồi sao?
-
Một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng Lâm Tiểu Uyển. Không biết vì sao, từ đầu đến bây giờ, trong lòng nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này. “Cần nhờ hắn cái gì đây?” Lâm Tiểu Uyển cúi đầu suy tư một lúc rồi lấy hết can đảm, nhìn vào hắn:
- Huynh có thể đồng ý với tôi một chuyện không?
- Hử, là chuyện gì?
Người thanh niền nhìn lại nàng, chậm rãi gật đầu:
- Chỉ cần ta làm được, ta nhất định sẽ đồng ý.
- Huynh có thể nhận ta làm đồ đệ không?
Lâm Tiểu Uyển nói.
- Nhận cô làm đồ đệ?
Hắn ngẩn ngơ, đột nhiên hắn cảm thấy, cảnh tượng này hình như đã diễn ra ở đâu đó rồi.
Hắn nhìn ánh mắt tràn ngập sự mong đợi của nàng, hỏi lại:
- Tiểu Uyển, cô thật sự muốn làm độ đệ của ta sao? Bây giờ, ta còn không biết ta đang sở hữu những gì, ta là hạng người gì, các thuật pháp ta đều dùng như bản năng. Nói thế nào nhỉ chúng giống như hơi thở là bản năng của mỗi người vậy, nhưng tất cả các công pháp ta đều không nghĩ được thấu triệt. Cô theo ta rồi, chỉ sợ ta không dạy được gì đâu.
- Không sao.
Lâm Tiểu Uyển quật cường nhìn hắn:
- Đợi đến lúc huynh nhớ lại tất cả rồi dạy ta cũng không sao. Hơn nữa, cho dù không nhớ ra thì chỉ cần sự giúp đỡ từ những yêu đan mà huynh cho ta đã đủ giúp ta tiến bộ hơn nhiều rồi.
Nói tới đây, nàng lại nhỏ giọng nói thêm:
- Hơn nữa… Ta sợ huynh sau khi tìm được núi Thiên Bí sẽ lại muốn rời đi, lại không tìm được ai để hỏi… Vả lại, sau này ta không cần gọi huynh là tiền bối nữa mà sẽ gọi là sư tôn.
- Được, nếu đã như thế thì kể từ hôm nay, cô sẽ là đệ tử của ta.
Người thanh niên gật đầu.
- Sư tôn!
Lâm Tiểu Uyển cực kì mừng rỡ, lập tức quỳ xuống hành lễ ba lạy chin dập đầu.
- Không cần phiền phức thế đâu.
Nhưng hắn đã vung tay lên, một thứ lực lượng mềm mại nhẹ nhàng nâng nàng dậy.
- Đi thôi!
Một màn hào quang trắng tinh khiết hiện ra, bọc Lâm Tiểu Uyển và người thanh niên lại, rồi nàng chỉ thấy người nhẹ bẫng , sau đó lao vào dòng nước cuồn cuộn của biển Phong Bạo với một tốc độ khó tin.
- Phốc phốc phốc phốc!
Vô số trận gió cuốn tới như cuồng phong bão tố, đánh vào bức màn hào quang màu trắng, nhưng cho dù gió mạnh cỡ nào nó vẫn không hề dao động.
- Rốt cuộc sư tôn đã đến cảnh giới nào ?
Nhìn hắn đi lại thong dong giữa nơi mà cả giới tu đạo của Thiên Lan hư không sợ sệt như rắn rết, Lâm Tiểu Uyển chỉ thấy trong lòng cuộn sóng.
Dịch giả: hany
- Đám người này làm sao còn thoát ra được khỏi Côn Luân?
Vừa thấy đám người Nhã Dịch Thần quân, Lý lão đạo và Cửu Bạt đều biến sắc.
Quyền thế của con quái vật Côn Luân còn lớn hơn sự tưởng tượng của Huyền Vô Thượng nhiều. Huyền Vô Thượng sợ tin tức Vương Dĩnh sửa xong trận pháp truyền tống trong Phong Khư lan ra, Côn Luân sẽ tiêu diệt đám người Nhã Dịch thần quân nên mới vội vàng tấn công. Nhưng trên thực tế, ngoại trừ việc không biết người sửa cái trận pháp đó là Vương Dĩnh, Côn Luân đã biết người của Thiên Lan hư không tới Phong Khư, xâm nhập vào thế giới này.
Đến lúc này, Hoàng Vô Thần còn chưa xuất hiện. Với suy nghĩ của Lý lão đạo và Cửu Bạt thì Hoàng Vô Thần đã tiêu diệt đám người Nhã Dịch thần quân này mới đúng.
Nếu để cho đám người này tham gia vào trận chiến, bên phía Côn Luân sẽ không chịu nổi nữa.
- Nhã Dịch thần quân! Đã lâu không gặp.
Vừa thấy đám người Nhã Dịch thần quân lao ra khỏi Côn Luân, Nô Thú thần quân lập tức cười ha hả. Ánh sáng từ cây sáo màu đỏ của y lập tức trở nên rực rỡ rồi lao thẳng tới cái bình bạc đang tản ra hàng vạn tia sáng bên sườn trái.
Vừa thấy quầng sáng màu hồng đó lao tới, tên đệ tử Côn Luân đứng dưới cái bình bạc rùng mình, đưa tay bắt một pháp quyết.
Từ trong cái bình bạc lập tức có hơn mười tia sáng lao thẳng tới quầng sáng màu đỏ của nô Thú thần quân.
Cái bình bạc có kích thước bằng một người, bên dưới tổng cộng có bốn tên đệ tử Côn Luân thay nhau sử dụng.
Dưới sự điều khiển của bốn tên đệ tử Côn Luân, cái bình bạc đó không chỉ làm tan biến rất nhiều pháp thuật mà còn có thể hóa thành những tia sáng có lực sát thương cực mạnh. Cho nên mặc dù có rất nhiều người tu đạo của Thiên Lan hư không muốn loại bỏ cái pháp bảo này nhưng lại không tới được trong phạm vi sáu bảy mươi trượng quanh bốn tên đệ tử Côn Luân.
Hơn nữa, cạnh bốn tên đệ tử Côn Luân đó còn có ba tên đệ tử Côn Luân với pháp lực dao động rất mạnh. Một trong ba người đó sử dụng một tấm thuẫn màu vàng, một tên điều khiển một cái dải lụa màu hồng nhìn như những pháp bảo phòng ngự. Còn một tên đệ tử Côn Luân khác thì tay không.
Nhìn thấy mười tia sáng bạc kia sắp chạm vào quầng sáng màu đỏ nhưng mọi người thật sự bất ngờ khi thấy quầng sáng đó chợt lóe lên rồi biến mất.
Một tiếng động vang lên.
Phía sau cái bình bạc chợt xuất hiện một đám hoa lửa.
Chỉ thấy quầng sáng màu đỏ đó xuất hiện sau bốn tên đệ tử Côn Luân điều khiển cái bình bạc. Tên đệ tử Côn Luân tay không lấy một thanh đao có phần mũi màu đỏ, sống đao màu trắng rồi chém thẳng về phía quầng sáng.
Nhưng quầng sáng đỏ đó cũng chỉ vang lên một tiếng động và tiếp tục xuyên thẳng qua thân thể của một trong số bốn tên đệ tử Côn Luân.
Xoẹt!
Tên đệ tử Côn Luân không thể tin được nhìn cái lổ thủng trên ngực mà chết.
- Thứ gì đây?
Đám đệ tử Côn Luân, cho dù là tên phản ứng nhanh nhất ra tay trước cũng đều hết sức kinh hãi.
Quầng sáng màu đỏ đó không ngờ là một con yêu thú còn sống.
Con yêu thú đó chỉ to bằng nắm tay, hình dạng giống như một con khỉ nhỏ nhưng móng vuốt của nó đều sắc bén thậm chí còn lóe lên ánh sáng. Đôi mắt của nó tròn xoe gần như chiếm hơn nửa khuôn mặt, hai lỗ tai cũng rất to chẳng khác nào đôi cánh.
Con yêu thú đó có một lớp lông màu đỏ mềm, trên lưng có thêm một cái hình mặt quỷ màu lam rất dữ tợn.
Xoẹt!
Tên đệ tử Côn Luân lấy ra mũi đao màu đỏ cũng có tốc độ cực nhanh, lúc này đã chém trúng vào thân con yêu thú. Căn cứ vào pháp lực dao động của cái pháp bảo thì nó ít nhất phải tới cấp Kim tiên nhưng khi chém trúng người con yêu thú lại chẳng khác nào chém vào một tấm sắc chỉ bắn lên đám lửa mà không làm cho nó bị thương.
Một quầng sáng màu đỏ lại lóe lên rồi con yêu thú đó biến mất.
- Ở đâu chui ra một con yêu thú có thiên phú xé rách hư không thể này?
Tên đệ tử Côn Luân sử dụng loan đao vừa mới có suy nghĩ như vậy thì một tiếng động vang lên. Con yêu thú to bằng nắm tay mà Nô Thú thần quân thả ra đã chui từ phía sau lưng ra trước ngực y.
Cùng lúc đó, một vài cái bóng máu đột nhiên xuất hiện cách đó hơn mười trượng. Mấy tên đệ tử Côn Luân ở dưới cái bình bạc còn chưa kịp phản ứng thì mấy cái bóng kia đã nhào lên người của họ.
Con yêu thú mà Nô Thú thần quân thả ra thấy vậy thì ngẩn người, ánh mắt trở nên hơi giận dữ. Bởi vì mấy cái bóng máu vừa mới xuất hiện, máu tươi trên ngươi hai kẻ bị nó giết cũng bị chúng hút. Tuy nhiên khi cảm thấy trên người mấy cái bóng đó tản ra hơi thở và pháp lực dao động, ánh mắt của con yêu thú kia cũng chợt sợ hãi.
Ha ha!
Một tiếng cười quái dị chợt vang lên rồi mấy cái bóng đỏ hợp lại thành một người nhìn chỉ chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi có gương mặt thanh tú. Đó chính là U Minh huyết ma.
Y vung tay lên hút lấy cái bình bạc rơi từ không trung xuống. U Minh huyết ma đứng yên trong không trung nhưng thi thoảng lại có dải sáng từ bốn phía vọt tới chui vào trong người. Mỗi lần dải sáng đỏ như máu chạm vào người, pháp lực dao động của U Minh huyết ma càng trở nên mạnh hơn. Trên đỉnh đầu của y cũng bắt đầu xuất hiện một cái ao máu. - U Minh huyết trì.
Mỗi dải sáng bay tới chạm vào người y chính là những con Huyết Thần tử.
Lúc này, U Minh huyết ma không chống lại những người tu đạo lợi hại mà thả ra vô số Huyết Thần tử, mỗi một người tu đạo bị đánh chết, Huyết Thần tử lập tức bay tới hấp thu khí huyết.
Hiện tại hơn một vạn người tu đạo tu vi Kim đan kỳ giao chiến khiến cho chiến trường rộng hơn mười dặm liên tục có người chết. U Minh huyết ma làm như vậy có thể thấy thực lực tăng lên kinh khủng.
- Lạc Tiên sư muôi.
- Liệt Hỏa sư thúc.
Đúng lúc này, một tia sáng chợt lóe lên trong mắt Cửu Bạt khi thấy hai quầng sáng màu vàng kim và đỏ thẫm lao lên không trung.
Hai con ngũ trảo kim long dài hơn mười trượng xoay quanh một người con gái mặt cung trang màu tím.
Gương mặt của người con gái đó cũng giống như Nạp Lan Nhược Tuyết đeo một tấm lụa mỏng. Nhưng tất cả mọi người vẫn cảm thấy được một sắc đẹp khuynh nước khuynh thành.
Lạc Tiên đứng trong số Thập đại kim tiên của Côn Luân. Từ sau trận chiến với Nguyên Thiên Y, Lạc Tiên tiên tử vẫn bế quan bây giờ mới xuất hiện trước mặt mọi người.
Mà trong quầng sáng màu đỏ lao ra cùng với nàng có một lão đạo mặc áo hồng gương mặt đầy nếp nhăn cùng với đôi mắt như trợn tròn xoe khiến cho gương mặt của lão trở nên dữ tợn.
Còn cách chiến trường chừng ba mươi dặm, Lạc Thiên hơi giơ tay lên, hai con Ngũ trảo kim long lập tức gầm một tiếng rồi lao thẳng về hướng Đại Ngũ hành tuyệt diệt kiếm trận.
Bóng dáng của lão đạo áo hồng cũng chợt lóe lên rồi chợt xuất hiện trên đỉnh đầu của một con kim long như được gắn chặt lên nó.
Hai con Kim long vừa mới xuất hiện trong chiến trước lập tức có mấy chục tia sáng từ bốn phương tám hướng bắn về phía lão đạo áo hồng. Tuy nhiên miệng của lão lại đang lẩm bẩm ngâm niệm chú như đang tự nói với mình.
Công pháp mà lão đạo tu luyện không ngờ là một thứ công pháp nguyền rủa. Thứ công pháp này khi đã thi triển hoàn toàn khác với những công pháp không, không cần tới chân nguyên mà dựa vào việc niệm chú độc đáo khiến cho nguyên khí trời đất dao động để tạo ra pháp thuật.
Theo những từ ngữ tối nghĩa phát ra từ miệng lão, trước mặt chợt xuất hiện vô số những đóa sen đỏ to bằng cái bát.
Những đóa sen đỏ vừa mới xuất hiện khiến cho không khí trước mặt bị hơi nóng kinh người làm cho trở nên nhiễu động. Vừa mới chạm phải những đóa sen đỏ, các pháp thuật bắn về phía y chỉ còn là một làn nguyên khì, còn pháp bảo thì bản thể của chúng lập tức bị nung chảy thành chất lỏng kim loại.
Rầm!
Những đóa sen hồng cùng với hai con kim long lập tức lao thẳng tới quầng sáng bao phủ Đại ngũ hành tuyệt diệt kiếm trận.
Cái màn ánh sáng màu vàng kim đó lập tức tan biết. Rồi một làn phi kiếm như cơn lũ trào ra khiến cho mười người tu đạo của Thiên Lan hư không bị cắt nát.
Cùng lúc đó, Thiên Khung thần quân đang liên tục bắt pháp quyết để giữ quầng sáng đó cũng loạng choạng, rồi lao đi như tạm tránh lão đạo áo hồng.
Ngay lập tức Lạc Thiên tiên tử liền lao thẳng vào trong chiến trường.
Một làn hơi lạnh kinh người từ thân nàng tản ra khiến cho cả một khu vực biển rộng trăm dặm và cả chiến trường bị khí lạnh bao phủ.
Trong khu vực trăm dặm đó, mặt biển lập tức đóng băng mà trong chiến trường cũng lập tức xuất hiện đầy những cột băng màu trắng. Một vài người tu đạo bị thương hay có pháp bảo uy lực yếu lập tức trở nên chậm chạp như bị đóng băng.