Dịch giả: Xanh trời xanh nướcNhững bộ xương này trải thành một con đường lên tới đỉnh núi.
Tựa như đám yêu thú này đều rơi xuống rồi cố gắng bò tới tận đây, sau đó mới chịu bỏ mạng trên đường.
Trừ bộ quần áo bằng vải và tinh thạch luyện chế trên người, Lâm Tiểu Uyển phát hiện tất cả tinh kim, thậm chí rất nhiều tài liệu quá nàng kiếm được như các loại giáp xác của dị thú, vảy… đều bị phong hóa, tan thành bụi phấn. Cả những phần chắp vá bằng da thú trên người gã thanh niên kia cũng đã bị phong hóa hết, hắn lại trở về với sự lạm lũ rách mướp như trước.
Chẳng trách trên người đám dị thú này đều không còn chút giáp xác hay vảy nào, chỉ còn lại tầng tầng lớp lớp xương trắng.
- Sư tôn, đám trùng kia tới rồi!
Xuyên qua rừng xương kia, lúc chỉ còn cách sơn cốc kì dị kia chừng mười dặm, Lâm Tiểu Uyển đột nhiên phát hiện ra một điều, đám bọ cánh cứng kia đã tụ tập tới hơn ngàn con, đang rào rào kéo đến từ sau lưng hai người.
- Phốc! Phốc! Phốc!...
Người thanh niên gật đầu. Nhưng hắn hết sức bình tĩnh. Hai tay hắn múa lên như điện, trong chớp mắt vô số quầng sáng lóe lên vùn vụt, thần niệm nhanh đến kinh người. chúng như đoán được quỹ tích bay của đám bọ, con nào áp sát đều bị đâm trúng.
Tuy đám bọ này được bọc trong nguyên khí tinh cầu, lớp giáp xác cực kì cứng cáp và dẻo dai, nhưng sức mạnh từ tay người thanh niên kia phát ra cực kì khủng khiếp, có non nửa những con bọ bị hắn đánh trúng đã văng ra ngoài rồi dập nát, hơn nửa số còn lại tuy chưa chết nhưng lớp giáp xác trên người cũng đã tả tơi, không dám tiến sát vào nữa.
Ban đầu người thanh niên còn có chút rối loạn, thế nhưng càng về sau hai tay hắn càng lúc càng nhanh. Thần quang trong mắt hắn như muôn ngàn vì sao sáng, hai tay liên tục phát ra ánh sáng vàng, thậm chí quanh người hắn và Lâm Tiểu Uyển đã được bọc bởi một luồng hào quang màu vàng.
- Công pháp này của sư tồn là gì, thân thể ngài chắc còn cứng hơn cả pháp bảo hộ thể.
- Thần niệm của ngài đã nhanh đến mức này sao!
Lâm Tiểu Uyển vừa sợ vừa phục, đi theo sau hắn tiến vào sơn cốc. Nàng biết, với tốc độ này thì thuật pháp của hắn sẽ phóng ra rất nhanh, chỉ sợ người tu đạo bình thường đối đầu với hắn, mới phát ra được một đạo thuật pháp thì đã bị đến mấy đạo thuật pháp của hắn đè bẹp rồi.
- Đây là gì?
Lúc nàng và người thanh niên tiến vào sơn cốc, hơn ngàn con bọ lúc đầu nay chỉ còn chưa đến trăm con. Lâm Tiểu Uyển liếc nhìn vào trong, chỉ thấy chính giữa sơn cốc đứng sừng sững một cây cổ thụ màu tím.
Cái cây này tuy chỉ cao chừng hơn một trượng nhưng lại phát ra khí tức cực kì cổ xưa, khiến cho người ta thấy cả thương hải tang điền vùn vụt trôi qua trước mắt. Phía trên cái cây lấp lửng một lớp ánh sáng trong suốt, tỏa ra mùi hương thấm đẫm ruột gan.
Trên cây đã kết sáu quả, nhìn qua khá giống quả lê. Trên những nhánh cây rậm rạp, có vài chiếc lá màu tím trong suốt đã bị cắn rách, từ đó nhỏ ra những giọt nước tựa như mật ong. Phía dưới có hơn mười con bọ cánh cứng màu xanh lá đang hứng thứ nước đó rồi đưa đến miệng cho một con cọp to lớn đang nằm ôm cái cây.
Con cọp tím này tựa như tằm nhả tơ, phía dưới ấp vô số trứng côn trùng.
Trong sơn cốc có một kiến trúc do đám bọ kia xây lên, cao chừng nửa trượng, trông qua rất giống với một cái tổ ong, bên trong có những tia sáng lóe lên.
Vô số yêu đan!
Vô số yêu đan bị một lớp dầu sáp màu vàng bọc vào giữa, kết lại với nhau tạo thành cái tổ ong kia!
Thì ra yêu đan của vô số yêu thú chết ngoài kia đều bị đám bọ cánh cứng kì dị này đem về đây.
Trải qua mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn năm, số lượng yêu đan trong sơn cốc đã lên tới con số hàng chục vạn!
Nhiều yêu đan như vậy, hơn nữa đều là hàng chất lượng cao, cho dù là vào thời điểm cường thịnh nhất, giới tu đạo của Thiên Lan có bỏ ra trăm năm để tìm cũng không tìm đâu ra được chừng ấy.
Thứ nguyên khí tỏa ra tính xâm thực mạnh kia chính là nguyên khí tinh cầu, phát ra từ kiến trúc như tổ ong kia.
Đám giáp trùng này cất công thu nhặt yêu đan, kiến tạo nên cái tổ ong kia chính là nhằm mục đích ngăn cản người tu đạo và yêu thú tiến vào độc chiếm sơn cốc này.
Bất kể là người tu đạo hay yêu thú, có cứng đến đâu cũng không thể dùng đến thuật pháp ở đây, pháp bảo và lớp giáp xác sẽ bị phong hóa. Trong lúc sợ hãi, Lâm Tiểu Uyển bỗng có một suy nghĩ, hình như… ngoài sư tôn có một tấm thân mạnh đến khó tin thì chưa từng có một người nào của Thiên Lan hư không có thể tiến vào sơn cốc này.
Nhưng sư tôn là người tu đạo của Thiên Lan hư không thật sao?
Nếu không phải thì tại sao sư tôn có thể biết đến núi Thiên Bí, rồi nhất định phải đến được đây?
Người thanh niên tiến vào, đám bọ cánh cứng trong sơn cốc đều cực kì hoảng sợ. Nhưng hắn không hề để ý đến chúng, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào cái cây cổ thụ màu tím kia, trong mắt hiện lên thần sắc mê mang.
Trong lòng hắn xuất hiện cảm giác, đây chính là lý do hắn phải đến núi Thiên Bí bằng được, nhưng hắn đến đây rồi thì sẽ phải làm gì nữa.
Ít nhất có đến mấy chục vạn yêu đan của yêu thú cao cấp, đều là tài nguyên quý báu của giới tu đạo.
Loại yêu thú có thể vượt qua được biển Phong Bạo để đến được đây ít nhất cũng phải ngang với một người Nguyên Anh kỳ.
Mỗi viên nội đan của loại yêu thú cao cấp này đều tương đương với một viên thần dược đối với người tu đạo.
Đứng giữa đống nội đan chất chồng như núi, nhìn gốc cổ thụ màu tím kia hồi lâu, bỗng người thanh niên vươn tay lên, một dải sáng trắng sữa bay ra.
- Đây là pháp bảo gì?
Trước mặt Lâm Tiểu Uyển xuất hiện một gốc cây cành lá sum suê, phía trên nó rủ xuống vô số cành cây trắng như ngọc, tản phát ra ánh sáng lờ mờ huyền bí.
Những dòng khí trắng này đều là linh khí của trời đất được tích tụ.
Lâm Tiểu Uyển trợn to mắt.
Nàng cảm thấy vị sư tôn này của mình không những thần bí mà còn hết sức kinh khủng, cái cây tản mát ra vạn đạo thần quang này rõ ràng là một pháp bảo bậc nhất, từ nó không ngừng tỏa ra linh khí của trời đất, có thể sánh ngang với một linh mạch tuyệt phẩm.
Ngay cả chân tiên đã độ kiếp nếu gặp loại pháp bảo này nhất định cũng phải tranh đoạt cho bằng được.
Người thanh niên ngẩn ngơ giây lát rồi thần quang trong mắt lại lóe lên, ngay lúc đó, cái đỉnh phát ra khí tức viễn cổ và ngọn lửa màu lam kia lại xuất hiện trước người hắn.
Lâm Tiểu Uyển biết lúc này hắn đang cực kì tập trung suy nghĩ cho nên chỉ yên lặng đứng bên cạnh.
Bốn hạt châu đỏ ngầu bay ra từ tay hắn khiến cho Lâm Tiểu Uyển thêm một lần kinh ngạc.
Bởi nàng nhận ra bốn hạt châu này chính là khí huyết và chân nguyên của bốn gã bị hắn giết ở núi Luyện Tinh đã bị áp chế mà thành.
Bốn hạt châu này vừa xuất hiện, hồng quang lóe lên, nàng nhìn kĩ lại thì thấy lại có thêm một đóa hoa Mạn Đà La đỏ ngầu vừa hiện ra.
Bên trong đóa hoa trong suốt tựa như có chảy một dòng máu nóng.
Dòng máu này nằm yên bên trong đóa hoa, nhưng điều khiến Lâm Tiểu Uyển kinh hoảng là khi nhìn vào dòng máu này, nàng tựa như đang nhìn thấy cả một biển máu vô tận, vô số hồn ma gào khóc.
Người thanh niên nhìn chằm chằm vào bốn hạt châu và đóa Mạn Đà La đỏ ngầu kia, hình như hắn nghĩ hai vật này có quan hệ gì đó với nhau.
Rồi hắn chợt nhắm chặt mắt, ngồi xuống.
Tuy hắn bất động nhưng đám bọ cánh cứng trong sơn cốc tựa như cảm thấy một cỗ khí tức khủng bố phát ra, không dám tới gần nữa.
Lâm Tiểu Uyển canh giữ cho người thanh niên hồi lâu, chỉ thấy phía ngoài sơn cốc thỉnh thoảng lại có vài con yêu thú rơi xuống, phát ra tiếng gầm rú sởn gai ốc. Bây giờ nàng còn chưa đạt đến Kim Đan kỳ, vẫn cần phải ăn uống như người thường, lúc vào núi Thiên Bí lại không mang theo đồ ăn vì thế lúc này bụng đã kêu ung ục.
Có điều nàng vẫn không rời khỏi hắn nửa bước, kiên nhẫn chờ đợi.
Một ngày trôi qua, người thanh niên mới mở bừng mắt, đứng lên.
Hắn vung tay lên, một giọt nước đọng trên phiến lá của cây cổ thụ màu tím kia vọt đến, hắn đón lấy rồi cho vào miệng.
- Tiểu Uyển, cô uống một giọt đi.
Hiểu được dược lực của giọt nước kia, hắn lại hút lấy một giọt đưa đến cho Lâm Tiểu Uyển.
“Chẳng lẽ, cây cổ thụ này chính là nguyên nhân thực sự khiến đám yêu thú kia liều mạng tiến vào sơn cốc này?”
Lâm Tiểu Uyển uống giọt nước kia vào, chỉ thấy một làn hơi nóng tràn ngập khắp cơ thể, rót khắp các kinh lạc của mình, không chỉ cảm giác đói bụng lẫn mệt mỏi lập tức tan biến mà chân nguyên lực lượng cũng tinh tiến không ít.
Dịch giả: hany
Lúc này, bên người Thái Thúc cũng lơ lửng rất nhiều hạt châu năm màu, bên trong dường như còn có những tia chớp lóe lên, tựa như một thế giới tia chớp kì diệu. Sau khi đi vào trong tầng Cửu thiên kim phong, Lạc Bắc liền dẫn Lôi cương xuống cho Thái Thúc. Những hạt châu đó là do Lạc Bắc sử dụng lực lượng bản thân nén thành.
Hiện tại Thái Thúc cũng chỉ cần sử dụng Vạn Lôi đạo tàng trong Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu là có thể luyện hóa chúng như đan dược để nâng cao tu vi và uy lực pháp thuật của mình.
Lôi cương ẩn chứa bên trong một quả cầu chớp đó có lẽ đỡ cho Thái Thúc bớt cả mười ngày khổ tu. Mà cũng chỉ tới tu vi của Lạc Bắc mới có thể dẫn xuống một số lượng lôi cương nhiều và nén lại thành đan như vậy.
Theo như trong giới tu đạo thì một người đắc đạo, gà chó lên trời nhằm chỉ nếu bên cạnh có một người tu đạo với tu rất cao thì bản thân sẽ nhận được rất nhiều lợi ích.
Mà thật sự trong giới tu đạo nên bên cạn có một người tu đạo hết sức lợi hại chỉ bảo về mặt pháp thuật cho một chút hoặc là tiện tay đưa cho mình một cái pháp bảo để thay thế thì đối với người tu đạo cấp thấp đều vô cùng hữu dụng. Nhất là những đệ tử thân truyền có sư phụ lợi hại thì lại càng có được nhiều thứ tốt. Ngoại trừ tu vi và pháp thuật khi đột phá, có nhiều kinh nghiệm ra thì như hiện tại nếu không tu luyện Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu yếu cho dù có tu vi giống như Lạc Bắc thì cũng không thể nào dẫn động khí Lôi cương để giúp Thái Thúc nâng cao tu vi.
Hiện tại Mạc Thiên Hình cam tâm tình nguyện gọi Lạc Bắc là chủ nhân, bán mạng cho hắn cũng là vì y thấy được tốc độ phát triển của Lạc Bắc rất nhanh, cảm thấy Lạc Bắc sẽ có rất nhiều may mắn, có thành tựu kinh người. Chỉ cần đi theo Lạc Bắc, so với bản thân tự tu luyện còn có được thành tựu cao hơn.
Dù sao đối với một người có tu vi vượt qua ba lần thiên kiếp như Huyền Vô Thượng lại tinh thông mật pháp quán thể mà nói thì nâng cao tu vi của một người tu đạo thêm một cấp bậc cũng không có gì khó. Mà đối với phần lớn người tu đạo bình thường nếu muốn từ kim Đan kỳ tới Kim đan hậu kỳ đều rất lâu, vô cùng khó khăn, thậm chí cả đời cũng khó làm nên chuyện.
- Tấn công núi Chiêu Diêu đầu tiên cũng có thể?
Thấy Mạc Thiên Hình đột nhiên xuất hiện rồi nói vậy, Tô Hâm Duyệt nhìn giống hết như một vị thiên kim tiểu thư, mái tóc tết thành hai trái đào và không sử dụng thần cung Toái Hư liền lên tiếng hỏi:
- Nói vậy là có ý gì?
- Cách tu luyện của người tu đạo Thiên Lan hư không hoàn toàn khác với giới tu đạo các ngươi. Cách sử dụng linh dược để luyện thành đan dược như Du Đông Nhan cũng chỉ nhỏ như ngón tay út nhưng sử dụng Yêu đan thì chúng ta so với các tông môn luyện đan của các ngươi lợi hại hơn nhiều. Chẳng hạn như nếu các ngươi có một viên yêu đan tốt, trong tay Đông Nhan cùng lắm chỉ luyện được một viên đan dược đột phá tới Kim đan sơ kỳ nhưng nếu vào tay một Luyện đan sư lợi hại của Thiên Lan hư không chúng ta, nó lại có thể giúp một người tu đạo Kim đan sơ kỳ lên thẳng tới Kim đan hậu kỳ. Bởi vì linh khí ở Thiên Lan hư không chúng ta rất ít, tu luyện phải dựa vào săn bắt yêu thú nên đã vắt óc suy nghĩ lợi dụng yêu đan trong mấy ngàn năm qua. Vì vậy mà về mặt này chúng ta hoàn toàn khác. - Mạc Thiên Hình giải thích:
- Núi Chiêu Diêu các ngươi là nơi tu Yêu tập trung, bên trong không có mấy người chống lại được đám Cửu Cung thần quân. Tuy nhiên số lượng tu yêu có được nội đan chắc chắn là rất nhiều. Chỉ cần hạ được núi Chiêu Diêu, lấy được nhiều yêu đan, thậm chí là thân thể của tu yêu cùng với máu huyết, người tu đạo Thiên Lan hư không có thể luyện được rất nhiều pháp bảo lợi hại, nâng cao tu vi một đám người. Nếu thuận lợi chỉ sợ sẽ có một đám sơn chủ xuất hiện.
- Lạc Bắc! Xem ra trước kia ngươi đã thấy đúng. Với cách thức tu luyện và thói quen của người tu đạo Thiên Lan hư không thì trừ khi bị rơi vào thế yếu, nếu không bọn họ sẽ coi mình như thợ săn không chịu chung sống hòa bình với giới tu đạo chúng ta. - Nạp Lan Nhược Tuyết nhìn Lạc Bắc.
- A? Có người đấu phép.
Lạc Bắc gật đầu rồi đúng lúc này, sắc mặt hắn chợt thay đổi.
Vị trí ở trên bản đồ trong cái bình ngọc còn cách núi Chiêu Diêu và Nga Mi rất xa. Vì vậy mà lúc này, Lạc Bắc đang sử dụng Vân Mông thần thoi lao về phía núi Chiêu Diêu.
Lúc trước trên đường lên Cửu Thiên kim phong, Lạc Bắc vượt qua tầng Lôi cương cũng đã ngưng tụ rất nhiều Lôi cầu. Chỉ cần cái ao trong Vân Mông thần thoi giảm nước lỏng thì hắn ném một quả cầu sét vào đó, chẳng sợ Vân Mông thần thoi không tới được núi Chiêu Diêu.
Trong nháy mắt, Vân Mông thần thoi đã vượt qua mười dặm. Trong tầng mây, mặc dù người tu đạo rất lợi hại thì cũng chỉ cảm thấy một chút pháp lực dao động trong nháy mắt rồi biến mất, khó có thể đoán được đó là vật gì, các khó xác định vị trí của Vân Mông thần thoi. Nhưng đúng lúc này, Lạc Bắc lại tự mình cảm giác được cách một trăm dặm về phía nam dường như có người đấu phép. Hơn nữa căn cứ vào nguyên khí dao động thì nhân sô hai bên phải có mười mấy người.
- Đi xem.
Lạc Bắc nghĩ vậy, Vân Mông thần thoi lập tức thay đổi hướng.
Bởi vì không rõ thân phận của hai bên đấu phép nên khi tới cách chừng hai mươi dặm, Lạc Bắc liền để Vân Mông thần thoi dừng lại rồi thu hồi sau đó lấy ra Bạch Vân bảo trướng bao phủ bốn người khiến cho bọn họ như một đám mây trắng, không hề có khí tức tản ra.
Lặng lẽ tiếng xa thêm, từ trên mây cúi xuống, Lạc Bắc liền thấy không trung cách đó không xa biến thành một quầng lửa đỏ.
Vừa lúc có một người tu đạo giơ hai tay phóng ra một cái pháp thuật khiến cho vố số thiên thạch bốc cháy rơi xuống, bao phủ phạm vi mấy trăm trượng.
- Người tu đạo của Thiên Lan hư không?
Ánh mắt của Lạc Bắc hơi lạ. Mặc dù hắn không biết thân phận bên còn lại nhưng rõ ràng người đang sử dụng pháp thuật có uy lực không tầm thường kia mặc trang phục của người tu đạo Thiên Lan hư không.
Người tu đạo của Thiên Lan hư không có tổng cộng năm, sáu người. Mà đối đầu với bọn họ ít nhất hơn ba mươi người. Tuy nhiên ba mươi người đó lại không phải đối thủ của năm, sáu người kia, bị đánh cho chỉ biết cố gắng chống đỡ.
"A!"
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, rồi trong một hơi thở liền có một người tu đạo mặc trang phục màu đen bị thiên thạch bốc cháy giáng trúng mà biến thành tro bụi.
Xoẹt!
Nhìn thấy cảnh đó, Lạc Bắc không nghĩ nhiều chỉ tay. Bảy, tám đạo kiếm khí vô hình liên lao ra tấn công mấy người tu đạo của Thiên Lan hư không.
- A!
Mấy người tu đạo của Thiên Lan hư không cơ bản không phát hiện Lạc Bắc tới gần. Trong tiếng kêu gào thảm thiết, người tu đạo Thiên Lan hư không đang thi triển pháp thuật đột nhiên bị kiếm khí chém nát. Chỉ có một người tu đạo Thiên Lan hư không có tu vi không thấp kịp phát ra một quầng sáng màu hồng chặn đạo kiếm khí của Lạc Bắc.
Tuy nhiên nhìn vết kiếm trên cái thuẫn trước mặt mình, người tu đạo Thiên Lan hư không cảm thấy sợ hãi vội vàng quay người bỏ chạy.
Không để cho Lạc Bắc ra tay, Nạp Lan Nhược Tuyết hơi giơ tay lên. Một tia sáng màu xanh xuất hiện, Thanh Đế thần thương lập tức hiện ra trước mặt nàng rồi biết mất sau đó xuất hiện trước mặt người tu đạo Thiên Lan hư không.
Phụp!
Nhìn thấy Thanh Đế thần thương chuẩn bị chém trúng người tu đạo Thiên Lan hư không thì một cái thuẫn nhỏ hình tròn đột nhiên xuất hiện chặn lại.
- A?
Lạc Bắc cũng không ngờ người tu đạo mặc pháp y màu lam của Thiên Lan hư không còn có thể chống được một đòn của Nạp Lan Nhược Tuyết. Ánh mắt của hắn hơi khác lạ. Nhưng không thấy hắn có động tác nào chỉ thấy trên người có một tia sáng màu vàng lóe lên rồi người tu đạo Thiên Lan hư không đang bỏ chạy chợt hơi khựng lại sau đó như bị một ngọn núi vô hình đè xuống khiến cho toàn thân dập nát.
Lạc Bắc giơ tay hút một cái, máu huyết của người tu đạo Thiên Lan hư không cùng với mấy người bị chết trước đó lập tức ngưng kết lại tạo thành mấy hạt châu đỏ như máu rồi cùng với cái thuẫn nhỏ bay vào tay hắn.
Hiện tại Lạc Bắc cố tình để trong người một chút U minh ma huyết có thể hấp thu khí huyết của người tu đạo. Cho nên hiện tại sau khi đánh chết người tu đạo, Lạc Bắc cũng giống như người trong Ma môn thu máu huyết của họ. Mấy người tu đạo của Thiên Lan hư không đều có tu vi Kim đan hậu kỳ. Sau khi để cho khí huyết của họ biến thành U minh ma huyết rồi sau đó luyện hóa phần U minh ma huyết nó sẽ trở thành một thứ đan dược đối với Lạc Bắc.