Dịch giả: Xanh trời xanh nước- Tạo hóa tiên phủ!
Lâm Tiểu Uyển sợ hãi nhìn, bản thân nàng tiến vào trong một cái tiên phủ khổng lồ, mà trong tiên phủ có bay vô số trận pháp, đỉnh tiên phủ hiện ra bốn chữ kim quang chói lọi.
Toàn bộ tiên phủ tựa hồ tỏa ra một cỗ khí tức đảo ngược âm dương tạo hóa.
Xuy.
Gần như đồng thời một tia sáng màu trắng từ trong tay người trẻ tuổi bắn ra, trong chớp mắt hóa thành một cái cây cổ thụ tản mát ra linh khí, sừng sững đứng trong điện. Trong đại điện, lập tức tràn ngập linh khí vô cùng lồng đậm.
Phía ngoài hoang nguyên ở núi Thiên Phù, tất cả yêu thú sau khi dùng một giọt linh dịch đều không rời đi, mà như tuân thủ lời hứa nào đi, chờ đợi ở gần đó.
Nơi cực bắc, một màn hào quang màu đen bao phủ một ngôi miếu thờ được xây dựng trên một ngọn núi cao lạnh khủng khiếp.
Toàn bộ ngôi miếu thờ này đều là màu đen, nhìn qua chỉ có vài gian nhỏ nhỏ, nhưng đại điện vô cùng rộng lớn, bên trong vẽ vô số tượng phật tỏa ra màu sắc sặc sỡ, còn cả trăm tên Lạt Ma nhắm mắt, im lặng tụng kinh.
Trên màn hào quang màu đen nở rộ những đóa hoa Mạn Đà La màu đen, bên trong mỗi đóa Mạn Đà La đều hiện lên một ảo ảnh tượng Phật, tỏa ra khí tức đại từ đại bi đại trí tuệ.
Nguyên khí trời đất ở bên ngoài khi rơi vào màn hào quang lập tức thấm vào trong đóa Mạn Đà La màu đen, bị phong ấn.
Mà giờ khắc này, phía trên hư không của màn hào quang màu đen có một thân ảnh màu vàng đang đứng.
Người này tỏa ra uy áp vô thượng, giống như chưởng quản toàn bộ thiên địa, đó chính là Hoàng Vô Thần mặc trường bào màu vàng.
Theo tâm niệm hắn dao động, một cột sáng màu cổ đồng cùng một quầng sáng màu bạc liên tục đánh lên màn hào quang màu đen.
Cái quầng sáng màu cổ đồng chính là Hoàng Thiên thần tháp mang hơi thở hủy diệt, cái pháp bảo này có lẽ đã bị Hoàng Vô Thần luyện hóa, lớn nhỏ tùy tâm, không cần tiến vào tầng thứ chín cũng đã có thể điều khiển.
Mà quầng sáng màu bạc chính là một quả tinh cầu màu bạc bị Hoàng Vô Thần nén lại thật nhỏ.
Hoàng Thiên thần tháp và quả tinh cầu màu bạc liên tục oanh kích màn hào quang màu đen, phát ra tiếng nổ chấn động thiên địa.
Tuy rằng Hoàng Thiên thần tháp và quả tinh cầu màu bạc tấn công liên tục, nhưng uy năng đều bị đóa hoa Mạn Đà La trên màn hào quang màu đen phong ấn, chỉ có điều rất nhiều hoa Mạn Đà La dường như đã tới cực hạn, dưới sự oanh kích liên tục của Hoàng Vô Thần, xuất hiện một vết nứt dài.
- Ha ha... Đại Phạm Thiên Mạn Đà La Bích chẳng gì phá được chẳng phải cũng bị ta đánh nát sao!
Thấy một vết nứt dài xuất hiện, Hoàng Vô Thần cười lạnh nói.
- Cống Đạt thượng sư, nếu Sắc Lặc tông các ngươi không ngăn cản ta giết Lạc Bắc, nói không cùng ta còn có thể để các ngươi sống lâu vài ngày, hiện giờ các ngươi làm vậy, ngược lại chính là nhắc nhở ta.
- Bích hải triều sinh, duyên sinh duyên diệt. Bất kỳ Vương nào lập bá nghiệp, lòng muông dạ thú, thì cũng chỉ là công dã tràng mà thôi.
Trong Sắc Lặc tông, một vị lão Lạt Ma thản nhiên nói:
- Thiên đạo vận chuyển, vô số nhân quả, cho dù Nguyên Thiên Y năm đó cũng chỉ có thể coi là ếch ngồi đáy giếng, căn bản không thể nhìn thấu. Giờ ngươi chỉ mới có tu vi Thiên kiếp tầng thứ năm đỉnhđã muốn khống chế thiên hạ vạn vật, liệu có phải đã quá cuồng vọng hay không?
- Cuồng vọng? Chỉ cần trong trời đất không còn người tu đạo nào khác, cho dù tu vi của ta chỉ mới đạt tới Thiên kiếp thứ nhất thì cũng là đệ nhất thiên hạ, bất luận kẻ nào cũng phải làm theo ý nguyện của ta. Chờ ta tiêu diệt Sắc Lặc tông, đột phá tới Thiên kiếp thứ sáu, Thiên kiếp thứ bảy, thậm chí vượt qua Nguyên Thiên Y cũng chỉ là việc sớm hay muộn!
Hoàng Vô Thần cười lạnh, Hoàng Thiên thần tháp cùng quả tinh cầu màu bạc tấn công càng thêm mạnh, chỉ thấy hơn mười đóa Mạn Đà La màu đen bị đánh vỡ.
Một gã Lạt Ma bên trong miếu thờ dường như không chịu nổi uy lực, hóa thành tro bụi.
Những Lạt Ma khác vẫn tụng kinh như trước, chỉ là thần sắc nghiêm trang túc mục hơn. Mà vị Lạt Ma già kia vẫn bình thản:
- Lạc Bắc còn chưa chết, sao ngươi nắm chắc vậy?
- Lạc bắc? Thế thì sao? Chẳng lẽ ngươi cũng giống Phong Thập Tam, nghĩ rằng ta sẽ thua Lạc bắc?
Hoàng Vô Thần cười ha hả khiến cho cả đất trời chấn động:
- Cho dù Huyền Vô Thượng không tiếc thân mình ngã xuống, phát động thuật pháp, đưa hắn tới hư không khác thì sao? Trí nhớ của hắn đã bị ta xóa bỏ. Hơn nữa ta còn gieo vào đầu hắn một đoạn ký ức.
- Ngươi gieo vào đầu hắn một đoạn ký ức?
- Đúng vậy? Môn thuật pháp này của ta mọi thứ đều quên, không nhớ bất kỳ điều gì, giống như lưu thủy chảy qua, bị lau sạch sẽ, cho dù tu vi Thiên kiếp tầng thứ tám, thứ chín thì cũng không thể tìm lại những ký ức đó.
Hoàng Vô Thần cười lạnh:
- Hơn nữa ta còn gieo vào đầu hắn một đoạn ký ức, khiến hắn khó mà phát hiện được rất nhiều nhân vật quan trọng đối với hắn đều được phong ấn trong cơ thể hắn, khiến hắn cảm thấy người quan trọng nhất với hắn ở tại giới Tu đạo, chờ hắn trong vòng trăm ngày trở về cứu giúp. Cho dù hắn có may mắn tới đâu, trong vòng trăm ngày thì làm sao có thể đột phá đến tu vi nào? Nếu hắn bị Huyền Vô Thượng đánh vào không gian loạn lưu mà vẫn không chết, với tâm tính của hắn, thời gian trăm ngày vừa tới, khẳng định cũng sẽ tiến vào tinh không. Đến khi đó, chờ hắn cũng chỉ là thần hình câu diệt, hóa thành tro bụi mà thôi.
- Thật sao?
Lão Lạt Ma cũng cười nhạt một tiếng:
- Hoàng Vô Thần, không biết sao ta cứ cảm thấy đến khi đó hắn ta nhất định sẽ vượt qua tinh không, xuất hiện trước mặt ngươi?
- Tất cả linh mạch trong thiên hạ đều quy về tay ta, ta có thể dùng linh khí trong những linh mạch đó, sáng tạo ra vô số cao thủ Thiên kiếp. Hơn nữa ta cũng hoàn toàn không cần e ngại linh mạch trong thiên hạ khô cạn, bởi vì bản thân ta không muốn thế giới này xuất hiện thêm bất kỳ Người tu đạo nào nữa.
Một tia sáng đen từ trong tay Hoàng Vô Thần bắn ra, đó chính là Diệt Phật ma nhận ma:
- Cống Đạt, thực lực của Sắc Lặc tông các ngươi cao hơn Hoa giáo rất nhiều, hơn nữa ở rừng tháp của Sắc Lặc tông có Xá Lợi do các đời trước lưu lại, sau khi thanh Diệt Phật ma nhận này hấp thu số nguyên khí trong Xá Lợi, hẳn là cũng có thể trở thành một thanh pháp bảo sánh ngang với Hoàng Thiên thần tháp chứ?
- Huống chi ta từng dùng Đại Hoa pháp nhãn tìm nguyên thần của hắn, tất cả thuật pháp của hắn trước mặt ta đều không có bất kỳ huyền bí. Cho dù hắn may mắn vượt qua tinh không mà không chết, các ngươi cho rằng hắn sẽ là đối thủ của ta?
Lão Lạt Ma cười nhạt một tiếng, không nói gì, một làn chân nguyên từ trên người không ngừng tỏa ra, chui vào Đại Phạm Thiên Mạn Đà La bích.
- Ta xem ngươi có thể giữ được bao nhiêu lâu!
Trên mặt Hoàng Vô Thần xuất hiện chút giận dữ. Y cũng không nói tiếp. Hoàng Thiên thần tháp cùng quả tinh cầu màu bạc liên tục tấn công màn hào quang màu đen.
Trong biển phong bạo ở Thiên Lan hư không, từng ngày trôi qua, thỉnh thoảng có người tu đạo dựa vào pháp bảo tiến vào biển phong bạo, thừa dịp tiếp cận núi Thiên Phù, nhưng cảm giác thấy yêu khí kinh thiên từ đám yêu thú Thiên giai kia, lập tức biến sắc, vội vàng quay đầu, căn bản không dám tiến vào núi Thiên Phù.
Mà những yêu thú Thiên giai có thể so với Độ Kiếp kỳ, hơn nữa sở hữu thiên phú thần thông đặc thù cũng không hề đuổi theo.
Không gian hết sức yên tĩnh, hơn chín mươi ngày qua đi, khi thời hạn trăm ngày sắp tới, tất cả yêu thú Thiên giai đột nhiên giống như tiếp nhận một chỉ thị vô hình, đều vội vàng lao ra khỏi biển phong bạo, hơn nữa trên đường, những yêu thú Thiên giai này đều đuổi tất cả yêu thú cấp thấp và người tu đạo ra khỏi phạm vi ngàn dặm.
Ngay khi những yêu thú và người tu đạo thoát ly ngoài ngàn dặm, đột nhiên tại núi Thiên Phù đột nhiên vang lên tiếng nổ mạnh.
Từ trong cái đỉnh màu bạc lơ lửng trong sơn cốc lập tức bắn ra hai bóng người từ trong vô số bóng dáng trận pháp.
Nếu có người nghe được cuộc hội thoại giữa thượng sư của Sắc Lặc tông và Hoàng Vô Thần thì giờ khắc này tất sẽ biết cái đỉnh màu bạc này chính là Tạo Hóa Vạn Thọ đỉnh trong Hoàng Thiên thần tháp, mà người trẻ tuổi áo trắng kia chính là Lạc Bắc bị Hoàng Vô Thần tiêu diệt ký ức.
Một đạo lạc ấn khác trong thần hồn của Lạc Bắc chính là của Huyền Vô Thượng.
Tuy rằng thuật pháp khiến người khác quên hết tất cả của Hoàng Vô Thần huyền ảo vô song, nhưng khi ngã xuống, Huyền Vô Thượng lấy bản thân làm chất dẫn, tạo thành lạc khắc trong cơ thể Lạc Bắc nên không thể tiêu trừ.
Dịch giả: hany
Một vệt tiễn quang khủng khiếp mang theo khí tức hủy diệt, mang theo tiếng sụp đổ của vô tận không gian, xuất hiện trước mặt gã sơn chủ áo lam nhạt đã ngáng đường Lạc Bắc trước đó.
Vào lúc tiễn quang vừa xuất hiện, Nguyên Anh của gã sơn chủ đó cũng đã nhảy ra khỏi thân thể, sắc mặt vô cùng kinh hãi. Trước mặt y xuất hiện hai luồng sáng một xanh một đỏ, hòng liều mạng ngăn chặn luồng tiễn quang ghê gớm này, nhưng chính vào lúc này, một luồng sáng màu xanh chợt hiện lên phía sau Nguyên Anh của hắn một cách im ắng, chém về phía Nguyên Anh đó.
Lần này, hai luồng sáng xanh đỏ chợt mờ đi, thân xác và Nguyên Anh của gã sơn chủ hóa thành tro bụi dưới tiễn quang, mà sau khi tên sơn chủ nãy đã tan xương nát thịt, tiễn quang vẫn chưa dứt, vừa hay sau lưng tên sơn chủ đó vẫn còn năm người tu đạo Thiên Lan Hư Không. Ngay tích tắc tiễn quang xuất hiện, năm tên này cũng đã hốt hoảng khởi động pháp bảo phòng hộ của mình, nhưng tiễn quang vừa ập đến, năm tên này cũng biến mất, cứ như chưa từng tồn tại vậy.
- Grừ! Grừ!
Trong Nam Thiên Môn, Huyền Thiên Băng Phương và Hoàng Kim Cự Viên – cứ gầm lên những tiếng kinh thiên động địa, cùng mấy màn sáng tạo thành một lá chắn, hơn nghìn người tu đạo Chính Đạo Huyền Môn ở phía trước tập trung lại, một rừng pháp bảo chi chít lơ lửng trên đỉnh đầu, hình thành từng lớp, từng lớp màn sáng, vô số lưu quang của pháp bảo cuồn cuộn trôi trong đó, xung đột với pháp thuật hoặc pháp bảo của đối phương.
Lúc này Lạc Bắc đã bay ra, cứ như tiễn quang của Toái Hư Thần Cung đến từ tay hắn, khí thế hiện tại của phía Chính Đạo Huyền Môn cũng không hề thua kém Thiên Lan Hư Không.
- Lạc Bắc, ngươi quá ngông cuồng rồi! Chẳng lẽ ngươi còn muốn giết chết một vị Thần Quân trước vòng liên thủ của bọn ta?!
Lạc Bắc vừa bay lên, Tùng Hạc Thần Quân và Cửu Cung Thần Quân đã nhận ra dụng ý của hắn, liền gầm lên, đồng thời ra tay với Lạc Bắc.
Mấy chục tia sáng màu nâu nhỏ xíu bắn về phía Lạc Bắc. Qua nhiều lần dùng Man Hoang Ma Trảo đối phó với Lạc Bắc nhưng không được, lần này Tùng Hạc Thần Quân đã đổi pháp thuật khác, cảm giác mỗi một viên sỏi bé xíu mang lại cứ như mỗi một sa mạc khô cằn thiếu nước. cho dù có là biển rộng mênh mông cũng sẽ bị hút sạch nước, hóa thành hoang mạc trong chớp mắt.
Thứ này chỉ có người tu đạo đã vượt qua Thiên Kiếp mới có thể thi triển được, sở hữu pháp thuật uy lực dời non lấp biển, biến bãi bể thành nương dâu!
Phù phù phù!
Trên người Cửu Cung Thần Quân nháy mắt hiện lên chín đại trận, phát tán sức mạnh khổng lồ, hung hãn lao về phía Lạc Bắc từ chín hướng hòng trói hắn.
Ầm!
- Thiên Đô Thần Quân!
Song, Cửu Cung Thiên Quân lập tức thét lên chói tai, một bóng người thình lình hiện ra trước Lạc Bắc. Trong tia sáng chợt lóe lên, dường như không rõ tình hình, y gầm lên chắn ngang đòn đánh của Tùng Hạc Thần Quân, toàn thân run lẩy bẩy, sau đó bị kiếm khí bắn ra từ vô số lỗ hổng trên người Lạc Bắc ở phía sau vắt cho tan nát, thân thể và chân nguyên vỡ vụn lại bị sức mạnh vô hình trấn áp thành một viên đan dược và thu về trong tay Lạc Bắc.
Ngay sau đó, Lạc Bắc xuyên qua ngọn lửa sản sinh từ cú nổ, đến trước mặt Tùng Hạc.
Thiên Đô Thần Quân!
Lạc Bắc đột nhiên giải trừ phong ấn, đưa Thiên Đô Thần Quân xuất hiện. Thiên Đô Thần Quân vừa được giải trừ phong ấn, lập tức cảm thấy pháp thuật uy lực khủng khiếp của Tùng Hạc Thần Quân đã đến trước mặt, ắt liều mạng chỗng đỡ theo bản năng. Va chạm trong tình thế chân nguyên rúng động, liền bị Lạc Bắc ở phía sau giết chết.
Cú này của Lạc Bắc cũng là tùy cơ ứng biến, nếu không thể giết chết Nhã Dịch Thần Quân, thì giết gã Tùng Hạc Thần Quân vượt qua hai lền Thiên Kiếp cũng tương tự thôi.
Hơn nữa, bây giờ có thể coi là cơ hội tốt nhất, pháp thuật Tùng Hạc Thần Quân vừa tung ra dường như không màng đến sức hao tổn chân nguyên, để giờ chân nguyên của Tùng Hạc Thần Quân tiêu hao kinh khủng, chính là lúc hắn suy yếu.
- Ngươi trúng kế rồi!
Tuy nhiên, trên gương mặt Tùng Hạc Thần Quân lại xuất hiện một nụ cười nham hiểm.
- Không ổn!
Đồng tử Lạc Bắc liền co lại, một cảm giác và cơn rét vô cùng nguy hiểm lập tức trào dâng trong tim hắn, nhưng hắn chưa kịp thi triển một quầng sáng trắng nào để bảo vệ chính mình, vô số hào quang đã xuyên ra từ cơ thể Tùng Hạc Thần Quân.
Ầm!
Toàn cơ thể Tùng Hạc Thần Quân biến thành một quả cầu ánh sáng khổng lồ!
Tự phát nổ, tên Tùng Hạc Thần Quân vượt qua hai lần Thiên Kiếp tự phát nổ thân xác, Nguyên Anh!
Ầm ầm! Ầm ầm!
Nếu như nói vừa rồi Hắc Thạch thần quân tự nổ giống như một ngôi sao bùng nổ thì bây giờ Tùng Hạc thần quân tự nổ giống như có mấy ngôi sao va chạm vào nhau, vô số ngọn núi lửa phun trào, vô số nguyên khí rối loạn tạo ra những trận cuồng phong càn quét khiến cho tất cả mọi thứ xung quanh hóa thành phấn mịn, trên mặt đất xuất hiện những cái rãnh thật dài.
Một đám mây hình nấm từ vị trí của Tùng hạc thần quân bốc lên rồi tản ra xung quanh.
Toàn bộ người tu đạo trong phạm vi mười dặm xung quanh đều cố gắng phi độn né tránh.
- Đám người tu đạo đứng đầu Thiên Lan hư không đều bất chấp tự nổ thân thể và Nguyên Anh.
Lạc Bắc tính toán rất nhiều nhưng hắn không thể ngờ được Hắc Thạch thần quân, Tùng Hạc thần quân lại có Phạm Thiên Tinh.
Mà một người tu đạo từ Nguyên Anh kỳ trở lên tự nổ toàn bộ chân nguyên, khí huyết thì so với pháp thuật của mình còn mạnh hơn tới mấy lần.
Tự nổ thân thể, Nguyên Anh là phương pháp tấn công mạnh nhất thảm thiết nhất của bản thân.
Người tu đạo tới Độ Kiếp kỳ như Trần Thanh Đế mà tự nổ Nguyên Anh thì uy lực cũng chỉ tương đương với uy lực pháp thuật mạnh nhất của người tu đạo vượt qua một lần thiên kiếp, Lạc Bắc vẫn có thể trấn áp được. Nhưng hiện tại một người tu đạo vượt qua hai lần thiên kiếp như Tùng Hạc thần quân tự nổ ít nhất tương đương với bốn, năm người tu đạo vượt qua hai lần thiên kiếp cùng tấn công.
Phù!
Cái quầng sáng màu trắng bao vây quanh người Lạc Bắc gần như nổ tung. Từng dòng chân nguyên như chất lỏng màu vàng lập tức ngưng tụ trên đỉnh đầu hắn ngay khi quầng sáng vỡ nát tạo thành một cái ao màu vàng. Tuy nhiên nó cũng lập tức bị đánh nát. Toàn thân Lạc Bắc như một viên thiên thạch văng ra từ vụ nổ.
Lúc này, Lạc Bắc đã dốc toàn bộ tiềm lực thi triển Phá Thiên Liệt tới tốc độ nhất niệm song sinh tạo ra hai cái pháp thuật có uy lực phòng ngự mạnh nhất. Nhưng cho dù như vậy thì cũng vẫn không chịu nổi.
- Lạc Bắc!
Trong Yêu vương liên thai, Tô Hâm Duyệt đang định đánh chết một tên sơn chủ khác nhìn thấy cảnh tượng Lạc Bắc như vậy thì cả nàng cùng với Nạp Lan Nhược Tuyết và Thái Thúc đều hét lên kinh hãi. Nạp Lan Nhược Tuyết vội vàng điều khiển Yêu vương liên thai vọt về phía Lạc Bắc.
- Xem ngươi có chết hay không.
Cùng lúc đó, Cửu Cung thần quân, Nhã Dịch thần quân cũng rống to. Chín đạo quang phù tạo thành bùa xoay tròn quanh người Cửu Cung thần quân chiếu ra những dải sáng ép lên người Lạc Bắc. Một hạt châu ánh sáng to bằng nắm tay cũng từ trong tay Nhã Dịch thần quân lao về phía Lạc Bắc.
Tùng hạc thần quân tự nổ như vậy nhưng không ngờ vẫn chưa giết được Lạc Bắc hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Cửu Cung thần quân và Nhã Dịch thần quân.
Lạc Bắc gần như ở ngay trung tâm của vụ nổ mà không chân cho thấy mức độ mạnh mẽ của thân thể và chân nguyên làm cho Nhã Dịch thần quân và Cửu Cung thần quân ớn lạnh.
Nhưng hai người cũng nhận thấy lúc này Lạc Bắc bị thương nặng, thậm chí ngay cả chân nguyên và khí huyết cũng vọt ra từ vô số khiếu huyệt. Đây chính là cơ hội tốt nhất để họ giết hắn.
Hạt châu ánh sáng của Nhã Dịch thần quân được luyện từ nội đan của một con yêu thú cực mạnh ở Thiên Lan hư không. Hơn nữa lúc này nó còn dung hợp lực lượng pháp thuật của y khiến cho uy lực không thua gì một người tu đạo với tu vi vượt qua một lần thiên kiếp tự nổ.
Hơn nữa vào lúc này, y và Cửu Cung thần quân dốc toàn lực khiến cho Tô hâm Duyệt có đánh chết được một trong hai người thì cũng vô dụng.
Oành!
Từng quầng sáng màu vàng tản ra khỏi người Lạc Bắc va chạm với những dải sáng ép lên người mình.
Trong hoàn cảnh như vậy Lạc Bắc vẫn có thể lưu chuyển một phần chân nguyên nhưng vẫn không có tác dụng. Thân thể của hắn vẫn bị pháp thuật của Cửu Cung thần quân ép lên.
Nhìn thấy Lạc Bắc sẽ bị Cửu Cung thần quân và Nhã Dịch thần quân giết chết, từng ngọn núi đầy xương trắng tản ra ma khí kinh người đột nhiên xuất hiện trong mắt mọi người. Dưới chân những ngọn núi là một dòng sông màu vàng. Trong nháy mắt chúng ngắn cản hạt châu ánh sáng của Nhã Dịch thần quân.