(Giải thích:
Chứng "vặn dây ảo" - 撮空理线: Tớ không tìm được tên cái chứng bệnh này bằng tiếng Việt hay tiếng Anh nên tự chém ra thuật ngữ tiếng Việt, tra nghĩa thì nó chỉ trường hợp người bệnh giơ tay lên không, hai ngón cái và ngón trỏ vặn xoắn lấy nhau như sợi dây.)
Béo Đù thắc mắc: "Oán khí á? Làm sao tìm được?"
Phong Tuyền quay nhìn Lan Tương.
Lan Tương ngơ ngác chỉ vào mũi mình: "... Tôi á?"
Phong Tuyền: "Không phải cậu định hẹn tôi xuống núi bày sạp à? Phải biết vẽ bùa chứ."
Lan Tương: "Tha cho em, biết thế nào được, tôi chỉ mua quyển sách bùa chú trên taobao xong vẽ bắt chước theo thôi. Không có tác dụng mấy đâu."
Nói rồi cậu ta vội vàng lôi một xấp bùa trong túi ra đưa cho Phong Tuyền, mắt sáng lấp lánh hy vọng bùa của mình thực sự dùng được.
Phong Tuyền xem xét sơ qua: "... Giống lắm, tiếc là chẳng có ích gì."
Lan Tương không khỏi thất vọng, có điều vẫn vui vẻ vì được khen: "Ha ha, tôi học ngành mỹ thuật đấy, gì chứ vẽ chép vẫn ngon."
Phong Tuyền nhìn qua Dịch Bách. Anh ta nhún vai, không biết làm.
Xem ra chỉ còn hắn. Phong Tuyền thở dài, rốt cuộc hắn đã hiểu nỗi khổ khi lúc nào cũng phải dẫn theo trẻ con của em họ Phong Tĩnh rồi.
Khi tìm kiếm nơi tập trung oán khí, bùa bình thường không thể chống đỡ hoàn toàn, thường cần dùng thêm pháp khí có khả năng chống lại oán khí. Có điều thú vui hàng ngày mà Phong Tuyền thích nhất chính là thay đổi bùa chú và pháp thuật, vì vậy vừa khéo có dịp cho mấy người khác được mở mang kiến thức.
Hắn lấy ra một lá bùa trống, vốc một cụm âm khí trong không khí nặn thành hình người nhét vào tấm bùa. Vài giây sau, lá bùa đột nhiên tự cử động trong lòng bàn tay hắn, tự gấp mình thành hình nhân nho nhỏ rồi nhảy xuống đất, chạy về một hướng.
Phong Tuyền trầm giọng: "Đuổi theo."
Hắn dẫn đầu, Dịch Bách bọc hậu, đoàn người theo sau lá bùa hình người.
Xung quanh họ là âm thanh đập cửa ồn ào, mỗi khi đi qua một cánh cửa, Béo Đù sau lưng Phong Tuyền lại phải run bắn một cái. Dường như sau lớp cửa là những oan hồn bị giam giữ, đang không ngừng kêu gào gọi người sống bên ngoài.
Họ men theo hơn chục hành lang, chẳng rõ đã xuống sâu bao nhiêu tầng dưới lòng đất, nơi đây chỉ còn từng dãy phòng mà không thấy cửa sổ. Đúng lúc này, lá bùa hình người nhỏ bỗng dừng lại.
Năm người đứng giữa hành lang hẹp dài u ám, xung quanh rất yên tĩnh, đèn treo trên trần không bật, ánh sáng duy nhất phát ra từ tấm bảng "Lối thoát hiểm" màu lục thẫm nơi góc tường.
"Làm sao đấy?" Béo Đù kéo kéo tay áo Phong Tuyền.
Hình nhân bằng giấy bùa dẫn đường thình lình bốc lên ngọn lửa đen, chớp mắt đã cháy trụi.
Phong Tuyền thì thầm: "Giờ tôi dạy cho cậu một câu thần chú, sợ thì đọc lên."
Béo Đù vội gật đầu.
Phong Tuyền đọc nhanh một loạt thần chú: "Nhớ chưa?"
Béo Đù nhăn nhó khổ sở gật gật.
"Tách" một tiếng, đèn trần vụt sáng.
Bóng đèn trắng toát chiếu rọi khắp nơi. Béo Đù hơi hoảng, quay phắt sang phía một cánh cửa bên cạnh, đề phòng bản thân nhìn bừa lại thấy cái gì đáng sợ.
Trên cánh cửa quét sơn trắng lắp một ô kính, sau lớp thủy tinh là một màu đen thăm thẳm. Béo Đù bỗng nhiên nổi tính tò mò không đúng lúc, kề mặt sát ô kính thử nhòm vào trong.
"Rầm!" - Một bàn tay xanh đen dính máu đột ngột đập lên mặt kính, dọa Béo Đù sợ hãi hét toáng lên nhảy bật ra xa. Cậu ta hoảng hốt quay đầu định kéo Phong Tuyền, nhưng duỗi thẳng tay rồi vẫn chỉ sờ vào không khí.
Cậu béo nghi ngờ nhìn quanh, chợt thấy cả hành lang chỉ còn một mình mình, những người khác đều đã mất dạng. Cậu ta đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, sợ run lên.
"Chẳng lẽ Bảo Kiếm với mấy người kia... bị ma bắt rồi?"
Không gian trước mắt Phong Tuyền thoáng chốc bị kéo giãn, hành lang vốn chỉ đủ cho ba người đi song song bỗng rộng ra đến trăm mét. Vách tường và sàn nhà trắng toát bị kéo ra rất xa, bốn người vốn đứng ngay cạnh hắn cũng vụt biến mất.
Chớp mắt sau, khung cảnh lại trở về như cũ, vẫn là hành lang u tối ban đầu.
Phong Tuyền cười nhạt, đẩy bừa một cánh cửa gần mình ra.
Đây là vị trí dày đặc oán khí nhất trong quỷ vực, cũng là nơi có liên quan tới chấp niệm của con ác linh thống lĩnh không gian này.
Vừa bước qua cửa, luồng gió âm tà nổi lên.
Giữa làn sương đen dần dần hình thành một thực thể - một căn phòng phẫu thuật tăm tối, trong phòng chỉ có ngọn đèn vàng vọt đặt bên góc tường.
Âm thanh kim loại va chạm "loảng xoảng" vang lên, hai người mặc đồ vô trùng, che kín mũi miệng, tay đeo găng tay bước ra từ bóng tối, đi tới bên bàn mổ.
Sau lưng Phong Tuyền vang lên tiếng đóng cửa. Hắn quay đầu lại, phía sau đột nhiên xuất hiện hai người, họ nhanh chóng dùng vũ lực bắt hắn tiến về phía giường phẫu thuật.
Hai tên mặc đồ vô trùng cạnh bàn phẫu thuật cầm dao mổ lưỡi mảnh, đứng đó chờ hắn bị dẫn tới. Mũi dao phản xạ ánh đèn lóe lên tia sáng màu bạc.
Phong Tuyền không phản kháng, mặc cho hai tên phía sau đẩy mình lên mặt bàn kim loại rồi trói chặt, hệt như cá nằm trên thớt.
Tư thế nằm ngửa giúp hắn thấy rõ đôi mắt ảm đạm không ánh sáng của hai gã "bác sĩ mổ chính" bên trên hơn. Trong đôi đồng tử của họ lộ ra quỷ khí tham lam tàn độc, tiếp đó, lưỡi dao mổ sắc bén ấn xuống bụng Phong Tuyền.
Phong Tuyền:... Còn chưa cởϊ áσ mà.
Hắn buồn chán nhìn trần nhà.
Mảng trần vốn trắng tinh tươm trước mắt hắn giờ đã nhuộm những vệt màu đỏ bắn tung tóe, trông như người nằm bên dưới đã bị cắt đứt động mạch chủ, máu tươi phụt ra dính lên trần. Hắn nhẹ nghiêng đầu sang phải, mặt tường phía này được ngọn đèn nơi góc phòng soi chiếu phân nửa, ánh sáng khá mờ, có thể thấy những cơ quan nội tạng và bộ phận cơ thể người bị đóng đinh trên tường như quầy bán thịt, nào tay, nào chân, gan, ruột, tim, trên nửa bức tường tối đen cũng loáng thoáng nhìn ra hình dạng vài bộ phận cơ thể được treo theo cách tương tự.
Giữa không gian quỷ quái âm u, cơ thể bị trói, mắt không thấy thân mình, lại thêm âm thanh kim loại va chạm, lưỡi dao xẻ thịt, hoàn cảnh này rất dễ khiến người ta sụp đổ.
Nhưng Phong Tuyền chỉ coi như mình đang nghỉ ngơi một chút mà thôi.
Chốc lát sau, tiếng kim loại va chạm im bặt, một trong hai bác sĩ cất tiếng cười âm trầm, nhấc một quả thận đẫm máu bốc hơi nóng hổi ra khỏi bụng Phong Tuyền, nâng lên tựa như tín đồ trung thành đang đỡ thánh vật.
"Còn... một quả... Còn... tim... gan... phổi... ruột..."
Giọng nói của gã mặc trang phục vô trùng khàn khàn lại the thé dữ tợn, có vẻ muốn đào tất cả những cơ quan nội tạng vừa nhắc tới ra.
Gã bác sĩ còn lại nhận lấy quả thận ấm áp, đi về phía mảng tường có ánh đèn rồi ấn thứ hình hạt đậu cô ve đó lên, dùng một cây đinh ghim vào nó.
"Phụp" một tiếng, huyết tương trào ra. Tên bác sĩ cầm cây búa nhỏ bắt đầu đóng xuống, găm cứng quả thận trên tường.
"Cốp."
"Cốp."
"Cốp."
Tưởng chừng không phải đóng đinh thứ trên tường mà đang đóng vào quả thận còn yên lành nằm trong bụng hắn.
Phong Tuyền:...
Kỹ xảo quá tốt, nếu không phải không cảm thấy đau thì chắc hắn đã tin rồi.
Hắn biết âm linh không thể chủ động gây thương tổn cho người sống.
Tinh hoa đất trời hợp thành âm dương, tinh khí hợp nên con người.
Thông thường tất cả mọi người đều dồi dào chính khí, tai họa không thể bám theo, nhưng khi người sợ hãi đến ngây dại, quỷ ma tà khí sẽ lợi dụng cơ hội để nhập vào. Nếu người đang nằm trên giường phẫu thuật bị cảnh tượng trước mắt và hai vong linh kia hù dọa, vậy thứ hai "bác sĩ mổ chính" lấy ra từ "bụng" người ấy sẽ không phải nội tạng nặn bằng quỷ khí nữa mà chính là cơ quan nội tạng thật của anh ta.
Sợ thì tâm loạn, tâm loạn thì trí tan, trí tan thì ma quỷ sẽ thừa dịp đánh lén.
Không sợ thì tâm vững, tâm vững thì trí sáng, trí sáng thì tai họa không thể tấn công.
... Cuối cùng Phong Tuyền vẫn chỉ nằm im xem hai con ma diễn kịch dọa mình.
Hai con ma nọ diễn rất tròn vai, cần mẫn móc hết tất cả cơ quan nội tạng có thể lấy ra mà vẫn tạm thời giữ được tính mạng, sau đó bắt đầu se chỉ luồn kim khâu vết mổ cho hắn. Hắn nhìn chúng giơ nhíp kẹp cây kim vá vết thương không tồn tại, làm bộ như bệnh nhân của mình rất yếu ớt, quả thật đúng với miêu tả về chứng "vặn dây ảo" trong chẩn trị đông y.
Phẫu thuật xong, hai bác sĩ đẩy bàn mổ và Phong Tuyền nằm bên trên đi. Căn phòng này đã không còn là phòng nữa mà chạy dài thành một dãy hành lang, cuối hành lang là một cánh cửa.
Trong lúc đẩy hắn đi, hai bác sĩ líu ríu nói chuyện bằng ngôn ngữ của quỷ.
"Làm sao bây giờ, nó vững quá, không mổ được, không dọa được."
Tên khác đáp: "Vào trong, người kia ở trong."
Gã đó vừa nói lại vừa run lẩy bẩy, có vẻ rất sợ "người bên trong" ấy.
Phong Tuyền thầm nghĩ, rốt cuộc được gặp chính chủ rồi sao.
Hai bóng ma đẩy hắn đến đây dần dần mờ nhạt, cơ thể hắn cùng chiếc giường bên dưới bị nuốt chửng vào màn sương đen dày đặc oán khí.
Bóng tối cuồn cuộn nhấn chìm quá nửa không gian xung quanh, Béo Đù núp trong khúc ngoặt duy nhất may mắn còn sót lại, nơm nớp lo sợ thò đầu nhòm ra bên ngoài.
Góc rẽ đối diện cậu ta tối om, dường như tất cả đều đã bị màn đêm ăn sạch, ở nơi con người không thể nhìn thấy đang giấu một cái mồm há to. Mà điều làm Béo Đù càng sợ hãi hơn là những cánh tay ngưng tụ từ âm khí không ngừng vươn ra khỏi mảng màu đen kịt, giương nanh múa vuốt mò về phía mình.
Chúng vô cùng thèm khát người sống duy nhất tồn tại giữa chốn này, giãy giụa muốn lao tới.
Béo Đù không dám chớp mắt, chỉ sợ hễ nhắm mắt sẽ lập tức bị chúng nuốt chửng. Để bồi thêm chút lòng can đảm cho bản thân, cậu ta đành cố sức nhớ lại câu thần chú phòng thân mà Phong Tuyền đã dạy mình, dùng hai tay bịt chặt miệng, thì thào đọc từng câu...
"Thân ta ỷ thái sơn, thái sơn hộ thân ta..."
Ngay khi một bàn tay dưới sàn đã sắp chạm được mắt cá chân cậu béo, một tia sáng vàng rực đột ngột lóe lên, chớp mắt xua tan cánh tay nọ. Âm khí câm lặng vùng lên đau đớn, run rẩy rụt lui vài bước.
Cảnh tượng này không lọt vào tầm nhìn của Béo Đù đang cực kỳ tập trung theo dõi phía xa. Cậu ta vừa vắt óc cố nhớ vừa lẩm bẩm: "... Hộ thân ta... Thượng... Thượng Nguyên tướng quân đường hộ thân ta, Trung Nguyên tướng quân cát hộ thân ta, Hạ Nguyên... Hạ Nguyên tướng quân chu hộ thân ta... Phong Tuyền tướng quân hộ thân ta, Phong Tuyền đại ca hộ thân ta, Phong Tuyền papa hộ thân ta QAQ..."
Làn gió mát bỗng từ đâu lướt qua, cảm giác nghẹt thở của Béo Đù tức thì biến mất, bóng đêm đối diện chợt như gặp phải thiên địch mà rút nhanh tựa thủy triều, thoáng chốc đã thưa dần rồi tan rã, những linh hồn lang thang vất vưởng cũng thét lên trốn trong góc khuất.
Béo Đù kinh ngạc trợn tròn mắt: "Đậu má, thì ra thần chú của Bảo Kiếm xịn thế! Phải lôi tên Phong Tuyền papa ra dọa thì chúng mày mới chịu cút đúng không? Ha ha!"
Cậu ta quên béng luôn bộ dạng rúm ró vừa rồi của mình, tiểu nhân đắc chí chống nạnh cười to.
Chỉ là tiếng cười kia bỗng nhiên ngưng bặt, cơ thể cậu béo ngã xuống, nằm ngủ say trên nền đất.
Một vạt áo trường bào phất qua nơi ngã rẽ.
---
Hết chương
---