Trước khi vào chương thì mình phải note dòng mà mình đã quên note từ đầu: nghe nói truyện này chủ công các bạn nhé.
Chương
(Giải thích trước:
Thanh Phong đồng tử, Minh Nguyệt đồng tử là hai đệ tử của Tổ Địa Tiên Trấn Nguyên Tử, hiệu là Dữ Thế đồng quân, ngụ tại núi Vạn Thọ, am Ngũ Trang, nhà có cây nhân sâm rất quý, ăn quả có thể trường thọ. Trong Tây du ký có đoạn khi thầy trò Đường Tăng đến am Ngũ Trang, Trấn Nguyên Tử đi vắng, Tôn Ngộ Không vì giận tiểu đồng nên đã đánh đổ cây nhân sâm rồi mấy thầy trò trốn đi. Trấn Nguyên Tử về, biết được chuyện, bắt thầy trò Đường Tăng, định cho Ngộ Không vào vạc dầu. Ngộ Không phải mời Quan Âm đến dùng nước Cam Lồ hồi sinh cây nhân sâm. Trấn Nguyên Tử sau đó kết nghĩa với Tôn Ngộ Không.)
Phong Tuyền kẹp sẵn lá bùa trong tay, thình lình đẩy tung cửa.
Chỉ thấy trong phòng kéo rèm kín bưng, giữa phòng bật một chiếc đèn bàn. Một con quỷ họa bì toàn thân tỏa ra âm khí đang ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, Lan Tương ngồi đối diện nó, cực kỳ tập trung cầm bút vẽ lên khuôn mặt trống rỗng như tấm giấy Tuyên Thành nọ.
Cuối cùng cũng hạ được bút xuống, Lan Tương thở phào một hơi, vừa xoa cằm vừa cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt của quỷ họa bì, vỗ đùi một cái: "Xong! Tôi cảm thấy cũng không tệ lắm, cô xem xem có hài lòng không."
Con quỷ lí nhí nói: "Nhưng mà tôi không có gương."
Lan Tương: "Gương hả, chờ tí, tôi tìm cho cô một cái."
Dường như quỷ họa bì không nghe thấy lời anh ta nói, vẫn tiếp tục độc thoại: "Gương của tôi mất tích rồi, bị rơi đi đâu vậy, tôi không tìm được nữa..."
Phong Tuyền bước vào: "Gương mất tích?"
Hắn tới gần con quỷ, nói: "Tôi là "Một đạo sĩ giả" trên mạng."
Quỷ họa bì chỉ vào gương mặt được họa theo phong cách meme châm biếm của mình, kích động nói: "Anh chính là ngài đạo sĩ mà ma quỷ cũng có thể nhờ giúp đỡ đó đúng không? Tôi đến tìm anh theo địa chỉ trên mạng, gương của tôi mất tích rồi hu hu hu..."
Phong Tuyền thật không đành lòng nhìn thẳng khuôn mặt kia của đối phương, một tay đỡ trán: "Cô nín khóc cái đã, âm khí tụ lại hết rồi."
Quỷ họa bì nghe lời, lau lau vệt nước mắt tưởng tượng.
Lan Tương vừa rửa xong bút đi ra bỗng thấy Phong Tuyền, nước mắt lưng tròng kêu lên: "Phong Tuyền, cậu về rồi! Cái nhà này phong thủy không tốt đâu, tự nhiên lại... có ma, chúng ta thuê nhà khác nhé?" Nửa câu sau anh ta gần như thì thào, núp mình sau lưng hắn "Mà tôi cũng có mở thiên nhãn đâu sao vẫn thấy nó, có phải con ác quỷ này lợi hại lắm không, cái loại hiện hình được vào ban ngày ấy?"
Phong Tuyền hỏi ngược: "Chẳng lẽ anh không chú ý tới việc anh không cần mượn tro hương cũng có thể nói chuyện với nó bình thường à?"
Lan Tương chợt bừng tỉnh: "Đúng nhỉ, tại sao?"
Phong Tuyền: "Thật ra quỷ họa bì không phải ma quỷ bình thường mà là quỷ yêu, tất nhiên sẽ không giống đám âm linh oán quỷ. Bớt xem phim ma đi, tụt IQ đấy."
Lan Tương tủi thân.
Phong Tuyền nhìn mặt của quỷ họa bì, quay đầu lại hỏi Lan Tương: "Nói thật đi, có phải trình độ chuyên ngành mỹ thuật của anh... không ổn lắm khộng?"
Anh ta ngượng ngùng đáp: "Thật ra cũng được mà, tôi vẽ mô phỏng hơi bị thạo đấy, sao y bản chính luôn! Chẳng qua sáng tác thì... Ha ha, dù sao tôi mới lên đại học năm nhất thôi, thế là giỏi lắm rồi!"
Phong Tuyền nói với quỷ họa bì: "Trước khi tìm được gương, tốt nhất cô cứ rửa cái đống trên mặt đi đã."
Quỷ họa bì có việc cần nhờ nên rất ngoan ngoãn, trôi vào phòng tắm rửa mặt. Lan Tương đột nhiên vỗ trán một cái: "Chết toi! Trên bồn rửa có cái gương mà?!"
Tiếc rằng đã muộn rồi, sau lưng anh ta lần nữa dậy lên cảm giác lạnh toát quen thuộc. Lan Tương cứng đờ chậm chập quay đầu, thấy quỷ họa bì đang im lặng "nhìn" mình với khuôn mặt châm biếm.
Anh ta gượng cười vài tiếng, vội chạy ra níu lấy Phong Tuyền. Phong Tuyền tránh cái tay kia, ném cho anh ta một biểu cảm "thấy cũng tội mà thôi cũng kệ".
Cuối cùng, Lan Tương mang cái mặt vừa bị quỷ họa bì bôi vẽ một đống mực nước ngồi trên sô pha, bên cạnh là con quỷ đã rửa mặt sạch sẽ, đối diện là Phong Tuyền ra vẻ nghiêm túc.
Phong Tuyền lên tiếng trước: "Lúc nãy tôi thấy một xác chết có mùi của cô, nhưng xem tình hình hiện tại thì chắc là do có người đã nhặt được cái gương của cô, mà kẻ đó lại có liên quan tới người chết."
Toàn thân con quỷ này không hề có mùi máu, chưa từng hại người, hơn nữa xem ra cũng rất ngây thơ - nếu không phải vậy thì nó đã không đồng ý để tên nhóc Lan Tương kia vẽ mặt cho rồi, hắn chưa từng nghe nói có con quỷ họa bì nào không mượn mặt của người khác, trái lại còn "họa bì" thật.
(Họa: vẽ, bì: da.)
Quỷ ta lắp bắp: "Thế phải làm sao bây giờ, bị ai nhặt mất rồi, nếu tôi đi xin lại thì người ấy có trả cho tôi không?"
Phong Tuyền mỉm cười: "Không phải lo, cô tìm được tôi rồi mà. Tôi sẽ giúp cô lấy gương về."
Con quỷ cảm kích: "Thật sự cám ơn anh quá, anh đúng là người tốt! Tôi tự tìm lâu lắm rồi vẫn không thấy nên muốn nhờ ai đó tìm giúp một tay, nhưng vừa gặp tôi một cái, mấy người ấy không sợ phát khóc thì cũng đòi đánh tôi. Hu hu hu..."
Phong Tuyền xua xua tay: "Cô nín khóc cái đã, cô cũng biết đấy, muốn nhờ ai giúp thì phải trả thù lao, chúng tôi thật sự chỉ làm kinh doanh nhỏ..."
Quỷ họa bì mở to mắt: "Nhưng tôi không có tiền."
"Không cần tiền." Phong Tuyền có vẻ rất giỏi nhìn mặt đoán ý "Cô có thứ gì có thể dùng làm thù lao là được."
Quỷ họa bì ngẫm nghĩ một lát, lục tìm trong tay áo rộng rồi lấy ra một miếng trong suốt mỏng như cánh ve.
"Đây là "da mặt của quỷ họa bì", mọi người đều gọi như thế. Dán cái này lên rồi tưởng tượng ra một gương mặt, nó sẽ biến thành hình dạng mình muốn."
Phong Tuyền nhận lấy tấm "da mặt" trước ánh mắt nuối tiếc khôn cùng của quỷ họa bì, giả vờ khó xử nói: "Ầy, tuy là... Được rồi, tôi sẽ cố hết sức giúp cô lấy gương về."
Quỷ họa bì lần nữa mò mẫm trong tay áo, lại lấy ra thêm một miếng da.
"Cái này..." Nó do dự, vẻ mặt không nỡ.
Phong Tuyền tự tay nhấc tấm da mặt kia lên, cất kỹ cả hai tấm, tuyên bố: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ giúp cô lấy gương về."
Sau khi con quỷ khóc nức nở rời đi, Lan Tương bèn tò mò hỏi: "Cái "da mặt của quỷ họa bì" đấy là cái gì thế? Thích biến thành khuôn mặt như thế nào cũng được thật à?"
Phong Tuyền gật đầu: "Quỷ họa bì mượn mặt người sống mười lần thì sẽ nhận được một tấm da. Mấy con quỷ khác thuận tay là lôi ra cả xấp, nhưng con này chắc là lười, chỉ lo soi gương chứ chẳng mượn mặt của người ta mấy khi nên cả nhà cả cửa có mỗi hai tấm."
Cuối tuần thứ hai kể từ ngày khai giảng, Phong Tuyền cùng Lan Tương tới đạo quán. Trước đó Lương Hưng Thành đã gọi điện thoại cho hắn, nói có việc cần nhờ hắn giúp.
Kết quả mới bước đến cổng đền thờ trên núi, hắn bỗng thấy Dịch Bách cầm đang cầm máy ảnh chụp ảnh cho Lương Hưng Thành. Lương sư thúc thân khoác đạo bào, đầu đội tóc giả, miệng đính râu mép, Thương Dương đứng một bên cầm quạt chĩa về phía ông ta, gió quạt thổi bay tay áo bào và chòm râu dài, thoạt trông đúng là toát ra chút cảm giác tiên khí thoát tục.
Phong Tuyền hỏi Lan Tương: "Đang làm gì thế?"
Lan Tương: "Thì kiếm tiền cho đạo quán mình chứ sao, ngành du lịch phát triển, đạo giáo cũng phải hấp dẫn để khách hàng đổ xô đến chứ."
Phong Tuyền từ chối cho ý kiến: "Thử chút vậy."
Chụp xong một mớ ảnh, Lương Hưng Thành chạy về phía hai người vừa tới. Thấy Phong Tuyền đã đổi kiểu tóc, hai mắt ông ta sáng rỡ: "Ố! Hóa ra Tiểu Phong đẹp trai thế này cơ à! Ta thấy so với trước kia ưa nhìn hẳn ra, thay đổi kinh thật. Vừa đúng lúc, lại đây quay một video quảng cáo nào."
Phong Tuyền sờ sờ mặt mình. Bề ngoài của thân thể này vốn không tệ, sau đó lại có hắn nhập vào, hình dáng bên ngoài chịu ảnh hưởng từ linh hồn bên trong, càng lúc càng giống với diện mạo cơ thể cũ của hắn - đây chính là nguyên nhân của câu nói rằng "tâm sinh tướng".
Phong Tuyền cùng Lan Tương thay sang áo bào tràn đầy tiên khí, thậm chí hắn còn đội thêm mái tóc giả dài tới eo. Lương Hưng Thành xếp bọn họ đứng hai bên trái phải mình, nói: "Các con sẽ là "Kim Đồng Ngọc Nữ", cầm lấy cái này..."
Hai người liếc nhau: "Ai là "Ngọc Nữ"?"
Lương Hưng Thành: "Á... Nói nhầm nói nhầm, là "Thanh Phong Minh Nguyệt" đồng tử. Đứng vào ngay ngắn, cười cái nào... Lan Tương con nhe cả hàm ra thế làm gì... Rồi, chúng ta quay nào."
Sau khi nghe lời nghiêm mặt quay video xong, Phong Tuyền hoài nghi hỏi: "Quay cái này có tác dụng gì không?"
Lương sư thúc rung đùi đắc ý: "Đương nhiên là có, các con không biết một cái mặt ưa nhìn có hiệu quả lớn đến mức nào đâu. À đúng rồi Tiểu Phong, dạo này học hành ở trường thế nào?"
Phong Tuyền chần chừ đáp: "Chắc là... vẫn ổn ạ."
Lương Hưng Thành khoát tay: "Ổn là được. Lại đây, sư thúc cho con đồ tốt."
Hắn nửa tin nửa ngờ bước qua.
Lương Hưng Thành lấy từ trong túi ra một xấp tờ rơi: "Tiểu Phong này, con ở trường học cũng coi như có ưu thế gần nguồn nhân lực nhất, con xem trong các bạn học có ai có hứng thú với đạo giáo, hoặc có ý cân nhắc đến chuyện làm việc ở đạo quán sau khi tốt nghiệp không thì giúp quán mình mời hết đến đây. Tương lai đạo quán nhờ cả vào con đấy!"
Phong Tuyền: "..."
"Còn nữa." Ông ta lấy điện thoại di động ra "Ta đã đăng ký cho con một tài khoản trên ứng dụng này, là tài khoản "Trường Nhất quán Phong Tuyền" này nhé, ta cũng follow những người khác trong quán hộ con rồi. Nếu con học hành mệt mỏi quá thì có thể livestream trên đấy nhân tiện quảng cáo đạo quán nhà mình một tí, kiếm tiền dựng một bức tượng cho sư tổ chúng ta. Sư thúc tin là với khuôn mặt đẹp trai này thì nhất định con sẽ hot ngay, giúp đạo quán chúng ta tiền tài như nước... Không phải, khách hành hương nhiều như mây."
Phong Tuyền dở khóc dở cười: "Con sẽ cố gắng."
Nền tảng phát sóng trực tiếp mà Lương Hưng Thành nói tới tên là "Livestream Long Ngư", có lượng truy cập rất lớn, thậm chí vài diễn viên nổi tiếng nhất hiện tại cũng xuất thân là ngôi sao của nền tảng này. Phong Tuyền thử tra "Trường Nhất quán", tài khoản thứ nhất hiện ra là "Trường Nhất quán" với hình đại diện cổng lớn đền thờ, thứ hai là "Trường Nhất quán Phó Hữu Vân".
Tài khoản của quán chủ?
Phong Tuyền bấm vào, phát hiện tài khoản kia đã có ba video phát sóng trực tiếp trong vòng ba ngày gần đây, mà bây giờ trong đó cũng đang phát sóng. Hắn thử bấm xem, chỉ thấy trên màn hình có một người ngồi quay lưng lại, cặm cụi bó vòng hoa.
Phong Tuyền:... Nội dung chương trình trực tiếp này thật đặc biệt.
Dưới video lác đác vài bình luận, hầu hết đều là "Nhìn đằng sau đẹp trai ghê", "Anh giai ơi lộ mặt tí đi!". Phong Tuyền xem thêm vài phút, chiếc video vẫn quạnh quẽ như thế, không có thêm một người xem mới nào.
Ngoài hai tài khoản trên, danh sách hiển thị còn có "Trường Nhất quán Dịch Bách", "Trường Nhất quán Lan Tương", "Trường Nhất quán Thương Dương". Ngay cả anh chàng Dịch Bách không hộ khẩu và nhóc vị thành niên Thương Dương cũng có thể phát sóng trực tiếp, hắn cảm thấy Trường Nhất quán hẳn phải có chỗ chống lưng vững chãi vô cùng.
Ừ, giống như một đạo quán nọ mà tất cả nhân viên đều chẳng có việc gì làm, quán chủ thì bó vòng hoa, sư thúc thì mở hiệu thuốc nhưng lại có thể đăng ký kinh doanh với cục công thương và có chống lưng hùng hậu là vòng hoa và thuốc đông y đó.
Chạng vạng, Phong Tuyền trở về khu biệt thự nhà mình. Thấy Doãn Tùng đang nấu cơm, hắn không khỏi âm thầm đắc ý - may mà mình về đúng lúc.
Doãn Tùng vừa bưng đồ ăn từ bếp ra bỗng nhìn thấy Phong Tuyền, anh ta đảo mắt từ trên xuống dưới, quan sát hắn kỹ càng một lượt.
Phong Tuyền một tay chống cằm, trêu chọc: "Sao cứ nhìn tôi mãi thế, lâu lắm không gặp nên nhớ tôi hả?"
Doãn Tùng cau mày: "Cậu vào nhà chưa thay giày đúng không?"
---
Hết chương
---